Nghe nói vậy, Trần Dục liếc mắt nhìn anh em Tề Phạm và Tề Thành, anh rảo nhanh bước chân ra ngoài. Đầu dây bên kia vù vù tiếng gió, tim anh như muốn lọt ra ngoài, nhưng thanh âm vẫn duy trì sự bình tĩnh.
“Đừng cúp điện thoại, em đang ở đâu?” Trần Dục chạy nhanh như bay, xoải những bước dài, anh đứng trước thang máy đợi hai giây, rồi lập tức chạy về phía thang bộ, ba chân bốn cẳng, gần như bay xuống lầu. Truyền qua ống nghe vẫn là thanh âm của Chung Ngải.
“Tôi ở khúc đèn xanh đèn đỏ đối diện bệnh viện, đại khái cách bệnh viện tầm mười phút.” Mỗi một bước chận dậm xuống đất là đau đến nhói tim, coi như cô có chạy cũng không thể bằng được người đằng sau. Chung Ngải vẫn bình tĩnh đi về phía trước, cô cảm nhận được người đằng sau vẫn duy trì khoảng cách theo dõi cô.
Tuy rằng không trông thấy tận mắt, nhưng cô nhận ra được là một người đàn ông, từ lúc cô bước khỏi tiệm thuốc tây đã không ngừng theo đuôi cô. Chung Ngải thầm nghĩ mục đích của người này theo dõi cô là gì. Nếu như nảy sinh tình huống bất ngờ, trạng thái hiện tại của cô có thể ứng phó được không?
Trời tối dần, trời và đất tựa như giao hòa, đèn đường chỉ sáng vài chiếc, lề đường có mấy quán ăn và cửa hàng hoa đều đã đóng. Từ vị trí của cô đến đèn xanh đèn đỏ đầu phố mất hơn mười phút.
Chung Ngải cố gắng nhỏ giọng, để người sau không biết cô đang nói chuyện.
“Tôi phải làm sao?” Cô hỏi Trần Dục, mắt nhìn thẳng về con đường phía trước, khóe mắt liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh. Thôn này rất nhỏ, đêm khuya taxi chẳng có mấy cái, xa xa chính là khu nội trú của bệnh viện.
Chung Ngải nghe được tiếng Trần Dục thở dốc, cảm nhận được anh đang chạy nhưng nói chuyện với cô vẫn rất nhỏ nhẹ.
“Dao găm còn ở trong túi xách không?”
Chung Ngải nặn nặn túi xách, đụng phải một vật cứng, đó chính là con dao găm của cô.
“Có!”
“Nếu như gặp tình huống nguy hiểm, lấy ra tự vệ. Tôi đến ngay.” Trần Dục nhanh chóng xông về phía trước, chỉ sợ nếu anh chần chừ một giây thôi tình hình cũng trở nên nghiêm trọng.
“Được!” Cô đáp đơn giản, sự chú ý đều tập trung ở dưới chân. Tim đập rất nhanh, hô hấp dồn dập. Từ tiếng bước chân cô có thể phán đoán người kia đang rút ngắn khoảng cách với mình.
Cánh tay thon dài siết chặt ống nghe, thanh âm lạnh lẽo và lý trí cố gắng đè nén tâm trạng căng thẳng: “Trần Dục, anh ở đâu?”
“Tôi ở đây, đừng sợ!” Anh chạy vọt ra cổng, trước mắt anh là bãi đậu xe tối lù mù. Anh phán đoán phương hướng, vừa nói chuyện với Chung Ngải, vừa sờ cây súng ở hông.
“Hắn cách tôi càng gần!” Tay phải Chung Ngải cầm điện thoại, tay trái cầm túi thuốc và bánh bao nhân thịt mua cho Trần Dục, chiếc bánh bao vì gió lạnh mà nguội dần. Cô không biết vì sao trong lúc này cô lại đột nhiên nghĩ tới chiếc bánh bao này, có lẽ nó không đủ cho Trần Dục lót dạ.
Đột nhiên phía trước xuất hiện bóng đen cấp tốc áp sát cô, phía sau tiếng bước chân thình thịch, tiếng động cơ gầm rú.
Trong nháy mắt, Trần Dục gào qua ống nghe: “Chung Ngải! Có dao! Chạy mau!”
Nghe nói thế, cô như một chiếc cung tên bị bắn ra ngoài. Cô xoay người, quơ cái túi mạnh ra sau! Trong khoảnh khắc nghiêng người ấy, cô trông thấy một người đàn ông cao lớn đeo khẩu trang, mũ lưỡi trai kéo rất thấp, đôi mắt ánh lên sự tàn nhẫn, cách cô chỉ còn hai ba bước!
Chung Ngải căng thẳng, cô dùng hết sức chạy về trước.
Bỗng!
Phía sau đâm một dao lên!
Cô cắn răng, bên tai là tiếng Trần Dục chửi thề. Cô biết mình chạy không thoát rồi, di động của cô bị văng xuống đất, tay phải cô luồn vào túi xách, rút dao!
Rét lạnh bao vây tứ phía!
Xoay mắt cá chân một cái, mũi dao đâm thẳng về phía trước.
Đáy mắt cô chất chứa lửa giận, ánh mắt quyết liệt.
Hành động này của cô khiến đối phương khẽ sửng sốt. Hắn bật cười nhạo sau lớp khẩu trang.
“Mẹ nó!” Từ đằng xa Trần Dục đã trông thấy Chung Ngải xoay người.
Cô cầm dao đối đầu với hắn… Cô như thế làm sao đấu lại tay đàn ông hung hãn có cầm theo hung khí?!!!
Chung Ngải biết anh ở ngay sau lưng cô, cách cô tầm một phút _ _ _ Hơn nữa cô biết anh có súng.
Cô cần hoán đổi vị trí, nếu như có bất trắc muốn để người này hướng về phía Trần Dục…
Trong nháy mắt cô đang suy tính ấy, một nhát dao sắc bén đâm tới!”
Chân Chung Ngải liên tục lùi về sau, lòng bàn chân đau buốt. Nhát dao chém đứt một đoạn tóc! Mái tóc đen dài bồng bềnh trong gió rét, Chung Ngải siết chặt con dao trong tay mình.
Trong lúc cô tính phản kích, đối diện có chiếc đèn xe pha thẳng vào mặt cô, chói đến mức cô không thể mở mắt. Phản xạ có điều kiện, cô nghiêng người sang một bên, còn chưa có động tác gì, bả vai cô bị đè mạnh, tiếp theo bụng cô đau nhói!
Mẹ kiếp!
Trần Dục trơ mắt nhìn gã đàn ông kia nắm lấy vai phải của Chung Ngải tay phải ra sức đâm dao xuống! Tất cả đều phát sinh chỉ trong chớp mắt.
Vì quá đau đớn, túi xách ở tay trái của Chung Ngải rớt xuống đất, cô cắn môi, cố gắng chịu đau, dùng dao găm rạch trên cánh tay hắn một đường dài.
Mũi dao dính máu, màu máu đen quánh rơi xuống, nhỏ lên chiếc giày thể thao màu trắng của cô.
Cú ra đòn này của Chung Ngải khiến gã nhói đau, lập tức cúi đầu kiểm tra vết thương trên cánh tay mình.
Trần Dục cầm chắc súng, từ chạy nhanh chuyển sang bước nhanh, nhắm mục tiêu --- Bóp cò!
Đoàng!
Bốn bề yên tĩnh, trên con phố vắng người vang lên tiếng súng!
Mặt đất tóe lửa, người đàn ông kia sững sờ, nhặt túi xách của Chung Ngải lên, rút dao khỏi cơ thể cô.
Máu tươi bắn ra ngoài, tạo thành một đường cong rực rỡ.
Chung Ngải siết chặt thân dao găm, ngẩng đầu, đáy mắt vương tơ máu, tức giận đâm mạnh xuống!
Hắn hét lên, nhát dao này trúng bả vai hắn, hắn buộc phải thả chiếc túi trên tay, chặn lên vết thương.
Chung Ngải thở hổn hển, vết thương ở bụng khiến cô không thể đứng thẳng được lâu, một tay ôm bụng, một tay ôm lại chiếc túi xách vào lồng ngực.
Đoàng!
Tiếng súng thứ hai vang lên, xé toang bầu trời đêm.
Phát súng này nhắm chuẩn xác vào bụng trái của hắn.
“Mẹ nó!” Hắn nghiêng người, mở miệng chửi thề, xoay người tính đâm Chung Ngải thêm một dao, nhưng chiếc xe rọi đèn pha kia đã thắng gấp sát bên cạnh: “Mau lên xe! Là cảnh sát!”
“Mẹ!”
Hắn đá mạnh Chung Ngải một cái, rồi phi lên xe. Chung Ngải cố gắng ngóng đầu nhìn bảng số xe, dần dần mất đi ý thức. Cô lờ mờ trông thấy tia lửa lóe lên, hàng loạt tiếng súng vang lên liên tiếp, có một người đang chạy về phía cô.
Bánh xe lết trên mặt đường, cua thật nhanh, quay đầu lẩn trốn. Vì khoảng cách khá xa nên không bắn trúng mục tiêu, Trần Dục cất súng, lao đến bên cạnh Chung Ngải. Sắc mặt cô trắng bệch. Áo khoác xám, phần bụng và lưng nhuộm máu đỏ au, mùi máu tanh nồng nặc, cô hít thở khó khăn.
Trần Dục cảm nhận được tay mình run lên, anh trông thấy Chung Ngải đau đớn nhắm mắt, hai tay ôm bụng đã dính đầy máu. Anh dò tay mình vào bên trong lớp áo, cảm giác ấm nóng phủ kín đầu ngón tay.
Cơ thể Chung Ngải khẽ run rẩy, Trần Dục đè mạnh lên vết thương của cô, cố gắng cầm máu, giọng lạc đi: “Chung Ngải, anh là Trần Dục. Em không được ngủ, tỉnh táo một chút.”
Tay kia anh cầm điện thoại gọi cấp cứu: “Có người bị thương, ngay cửa bệnh viện trấn Tây Lĩnh.”
Nói xong, anh đưa tay bế Chung Ngải lên.
Máu cô thấm lên quần áo của anh, trời rất lạnh, Chung Ngải vừa bịt vết thương vừa lẩm bẩm.
Trần Dục nghe không rõ, hơi cúi đầu, nghe giọng cô đứt quãng: “Di động của tôi … Nhặt lên… Nhặt lên.
Trần Dục quét mắt nhìn trên đất, đưa tay với chiếc di động đã bể nát màn hình, anh nhét vào túi quần, rồi ôm lấy cô lao về phía bệnh viện.
Vách tường sáng choang, bác sĩ y tá đẩy cáng cứu thương chạy thật nhanh, bước chân Trần Dục dừng trước cửa phòng phẫu thuật.
Đèn “Đang phẫu thuật” sáng lên… Ba chữ thật chói mắt.
Trần Dục nghĩ đến dáng vẻ yếu ớt của Chung Ngải khi tiến vào phòng phẫu thuật kia, anh tức giận đạp mạnh băng ghế.
Cmn! Dám động đến cô!
Đây tuyệt đối không phải án trộm cướp bình thường, là có kế hoạch hẳn hoi. Gã đàn ông và chiếc xe jeep ấy đã lên kế hoạch và phương án hành động từ trước. Con phố ở trấn nhỏ này từ chiều đã rất ít người qua lại; vì vậy, không thể ra tay manh động.
Tại sao lại chọn Chung Ngải? Cô rõ ràng chỉ vô tình xuất hiện cùng Tề Phạm ở khu vực bệnh viện trấn Tây Lĩnh.
Không lẽ, đám người ấy theo Tề Phạm từ trước? Còn Chung Ngải vì đưa Tề Phạm đến bệnh viện nên bị quy là người quen biết với hắn?
Nếu như vậy, tại sao không ra tay với em trai của Tề Phạm?
Do đó…
Ngay từ đầu mục tiêu của bọn chúng là Chung Ngải, không phải Tề Phạm!
Trần Dục cau chặt mi, hai tay cuộn chặt. Chung Ngải vừa về nước không lâu, thân phận rất minh bạch, mối thù này xuất phát từ đâu? Nghĩ đến đây, anh chợt rõ ràng… Rất có thể liên quan đến vụ án của Chu Uẩn Khiết.
Bạn của Chu Uẩn Khiết là Sở Sở, tình nhân của Chu Uẩn Khiết là Tề Phạm đều đã từng tiếp xúc với Chung Ngải… Có lẽ bọn chúng nghĩ cô đã nắm được chứng cứ quan trọng. Tuy nhiên, đến đây vẫn xuất hiện điểm mâu thuẫn, chưa có được thông tin chính xác đã bại lộ thân phận của mình, đây là hành động cực kỳ không sáng suốt, nếu muốn thả dây dài câu cá lớn tuyệt đối không được ra tay vào lúc này.
Giờ khắc này hoặc chỉ cướp túi xách của Chung Ngải hoặc bắt cóc cô. Anh loại trừ trường hợp sau, cho dù cô có chứng cứ cũng không dại gì mang theo bên người; rốt cục động cơ của chúng là gì?
Có thể vì quá giận nên dòng tư duy anh có phần gián đoạn, Trần Dục nhất thời chưa nghĩ thông. Tuy nhiên, lần này đã có tác dụng tích cực, ít ra bọn chúng không ngờ tới bên cạnh Chung Ngải lại có cảnh sát.
Phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn, Trần Dục cảm thấy quãng thời gian này còn dài hơn chín năm không có cô bên cạnh.
Đới Chính Sinh nghe tin lập tức chạy đến, nhìn gương mặt lạnh lùng của Trần Dục, cậu ấy lớn giọng báo cáo: “Đội phó, em đến rồi!”
“Cậu thay tôi theo dõi anh em nhà Tề Phạm. Nếu như tỉnh sẽ tiến hành lấy khẩu cung.”
“Vâng!”
Đới Chính Sinh thấy sắc mặt Trần Dục nặng nề, mắt anh nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật, cậu ấy không dám hỏi nhiều. Trong lúc quay về phòng bệnh Tề Phạm, có hai y tá đi ngang, vừa đi vừa nói chuyện: “Vừa vào phòng phẫu thuật là ai chị biết không?”
Y tá thở dài: “Không rõ lắm, là một cô gái, hình như bị đâm!”
“Thì ra là vậy!” Đới Chính Sinh lẩm bẩm. E rằng cô gái này chính là Chung Ngải, người cậu ấy đã gặp ở đồn cảnh sát. Nếu không phải vậy thì một đội phó luôn mạnh mẽ, cương quyết như Trần Dục sẽ không lo lắng đến vậy.
Cuối cùng người trong phòng phẫu thuật cũng được đẩy ra, bác sĩ nhìn Trần Dục ngồi một mình ở hành lang, lên tiếng hỏi: “Anh là người nhà bệnh nhân?”
Trần Dục gật đầu: “Vâng, tôi là bạn trai cô ấy!”
“Cô bé mạng lớn, không bị tổn thương động mạch và nội tạng. Khâu mấy mũi, phải chịu đau vài ngày. Cố gắng đừng để miệng vết thương dính nước. Chúng tôi đã xử lý cấp cứu, nhưng trình độ chữa trị ở bệnh viện trấn không bằng bệnh viện lớn. Tôi sẽ cho xe cứu thương chuyển cô bé lên bệnh viện trấn Lập Nam hoặc bệnh viện nhân dân thành phố Húc An, cậu chọn ở đâu?”
“Cám ơn bác sĩ, vậy sắp xếp chuyển sang bệnh viện nhân dân thành phố Húc An ạ!”
Bàn giao công việc với Đới Chính Sinh xong, Trần Dục ngồi trên xe cấp cứu cùng Chung Ngải chuyển về bệnh viện nhân dân Húc An.
Cô nằm yên trên băng ca, mắt nhắm nghiền, gương mặt thanh tú trắng bệch không còn giọt máu, nước biển chậm rãi chảy vào cơ thể cô từng giọt, từng giọt. Trần Dục vuốt ve vầng trán của cô, khi cô xảy ra chuyện, lòng anh rối như tơ vò.
Anh bỗng nhiên nghĩ đến chiếc điện thoại cô nhắc đến trước khi hôn mê, anh đoán có lẽ ở bên trong có tin tức quan trọng. Anh rút di động khỏi túi quần, chiếc màn hình vỡ nát, dính máu. Trần Dục lấy tay lau sạch vết máu, màn hình vô tình sáng lên, nhắc nhở nhập mật mã.
Anh thoáng do dự, nhập ngày sinh của Tưởng An Ca – Không đúng.
Anh muốn thử nhập ngày sinh của mình, chợt cảm thấy hành động này quá ấu trĩ nên thôi.
Anh đột nhiên nhớ ra ngay tại thời khắc nguy hiểm, cô nghĩ ngay phải gọi cho anh. Không biết trong di động của cô lưu tên anh như thế nào.
Trần Dục rút điện thoại của mình, gọi vào số di động của Chung Ngải.
Màn hình sáng lên một lần nữa.
Anh choáng váng…
Màn hình chờ xuất hiện một bức ảnh nam sinh tầm mười bảy mười tám tuổi, mặc chiếc áo thun thịnh hành của chín năm trước, nghiêng đầu nhìn về xa xăm.
Tim anh tự dưng có ai đó bóp nghẹn, siết chặt lấy.
Người trong hình ấy, chính là anh thời niên thiếu.
Bình luận facebook