Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81
Editor: Trà Đá.
Sau đêm hôm đó, Nam Từ khắc sâu được việc Cố Phán nói “Kích thích” trước đó, hậu quả về sau thì…
Cô cảm thấy mình còn thảm hơn Cố Phán, cô nằm trên giường mất mấy ngày, mấy lần cô muốn đi toilet, mà chân vẫn còn run, rốt cuộc anh phải bế cô.
Nhưng cũng may, sau khi hai người về nhà, cô nói cô không muốn có con trước khi kết hôn.
Anh nghe xong cũng không phản đối gì, chỉ nói gần đây có thời gian thì đi đăng ký kết hôn, sau đó chuẩn bị hôn lễ.
Nam Từ thật sự không nghĩ tới anh sẽ nghe theo ý kiến của cô, cô cũng chỉ muốn biểu đạt chút tâm nguyện của mình, nhưng nếu như Hoắc Lâm không đồng ý, anh cảm thấy có con rồi mới có thể mang lại cho anh cảm giác an toàn, thì cô cũng đồng ý.
Nhưng cô không ngờ anh lại thuận theo ý của cô.
Một hôm, cô uốn mình trong lòng anh khẽ thở, cái đầu nhỏ gối lên ngực anh, bên tai nghe tiếng tim trong lồng ngực anh đập, sau đó vô ý mở miệng:
“Em cảm thấy anh có chút thay đổi.”
Anh vuốt ve bờ vai của cô: “Hửm?”
“Anh có vẻ không còn độc tài như trước nữa.”
Đáy mắt Hoắc Lâm hiện lên một tia âm trầm, một lúc sau, anh cúi đầu hôn trán cô: “Không tốt sao?’
“Không hẳn… Chỉ là sợ anh thay đổi vì em.”
Nam Từ nghĩ tới đây, ngẩng đầu nhìn anh: “Hoắc Lâm, em sẽ không đi đâu nữa, thật sự sẽ không rời xa anh nữa đâu. Em yêu anh, từ đầu đến cuối vẫn yêu anh, anh tốt anh xấu với em thế nào thì em vẫn yêu anh. Cho nên nếu như thật sự vì em, thì anh không cần làm nhiều như vậy đâu.’
Hoắc Lâm nhìn cô thật sâu, nửa ngày không nói gì.
Thật sự cô sai rồi, anh hoàn toàn không thay đổi, thậm chí chấp niệm đối với cô còn sâu đậm hơn trước.
Nếu như có thể, anh càng muốn giam cô lại, hoặc là còng tay cô và anh lại ở chung một chỗ.
Nhưng David đã nói, nếu như anh cứ tiếp tục tình trạng này, thì có thể sẽ dọa cô chạy mất.
Có đôi khi để đạt được một mục đích gì đó, thì cần phải hi sinh một chút.
David khuyên anh phải khống chế được lòng ham muốn chiếm hữu và dục vọng.
Cho nên những năm qua, anh nỗ lực học hỏi, học cách nghe theo ý nghĩ của cô, học cách biến thành người bình thường.
Không ai dạy anh cách làm một người bình thường là như thế nào, nhưng bên ngoài mặt, việc anh làm cũng không phải quá khó.
Nam Từ thấy anh nãy giờ không nói gì, lập tức nâng mặt hôn lên cằm anh một cái.
“Em biết anh vì em nên đã thỏa hiệp quá nhiều lần, cho nên từ bây giờ để em thỏa hiệp vì anh đi.”
Ước vọng cao nhất của Nam Từ đã thành hiên thực, hiện tại nếu như nói còn tâm nguyện gì, thì đó chính là hoàn thành tâm nguyện của Hoắc Lâm.
Ánh mắt Hoắc Lâm trở nên sâu hơn, lẳng lặng nhìn cô, cuối cùng thân thể cao lớn lộn một vòng, lần nữa ép cơ thể cô dưới thân thể anh.
“Xem ra em vẫn còn sức, chúng ta thêm lần nữa nhé.”
Nam Từ hoảng hốt, tâm trí vẫn còn suy nghĩ về chuyện ban nãy, cho đến khi anh cắn cắn môi cô, thở gấp bảo cô chuyên tâm một chút, cô mới khép hai mắt lại, đưa tay ôm cổ Hoắc Lâm.
~
Ngày thứ năm ở nhà Hoắc Lâm, Nam Từ cự tuyệt chuyện vận động sáng sớm với Hoắc Lâm, hơn nữa lại ra sức từ chối.
“Một tuần rồi anh chưa đến công ty đó! Vả lại mấy ngày qua em cũng không liên lạc gì với bên chị Cố Phán, sợ mọi người lại nghĩ em bị mất tích!”
Hoắc Lâm lơ đễnh, thuận miệng nói: “Em cho là bọn họ bị mù hả? Chắc chắn là biết em đang ở chỗ anh.”
“…” Nam Từ trừng mắt liếc anh: “Coi như em không sao, nhưng anh cũng phải đến công ty, chắc chắn có rất nhiều chuyện quan trọng chờ anh xử lý!”
“Không có chuyện gì quan trọng bằng em.” Anh vừa nói vừa hôn lên đầu vai cô.
Nam Từ bị anh nói đến nóng mặt, sau đó đảo đảo mắt, có vẻ có chút xấu hổ, buông thõng mí mắt, nói: “Vậy thì cũng phải đi siêu thị… Hết cái kia rồi…”
Hoắc Lâm cũng không trì hoãn nữa, mà lập tức nhảy từ trên giường xuống.
“Đi thôi.”
“Hả?”
“Không phải em nói đi siêu thị à?”
“…” Sao chuyện khác lại không thấy anh tích cực như vậy!
~
Lúc ra cửa, chân Nam Từ vẫn còn run một chút.
Trước kia cô không hề tin mấy chuyện này, Cố Phán lâu lâu cũng đề cập đến chuyện này, cô còn cảm thấy quá sức khoa trương.
Nhưng bây giờ chuyện này do chính cô trải nghiệm, cô đột nhiên cảm giác được… Trước kia Hoắc Lâm thật đúng là kiềm chế rất giỏi.
Mấy ngày gần đây, anh hoàn toàn đã hóa thân thành cầm thú, hơn nữa là một cầm thú với thể lực rất tốt!
Hoắc Lâm thấy cô đi đứng khó khăn, nên muốn ôm cô, Nam Từ lên tiếng từ chối, đồng thời còn nói muốn anh cách xa cô hai mét.
Hoắc Lâm bị cô chọc cười, cũng không thèm đê ý đến cô, vươn tay ôm eo cô.
“Bộ em tưởng nói anh giữ khoảng cách là anh sẽ nghe sao? Không phải trước đó nói là muốn thỏa hiệp vì anh sao?”
Nói xong, anh hơi nghiêng người, môi mỏng tiến đến bên tai cô, nhẹ giọng hà hơi: “Anh chỉ muốn tiến gần em hơn thôi.”
Nam Từ lập tức quay đầu nhìn xung quanh, thấy không ai nghe thấy, cô nhẹ thở hắt ra, tiếp đó hung hăng đạp anh một cái cho hả giận.
~
Đến siêu thị, Hoắc Lâm muốn đi đến khu bán đồ dùng, nhưng lại bị Nam Từ đỏ mặt kéo đi tới khu hải sản và rau quả trước.
Nam Từ vừa lựa đồ ăn vừa nhỏ giọng làu bàu: “Tủ lạnh ở nhà quả thật quá ít đồ ăn, dì giúp việc cũng thật là, sao không giúp anh mua thêm chứ? Có nhiều đồ còn bị hư nữa chứ, hôm đó em nấu cơm mà chỉ lựa được một ít có thể sử dụng được thôi.”
Hoắc Lâm biểu lộ lười biếng đi sau lưng cô, thuận miệng đáp: “Không có người giúp việc.”
“Hả?” Nam Từ ngừng chân: “Vậy dì giúp việc trước đó đâu?”
“Sau khi em đi, anh để dì giúp việc qua bên biệt thự.”
“Tại sao?”
Vừa hỏi xong, Nam Từ lập tức đoán được câu trả lời.
Chẳng lẽ Hoắc Lâm sợ có thêm một người khác, sẽ phá vỡ đi những vết tích nơi cô từng ở đó?
Nghĩ đến đây, Nam Từ có chút buồn.
Suy nghĩ một chút, thì năm đó cô cũng rất nhẫn tâm, biết rõ Hoắc Lâm yêu mình sâu đậm bao nhiêu, vậy mà vẫn bỏ rơi anh để đi nước ngoài.
Đương nhiên, cô không cảm thấy mình có lỗi, chỉ là nhớ tới… Lại suy nghĩ một chút về phản ứng của anh, tóm lại là có chút áy náy.
Giống như lời cô nói trước đó, Hoắc Lâm đã vì cô mà thỏa hiệp rất nhiều lần.
Nghĩ đến đây, Nam Từ tiến đến ôm anh, cô không quan tâm đến ánh mắt người xung quanh, chôn sâu gương mặt vào trong lồng ngực anh.
“Hoắc Lâm, lần này thật sự em không đi đâu nữa, mà lúc đi học ở nước ngoài em đã chuyển ngành, em biết anh chuẩn bị có một hạng mục ô tô với nguồn năng lượng mới, em muốn giúp anh.”
Đáy mắt Hoắc Lâm có sóng nhỏ đang lắc lư, anh cúi đầu xuống, khẽ hôn lên mái tóc cô.
“Ừ, bào bối của anh rất ngoan.”
“Không chỉ ngoan, mà sau này đổi lại để em cưng chiều anh đi, em thích nhất là cà chua bi, sau này cho anh hết.”
“Cà chua bi coi như xong.” Hoắc Lâm nhẹ giọng cười cười, lúc mở miệng, giọng nói khàn khàn mang theo một tia mờ ám, “Nhưng có lẽ anh thích ăn em hơn.”
“…”
Quả nhiên, đàn ông một khi đã trở thành cầm thú, thì nói cái gì cũng quay về đề tài kia.
Nam Từ ghét bỏ đẩy anh ra, không thèm để ý đến anh nữa, tiếp tục đẩy giỏ hàng đi.
Đến khu vực đồ dùng sinh hoạt, Nam Từ biết mục đích của Hoắc Lâm, thế là không suy nghĩ nhiều, mặt ửng hồng đi cùng anh đến kệ phía trước.
Cô định lấy đại hai hộp ném vào giỏ hàng, nhưng lại có quá nhiều kích cỡ khiến cô không biết lấy cái nào.
Hoắc Lâm có vẻ đọc được suy nghĩ của cô, tiện tay lấy mấy hộp, sau đó hững hờ nói: “Cỡ lớn nhất.”
“…” Cô cũng đâu muốn tìm hiểu kích cỡ của anh!
… Mặc dù cảm nhận của cô cũng không khác biệt lắm…
Cuối cùng, Nam Từ cũng không biết chuyện gì xảy ra, mà mua đầy một xe đồ to to nhỏ nhỏ, đồ vật chứa đầy bốn túi lớn, mà vẫn dư một bình dầu ô liu.
Lúc tính tiền, Hoắc Lâm định lấy điện thoại ra quét mã trả tiền, lại bị Nam Từ ngăn lại.
“Để em!”
Cô vừa nói, vừa móc điện thoại di động của mình ra.
Tất cả hết 1,360 đồng, Nam Từ cầm phiếu tính tiền cười híp mắt với Hoắc Lâm: “Ở nước ngoài em cũng kiếm không ít tiền đó, sau này chi tiêu trong nhà chúng ta để em lo!”
Bốn chữ “Trong nhà chúng ta” khiến trái tim Hoắc Lâm lỗi nhịp, mà lúc này Nam Từ đã cầm hai túi đồ đi trước.
Thấy anh vẫn còn đứng đó, cô nói: “Sao vậy anh? Về nhà thôi.”
Hoắc Lâm nhìn cô chằm chằm, sau đó xách hai túi đồ nặng còn lại, chậm rãi đi theo cô.
“Ừ, về nhà thôi.”
~
Nam Từ hoàn toàn không nghĩ tới lúc vừa đến trước cổng chung cư, thì lại gặp mẹ Nam.
Cô nhìn thấy bóng dáng mẹ Nam có chút hoảng hốt, luôn cảm thấy những chuyện đối nghịch trước kia giữa cô và Nam Châu đã là chuyện của đời trước.
Cô không muốn dây dưa với mẹ Nam, cũng không biết tại sao bà ta lại tới đây, bà ta biết cô trở về nên cố ý đến gây chuyện, hay là vô tình đi ngang qua nơi này.
Cho dù là vì lý do gì, thì cô đều không cảm thấy hứng thú.
Đương nhiên Hoắc Lâm cũng trông thấy mẹ Nam, anh khẽ nhíu mày.
Nam Từ sợ anh tức giận, không muốn tâm tình của anh bị ảnh hưởng bởi loại người như mẹ Nam, thế là cô nhanh chóng kéo cánh tay anh.
“Chúng ta đi thôi, đừng để ý đến bà ta.”
Hoắc Lâm không nói gì, chỉ xách lấy túi đồ trong tay Nam Từ, sau đó khoác bờ vai cô, chuẩn bị đi ngang qua mẹ Nam vào chung cư.
Nhưng ai ngờ mẹ Nam vừa thấy bọn họ, thì thần sắc lo lắng đã chuyển thành vui mừng.
Sau đó bà ta bước nhanh đến trước mặt Nam Từ, nắm lấy tay cô: “Tiểu Từ! Tiểu Từ, con thật sự trở về rồi à!”
Động tác bất chợt của mẹ Nam thật sự khiến cô càng chán ghét.
Cô cau mày dùng sức rút tay ra, lạnh nhạt nhìn bà ta: “Bà tới đây có chuyện gì?”
“Tiểu Từ, con mau cứu ba con, cầu xin con, mau cứu ba con đi!”
Ba Nam?
Ba Nam làm sao?
Nam Từ chưa hiểu chuyện gì, đang định đặt câu hỏi, thì nghe Hoắc Lâm lên tiếng trước.
“Có phải là chuyện tôi làm còn chưa đủ mạnh, cho nên bà mới có dũng khí đến đây tìm Nam Từ.”
Giọng nói Hoắc Lâm nhàn nhạt, nhưng lại mang theo khí lạnh khiến người ta e ngại.
Nhưng lúc này mẹ Nam giống như người đắm thuyền bắt được khúc gỗ nổi trên nước, nên bà ta hoàn toàn không muốn buông tay.
Bà ta khẽ cắn môi, lập tức quỳ “Phịch” xuống trước mặt Nam Từ.
“Tiểu Từ! Hoắc Lâm vì con mà đẩy ba con vào tù! Cầu xin con nói Hoắc Lâm bỏ qua cho ba con đi có được không?”
Sau đêm hôm đó, Nam Từ khắc sâu được việc Cố Phán nói “Kích thích” trước đó, hậu quả về sau thì…
Cô cảm thấy mình còn thảm hơn Cố Phán, cô nằm trên giường mất mấy ngày, mấy lần cô muốn đi toilet, mà chân vẫn còn run, rốt cuộc anh phải bế cô.
Nhưng cũng may, sau khi hai người về nhà, cô nói cô không muốn có con trước khi kết hôn.
Anh nghe xong cũng không phản đối gì, chỉ nói gần đây có thời gian thì đi đăng ký kết hôn, sau đó chuẩn bị hôn lễ.
Nam Từ thật sự không nghĩ tới anh sẽ nghe theo ý kiến của cô, cô cũng chỉ muốn biểu đạt chút tâm nguyện của mình, nhưng nếu như Hoắc Lâm không đồng ý, anh cảm thấy có con rồi mới có thể mang lại cho anh cảm giác an toàn, thì cô cũng đồng ý.
Nhưng cô không ngờ anh lại thuận theo ý của cô.
Một hôm, cô uốn mình trong lòng anh khẽ thở, cái đầu nhỏ gối lên ngực anh, bên tai nghe tiếng tim trong lồng ngực anh đập, sau đó vô ý mở miệng:
“Em cảm thấy anh có chút thay đổi.”
Anh vuốt ve bờ vai của cô: “Hửm?”
“Anh có vẻ không còn độc tài như trước nữa.”
Đáy mắt Hoắc Lâm hiện lên một tia âm trầm, một lúc sau, anh cúi đầu hôn trán cô: “Không tốt sao?’
“Không hẳn… Chỉ là sợ anh thay đổi vì em.”
Nam Từ nghĩ tới đây, ngẩng đầu nhìn anh: “Hoắc Lâm, em sẽ không đi đâu nữa, thật sự sẽ không rời xa anh nữa đâu. Em yêu anh, từ đầu đến cuối vẫn yêu anh, anh tốt anh xấu với em thế nào thì em vẫn yêu anh. Cho nên nếu như thật sự vì em, thì anh không cần làm nhiều như vậy đâu.’
Hoắc Lâm nhìn cô thật sâu, nửa ngày không nói gì.
Thật sự cô sai rồi, anh hoàn toàn không thay đổi, thậm chí chấp niệm đối với cô còn sâu đậm hơn trước.
Nếu như có thể, anh càng muốn giam cô lại, hoặc là còng tay cô và anh lại ở chung một chỗ.
Nhưng David đã nói, nếu như anh cứ tiếp tục tình trạng này, thì có thể sẽ dọa cô chạy mất.
Có đôi khi để đạt được một mục đích gì đó, thì cần phải hi sinh một chút.
David khuyên anh phải khống chế được lòng ham muốn chiếm hữu và dục vọng.
Cho nên những năm qua, anh nỗ lực học hỏi, học cách nghe theo ý nghĩ của cô, học cách biến thành người bình thường.
Không ai dạy anh cách làm một người bình thường là như thế nào, nhưng bên ngoài mặt, việc anh làm cũng không phải quá khó.
Nam Từ thấy anh nãy giờ không nói gì, lập tức nâng mặt hôn lên cằm anh một cái.
“Em biết anh vì em nên đã thỏa hiệp quá nhiều lần, cho nên từ bây giờ để em thỏa hiệp vì anh đi.”
Ước vọng cao nhất của Nam Từ đã thành hiên thực, hiện tại nếu như nói còn tâm nguyện gì, thì đó chính là hoàn thành tâm nguyện của Hoắc Lâm.
Ánh mắt Hoắc Lâm trở nên sâu hơn, lẳng lặng nhìn cô, cuối cùng thân thể cao lớn lộn một vòng, lần nữa ép cơ thể cô dưới thân thể anh.
“Xem ra em vẫn còn sức, chúng ta thêm lần nữa nhé.”
Nam Từ hoảng hốt, tâm trí vẫn còn suy nghĩ về chuyện ban nãy, cho đến khi anh cắn cắn môi cô, thở gấp bảo cô chuyên tâm một chút, cô mới khép hai mắt lại, đưa tay ôm cổ Hoắc Lâm.
~
Ngày thứ năm ở nhà Hoắc Lâm, Nam Từ cự tuyệt chuyện vận động sáng sớm với Hoắc Lâm, hơn nữa lại ra sức từ chối.
“Một tuần rồi anh chưa đến công ty đó! Vả lại mấy ngày qua em cũng không liên lạc gì với bên chị Cố Phán, sợ mọi người lại nghĩ em bị mất tích!”
Hoắc Lâm lơ đễnh, thuận miệng nói: “Em cho là bọn họ bị mù hả? Chắc chắn là biết em đang ở chỗ anh.”
“…” Nam Từ trừng mắt liếc anh: “Coi như em không sao, nhưng anh cũng phải đến công ty, chắc chắn có rất nhiều chuyện quan trọng chờ anh xử lý!”
“Không có chuyện gì quan trọng bằng em.” Anh vừa nói vừa hôn lên đầu vai cô.
Nam Từ bị anh nói đến nóng mặt, sau đó đảo đảo mắt, có vẻ có chút xấu hổ, buông thõng mí mắt, nói: “Vậy thì cũng phải đi siêu thị… Hết cái kia rồi…”
Hoắc Lâm cũng không trì hoãn nữa, mà lập tức nhảy từ trên giường xuống.
“Đi thôi.”
“Hả?”
“Không phải em nói đi siêu thị à?”
“…” Sao chuyện khác lại không thấy anh tích cực như vậy!
~
Lúc ra cửa, chân Nam Từ vẫn còn run một chút.
Trước kia cô không hề tin mấy chuyện này, Cố Phán lâu lâu cũng đề cập đến chuyện này, cô còn cảm thấy quá sức khoa trương.
Nhưng bây giờ chuyện này do chính cô trải nghiệm, cô đột nhiên cảm giác được… Trước kia Hoắc Lâm thật đúng là kiềm chế rất giỏi.
Mấy ngày gần đây, anh hoàn toàn đã hóa thân thành cầm thú, hơn nữa là một cầm thú với thể lực rất tốt!
Hoắc Lâm thấy cô đi đứng khó khăn, nên muốn ôm cô, Nam Từ lên tiếng từ chối, đồng thời còn nói muốn anh cách xa cô hai mét.
Hoắc Lâm bị cô chọc cười, cũng không thèm đê ý đến cô, vươn tay ôm eo cô.
“Bộ em tưởng nói anh giữ khoảng cách là anh sẽ nghe sao? Không phải trước đó nói là muốn thỏa hiệp vì anh sao?”
Nói xong, anh hơi nghiêng người, môi mỏng tiến đến bên tai cô, nhẹ giọng hà hơi: “Anh chỉ muốn tiến gần em hơn thôi.”
Nam Từ lập tức quay đầu nhìn xung quanh, thấy không ai nghe thấy, cô nhẹ thở hắt ra, tiếp đó hung hăng đạp anh một cái cho hả giận.
~
Đến siêu thị, Hoắc Lâm muốn đi đến khu bán đồ dùng, nhưng lại bị Nam Từ đỏ mặt kéo đi tới khu hải sản và rau quả trước.
Nam Từ vừa lựa đồ ăn vừa nhỏ giọng làu bàu: “Tủ lạnh ở nhà quả thật quá ít đồ ăn, dì giúp việc cũng thật là, sao không giúp anh mua thêm chứ? Có nhiều đồ còn bị hư nữa chứ, hôm đó em nấu cơm mà chỉ lựa được một ít có thể sử dụng được thôi.”
Hoắc Lâm biểu lộ lười biếng đi sau lưng cô, thuận miệng đáp: “Không có người giúp việc.”
“Hả?” Nam Từ ngừng chân: “Vậy dì giúp việc trước đó đâu?”
“Sau khi em đi, anh để dì giúp việc qua bên biệt thự.”
“Tại sao?”
Vừa hỏi xong, Nam Từ lập tức đoán được câu trả lời.
Chẳng lẽ Hoắc Lâm sợ có thêm một người khác, sẽ phá vỡ đi những vết tích nơi cô từng ở đó?
Nghĩ đến đây, Nam Từ có chút buồn.
Suy nghĩ một chút, thì năm đó cô cũng rất nhẫn tâm, biết rõ Hoắc Lâm yêu mình sâu đậm bao nhiêu, vậy mà vẫn bỏ rơi anh để đi nước ngoài.
Đương nhiên, cô không cảm thấy mình có lỗi, chỉ là nhớ tới… Lại suy nghĩ một chút về phản ứng của anh, tóm lại là có chút áy náy.
Giống như lời cô nói trước đó, Hoắc Lâm đã vì cô mà thỏa hiệp rất nhiều lần.
Nghĩ đến đây, Nam Từ tiến đến ôm anh, cô không quan tâm đến ánh mắt người xung quanh, chôn sâu gương mặt vào trong lồng ngực anh.
“Hoắc Lâm, lần này thật sự em không đi đâu nữa, mà lúc đi học ở nước ngoài em đã chuyển ngành, em biết anh chuẩn bị có một hạng mục ô tô với nguồn năng lượng mới, em muốn giúp anh.”
Đáy mắt Hoắc Lâm có sóng nhỏ đang lắc lư, anh cúi đầu xuống, khẽ hôn lên mái tóc cô.
“Ừ, bào bối của anh rất ngoan.”
“Không chỉ ngoan, mà sau này đổi lại để em cưng chiều anh đi, em thích nhất là cà chua bi, sau này cho anh hết.”
“Cà chua bi coi như xong.” Hoắc Lâm nhẹ giọng cười cười, lúc mở miệng, giọng nói khàn khàn mang theo một tia mờ ám, “Nhưng có lẽ anh thích ăn em hơn.”
“…”
Quả nhiên, đàn ông một khi đã trở thành cầm thú, thì nói cái gì cũng quay về đề tài kia.
Nam Từ ghét bỏ đẩy anh ra, không thèm để ý đến anh nữa, tiếp tục đẩy giỏ hàng đi.
Đến khu vực đồ dùng sinh hoạt, Nam Từ biết mục đích của Hoắc Lâm, thế là không suy nghĩ nhiều, mặt ửng hồng đi cùng anh đến kệ phía trước.
Cô định lấy đại hai hộp ném vào giỏ hàng, nhưng lại có quá nhiều kích cỡ khiến cô không biết lấy cái nào.
Hoắc Lâm có vẻ đọc được suy nghĩ của cô, tiện tay lấy mấy hộp, sau đó hững hờ nói: “Cỡ lớn nhất.”
“…” Cô cũng đâu muốn tìm hiểu kích cỡ của anh!
… Mặc dù cảm nhận của cô cũng không khác biệt lắm…
Cuối cùng, Nam Từ cũng không biết chuyện gì xảy ra, mà mua đầy một xe đồ to to nhỏ nhỏ, đồ vật chứa đầy bốn túi lớn, mà vẫn dư một bình dầu ô liu.
Lúc tính tiền, Hoắc Lâm định lấy điện thoại ra quét mã trả tiền, lại bị Nam Từ ngăn lại.
“Để em!”
Cô vừa nói, vừa móc điện thoại di động của mình ra.
Tất cả hết 1,360 đồng, Nam Từ cầm phiếu tính tiền cười híp mắt với Hoắc Lâm: “Ở nước ngoài em cũng kiếm không ít tiền đó, sau này chi tiêu trong nhà chúng ta để em lo!”
Bốn chữ “Trong nhà chúng ta” khiến trái tim Hoắc Lâm lỗi nhịp, mà lúc này Nam Từ đã cầm hai túi đồ đi trước.
Thấy anh vẫn còn đứng đó, cô nói: “Sao vậy anh? Về nhà thôi.”
Hoắc Lâm nhìn cô chằm chằm, sau đó xách hai túi đồ nặng còn lại, chậm rãi đi theo cô.
“Ừ, về nhà thôi.”
~
Nam Từ hoàn toàn không nghĩ tới lúc vừa đến trước cổng chung cư, thì lại gặp mẹ Nam.
Cô nhìn thấy bóng dáng mẹ Nam có chút hoảng hốt, luôn cảm thấy những chuyện đối nghịch trước kia giữa cô và Nam Châu đã là chuyện của đời trước.
Cô không muốn dây dưa với mẹ Nam, cũng không biết tại sao bà ta lại tới đây, bà ta biết cô trở về nên cố ý đến gây chuyện, hay là vô tình đi ngang qua nơi này.
Cho dù là vì lý do gì, thì cô đều không cảm thấy hứng thú.
Đương nhiên Hoắc Lâm cũng trông thấy mẹ Nam, anh khẽ nhíu mày.
Nam Từ sợ anh tức giận, không muốn tâm tình của anh bị ảnh hưởng bởi loại người như mẹ Nam, thế là cô nhanh chóng kéo cánh tay anh.
“Chúng ta đi thôi, đừng để ý đến bà ta.”
Hoắc Lâm không nói gì, chỉ xách lấy túi đồ trong tay Nam Từ, sau đó khoác bờ vai cô, chuẩn bị đi ngang qua mẹ Nam vào chung cư.
Nhưng ai ngờ mẹ Nam vừa thấy bọn họ, thì thần sắc lo lắng đã chuyển thành vui mừng.
Sau đó bà ta bước nhanh đến trước mặt Nam Từ, nắm lấy tay cô: “Tiểu Từ! Tiểu Từ, con thật sự trở về rồi à!”
Động tác bất chợt của mẹ Nam thật sự khiến cô càng chán ghét.
Cô cau mày dùng sức rút tay ra, lạnh nhạt nhìn bà ta: “Bà tới đây có chuyện gì?”
“Tiểu Từ, con mau cứu ba con, cầu xin con, mau cứu ba con đi!”
Ba Nam?
Ba Nam làm sao?
Nam Từ chưa hiểu chuyện gì, đang định đặt câu hỏi, thì nghe Hoắc Lâm lên tiếng trước.
“Có phải là chuyện tôi làm còn chưa đủ mạnh, cho nên bà mới có dũng khí đến đây tìm Nam Từ.”
Giọng nói Hoắc Lâm nhàn nhạt, nhưng lại mang theo khí lạnh khiến người ta e ngại.
Nhưng lúc này mẹ Nam giống như người đắm thuyền bắt được khúc gỗ nổi trên nước, nên bà ta hoàn toàn không muốn buông tay.
Bà ta khẽ cắn môi, lập tức quỳ “Phịch” xuống trước mặt Nam Từ.
“Tiểu Từ! Hoắc Lâm vì con mà đẩy ba con vào tù! Cầu xin con nói Hoắc Lâm bỏ qua cho ba con đi có được không?”
Bình luận facebook