-
CHƯƠNG 16
Bận rộn cả nửa tháng vụ án của Hình Thiên Hải rốt cục cũng có thể kết án. Trong két bảo hiểm ngân hàng của hắn có đặt ba ngón tay đủ chứng minh ba người Lâm Kiều Kiều, Tống Duyệt và Lý Thúy Liên đều do hắn giết. Bộ xương của Lý Minh đặt trong phòng làm việc của hắn ở bệnh viện càng chứng minh hắn là người ra tay sát hại Lý Minh. Mặt khác theo lời khai của hàng xóm, hắn đẩy bố hắn, HìnhThiếu Cường, xuống lầu khiến ông ta chết tại chỗ. Hắn không thể ngụy biện. Ngoài ra còn có một vài chứng cứ khác chứng minh hung thủ chính là Hình Thiên Hải.
Tuy nhiên khi một loạt tội trạng bị vạch trần, hắn vẫn không hề có chút phản ứng nào, bình tĩnh nhận tội.
“Mẹ nó! Tố chất tâm lý của hắn đúng không phải bình thường.” Lâm Lang chép miệng.
“Chính là mất cảm giác, giết người quá nhiều nên không còn cảm thấy sinh mạng là đáng quý bao gồm luôn cả mạng sống của chính mình. Là chết hay sống đối với hắn mà nói chẳng có gì khác nhau.” Lý Trường Phong lên tiếng.
“Thế giới biến thái … quả nhiên người phàm như chúng ta không thể lý giải. Sở thích thu gom hài cốt sau khi giết người, cắt ngón tay cất trong két bảo hiểm thì không nói, lại còn dám đem cả bộ xương người đặt ngay trong phòng làm việc của mình. Nghĩ đi… có thể trừ tà được à?”
“Trừ tà được hay không thì tôi không biết nhưng có đạo lý này ai cũng đã nghe hiểu “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất”. Anh nhìn xem hắn đặt ở đó cả chục năm trời, nếu không phải vì vụ án của Tống Duyệt thì ai nhìn ra được là hắn giết người? Thủ pháp thủ tiêu tử thi quá hoàn mỹ.”
“Cũng có thể hắn coi bộ hài cốt ấy là chiến lợi phẩm. Mỗi khi ngắm nhìn nó hắn cảm thấy sung sướng vì có thể kiểm soát được mọi thứ, hoặc cảm giác hưng phấn sau khi trả được thù. Còn ba ngón tay áp út, mọi người đều biết, ngón áp út chính là đại diện cho hôn nhân, Hình Thiên Hải cắt đi ngón tay này của vợ và mẹ có lẽ là sự trừng phạt vì không chung thủy trong tình yêu.” Lâm Lang nói.
Mọi người gật gù tán đồng: “Nói rất có đạo lý.”
Lâm Lang nói tiếp: “Từ đoạn đó trở lên toàn là suy luận của chuyên gia tâm lý.”
“Xùy!”
Bị cả đội bĩu môi khinh thường Lâm Lang không để ý, lại tiếp tục trêu cho mọi người phá lên cười. Thời gian vừa qua quá nhiều việc, hiếm có dịp thư thả thế này, Lý Trường Phong cũng tham gia cùng bọn họ.
Sau đó ông cầm tập văn kiện lên lầu gõ cửa phòng Cục trưởng Cố, rồi đi vào trong.
“Là Trường Phong à, mau vào đây, mau vào đây! Vừa pha bình trà ngon, nếm thử coi!”
Lý Trường Phong cũng không khách sáo, tự kéo ghế chờ Cục trưởng pha trà.
Cục trưởng Cố vừa pha trà vừa tán gẫu với ông ta: “Gần đây tốt lắm! Vụ án phá nhanh lại thuận lợi, càng ngày hiệu suất phá án càng cao.”
“Ôi trời, trình độ em thế nào không lẽ Cục trưởng không biết. Mười năm kinh nghiệm bao năm vẫn thế, tự dưng đột nhiên lại tiến triển vượt bậc, đều không phải nhờ đám thanh niên kia à!”
Cục trưởng Cố nở nụ cười: “Cũng phải do cách lãnh đạo của người đội trưởng.”
“Em bây giờ mới hiểu thấu câu “Trường Giang sóng sau xô sóng trước”, cảm nhận được tư vị sóng trước bị vỗ vào bờ cát… Bọn trẻ ngày nay không phục không được!” Lý Trường Phong thở dài.
Cục trưởng Cố bưng tách trà đến, giọng ngạc nhiên: “Xem ra đám đó có được hạt giống tốt rồi, trước nay đâu thấy cậu chịu thua như thế bao giờ. Rốt cục là ai vậy?”
“Lâm Lang, Vương Toàn, Tôn Thành… mấy đứa đó rất khá, nhưng em coi trọng Giản Diệc Thừa nhất. Tính tình nó cẩn trọng, bình tĩnh, năng lực trinh thám mạnh. Mấy vụ án gần đây phải nói nó là người có công lớn.” Lý Trường Phong nói thật lòng. Từ vụ án Thẩm Tinh đến vụ án của Hình Thiên Hải, đều nhờ Giản Diệc Thừa phát hiện ra những manh mối quan trọng.
Cục trưởng Cố: “Tốt! Thì ra hôm nay cậu đến đây không phải tìm tôi uống trà mà đến làm thuyết khách?” Cả cảnh cục người trên kẻ dưới ai không biết ông ta không vừa ý Giản Diệc Thừa?
Bị nhìn thấu Lý Trường Phong cũng không phủ nhận, “Chẳng phải em lo Cục trưởng bỏ lỡ mất nhân tài sao? Thằng nhóc Giản Diệc Thừa này giỏi lắm!”
Không thể vì ân oán cá nhân, lấy việc công trả thù riêng, một hạt mầm tốt thế này Lý Trường Phong rất lo sợ nó bị hủy trên tay mình, nếu đúng là vậy quả thật quá đáng tiếc. Cục trưởng Cố trong công việc rất nghiêm túc, chưa bao giờ xen lẫn việc riêng, không hiểu sao lần này lại cư xử như vậy.
Cục trưởng Cố hiểu thấu suy nghĩ của Lý Trường Phong, ông ta trừng mắt: “Trong mắt cậu tôi là người công tư bất phân à?”
Lý Trường Phong cười cười: “Làm sao có thể như thế được, Cục trưởng Cố ở trong lòng em từ trước đến nay là người rạch ròi, công chính liêm minh, chắc chắn không dụng quyền để mưu đồ việc tư.”
Cục trưởng Cố: “Biết là tốt!” Rồi ông ta thở dài, “Thật sự đúng là vất vả nhưng chẳng được kết quả tốt, giúp người ta làm việc nhưng bản thân lại đắc tội với người khác!” Ông ta chỉ vào tách trà của Lý Trường Phong: “Biết trà ai tặng không?”
Chưa chờ Lý Trường Phong trả lời, ông ta tiếp lời: “Giản Hồ Ly tặng.”
Lý Trường Phong sững người: “Là bố của Giản Diệc Thừa?”
“Đúng! Ngoại trừ lão “Hồ ly” đấy thì còn ai? Ông ấy bảo tôi mài dũa tính tình thằng bé Giản Diệc Thừa, cho nó nhiều áp lực vào để nó không ỷ lại vào gia thế rồi hống hách…”
Nếu không thân là Cục trưởng lại đi tính toán với lớp con cháu làm gì?
Lý Trường Phong chép miệng: “Có khi nào Cục trưởng Giản hiểu lầm con trai mình không? Giản Diệc Thừa trầm ổn, bình tĩnh… còn cần phải mài dũa ư?”
“Ai biết! Lão ấy yêu cầu tôi như vậy, tôi phải nể mặt chứ!”
Lý Trường Phong liếc mắt: “Bởi mới nói… Chuyện Cục trưởng Giản lúc trước hay làm khó dễ Cục trưởng chỉ là tin đồn?”
Ông Cố Minh Hoa lập tức trừng mắt: “Dĩ nhiên! Ông Giản Hồ Ly có thể làm khó dễ được tôi?”
Mấy chuyện mất mặt ngày xưa nhất định phải giấu nhẹm.
Lý Trường Phong bật cười, chẳng biết là có tin lời Cục trưởng Cố vừa nói hay không, ông ta đặt tách trà lên bàn, đứng dậy: “Trà ngon lắm, em về đây! Đúng rồi, Cục trưởng nếu tiện thì đả thông tư tưởng cho Cục trưởng Giản một chút, bản thân em cảm thấy Giản Diệc Thừa chẳng cần mài dũa. Cậu ấy ít lời, không thích nói chuyện, sợ mài một hồi sẽ biến thành người câm mất, rồi làm sao mà yêu đương?”
Nói đến đây tựa như Lý Trường Phong nghĩ đến điều gì đó, ông ta mỉm cười: “Yêu thầm một người con gái đã nhiều năm, khó khăn lắm mới được ở cùng một nơi, Cục trưởng đừng chia rẽ bọn họ.”
Lần trước Lý Trường Phong bắt gặp ở quán cơm nhỏ phía đối diện cảnh cục… Đúng là một đôi trai tài gái sắc.
*
“Đôi trai tài gái sắc” ấy hiện tại đang gọi điện thoại bàn nhau xem hôm nay đi ăn cơm ở đâu.
Vì lời nhắc nhở của Sơ Ngữ mà Giản Diệc Thừa mới có thể tìm ra bộ xương sọ của Tống Duyệt trong phòng thí nghiệm. Anh không biết Sơ Ngữ vô tình hay cố ý nhưng cô giúp đỡ anh là sự thật, nên anh muốn mời cô đi ăn cơm để tỏ lòng cám ơn.
“Được… Bao giờ cơ?” Sơ Ngữ cũng không có chuyện gì làm nên đương nhiên đồng ý.
“Tối hôm nay được không?”
“Được, hôm nay tớ rảnh.”
Giản Diệc Thừa nhoẻn miệng cười: “Vậy tớ tan ca xong đến đón cậu.”
Sơ Ngữ đồng ý ngay, ngay sau đó cô đột nhiên “a” lên một tiếng.
Giản Diệc Thừa đứng bật dậy, giọng lo lắng: “Cậu sao vậy?”
“Không sao, không sao!” Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm gấp gáp của cô, “Bị một chú chó dọa sợ, chỉ giật mình thôi. Tớ cúp máy nhé, để tớ coi xem thế nào.”
“Cẩn thận…”
Sơ Ngữ vội cúp máy, không kịp nghe câu cuối của Giản Diệc Thừa. Chú Labrador toàn thân máu chảy đầm đìa, nhưng vẫn còn thở. Cô nhanh chân xuống xe kiểm tra vết thương của nó.
“Em sao vậy?”
Hơi thở của chú Labrador rất yếu, nhưng vẫn mở to mắt nhìn thẳng về phía trước. Nghe câu hỏi của Sơ Ngữ, ánh mắt nó chợt sáng lên, “Cứu… Cứu…”
“Cứu ai?” Sơ Ngữ vội hỏi.
Labrador giờ khắc này đã quên để ý đến việc làm sao con người có thể nghe được tiếng động vật, nó đưa mắt nhìn về phía xa, “Cậu chủ…. Cậu… Bị đám người xấu bắt đi, ở đó… chúng lái xe vào…”
Sơ Ngữ giật mình, trong đầu lập tức nghĩ đến hai chữ bắt cóc. Cô ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của Labrador, cách đó không xa chính là một nhà xưởng bỏ hoang.
Không nghi ngờ Labrador, cô nhanh tay bấm gọi cho Giản Diệc Thừa: “Nhà xưởng Tân Nguyên thành Đông có đứa bé bị bắt cóc!”
Cô không quan tâm mình sẽ bị bại lộ hay không, là mạng sống của một đứa trẻ, cô không dám mạo hiểm.