Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-56
Chương 56
Editor: Trà Đá.
Đêm đó sau khi kết thúc bữa tiệc, Nam Từ và Nam lão gia tử tiễn nhóm khách cuối cùng ra về.
Nam lão gia tử vốn đang nhìn cô cười cười nói nói ngoài mặt, chợt có ý vị sâu xa.
“Tiểu Từ, Hoắc Lâm đối xử với con thế nào?”
Nam Từ ngoan ngoãn mỉm cười, gật đầu: “Tốt lắm ạ.”
“Vậy là tốt rồi, tốt rồi…” Nam lão gia tử cầm cây quải trượng trong tay, ngón tay chậm rãi nhịp nhịp lên đầu cây, nhàn nhã hỏi: “Vậy Hoắc Lâm không có ở nhà sao? Ông nội không thấy thằng bé tới.”
Nam lão gia tử muốn hỏi cái gì, Nam Từ đương nhiên hiểu rất rõ.
Thật ra Hoắc Lâm có nói là muốn đến cùng với cô. Chủ yếu là anh sợ có người ghen ghét cô rồi gây chuyện với cô nữa.
Nhưng Nam Từ nhất quyết cự tuyệt.
Một là cô không muốn tất cả mọi chuyện đều dựa vào Hoắc Lâm, hai là cô không muốn mọi chuyện bị làm quá lên.
Nam Châu và mẹ Nam vốn đã coi cô như là cái gai trong mắt bọn họ, cho nên bữa tiệc này không phải là ý của cô, nhưng Nam lão gia tử lại nhiều lần nhắc đến chuyện này, cô từ chối thì cũng không phải lắm.
Vì vậy cô không thể không đến.
Nhưng Nam Châu và mẹ Nam đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng của cô, đứng ở góc độ bọn họ thì nhất định sẽ cảm thấy lần xuất hiện này của cô rất quá đáng. Nếu như hôm nay cô còn mang theo Hoắc Lâm đến, với tính cách của Hoắc Lâm thì anh nhất định công khai mối quan hệ với cô.
Nếu chuyện đó xảy ra thì cuộc sống sau này của cô nhất định sẽ không bình yên nữa, người bên ngoài sẽ thêu dệt nhiều chuyện, mà ngay cả mẹ Nam và Nam Châu chắc chắn sẽ tìm cách kiếm chuyện với cô.
Cô vất vả lắm mới có một cuộc sống mới, nên cô không muốn mọi thứ bị phá vỡ.
Hoắc Lâm ban đầu không nghe lời cô, nhưng sau khi nghe cô giải thích, thì anh cũng dần buông lỏng.
Nam Từ nói với anh: “Anh thử đổi góc độ suy nghĩ mà xem, trước kia anh còn độc thân, mọi người đều cảm thấy anh như một bông hoa trên núi cao, không thể leo tới. Nhưng đột nhiên một ngày các cô gái phát hiện có người hái bông hoa đó chuyển về vườn của mình, hơn nữa người đó lại không xuất sắc ở mọi mặt, thì các cô gái sẽ suy nghĩ thế nào đây? Đương nhiên là đến đập chậu cướp hoa rồi! Coi như em xin anh đó, đừng có khiến em phải có thêm tình địch.”
Anh biết rõ cô chỉ bịa ra mấy lời này, biết rõ cô không muốn anh đi cùng cô, cho nên mới nói tầm bậy tầm bạ, nhưng Hoắc Lâm vẫn không nhịn được nhéo nhéo chóp mũi cô, cười như không cười.
“Càng ngày em càng có rất nhiều ý tưởng đối phó với anh nhỉ.”
Nam Từ thấy chiêu này có tác dụng, nên tranh thủ thời gian lắc lắc cánh tay anh.
“Anh đồng ý rồi đó nhé.”
Tóm lại sau đó Hoắc Lâm cũng đành chấp nhận lý do hoang đường của cô, không đến bữa tiệc với cô.
Nhưng những chuyện này Nam Từ đâu thể nói với Nam lão gia tử, cô nghĩ nghĩ, đáp: “Anh ấy rất bận rộn, mà bữa tiệc này cũng đâu phải chuyện gì lớn, cho nên anh ấy có tới hay không cũng không quan trọng ạ.”
Trong lòng Nam lão gia tử xuất hiện một tia không vui, hiện tại giá trị của Nam Từ đã được nâng lên một bậc mới, sau này sẽ lợi dụng cô được rất nhiều việc.
Mặc dù Hoắc Lâm nói rõ muốn Nam Từ, khiến cho ông có chút bực bội, nhưng sau khi ông suy nghĩ lại một chút, cho dù ông có đặt hy vọng vào Nam Châu, nhưng Nam Châu cũng không thể lay chuyển được Hoắc Lâm.
Hiện tại Hoắc Lâm đã thích Nam Từ, hơn nữa còn hung hăng muốn Nam Từ đến như vậy, có nghĩa cảm giác trong lòng rất sâu đậm.
Dù gì Nam Từ cũng là người nhà họ Nam, lúc trước ông chấp nhận để cô vào nhà cũng là vì muốn lợi dụng cô. Bây giờ chẳng qua chỉ là đổi đối tượng mà thôi, chứ giá trị lợi dụng của Nam Từ vẫn còn tồn tại, nên ông cũng không bận tâm suy nghĩ nhiều.
Về phần Nam Châu, nếu như cô ta không muốn bị thua kém, thì nên tìm một hôn sự tốt hơn nhà họ Hoắc, nếu không thì phải chịu gả qua nhà họ Hoắc.
Dù sao hôn ước ban đầu cũng là của Nam Châu và Hoắc Ngọc Trạch.
Vì vậy Nam lão gia tử mới nhượng bộ tổ chức bữa tiệc này, ngoại trừ việc công bố cho người ngoài biết, còn một mục đích khác chính là muốn để giới thượng lưu biết về mối quan hệ của Hoắc Lâm và Nam Từ.
Ông còn nghĩ rằng vì Hoắc Lâm thích Nam Từ, cho nên coi như ông có nói Nam Từ là vị hôn thê của anh, thì anh cũng sẽ không phản bác gì.
Nhưng ai mà ngờ Hoắc Lâm lại không đến.
Nhưng ông lại không thể nói mấy lời này với Nam Từ, đương nhiên là Nam Từ đang ở trạng thái không còn sợ Hoắc Lâm nữa, thậm chí còn đứng về phía anh, ông mà nói mấy lời khó nghe thì chắc chắn cô sẽ lên tiếng bênh vực Hoắc Lâm.
Nghĩ nghĩ, Nam lão gia tử vẫn quyết định đi thẳng vào vấn đề, nói một chút chuyện quan trọng.
“Tiểu Từ, gần đây ông nội nhìn thấy công ty Hoắc Lâm có một dự án rất được, con…”
Nam Từ cắt ngang lời ông, cười một cách lễ phép, nhìn thì rất bình thường, nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy thần thái cô cực kỳ xa lánh.
“Ông nội, con thật sự không hiểu chuyện trên thương trường. Nếu ông nội muốn hiểu rõ thì có thể điện thoại trực tiếp cho Hoăc Lâm, con nghĩ hai người nói chuyện với nhau sẽ dễ dàng hơn.”
Nam lão gia tử nuốt xuống một ngụm, nhanh chóng chặn lại cơn tức giận của mình.
Trùng hợp là lúc này, điện thoại di động của Nam Từ vang lên, Hoắc Lâm gọi tới.
Nam Từ cười cười, nói với Nam lão gia tử: “Chắc là Hoắc Lâm cho người đến đón con rồi, con đi trước nha nội.”
Nói xong, cô cung kính cúi đầu với Nam lão gia tử.
“Cảm ơn ông nội đã tổ chức bữa tiệc cho con, con cũng cảm ơn ông nội vì đã đưa con về đây để con có cơ hội được tiếp tục đi học.”
Từng cử chỉ và lời nói của Nam Từ đều thành thạo và khéo léo, khiến Nam lão gia tử có tức giận cũng không thể thể hiện ra bên ngoài.
Ông đột nhiên có cảm giác đứa bé này đi theo Hoắc Lâm đã lâu, có vẻ như đã học được cách xây dựng một vỏ bọc bên ngoài cho mình, rõ ràng trong ngoài không giống nhau, nhưng cũng khiến người khác tìm không ra được sơ hở.
Nghĩ tới đây, ông bỗng nhiên có chút đau đầu, khoát khoát tay: “Đi đi.”
Sau khi ra khỏi cổng nhà họ Nam, Nam Từ mới nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Quả nhiên xe của Hoắc Lâm đã đậu ở trước cổng, cô nhanh chóng bước tới cửa xe.
Lúc mở cửa xe, Hoắc Lâm đang ngồi bắt chéo chân ở ghế sau, laptop đặt trước mặt anh, tư thái anh cực kỳ thong dong, nhưng nghe nội dung cuộc trò chuyện có vẻ như đang bàn chuyện công việc.
Hoắc Lâm thấy cô, trực tiếp quay đầu nhìn về phía cô:
“Xong rồi hả?”
Nam Từ ngồi vào trong xe, gật gật đầu, sau đó chỉ chỉ về phía laptop anh, ra hiệu anh cứ tiếp tục làm việc.
Hoắc Lâm giả vờ như nghe không hiểu ý cô, một tay ôm cả người cô đặt ngồi lên đùi mình, sau khi giúp cô ngồi một cách thoải mái xong, thì hai tay anh bắt đầu ôm chặt quanh eo cô.
Sau khi anh làm xong mọi thứ, nhóm người trong màn hình đã ngây ngẩn cả người, nhưng anh vẫn làm như không có chuyện gì, hôn lên trán Nam Từ một cái, rồi bình thản nói: “Tiếp tục đi.”
Nam Từ: “…”
Nhóm người: “…”
Trong đó có một vị quản lý cấp cao phản ứng lại đầu tiên, người đó hắng giọng một cái, tiếp tục báo cáo nội dung, nhưng không ngờ nói được một nửa, thì Hoắc Lâm bỗng nhiên cúi đầu hít hà cổ Nam Từ.
“Uống rượu hả?” Anh ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người cô.
Nam Từ xấu hổ đến mức muốn độn thổ, ngay trước mặt nhân viên của anh, đang trong lúc họp mà anh lại không kiêng kị gì hết!
Cô định không trả lời anh, nhưng lại sợ anh mất mặt trước mặt nhân viên, cho nên chỉ nhỏ giọng nói: “Nồng độ cồn của đồ uống đó rất thấp, em uống rồi cũng không có cảm giác gì hết.”
Nói xong, cô vươn tay bóp lấy cằm anh, dùng sức kéo đầu anh nhìn vào laptop.
“Họp đi, anh nghiêm túc một chút, chuyện của em không quan trọng, lát nữa nói sau.”
Hoắc Lâm cảm thấy bộ dáng này của cô cực kỳ đáng yêu, anh nắm lấy tay của cô, hôn một cái: “Không, chuyện của em là quan trọng nhất.”
Nhóm người ở bên kia không nhìn nổi nữa, mọi người nhìn nhau, cuối cùng dùng ánh mắt để giao lưu, đưa ra kết luận.
Một vị trong đó nói: “Tổng giám đốc, à thì… Báo cáo hôm nay đến đây thôi ạ?”
Hoắc Lâm lần nữa quay đầu nhìn về phía bọn họ, có chút cong môi:
“Hay quá, rốt cuộc mấy người cũng biết là đang làm lãng phí thời gian của tôi sao?”
Nói xong, ánh mắt anh dần lạnh lại, tỏa ra một tầng áp bức kinh người.
“Tôi không cần biết mấy người cố gắng như thế nào, liều mạng như thế nào. Tôi chỉ muốn biết kết quả, rốt cuộc số liệu kinh doanh của quý này có thể tăng lên hai mươi phần trăm được hay không.” Giọng nói của anh nhàn nhạt, có chút lạnh lùng, “Khi nào nghĩ ra được phương án rồi hẵng tìm tôi, đừng có lãng phí thời gian của tôi nữa.”
Nói xong, anh đóng laptop, không để cho nhóm người lên tiếng phản bác.
Nam Từ nhìn anh, trong đầu quả thật có suy nghĩ không nói thành lời.
Vào thời gian đầu biết anh, anh cũng hung dữ với cô, lúc đó cô cực kỳ sợ anh, vì vậy nên bây giờ cô cũng có thể hiểu được cảm giác của những người kia.
Thế là cô nghĩ nghĩ, nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Anh hung dữ quá đó.”
Hoắc Lâm không để ý cô, cúi đầu xuống, môi mỏng dán sát bên tai cô, nhỏ giọng thân mật như một đường dẫn lửa.
“Vì bọn họ quá ngu thôi.” Anh vừa nhẹ hôn vừa nói.
“Anh cũng nên cổ vũ khuyến khích bọn họ chứ, anh cứ như vậy… Em sợ bọn họ sẽ ngày càng chán ghét anh thôi.”
Hoắc Lâm bật cười, hô hấp của anh phả vào tai cô, một cảm giác mập mờ bao quanh Nam Từ.
“Bảo bối, anh là thương nhân. Người làm ăn chỉ nói về lợi ích, bọn họ cầm tiền của anh, nên phải bỏ sức đáng với đồng tiền đó, không thôi chỉ lãng phí thời gian của nhau.” Anh nhẹ nói, “Còn những gì em nói thì nó hợp với người làm từ thiện, còn anh thì không.”
“…” Nam Từ cảm thấy mình nói không lại anh, thay vì tiếp tục nói chuyện này, thì cô quyết định đổi đề tài, nói chuyện ngày hôm nay.
“Ông nội có hỏi em vì sao không thấy anh tới.”
“Vậy hả? Rồi em nói sao?”
“Em không nói gì hết, em sợ nói nhiều quá rồi ông nội lại muốn em nhờ vả anh.” Nói đến đây, Nam Từ giống như có chút tức giận, “Em đã cố ý không nói nhiều, vậy mà ông nội vẫn nhắc đến chút chuyện dự án ở công ty anh, muốn nhờ em nói với anh. Không phải trước đó anh đã nhượng bộ nhường hai hạng mục có lợi nhất cho ông nội rồi sao? vậy mà ông nội lại không biết dừng lại. Chẳng lẽ ông nội cho là em đáng giá sao! Bán hai lần rồi còn có thể bán lần thứ ba!”
Anh nhìn thấy bộ dáng hung dữ của cô, rõ ràng là không có một chút khí thế gì, lại giả vờ rất thành thục.
Hoắc Lâm nhìn cô, trong lòng tan chảy đến rối tinh rối mù.
Anh hôn lên gương mặt cô một cái, nói: “Lão gia tử cũng không phán đoán sai, với anh thì em là bảo vật vô giá.”
Lời nói không đầu không đuôi này của Hoắc Lâm khiến gương mặt Nam Từ nóng lên.
Cô lại vùi người vào lồng ngực anh, nhỏ giọng nói: “Dù sao cũng không thể nhượng bộ lợi ích nữa, tiền của anh cũng không phải dễ dàng gì kiếm được, không thể tùy tiện để người khác hưởng lợi được. Lòng người thì đâu biết thỏa mãn, một lần sẽ có hai lần, rồi sẽ tăng lên nhiều lần nhằm lấy lợi nhuận từ anh, về lâu về dài sẽ trở thành vòng tuần hoàn ác tính.”
Nói đến đây, Nam Từ giống như nghĩ đến cái gì đó, bổ sung: “Nếu như là hợp tác bình thường, anh thấy phù hợp thì không sao. Nhưng nếu như nhờ vả để đạt được lợi ích thì không được!”
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Nhất là không được vì em mà nhượng bộ lợi ích của công ty!”
Hoắc Lâm cong môi cười, hỏi: “Chưa gả cho anh mà đã muốn quản tiền của anh rồi sao?”
“Cái này không thể tính là quản tiền của anh được.” Nam Từ xấu hổ, cúi đầu không nhìn anh nữa, nhỏ giọng lầm bầm, “Em chỉ không muốn anh phung phí tiền thôi.”
Giọng nói Hoắc Lâm nhàn nhạt, mang theo ý vị thâm trường: “Làm sao bây giờ, hôm nay anh vừa đóng góp xây hai tòa dạy học mới ở trường em.”
Nam Từ ngẩn người: “Tại sao?”
“Cho em chỗ dựa.” Hoắc Lâm nắm chặt tay cô, “Phải sớm để lãnh đạo nhà trường biết sau lưng em có ai làm chỗ dựa, thì em đi học mới không bị người ta ức hiếp.”
Nam Từ thật sự bị hù dọa, cô vội ôm chặt cánh tay anh, hỏi: “Anh chưa nói gì hết đúng không?”
“Chưa, anh đợi đến hôm khai giảng rồi nói luôn.” Đuôi lông mày Hoắc Lâm có chút nhướng lên, giọng điệu trở nên nguy hiểm, “Em không muốn để người khác biết mối quan hệ của chúng ta sao?”
“Không phải, mà là em không muốn làm quá chuyện này!” Nam Từ nghe anh nói như vậy, trong lòng nhẹ thở phào, “Mặc dù thành tích của em không gọi là cao nhất, nhưng trong nhóm tân sinh viên thì em lớn hơn hai tuổi, như vậy là đã khác biệt rồi. Nếu như anh nhóm thêm một ngọn lửa nữa thì bốn năm đại học của em chắc chắn sẽ không trôi qua dễ dàng…”
Hoắc Lâm nghe đến đây thì cong môi cười.
“Vậy nếu như anh nói em có thể sẽ trở thành tân sinh viên lên phát biểu thì sao?”
Nam Từ giật nảy mình: “Ý anh là sao?”
“Trước đó anh có gặp lãnh đạo trường em, bọn họ vì muốn anh quyên góp tiền, nên nói năm nay trường bọn họ có rất nhiều thủ khoa ở các tỉnh thành khác vào học, còn có thủ khoa thành phố này, từng trở thành tâm điểm trên mạng vào học nữa, nên muốn để em lên phát biểu, coi như cũng truyền bá trường học.”
Nam Từ có chút đau đầu, nghiêm túc nhìn anh, hỏi: “Anh có chắc là chuyện này không phải anh nhúng tay vào chứ?”
“Anh làm mấy chuyện dư thừa này làm gì?’ Hoắc Lâm thản nhiên liếc cô, “Chẳng lẽ anh lại tìm thêm tình địch cho mình sao?”
Nam Từ nghĩ nghĩ, có vẻ như cũng tin Hoắc Lâm sẽ không chủ động làm mấy chuyện này, nhất thời rủ đầu xuống, không nói tiếp.
Hoắc Lâm nâng cằm cô lên, hỏi: “Không thích hả? Vậy thì anh giúp em từ chối nhé.”
Nam Từ lắc đầu: “Không không, không phải là em không thích. Mà là cảm thấy có chút khó tin…”
Có thể là vì trước kia cô đã sống một cuộc sống tầm thường thấp kém, cho nên cô có chút tự ti về bản thân. Coi như cô đã khá hơn, thì cũng cảm thấy bản thân chưa tự tin lắm.
Nhưng đột nhiên từng chuyện từng chuyện ập đến trên người cô, đẩy cô ra ngoài, bắt đầu nhìn thẳng vào chính mình.
Cho nên cô có chút… Không tin nổi.
Sắc mặt Hoắc Lâm sâu kín nhìn cô, nói: “Sau lưng em là anh, so với những người khác thì ít ra em cũng có chút vốn liếng.”
Nói xong, anh thân mật cọ xát gương mặt cô.
~
Đúng như Hoắc Lâm nói, vào lễ khai giảng Nam Từ được lãnh đạo trường học bổ nhiệm làm tân sinh viên lên phát biểu.
Cô đã sớm chuẩn bị xong bài phát biểu hơn nửa tháng nay rồi, đưa Hoắc Lâm kiểm tra nhiều lần, cuối cùng tập luyện phát biểu rất nhiều lần mới có chút tự tin.
Vào ngày khai giảng, Nam Từ mặc một cái váy trắng, mái tóc đen dài được buộc đuôi ngựa, cho dù cô lớn tuổi hơn tân sinh viên những hai tuổi, nhưng nhìn thoáng qua vẫn thấy mười phần thanh xuân.
Hoắc Lâm được nhà trường mời làm khách quý, ngồi ở hàng đầu tiên, lúc đầu còn đang trò chuyện với lãnh đạo nhà trường, nhưng khi vừa nhìn thấy Nam Từ ra thì anh lập tức nhìn cô chằm chằm.
Người ngồi bên trái Hoắc Lâm là chủ nhiệm Phương, ngồi bên phải là một vị lãnh đạo lớn tuổi trong trường học, từ lúc đầu Hoắc Lâm và vị lãnh đạo kia vẫn đang trò chuyện, lúc này bọn họ vừa ngừng lại, rốt cuộc chủ nhiệm cũng có cơ hội nói chuyện.
Ông ta có thói quen quan sát sắc mặt đối phương, trông thấy Hoắc Lâm nhìn chằm chằm Nam Từ, nghĩ nghĩ rồi nói: “Bạn học nữ này trông rất ưu tú.”
Hoắc Lâm cong môi, cũng không quay đầu lại, ánh mắt vẫn dán chặt trên người Nam Từ, nhàn nhạt đáp: “Đúng vậy.”
Chủ nhiệm Phương đảo đảo mắt, ý vị thâm trường nhìn Nam Từ đứng trên bục phát biểu, sau đó không nói gì nữa.
Nam Từ phát biểu đại khái khoảng mười phút, sau khi kết thúc, cô cúi đầu thật sâu trước tất cả mọi người.
Toàn bộ quá trình, nét mặt của cô cực kỳ tự tin, từ những cử chỉ cho đến bài phát biểu đều có dáng vẻ cực kỳ ưu tú.
Tất cả mọi người còn cho là đã được nhìn thấy một bạn học rất tự tin rất xuất sắc, nhưng có ai mà ngờ, bạn học này sau khi kết thúc bài phát biểu, rời khỏi sân khấu lại lập tức chui vào đường thoát hiểm vắng người, sau đó dựa vào tường thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi Nam Từ thật sự căng thẳng gần chết, lòng bàn tay cô đầy mồ hôi, lúc phát biểu cô bóp mấy tờ giấy đến nhăn dúm lại.
Nhưng mọi chuyện đều diễn ra rất thuận lợi, cho nên cô mởi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, cửa thoát hiểm bỗng nhiên bị mở ra, cô nghe thấy tiếng vang, vội vàng nhìn sang, không ngờ lại thấy Hoắc Lâm.
Nam Từ kinh ngạc hỏi: “Sao anh…”
Cô còn chưa nói xong, Hoắc Lâm đã lao tới ôm chặt cô, cúi đầu xuống, môi lưỡi hai người quấn lấy nhau.
Cho đến khi hai người đều thở hồng hộc, thì anh mới dần dần buông cô ra.
Anh khẽ thở nặng nề bên tai cô.
“Sau này không cho phép em mặc cái váy này nữa.”
“Hả? Vì sao?”
“Ai nhìn em cũng muốn phạm tội hết.” Hoắc Lâm nói, môi mỏng dần dần lưu luyến ở cổ cô: “Nếu có mặc thì cũng chỉ mặc cho một mình anh nhìn thôi.”
Editor: Trà Đá.
Đêm đó sau khi kết thúc bữa tiệc, Nam Từ và Nam lão gia tử tiễn nhóm khách cuối cùng ra về.
Nam lão gia tử vốn đang nhìn cô cười cười nói nói ngoài mặt, chợt có ý vị sâu xa.
“Tiểu Từ, Hoắc Lâm đối xử với con thế nào?”
Nam Từ ngoan ngoãn mỉm cười, gật đầu: “Tốt lắm ạ.”
“Vậy là tốt rồi, tốt rồi…” Nam lão gia tử cầm cây quải trượng trong tay, ngón tay chậm rãi nhịp nhịp lên đầu cây, nhàn nhã hỏi: “Vậy Hoắc Lâm không có ở nhà sao? Ông nội không thấy thằng bé tới.”
Nam lão gia tử muốn hỏi cái gì, Nam Từ đương nhiên hiểu rất rõ.
Thật ra Hoắc Lâm có nói là muốn đến cùng với cô. Chủ yếu là anh sợ có người ghen ghét cô rồi gây chuyện với cô nữa.
Nhưng Nam Từ nhất quyết cự tuyệt.
Một là cô không muốn tất cả mọi chuyện đều dựa vào Hoắc Lâm, hai là cô không muốn mọi chuyện bị làm quá lên.
Nam Châu và mẹ Nam vốn đã coi cô như là cái gai trong mắt bọn họ, cho nên bữa tiệc này không phải là ý của cô, nhưng Nam lão gia tử lại nhiều lần nhắc đến chuyện này, cô từ chối thì cũng không phải lắm.
Vì vậy cô không thể không đến.
Nhưng Nam Châu và mẹ Nam đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng của cô, đứng ở góc độ bọn họ thì nhất định sẽ cảm thấy lần xuất hiện này của cô rất quá đáng. Nếu như hôm nay cô còn mang theo Hoắc Lâm đến, với tính cách của Hoắc Lâm thì anh nhất định công khai mối quan hệ với cô.
Nếu chuyện đó xảy ra thì cuộc sống sau này của cô nhất định sẽ không bình yên nữa, người bên ngoài sẽ thêu dệt nhiều chuyện, mà ngay cả mẹ Nam và Nam Châu chắc chắn sẽ tìm cách kiếm chuyện với cô.
Cô vất vả lắm mới có một cuộc sống mới, nên cô không muốn mọi thứ bị phá vỡ.
Hoắc Lâm ban đầu không nghe lời cô, nhưng sau khi nghe cô giải thích, thì anh cũng dần buông lỏng.
Nam Từ nói với anh: “Anh thử đổi góc độ suy nghĩ mà xem, trước kia anh còn độc thân, mọi người đều cảm thấy anh như một bông hoa trên núi cao, không thể leo tới. Nhưng đột nhiên một ngày các cô gái phát hiện có người hái bông hoa đó chuyển về vườn của mình, hơn nữa người đó lại không xuất sắc ở mọi mặt, thì các cô gái sẽ suy nghĩ thế nào đây? Đương nhiên là đến đập chậu cướp hoa rồi! Coi như em xin anh đó, đừng có khiến em phải có thêm tình địch.”
Anh biết rõ cô chỉ bịa ra mấy lời này, biết rõ cô không muốn anh đi cùng cô, cho nên mới nói tầm bậy tầm bạ, nhưng Hoắc Lâm vẫn không nhịn được nhéo nhéo chóp mũi cô, cười như không cười.
“Càng ngày em càng có rất nhiều ý tưởng đối phó với anh nhỉ.”
Nam Từ thấy chiêu này có tác dụng, nên tranh thủ thời gian lắc lắc cánh tay anh.
“Anh đồng ý rồi đó nhé.”
Tóm lại sau đó Hoắc Lâm cũng đành chấp nhận lý do hoang đường của cô, không đến bữa tiệc với cô.
Nhưng những chuyện này Nam Từ đâu thể nói với Nam lão gia tử, cô nghĩ nghĩ, đáp: “Anh ấy rất bận rộn, mà bữa tiệc này cũng đâu phải chuyện gì lớn, cho nên anh ấy có tới hay không cũng không quan trọng ạ.”
Trong lòng Nam lão gia tử xuất hiện một tia không vui, hiện tại giá trị của Nam Từ đã được nâng lên một bậc mới, sau này sẽ lợi dụng cô được rất nhiều việc.
Mặc dù Hoắc Lâm nói rõ muốn Nam Từ, khiến cho ông có chút bực bội, nhưng sau khi ông suy nghĩ lại một chút, cho dù ông có đặt hy vọng vào Nam Châu, nhưng Nam Châu cũng không thể lay chuyển được Hoắc Lâm.
Hiện tại Hoắc Lâm đã thích Nam Từ, hơn nữa còn hung hăng muốn Nam Từ đến như vậy, có nghĩa cảm giác trong lòng rất sâu đậm.
Dù gì Nam Từ cũng là người nhà họ Nam, lúc trước ông chấp nhận để cô vào nhà cũng là vì muốn lợi dụng cô. Bây giờ chẳng qua chỉ là đổi đối tượng mà thôi, chứ giá trị lợi dụng của Nam Từ vẫn còn tồn tại, nên ông cũng không bận tâm suy nghĩ nhiều.
Về phần Nam Châu, nếu như cô ta không muốn bị thua kém, thì nên tìm một hôn sự tốt hơn nhà họ Hoắc, nếu không thì phải chịu gả qua nhà họ Hoắc.
Dù sao hôn ước ban đầu cũng là của Nam Châu và Hoắc Ngọc Trạch.
Vì vậy Nam lão gia tử mới nhượng bộ tổ chức bữa tiệc này, ngoại trừ việc công bố cho người ngoài biết, còn một mục đích khác chính là muốn để giới thượng lưu biết về mối quan hệ của Hoắc Lâm và Nam Từ.
Ông còn nghĩ rằng vì Hoắc Lâm thích Nam Từ, cho nên coi như ông có nói Nam Từ là vị hôn thê của anh, thì anh cũng sẽ không phản bác gì.
Nhưng ai mà ngờ Hoắc Lâm lại không đến.
Nhưng ông lại không thể nói mấy lời này với Nam Từ, đương nhiên là Nam Từ đang ở trạng thái không còn sợ Hoắc Lâm nữa, thậm chí còn đứng về phía anh, ông mà nói mấy lời khó nghe thì chắc chắn cô sẽ lên tiếng bênh vực Hoắc Lâm.
Nghĩ nghĩ, Nam lão gia tử vẫn quyết định đi thẳng vào vấn đề, nói một chút chuyện quan trọng.
“Tiểu Từ, gần đây ông nội nhìn thấy công ty Hoắc Lâm có một dự án rất được, con…”
Nam Từ cắt ngang lời ông, cười một cách lễ phép, nhìn thì rất bình thường, nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy thần thái cô cực kỳ xa lánh.
“Ông nội, con thật sự không hiểu chuyện trên thương trường. Nếu ông nội muốn hiểu rõ thì có thể điện thoại trực tiếp cho Hoăc Lâm, con nghĩ hai người nói chuyện với nhau sẽ dễ dàng hơn.”
Nam lão gia tử nuốt xuống một ngụm, nhanh chóng chặn lại cơn tức giận của mình.
Trùng hợp là lúc này, điện thoại di động của Nam Từ vang lên, Hoắc Lâm gọi tới.
Nam Từ cười cười, nói với Nam lão gia tử: “Chắc là Hoắc Lâm cho người đến đón con rồi, con đi trước nha nội.”
Nói xong, cô cung kính cúi đầu với Nam lão gia tử.
“Cảm ơn ông nội đã tổ chức bữa tiệc cho con, con cũng cảm ơn ông nội vì đã đưa con về đây để con có cơ hội được tiếp tục đi học.”
Từng cử chỉ và lời nói của Nam Từ đều thành thạo và khéo léo, khiến Nam lão gia tử có tức giận cũng không thể thể hiện ra bên ngoài.
Ông đột nhiên có cảm giác đứa bé này đi theo Hoắc Lâm đã lâu, có vẻ như đã học được cách xây dựng một vỏ bọc bên ngoài cho mình, rõ ràng trong ngoài không giống nhau, nhưng cũng khiến người khác tìm không ra được sơ hở.
Nghĩ tới đây, ông bỗng nhiên có chút đau đầu, khoát khoát tay: “Đi đi.”
Sau khi ra khỏi cổng nhà họ Nam, Nam Từ mới nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Quả nhiên xe của Hoắc Lâm đã đậu ở trước cổng, cô nhanh chóng bước tới cửa xe.
Lúc mở cửa xe, Hoắc Lâm đang ngồi bắt chéo chân ở ghế sau, laptop đặt trước mặt anh, tư thái anh cực kỳ thong dong, nhưng nghe nội dung cuộc trò chuyện có vẻ như đang bàn chuyện công việc.
Hoắc Lâm thấy cô, trực tiếp quay đầu nhìn về phía cô:
“Xong rồi hả?”
Nam Từ ngồi vào trong xe, gật gật đầu, sau đó chỉ chỉ về phía laptop anh, ra hiệu anh cứ tiếp tục làm việc.
Hoắc Lâm giả vờ như nghe không hiểu ý cô, một tay ôm cả người cô đặt ngồi lên đùi mình, sau khi giúp cô ngồi một cách thoải mái xong, thì hai tay anh bắt đầu ôm chặt quanh eo cô.
Sau khi anh làm xong mọi thứ, nhóm người trong màn hình đã ngây ngẩn cả người, nhưng anh vẫn làm như không có chuyện gì, hôn lên trán Nam Từ một cái, rồi bình thản nói: “Tiếp tục đi.”
Nam Từ: “…”
Nhóm người: “…”
Trong đó có một vị quản lý cấp cao phản ứng lại đầu tiên, người đó hắng giọng một cái, tiếp tục báo cáo nội dung, nhưng không ngờ nói được một nửa, thì Hoắc Lâm bỗng nhiên cúi đầu hít hà cổ Nam Từ.
“Uống rượu hả?” Anh ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người cô.
Nam Từ xấu hổ đến mức muốn độn thổ, ngay trước mặt nhân viên của anh, đang trong lúc họp mà anh lại không kiêng kị gì hết!
Cô định không trả lời anh, nhưng lại sợ anh mất mặt trước mặt nhân viên, cho nên chỉ nhỏ giọng nói: “Nồng độ cồn của đồ uống đó rất thấp, em uống rồi cũng không có cảm giác gì hết.”
Nói xong, cô vươn tay bóp lấy cằm anh, dùng sức kéo đầu anh nhìn vào laptop.
“Họp đi, anh nghiêm túc một chút, chuyện của em không quan trọng, lát nữa nói sau.”
Hoắc Lâm cảm thấy bộ dáng này của cô cực kỳ đáng yêu, anh nắm lấy tay của cô, hôn một cái: “Không, chuyện của em là quan trọng nhất.”
Nhóm người ở bên kia không nhìn nổi nữa, mọi người nhìn nhau, cuối cùng dùng ánh mắt để giao lưu, đưa ra kết luận.
Một vị trong đó nói: “Tổng giám đốc, à thì… Báo cáo hôm nay đến đây thôi ạ?”
Hoắc Lâm lần nữa quay đầu nhìn về phía bọn họ, có chút cong môi:
“Hay quá, rốt cuộc mấy người cũng biết là đang làm lãng phí thời gian của tôi sao?”
Nói xong, ánh mắt anh dần lạnh lại, tỏa ra một tầng áp bức kinh người.
“Tôi không cần biết mấy người cố gắng như thế nào, liều mạng như thế nào. Tôi chỉ muốn biết kết quả, rốt cuộc số liệu kinh doanh của quý này có thể tăng lên hai mươi phần trăm được hay không.” Giọng nói của anh nhàn nhạt, có chút lạnh lùng, “Khi nào nghĩ ra được phương án rồi hẵng tìm tôi, đừng có lãng phí thời gian của tôi nữa.”
Nói xong, anh đóng laptop, không để cho nhóm người lên tiếng phản bác.
Nam Từ nhìn anh, trong đầu quả thật có suy nghĩ không nói thành lời.
Vào thời gian đầu biết anh, anh cũng hung dữ với cô, lúc đó cô cực kỳ sợ anh, vì vậy nên bây giờ cô cũng có thể hiểu được cảm giác của những người kia.
Thế là cô nghĩ nghĩ, nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Anh hung dữ quá đó.”
Hoắc Lâm không để ý cô, cúi đầu xuống, môi mỏng dán sát bên tai cô, nhỏ giọng thân mật như một đường dẫn lửa.
“Vì bọn họ quá ngu thôi.” Anh vừa nhẹ hôn vừa nói.
“Anh cũng nên cổ vũ khuyến khích bọn họ chứ, anh cứ như vậy… Em sợ bọn họ sẽ ngày càng chán ghét anh thôi.”
Hoắc Lâm bật cười, hô hấp của anh phả vào tai cô, một cảm giác mập mờ bao quanh Nam Từ.
“Bảo bối, anh là thương nhân. Người làm ăn chỉ nói về lợi ích, bọn họ cầm tiền của anh, nên phải bỏ sức đáng với đồng tiền đó, không thôi chỉ lãng phí thời gian của nhau.” Anh nhẹ nói, “Còn những gì em nói thì nó hợp với người làm từ thiện, còn anh thì không.”
“…” Nam Từ cảm thấy mình nói không lại anh, thay vì tiếp tục nói chuyện này, thì cô quyết định đổi đề tài, nói chuyện ngày hôm nay.
“Ông nội có hỏi em vì sao không thấy anh tới.”
“Vậy hả? Rồi em nói sao?”
“Em không nói gì hết, em sợ nói nhiều quá rồi ông nội lại muốn em nhờ vả anh.” Nói đến đây, Nam Từ giống như có chút tức giận, “Em đã cố ý không nói nhiều, vậy mà ông nội vẫn nhắc đến chút chuyện dự án ở công ty anh, muốn nhờ em nói với anh. Không phải trước đó anh đã nhượng bộ nhường hai hạng mục có lợi nhất cho ông nội rồi sao? vậy mà ông nội lại không biết dừng lại. Chẳng lẽ ông nội cho là em đáng giá sao! Bán hai lần rồi còn có thể bán lần thứ ba!”
Anh nhìn thấy bộ dáng hung dữ của cô, rõ ràng là không có một chút khí thế gì, lại giả vờ rất thành thục.
Hoắc Lâm nhìn cô, trong lòng tan chảy đến rối tinh rối mù.
Anh hôn lên gương mặt cô một cái, nói: “Lão gia tử cũng không phán đoán sai, với anh thì em là bảo vật vô giá.”
Lời nói không đầu không đuôi này của Hoắc Lâm khiến gương mặt Nam Từ nóng lên.
Cô lại vùi người vào lồng ngực anh, nhỏ giọng nói: “Dù sao cũng không thể nhượng bộ lợi ích nữa, tiền của anh cũng không phải dễ dàng gì kiếm được, không thể tùy tiện để người khác hưởng lợi được. Lòng người thì đâu biết thỏa mãn, một lần sẽ có hai lần, rồi sẽ tăng lên nhiều lần nhằm lấy lợi nhuận từ anh, về lâu về dài sẽ trở thành vòng tuần hoàn ác tính.”
Nói đến đây, Nam Từ giống như nghĩ đến cái gì đó, bổ sung: “Nếu như là hợp tác bình thường, anh thấy phù hợp thì không sao. Nhưng nếu như nhờ vả để đạt được lợi ích thì không được!”
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Nhất là không được vì em mà nhượng bộ lợi ích của công ty!”
Hoắc Lâm cong môi cười, hỏi: “Chưa gả cho anh mà đã muốn quản tiền của anh rồi sao?”
“Cái này không thể tính là quản tiền của anh được.” Nam Từ xấu hổ, cúi đầu không nhìn anh nữa, nhỏ giọng lầm bầm, “Em chỉ không muốn anh phung phí tiền thôi.”
Giọng nói Hoắc Lâm nhàn nhạt, mang theo ý vị thâm trường: “Làm sao bây giờ, hôm nay anh vừa đóng góp xây hai tòa dạy học mới ở trường em.”
Nam Từ ngẩn người: “Tại sao?”
“Cho em chỗ dựa.” Hoắc Lâm nắm chặt tay cô, “Phải sớm để lãnh đạo nhà trường biết sau lưng em có ai làm chỗ dựa, thì em đi học mới không bị người ta ức hiếp.”
Nam Từ thật sự bị hù dọa, cô vội ôm chặt cánh tay anh, hỏi: “Anh chưa nói gì hết đúng không?”
“Chưa, anh đợi đến hôm khai giảng rồi nói luôn.” Đuôi lông mày Hoắc Lâm có chút nhướng lên, giọng điệu trở nên nguy hiểm, “Em không muốn để người khác biết mối quan hệ của chúng ta sao?”
“Không phải, mà là em không muốn làm quá chuyện này!” Nam Từ nghe anh nói như vậy, trong lòng nhẹ thở phào, “Mặc dù thành tích của em không gọi là cao nhất, nhưng trong nhóm tân sinh viên thì em lớn hơn hai tuổi, như vậy là đã khác biệt rồi. Nếu như anh nhóm thêm một ngọn lửa nữa thì bốn năm đại học của em chắc chắn sẽ không trôi qua dễ dàng…”
Hoắc Lâm nghe đến đây thì cong môi cười.
“Vậy nếu như anh nói em có thể sẽ trở thành tân sinh viên lên phát biểu thì sao?”
Nam Từ giật nảy mình: “Ý anh là sao?”
“Trước đó anh có gặp lãnh đạo trường em, bọn họ vì muốn anh quyên góp tiền, nên nói năm nay trường bọn họ có rất nhiều thủ khoa ở các tỉnh thành khác vào học, còn có thủ khoa thành phố này, từng trở thành tâm điểm trên mạng vào học nữa, nên muốn để em lên phát biểu, coi như cũng truyền bá trường học.”
Nam Từ có chút đau đầu, nghiêm túc nhìn anh, hỏi: “Anh có chắc là chuyện này không phải anh nhúng tay vào chứ?”
“Anh làm mấy chuyện dư thừa này làm gì?’ Hoắc Lâm thản nhiên liếc cô, “Chẳng lẽ anh lại tìm thêm tình địch cho mình sao?”
Nam Từ nghĩ nghĩ, có vẻ như cũng tin Hoắc Lâm sẽ không chủ động làm mấy chuyện này, nhất thời rủ đầu xuống, không nói tiếp.
Hoắc Lâm nâng cằm cô lên, hỏi: “Không thích hả? Vậy thì anh giúp em từ chối nhé.”
Nam Từ lắc đầu: “Không không, không phải là em không thích. Mà là cảm thấy có chút khó tin…”
Có thể là vì trước kia cô đã sống một cuộc sống tầm thường thấp kém, cho nên cô có chút tự ti về bản thân. Coi như cô đã khá hơn, thì cũng cảm thấy bản thân chưa tự tin lắm.
Nhưng đột nhiên từng chuyện từng chuyện ập đến trên người cô, đẩy cô ra ngoài, bắt đầu nhìn thẳng vào chính mình.
Cho nên cô có chút… Không tin nổi.
Sắc mặt Hoắc Lâm sâu kín nhìn cô, nói: “Sau lưng em là anh, so với những người khác thì ít ra em cũng có chút vốn liếng.”
Nói xong, anh thân mật cọ xát gương mặt cô.
~
Đúng như Hoắc Lâm nói, vào lễ khai giảng Nam Từ được lãnh đạo trường học bổ nhiệm làm tân sinh viên lên phát biểu.
Cô đã sớm chuẩn bị xong bài phát biểu hơn nửa tháng nay rồi, đưa Hoắc Lâm kiểm tra nhiều lần, cuối cùng tập luyện phát biểu rất nhiều lần mới có chút tự tin.
Vào ngày khai giảng, Nam Từ mặc một cái váy trắng, mái tóc đen dài được buộc đuôi ngựa, cho dù cô lớn tuổi hơn tân sinh viên những hai tuổi, nhưng nhìn thoáng qua vẫn thấy mười phần thanh xuân.
Hoắc Lâm được nhà trường mời làm khách quý, ngồi ở hàng đầu tiên, lúc đầu còn đang trò chuyện với lãnh đạo nhà trường, nhưng khi vừa nhìn thấy Nam Từ ra thì anh lập tức nhìn cô chằm chằm.
Người ngồi bên trái Hoắc Lâm là chủ nhiệm Phương, ngồi bên phải là một vị lãnh đạo lớn tuổi trong trường học, từ lúc đầu Hoắc Lâm và vị lãnh đạo kia vẫn đang trò chuyện, lúc này bọn họ vừa ngừng lại, rốt cuộc chủ nhiệm cũng có cơ hội nói chuyện.
Ông ta có thói quen quan sát sắc mặt đối phương, trông thấy Hoắc Lâm nhìn chằm chằm Nam Từ, nghĩ nghĩ rồi nói: “Bạn học nữ này trông rất ưu tú.”
Hoắc Lâm cong môi, cũng không quay đầu lại, ánh mắt vẫn dán chặt trên người Nam Từ, nhàn nhạt đáp: “Đúng vậy.”
Chủ nhiệm Phương đảo đảo mắt, ý vị thâm trường nhìn Nam Từ đứng trên bục phát biểu, sau đó không nói gì nữa.
Nam Từ phát biểu đại khái khoảng mười phút, sau khi kết thúc, cô cúi đầu thật sâu trước tất cả mọi người.
Toàn bộ quá trình, nét mặt của cô cực kỳ tự tin, từ những cử chỉ cho đến bài phát biểu đều có dáng vẻ cực kỳ ưu tú.
Tất cả mọi người còn cho là đã được nhìn thấy một bạn học rất tự tin rất xuất sắc, nhưng có ai mà ngờ, bạn học này sau khi kết thúc bài phát biểu, rời khỏi sân khấu lại lập tức chui vào đường thoát hiểm vắng người, sau đó dựa vào tường thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi Nam Từ thật sự căng thẳng gần chết, lòng bàn tay cô đầy mồ hôi, lúc phát biểu cô bóp mấy tờ giấy đến nhăn dúm lại.
Nhưng mọi chuyện đều diễn ra rất thuận lợi, cho nên cô mởi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, cửa thoát hiểm bỗng nhiên bị mở ra, cô nghe thấy tiếng vang, vội vàng nhìn sang, không ngờ lại thấy Hoắc Lâm.
Nam Từ kinh ngạc hỏi: “Sao anh…”
Cô còn chưa nói xong, Hoắc Lâm đã lao tới ôm chặt cô, cúi đầu xuống, môi lưỡi hai người quấn lấy nhau.
Cho đến khi hai người đều thở hồng hộc, thì anh mới dần dần buông cô ra.
Anh khẽ thở nặng nề bên tai cô.
“Sau này không cho phép em mặc cái váy này nữa.”
“Hả? Vì sao?”
“Ai nhìn em cũng muốn phạm tội hết.” Hoắc Lâm nói, môi mỏng dần dần lưu luyến ở cổ cô: “Nếu có mặc thì cũng chỉ mặc cho một mình anh nhìn thôi.”
Bình luận facebook