-
CHƯƠNG 22
Có một ngọn lửa nhen lên trong lòng Chung Ngải. Cô cảm nhận được động tác lau người của Trần Dục ngừng lại, tiếng nước ào ào truyền đến tai như khúc nhạc nền cho bộ phim điện ảnh. Thừa dịp Trần Dục giặt khăn mặt, Chung Ngải vội mặc quần áo bệnh nhân vào, nhanh tay cài cúc. Cô còn đang cài được một nửa thì tiếng nước ngừng chảy, tựa như vai chính đã đến lúc ra trận. Ngay sau đó có người đặt nhẹ tay lên vai cô, Trần Dục nghiêng đầu nhìn qua vai, hơi thở quẩn quanh gò má cô. Chung Ngải chỉ vì động tác này mà cơ thể bỗng chốc nóng lên thấy rõ.
“Không lau phía trước à?” Trần Dục đỡ lấy eo cô, sợ cô ngã nên tay kia vẫn khoác lên bả vai, ngữ điệu dò hỏi nhưng phần nhiều mang theo tình cảm sâu sắc.
“Lau cũng không cần đến anh!” Cô tuy cảm thấy ngượng ngùng, nhưng vẫn thốt lên giọng điệu vô tình, tiếp tục cài cúc. Thời khắc này chỉ mong mau mau chóng chóng mặc xong quần áo.
Trần Dục vẫn kề sát bả vai cô, bàn tay mang theo nhiệt. Khi cô mặc quần áo, vải áo lướt qua lòng bàn tay anh, ngưa ngứa. Thấy Chung Ngải đã mặc chỉnh tề, Trần Dục buông tay khỏi vai cô, nhưng tay trái vẫn vịn vào eo cô. Những ngón chân trắng muốt như ánh lửa nhẹ nhàng giẫm lên miếng chống trượt, rồi xỏ chân vào dép bông. Trần Dục cụp mắt nhìn chăm chú đôi chân cô, không biết vết thương từ vụ cao ốc Lục Châu ra sao rồi.
Cô mở cửa ra khỏi phỏng tắm, Trần Dục mỉm cười theo ngay phía sau.
Có một người đang ngồi trong phòng, thím hộ lý đang xem tivi, âm lượng không lớn. Thím đang xem một bộ phim truyền hình đề tài chiến tranh. Thím liếc mắt trông thấy hai người đi ra, một người mặt mày lạnh tanh, một người gió xuân ôn hòa, thím nhất thời không thể đoán biết được chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng vẫn đon đả chào hỏi.
“Cô gái tắm xong rồi à?”
Chung Ngải lễ phép ừ một tiếng, quăng dép, chui vào trong chăn.
Trần Dục vừa vào phòng đã trông thấy giỏ trái cây và bó hoa. Bó hoa đã được thím hộ lý cắm vào bình, trái cây đã xé khỏi bọc, có vỏ quýt nằm trong thùng rác.
Trần Dục đi đến bên cạnh giường, ghép lại mền cho cô. Chung Ngải cũng không nhìn thẳng vào anh, chỉ giả bộ đang hứng thú xem tivi.
Thím hộ lý đã hơn năm mươi tuổi lầm tưởng cặp đôi này đang cãi nhau, thím xếp ghế đứng dậy, “Cô gái tôi đi ra ngoài cho thoáng, tôi ở ngay cửa thôi, có việc gì cô chỉ cần gọi một tiếng là được.”
Trần Dục nói với thím: “Tối tôi ở đây, phiền thím sáng đến sớm trước giờ bác sĩ kiểm tra phòng bệnh.”
Thím hộ lý quan sát nét mặt của Chung Ngải. Chung Ngải cũng nhìn thím rồi quay sang Trần Dục: “Anh ở đây? Anh chuyên nghiệp hơn thím ấy sao?”
Trần Dục nói khoác không biết ngượng, tiễn thím hộ lý ra khỏi cửa, giọng điệu tự tin: “Đúng, những chuyện thị tẩm dĩ nhiên tôi càng am hiểu.”
Tiễn ra đến tận cửa, thím hộ lý vẫn không yên lòng, nhìn vào bên trong thấy cô gái vẫn nằm trên giường không đuổi theo thím, do vậy thím đứng tần ngần ở đó không biết làm thế nào cho phải. Trần Dục cười cười: “Đang giận tôi ấy mà, đòi dỗ. Thím không cần lo lắng, sáng mai gặp, cứ yên tâm về nhà nghỉ ngơi một chút.”
Sau đó Trần Dục liếc nhìn đồng hồ đeo tay, vẫn chưa đến giờ kiểm tra phòng bệnh tối. Chung Ngải đang ngồi trên giường chăm chú xem tivi, anh đi vào cũng không thèm nhìn đến anh một cái.
Trần Dục cởi áo khoác, vắt lên móc treo, sải những bước dài đến trước mặt cô: “Uống thuốc chưa?”
Cô dời tầm mắt từ tivi sang phía anh: “Nơi này không hoan nghênh anh!”
Trần Dục làm như không để ý: “Xem ra là chưa uống!”
Chung Ngải nghĩ đến chuyện trong phòng tắm, bất chợt nổi nóng, không thèm nhìn mặt anh nữa.
Vì đã tắm rửa sạch sẽ, cần cộ trắng nõn lộ ra bên ngoài, gầy đến mức có thể trông thấy xương quai xanh của cô.
Trần Dục chẳng có ý rời đi, anh thả chiếc rèm bên cạnh giường, anh ngồi bên cạnh, coi như cách Chung Ngải một khoảng. Anh khá mệt, nghiêng người, chiếc áo đen dựa sát vào tường trắng.
Chung Ngải vẫn ngồi trên giường, dư quang liếc nhìn bộ dáng Trần Dục chuẩn bị ở lại đây qua đêm. Cô phiền não, vén chăn nằm xuống tính đi ngủ. Chưa kịp tắt đèn, điều dưỡng bước vào, nhìn vào hộp thuốc vẫn còn nguyên: “Sao cô ấy chưa uống thuốc đã ngủ? Tối là phải uống thuốc!”
Trần Dục đứng dậy, “Hừm, tôi chờ một lúc rồi đút cho cô ấy uống.”
Cô điều dưỡng tưởng mình nghe lầm, nhìn dáng vẻ ‘ngọc thụ lâm phong’ của người đàn ông trước mặt, cô ta gật gù: “Được, anh phải nhớ cho chị ấy uống thuốc đúng giờ nếu không vết thương rất lâu lành, chịu đau chỉ là bản thân chị ấy thôi.”
“Ừm! Nếu các cô biết cách làm sao để cô ấy chịu nghe lời, tôi cũng bớt đi không ít việc.” Nói đến đây, Trần Dục lắc lắc đầu, nhếch miệng, tựa như bản thân anh cũng gặp rất nhiều khó khăn.
Chung Ngải chôn mình trong chăn, đã nóng còn khó chịu, cô ngồi bật dậy, chỉ vào Trần Dục, nói duy nhất một từ: “Nước!”
Cô điều dưỡng mỉm cười, hiểu chuyện đi ra ngoài.
Trần Dục vừa đỡ ly nước cho Chung Ngải vừa lẩm bẩm: “Tivi phát phim gì quá khó coi. Cách cầm súng sai bét, như vậy làm sao có thể bách phát bách trúng…”
Anh chưa nói hết câu, Chung Ngải cắt ngang lời anh: “Anh có thể yên tĩnh một chút được không?”
Trần Dục ngậm miệng, nhìn cô nhăn mặt uống hết chỗ thuốc kia, rồi nghiêng người nằm xuống giường, ánh mắt không rời khỏi cô giây phút nào.
Vì vết thương ở bụng và lưng nên Chung Ngải chỉ có thể nằm nghiêng bên phải, vết thương rất đau, nhờ vào thuốc giảm đau cô có thể ngủ yên. Chưa kịp yên giấc, cô nghe tiếng động phía sau, Trần Dục chuẩn bị nằm xuống.
Đèn hành lang đã tắt, điều hòa thổi vù vù, không gian yên tĩnh biến tiếng động bên cạnh cô trở nên rõ ràng hơn. Chung Ngải nhắm mắt thế nào vẫn không thể ngủ được. Cô đưa tay lên tủ đầu giường sờ sờ tìm điện thoại di động.
Màn hình đã vỡ nát, lúc sáng đèn mang đến cảm giác chói mắt hơn bình thường.
Cô chuyển sang chế độ rung rồi bỏ ở ngăn tủ.
Đột nhiên phía sau có một trọng lượng đè xuống…
Cô chống tay muốn ngồi dậy, lại phát hiện tay Trần Dục đã choàng qua bên hông cô, thấp thoáng cánh tay áo lông màu đen.
“Lăn xuống đi!” Giọng cô không lớn nhưng dứt khoát.
Người đàn ông phía sau vẫn rất vô lại, áp sát sau lưng cô, chỉ duy trì một khoảng cách nhỏ để không đụng vào vết thương của cô, ngữ điệu uể oải: “Để tôi ngủ một lát.”
Chung Ngải vì câu nói này của anh nhất thời cứng đờ người. Anh không nói ra nhưng cô cũng biết rõ ràng vì vụ án của Chu Uẩn Khiết, vụ áo cao ốc Lục Châu anh chỉ có thể trích ra chút thời gian nghỉ ngơi ít ỏi để đến thăm cô. Những từ đó của anh khiến những lời cô muốn thốt ra phải thu về.
Trong phòng tối đen như mực, tựa như vở kịch chưa được công diễn, trên sân khấu chỉ có tấm màn một mặt đen một mặt đỏ sậm, đơn điệu, đứng im lặng ở đó, chờ đợi phía sau lưng mình không biết sẽ mang đến cảm xúc như thế nào. Một tay Trần Dục gối đầu, một tay khoác lên bên hông của cô.
Giọng đàn ông trầm thấp vang lên bên tai, tựa như muốn báo hiệu vở kịch sắp bắt đầu: “Còn đau không?”
“Nếu như anh muốn ngủ thì đừng phí lời.” Cô nhanh nhẹn đáp lời, tựa như kẻ ác đã ra trận.
“Đây là lần thứ hai em bị thương trước mắt tôi.”
Chung Ngải nghe anh tự nói một mình, cũng chẳng trả lời, nhưng mỗi một từ anh thốt ra in đậm trong lòng cô.
“Là tôi làm không tốt!” Anh dừng lại một lúc lâu, lâu đến mức cô tưởng rằng anh đã thiếp đi, khi cơn buồn ngủ cũng chuẩn bị ập đến với cô thì người sau lưng đứng dậy, cô đoán tầm giờ nay vừa qua khỏi mười hai giờ đêm.
“Chung Ngải, có lẽ em đã trông thấy hung thủ trong vụ án của Chu Uẩn Khiết.” Trần Dục đưa tay lục túi, muốn tìm điếu thuốc, nhưng nghĩ ra mình đang ở bệnh viện nên thôi. Đêm đã khuya, dòng suy nghĩ của anh càng trở nên rõ ràng hơn.
“Tôi đều đã giả thiết qua tất cả các tình huống, em chỉ ngẫu nhiên gặp Tề Phạm gần khu vực bệnh viện trấn Tây Lĩnh; như vậy rất có thể trước đó em đã từng đối mặt với hung thủ. Vì Tề Phạm cũng có liên quan trong vụ án này nên dĩ nhiên đối phương cũng theo dõi hắn, trong quá trình theo dõi hắn vô tình gặp được em. Đây là suy đoán có độ khả thi cao nhất. Vì vậy, em phải cố gắng nhớ kỹ lại xem gần đây em đã từng gặp ai, hung thủ khả năng chính là người trùng hợp em đã từng gặp đi gặp lại mấy lần.”
Anh nói một hơi, mặc kệ Chung Ngải ngủ hay thức. Miệng cô đang chôn trong chăn bỗng nhiên bị anh vén nhẹ xuống, lòng bàn tay hơi thô ráp của Trần Dục mơn trớn đôi môi cô, chóp mũi của cô, cuối cùng di chuyển nhẹ nhàng trên hàng lông mày tinh tế.
“Tôi phải đi rồi, em ngủ ngon!”
Trần Dục đóng cửa rất nhẹ, gió từ máy điều hòa lại thổi lên lần nữa. Chung Ngải mở mắt ra, anh đã không còn ở trước mặt cô. Dường như vở kịch lại một lần nữa mở màn, nhưng bây giờ chỉ còn sót lại nữ chính là cô.
Đêm ấy Chung Ngải ngủ không ngon giấc, cô nghĩ đến những lời Trần Dục đã nói.
Rốt cục cô đã từng gặp phải ai, tình huống bất ngờ nảy sinh ở thời điểm nào chứ?
Mãi đến tận sáng sớm khi thím hộ lý đến nhưng tâm tư Chung Ngải vẫn quẩn quanh Trần Dục. Suốt ngày nằm ở giường bệnh, thỉnh thoảng Triệu Tây Ngữ có gọi điện thoại đến nhưng Chung Ngải vẫn cảm thấy buồn bực không tả nổi.
Thì ra Tề Phạm chính là nhân tình bí mật của Chu Uẩn Khiết. Chung Ngải không ngờ rằng cô luôn coi những câu nói của Trần Dục làm tiền đề, tay cô xoay xoay chiếc di động, nhớ đến Tề Phạm chỉ bị thương ở cánh tay, nên chăng cô đến gặp cậu ta lần nữa?
Cô rung chuông gọi hộ lý, nói muốn ra ngoài một ngày cho thoải mái.
Thím ấy đi đến, lên tiếng khuyên nhủ vài ba câu: “Cô gái, bệnh này phải nằm yên trên giường, vẫn chưa thể đi lại được. Chờ đến khi khỏe hơn một chút rồi đi cũng chưa muộn.”
Khi thím ấy nói thì có người gõ cửa.
Chung Ngải nhìn sang, là Tề Phạm!
Cánh tay trái của cậu ta còn bó bột, tay phải cầm một phong bì. Chung Ngải ra hiệu thím hộ lý tránh đi một chút. Thím vừa rời đi, vừa lén đưa mắt đánh giá chàng thanh niên trước mặt, rồi quay sang nhìn cô gái xinh đẹp trên giường bệnh. Người đàn ông tới ngày hôm qua có lẽ là bạn trai của cô gái này, dù sao cũng đòi ở lại chăm sóc đêm qua. Còn người này nhìn trẻ, trông có vẻ hào hoa phong nhã… Thím lắc lắc đầu, tự nhủ bản thân đúng là xem phim truyền hình quá nhiều rồi.
Chung Ngải quan sát cậu ta mấy lần. Có lẽ còn trẻ nên vết thương trên mặt cậu ta chỉ mới hai ngày đã gần như bớt được phân nửa, còn hơi bầm mà thôi, cô hỏi: “Cậu đến tìm tôi?”
Tề Phạm tiến sát đến cô một chút, hơi khom người, âm thanh phát ra đủ để hai người nghe đủ.
“Tiền tôi thiếu cô vẫn kiếm chưa đủ lắm, có cần tôi dùng phương thức khác trả lại cho cô?”