Trần Dục nghe cô nói vậy khẽ nhíu mày: “Đừng làm chuyện điên rồ, tôi đi đây!” Nói xong anh vặn tay nắm cửa, gió lạnh thổi vào huyền quan. Chung Ngải chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng, cô ôm lấy cánh tay nhìn Trần Dục.
“Nghe lời!” Anh nhìn vào đôi mắt trong vắt của cô, dáng vẻ cô thật quyến rũ, giọng anh cũng nhẹ nhàng hơn, không nói thêm nhiều nhanh tay đóng cửa.
Căn phòng lập tức trở nên lặng lẽ, dường như chỉ có chiếc sofa mới có thể chứng mình sự nhiệt tình vừa rồi của hai người.
Chung Ngải đứng trước cửa sổ sát sàn, vén nhẹ chiếc rèm cửa màu trắng, bóng dáng Trần Dục đã không thấy nữa.
Cô đứng ở đó một lúc, trong đầu xuất hiện rất nhiều hình ảnh, cuối cùng dừng ở gương mặt anh tuấn trong quán lẩu ở trấn nhỏ Lập Nam.
Đầu ngón tay tựa như vẫn còn lưu lại mùi hương nam tính của anh, xúc cảm khi chạm vào từng múi cơ… Chung Ngải chớp chớp mắt, quay về phòng ngủ, vết thương lại nhói đau. Cô nằm trên giường ngẫm nghĩ… Nếu anh muốn ở đây qua đêm, cô cũng sẽ không nói “Không”.
Trần Dục tắm nước lạnh, rồi đi thẳng đến Cục cảnh sát. Anh em trong cục đang sắp xếp hồ sơ và ăn khuya. Tiểu Trầm nhìn chằm chằm đoạn băng ghi hình, quầng mắt thâm đen. Anh ấy đứng dậy, vặn eo mấy cái, dụi dụi mắt, liền trông thấy Trần Dục bước vào.
Trời rất lạnh, tóc anh vẫn còn ướt, tiểu Trầm chào: “Dục ca. Anh vừa về nhà tắm một cái rồi qua sao? Không sợ lạnh à! Tôi vừa nấu nước sôi đó. Tiểu Đới có đem lá trà ở quê vào đây, có cần tôi pha cho anh một tách không?”
Trần Dục khoát khoát tay: “Cám ơn, nhưng tôi không uống bây giờ đâu!”
Tiểu Trầm là người lanh lợi, cảm giác được tâm trạng của Trần Dục không tốt lắm. Anh ấy cười ha hả, làm ra vẻ một lão cán bộ, nhấp ngụm trà, rồi tiếp tục xem đoạn băng ghi hình.
Đây là vụ nổ bom ở cao ốc Lục Châu. Vụ này vốn dĩ do Quan Vũ phụ trách chính, tiểu Trầm đang coi những đoạn băng trích xuất từ camera ở cao ốc này. Hội nghị diễn ra ở tầng cao nhất, suy đoán có lẽ bom đã được lắp đặt từ trước khi hội nghị diễn ra.
Tiểu Trầm ngồi coi đoạn băng trước đó mấy ngày. Vì cao ốc chưa hoạt động nên băng ghi hình đứt quãng, nhưng anh ấy cũng không dám lười nhác sợ bỏ qua manh mối trọng yếu. Sau khi lắp bom, có thể nghi phạm sẽ quay trở lại lần nữa để kiểm tra tình hình.
Bỗng nhiên thành ghế của tiểu Trầm có người gõ mấy tiếng.
“Dục ca?” Tiểu Trầm quay đầu lại, phát hiện Trần Dục đang cầm ly café đứng ngay sau lưng mình. Mùi café nồng đậm nhưng tiểu Trầm vẫn cảm thấy hoa mắt váng đầu. Đã ba giờ sáng rồi, anh ấy khá buồn ngủ nhưng anh em thay ca vẫn chưa đến, buộc phải ráng thêm một lúc. Cấp trên đã ra thông báo vụ án cao ốc Lục Châu không phải vụ án nhỏ, mỗi cảnh viên không được phép xem thường.
“Hiện tại tìm được manh mối gì không?” Trần Dục lên tiếng hỏi.
Tiểu Trầm lắc đầu thở dài: “Ngoại trừ hội nghị chiêu thương cùng ngày, còn lại không ghi hình được nhiều người. Chúng ta đều điều tra các kiến trúc sư, các nhân viên lắp đặt hệ thống điện và nhân viên vệ sinh, nhưng không thấy khả nghi.”
Trần Dục nhìn hình ảnh ngắt quãng trên màn ảnh, anh vỗ vỗ vai tiểu Trầm: “Cậu nghỉ ngơi một chút đi, cậu mệt rồi bây giờ có coi thêm cũng chẳng đạt được hiệu suất gì. Tôi coi giúp cậu!”
“Dục ca…”
“Không có chuyện gì đâu, đi đi. Khi nào đội trưởng Phương đến tôi báo.”
Tiểu Trầm liếc mắt nhìn anh. Rõ ràng gần như bằng tuổi nhau nhưng lúc nào ở Trần Dục cũng mang theo cảm giác dồi dào năng lượng. Anh ấy hiểu tính của Trần Dục, anh ấy đứng dậy, kéo ghế về phía Trần Dục: “Vậy cám ơn Dục ca, tôi nghỉ một lát rồi quay lại ngay!”
Phòng nghỉ không lớn lắm, bên trong có vài cảnh viên to xác đang nằm ngủ. Giường không đủ, mọi người dùng ghế ghép lại, trên bàn cũng có người nằm. Tiểu Trầm tìm hai cái ghế, cài đồng hồ báo thức, rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Trần Dục ngồi trước máy vi tính, liếc nhìn thời gian tua đến đoạn trước khi bom nổ một tiếng. Hình ảnh nối tiếp nhau, sau đó màn ảnh xuất hiện bóng dáng Chung Ngải. Cô và nhóm người của mình tiến vào.
Anh lấy Chung Ngải làm trung tâm, Trần Dục chống tay quan sát từng người xung quanh đó. Nhóm người đâm Chung Ngải bị thương kia không biết gặp được ở nơi nào, hoặc cô vô tình trông thấy điều gì đó khiến chúng buộc phải ra tay với cô…. Đây chính là điểm mà Trần Dục chưa nghĩ thông.
Bỗng nhiên Trần Dục nhìn vào người đàn ông mặc âu phục đi giày da… Anh nhận ra người này, tên gì nhỉ?... A! Cố Tông Uyên.
*
Chung Ngải thức giấc rất sớm, ngày hôm nay phải đến bệnh viện truyền dịch. Cô chờ một lúc lâu vẫn không nhận được điện thoại hay tin nhắn của Trần Dục.
Cô do dự một hồi rồi quyết định gọi cho anh.
Chuông reo vài tiếng những không có ai bắt máy. Ngay lúc Chung Ngải dự định ngắt máy thì có giọng nam nhận máy.
“Alo! Xin chào!”
Không phải giọng Trần Dục.
Ngữ điệu cô khẽ run, “Xin chào, tôi tìm Trần Dục. Đây là điện thoại của anh ấy đúng không ạ?”
Nghe giọng nói này tiểu Trầm thấy rất quen tai nhưng nhất thời không nhớ ra được, anh ấy giải thích: “Dục ca thức suốt đêm, bây giờ đang ngủ bù trong phòng nghỉ. Di động đặt trên bàn làm việc của anh ấy. Có chuyện gì không? Đợi khi anh ấy tỉnh tôi sẽ báo lại giúp cô.”
Chung Ngải ừ một tiếng rồi đáp: “Nhờ anh nói với anh ấy hôm nay tôi phải đi bệnh viện, đang đợi tin của anh ấy. Đợi khi nào anh ấy thức nhờ anh nhắn lại giúp tôi. Cám ơn!”
Nói xong cô lập tức cúp điện thoại.
Tiểu Trầm còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên anh ấy nhận ra được điều gì đó, trên màn hình của Dục ca biểu thị người gọi đến tên là gì chứ…
Bảo bối!
Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Cái qq gì thế này!
Có nghĩa là người gọi điện thoại chính là chị dâu tương lai…
Tiểu Trầm không dám thất lễ, anh ấy cầm di động, rón rén vào phòng nghỉ. Trần Dục đang nằm trên ba chiếc ghế kê sát lại với nhau. Quanh đó cũng có vài anh em đang nằm ngủ. Tiểu Trầm chần chừ không biết có nên đánh thức Trần Dục không.
Người đàn ông đang ngủ chợt mở mắt ra nhìn, giọng trầm thấp: “Tìm tôi?”
Tiểu Trầm gật gù, đưa điện thoại ra cho Trần Dục.
Trần Dục xoa xoa thái dương, đứng dậy, theo tiểu Trầm ra ngoài.
“Là thế này Dục ca, có một cô gái gọi đến nhắn hôm nay cô ấy phải đi bệnh viện, anh trả lời tin nhắn cho cô ấy.”
Trần Dục hiểu ra, thì ra là Chung Ngải. Đây là lần thứ hai cô chủ động gọi cho anh. Vốn chưa được ngủ đủ giấc thì bây giờ anh như người đã nạp đủ năng lượng, cơ thể phấn chấn.
Tiểu Trầm cười cười, tò mò: “Dục ca, là chị dâu à?”
Trần Dục xoay xoay chiếc điện thoại trong tay, câu này rõ ràng lấy lòng anh. Anh mỉm cười, tựa như đang suy nghĩ cách dùng từ cho đúng, anh mặc áo khoác: “Còn chưa theo đuổi được!”
Gào!!!
Nội tâm tiểu Trầm sôi trào, như sóng cuộn ngoài biển khơi. Vì còn ở cảnh cục nên anh ấy không thể gào to lên, giọng điệu ra vẻ: “Chờ đến khi nào thành công anh nhớ giới thiệu với anh em!”
Trần Dục gật đầu, xoải những bước dài ra ngoài, “Đội trưởng Phương đến thì báo với anh ấy tôi phải đến bệnh viện với người được bảo vệ. Sau khi xong xuôi tôi sẽ đưa cô ấy về đây!”
Tiểu Trầm sững sờ nhìn bóng người của Trần Dục ra khỏi cảnh cục.
Là ai chứ???
Khoan đã…. Không lẽ “chị dâu” có liên quan đến vụ án nào ư?
Trần Dục đi nhanh đến nhà Chung Ngải.
Cô đã thay xong quần áo, lúc mở cửa cho anh sắc mặt cô khá tốt, da dẻ hồng hào có khí sắc hơn hôm qua.
“Lên đường đi!” Trần Dục cầm túi xách cô để ở huyền quan, bỗng nhiên trầm giọng hỏi: “Khá nặng. Mang theo dao sao?”
Chung Ngải bình tĩnh trả lời anh: “Ừm, dùng phòng thân!”
Trần Dục: “Trên lưỡi dao có vết máu cần tiến hành lấy mẫu.” Nói xong anh mở túi xách, lấy dao bỏ vào túi áo khoác của mình.
Cô khẽ nhíu mày.
Anh ôm bờ vai cô: “Tôi ở bên cạnh em, em rất an toàn. Em không cần mang theo dáng vẻ thâm thù đại hận kia nữa. Tôi nhất định mau chóng bắt được người đã làm em bị thương….”
Chung Ngải gẩy tay anh ra, bước ra xa mấy bước, giọng bình tĩnh như nước: “Cám ơn!”
Trần Dục khẽ nhíu mày nhìn bóng dáng nhỏ gầy của cô. Hôm nay cô khoác chiếc áo lông cashmere màu xanh nhạt, cả người trông dịu dàng hơn rất nhiều. Có lẽ vẫn chưa khỏe, bước chân cô đi không nhanh, Trần Dục ba chân bốn cẳng đuổi theo.
Tại phòng khám người đông như mắc cửi, khu ngoại khoa bệnh nhân loại nào cũng có. Người phụ trách thay băng cho Chung Ngải là một điều dưỡng trẻ, vừa nhìn vết thương của cô vừa tặc lưỡi.
Làn da của Chung Ngải quá trắng nên vết thương ở trên người cô trông đáng sợ hơn bình thường. Cô ta vừa bôi thuốc vừa lặng lẽ đánh giá Chung Ngải.
Dung mạo xinh đẹp, ngũ quan thanh tú, nhưng rất lạnh lùng, là kiểu người không dễ tiếp xúc.
Người đàn ông tuấn tú vừa đưa cô vào kia có lẽ là bạn trai của cô, cũng chẳng nói nhiều lời, chờ ở bên ngoài, chỉ hỏi cô ta đúng một câu bao giờ cắt chỉ.
Thay xong băng, Chung Ngải mặc lại quần áo. Khi cô bước ra ngoài trông thấy Trần Dục đang tựa người vào tường, nhịp nhịp chân, đáy mắt tựa như đang suy nghĩ gì đó.
Thấy Chung Ngải đi ra, anh ngước lên nhìn cô: “Sao rồi, cảm thấy đỡ hơn không?”
“Ừm!”
“Truyền dịch ở bên này…” Trần Dục còn chưa nói hết câu chợt nhận ra Chung Ngải có vấn đề. Bước chân cô bỗng nhiên chậm lại, tay níu chặt áo khoác của Trần Dục.
“Sao vậy?” Anh kề sát vào cô, thì thầm bên tai cô, hai mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh. Phòng khám bệnh rất đông, muôn hình muôn vẻ, nhất thời Trần Dục không nhận biết được vì sao sắc mặt của Chung Ngải trở nên nghiêm nghị như vậy.
Cô bỗng nhiên dừng bước chân, nhìn thẳng phía trước. Tiếp đó, cô dùng sức kéo kéo cánh tay Trần Dục. Anh bị cô kéo nghiêng về một góc.
Trần Dục đang tính lên tiếng hỏi cô, Chung Ngải bỗng nhiên nhón chân, kề sát tai anh, thì thầm: “Hắn đang ở bệnh viện, vừa sượt qua người tôi!”
Trần Dục nắm chặt tay cô, anh có thể cảm nhận được bàn tay Chung Ngải rất lạnh, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Giọng cô tiếp tục vang lên: “Là một nhóm, tôi đã từng gặp bọn họ!”
Bình luận facebook