Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Vương Lao Lạp đã đến lớp ôn thi cao học rồi, Diệp Tử Lộ còn chưa kịp hỏi cô ấy kết quả buổi xem mặt tập thể đã phải kao đến trước mặt Nhan Kha. Vừa gặp Lục Trình Niên xong đã lại chứng kiến chuyện Lư Tú Tú tự sát, cô thực sự muốn được dốc bầu tâm sự, có lẽ vì đối với cô, việc gặp gỡ Nhan Kha cũng là một cái duyên. Diệp Tử Lộ cảm thấy, trong thời gian sống chung dài dằng dặc thì chuyện gì cô cũng có thể kể cho Nhan Kha.
Cô kể lại câu chuyện nửa đêm bọn họ chạy đến bờ hồ cứu người một cách lộn xộn. Nhan Kha không ngờ trong lúc mình đang rảnh rỗi ngồi lên mạng trong phòng thì cô đã bỏ rơi anh để trải qua một ngày kinh thiên động địa như vậy. Cuối cùng, với khả năng nghe hiểu thiên tài, Nhan Kha cuối cùng cũng hiểu được những điều cô muốn nói trong câu chuyện lộn xộn này.
Nhan Kha: “Thế nên trọng tâm là, hôm qua cô về nhà một chuyến rồi bất ngờ phát hiện ra bệnh của cô không tồn tại mà là do gen quyết định, đúng không?”.
Diệp Tử Lộ ngẩn ra một lúc, hình như đúng là như vậy, thế là cô gật đầu lia lịa.
Nhan Kha cười lạnh một tiếng, ra vẻ ngây thơ như con cún con ngồi trên ghế, giọng cay nghiệt khác thường: “À, tôi hiểu rồi, ý cô là cái tính lười biếng của cô là do bẩm sinh, hoàn toàn di truyền từ bố mẹ còn cô hoàn toàn là người bị hại đáng thương, không thể nào khống chế được, đúng không? Ầy, bé Diệp Tử, chú hỏi cháu này, cháu đã nghe mấy câu ‘Xấu không phải là cái tội nhưng khiến người khác hoảng sợ là có lỗi’ chưa?”.
“Tôi bị bệnh mà!” – Diệp Tử Lộ tranh luận – “Trong sách có viết đây là một loại bệnh khó chữa từ khi sinh ra!”.
Nhan Kha nhẫn nại hỏi: “Đúng, là bệnh, thế nên cô định làm thế nào?”.
Diệp Tử Lộ vẫn còn chìm đắm trong nỗi bàng hoàng khi “phát hiện ra bệnh của mình” nên vẫn chưa kịp suy nghĩ vấn đề này. Cô chớp chớp mặt, nói như đúng rồi: “Thì chữa thôi”.
Nhan Kha lại hỏi: “Thế chữa như nào?”.
Diệp Tử Lộ nghĩ đi nghĩ lại, ấp a ấp úng không nói nên lời. Hay là đi Lục Viện nhờ bác sĩ kê đơn nhỉ?
Nhan Kha nói với một giọng hết sức bình tĩnh: “Nào, để tôi nói cho côcách chữa này, cô phải liệt kê những việc phải làm rồi hoàn thành từng việc từng việc một. Ví dụ như hôm qua cô đã lãng phí cả một ngày, cho nên hôm nay cô phải học thuộc từ mới tiếng Anh, đọc sách, chứ không phải cả buổi chiều ngồi lì lên mạng xem phim hay là ra ngoài tham gia cái … cái hội vớ vẩn gì đó!”.
Diệp Tử Lộ: “Là đại hội xem mặt”.
“Chúc mừng, còn biết cướp lời cơ đấy” – Nhan Kha trợn mắt lên – “Mau lên, viết kế hoạch ngày hôm nay ra rồi làm đi”.
Diệp Tử Lộ không biết phải làm sao.
Tối qua, cô như Colombo phát hiện ra châu lục mới, cô đã tự chẩn đoán mình bị bệnh lề mề, hiểu rằng đây không chỉ là một thói quen xấu đơn thuần mà là một chứng bệnh về tâm lý.
Mặc dù là bệnh nhưng rõ ràng không có thuốc chữa.
Về lý trí, Diệp Tử Lộ đã biết rõ Nhan Kha nói có lý, chỉ có làm từng việc từng việc một theo kê hoạch là biện pháp duy nhất để khác phục được chứng bệnh này, mặc kệ là bệnh tâm lý hay là tật xấu, nhưng…
Thế thì… có khác gì hồi xưa đâu?
Diệp Tử Lộ ngồi nghệt ra trước bàn, lôi bản kế hoạch năm lần bảy lượt bị vò nát ra, ngây người cầm bút lên. Giây phút cô lần đầu tiên thấy chứng bệnh lề mề của mình được giải thích bằng ngôn ngữ học thuật, trong lòng cô thậm chí còn có chút vui mừng phấn khởi, cứ như phát hiện ra nguồn gốc của căn bệnh là bệnh sẽ khỏi. Sau đó lúc cô ngồi trước bàn đọc sách thì chợt nhớ ra mình vẫn còn phải học tiếng Anh, còn phải đọc sách tham khảo để thi chứng nhận tư cách hành nghề, còn phải đi tìm việc làm thì cảm giác muốn chạy trốn quen thuộc lại một lần nữa xâm nhập vào tâm trí cô.
Nhìn bộ dạng ngơ ngác của cô, Nhan Kha cười lạnh một tiếng: “Cô nói xem, cô còn thấy việc mình ‘có bệnh’ rất đáng tự hào nữa không?”.
Diệp Tử Lộ cảm thấy như bị anh nói đúng tim đen.
Cô quay đầu lại, thấy anh đang thao thao bất tuyệt thì bị vấp vào ga trải giường, tay vẫn kéo túi xách của cô. Sau đó anh lại chật vật trèo lên như con ốc sên, cuối cùng móc ra từ dưới bụng được một cuộn tiền, ước chừng mấy nghìn tệ.
Nhan Kha giật mình thon thót rồi bắt đầu xúc động: “CÒn có nhân dân tệ này! Diệp Tử, túi của cô như hòm châu báu ấy, chẳng qua là châu báu hơi ít thôi, cứ phất tay cái là có tiền. Thế này thì bệnh lề mề đã là gì, kể cả cô có bị thần kinh thì cũng đủ ăn cả đời đấy!”.
Diệp Tử Lộ biết Nhan Kha đang chế giễu cô, cô giật lại cuộn tiền: “Cút!”.
Không phải nghĩ cũng đoán được ai đã dúi bỏ tiền vào túi cô. Quả nhiên, Diệp Tử Lộ lôi điện thoại ra thì phát hiện có một tin nhắn chưa đọc. Bố cô bảo cho cô bốn nghìn tệ tiền tiêu vặt, tìm ở trong túi sẽ thấy, còn nói sợ cô hết tiền tiêu vặt rồi nhưng ngại không dám xin bố mẹ, sắp đến mùa đông rồi, đi mua mấy bộ quần áo mà mặc, đừng để bị cảm lạnh.
“Sợ cô ngại không dám xin á?” – Nhan Kha đứng trên tủ đầu giường, từ trên cao nhìn xuống màn hình điện thoại của cô, lắc lắc cái đầu gấu bông bé tí – “Ôi, bố cô lo quá xa rồi”.
Diệp Tử Lộ giơ tay ấn vào trán anh một cái khiến Nhan Kha ngã ngồi xuống.
Nhan Kha chưa kịp đứng lên đã lại tiếp tục ca thán: “Tôi phát hiện ra so với bố mẹ cô thì tôi cứ như con nuôi trong nhà tôi ấy”.
“Thì để tránh sau này anh trở thành phá gia chi tử gây nguy hại cho xã hội chứ còn sao nữa. Con cái nhà bình thường kể cả được chiều chuộng đi nữa thì cũng chỉ trở thành một đứa vô dụng như tôi, cùng lắm thì cũng chỉ tự hại bản thân mình thôi” – Diệp Tử Lộ nhếch mép, cất tiền đi, gãi đầu sồn sột – “Vừa nãy đang nói đến đâu ấy nhỉ? À, đúng rồi, tôi phải chữa bệnh”.
Nhan Kha cười nhạt một tiếng.
Diệp Tử Lộ trợn mắt nhìn anh: “Cười cái gì àm cười? Cười nữa là tôikhâu cái mồm anh lại đấy! Xem lần sau còn lấy trộm hạt ngọc trai củatôi làm răng được nữa không”.
Dường như Nhan Kha đang cố tình muốn tạo dáng giống một tao nhân mặc khách chốn bồng lai nhưng đáng tiếc cơ thể lại không thể phối hợp với nhau mà cả người chỉ có thể dựa vào mép bàn một cách bất lực, hai cái chân tròn ung ủng buông thõng.
“Tôi nói thật nhé, cô đừng có nổi khùng lên” – Nhan Kha lấy giọng, chuẩn bị tuôn một cài ca tràng giang đại hải – “Cô ấy à, nghĩ thì vĩ đại lắm nhưng mà chẳng bao giờ chịu làm. Lúc không có phương hướng thì thỉnh thoảng còn biết sám hối một lúc, chứ bây giờ ổn rồi thì lại phát hiện ra trên đời này lại có một loại ‘bệnh’ y hệt với triệu chứng của cô, thế nên cô nhẹ nhõm đúng không? Về sau cô không làm được việc gì ra hồn thì lại định đổ cho ai? Chẳng tại ai cả, mà nó là bệnh bẩm sinh, không có thuốc chữa, không khỏi được, đúng không?”.
Diệp Tử Lộ mới nghe xong câu đầu, đang định giơ tay ra bóp cổ Nhan Kha nhưng khi cô nghe đến câu sau thì bỗng ngẩn người.
Đúng là người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, đã vậy người ngoài này lại là một người đàn ông thông minh như Nhan Kha.
Nhan Kha tiếp tục nói: “Thế nên cô phải thay đổi đi, người khác hỏi thì đừng có ngơ ngơ như bò đeo nơ. Cứ như ông trời đối xử bất công với cô, khiến cô mắc bệnh, khiến cô lười biếng, khiến cô không làm nổi việc gì lắm ấy. Giờ đã yên tâm chưa hả bạn Tiểu Diệp Tử?”.
Diệp Tử Lộ: “…”.
Nhan Kha nhìn biểu cảm của cô là biết ngay cô vẫn đang lo lắng, thế là anh lập tức mỉa mai cô: “Cô vẫn còn muốn chữa bệnh nữa à? Côvẫn chưa nhận ra sao? Nếu là tôi thì tôi sẽ không chữa mà mặc kệ nó, dù sao bị bệnh này cũng chẳng phải bệnh trầm cảm, không chết người đâu mà lo. Cứ để đấy, về sau mà thành công thì có thể nói với người ta: Xem đây, tôi siêu quá đi mất, đến cả bệnh tâm lý cũng chẳng thể che lấp ánh hào quang của tôi. Nhưng nhỡ mà thất bại thì cứ đổ tội lên đầu bệnh lề mề ấy, nó không biết nói nên đổ cho nó cũng chẳng ai biết, thế có phải nhẹ nhõm không?”.
Diệp Tử Lộ câm nín.
“Thấy tôi hiểu cô không?” – Nhan Kha nói xong liền gật gù đắc ý, vụng về leo lên trên bàn, miệng vẫn thao thao bất tuyệt – “À đúng rồi, đừng có thấy tôi hiểu cô quá mà lấy thân báo đáp nhé, tôi lại mang tiếng không lấy vợ nổi mất thì sao?”.
Từ trước đến nay anh toàn hại người khác cho vui, nói xong anh cười ha hả, thế rồi chưa đợi Diệp Tử Lộ phục thù thì Nhan Kha đã vui quá hóa buồn. Anh bước hụt chân rồi ngã “bộp” một cái xuống đất, nảy lên như một cục bông rồi tiếp tục lăn lông lốc đến chân tường, đập “bộp” vào chân tường thêm cái nữa, đầu óc quay cuồng, mãi mới đứng dậy được.
“Ôi mẹ ơi” – cô gái bị nói đúng ti đen Diệp Tử Lộ bất bình nghĩ – “Đáng đời!”.
Sau khi bị Nhan Kha thúc giục, Diệp Tử Lộ cuối cùng cũng mở sách ôn tập thi tư cách hành nghề ra, ngồi đọc được hơn một tiếng đồng hồ. Tuy hiệu quả không cao nhưng ít ra cũng vào đầu được một ít.
Sau đó, Diệp Tử Lộ vươn vai một cái rồi lấy từ túi ra quyển “Tâm lý học về thói quen trì hoãn” mới mua trên đường về nhà. Cô mở sách ra, đọc từng câu từng chữ với thái độ nghiêm túc như một tín đồ giáo lý đầy thành kính.
Cô đọc thấy một đoạn: “Chúng tôi cho rằng, thói quen trì hoãn sinh ra là do họ sợ hãi. Họ sợ nếu bắt tay vào làm việc thì sẽ gặp phiền phức. Họ lo lắng nếu bộc lộ con người thật sự thì sẽ gặp nguy hiểm. Phía sau sự chần chừ ấy là nỗi sợ hãi không được mọi người chấp nhận. Do vậy, họ không những trốn tránh thế giới này mà còn trốn tránh chính bản thân mình. Tuy rằng việc tự trách mình và ác cảm với chính mình là một điều tương đối đau khổ nhưng so với cảm giác yếu đuối và xấu hổ khi nhận thức rõ về bản thân thì cảm giác ấy còn dễ chịu hơn. Trì hoãn là lá chắn để bảo vệ họ”.
Đoạn văn này như một tia sét đánh thẳng vào đỉnh đầu Diệp Tử Lộ khiến cô giận sôi máu.
Dườngh nư cô cảm thấy có thứ gì đó cứ dâng lên trong cô, đến mức Diệp Tử Lộ phải đóng quyển sách ngay lại, cô thấy mình như nghẹt thở.
Còn cô bạn cùng nhà Vương Lao Lạp thì như Phật bà Quan Âm cứu khổ cứu nạn, đang vội vàng về nhà.
Lớp luyện thi của Vương Lao Lạp bất ngờ tổ chức thi thử. Diệp Tử Lộ nghĩ chẳng qua là để các thầy cô giáo đỡ phải lên lớp dạy vài tiết, giảm buổi học nhưng học phí vẫn giữ nguyên, chỉ có đồ ngốc Vương Lao Lạp mới nghĩ đây là “ưu đãi đặc biệt” dành cho học viên.
“Sao thế hả giáo sư Vương?” – Diệp Tử Lộ nghe thấy chuông cửa thì liền bỏ sách xuống ra mở cửa, quyết định trốn chạy hiện thực.
Mỗi khi cô không muốn làm việc gì đó thì cô luôn tìm một việc khác để làm, và hôm nay, Vương Lao Lạp đương nhiên sẽ trở thành “việc khác”. Diệp Tử Lộ lấy danh nghĩa “quan tâm bạn bè” và “lương thiện” làm cái cớ để thoát khỏi quyển sách khiến cô kinh hồn bạt vía kia, tỏ ra vui vẻ, lớn giọng hỏi thăm Vương Lao Lạp khi mở cửa.
Vương Lao Lạp đi thẳng vào phòng, ngồi phịch xuống giường, mắt côấy sưng lên đỏ hoe, lộ rõ vẻ uất ức.
“Sao thế?” – Diệp Tử Lộ hỏi.
“Diệp Tử, mày có am hiểu về đồ cổ không?” – Vương Lao Lạp im lặng mãi nhưng sau một hồi bị Diệp Tử Lộ gặng hỏi thì cuối cùng cũng nói được một câu.
“Am hiểu… hiểu cái gì cơ?” – Mắt Diệp Tử Lộ chớp chớp, cô cảm giác như cuộc nói chuyện của hai người có gì đó sai sai.
“Đồ gốm… mấy cái vẽ trong sách ấy” – một dòng nước mắt trong kính Vương Lao Lạp chảy xuống.
Diệp Tử Lộ không biết phải nói sao, cô im lặng một lúc rồi trợn mắt lên: “Chị gái ơi, chị thấy em giống đồ cổ không?”.
Cô vừa nói vừa đùa để chọc cười cô bạn mình, nhưng nào ngờ Vương Lao Lạp nghe xong thì gào khóc. Tiếng khóc như của bệnh nhân tâm thần ấy khiến cho Nhan Kha vừa mới đứng dậy xong, đang định len lén trốn đi để không làm “người khác” hoảng sợ phải giật mình một phen, thế là đầu anh đập vào cái giá treo quần áo trong phòng ngủ của Diệp Tử Lộ.
Thế là cái giá treo mất một chân, bị phủ bụi kín của bệnh nhân lề mề giai đoạn cuối đổ ẩm xuống.
Nhan Kha cứng cả người lại.
Diệp Tử Lộ lúc ấy tim đập thình thịch nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh trợn mắt lên lườm Nhan Kha.
“Nhìn kìa” – Diệp Tử Lộ giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra – “Nàng Mạnh Khương năm ấy cũng khóc thế này đến nỗi đổ cả Trương Thành đấy”.
Cô vừa an ủi Vương Lao Lạp, vừa vội vàng dựng cái giá treo quần áo rồi nhặt con gấu bông lên ôm lấy, để phòng anh động đậy, hai tay căm phẫn bóp chặt mặt gấu, vân vê lúc tròn lúc méo.
Nhan Kha đáng thương không dám phản kháng, chỉ có thể cứng đơ người, cười nhăn răng, ngồi im như phỗng.
“Rốt cuộc là làm sao? Có chuyện gì?” – Diệp Tử Lộ nhẹ nhàng hỏi.
Vương Lao Lạp không quan tâm mà chỉ khóc.
“Chuyện gì thì cũng phải nghĩ thoáng ra, lẽ nào… mày lại không thi tốt à?” – Diệp Tử Lộ ngừng lại, bỗng nhận ra mình đã hỏi đến đúng trọng điểm – “Thi thử không tốt thì có làm sao? Mày nghĩ thi thật người ta còn kiểm tra cả điểm thi thử chắc!”.
Vương Lao Lạp quệt mạnh dòng nước mắt.
“Rốt cuộc mày làm sao?” – Diệp Tử Lộ ngã vật xuống giường lăn một vòng khiến Nhan Kha suýt thì sùi bọt mép, khổ sở không nói nên lời – “Mày đừng có khóc lóc với tao nữa, nói đi xem nào! Thế này khác nào làm khổ tao không? Lao Lạp đại mỹ nữ, Lao Lạp tỷ tỷ, Lao Lạp cônương, Lao Lạp…”.
Thế mà Vương Lao Lạp cứ khóc lên khóc xuống, dù Diệp Tử Lộ có hỏi thế nào, an ủi thế nào, có vắt não ra tìm cách dỗ cho cô ấy cười thì cũng chẳng có tác dụng.
Nước mắt cô ấy rơi xuống lộp bộp, chẳng được bao lâu ga giường củaDiệp Tử Lộ đã ướt hết cả, nước mắt dâng thành sông. Cuối cùng Diệp Tử Lộ không thể chịu đựng được nữa, khí dồn xuống đan điền, hét ầm vào tai Vương Lao Lạp: “Vương Tiểu Hoa!”.
Bỗng nhiên nghe thấy cái tên cũ đầy cá tính của mình, Vương Lao Lạp ngẩn người ra, rồi lại khóc nấc lên.
Diệp Tử Lộ nói tiếp: “Tao vừa thất tình vừa thất nghiệp mà có khóc lên khóc xuống như mày đâu! Rốt cuộc mày gặp chuyện đen đủi gì thì nói xem nào, bọn mình cũng đi giải sầu, ngày mai lại là một ngày mới!”.
Cơn tam bành của Diệp Tử Lộ khiến Vương Lao Lạp giật mình, cô ấy ngồi ngây ra mãi rồi mới nói được một câu: “Diệp Tử, mày biết phố đồ cổ nào nổi tiếng không? Tao muốn đi xem…”.
Diệp Tử Lộ đánh mạnh vào gáy của cô ấy: “Mày tỉnh ngủ chưa? Mày đi hỏi gười ta xem, hai đứa chúng ta chỉ đáng giá mua một tặng một, bán đi cũng chỉ có đủ tiền mua cái bô dùng rồi của Hán Vũ Đế không?”
Nhan Kha suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười thành tiếng, không ngờ Diệp Tử Lộ hóa ra cũng biết người biết ta như vậy.
Nhưng hiện giờ Vương Lao Lạp đã mất hết dây thần kinh hài hước, côấy chỉ biết ngồi ngơ ngẩn ra, ánh mắt u ám, cảm thấy như cuộc đời không còn một tia hi vọng nào. Mãi một lúc sau cô ấy mới nhẹ nhàng kéo tay áo Diệp Tử Lộ: “Có phải mày hay lên mạng đặt mua sách không? Mua cho tao mấy quyển sách được không?”.
Diệp Tử Lộ: “Mua gì cơ?”.
“Mấy quyển sách liên quan đến cổ vật…” – Giọng Vương Lao Lạp nghẹn lại, đẩy vai Diệp Tử Lộ một cái – “Tao còn phải tìm bảng chữ mẫu, tao muốn mua bảng chữ mẫu… Tên của cái nhà thư pháp viết chữ ấy là gì ấy nhỉ? Minh cái gì Văn ấy nhỉ…”.
Cuối cùng thì công cụ tìm kiếm đã phát huy tác dụng, ba chữ “Văn Chủy Minh” hiện ra. Vương Lao Lạp reo lên với Diệp Tử Lộ cứ như tìm được châu lục mới: “Đúng rồi, chính là ông ấy, mua cho tao một quyển về người này…”.
Diệp Tử Lộ quay đầu lại: “Nhưng mà mày còn phải thi cao học mà?”.
Vương Lao Lạp lại bắt đầu khóc thút thít.
Diệp Tử Lộ: “Nói rõ xem nào!”.
“Học hành có ích gì chứ?” – Vương Lao Lạp bỗng gào ầm lên – “Tao già thế này rồi còn học hành gì nữa? Học vấn cao có thay đổi được số mệnh không? Trong mắt người ta tao vẫn chỉ là một con nhà quê ngu ngốc mà thôi!”.
“…” – Diệp Tử Lộ ngồi xa ra để đỡ bị nước bọt văng vào người.
Vương Lao Lạp sắc mặt u ám ngồi một bên, không nhìn màn hình máy vi tính nữa mà nhìn chằm chằm chú gấu bông khiến Diệp Tử Lộ và Nhan Kha một phen hoảng sợ vì tưởng cô ấy đã phát hiện ra. Một người một gấu bị cô ấy nhìn chằm chằm như quỷ.
Không biết sau bao lâu, Vương Lao Lạp mở miệng giọng khàn đặc lại: “Diệp Tử, người được phân làm nhiều loại. Người xuất thân không danh giá là một loại, học vấn cao là một loại, học vấn không cao là một loại, người chưa từng bước chân ra xã hội, ngu ngơ chẳng biết cái gì là một loại. Mày nói xem, người có đủ các đặc điểm này thì sống trên đời này làm gì nữa?”.
Lúc cô ấy nói những lời này, giọng nhẹ nhàng ấm áo. Từ trước đến nay Diệp Tử Lộ chưa từng nghe giọng này, nhất thời dựng tóc gáy.
“Tao không cam tâm…” – Tóc tai Vương Lao Lạp xòa ra, che hết cả nửa mặt, cộng thêm với khuôn mặt bê bết nước mắt khiến cô ấy trông như ma nữ - “Tao cứ nghĩ đến việccả đời nay thua kém người ta thì tao thà chết đi còn hơn”.
Thấy cô ấy định tìm cái chết, Diệp Tử Lộ trợn tròn mắt, ấp a ấp úng nói: “Tiểu Hoa… Có chuyện gì bọn mình từ từ bàn bạc được không? Mày… mày…”.
Vương Lao Lạp cười nhẹ, lắc lắc đầu: “Mày không hiểu đâu”.
Diệp Tử Lộ: “Tao tao tao không hiểu, vậy… vậy… vậy mày giải giải thích cho tao hiểu chứ?”.
Vương Lao Lạp hít một hơi thật sâu, sờ tay lên tóc rồi nhẹ nhàng vò tóc, khuôn mặt to rõ vẻ mệt mỏi: “Thực ra tao từng thích một người, vẫn chưa kể cho mày đúng không?”.
Diệp Tử Lộ lập tức lắc lắc đầu.
“Tao chưa kể với ai cả. Theo lời của mọi người công ty tao thì anh ấy là một anh chàng cao to đẹp trai lại còn giàu có, nghe nói công ty tao là bố tặng anh ấy”.
Nhan Kha giật mình, hình như anh quen người này… hình như anh đã nghe điều không nên nghe rồi.
“Tao với anh ấy khác nhau một trời một vực” – Vương Lao Lạp nhìn về phía xa xăm rồi tiếp tục nói – “Tao đã từng tưởng tượng, sẽ có một ngày tao trở thành nghiên cứu sinh của một trường đại học nổi tiếng, thuộc thành phần tri thức, bước chân vào hàng ngũ những con người ưu tú của xã hội. Sẽ có một ngày khi tao và anh ấy gặp nhau trên phố, sẽ thế nào nhỉ? Anh ấy sẽ nhìn tao chứ? Sẽ thích tao chứ?”.
“Nhưng hôm nay tao nhìn thấy anh ấy bên đường. Lúc thi xong tao đi mua một cốc trà sữa, ngồi bên đường nghỉ một lúc thì tình cờ thấy anh ấy đang ngồi trên một cái ghế dài bên đường, anh ấy không nhận ra tao. Anh ấy nói chuyện vui vẻ với người ngồi bên cạnh, đó là một cô gái rất xinh đẹp” – Vương Lao Lạp cụp mắt xuống, thấp giọng nói – “Những lời họ nói, một chữ tao cũng không hiểu. Tao quay lưng lại với họ như một người ngoài hành tinh đang nghe trộm người trái đất nói chuyện… Diệp Tử mày có biết không? Từ trước đến nay chưa bao giờ tao cảm thấy mình lại… lại…”.
Diệp Tử Lộ: Thực ra cũng không sao, cuộc sống của mỗi người một khác mà. Người cổ đại cũng có hiểu thuật ngữ nghiên cứu của thời bây giờ đâu? Mày không hiểu bọn họ nói gì nhưng những điều mày biết bọn họ chắc gì đã hiểu?”.
“Nào có giống nhau” -Vương Lao Lạp nhìn cô – “Mày không hiểu đâu, không giống nhau mà. Bọn họ biết loại đồ cổ gốm ấy có từ triều đại nào ấy, rồi người này viết thư pháp đẹp hơn người kia còn tao chỉ biết cách nuôi lợn, cách pha cám lợn. Đó chính là sự khác biệt cảu người thuộc đẳng cấp thượng lưu và hạ lưu đấy”.
Diệp Tử Lộ nói với giọng yếu ớt: “Cách mạng không phân chia giai cấp mà”.
Vương Lao Lạp biết ngay cô đang ba hoa nên chẳng để tâm, cô ấy hít một hơi thật sâu: “Mày cứ mua sách cho tao đã rồi về đưa hóa đơn tao trả tiền. Diệp Từ. tao không chịu được nữa, mày có hiểu không? Lòng từ trọng của tao đã bị tổn thương, tao không chịu được khi thua kém người khác, không chịu được khi sinh ra đã kém cỏi hơn người khác, không chịu được khi tao vốn chỉ là một con nhà quê, một con nghèo khổ! Tao thà đập đầu chết đi còn hơn!”.
Diệp Tử Lộ vội vàng gật gật đầu.
Vương Lao Lạp ngây người ra một lúc, cô ấy cảm thấy những gì mình vừa nói thật vô nghĩa, cả người như bị bao phủ một tầng u ám khiến cô ấy không biết phải nói gì. Cuối cùng không muốn nói chuyện với Diệp Tử Lộ nữa, Vương Lao Lạp nhỏ giọng tạm biệt rồi rời khỏi phòng.
Vương Lao Lạp đi rồi nhưng câu nói “Tao không chịu được nữa rồi” cứ văng vẳng trong đầu Diệp Tử Lộ. Buổi tối trước khi đi ngủ, cô nằm trên giường, thế nào lại sờ vào quyển “Tâm lý học bệnh trì hoãn” mấy lần, thế là mở ra đọc.
Ba giờ sáng, Diệp Tử Lộ bỗng bật dậy, mở đèn giường lên.
Nhan Kha bị cô chiếu đèn đến lóa cả mắt, không thể chịu được, anh đành mở miệng: “Cô là quỷ nhập tràng đấy à?”.
Giọng nói bất thình lình vang lên của anh khiến Diệp Tử Lộ giật cả mình: “Sao anh chưa ngủ?”.
Nhan Kha chán nản lầm bầm: “Tôi không có nhu cầu sinh lý”.
Tuy ban ngày anh đã chẳng được nhẫn nại gì cho cam, nhưng đến đêm càng hay cáu kỉnh.
Đã lâu không được ngủ khiến cho tinh thần vốn hoạt bát của Nhan Kha trở nên mệt mỏi. Ban đầu anh muốn gạt hết mọi suy nghĩ trong đầu, ngủ một chút nhưng sau lần cãi nhau với Diệp Tử Lộ ấy, anh đã quay về lại thân xác của mình một lúc. Điều này khiến Nhan Kha nhận ra ý thức cảu gấu bông nhất định phải luôn tỉnh, một khi bị ngắt quãng thì cơ thể sẽ sinh ra ảo giác “đang ngủ” hoặc “hôn mê”. Khi ấy, ý thức của nh sẽ quay về thân xác của chính mình, nghĩa là anh không ngủ được.
Diệp Tử Lộ ngồi ngây ra ở đầu giường, ngẩn ngơ một hồi, bất chợt côkéo chăn che lên trước ngực, ngại ngùng nói: “Không… không ngủ thì anh làm gì? Chẳng lẽ đêm nào cũng ngồi trên đầu giường rồi…? Eo ơi, nghe cứ biến thái thế nào ấy”.
“Bức tường trường tồn với thời gian ấy thì che làm gì?” – Nhan Kha lườm cô với vẻ mặt u ám – “Yên tâm, không phải lúc nào tôi cũng coi cô là người bình thường”.
Diệp Tử Lộ đưa quyển sách đến trước mặt Nhan Kha, cười gằn một tiếng: “Nhan thiếu gia, anh biết cái gì gọi là ‘Dưới hiên nhà thấp, ai cũng phải cúi đầu’ không?”.
Nhan Kha bực tức nhìn cô.
“Cắn tôi đi” – Diệp Tử Lộ khua khua tay trước mặt anh – “Có giỏi thì lên đây, cắn đi”.
Nhan Kha hít một hơi thật sâu, quay đầu đi, cố dặn lòng phải bình tĩnh, dù sao bệnh ngu ngốc cũng không lây truyền.
Anh mặc kệ cô, Diệp Tử Lộ cũng chẳng thèm gây hấn nữa. Tâm trạng cô cứ như thủy triều khi dâng khi rút, nhanh đến mà cũng nhanh đi.
Sau một hồi không nghe thấy tiếng của cô, Nhan Kha không nhịn được mà quay đầu lại, anh phát hiện ra Diệp Tử Lộ vẫn ngồi ngây ngốc ở đó, lộ ra cánh tay gầy gò xanh xao, cô ngồi ôm gối, mắt cụp xuống, mặt không cảm xúc, hồn vía như bay đến phương nào.
Nhìn thế này ít ra trông cô ta còn giống người một chút – Nhan Kha cay nghiệt nghĩ.
“Nhan Kha, trong sách nói người ta mắc bệnh lề mề đa phần vì hay trốn tránh và không thể chấp nhận được chính mình. Theo anh thì thế nào là ‘chấp nhận được chính mình’?” – Diệp Tử Lộ bất ngờ lên tiếng, cô cảm thấy có chút mờ mịt – “Anh xem, tôi biết mình là ai, miết mình đã lớn rồi, bình thường cũng biết yêu thương bản thân… Đương nhiên là thỉnh thoảng cũng tệ với chính mình, nhưng sao lại có thể không chấp nhận được chính mình chứ?”.
Hóa ra là cô muốn thảo luận vấn đề về tâm lý học và triết học. Nhan Kha cho rằng mình sinh ra đã có khí chất tiềm ẩn của một thanh niên hài hước, khác xa với kiểu thanh niên nghiêm túc cho nên không thèm quan tâm đến cô.
BÌnh thường khi Diệp Tử Lộ nói chuyện, người ta mặc kệ thì cô sẽ tự động chuyể sang chế độ tự nói chuyện một mình.
Quả nhiên Diệp Tử Lộ tiếp tục nói: “Tôi cũng đâu có giống Vương Lao Lạp đâu, cả ngày ngồi thù người này ghét người kia như con thần kinh, rồi lại gào lên là tao không chấp nhận được, tao nhất định không chịu thua… các kiểu. Bạn Nhan Kha à, anh thử nói xem, tôi biết anh là người thông minh nhất, hiểu lòng người nhất mà!”.
Rất nhiều người cay nghiệt đều cho rằng mình chỉ là người “khúc chiết ngọn ngành”, quen với việc “nói trúng tim đen” của người khác mà thôi, Nhan Kha cũng không ngoại lệ. Tuy anh không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc nhưng cũng có chút nghĩa khí đàn ông, đã vậy Diệp Tử Lộ lại bất ngờ cầu cứu anh với giọng tha thiết nỉ non.
Thế nên Nhan Kha nghĩ một lúc rồi hỏi: “Thế cô nghĩ cô là người thế nào?”.
Vừa được hỏi, Diệp Tử Lộ liền bình tĩnh trở lại, bắt đầu thao thao bất tuyệt phân tích mổ xẻ bản thân, liệt kê ra một đống tội trạng củamình: “Tôi cảm thấy mình hơi thất bại, trước mắt tôi có hai việc không làm được, đó là việc này không làm được, việc kia cũng không làm được. Chẳng nhẫn nại được cái gì hết, đừng nói là làm việc lớn, kể cả đọc sách, thi cử tôi đều không làm được. Đã thế tôi còn lười nữa, ý chí cũng không kiên định. Đúng rồi, tôi còn không biết giao tiếp với người khác, nóng tính không biết đối nhân xử thế, không có bản lĩnh, làm cái gì cũng không có kế hoạch…”.
Nhan Kha không ngờ cô lại căm ghét bản thân đến tận xương tủy thế này, anh ngẩn người ra, anh thấy những lời phê bình của Diệp Tử Lộ rất chuẩn với sự đánh giá của anh về tác phong làm việc của cô, chuẩn không cần chỉnh.
Diệp Tử Lộ nói tiếp: “Anh xem, bây giờ tôi vẫn còn sống dựa vào bố mẹ, có khác gì con kí sinh trùng của xã hội không, sống trên đời mà từ sáng đến tối tốn cơm tốn gạo. Chắc chắn là rất nhiều người ghét tôi, tôi là đứa bé hồi bé thì trưởng thành chậm, lớn lên thì lại thành hình mẫu cho việc liều mạng chạy sai đường! Là mặt trái của nền giáo dục toàn nhân loại!”.
“Anh xem, tôi vừa xấu vừa ngu, thêm mấy năm nữa còn già nữa, thế mà vẫn trơ cái mặt mo ra mà sống trên đời. Đã thế còn không có ý định chấm dứt cái lối sống kiểu này, điều này chứng tỏ da mặt tôi quá dày, tôi mà sống ở cổ đại có khi còn góp công lớn canh gác tường thành đấy” – Diệp Tử Lộ đưa hai tay ra, cười khổ - “Nào, anh còn muốn bổ sung gì không?”.
Nhan Kha im lặng một lúc, với góc độ một người ngoài cuộc, nếu so những điều kiện của Diệp Tử Lộ với mặt bằng chung cả nước thì cũng tạm coi là tầng lớp trung lưu… thậm chí còn gấn đến thượng lưu nữa.
Khách quan mà nói, tuy không xinh đẹp như ngôi sao nhưng hồi bé trong lớp cô cũng khá đáng yêu, ít nhất là cũng có con trai bàn tán sau lưng cô, được người khác viết thư cho. Cô cũng không đến nỗi ngốc nghếch, ít nhất những lúc nói lảm nhảm thì mồm miệng cũng nhanh nhẹn hoạt bát, tuy thi đại học không được tốt lắm nhưng cuối cùng cũng đỗ đại học. Thực ra ngôi trường khiến cô chán nản suốt bốn năm trời cũng là niềm mơ ước của rất nhiều người.
Tut cô cũng không hẳn là người hiểu nhiều biết rộng nhưng với tuổi tác và kinh nghiệm mà những đoạn bình luận mà cô hay viết trên mạng thì cũng được xem như cũng có chút tài mọn… sống cùng côcũng không khiến người ta thấy nhạt nhẽo, đầu óc… cũng tạm coi là minh mẫn.
Chỉ có cái là hơi lười, tuy rằng không được kiên định cho lắm. Lớn hơn cô vài tuổi nhưng lúc nào anh cũng thấy cô như đứa trẻ chưa trưởng thành, mới gặp có chút khó khăn cỏn con mà đã không chịu được. Thực ra người khổ sở hơn cô trên thế giới nàu đâu có ít?
Thấy anh không nói gì, Diệp Tử Lộ bĩu môi, tóm lấy chân con gấu bông, làm Nhan Kha suýt nữa thì ngã ngửa về phía trước.
“Ấy… xin lỗi, tôi mạnh tay quá” – Diệp Tử Lộ lè lưỡi – “Anh mắng tôiđi, lần này có mắng thế nào rôi cũng nghe, thật đấy, tôi bảo đảm!”.
Bình thường Nhan Kha cứ có cơ hội là lại mắng mỏ cô, nhưng lần này anh lại không nói gì, anh nhìn cô với đôi mắt to tròn đen láy, bình tĩnh nói: “Tôi mắng cô làm gì? Những điều cần nói cô đã nói hết rồi, cômuốn tôi tóm tắt lại một lượt hay là nói đại ý của đọn cô nói lúc nãy?”.
Diệp Tử Lộ: “À…”.
Nhan Kha cười nhẹ một tiếng, quay lại nói chuyện với cô bằng giọng hà khắc: “Này, Diệp Tử, cô giải thích hộ tôi xem, các cô nghĩ gì vậy, bạn gái của tôi y hệt cô, lúc nói chuyện này chuyện kia thì bảo tôimắng mỏ, thúc giục cô ấy nhưng tôi cứ mắng mỏ, thúc giục xong côấy lại nước mắt lưng tròng, cứ như là bị ngược đãi ấy, rồi đâu lại vào đấy. Các cô vốn dĩ đã không muốn thay đổi thì việc gì phải cả ngày cầu cứu người ta mắng mình? Đây gọi là bị nghiện ngược đãi à?”.
Diệp Tử Lộ móc cùi chỏ: “Tôi định thay đổi mà…”.
“Ơ, thế hóa ra là tôi nhớ nhầm à” – Nhan Kha không chút khách khí nói – “Tôi hỏi nhe bạn Diệp Tử, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?”.
“… Sắp hai lăm rồi” -Diệp Tử Lộ nói lí nhí như con muỗi.
“À, hai lăm rồi à?” – Nhan Kha nói – “Thế này nhé, cứ coi như cô lớn chậm hơn người khác, người khác hai tuổi cai sữa mẹ, thì cô năm tuổi, đến giờ cũng cai sữa được hai mươi năm rồi đúng không? Thế cô còn định nũng nịu với ai nữa?”.
Diệp Tử Lộ ấn tay xuống ga giường, lệ chảy trong tim, cảm thấy mình quá ngốc nghếch khi nửa đêm tìm Nhan Kha nói chuyện. Mỗi lần nói chuyện là thế nào anh ta cũng nói những lời khắc nghiệt, nghiêm khắc hơn những gì cô nghĩ, đây cũng được coi như lời thúc giục mạnh mẽ nhất.
Nghĩ đến đây, cô bất chợt ngẩn người, đêm thanh cảnh vắng, có đôi lúc, người ta sẽ tỉnh táo hơn lúc ban ngày. Nhất thời, Diệp Tử Lộ cảm thấy như nghe được tiếng nói từ trái tim cô.
Cái gì gọi là “hơn cả những gì cô nghĩ”?
Có lẽ… Nhan Kha nói đúng, cô muốn nghe nhưng lại không muốn người ta phê bình mình quá nghiêm khắc. Cho dù cô thấy những lời này quá tàn nhẫn, quá khiến người ta tổn thương nhưng nếu Nhan Kha đã nói thật lòng thì liệu cô có đau lòng như bây giờ không?
Lúc này, Nhan Kha lại thở dài.
Giọng của đàn ông rất dễ nghe: trầm ấm, thu hút, đem đến cảm gicas an toàn. Đến anh làm thầy giáo, với giọng nói này thì chắc chắn sẽ rất được yêu quý, nhưng đáng tiếc những gì anh nói thường khiến người khác khó chịu, vì vậy ưu điểm hiếm hoi này của anh coi như vô dụng.
Nhan Kha nói: “Diệp Tử, cô tự nghĩ xem, người cô vừa nói có đúng là cô không? Lúc bạn cùng nhà của cô nói về mình thì cô ấy có cảm giác như vậy, còn cô thì sao?”.
“Cô ấy mới gọi là ruột đau như cắt, còn cô thì… chẳng đau đớn gì mấy. Cô hỏi tôi thế nào là không thể ‘chấp nhận bản thân mình’, như côhiện giờ là không thể chấp nhận được bản thân, lúc quở trách chính mình như quở trách người khác, cơ bản là ô không hề thực sự tiếp nhận, Diệp Tử Lộ cô chính là người như vậy đấy”.
Nhan Kha nhìn cô, tia sáng từ đôi mắt đen láy ấy như một mũi tên đâm thẳng vào ngực cô. Anh chưa đợi cô nói gì đã tiếp lời: “Trong tiềm thức của cô, cô không coi cái đồ bỏ đi mà cô vừa nói đến là chính mình, hoặc cô cho rằng đây chỉ là hoàn cảnh nhất thời thôi chứ về sau mọi chuyện sẽ ổn. Cho dù cô luôn miệng nói mình không có tương lai, không có lí tưởng, nhưng trong tiềm thức cô nghĩ rằng sẽ có một ngày mình trở thành một người cực kỳ giỏi giang, có thể nhìn đời bằng nửa con mắt, khiến tất cả mị người ngưỡng mộ cô, khen ngợi cô, sùng bái cô, yêu quý cô, mê mẩn cô, đúng không?”.
Diệp Tử Lộ lập tức cãi lại: “Tôi đâu có định làm Võ Tắc Thiên đâu, tôi…”.
“Cô tự nghĩ đi, có phải lúc đọc được những loại tiểu thuyết vớ vẩn trên mạng ấy trong lòng cô cực kỳ thoải mái không? – Nhan Kha ngắt lời cô – “Đừng có cãi, không thích thì cô còn đọc làm cái gì? Tôi biết rằng cô rất thích, chẳng qua là không dám nói ra thôi, cũng không dám nói trắng trợn hóa thân vào câu chuyện. Đó là bởi vì cô vẫn còn lý trí, biết mình là ai, biết khoảng cách giữa những điều hư cấu trong truyện và hiện thực cuộc sống quá xa vời. Thế nên khi người khcas hỏi cô sau này muốn làm gì, cô tự nhiên cảm thấy mù mịt vì cô hiểu rõ những gì trong chuyện là giả, nhưng khi nhìn vào hiện thực cuộc sống thì cô lại không cam tâm”.
Diệp Tử Lộ ngây người nhìn anh.
Nhan Kha tổng kết lại: “Tuy cô nhờ tôi cho cô lời khuyên nhưng tôicũng không phải là chuyên gia gì, nhưng theo tôi, như thế nghĩa là ‘không thể chấp nhận chính mình’. Sao? Cô thấy tôi nói có lý không?”.
Bất chợt Diệp Tử Lộ rất muốn ném anh ra ngoài cửa sổ vì cô có cảm giác như Nhan Kha đã xẻ thịt lột da cô, bóc tách cương cốt cô, đào khoét hết ba hồn bảy vía cảu cô, đặt cô cưới kính hiển vi, không gì có thể giấu được anh.
Cô kể lại câu chuyện nửa đêm bọn họ chạy đến bờ hồ cứu người một cách lộn xộn. Nhan Kha không ngờ trong lúc mình đang rảnh rỗi ngồi lên mạng trong phòng thì cô đã bỏ rơi anh để trải qua một ngày kinh thiên động địa như vậy. Cuối cùng, với khả năng nghe hiểu thiên tài, Nhan Kha cuối cùng cũng hiểu được những điều cô muốn nói trong câu chuyện lộn xộn này.
Nhan Kha: “Thế nên trọng tâm là, hôm qua cô về nhà một chuyến rồi bất ngờ phát hiện ra bệnh của cô không tồn tại mà là do gen quyết định, đúng không?”.
Diệp Tử Lộ ngẩn ra một lúc, hình như đúng là như vậy, thế là cô gật đầu lia lịa.
Nhan Kha cười lạnh một tiếng, ra vẻ ngây thơ như con cún con ngồi trên ghế, giọng cay nghiệt khác thường: “À, tôi hiểu rồi, ý cô là cái tính lười biếng của cô là do bẩm sinh, hoàn toàn di truyền từ bố mẹ còn cô hoàn toàn là người bị hại đáng thương, không thể nào khống chế được, đúng không? Ầy, bé Diệp Tử, chú hỏi cháu này, cháu đã nghe mấy câu ‘Xấu không phải là cái tội nhưng khiến người khác hoảng sợ là có lỗi’ chưa?”.
“Tôi bị bệnh mà!” – Diệp Tử Lộ tranh luận – “Trong sách có viết đây là một loại bệnh khó chữa từ khi sinh ra!”.
Nhan Kha nhẫn nại hỏi: “Đúng, là bệnh, thế nên cô định làm thế nào?”.
Diệp Tử Lộ vẫn còn chìm đắm trong nỗi bàng hoàng khi “phát hiện ra bệnh của mình” nên vẫn chưa kịp suy nghĩ vấn đề này. Cô chớp chớp mặt, nói như đúng rồi: “Thì chữa thôi”.
Nhan Kha lại hỏi: “Thế chữa như nào?”.
Diệp Tử Lộ nghĩ đi nghĩ lại, ấp a ấp úng không nói nên lời. Hay là đi Lục Viện nhờ bác sĩ kê đơn nhỉ?
Nhan Kha nói với một giọng hết sức bình tĩnh: “Nào, để tôi nói cho côcách chữa này, cô phải liệt kê những việc phải làm rồi hoàn thành từng việc từng việc một. Ví dụ như hôm qua cô đã lãng phí cả một ngày, cho nên hôm nay cô phải học thuộc từ mới tiếng Anh, đọc sách, chứ không phải cả buổi chiều ngồi lì lên mạng xem phim hay là ra ngoài tham gia cái … cái hội vớ vẩn gì đó!”.
Diệp Tử Lộ: “Là đại hội xem mặt”.
“Chúc mừng, còn biết cướp lời cơ đấy” – Nhan Kha trợn mắt lên – “Mau lên, viết kế hoạch ngày hôm nay ra rồi làm đi”.
Diệp Tử Lộ không biết phải làm sao.
Tối qua, cô như Colombo phát hiện ra châu lục mới, cô đã tự chẩn đoán mình bị bệnh lề mề, hiểu rằng đây không chỉ là một thói quen xấu đơn thuần mà là một chứng bệnh về tâm lý.
Mặc dù là bệnh nhưng rõ ràng không có thuốc chữa.
Về lý trí, Diệp Tử Lộ đã biết rõ Nhan Kha nói có lý, chỉ có làm từng việc từng việc một theo kê hoạch là biện pháp duy nhất để khác phục được chứng bệnh này, mặc kệ là bệnh tâm lý hay là tật xấu, nhưng…
Thế thì… có khác gì hồi xưa đâu?
Diệp Tử Lộ ngồi nghệt ra trước bàn, lôi bản kế hoạch năm lần bảy lượt bị vò nát ra, ngây người cầm bút lên. Giây phút cô lần đầu tiên thấy chứng bệnh lề mề của mình được giải thích bằng ngôn ngữ học thuật, trong lòng cô thậm chí còn có chút vui mừng phấn khởi, cứ như phát hiện ra nguồn gốc của căn bệnh là bệnh sẽ khỏi. Sau đó lúc cô ngồi trước bàn đọc sách thì chợt nhớ ra mình vẫn còn phải học tiếng Anh, còn phải đọc sách tham khảo để thi chứng nhận tư cách hành nghề, còn phải đi tìm việc làm thì cảm giác muốn chạy trốn quen thuộc lại một lần nữa xâm nhập vào tâm trí cô.
Nhìn bộ dạng ngơ ngác của cô, Nhan Kha cười lạnh một tiếng: “Cô nói xem, cô còn thấy việc mình ‘có bệnh’ rất đáng tự hào nữa không?”.
Diệp Tử Lộ cảm thấy như bị anh nói đúng tim đen.
Cô quay đầu lại, thấy anh đang thao thao bất tuyệt thì bị vấp vào ga trải giường, tay vẫn kéo túi xách của cô. Sau đó anh lại chật vật trèo lên như con ốc sên, cuối cùng móc ra từ dưới bụng được một cuộn tiền, ước chừng mấy nghìn tệ.
Nhan Kha giật mình thon thót rồi bắt đầu xúc động: “CÒn có nhân dân tệ này! Diệp Tử, túi của cô như hòm châu báu ấy, chẳng qua là châu báu hơi ít thôi, cứ phất tay cái là có tiền. Thế này thì bệnh lề mề đã là gì, kể cả cô có bị thần kinh thì cũng đủ ăn cả đời đấy!”.
Diệp Tử Lộ biết Nhan Kha đang chế giễu cô, cô giật lại cuộn tiền: “Cút!”.
Không phải nghĩ cũng đoán được ai đã dúi bỏ tiền vào túi cô. Quả nhiên, Diệp Tử Lộ lôi điện thoại ra thì phát hiện có một tin nhắn chưa đọc. Bố cô bảo cho cô bốn nghìn tệ tiền tiêu vặt, tìm ở trong túi sẽ thấy, còn nói sợ cô hết tiền tiêu vặt rồi nhưng ngại không dám xin bố mẹ, sắp đến mùa đông rồi, đi mua mấy bộ quần áo mà mặc, đừng để bị cảm lạnh.
“Sợ cô ngại không dám xin á?” – Nhan Kha đứng trên tủ đầu giường, từ trên cao nhìn xuống màn hình điện thoại của cô, lắc lắc cái đầu gấu bông bé tí – “Ôi, bố cô lo quá xa rồi”.
Diệp Tử Lộ giơ tay ấn vào trán anh một cái khiến Nhan Kha ngã ngồi xuống.
Nhan Kha chưa kịp đứng lên đã lại tiếp tục ca thán: “Tôi phát hiện ra so với bố mẹ cô thì tôi cứ như con nuôi trong nhà tôi ấy”.
“Thì để tránh sau này anh trở thành phá gia chi tử gây nguy hại cho xã hội chứ còn sao nữa. Con cái nhà bình thường kể cả được chiều chuộng đi nữa thì cũng chỉ trở thành một đứa vô dụng như tôi, cùng lắm thì cũng chỉ tự hại bản thân mình thôi” – Diệp Tử Lộ nhếch mép, cất tiền đi, gãi đầu sồn sột – “Vừa nãy đang nói đến đâu ấy nhỉ? À, đúng rồi, tôi phải chữa bệnh”.
Nhan Kha cười nhạt một tiếng.
Diệp Tử Lộ trợn mắt nhìn anh: “Cười cái gì àm cười? Cười nữa là tôikhâu cái mồm anh lại đấy! Xem lần sau còn lấy trộm hạt ngọc trai củatôi làm răng được nữa không”.
Dường như Nhan Kha đang cố tình muốn tạo dáng giống một tao nhân mặc khách chốn bồng lai nhưng đáng tiếc cơ thể lại không thể phối hợp với nhau mà cả người chỉ có thể dựa vào mép bàn một cách bất lực, hai cái chân tròn ung ủng buông thõng.
“Tôi nói thật nhé, cô đừng có nổi khùng lên” – Nhan Kha lấy giọng, chuẩn bị tuôn một cài ca tràng giang đại hải – “Cô ấy à, nghĩ thì vĩ đại lắm nhưng mà chẳng bao giờ chịu làm. Lúc không có phương hướng thì thỉnh thoảng còn biết sám hối một lúc, chứ bây giờ ổn rồi thì lại phát hiện ra trên đời này lại có một loại ‘bệnh’ y hệt với triệu chứng của cô, thế nên cô nhẹ nhõm đúng không? Về sau cô không làm được việc gì ra hồn thì lại định đổ cho ai? Chẳng tại ai cả, mà nó là bệnh bẩm sinh, không có thuốc chữa, không khỏi được, đúng không?”.
Diệp Tử Lộ mới nghe xong câu đầu, đang định giơ tay ra bóp cổ Nhan Kha nhưng khi cô nghe đến câu sau thì bỗng ngẩn người.
Đúng là người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, đã vậy người ngoài này lại là một người đàn ông thông minh như Nhan Kha.
Nhan Kha tiếp tục nói: “Thế nên cô phải thay đổi đi, người khác hỏi thì đừng có ngơ ngơ như bò đeo nơ. Cứ như ông trời đối xử bất công với cô, khiến cô mắc bệnh, khiến cô lười biếng, khiến cô không làm nổi việc gì lắm ấy. Giờ đã yên tâm chưa hả bạn Tiểu Diệp Tử?”.
Diệp Tử Lộ: “…”.
Nhan Kha nhìn biểu cảm của cô là biết ngay cô vẫn đang lo lắng, thế là anh lập tức mỉa mai cô: “Cô vẫn còn muốn chữa bệnh nữa à? Côvẫn chưa nhận ra sao? Nếu là tôi thì tôi sẽ không chữa mà mặc kệ nó, dù sao bị bệnh này cũng chẳng phải bệnh trầm cảm, không chết người đâu mà lo. Cứ để đấy, về sau mà thành công thì có thể nói với người ta: Xem đây, tôi siêu quá đi mất, đến cả bệnh tâm lý cũng chẳng thể che lấp ánh hào quang của tôi. Nhưng nhỡ mà thất bại thì cứ đổ tội lên đầu bệnh lề mề ấy, nó không biết nói nên đổ cho nó cũng chẳng ai biết, thế có phải nhẹ nhõm không?”.
Diệp Tử Lộ câm nín.
“Thấy tôi hiểu cô không?” – Nhan Kha nói xong liền gật gù đắc ý, vụng về leo lên trên bàn, miệng vẫn thao thao bất tuyệt – “À đúng rồi, đừng có thấy tôi hiểu cô quá mà lấy thân báo đáp nhé, tôi lại mang tiếng không lấy vợ nổi mất thì sao?”.
Từ trước đến nay anh toàn hại người khác cho vui, nói xong anh cười ha hả, thế rồi chưa đợi Diệp Tử Lộ phục thù thì Nhan Kha đã vui quá hóa buồn. Anh bước hụt chân rồi ngã “bộp” một cái xuống đất, nảy lên như một cục bông rồi tiếp tục lăn lông lốc đến chân tường, đập “bộp” vào chân tường thêm cái nữa, đầu óc quay cuồng, mãi mới đứng dậy được.
“Ôi mẹ ơi” – cô gái bị nói đúng ti đen Diệp Tử Lộ bất bình nghĩ – “Đáng đời!”.
Sau khi bị Nhan Kha thúc giục, Diệp Tử Lộ cuối cùng cũng mở sách ôn tập thi tư cách hành nghề ra, ngồi đọc được hơn một tiếng đồng hồ. Tuy hiệu quả không cao nhưng ít ra cũng vào đầu được một ít.
Sau đó, Diệp Tử Lộ vươn vai một cái rồi lấy từ túi ra quyển “Tâm lý học về thói quen trì hoãn” mới mua trên đường về nhà. Cô mở sách ra, đọc từng câu từng chữ với thái độ nghiêm túc như một tín đồ giáo lý đầy thành kính.
Cô đọc thấy một đoạn: “Chúng tôi cho rằng, thói quen trì hoãn sinh ra là do họ sợ hãi. Họ sợ nếu bắt tay vào làm việc thì sẽ gặp phiền phức. Họ lo lắng nếu bộc lộ con người thật sự thì sẽ gặp nguy hiểm. Phía sau sự chần chừ ấy là nỗi sợ hãi không được mọi người chấp nhận. Do vậy, họ không những trốn tránh thế giới này mà còn trốn tránh chính bản thân mình. Tuy rằng việc tự trách mình và ác cảm với chính mình là một điều tương đối đau khổ nhưng so với cảm giác yếu đuối và xấu hổ khi nhận thức rõ về bản thân thì cảm giác ấy còn dễ chịu hơn. Trì hoãn là lá chắn để bảo vệ họ”.
Đoạn văn này như một tia sét đánh thẳng vào đỉnh đầu Diệp Tử Lộ khiến cô giận sôi máu.
Dườngh nư cô cảm thấy có thứ gì đó cứ dâng lên trong cô, đến mức Diệp Tử Lộ phải đóng quyển sách ngay lại, cô thấy mình như nghẹt thở.
Còn cô bạn cùng nhà Vương Lao Lạp thì như Phật bà Quan Âm cứu khổ cứu nạn, đang vội vàng về nhà.
Lớp luyện thi của Vương Lao Lạp bất ngờ tổ chức thi thử. Diệp Tử Lộ nghĩ chẳng qua là để các thầy cô giáo đỡ phải lên lớp dạy vài tiết, giảm buổi học nhưng học phí vẫn giữ nguyên, chỉ có đồ ngốc Vương Lao Lạp mới nghĩ đây là “ưu đãi đặc biệt” dành cho học viên.
“Sao thế hả giáo sư Vương?” – Diệp Tử Lộ nghe thấy chuông cửa thì liền bỏ sách xuống ra mở cửa, quyết định trốn chạy hiện thực.
Mỗi khi cô không muốn làm việc gì đó thì cô luôn tìm một việc khác để làm, và hôm nay, Vương Lao Lạp đương nhiên sẽ trở thành “việc khác”. Diệp Tử Lộ lấy danh nghĩa “quan tâm bạn bè” và “lương thiện” làm cái cớ để thoát khỏi quyển sách khiến cô kinh hồn bạt vía kia, tỏ ra vui vẻ, lớn giọng hỏi thăm Vương Lao Lạp khi mở cửa.
Vương Lao Lạp đi thẳng vào phòng, ngồi phịch xuống giường, mắt côấy sưng lên đỏ hoe, lộ rõ vẻ uất ức.
“Sao thế?” – Diệp Tử Lộ hỏi.
“Diệp Tử, mày có am hiểu về đồ cổ không?” – Vương Lao Lạp im lặng mãi nhưng sau một hồi bị Diệp Tử Lộ gặng hỏi thì cuối cùng cũng nói được một câu.
“Am hiểu… hiểu cái gì cơ?” – Mắt Diệp Tử Lộ chớp chớp, cô cảm giác như cuộc nói chuyện của hai người có gì đó sai sai.
“Đồ gốm… mấy cái vẽ trong sách ấy” – một dòng nước mắt trong kính Vương Lao Lạp chảy xuống.
Diệp Tử Lộ không biết phải nói sao, cô im lặng một lúc rồi trợn mắt lên: “Chị gái ơi, chị thấy em giống đồ cổ không?”.
Cô vừa nói vừa đùa để chọc cười cô bạn mình, nhưng nào ngờ Vương Lao Lạp nghe xong thì gào khóc. Tiếng khóc như của bệnh nhân tâm thần ấy khiến cho Nhan Kha vừa mới đứng dậy xong, đang định len lén trốn đi để không làm “người khác” hoảng sợ phải giật mình một phen, thế là đầu anh đập vào cái giá treo quần áo trong phòng ngủ của Diệp Tử Lộ.
Thế là cái giá treo mất một chân, bị phủ bụi kín của bệnh nhân lề mề giai đoạn cuối đổ ẩm xuống.
Nhan Kha cứng cả người lại.
Diệp Tử Lộ lúc ấy tim đập thình thịch nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh trợn mắt lên lườm Nhan Kha.
“Nhìn kìa” – Diệp Tử Lộ giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra – “Nàng Mạnh Khương năm ấy cũng khóc thế này đến nỗi đổ cả Trương Thành đấy”.
Cô vừa an ủi Vương Lao Lạp, vừa vội vàng dựng cái giá treo quần áo rồi nhặt con gấu bông lên ôm lấy, để phòng anh động đậy, hai tay căm phẫn bóp chặt mặt gấu, vân vê lúc tròn lúc méo.
Nhan Kha đáng thương không dám phản kháng, chỉ có thể cứng đơ người, cười nhăn răng, ngồi im như phỗng.
“Rốt cuộc là làm sao? Có chuyện gì?” – Diệp Tử Lộ nhẹ nhàng hỏi.
Vương Lao Lạp không quan tâm mà chỉ khóc.
“Chuyện gì thì cũng phải nghĩ thoáng ra, lẽ nào… mày lại không thi tốt à?” – Diệp Tử Lộ ngừng lại, bỗng nhận ra mình đã hỏi đến đúng trọng điểm – “Thi thử không tốt thì có làm sao? Mày nghĩ thi thật người ta còn kiểm tra cả điểm thi thử chắc!”.
Vương Lao Lạp quệt mạnh dòng nước mắt.
“Rốt cuộc mày làm sao?” – Diệp Tử Lộ ngã vật xuống giường lăn một vòng khiến Nhan Kha suýt thì sùi bọt mép, khổ sở không nói nên lời – “Mày đừng có khóc lóc với tao nữa, nói đi xem nào! Thế này khác nào làm khổ tao không? Lao Lạp đại mỹ nữ, Lao Lạp tỷ tỷ, Lao Lạp cônương, Lao Lạp…”.
Thế mà Vương Lao Lạp cứ khóc lên khóc xuống, dù Diệp Tử Lộ có hỏi thế nào, an ủi thế nào, có vắt não ra tìm cách dỗ cho cô ấy cười thì cũng chẳng có tác dụng.
Nước mắt cô ấy rơi xuống lộp bộp, chẳng được bao lâu ga giường củaDiệp Tử Lộ đã ướt hết cả, nước mắt dâng thành sông. Cuối cùng Diệp Tử Lộ không thể chịu đựng được nữa, khí dồn xuống đan điền, hét ầm vào tai Vương Lao Lạp: “Vương Tiểu Hoa!”.
Bỗng nhiên nghe thấy cái tên cũ đầy cá tính của mình, Vương Lao Lạp ngẩn người ra, rồi lại khóc nấc lên.
Diệp Tử Lộ nói tiếp: “Tao vừa thất tình vừa thất nghiệp mà có khóc lên khóc xuống như mày đâu! Rốt cuộc mày gặp chuyện đen đủi gì thì nói xem nào, bọn mình cũng đi giải sầu, ngày mai lại là một ngày mới!”.
Cơn tam bành của Diệp Tử Lộ khiến Vương Lao Lạp giật mình, cô ấy ngồi ngây ra mãi rồi mới nói được một câu: “Diệp Tử, mày biết phố đồ cổ nào nổi tiếng không? Tao muốn đi xem…”.
Diệp Tử Lộ đánh mạnh vào gáy của cô ấy: “Mày tỉnh ngủ chưa? Mày đi hỏi gười ta xem, hai đứa chúng ta chỉ đáng giá mua một tặng một, bán đi cũng chỉ có đủ tiền mua cái bô dùng rồi của Hán Vũ Đế không?”
Nhan Kha suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười thành tiếng, không ngờ Diệp Tử Lộ hóa ra cũng biết người biết ta như vậy.
Nhưng hiện giờ Vương Lao Lạp đã mất hết dây thần kinh hài hước, côấy chỉ biết ngồi ngơ ngẩn ra, ánh mắt u ám, cảm thấy như cuộc đời không còn một tia hi vọng nào. Mãi một lúc sau cô ấy mới nhẹ nhàng kéo tay áo Diệp Tử Lộ: “Có phải mày hay lên mạng đặt mua sách không? Mua cho tao mấy quyển sách được không?”.
Diệp Tử Lộ: “Mua gì cơ?”.
“Mấy quyển sách liên quan đến cổ vật…” – Giọng Vương Lao Lạp nghẹn lại, đẩy vai Diệp Tử Lộ một cái – “Tao còn phải tìm bảng chữ mẫu, tao muốn mua bảng chữ mẫu… Tên của cái nhà thư pháp viết chữ ấy là gì ấy nhỉ? Minh cái gì Văn ấy nhỉ…”.
Cuối cùng thì công cụ tìm kiếm đã phát huy tác dụng, ba chữ “Văn Chủy Minh” hiện ra. Vương Lao Lạp reo lên với Diệp Tử Lộ cứ như tìm được châu lục mới: “Đúng rồi, chính là ông ấy, mua cho tao một quyển về người này…”.
Diệp Tử Lộ quay đầu lại: “Nhưng mà mày còn phải thi cao học mà?”.
Vương Lao Lạp lại bắt đầu khóc thút thít.
Diệp Tử Lộ: “Nói rõ xem nào!”.
“Học hành có ích gì chứ?” – Vương Lao Lạp bỗng gào ầm lên – “Tao già thế này rồi còn học hành gì nữa? Học vấn cao có thay đổi được số mệnh không? Trong mắt người ta tao vẫn chỉ là một con nhà quê ngu ngốc mà thôi!”.
“…” – Diệp Tử Lộ ngồi xa ra để đỡ bị nước bọt văng vào người.
Vương Lao Lạp sắc mặt u ám ngồi một bên, không nhìn màn hình máy vi tính nữa mà nhìn chằm chằm chú gấu bông khiến Diệp Tử Lộ và Nhan Kha một phen hoảng sợ vì tưởng cô ấy đã phát hiện ra. Một người một gấu bị cô ấy nhìn chằm chằm như quỷ.
Không biết sau bao lâu, Vương Lao Lạp mở miệng giọng khàn đặc lại: “Diệp Tử, người được phân làm nhiều loại. Người xuất thân không danh giá là một loại, học vấn cao là một loại, học vấn không cao là một loại, người chưa từng bước chân ra xã hội, ngu ngơ chẳng biết cái gì là một loại. Mày nói xem, người có đủ các đặc điểm này thì sống trên đời này làm gì nữa?”.
Lúc cô ấy nói những lời này, giọng nhẹ nhàng ấm áo. Từ trước đến nay Diệp Tử Lộ chưa từng nghe giọng này, nhất thời dựng tóc gáy.
“Tao không cam tâm…” – Tóc tai Vương Lao Lạp xòa ra, che hết cả nửa mặt, cộng thêm với khuôn mặt bê bết nước mắt khiến cô ấy trông như ma nữ - “Tao cứ nghĩ đến việccả đời nay thua kém người ta thì tao thà chết đi còn hơn”.
Thấy cô ấy định tìm cái chết, Diệp Tử Lộ trợn tròn mắt, ấp a ấp úng nói: “Tiểu Hoa… Có chuyện gì bọn mình từ từ bàn bạc được không? Mày… mày…”.
Vương Lao Lạp cười nhẹ, lắc lắc đầu: “Mày không hiểu đâu”.
Diệp Tử Lộ: “Tao tao tao không hiểu, vậy… vậy… vậy mày giải giải thích cho tao hiểu chứ?”.
Vương Lao Lạp hít một hơi thật sâu, sờ tay lên tóc rồi nhẹ nhàng vò tóc, khuôn mặt to rõ vẻ mệt mỏi: “Thực ra tao từng thích một người, vẫn chưa kể cho mày đúng không?”.
Diệp Tử Lộ lập tức lắc lắc đầu.
“Tao chưa kể với ai cả. Theo lời của mọi người công ty tao thì anh ấy là một anh chàng cao to đẹp trai lại còn giàu có, nghe nói công ty tao là bố tặng anh ấy”.
Nhan Kha giật mình, hình như anh quen người này… hình như anh đã nghe điều không nên nghe rồi.
“Tao với anh ấy khác nhau một trời một vực” – Vương Lao Lạp nhìn về phía xa xăm rồi tiếp tục nói – “Tao đã từng tưởng tượng, sẽ có một ngày tao trở thành nghiên cứu sinh của một trường đại học nổi tiếng, thuộc thành phần tri thức, bước chân vào hàng ngũ những con người ưu tú của xã hội. Sẽ có một ngày khi tao và anh ấy gặp nhau trên phố, sẽ thế nào nhỉ? Anh ấy sẽ nhìn tao chứ? Sẽ thích tao chứ?”.
“Nhưng hôm nay tao nhìn thấy anh ấy bên đường. Lúc thi xong tao đi mua một cốc trà sữa, ngồi bên đường nghỉ một lúc thì tình cờ thấy anh ấy đang ngồi trên một cái ghế dài bên đường, anh ấy không nhận ra tao. Anh ấy nói chuyện vui vẻ với người ngồi bên cạnh, đó là một cô gái rất xinh đẹp” – Vương Lao Lạp cụp mắt xuống, thấp giọng nói – “Những lời họ nói, một chữ tao cũng không hiểu. Tao quay lưng lại với họ như một người ngoài hành tinh đang nghe trộm người trái đất nói chuyện… Diệp Tử mày có biết không? Từ trước đến nay chưa bao giờ tao cảm thấy mình lại… lại…”.
Diệp Tử Lộ: Thực ra cũng không sao, cuộc sống của mỗi người một khác mà. Người cổ đại cũng có hiểu thuật ngữ nghiên cứu của thời bây giờ đâu? Mày không hiểu bọn họ nói gì nhưng những điều mày biết bọn họ chắc gì đã hiểu?”.
“Nào có giống nhau” -Vương Lao Lạp nhìn cô – “Mày không hiểu đâu, không giống nhau mà. Bọn họ biết loại đồ cổ gốm ấy có từ triều đại nào ấy, rồi người này viết thư pháp đẹp hơn người kia còn tao chỉ biết cách nuôi lợn, cách pha cám lợn. Đó chính là sự khác biệt cảu người thuộc đẳng cấp thượng lưu và hạ lưu đấy”.
Diệp Tử Lộ nói với giọng yếu ớt: “Cách mạng không phân chia giai cấp mà”.
Vương Lao Lạp biết ngay cô đang ba hoa nên chẳng để tâm, cô ấy hít một hơi thật sâu: “Mày cứ mua sách cho tao đã rồi về đưa hóa đơn tao trả tiền. Diệp Từ. tao không chịu được nữa, mày có hiểu không? Lòng từ trọng của tao đã bị tổn thương, tao không chịu được khi thua kém người khác, không chịu được khi sinh ra đã kém cỏi hơn người khác, không chịu được khi tao vốn chỉ là một con nhà quê, một con nghèo khổ! Tao thà đập đầu chết đi còn hơn!”.
Diệp Tử Lộ vội vàng gật gật đầu.
Vương Lao Lạp ngây người ra một lúc, cô ấy cảm thấy những gì mình vừa nói thật vô nghĩa, cả người như bị bao phủ một tầng u ám khiến cô ấy không biết phải nói gì. Cuối cùng không muốn nói chuyện với Diệp Tử Lộ nữa, Vương Lao Lạp nhỏ giọng tạm biệt rồi rời khỏi phòng.
Vương Lao Lạp đi rồi nhưng câu nói “Tao không chịu được nữa rồi” cứ văng vẳng trong đầu Diệp Tử Lộ. Buổi tối trước khi đi ngủ, cô nằm trên giường, thế nào lại sờ vào quyển “Tâm lý học bệnh trì hoãn” mấy lần, thế là mở ra đọc.
Ba giờ sáng, Diệp Tử Lộ bỗng bật dậy, mở đèn giường lên.
Nhan Kha bị cô chiếu đèn đến lóa cả mắt, không thể chịu được, anh đành mở miệng: “Cô là quỷ nhập tràng đấy à?”.
Giọng nói bất thình lình vang lên của anh khiến Diệp Tử Lộ giật cả mình: “Sao anh chưa ngủ?”.
Nhan Kha chán nản lầm bầm: “Tôi không có nhu cầu sinh lý”.
Tuy ban ngày anh đã chẳng được nhẫn nại gì cho cam, nhưng đến đêm càng hay cáu kỉnh.
Đã lâu không được ngủ khiến cho tinh thần vốn hoạt bát của Nhan Kha trở nên mệt mỏi. Ban đầu anh muốn gạt hết mọi suy nghĩ trong đầu, ngủ một chút nhưng sau lần cãi nhau với Diệp Tử Lộ ấy, anh đã quay về lại thân xác của mình một lúc. Điều này khiến Nhan Kha nhận ra ý thức cảu gấu bông nhất định phải luôn tỉnh, một khi bị ngắt quãng thì cơ thể sẽ sinh ra ảo giác “đang ngủ” hoặc “hôn mê”. Khi ấy, ý thức của nh sẽ quay về thân xác của chính mình, nghĩa là anh không ngủ được.
Diệp Tử Lộ ngồi ngây ra ở đầu giường, ngẩn ngơ một hồi, bất chợt côkéo chăn che lên trước ngực, ngại ngùng nói: “Không… không ngủ thì anh làm gì? Chẳng lẽ đêm nào cũng ngồi trên đầu giường rồi…? Eo ơi, nghe cứ biến thái thế nào ấy”.
“Bức tường trường tồn với thời gian ấy thì che làm gì?” – Nhan Kha lườm cô với vẻ mặt u ám – “Yên tâm, không phải lúc nào tôi cũng coi cô là người bình thường”.
Diệp Tử Lộ đưa quyển sách đến trước mặt Nhan Kha, cười gằn một tiếng: “Nhan thiếu gia, anh biết cái gì gọi là ‘Dưới hiên nhà thấp, ai cũng phải cúi đầu’ không?”.
Nhan Kha bực tức nhìn cô.
“Cắn tôi đi” – Diệp Tử Lộ khua khua tay trước mặt anh – “Có giỏi thì lên đây, cắn đi”.
Nhan Kha hít một hơi thật sâu, quay đầu đi, cố dặn lòng phải bình tĩnh, dù sao bệnh ngu ngốc cũng không lây truyền.
Anh mặc kệ cô, Diệp Tử Lộ cũng chẳng thèm gây hấn nữa. Tâm trạng cô cứ như thủy triều khi dâng khi rút, nhanh đến mà cũng nhanh đi.
Sau một hồi không nghe thấy tiếng của cô, Nhan Kha không nhịn được mà quay đầu lại, anh phát hiện ra Diệp Tử Lộ vẫn ngồi ngây ngốc ở đó, lộ ra cánh tay gầy gò xanh xao, cô ngồi ôm gối, mắt cụp xuống, mặt không cảm xúc, hồn vía như bay đến phương nào.
Nhìn thế này ít ra trông cô ta còn giống người một chút – Nhan Kha cay nghiệt nghĩ.
“Nhan Kha, trong sách nói người ta mắc bệnh lề mề đa phần vì hay trốn tránh và không thể chấp nhận được chính mình. Theo anh thì thế nào là ‘chấp nhận được chính mình’?” – Diệp Tử Lộ bất ngờ lên tiếng, cô cảm thấy có chút mờ mịt – “Anh xem, tôi biết mình là ai, miết mình đã lớn rồi, bình thường cũng biết yêu thương bản thân… Đương nhiên là thỉnh thoảng cũng tệ với chính mình, nhưng sao lại có thể không chấp nhận được chính mình chứ?”.
Hóa ra là cô muốn thảo luận vấn đề về tâm lý học và triết học. Nhan Kha cho rằng mình sinh ra đã có khí chất tiềm ẩn của một thanh niên hài hước, khác xa với kiểu thanh niên nghiêm túc cho nên không thèm quan tâm đến cô.
BÌnh thường khi Diệp Tử Lộ nói chuyện, người ta mặc kệ thì cô sẽ tự động chuyể sang chế độ tự nói chuyện một mình.
Quả nhiên Diệp Tử Lộ tiếp tục nói: “Tôi cũng đâu có giống Vương Lao Lạp đâu, cả ngày ngồi thù người này ghét người kia như con thần kinh, rồi lại gào lên là tao không chấp nhận được, tao nhất định không chịu thua… các kiểu. Bạn Nhan Kha à, anh thử nói xem, tôi biết anh là người thông minh nhất, hiểu lòng người nhất mà!”.
Rất nhiều người cay nghiệt đều cho rằng mình chỉ là người “khúc chiết ngọn ngành”, quen với việc “nói trúng tim đen” của người khác mà thôi, Nhan Kha cũng không ngoại lệ. Tuy anh không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc nhưng cũng có chút nghĩa khí đàn ông, đã vậy Diệp Tử Lộ lại bất ngờ cầu cứu anh với giọng tha thiết nỉ non.
Thế nên Nhan Kha nghĩ một lúc rồi hỏi: “Thế cô nghĩ cô là người thế nào?”.
Vừa được hỏi, Diệp Tử Lộ liền bình tĩnh trở lại, bắt đầu thao thao bất tuyệt phân tích mổ xẻ bản thân, liệt kê ra một đống tội trạng củamình: “Tôi cảm thấy mình hơi thất bại, trước mắt tôi có hai việc không làm được, đó là việc này không làm được, việc kia cũng không làm được. Chẳng nhẫn nại được cái gì hết, đừng nói là làm việc lớn, kể cả đọc sách, thi cử tôi đều không làm được. Đã thế tôi còn lười nữa, ý chí cũng không kiên định. Đúng rồi, tôi còn không biết giao tiếp với người khác, nóng tính không biết đối nhân xử thế, không có bản lĩnh, làm cái gì cũng không có kế hoạch…”.
Nhan Kha không ngờ cô lại căm ghét bản thân đến tận xương tủy thế này, anh ngẩn người ra, anh thấy những lời phê bình của Diệp Tử Lộ rất chuẩn với sự đánh giá của anh về tác phong làm việc của cô, chuẩn không cần chỉnh.
Diệp Tử Lộ nói tiếp: “Anh xem, bây giờ tôi vẫn còn sống dựa vào bố mẹ, có khác gì con kí sinh trùng của xã hội không, sống trên đời mà từ sáng đến tối tốn cơm tốn gạo. Chắc chắn là rất nhiều người ghét tôi, tôi là đứa bé hồi bé thì trưởng thành chậm, lớn lên thì lại thành hình mẫu cho việc liều mạng chạy sai đường! Là mặt trái của nền giáo dục toàn nhân loại!”.
“Anh xem, tôi vừa xấu vừa ngu, thêm mấy năm nữa còn già nữa, thế mà vẫn trơ cái mặt mo ra mà sống trên đời. Đã thế còn không có ý định chấm dứt cái lối sống kiểu này, điều này chứng tỏ da mặt tôi quá dày, tôi mà sống ở cổ đại có khi còn góp công lớn canh gác tường thành đấy” – Diệp Tử Lộ đưa hai tay ra, cười khổ - “Nào, anh còn muốn bổ sung gì không?”.
Nhan Kha im lặng một lúc, với góc độ một người ngoài cuộc, nếu so những điều kiện của Diệp Tử Lộ với mặt bằng chung cả nước thì cũng tạm coi là tầng lớp trung lưu… thậm chí còn gấn đến thượng lưu nữa.
Khách quan mà nói, tuy không xinh đẹp như ngôi sao nhưng hồi bé trong lớp cô cũng khá đáng yêu, ít nhất là cũng có con trai bàn tán sau lưng cô, được người khác viết thư cho. Cô cũng không đến nỗi ngốc nghếch, ít nhất những lúc nói lảm nhảm thì mồm miệng cũng nhanh nhẹn hoạt bát, tuy thi đại học không được tốt lắm nhưng cuối cùng cũng đỗ đại học. Thực ra ngôi trường khiến cô chán nản suốt bốn năm trời cũng là niềm mơ ước của rất nhiều người.
Tut cô cũng không hẳn là người hiểu nhiều biết rộng nhưng với tuổi tác và kinh nghiệm mà những đoạn bình luận mà cô hay viết trên mạng thì cũng được xem như cũng có chút tài mọn… sống cùng côcũng không khiến người ta thấy nhạt nhẽo, đầu óc… cũng tạm coi là minh mẫn.
Chỉ có cái là hơi lười, tuy rằng không được kiên định cho lắm. Lớn hơn cô vài tuổi nhưng lúc nào anh cũng thấy cô như đứa trẻ chưa trưởng thành, mới gặp có chút khó khăn cỏn con mà đã không chịu được. Thực ra người khổ sở hơn cô trên thế giới nàu đâu có ít?
Thấy anh không nói gì, Diệp Tử Lộ bĩu môi, tóm lấy chân con gấu bông, làm Nhan Kha suýt nữa thì ngã ngửa về phía trước.
“Ấy… xin lỗi, tôi mạnh tay quá” – Diệp Tử Lộ lè lưỡi – “Anh mắng tôiđi, lần này có mắng thế nào rôi cũng nghe, thật đấy, tôi bảo đảm!”.
Bình thường Nhan Kha cứ có cơ hội là lại mắng mỏ cô, nhưng lần này anh lại không nói gì, anh nhìn cô với đôi mắt to tròn đen láy, bình tĩnh nói: “Tôi mắng cô làm gì? Những điều cần nói cô đã nói hết rồi, cômuốn tôi tóm tắt lại một lượt hay là nói đại ý của đọn cô nói lúc nãy?”.
Diệp Tử Lộ: “À…”.
Nhan Kha cười nhẹ một tiếng, quay lại nói chuyện với cô bằng giọng hà khắc: “Này, Diệp Tử, cô giải thích hộ tôi xem, các cô nghĩ gì vậy, bạn gái của tôi y hệt cô, lúc nói chuyện này chuyện kia thì bảo tôimắng mỏ, thúc giục cô ấy nhưng tôi cứ mắng mỏ, thúc giục xong côấy lại nước mắt lưng tròng, cứ như là bị ngược đãi ấy, rồi đâu lại vào đấy. Các cô vốn dĩ đã không muốn thay đổi thì việc gì phải cả ngày cầu cứu người ta mắng mình? Đây gọi là bị nghiện ngược đãi à?”.
Diệp Tử Lộ móc cùi chỏ: “Tôi định thay đổi mà…”.
“Ơ, thế hóa ra là tôi nhớ nhầm à” – Nhan Kha không chút khách khí nói – “Tôi hỏi nhe bạn Diệp Tử, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?”.
“… Sắp hai lăm rồi” -Diệp Tử Lộ nói lí nhí như con muỗi.
“À, hai lăm rồi à?” – Nhan Kha nói – “Thế này nhé, cứ coi như cô lớn chậm hơn người khác, người khác hai tuổi cai sữa mẹ, thì cô năm tuổi, đến giờ cũng cai sữa được hai mươi năm rồi đúng không? Thế cô còn định nũng nịu với ai nữa?”.
Diệp Tử Lộ ấn tay xuống ga giường, lệ chảy trong tim, cảm thấy mình quá ngốc nghếch khi nửa đêm tìm Nhan Kha nói chuyện. Mỗi lần nói chuyện là thế nào anh ta cũng nói những lời khắc nghiệt, nghiêm khắc hơn những gì cô nghĩ, đây cũng được coi như lời thúc giục mạnh mẽ nhất.
Nghĩ đến đây, cô bất chợt ngẩn người, đêm thanh cảnh vắng, có đôi lúc, người ta sẽ tỉnh táo hơn lúc ban ngày. Nhất thời, Diệp Tử Lộ cảm thấy như nghe được tiếng nói từ trái tim cô.
Cái gì gọi là “hơn cả những gì cô nghĩ”?
Có lẽ… Nhan Kha nói đúng, cô muốn nghe nhưng lại không muốn người ta phê bình mình quá nghiêm khắc. Cho dù cô thấy những lời này quá tàn nhẫn, quá khiến người ta tổn thương nhưng nếu Nhan Kha đã nói thật lòng thì liệu cô có đau lòng như bây giờ không?
Lúc này, Nhan Kha lại thở dài.
Giọng của đàn ông rất dễ nghe: trầm ấm, thu hút, đem đến cảm gicas an toàn. Đến anh làm thầy giáo, với giọng nói này thì chắc chắn sẽ rất được yêu quý, nhưng đáng tiếc những gì anh nói thường khiến người khác khó chịu, vì vậy ưu điểm hiếm hoi này của anh coi như vô dụng.
Nhan Kha nói: “Diệp Tử, cô tự nghĩ xem, người cô vừa nói có đúng là cô không? Lúc bạn cùng nhà của cô nói về mình thì cô ấy có cảm giác như vậy, còn cô thì sao?”.
“Cô ấy mới gọi là ruột đau như cắt, còn cô thì… chẳng đau đớn gì mấy. Cô hỏi tôi thế nào là không thể ‘chấp nhận bản thân mình’, như côhiện giờ là không thể chấp nhận được bản thân, lúc quở trách chính mình như quở trách người khác, cơ bản là ô không hề thực sự tiếp nhận, Diệp Tử Lộ cô chính là người như vậy đấy”.
Nhan Kha nhìn cô, tia sáng từ đôi mắt đen láy ấy như một mũi tên đâm thẳng vào ngực cô. Anh chưa đợi cô nói gì đã tiếp lời: “Trong tiềm thức của cô, cô không coi cái đồ bỏ đi mà cô vừa nói đến là chính mình, hoặc cô cho rằng đây chỉ là hoàn cảnh nhất thời thôi chứ về sau mọi chuyện sẽ ổn. Cho dù cô luôn miệng nói mình không có tương lai, không có lí tưởng, nhưng trong tiềm thức cô nghĩ rằng sẽ có một ngày mình trở thành một người cực kỳ giỏi giang, có thể nhìn đời bằng nửa con mắt, khiến tất cả mị người ngưỡng mộ cô, khen ngợi cô, sùng bái cô, yêu quý cô, mê mẩn cô, đúng không?”.
Diệp Tử Lộ lập tức cãi lại: “Tôi đâu có định làm Võ Tắc Thiên đâu, tôi…”.
“Cô tự nghĩ đi, có phải lúc đọc được những loại tiểu thuyết vớ vẩn trên mạng ấy trong lòng cô cực kỳ thoải mái không? – Nhan Kha ngắt lời cô – “Đừng có cãi, không thích thì cô còn đọc làm cái gì? Tôi biết rằng cô rất thích, chẳng qua là không dám nói ra thôi, cũng không dám nói trắng trợn hóa thân vào câu chuyện. Đó là bởi vì cô vẫn còn lý trí, biết mình là ai, biết khoảng cách giữa những điều hư cấu trong truyện và hiện thực cuộc sống quá xa vời. Thế nên khi người khcas hỏi cô sau này muốn làm gì, cô tự nhiên cảm thấy mù mịt vì cô hiểu rõ những gì trong chuyện là giả, nhưng khi nhìn vào hiện thực cuộc sống thì cô lại không cam tâm”.
Diệp Tử Lộ ngây người nhìn anh.
Nhan Kha tổng kết lại: “Tuy cô nhờ tôi cho cô lời khuyên nhưng tôicũng không phải là chuyên gia gì, nhưng theo tôi, như thế nghĩa là ‘không thể chấp nhận chính mình’. Sao? Cô thấy tôi nói có lý không?”.
Bất chợt Diệp Tử Lộ rất muốn ném anh ra ngoài cửa sổ vì cô có cảm giác như Nhan Kha đã xẻ thịt lột da cô, bóc tách cương cốt cô, đào khoét hết ba hồn bảy vía cảu cô, đặt cô cưới kính hiển vi, không gì có thể giấu được anh.
Bình luận facebook