Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 211: Thiểm cẩu hoạt động
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Triệu Quốc Ái vô cùng tức giận, ông ta không hề nghĩ tới trong khoảng thời gian này Lý Phát Nhân, người không nói chuyện với ông ta lại đột nhiên lại làm ông ta bẽ mặt trước nhà họ Cơ.
Trong lúc ông ta chuẩn bị lên cơn, Cơ Vỹ bên cạnh vỗ vai ông ta, cười nói: “Anh Triệu bớt giận, hôm nay là ngày lành, nhà họ Triệu mở tiệc chiêu đãi, đừng để vì mấy chuyện cỏn con này làm mất hứng, dù sao bà ấy cũng là chị dâu anh, không thể làm mất mặt, cho nên chuyện này, vẫn là chờ ăn uống no đủ rồi hẵng nói.”
“Nếu như anh Vỹ đã lên tiếng, vậy thì tạm thời bỏ qua đồ vô dụng kia đi!” Triệu Quốc Ái trừng mắt nhìn Lý Phát Nhân một cái, nói xong liền ngồi xuống.
“Cậu... Lý Phát Nhân vẫn còn muốn nói điều gì đó, nhưng Sở Quốc Thiên ngăn bà lại: “Bà ngoại, bà chắc vẫn chưa ăn cơm đúng không ạ, ăn trước a, rồi nói sau.”
“Ừm, ăn cơm trước.” Lý Phát Nhân sửng sốt, cuối cùng vẫn gật đầu ngồi xuống.
Lúc hai người chuẩn bị gắp đồ ăn lên ăn cơm, ai ngờ rằng, vợ Triệu Đình Thái là Hạ Linh lại đi tới. “Người đâu, mau đem cái bàn này bỏ đi, hai người ngồi một bàn, nhà có điều kiện lắm à?”
Nghe lời nói kì quái của Hạ Linh, Sở Quốc Thiên với Lý Phát Nhân đều nhíu mày.
Ngay cả những người khác cũng không ngờ cô ta lại như vậy, kinh ngạc nhìn về phía cô ta.
“Mẹ, không phải con nói mẹ, con dù sao cũng là trưởng bối, trưởng bối thì phải ra dáng trưởng bối, mẹ cũng không thể vì đám người kia mà đẩy người nhà họ Triệu vào đống lửa đúng không mẹ?” Giọng Hạ Linh không mấy vui vẻ nói. “Hỗn láo!”
Ngay cả Lý Phát Nhân cũng bị Hạ Linh làm cho tức giận, bà ấy vứt đũa xuống “Bang” một tiếng, đứng lên chỉ vào Hạ Linh, tức giận nói: “Cô muốn làm bà già này tức chết đúng không?”
“Mẹ, con không có chọc tức mẹ, chỉ là không muốn để cho cả nhà mình chịu khổ theo mẹ mà thôi.” Hạ Linh lại lần nữa chanh chua nói.
“Cô... Cô... Phụt!”
Lý Phát Nhân sống hơn nửa đời người, chưa bao giờ chịu cảnh tức như vậy, huống chi, người này lại là con dâu bà, cho nên bà cảm thấy khó thở, lập tức họ ra máu tươi.
“Bà ngoại!” Sở Quốc Thiên hoảng sợ đứng dậy, đỡ Lý Phát Nhân.
Có vài người nhà họ Triệu không nhịn được, muốn lên xem, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Triệu Quốc Ái, nên đành ngượng ngùng ngồi tại chỗ.
Cuối cùng, vẫn là lão tư Triệu Đình Thái quát nhẹ một tiếng: “Hạ Linh! Cô làm cái gì thế, mau quay lại đây!”
“Làm gì thế?”
Hạ Linh như điên liên, chỉ tay vào Triệu Đình Thái nổi giận mắng: “Triệu Đình Thái, ông đừng có mà giả bộ người tốt, bây giờ nhà họ Triệu chúng ta gây thù chuốc oán khắp nơi, nếu không phải do anh Cơ Vỹ cơ kịp thời giúp đỡ chúng ta, chúng ta còn có ở đây uống rượu ăn ngon nữa sao?”
“Mọi chuyện là do Sở Quốc Thiên bọn chúng làm ra, vì phải cho anh Cơ Vỹ với anh Lưu Mã Kim một lời giải thích, Sở Quốc Thiên cần phải được nghiêm trị, ai dám bảo vệ nó, người đó chính là kẻ địch của cả nhà họ Triệu!”
Mọi người nghe xong liền hiểu vì sao Hạ Linh lại đột nhiên làm khó dễ Lý Phát Nhân, thì ra là đang tỏ thái độ với nhà họ Cơ, chỉ có như vậy, nhà họ Cơ mới bỏ qua hiềm khích trước đây, tiếp tục nâng đỡ nhà họ Triệu.
Vốn dĩ, Lý Phát Nhân đã dần dần khôi phục một ít, nhưng nghe được những câu này, bà lại không nhịn được sự giận dữ.
Nhìn thấy cơ thể Lý Phát Nhân run lên vì tức giận, Sở Quốc Thiên vội vàng trấn an nói: “Bà ngoại, bà mau ngồi xuống đi, không cần chấp nhặt thím ấy, loại người này không thể nói lý được, bà đừng vì thím ấy mà ảnh hưởng đến sức khỏe!”
Sở Quốc Thiên vừa nói, lòng bàn tay liền áp vào lưng Lý Phát Nhân, tức khắc, một luồng chân khí không nhìn thấy truyền vào cơ thể Lý Phát Nhân.
Lý Phát Nhân liền cảm nhận cơ thể có sự thay đổi, bà trừng lớn hai tròng mắt, tràn đầy khiếp sợ nói: “Sở Quốc Thiên..."
“Bà ngoại đừng lo, lúc còn là bác sĩ quân y ở chiến trường có học một chút về khí công, hồi này bà hơi kích động, như vậy không tốt cho sức khỏe, cho nên con mới truyền cho bà một chút chân khí, để tinh thần người đỡ hơn một chút.” Sở Quốc Thiên cười giải thích.
Lý Phát Nhân nghe vậy cũng hiểu được lòng tốt của Sở Quốc Thiên, bà cũng dần cảm nhận được lửa giận trong lòng đã giảm bớt, nhất thời cười khổ nói: “Sở Quốc Thiên, để con chế cười rồi, nhưng mà thấy con còn có bản lĩnh này, xem ra là bà ngoại đã đánh giá thấp con rồi!”
“Ha ha, bà ngoại đừng khách khí, mau chóng ăn cơm thôi, thức ăn nguội hết.” Sở Quốc Thiên nói xong liền gắp thức ăn.
Lý Phát Nhân thật sự cũng đói lả rồi, thấy Sở Quốc Thiên ăn uống gấp gáp, cũng không nhịn được nuốt nước miếng, lập tức cũng cầm lấy đũa gắp thức ăn.
Trong lúc hai bà cháu đang ăn uống say sưa, quên mất chuyện vừa xảy ra, quên mất trước mặt bọn họ còn có một người gây chuyện là Hạ Linh.
“Ăn ăn ăn, ai cho các ngươi ăn!” Nhìn Sở Quốc Thiên coi mình là không khí, Hạ Linh thẹn quá hóa giận mắng một vài câu xong liền duỗi tay ra lật đổ bàn ăn.
“Loảng xoảng!”
Tức khắc, một bàn rượu ngon đồ ăn ngon rơi xuống mặt đất.
“Hạ Linh, cô điên rồi à?” Nhìn thấy Hạ Linh hết lần này đến lần khác vô cớ gây rối, Lý Phát Nhân cuối cùng không thể nhịn được nữa, đứng lên lạnh giọng quát một tiếng.
"Bà già, người điên là bà mới đúng? Bà không nghe thấy vừa rồi tôi nói muốn nghiêm trị Sở Quốc Thiên sao?” Hạ Linh tức giận nói.
“Nghiêm trị Sở Quốc Thiên?” Lý Phát Nhân nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Cơ Vỹ, lạnh lùng nói: “Hôm nay cho dù Thiên Vương có tới, cũng đừng hòng đụng vào Sở Quốc Thiên!”
Hai mắt Cơ Vỹ tập trung, Triệu Quốc Ái nhận thức được là đối phương thực sự nổi giận rồi, sắc mặt sa sầm, quát đám người Chu Định: “Còn ngây ra đó làm gì, mau gọi người bắt cái tên vô dụng kia lại cho ta!”
Chu Định đương nhiên là không từ chối, trong lòng mừng thầm đồng thời hướng về phía ngoài cửa quát: “Người đâu, bắt Sở Quốc Thiên lại cho tôi, để ngài Cơ Vỹ xử lý!”
Cơ Vỹ thấy thế, lúc này sắc mặt mới dịu đi, nhưng vẫn rụt rè nói: “Anh Triệu, chuyện... Chuyện này có lẽ không thích hợp cho mấy?”
“Không có không có, cái tên vô dụng Sở Quốc Thiên đáng ra nên trừng trị nghiêm ngặt từ lâu rồi, anh Vỹ không cần để ý tới chị dâu tôi đâu, bà ấy chỉ là phụ nữ, không hiểu chuyện” Triệu Quốc Ái vội vàng xua tay nói.
Thấy một đám người nhà họ Triệu muốn bắt Sở Quốc Thiên, Lý Phát Nhân lập tức lo lắng, bà cầm chiếc gậy trong tay quơ qua lại, tức giận nói: “Tôi xem các ngươi ai dám!”
“Lôi bà ta ra!” Hạ Linh cười lạnh.
“Đừng động vào tôi!” Sắc mặt Lý Phát Nhân thay đổi, nhanh chóng quay
**********
Triệu Quốc Ái vô cùng tức giận, ông ta không hề nghĩ tới trong khoảng thời gian này Lý Phát Nhân, người không nói chuyện với ông ta lại đột nhiên lại làm ông ta bẽ mặt trước nhà họ Cơ.
Trong lúc ông ta chuẩn bị lên cơn, Cơ Vỹ bên cạnh vỗ vai ông ta, cười nói: “Anh Triệu bớt giận, hôm nay là ngày lành, nhà họ Triệu mở tiệc chiêu đãi, đừng để vì mấy chuyện cỏn con này làm mất hứng, dù sao bà ấy cũng là chị dâu anh, không thể làm mất mặt, cho nên chuyện này, vẫn là chờ ăn uống no đủ rồi hẵng nói.”
“Nếu như anh Vỹ đã lên tiếng, vậy thì tạm thời bỏ qua đồ vô dụng kia đi!” Triệu Quốc Ái trừng mắt nhìn Lý Phát Nhân một cái, nói xong liền ngồi xuống.
“Cậu... Lý Phát Nhân vẫn còn muốn nói điều gì đó, nhưng Sở Quốc Thiên ngăn bà lại: “Bà ngoại, bà chắc vẫn chưa ăn cơm đúng không ạ, ăn trước a, rồi nói sau.”
“Ừm, ăn cơm trước.” Lý Phát Nhân sửng sốt, cuối cùng vẫn gật đầu ngồi xuống.
Lúc hai người chuẩn bị gắp đồ ăn lên ăn cơm, ai ngờ rằng, vợ Triệu Đình Thái là Hạ Linh lại đi tới. “Người đâu, mau đem cái bàn này bỏ đi, hai người ngồi một bàn, nhà có điều kiện lắm à?”
Nghe lời nói kì quái của Hạ Linh, Sở Quốc Thiên với Lý Phát Nhân đều nhíu mày.
Ngay cả những người khác cũng không ngờ cô ta lại như vậy, kinh ngạc nhìn về phía cô ta.
“Mẹ, không phải con nói mẹ, con dù sao cũng là trưởng bối, trưởng bối thì phải ra dáng trưởng bối, mẹ cũng không thể vì đám người kia mà đẩy người nhà họ Triệu vào đống lửa đúng không mẹ?” Giọng Hạ Linh không mấy vui vẻ nói. “Hỗn láo!”
Ngay cả Lý Phát Nhân cũng bị Hạ Linh làm cho tức giận, bà ấy vứt đũa xuống “Bang” một tiếng, đứng lên chỉ vào Hạ Linh, tức giận nói: “Cô muốn làm bà già này tức chết đúng không?”
“Mẹ, con không có chọc tức mẹ, chỉ là không muốn để cho cả nhà mình chịu khổ theo mẹ mà thôi.” Hạ Linh lại lần nữa chanh chua nói.
“Cô... Cô... Phụt!”
Lý Phát Nhân sống hơn nửa đời người, chưa bao giờ chịu cảnh tức như vậy, huống chi, người này lại là con dâu bà, cho nên bà cảm thấy khó thở, lập tức họ ra máu tươi.
“Bà ngoại!” Sở Quốc Thiên hoảng sợ đứng dậy, đỡ Lý Phát Nhân.
Có vài người nhà họ Triệu không nhịn được, muốn lên xem, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Triệu Quốc Ái, nên đành ngượng ngùng ngồi tại chỗ.
Cuối cùng, vẫn là lão tư Triệu Đình Thái quát nhẹ một tiếng: “Hạ Linh! Cô làm cái gì thế, mau quay lại đây!”
“Làm gì thế?”
Hạ Linh như điên liên, chỉ tay vào Triệu Đình Thái nổi giận mắng: “Triệu Đình Thái, ông đừng có mà giả bộ người tốt, bây giờ nhà họ Triệu chúng ta gây thù chuốc oán khắp nơi, nếu không phải do anh Cơ Vỹ cơ kịp thời giúp đỡ chúng ta, chúng ta còn có ở đây uống rượu ăn ngon nữa sao?”
“Mọi chuyện là do Sở Quốc Thiên bọn chúng làm ra, vì phải cho anh Cơ Vỹ với anh Lưu Mã Kim một lời giải thích, Sở Quốc Thiên cần phải được nghiêm trị, ai dám bảo vệ nó, người đó chính là kẻ địch của cả nhà họ Triệu!”
Mọi người nghe xong liền hiểu vì sao Hạ Linh lại đột nhiên làm khó dễ Lý Phát Nhân, thì ra là đang tỏ thái độ với nhà họ Cơ, chỉ có như vậy, nhà họ Cơ mới bỏ qua hiềm khích trước đây, tiếp tục nâng đỡ nhà họ Triệu.
Vốn dĩ, Lý Phát Nhân đã dần dần khôi phục một ít, nhưng nghe được những câu này, bà lại không nhịn được sự giận dữ.
Nhìn thấy cơ thể Lý Phát Nhân run lên vì tức giận, Sở Quốc Thiên vội vàng trấn an nói: “Bà ngoại, bà mau ngồi xuống đi, không cần chấp nhặt thím ấy, loại người này không thể nói lý được, bà đừng vì thím ấy mà ảnh hưởng đến sức khỏe!”
Sở Quốc Thiên vừa nói, lòng bàn tay liền áp vào lưng Lý Phát Nhân, tức khắc, một luồng chân khí không nhìn thấy truyền vào cơ thể Lý Phát Nhân.
Lý Phát Nhân liền cảm nhận cơ thể có sự thay đổi, bà trừng lớn hai tròng mắt, tràn đầy khiếp sợ nói: “Sở Quốc Thiên..."
“Bà ngoại đừng lo, lúc còn là bác sĩ quân y ở chiến trường có học một chút về khí công, hồi này bà hơi kích động, như vậy không tốt cho sức khỏe, cho nên con mới truyền cho bà một chút chân khí, để tinh thần người đỡ hơn một chút.” Sở Quốc Thiên cười giải thích.
Lý Phát Nhân nghe vậy cũng hiểu được lòng tốt của Sở Quốc Thiên, bà cũng dần cảm nhận được lửa giận trong lòng đã giảm bớt, nhất thời cười khổ nói: “Sở Quốc Thiên, để con chế cười rồi, nhưng mà thấy con còn có bản lĩnh này, xem ra là bà ngoại đã đánh giá thấp con rồi!”
“Ha ha, bà ngoại đừng khách khí, mau chóng ăn cơm thôi, thức ăn nguội hết.” Sở Quốc Thiên nói xong liền gắp thức ăn.
Lý Phát Nhân thật sự cũng đói lả rồi, thấy Sở Quốc Thiên ăn uống gấp gáp, cũng không nhịn được nuốt nước miếng, lập tức cũng cầm lấy đũa gắp thức ăn.
Trong lúc hai bà cháu đang ăn uống say sưa, quên mất chuyện vừa xảy ra, quên mất trước mặt bọn họ còn có một người gây chuyện là Hạ Linh.
“Ăn ăn ăn, ai cho các ngươi ăn!” Nhìn Sở Quốc Thiên coi mình là không khí, Hạ Linh thẹn quá hóa giận mắng một vài câu xong liền duỗi tay ra lật đổ bàn ăn.
“Loảng xoảng!”
Tức khắc, một bàn rượu ngon đồ ăn ngon rơi xuống mặt đất.
“Hạ Linh, cô điên rồi à?” Nhìn thấy Hạ Linh hết lần này đến lần khác vô cớ gây rối, Lý Phát Nhân cuối cùng không thể nhịn được nữa, đứng lên lạnh giọng quát một tiếng.
"Bà già, người điên là bà mới đúng? Bà không nghe thấy vừa rồi tôi nói muốn nghiêm trị Sở Quốc Thiên sao?” Hạ Linh tức giận nói.
“Nghiêm trị Sở Quốc Thiên?” Lý Phát Nhân nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Cơ Vỹ, lạnh lùng nói: “Hôm nay cho dù Thiên Vương có tới, cũng đừng hòng đụng vào Sở Quốc Thiên!”
Hai mắt Cơ Vỹ tập trung, Triệu Quốc Ái nhận thức được là đối phương thực sự nổi giận rồi, sắc mặt sa sầm, quát đám người Chu Định: “Còn ngây ra đó làm gì, mau gọi người bắt cái tên vô dụng kia lại cho ta!”
Chu Định đương nhiên là không từ chối, trong lòng mừng thầm đồng thời hướng về phía ngoài cửa quát: “Người đâu, bắt Sở Quốc Thiên lại cho tôi, để ngài Cơ Vỹ xử lý!”
Cơ Vỹ thấy thế, lúc này sắc mặt mới dịu đi, nhưng vẫn rụt rè nói: “Anh Triệu, chuyện... Chuyện này có lẽ không thích hợp cho mấy?”
“Không có không có, cái tên vô dụng Sở Quốc Thiên đáng ra nên trừng trị nghiêm ngặt từ lâu rồi, anh Vỹ không cần để ý tới chị dâu tôi đâu, bà ấy chỉ là phụ nữ, không hiểu chuyện” Triệu Quốc Ái vội vàng xua tay nói.
Thấy một đám người nhà họ Triệu muốn bắt Sở Quốc Thiên, Lý Phát Nhân lập tức lo lắng, bà cầm chiếc gậy trong tay quơ qua lại, tức giận nói: “Tôi xem các ngươi ai dám!”
“Lôi bà ta ra!” Hạ Linh cười lạnh.
“Đừng động vào tôi!” Sắc mặt Lý Phát Nhân thay đổi, nhanh chóng quay
Bình luận facebook