Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 159: Cái bẫy
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quách Tiên Nhan thu hết biểu cảm của đám người này vào trong mắt rồi hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Về phần một loạt những tin đồn khác nhắm vào xưởng thuốc, đồng chí phóng viên cũng không cần lo lắng, sau này chúng tôi sẽ công bố với mọi người về việc giám sát và điều hành xưởng thuốc, tin rằng mọi người sau khi xem xong đương nhiên sẽ hiểu sự kiện chết chóc này không hề đơn giản, còn xưởng thuốc của chúng tôi cũng không khoa trương như lời đồn!”
Nghe lời này, không chỉ một nhóm người nhà của nhân viên chấn động kinh ngạc, ngay cả đảm phóng viên cũng đều ngây ra, cũng có phóng viên phản ứng nhanh chợt đưa ra câu hỏi: “Tổng giám đốc Quách, mọi người đều nói tình hình sản xuất của xưởng thuốc thuộc về bí mật kinh doanh, anh muốn công bố việc giám sát và điều hành với mọi người thật sao? Lẽ nào không sợ bị người cùng ngành ăn cắp bí mật ảnh hưởng tới quyền và lợi ích của xưởng thuốc sao?”
Đối mặt với câu hỏi của phóng viên, tổng giám đốc Quách mỉm cười thản nhiên nói: “Tôi không hề lo bí mật bị tiết lộ. Bởi vì vài ngày nữa Y Dược Thanh Di của chúng tôi sẽ có cách điều chế càng mới hơn, rất nhanh mọi người có thể thấy hiệu quả của thuốc đưa ra thị trường sẽ tốt hơn so với những phương thuốc hiện có!"
Ầm!
Nếu nói những lời trước đó của tổng giám đốc Quách vẫn luôn chứng minh mình trong sạch với bên ngoài, vậy những lời nói ra hiện giờ khiến những phóng viên đang có mặt liền cảm thấy rất hot.
Hóa Ứ Tán và Khí Quản Thanh hiện giờ đã trở thành truyền kỳ trong giới y dược, họ làm sao cũng không thể ngờ còn có thể có phương thuốc mới hơn. Nếu thật sự như vậy thì những bệnh liên quan như viêm phổi và tim, xuất huyết não, v.v... đều được liệt hết vào bệnh nhỏ thông thường sao?
Do Quách Tiên Nhan đã ra lệnh báo cảnh sát từ lâu, không bao lâu một hồi tiếng còi cảnh sát vang lên theo sau đó, rất nhanh liền có một nhóm cảnh sát đuổi những người nhà của công nhân đi khỏi, còn vài người cầm đầu gây rối cũng bị dẫn vào xe cảnh sát.
Tuy Quách Tiên Nhan đã chứng minh trong sạch, nhưng trải qua sự sắp đặt ác ý của lòng người, sự việc của nhà máy Y Dược Thanh Di đã nhanh chóng lên hot search, hơn nữa còn vững vàng chiếm giữ vị trí thứ ba trên đó.
Sau khi nhà máy khôi phục trật tự sản xuất bình thường, Quách Tiên Nhan cùng Sở Tiên về trụ sở của Y Dược Thanh Di.
“Anh Sở, tổng giám đốc Quách!” Không bao lâu khi hai người vừa tới phòng làm việc của ông chủ, Tần Phong liền gõ cửa đi vào.
“Liên quan tới chuyện xảy gần đây, bên cậu chuẩn bị thế nào rồi?” Sở Quốc Thiên thản nhiên hỏi.
“Không lạc quan lắm.” Tần Phong nhíu mày trả lời, sau đó nói tiếp: “Anh Sở, lần này tôi tới là muốn nói cho anh biết một tin xấu
“Nói.”
“Theo nguồn tin đáng tin cậy, gần đây xưởng thuốc của chúng ta sẽ có rắc rối lớn, rất có thể rắc rối tới từ nhân viên phía chính phủ!” Tần Phong trầm giọng nói.
Sở Quốc Thiên hơi híp mắt, không trả lời ngay.
Cùng lúc này, khách sạn Hoàng Nam Cung Văn đã điều trị có hiệu Gia.
Quả lúc này đang nằm trong phòng Tổng thống. Tuy tình trạng vết thương của anh ta chưa khỏi hẳn, nhưng cũng có thể nói chuyện đi lại bình thường.
“Lạch cạch!”
Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Vu Thành đi vào với khuôn mặt đỏ bừng.
“Anh Vu, mọi chuyện thế nào rồi?” Nam Cung Văn thấy vậy, thản nhiên hỏi.
“Yên tâm đi cậu Nam Cung, tất cả đều đã sắp xếp ổn thỏa, chậm nhất ngày mai sẽ có người của phía chính phủ kiểm tra đột xuất tất cả bộ phận của Y Dược Thanh Di, nếu không có chuyện bất ngờ thì chủ yếu sẽ kiểm tra và niêm phong”
“Ngoài chuyện này, tôi còn chi số tiền lớn cho các tạp chí lớn, tin là đến lúc đó dù thuốc mới của Y Dược Thanh Di đưa ra thị trường cũng không chống đỡ được ấn tượng xấu của công chúng về họ!”
Nam Cung Văn nghe xong liền bật cười lớn ha ha, nhưng khi cười xong thì sắc mặt anh ta lại u ám lần nữa.
“Chuyện này anh làm rất tốt, nhưng Sở Quốc Thiên đánh cậu chủ tôi đây thành thế này, chuyện này không thể cứ xong như vậy được!”
Vu Thành dường như từ lâu đã biết kết quả này, anh ta cười hỏi: “Cậu chủ Nam Cung cứ việc phân phó!”
Nam Cung Văn híp mắt, nói: “Thực ra bề trên trong nhà luôn rất có hứng thú với đơn thuốc của Y Dược Thanh Di. Lần này sau khi cậu chủ tôi đây bị đánh, vị bề trên kia quyết định nhất định phải lấy được cách điều chế thuốc của Y Dược Thanh Di, vì vậy Anh Vu, chắc anh biết nên làm thế nào rồi chứ?”
Vu Thành bị dọa bởi lời của Nam Cung Văn, anh ta nhíu mày nói: “Cậu chủ Nam Cung, đơn thuốc của Y Dược Thanh Di vô giá đó! Hơn nữa bản quyền phát minh sáng chế trong tay họ, dù có được cách điều chế thuốc cũng không thể sử dụng bình thường được đúng không?”
“Anh Vu, cậu chủ tôi đây vốn cho rằng anh vẫn là một người thông minh, xem ra cũng chỉ vậy thôi.” Nam Cung Văn châm biếm nói: “Lẽ não anh nghĩ cậu chủ tôi đây không biết bản quyền trong tay họ? Họ không cho thì anh không biết nghĩ cách lấy được quyền về sao?”
Vu Thành nghe vậy, trong mắt thoáng hiện một tia tức giận khó phát hiện, nhưng lập tức lấy lại tinh thần: “Cậu chủ Nam Cung, thứ cho tôi ngu dốt, xin cậu hãy nói rõ!”
Quách Tiên Nhan thu hết biểu cảm của đám người này vào trong mắt rồi hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Về phần một loạt những tin đồn khác nhắm vào xưởng thuốc, đồng chí phóng viên cũng không cần lo lắng, sau này chúng tôi sẽ công bố với mọi người về việc giám sát và điều hành xưởng thuốc, tin rằng mọi người sau khi xem xong đương nhiên sẽ hiểu sự kiện chết chóc này không hề đơn giản, còn xưởng thuốc của chúng tôi cũng không khoa trương như lời đồn!”
Nghe lời này, không chỉ một nhóm người nhà của nhân viên chấn động kinh ngạc, ngay cả đảm phóng viên cũng đều ngây ra, cũng có phóng viên phản ứng nhanh chợt đưa ra câu hỏi: “Tổng giám đốc Quách, mọi người đều nói tình hình sản xuất của xưởng thuốc thuộc về bí mật kinh doanh, anh muốn công bố việc giám sát và điều hành với mọi người thật sao? Lẽ nào không sợ bị người cùng ngành ăn cắp bí mật ảnh hưởng tới quyền và lợi ích của xưởng thuốc sao?”
Đối mặt với câu hỏi của phóng viên, tổng giám đốc Quách mỉm cười thản nhiên nói: “Tôi không hề lo bí mật bị tiết lộ. Bởi vì vài ngày nữa Y Dược Thanh Di của chúng tôi sẽ có cách điều chế càng mới hơn, rất nhanh mọi người có thể thấy hiệu quả của thuốc đưa ra thị trường sẽ tốt hơn so với những phương thuốc hiện có!"
Ầm!
Nếu nói những lời trước đó của tổng giám đốc Quách vẫn luôn chứng minh mình trong sạch với bên ngoài, vậy những lời nói ra hiện giờ khiến những phóng viên đang có mặt liền cảm thấy rất hot.
Hóa Ứ Tán và Khí Quản Thanh hiện giờ đã trở thành truyền kỳ trong giới y dược, họ làm sao cũng không thể ngờ còn có thể có phương thuốc mới hơn. Nếu thật sự như vậy thì những bệnh liên quan như viêm phổi và tim, xuất huyết não, v.v... đều được liệt hết vào bệnh nhỏ thông thường sao?
Do Quách Tiên Nhan đã ra lệnh báo cảnh sát từ lâu, không bao lâu một hồi tiếng còi cảnh sát vang lên theo sau đó, rất nhanh liền có một nhóm cảnh sát đuổi những người nhà của công nhân đi khỏi, còn vài người cầm đầu gây rối cũng bị dẫn vào xe cảnh sát.
Tuy Quách Tiên Nhan đã chứng minh trong sạch, nhưng trải qua sự sắp đặt ác ý của lòng người, sự việc của nhà máy Y Dược Thanh Di đã nhanh chóng lên hot search, hơn nữa còn vững vàng chiếm giữ vị trí thứ ba trên đó.
Sau khi nhà máy khôi phục trật tự sản xuất bình thường, Quách Tiên Nhan cùng Sở Tiên về trụ sở của Y Dược Thanh Di.
“Anh Sở, tổng giám đốc Quách!” Không bao lâu khi hai người vừa tới phòng làm việc của ông chủ, Tần Phong liền gõ cửa đi vào.
“Liên quan tới chuyện xảy gần đây, bên cậu chuẩn bị thế nào rồi?” Sở Quốc Thiên thản nhiên hỏi.
“Không lạc quan lắm.” Tần Phong nhíu mày trả lời, sau đó nói tiếp: “Anh Sở, lần này tôi tới là muốn nói cho anh biết một tin xấu
“Nói.”
“Theo nguồn tin đáng tin cậy, gần đây xưởng thuốc của chúng ta sẽ có rắc rối lớn, rất có thể rắc rối tới từ nhân viên phía chính phủ!” Tần Phong trầm giọng nói.
Sở Quốc Thiên hơi híp mắt, không trả lời ngay.
Cùng lúc này, khách sạn Hoàng Nam Cung Văn đã điều trị có hiệu Gia.
Quả lúc này đang nằm trong phòng Tổng thống. Tuy tình trạng vết thương của anh ta chưa khỏi hẳn, nhưng cũng có thể nói chuyện đi lại bình thường.
“Lạch cạch!”
Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Vu Thành đi vào với khuôn mặt đỏ bừng.
“Anh Vu, mọi chuyện thế nào rồi?” Nam Cung Văn thấy vậy, thản nhiên hỏi.
“Yên tâm đi cậu Nam Cung, tất cả đều đã sắp xếp ổn thỏa, chậm nhất ngày mai sẽ có người của phía chính phủ kiểm tra đột xuất tất cả bộ phận của Y Dược Thanh Di, nếu không có chuyện bất ngờ thì chủ yếu sẽ kiểm tra và niêm phong”
“Ngoài chuyện này, tôi còn chi số tiền lớn cho các tạp chí lớn, tin là đến lúc đó dù thuốc mới của Y Dược Thanh Di đưa ra thị trường cũng không chống đỡ được ấn tượng xấu của công chúng về họ!”
Nam Cung Văn nghe xong liền bật cười lớn ha ha, nhưng khi cười xong thì sắc mặt anh ta lại u ám lần nữa.
“Chuyện này anh làm rất tốt, nhưng Sở Quốc Thiên đánh cậu chủ tôi đây thành thế này, chuyện này không thể cứ xong như vậy được!”
Vu Thành dường như từ lâu đã biết kết quả này, anh ta cười hỏi: “Cậu chủ Nam Cung cứ việc phân phó!”
Nam Cung Văn híp mắt, nói: “Thực ra bề trên trong nhà luôn rất có hứng thú với đơn thuốc của Y Dược Thanh Di. Lần này sau khi cậu chủ tôi đây bị đánh, vị bề trên kia quyết định nhất định phải lấy được cách điều chế thuốc của Y Dược Thanh Di, vì vậy Anh Vu, chắc anh biết nên làm thế nào rồi chứ?”
Vu Thành bị dọa bởi lời của Nam Cung Văn, anh ta nhíu mày nói: “Cậu chủ Nam Cung, đơn thuốc của Y Dược Thanh Di vô giá đó! Hơn nữa bản quyền phát minh sáng chế trong tay họ, dù có được cách điều chế thuốc cũng không thể sử dụng bình thường được đúng không?”
“Anh Vu, cậu chủ tôi đây vốn cho rằng anh vẫn là một người thông minh, xem ra cũng chỉ vậy thôi.” Nam Cung Văn châm biếm nói: “Lẽ não anh nghĩ cậu chủ tôi đây không biết bản quyền trong tay họ? Họ không cho thì anh không biết nghĩ cách lấy được quyền về sao?”
Vu Thành nghe vậy, trong mắt thoáng hiện một tia tức giận khó phát hiện, nhưng lập tức lấy lại tinh thần: “Cậu chủ Nam Cung, thứ cho tôi ngu dốt, xin cậu hãy nói rõ!”
Bình luận facebook