Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 217: Không xứng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Thân hình Thạch Hồng Phúc cứng đờ, ông ta gian nan nhìn về phía Sở Quốc Thiên, nói: “Cậu Sở, cậu... Cậu còn gì không hài lòng sao?”
“Không phải.”
Sở Quốc Thiên lắc lắc đầu, nói: “Tôi nể mặt ông tặng cho bà ngoại món quá, nên muốn nhắc nhở ông, bệnh tiểu đường hiện giờ của ông rất nghiêm trọng, nếu như không chú ý đến chế độ ăn uống, rất có khả năng nguy hiểm tới tính mạng!”
Lời này vừa nói ra, không gian đột nhiên trở nên vô cùng yên lặng.
Tuy nhiên Thạch Hồng Phúc cùng những người đi theo ông ta đều bất giác run rẩy.
Sở thần y, quả nhiên danh bất hư truyền!
Thạch Hồng Phúc thực sự mắc bệnh tiểu đường rất nặng, hơn nữa đã kéo dài bốn mươi năm rồi, bởi vì bệnh của ông ta nặng hơn người thường, cho nên trong bốn mươi năm này ông đều phải tiêm insulin.
Mà những năm gần đây, Thạch Hồng Phúc cũng tìm rất nhiều y bác sĩ nổi tiếng trong ngoài vùng, nhưng đáng tiếc chưa kiểm soát hiệu quả được bệnh tình, ngược lại bệnh càng ngày càng chuyển biến xấu.
Bọn họ không ngờ tới chính là, Sở Quốc Thiên chỉ cần nhìn thoáng qua, là có thể nhìn ra bệnh tình của Thạch Hồng Phúc, chỉ dựa vào điểm này, Sở Quốc Thiên quả không hổ là thần y!
“Cậu Sở, nghe nói Hóa Ứ Tán của Y dược Thiên Di là do cậu phát minh ra, vậy cậu có phương thuốc chữa dứt điểm bệnh tiểu đường không?” Một lúc lâu sau, Thạch Hồng Phúc mới phản ứng lại, vẻ mặt đầy chờ đợi nhìn Sở Quốc Thiên.
“Tôi đúng là có thể trị tận gốc bệnh tiểu đường, nhưng các ông cũng biết, hiện tại tổ chức Y thế giới vẫn chưa ai có phương thuốc này, cho nên muốn tôi trị bệnh tận gốc cho ông, thì còn phải phụ thuộc vào biểu hiện của ông. Sở Quốc Thiên bình tĩnh nói.
Sắc mặt Thạch Hồng Phúc cứng đờ, nhưng mà ông ta cũng biết Sở Quốc Thiên muốn ám chỉ điều gì, muốn ông ta coi trừng nhà họ Lý, nếu không, bệnh tiểu đường sẽ mãi mãi tra tấn ông ta.
Nghĩ thông suốt xong, Thạch Hồng Phúc liền hít một hơi thật sâu, nói: “Cậu Sở, cậu cứ việc yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm cậu thất vọng!”
“Tốt nhất là như vậy, nếu có chuyện gì xảy ra, cho dù có phải đi Yên Kinh, tôi cũng không bỏ qua đâu.”
“Nhất định nhất định.” Thạch Hồng Phúc thận trọng nói lại một lần nữa, nói xong liền đưa theo một đám người rời khỏi nơi này.
Sau khi nhóm người Thạch Hồng Phúc rời đi, các ông chủ giàu có tỉnh Hoãn lại tiếp tục mời Sở Quốc Thiên với Lý Phát Nhân đi ra ngoài ăn cơm.
Đột nhiên lúc này, tròng mắt Triệu Quốc Ái chuyển động, bước nhanh tới hướng bọn họ, nói: “Các ông chủ xin đợi một chút!”
“Triệu Quốc Ái, ông muốn làm gì?” Tần Chí Tôn thấy thế, nhíu mày hỏi.
“Anh Tần, còn có các ông chủ, mọi người đừng hiểu lầm, tôi chỉ là thấy mọi người lâu lắm mới có dịp tụ họp ở nhà họ Triệu, hay là đừng ra ngoài ăn nữa?” Triệu Quốc Ái một nụ cười nói.
“Không cần, tới bàn ăn của bà cụ còn bị hất tung lên, chúng tôi chỉ là người ngoài, nào dám xin ăn cơm?” Ông chủ nhà họ Chân cười lạnh một tiếng nói.
“Không sai, nhà họ Triệu các người nhìn đi, ha ha!”
“Bỏ cái tính giả tạo ấy đi, nhà chúng tôi không ai yếu kém hơn nhà ai cả, chẳng nhẽ cần bữa ăn của các người?” Có ông chủ nhà họ Chân mở đầu, các ông chủ cũng bắt đầu châm chọc mỉa mai.
Nghe những lời không chút khách sáo nào của bọn họ, sắc mặt Triệu Quốc Ái trở nên vô cùng khó coi, đúng lúc này, Cơ Vỹ cũng không biết đi từ lúc nào, không có chỗ dựa, nếu ông ta mà không chắp vá lại quan hệ với mấy ông chủ nhà giàu có này, hậu quả có thể sẽ vô cùng bi thảm.
Thấy Triệu Quốc Ái bị lép vế, sắc mặt tất cả con cháu nhà họ Triệu đều trở nên khó coi, đặc biệt là người một nhà Chu Định, trong lòng bọn họ thậm chí có cảm giác tuyệt vọng. Cuối cùng, cả nhà họ Triệu, người mà họ đắc tội đầu tiên là Sở Quốc Thiên...
Sở Quốc Thiên nhìn phản ứng của con cháu nhà họ Triệu, anh cười lạnh nói: “Ông chủ Triệu, tôi không nên làm phiền ông, chúng tôi đi ra ngoài ăn cho thoải mái!”
Triệu Quốc Ái ngẩn ra, không hề nghe thấy sự chế giễu trong lời nói của Sở Quốc Thiên, nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại, ông ta chỉ có thể căng da đầu, nói: “Sở Quốc Thiên, cái gì mà ông chủ Triệu chứ, gọi chú là được rồi!”
“Chú? Ông xứng sao?”
“Hỗn láo!” Thấy Sở Quốc Thiên nói chuyện không có lý lẽ, Triệu Quế Chi cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, bà ta đi về phía trước tức giận nói: “Sở Quốc Thiên, cậu đừng tưởng rằng có chút thành tích liền không coi ai ra gì, nói cho cùng, cậu cũng chỉ là chồng Lâm Thanh Di, là cháu rể nhà họ Triệu mà thôi, cho dù cậu có thành công hơn nữa, tới nhà họ Triệu rồi, cậu cũng chỉ là bề dưới mà thôi!”
“Xin lỗi, nhà họ Triệu đối với tôi mà nói không có ấn tượng gì hết, người duy nhất có thể khiến tôi tôn trọng, chỉ có bà ngoại mà thôi!” Sở Quốc Thiên nghiêm túc nói.
“Cậu... Cậu nói cái gì?” Triệu Quế Chi tức giận run cả người.
“Tôi nói còn chưa rõ ràng sao?” Sở Quốc Thiên nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Triệu Quế
**********
Thân hình Thạch Hồng Phúc cứng đờ, ông ta gian nan nhìn về phía Sở Quốc Thiên, nói: “Cậu Sở, cậu... Cậu còn gì không hài lòng sao?”
“Không phải.”
Sở Quốc Thiên lắc lắc đầu, nói: “Tôi nể mặt ông tặng cho bà ngoại món quá, nên muốn nhắc nhở ông, bệnh tiểu đường hiện giờ của ông rất nghiêm trọng, nếu như không chú ý đến chế độ ăn uống, rất có khả năng nguy hiểm tới tính mạng!”
Lời này vừa nói ra, không gian đột nhiên trở nên vô cùng yên lặng.
Tuy nhiên Thạch Hồng Phúc cùng những người đi theo ông ta đều bất giác run rẩy.
Sở thần y, quả nhiên danh bất hư truyền!
Thạch Hồng Phúc thực sự mắc bệnh tiểu đường rất nặng, hơn nữa đã kéo dài bốn mươi năm rồi, bởi vì bệnh của ông ta nặng hơn người thường, cho nên trong bốn mươi năm này ông đều phải tiêm insulin.
Mà những năm gần đây, Thạch Hồng Phúc cũng tìm rất nhiều y bác sĩ nổi tiếng trong ngoài vùng, nhưng đáng tiếc chưa kiểm soát hiệu quả được bệnh tình, ngược lại bệnh càng ngày càng chuyển biến xấu.
Bọn họ không ngờ tới chính là, Sở Quốc Thiên chỉ cần nhìn thoáng qua, là có thể nhìn ra bệnh tình của Thạch Hồng Phúc, chỉ dựa vào điểm này, Sở Quốc Thiên quả không hổ là thần y!
“Cậu Sở, nghe nói Hóa Ứ Tán của Y dược Thiên Di là do cậu phát minh ra, vậy cậu có phương thuốc chữa dứt điểm bệnh tiểu đường không?” Một lúc lâu sau, Thạch Hồng Phúc mới phản ứng lại, vẻ mặt đầy chờ đợi nhìn Sở Quốc Thiên.
“Tôi đúng là có thể trị tận gốc bệnh tiểu đường, nhưng các ông cũng biết, hiện tại tổ chức Y thế giới vẫn chưa ai có phương thuốc này, cho nên muốn tôi trị bệnh tận gốc cho ông, thì còn phải phụ thuộc vào biểu hiện của ông. Sở Quốc Thiên bình tĩnh nói.
Sắc mặt Thạch Hồng Phúc cứng đờ, nhưng mà ông ta cũng biết Sở Quốc Thiên muốn ám chỉ điều gì, muốn ông ta coi trừng nhà họ Lý, nếu không, bệnh tiểu đường sẽ mãi mãi tra tấn ông ta.
Nghĩ thông suốt xong, Thạch Hồng Phúc liền hít một hơi thật sâu, nói: “Cậu Sở, cậu cứ việc yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm cậu thất vọng!”
“Tốt nhất là như vậy, nếu có chuyện gì xảy ra, cho dù có phải đi Yên Kinh, tôi cũng không bỏ qua đâu.”
“Nhất định nhất định.” Thạch Hồng Phúc thận trọng nói lại một lần nữa, nói xong liền đưa theo một đám người rời khỏi nơi này.
Sau khi nhóm người Thạch Hồng Phúc rời đi, các ông chủ giàu có tỉnh Hoãn lại tiếp tục mời Sở Quốc Thiên với Lý Phát Nhân đi ra ngoài ăn cơm.
Đột nhiên lúc này, tròng mắt Triệu Quốc Ái chuyển động, bước nhanh tới hướng bọn họ, nói: “Các ông chủ xin đợi một chút!”
“Triệu Quốc Ái, ông muốn làm gì?” Tần Chí Tôn thấy thế, nhíu mày hỏi.
“Anh Tần, còn có các ông chủ, mọi người đừng hiểu lầm, tôi chỉ là thấy mọi người lâu lắm mới có dịp tụ họp ở nhà họ Triệu, hay là đừng ra ngoài ăn nữa?” Triệu Quốc Ái một nụ cười nói.
“Không cần, tới bàn ăn của bà cụ còn bị hất tung lên, chúng tôi chỉ là người ngoài, nào dám xin ăn cơm?” Ông chủ nhà họ Chân cười lạnh một tiếng nói.
“Không sai, nhà họ Triệu các người nhìn đi, ha ha!”
“Bỏ cái tính giả tạo ấy đi, nhà chúng tôi không ai yếu kém hơn nhà ai cả, chẳng nhẽ cần bữa ăn của các người?” Có ông chủ nhà họ Chân mở đầu, các ông chủ cũng bắt đầu châm chọc mỉa mai.
Nghe những lời không chút khách sáo nào của bọn họ, sắc mặt Triệu Quốc Ái trở nên vô cùng khó coi, đúng lúc này, Cơ Vỹ cũng không biết đi từ lúc nào, không có chỗ dựa, nếu ông ta mà không chắp vá lại quan hệ với mấy ông chủ nhà giàu có này, hậu quả có thể sẽ vô cùng bi thảm.
Thấy Triệu Quốc Ái bị lép vế, sắc mặt tất cả con cháu nhà họ Triệu đều trở nên khó coi, đặc biệt là người một nhà Chu Định, trong lòng bọn họ thậm chí có cảm giác tuyệt vọng. Cuối cùng, cả nhà họ Triệu, người mà họ đắc tội đầu tiên là Sở Quốc Thiên...
Sở Quốc Thiên nhìn phản ứng của con cháu nhà họ Triệu, anh cười lạnh nói: “Ông chủ Triệu, tôi không nên làm phiền ông, chúng tôi đi ra ngoài ăn cho thoải mái!”
Triệu Quốc Ái ngẩn ra, không hề nghe thấy sự chế giễu trong lời nói của Sở Quốc Thiên, nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại, ông ta chỉ có thể căng da đầu, nói: “Sở Quốc Thiên, cái gì mà ông chủ Triệu chứ, gọi chú là được rồi!”
“Chú? Ông xứng sao?”
“Hỗn láo!” Thấy Sở Quốc Thiên nói chuyện không có lý lẽ, Triệu Quế Chi cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, bà ta đi về phía trước tức giận nói: “Sở Quốc Thiên, cậu đừng tưởng rằng có chút thành tích liền không coi ai ra gì, nói cho cùng, cậu cũng chỉ là chồng Lâm Thanh Di, là cháu rể nhà họ Triệu mà thôi, cho dù cậu có thành công hơn nữa, tới nhà họ Triệu rồi, cậu cũng chỉ là bề dưới mà thôi!”
“Xin lỗi, nhà họ Triệu đối với tôi mà nói không có ấn tượng gì hết, người duy nhất có thể khiến tôi tôn trọng, chỉ có bà ngoại mà thôi!” Sở Quốc Thiên nghiêm túc nói.
“Cậu... Cậu nói cái gì?” Triệu Quế Chi tức giận run cả người.
“Tôi nói còn chưa rõ ràng sao?” Sở Quốc Thiên nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Triệu Quế
Bình luận facebook