Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 968: Hết cách
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.vn.
**********
Chương 968: Hết cách
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Khi bọn họ đi đến đó, cửa phòng phẫu thuật vừa hay mở ra. Thần y Sở cùng mấy bác sĩ trước đó bước ra khỏi cửa. “Thần y Sở, tình hình của bố tôi thế nào rồi? Ông ấy không sao chứ? Ca phẫu thuật tiến triển tốt chứ?" Lâm Uyển Vy vội vã đi tới, một mạch tuôn ra một tràng câu hỏi. “Rất không lạc quan!” Sở Quốc Thiên giả bộ lắc đầu. “Cái gì? Sao có thể chứ?"
Nghe thấy vậy, vẻ mặt của bọn họ ngay lập tức thay đổi rõ rệt. Đôi mắt của Hứa Phương Linh như tối sầm lại, suýt chút nữa gần như không thở được nữa. "Mẹ!” Lâm Uyển Vy vội vàng đưa tay đỡ Hứa Phương Linh đang chực chờ đổ gục xuống.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hứa Phương Linh ôm Lâm Uyển Vỵ, tuyệt vọng khóc: “Bây giờ ngay cả thần y Sở cũng không cứu được Quang Phúc nữa rồi, chuyện này phải làm sao đây, còn có thể có cách gì nữa đây chứ? Xong rồi, xong thật rồi, những ngày tháng sau này của mẹ chúng tôi sẽ ra sao đây? Mệnh tôi sao lại khổ thế này Quang Phúc ơi, hu hu hu...
Tiếng kêu khóc thảm thiết vang lên trong hành lang.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ai cũng muốn tiến tới an ủi, nhưng người này nhìn người kia, ai ai cũng đều chẳng biết phải nói gì cho thích hợp.
Lúc này, Sở Quốc Thiên ở một bên đột nhiên lại lên tiếng. “Tôi hỏi các người, trên người bệnh nhân có mấy vết kim tiêm là do ai làm?”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Câu hỏi vừa dứt, Hứa Phương Linh đột nhiên lờ mờ ra điều gì. “Thần y Sở, chúng tôi đến đây chính là để nói với anh về chuyện này. Chuyện này chính là do thằng con rể rác rưởi Sở Quốc Thiên làm!” “Cái tên Sở Quốc Thiên này chắc có lẽ anh cũng đã từng nghe qua đúng không? Chính là chồng trước của Thanh Di nhà chúng tôi, mặc dù hiện tại chúng nó vẫn còn chưa làm thủ tục ly hôn. Nhưng đây chỉ là chuyện một sớm một chiều mà thôi, anh yên tâm “Tên vô dụng đó lúc rỗi rãi, nhàm chán đọc vài ba quyển sách liền tự mình cho rằng bản thân có chút bản lĩnh, tài cán. Vừa nãy nhận lúc chúng tôi không chú ý đến đã tiêm cho Quang Phúc, may mà chúng tôi đã kịp thời phát hiện ngăn anh ta lại!” “Thần y Sở, tên vô dụng đó đã bị chúng tôi đuổi cổ ra ngoài rồi. Sẽ không phải do mấy mũi tiêm của anh ta mà thật sự đã gây ra chuyện gì rồi đó chứ.
Tên sao chổi này, tôi đã sớm biết có nó vốn chẳng phải chuyện tốt lành gì nhưng anh là thần y Sở mà, anh không thể xem xem liệu có còn cách nào nữa không
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhà họ Lâm Sở Quốc Thiên, anh một câu tôi một câu liên tiếp lăng mạ, chửi rủa Sở Quốc Thiên. Đặc biệt là Hứa Phương Linh, bà ta vừa khóc vừa chửi rủa: “Tất cả đều là tại đồ trai bao ác ôn đó, làm hại cả nhà chúng tôi thì thôi đi, bây giờ lại còn muốn hại chết của Quang Phúc của tôi. Tôi thật đúng là xui xẻo tám kiếp.” "Nếu Quang Phúc mà có chuyện bất trắc xảy ra, tôi nhất định phải để nó trả giá bằng mạng sống! Hu hu Tôi không thiết sống nữa. “Mẹ” Lâm Uyển Vy bên cạnh nghe thấy những lời này, muốn nói vài tiếng khuyên bảo nhưng lại lo lắng bản thân một khi mở lời lại thành phản tác dụng. “Nghe này, sau này mẹ sẽ không cho phép con và tên sao chổi đó có bất cứ liên quan gì đến nhau, không được phép gặp nhau, nói chuyện càng không thể được! Nếu như để mẹ nhìn thấy, mẹ sẽ không có đứa con gái như con! Con đã nghe chưa?” Đôi mắt đỏ hoe của Hứa Phương Linh nhìn chằm chằm vào Lâm Uyển Vỵ, nghiến răng nghiến lợi nói. “Mẹ, mẹ đừng như vậy. Anh Thiên cũng là một người có lòng tốt.” Lâm Uyển Vy không khỏi cầu xin cho Sở Quốc Thiên. “Anh? Thứ rác rưởi kia đáng để con gọi là anh sao? Con câm miệng mẹ ngay! Sau này nếu con còn nói một chữ Sở hay Thiên trước mặt mẹ, mẹ sẽ xé miệng con ra!" Тrц*уeлAРР.cом trang web cập nhật nhanh nhất
Hứa Phương Linh tức giận, bà ta đột nhiên rút điện thoại di động từ sau lưng Lâm Uyển Vy ra, sau khi mở khóa, bà ta xóa sạch mọi thông tin liên lạc về Sở Quốc Thiên trong đó. “Mẹ!” Lâm Uyển Vy thấy vậy vội vàng định giảng lấy, nhưng vẫn không nhanh bằng Hứa Phương Linh.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Khi cô ấy giảng lại được điện thoại, bên trong đã không còn bất cứ gì nữa rồi . Lâm Uyển Vy nhìn chiếc điện thoại di động trống rỗng, hai mắt đỏ lên, tất cả những tủi thân, oan ức dâng lên trong lòng, những giọt nước mắt rơi như những viên ngọc trong sợi dây bị đứt tí tách tí tách rơi xuống.
Sở Quốc Thiên đứng sang một bên, từ đầu đến cuối đều giống như người ngoài cuộc không liên quan.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
**********
Chương 968: Hết cách
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Khi bọn họ đi đến đó, cửa phòng phẫu thuật vừa hay mở ra. Thần y Sở cùng mấy bác sĩ trước đó bước ra khỏi cửa. “Thần y Sở, tình hình của bố tôi thế nào rồi? Ông ấy không sao chứ? Ca phẫu thuật tiến triển tốt chứ?" Lâm Uyển Vy vội vã đi tới, một mạch tuôn ra một tràng câu hỏi. “Rất không lạc quan!” Sở Quốc Thiên giả bộ lắc đầu. “Cái gì? Sao có thể chứ?"
Nghe thấy vậy, vẻ mặt của bọn họ ngay lập tức thay đổi rõ rệt. Đôi mắt của Hứa Phương Linh như tối sầm lại, suýt chút nữa gần như không thở được nữa. "Mẹ!” Lâm Uyển Vy vội vàng đưa tay đỡ Hứa Phương Linh đang chực chờ đổ gục xuống.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hứa Phương Linh ôm Lâm Uyển Vỵ, tuyệt vọng khóc: “Bây giờ ngay cả thần y Sở cũng không cứu được Quang Phúc nữa rồi, chuyện này phải làm sao đây, còn có thể có cách gì nữa đây chứ? Xong rồi, xong thật rồi, những ngày tháng sau này của mẹ chúng tôi sẽ ra sao đây? Mệnh tôi sao lại khổ thế này Quang Phúc ơi, hu hu hu...
Tiếng kêu khóc thảm thiết vang lên trong hành lang.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ai cũng muốn tiến tới an ủi, nhưng người này nhìn người kia, ai ai cũng đều chẳng biết phải nói gì cho thích hợp.
Lúc này, Sở Quốc Thiên ở một bên đột nhiên lại lên tiếng. “Tôi hỏi các người, trên người bệnh nhân có mấy vết kim tiêm là do ai làm?”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Câu hỏi vừa dứt, Hứa Phương Linh đột nhiên lờ mờ ra điều gì. “Thần y Sở, chúng tôi đến đây chính là để nói với anh về chuyện này. Chuyện này chính là do thằng con rể rác rưởi Sở Quốc Thiên làm!” “Cái tên Sở Quốc Thiên này chắc có lẽ anh cũng đã từng nghe qua đúng không? Chính là chồng trước của Thanh Di nhà chúng tôi, mặc dù hiện tại chúng nó vẫn còn chưa làm thủ tục ly hôn. Nhưng đây chỉ là chuyện một sớm một chiều mà thôi, anh yên tâm “Tên vô dụng đó lúc rỗi rãi, nhàm chán đọc vài ba quyển sách liền tự mình cho rằng bản thân có chút bản lĩnh, tài cán. Vừa nãy nhận lúc chúng tôi không chú ý đến đã tiêm cho Quang Phúc, may mà chúng tôi đã kịp thời phát hiện ngăn anh ta lại!” “Thần y Sở, tên vô dụng đó đã bị chúng tôi đuổi cổ ra ngoài rồi. Sẽ không phải do mấy mũi tiêm của anh ta mà thật sự đã gây ra chuyện gì rồi đó chứ.
Tên sao chổi này, tôi đã sớm biết có nó vốn chẳng phải chuyện tốt lành gì nhưng anh là thần y Sở mà, anh không thể xem xem liệu có còn cách nào nữa không
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhà họ Lâm Sở Quốc Thiên, anh một câu tôi một câu liên tiếp lăng mạ, chửi rủa Sở Quốc Thiên. Đặc biệt là Hứa Phương Linh, bà ta vừa khóc vừa chửi rủa: “Tất cả đều là tại đồ trai bao ác ôn đó, làm hại cả nhà chúng tôi thì thôi đi, bây giờ lại còn muốn hại chết của Quang Phúc của tôi. Tôi thật đúng là xui xẻo tám kiếp.” "Nếu Quang Phúc mà có chuyện bất trắc xảy ra, tôi nhất định phải để nó trả giá bằng mạng sống! Hu hu Tôi không thiết sống nữa. “Mẹ” Lâm Uyển Vy bên cạnh nghe thấy những lời này, muốn nói vài tiếng khuyên bảo nhưng lại lo lắng bản thân một khi mở lời lại thành phản tác dụng. “Nghe này, sau này mẹ sẽ không cho phép con và tên sao chổi đó có bất cứ liên quan gì đến nhau, không được phép gặp nhau, nói chuyện càng không thể được! Nếu như để mẹ nhìn thấy, mẹ sẽ không có đứa con gái như con! Con đã nghe chưa?” Đôi mắt đỏ hoe của Hứa Phương Linh nhìn chằm chằm vào Lâm Uyển Vỵ, nghiến răng nghiến lợi nói. “Mẹ, mẹ đừng như vậy. Anh Thiên cũng là một người có lòng tốt.” Lâm Uyển Vy không khỏi cầu xin cho Sở Quốc Thiên. “Anh? Thứ rác rưởi kia đáng để con gọi là anh sao? Con câm miệng mẹ ngay! Sau này nếu con còn nói một chữ Sở hay Thiên trước mặt mẹ, mẹ sẽ xé miệng con ra!" Тrц*уeлAРР.cом trang web cập nhật nhanh nhất
Hứa Phương Linh tức giận, bà ta đột nhiên rút điện thoại di động từ sau lưng Lâm Uyển Vy ra, sau khi mở khóa, bà ta xóa sạch mọi thông tin liên lạc về Sở Quốc Thiên trong đó. “Mẹ!” Lâm Uyển Vy thấy vậy vội vàng định giảng lấy, nhưng vẫn không nhanh bằng Hứa Phương Linh.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Khi cô ấy giảng lại được điện thoại, bên trong đã không còn bất cứ gì nữa rồi . Lâm Uyển Vy nhìn chiếc điện thoại di động trống rỗng, hai mắt đỏ lên, tất cả những tủi thân, oan ức dâng lên trong lòng, những giọt nước mắt rơi như những viên ngọc trong sợi dây bị đứt tí tách tí tách rơi xuống.
Sở Quốc Thiên đứng sang một bên, từ đầu đến cuối đều giống như người ngoài cuộc không liên quan.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bình luận facebook