-
CHƯƠNG 24
Tuyết vẫn rơi ngoài cửa sổ, vậy từ khi Chung Ngải về nước đến giờ, đây là lần thứ sáu cô trông thấy tuyết rơi ở thành phố Húc An. Hoa tuyết bay tán loạn ở cửa sổ, trong phóng ánh đèn chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của Trần Dục. Cánh tay anh đã buông xuống, hai mắt chăm chú nhìn cô. Rõ ràng anh không lên tiếng nhưng trong đầu Chung Ngải chứa toàn giọng nói của anh.
Anh là lần đầu tiên… Vẫn đang giữ lại vì cô.
Nghĩ đến đây, Chung Ngải không nhận ra được bàn tay mình đang phủ lên ngực Trần Dục bắp thịt rắn chắc mang theo nhiệt độ, Chung Ngải chỉ cảm thấy lòng bàn tay của cô bỗng chốc nóng lên.
Khi cô biết Trần Dục, cô cho rằng không lâu sau đó anh sẽ đi Đức du học. Một chàng trai mười bảy tuổi, nói tiếng Đức lưu loát, dự đoán sẽ là một tinh anh trong tương lai… Vậy mà khi cô quay trở về lại lưu manh muốn chết.
Chung Ngải như đi vào cõi mơ, đột nhiên cổ tay bị người dưới thân nắm trọn trong lòng bàn tay. Ngữ điệu của anh dụ hoặc: “Có muốn luồn vào thử không?”
Rõ ràng cơ thể Chung Ngải run lên, bàn tay đột nhiên bị Trần Dục chộp lấy, thăm dò xuống phía dưới.
Đầu ngón tay như chiếc bút lông đang vẽ một bức tranh thủy mặc, ngòi bút mơn trớn da thịt anh, trong nháy mắt khắp cơ thể Trần Dục tê dại như bị điện giật. Anh hít một hơi thật sâu. Người phụ nữ trước mắt đang nhìn vào eo anh, tầm mắt mông lung từ từ rõ ràng hơn, cô trợn tròn mắt nhìn anh.
Tim Trần Dục như ngọn nến được thắp sáng, rồi lập tức chiếu sáng toàn bộ cơ thể anh, mang theo hơi ấm, anh thuận thế kéo chiếc áo len lên. Chung Ngải đang ngồi trên bắp đùi anh, phần cơ bụng lập tức rơi vào tầm mắt cô.
Tay anh cầm tay cô, không kiêng nể đi thẳng xuống đường nhân ngư, chạm vào từng múi cơ rắn chắc… thật sự khó có thể diễn tả bằng lời.
Tay Chung Ngải bị kéo rất chặt, không rút về được, cô cảm thấy mặt mình bỏng rát.
Đầu cô chuyển sang hướng khác, nhìn ra phía cửa sổ. Tuyết rơi lả tả như vẽ tranh trên nền trời, bừa bãi, thản nhiên. Tựa như chiếc cung tên của thần ái tình đã giương lên, rải vô số hạt giống xuống bầu trời, anh nắm cổ tay cô, càng ngày càng to gan.
Trong chớp mắt, đầu ngón tay đụng vào một thứ khiến Chung Ngải ngạc nhiên tột độ, ánh mắt kinh hoảng nhìn anh, rồi ngay tức khắc muốn rụt tay về, nhưng bàn tay bị anh siết rất chặt.
“Hả?” Trần Dục nhướn mày, đáy mắt tràn ý cười, thanh âm trầm thấp: “Không dám?”
Chung Ngải liếc anh, ánh mắt ánh lên tia sáng lấp lánh, cô lắc cổ tay qua lại nhưng vẫn chẳng thể nhúc nhích. Cô tức giận, quay đầu nhìn anh, nhưng đối diện với cô chỉ là cặp mặt chứa chan tình cảm. Anh nhìn cô, phảng phất cô có thể thấy được toàn bộ thế giới của anh.
Cô thật giống như bị đôi mắt này đầu độc… Chín năm trước là vậy, bây giờ cũng vẫn thế.
Trong lòng ngổn ngang, Chung Ngải đột nhiên thuận theo lực tay của anh, lòng bàn tay kề sát eo anh, nhẹ nhàng đứng dậy. Rõ ràng vết thương trên bụng cô đang âm ỉ đau nhưng vẫn gọn gàng chuyển chân ngồi lên người Trần Dục.
Cô nhíu mày, giọng khẽ run: “Ai không dám?”
Cô hỏi ngược lại anh, tay phải trói cổ tay Trần Dục, tay trái tìm cách mở dây lưng của anh. Xoạt một cái, chiếc dây lưng nhanh chóng tạo thành đường cong, bay xuống nền nhà.
Vóc người Trần Dục rất đẹp, cởi thắt lưng, cạp quần dư ra được một khoảng nhỏ đủ cho Chung Ngải mò tay xuống.
Tay trái cô chống trên sofa, hạ thấp người. Đôi chân nhỏ, một chân đặt giữa hai chân Trần Dục, chân kia dán chặt bắp đùi bên kia, sượt nhẹ qua lại quần anh.
Đùi phải của Chung Ngải khẽ động, cô có thể cảm nhận được cơ thể Trần Dục run lên, cô nở nụ cười, nụ cười tươi như hoa lan khiến anh không nỡ dời tầm mắt. Giọng vang lên tựa như vừa uống ly rượu mạnh.
“Còn muốn không?”
Trần Dục cúi thấp người xuống, hôn phớt lên mắt cô. Cô đang nghiêng về phía trước, lộ ra xương quai xanh, và nội y thấp thoáng, vô cùng sống động, anh không lên tiếng. Cánh mũi Chung Ngải phập phồng, bắp đùi di chuyển lên trên, tựa như muốn chờ câu trả lời của anh.
Trần Dục bỗng chốc dâng lên cảm giác hồi hộp.
Cmn… Thật sự muốn lấy mạng anh mà!
Con ngươi đen láy nhíu lại, nhìn cô như nhìn một con mèo hoang, bàn tay vẫn vờn quanh eo anh.
“Anh năm lần bảy lượt tiếp cận tôi, là cố tình đúng không?!” Đầu ngón tay của cô đột nhiên theo đường nhân ngư đi xuống phía dưới, nhất thời đụng đến khu vực đang sôi sùng sục kia.
Trần Dục đột nhiên đưa tay nắm chặt lấy cổ tay cô.
Chung Ngải tặng anh vẻ mặt phong tình, thanh âm khẽ khàng: “Không muốn sao?”
Dứt lời, cô thoát khỏi tay Trần Dục, vươn tay đến cạp quần của anh, cơ thể cố nén, muốn cởi quần anh ra.
Mẹ kiếp! Trần Dục cảm giác đầu anh ong ong.
Nghĩ đến vết thương trên bụng cô… Thực sự, cmn, quá dằn vặt anh rồi!!!
Thoáng chốc anh vươn mình, sợ đụng đến vết thương của cô, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Chung Ngải, đặt cô ở phía dưới thân.
Sofa mềm mại, cô không đau lắm, tay vẫn nắm lấy đai quần của anh. Động tác đột ngột này của Trần Dục khiến tay cô vô thức kéo quần anh xuống một chút, phần cơ bắp hoàn hảo lộ ra dưới mắt cô.
“Muốn… vậy thì làm thật thôi!”
Trần Dục trói cổ tay Chung Ngải lại, kéo ngón tay cô lần tìm khóa quần anh, cách tầng vải dày vẫn cảm nhận được dục vọng của anh.
Không đợi Chung Ngải trả lời, một tay khác của Trần Dục luồn dưới cơ thể cô, bắt được mông cô, đẩy nhẹ, dính sát vào người anh.
Trái tim Chung Ngải như ngừng đập, tựa như không còn sức lực, đôi mắt cô vẫn dõi theo từng hành động của anh, tựa như đánh cược anh nhất định sẽ không dám động vào cô.
“Vừa rồi không phải còn nhiệt tình như lửa à… sao miệng thì quyết tâm mà đã sợ rồi?”
Khuôn mặt anh tuấn sáng lên dưới ánh đèn khiến người ta phút chốc ý loạn tình mê.
Chung Ngải nở nụ cười dịu dàng, “Sợ? Không đời nào, trên đời này tôi chưa từng sợ thứ gì!” Nói xong, cô ôm lấy cổ Trần Dục, đặt nhẹ môi mình lên môi anh.
Trên môi cô tựa như thoa mật ngọt, ngọt đến mức phòng tuyến cuối cùng trong lòng Trần Dục muốn vỡ tan.
Khi môi cô chạm vào môi anh, tình ý tuôn trào, Trần Dục gỡ cánh tay Chung Ngải, vội đứng dậy. Gương mặt Chung Ngải đỏ ửng, không gian sofa nhỏ hẹp chỉ có hai người bọn họ. Đáy mắt Chung Ngải nồng đậm tình cảm, đôi môi khẽ mỉm cười.
Trần Dục cởi chiếc áo len đen, trong nháy mắt hơi thở nam tính tràn ngập khoang mũi cô.
Đôi chân dài từ trên người cô hạ xuống, áo len bị ném xuống đất, từng khối cơ bắp hiện rõ trước tầm mắt Chung Ngải. Cô liếc nhìn quần áo của mình, vẫn ngay ngắn, ngược lại của Trần Dục lại ngổn ngang.
Anh quay lưng lại với cô, mặc quần vào. Chung Ngải hơi nghiêng người, tránh cho khỏi đè lên vết thương, khuỷu tay cô chống lên sofa, cô nhìn người đàn ông trước mắt.
Trần Dục cố gắng bình ổn trong vài giây, xoay người liếc cô một cái, yết hầu khẽ nhúc nhích tựa như có rất nhiều điều muốn nói. Chung Ngải đợi một lúc nhưng anh chỉ nói ra duy nhất một câu.
“Em ăn chắc là bây giờ tôi không dám đụng em đúng không?”
Vết thương cô vẫn chưa cắt chỉ, cô biết anh sẽ không dám đụng vào cô, “lửa” trong người Trần Dục ngùn ngụt cháy khiến anh chỉ muốn đánh người.
Chung Ngải nhìn anh, nhàn nhạt mở miệng, phảng phất câu vừa rồi không phải đang ám chỉ cô.
“Là do anh tự dừng lại.”
Nghĩa bóng quá rõ ràng.
Trần Dục bước trở lại sofa, ngồi xổm xuống, đưa tay nắm lấy cằm Chung Ngải. Làn da trắng trẻo mịn màng, chỉ sờ vào thôi cũng thấy rung động, nội tâm Trần Dục buồn bực.
“Em chờ đó. Chỉ cần cắt chỉ tôi sẽ xử em ngay, em chạy không thoát!”
Nói xong câu này anh đi về phía phòng ngủ khách.
Mẹ nhà nó, cô biết cả đời này anh chỉ đau lòng với một mình cô, không nỡ để cô đau.
Trong phòng ngủ khách truyền đến tiếng đóng cửa rầm rầm, tiếng nước chảy ào ào. Chung Ngải chống người, từ từ ngồi dậy. Vết thương ở bụng âm ỉ đau, cô nhìn áo len và dây lưng dưới nền nhà chợt ngơ ngẩn. Tay cô vỗ nhẹ lên bụng cho bớt đau, tim cô đập rất nhanh.
Cô xỏ dép, nhặt áo len và dây lưng lên ghế sofa, đi về phía phòng ngủ chính.
Đột nhiên di động ở tủ đầu giường rung lên, Chung Ngải nhìn lướt qua, là email mới của cô, cô chờ lâu rồi. Mắt nhìn ra bên ngoài phòng ngủ, có lẽ Trần Dục chưa ra ngoài ngay, cô mở email.
Là email liên quan đến vụ nổ ở cao ốc Lục Châu, tin tức mới nhất; còn có tư liệu của Tề Phạm.
Quả nhiên như Trần Dục nói, Tề Phạm vì kiếm tiền trị bệnh cho em trai nên chủ yếu làm trai bao. Người phụ nữ bao nuôi cậu ta chu cấp toàn bộ. Chu Uẩn Khiết không đưa nhiều tiền cho cậu ta, chủ yếu là trả tiền phòng… Nghĩa là, Tề Phạm và Chu Uẩn Khiết chỉ đơn giản giao dịch bằng thể xác?
Mưu đồ của Tề Phạm là gì? Chu Uẩn Khiết liều lĩnh bất chấp nguy hiểm là gì cái gì?
Ngay sau đó là một email khác, đoạn băng ghi hình ở cao ốc Lục Châu, bên trong lấy cô làm trung tâm triển khai, cô quét mắt nhìn. Sợ Trần Dục bất thình lình đi vào, Chung Ngải tắt điện thoại, tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng chảy, sau đó tay nắm cửa phòng ngủ chính của cô bị vặn ra. Tóc Trần Dục vẫn còn đọng nước, trên cổ vắt chiếc khăn mặt màu xanh lam, vẫn mặc chiếc quần jean sẫm màu kia.
Chung Ngải tròn mắt nhìn anh, bình tĩnh đến mức tựa như tất cả những gì vừa xảy ra đều là giả.
“Làm sao, anh còn muốn qua đêm?”
Vừa mở miệng là như dao đâm, Trần Dục quét mắt nhìn cô, anh không tiếp lời, đi thẳng đến, Chung Ngải đang ngồi ở bên giường không biết anh muốn làm gì.
Chỉ thấy Trần Dục đưa tay về phía cô, ngồi xổm xuống trước mặt cô, kéo đầu cô kề sát ngực anh. Chung Ngải sững sờ, bên tai truyền đến tiếng tim anh đập thình thịch.
Anh cứ ôm lấy đầu cô áp sát ngực mình như vậy cả phút đồng hồ.
Tiếng tim đập tựa như từng hồi trống đánh mạnh vào lòng cô.
Qua một lúc lâu, Trần Dục rốt cục cũng buông cô ra, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt cô: “Chung Ngải, trong lòng tôi yêu em nhiều như thế nào, em có lẽ nghe thấy rồi chứ!”
Cô im lặng, né tránh tầm mắt anh.
Di động trong túi quần anh rung lên, Trần Dục rút điện thoại ra liếc nhìn, thấy Chung Ngải không trả lời, anh liền nói: “Tôi trở về Cục. Ngày mai em đi bệnh viện, nếu tôi bận không đến được cũng sẽ cho người đến đón em. Một mình em không được phép ra ngoài. Ra đây, khóa cửa lại.”
Nói xong anh đi về hướng huyền quan.
Chung Ngải đứng dậy, im lặng theo anh ra tận cửa. Nhìn anh mặc quần áo, mái tóc vẫn còn ướt nước, cô muốn đưa tay chạm lấy, nhưng ép mình phải thu tay về.
Trần Dục quan sát vẻ mặt của cô, gió đêm đánh mạnh vào cửa sổ thủy tinh: “Nếu em có bất kỳ ấn tượng nào đó về đám người đâm em kia, nhớ gọi ngay cho tôi. Ngày mai sau khi truyền dịch xong có thể sẽ gọi em đến Cục cảnh sát phác họa chân dung một lần.”
Cô mở miệng, thanh âm rõ ràng: “Bọn chúng theo dõi tôi, tôi khẳng định bọn chúng muốn chờ thời cơ ra tay!” Cô dừng một chút, nói ra một câu nhẹ như đang bàn chuyện thời tiết, là chuyện chẳng chút liên quan đến mình: “Có cần tôi dụ rắn khỏi hang?”