-
CHƯƠNG 26
Nghe câu này anh lập tức khom người, “Người đó ở đâu?”
Chung Ngải nhíu mày, trả lời anh: “Quá nhiều người, hắn chỉ sượt qua, không trông thấy rõ!”
Rồi cô nghiêng người chỉ: “Đi hướng ngược lại với chúng ta rồi!”
Ánh mắt Trần Dục quét nhìn những người qua lại ở đại sảnh, đối phương đã trà trộn trong đám đông, không còn trông thấy bóng dáng. Anh cụp mắt: “Tôi đưa em sang phòng truyền dịch trước. Trong phòng có nhiều người, chắc chắn hắn không dám ra tay. Sau đó tôi sẽ đi quanh đó kiểm tra. Tên này đến bệnh viện có lẽ là vì em, hoặc cũng có mục đích khác. Em linh động một chút, thấy có gì bất thường thì gọi ngay cho tôi. Truyền dịch xong em cùng tôi đến cảnh cục, khai báo tường tận tình hình.”
Chung Ngải gật đầu.
Trần Dục cùng cô tiến vào trong phòng bệnh, người ở đây toàn là bệnh nhân và người nhà. Thấy vẻ mặt Chung Ngải bình tĩnh dựa người vào tường, Trần Dục ngầm ra hiệu với cô qua ánh mắt, rồi ra ngoài.
Anh ở bên ngoài đi một vòng, Trần Dục không phát hiện có điểm khả nghi. Khi trở về phòng truyền, Chung Ngải đã được rút kim tiêm, đang ngồi ở ghế đợi anh.
Hai ngày nay được nghỉ ngơi, sắc mặt của cô tốt hơn được ít nhiều, chỉ là cơ thể cô vẫn gầy yếu. Cô mặc chiếc áo lông, phía dưới là chiếc váy ngắn bằng da màu đen, ngồi yên tĩnh một góc. Dáng vẻ lạnh lùng bao bọc lấy thân thể mỏng manh khiến Trần Dục bất giác nhớ đến mùa hè năm anh mới quen cô.
“Đi thôi, về cảnh cục cùng tôi!”
*
Tiểu Trầm từ trong phòng nước đi ra, tay bưng ly café. Tất cả các camera ở cao ốc Lục Châu anh ấy đã coi đi coi lại hai lần, trong đầu anh bây giờ toàn ô vuông ô vuông, tính uống thêm ly café định thần liền bắt gặp Trần Dục và một người phụ nữ rất xinh đẹp từ bên ngoài bước vào.
Ánh mắt tiểu Trầm sáng lên: Mẹ ơi! Đây mới đúng là trai tài gái sắc nè!
Trần Dục thấy anh ấy chắn lối đi, liền khoát tay một cái, rồi đưa cô vào phòng thẩm vấn, tiện gọi thêm một cảnh viên vào bên trong ghi chép lời khai.
Tiểu Trầm nhớ lại… Cô gái này nhìn rất quen.
Ngẫm nghĩ một lát anh ấy mới nhớ ra!
Người phụ nữ này _ Đã từng trông thấy trong đoạn băng ghi hình của cao ốc Lục Châu.
Chung Ngải ngồi trước mặt Trần Dục, cô nhớ cách đây không lâu mình cũng đối mặt với anh như thế này để lấy lời khai liên quan đến vụ đánh bom ở cao ốc Lục Châu. Hai tay cô đan vào nhau, cúi thấp đầu, có vài sợi tóc vương trên mặt bàn, sau đó cô từ từ ngẩng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh, dòng suy nghĩ rất rõ ràng.
“Liên quan đến đám người đả thương tôi kia… Tôi từng gặp qua bọn họ ở hiện trường hội nghị chiêu thương tại cao ốc Lục Châu.”
Trần Dục nhíu mày, “Tiếp tục!”
“Tối hôm đó, vào giờ nghỉ tôi ra khỏi phòng họp khá sớm. Gặp được người quen nên đứng lại chào hỏi.” Nói đến đây, tuy vẻ mặt Trần Dục không biểu lộ bất cứ điều gì nhưng trong lòng anh biết người cô nhắc đến chính là Cố Tông Uyên.
“Sau đó tôi nhận được một cuộc điện thoại…” Cô ngừng một chút, mắt nhìn thẳng vào Trần Dục, cuộc điện thoại khi đó là anh gọi cho cô. Trần Dục hiểu, ra hiệu cô nói tiếp.
“Bắt đầu mở màn nửa sau của hội nghị chiêu thương. Phía trước cửa còn tụ tập vài ba người đứng đó tán gẫu, hai người trong số đó … tôi nhớ tôi đã từng gặp qua. Một lần là ngày hôm nay gặp thoáng qua ở bệnh viện; còn lần khác, là tôi gặp ở gần tiệm thuốc tây cạnh bệnh viện trấn Tây Lĩnh, đó chính là người đã đâm tôi.”
Nói đến đây Trần Dục lập tức rõ ràng, thế nhưng đầu ngón tay anh lại gõ nhẹ lên mặt bàn… Cô chưa kể hết, những điểm này không phải điểm mấu chốt.
Chung Ngải nói xong câu đó thì dừng lại khoảng nửa phút rồi lên tiếng: “Lần đầu tiên tôi gặp hắn là ở tiểu khu nhà Chu Uẩn Khiết.”
Quả nhiên là như vậy.
Cảnh viên ghi chép lời khai nghe đến đây chợt giật mình, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mắt.
Trần Dục bỗng khom người, kề sát lại cạnh bàn, hỏi: “Làm sao trông thấy? Tại sao cô lại xuất hiện ở đó?”
Chung Ngải biết khi cô kể chuyện này nhất định anh sẽ hỏi như vậy.
“Khi đó Chu Uẩn Khiết đã mất tích. Đêm hôm ấy tôi muốn đến tiểu khu của cô ta xem thử. Trễ lắm rồi, tầm mười một mười hai giờ đêm. Có một người từ trong một toà nhà bước ra. Khi đó tôi có đối mặt với hắn. Tuy rằng ánh sáng rất yếu nhưng tôi nhớ được hình dáng của hắn.” Cô bình tĩnh trả lời câu hỏi của Trần Dục: “Tôi đến tiểu khu của Chu Uẩn Khiết…”
Đáy mắt cô lộ ra một tâm tình nào đó, tim Trần Dục đập nhanh hơn vì cái chớp mắt thoáng qua của cô.
- Chung Ngải, tôi đã nói rồi, em thông minh một chút, đừng để tôi bắt được em.
“Bởi vì tôi muốn tìm ra cô ta.”
Trong lòng Trần Dục như có một nhát búa tạ nện mạnh vào, ong ong. Trần Dục không muốn hỏi tiếp nhưng thói quen nghề nghiệp buộc anh phải hỏi: “Cô và Chu Uẩn Khiết quan hệ như thế nào?”
Lần này Chung Ngải trả lời không chút do dự, rất quy phạm, tựa như đáp án này đã được cô chuẩn bị từ trước.
“Tôi và cô ta không có bất kỳ quan hệ gì. Tôi chỉ đơn thuần cho rằng việc cô ta mất tích sẽ ảnh hưởng đến tập đoàn Dương Thị, từ đó cũng gây ảnh hưởng đến kế hoạch của công ty chúng tôi.” Cô nói rất logic, đầy đủ lý lẽ.
Trần Dục đã điều tra, công ty tài chính Ngộ Hằng muốn được gia nhập vào hàng ngũ đầu tư của cao ốc Lục Châu. Thế nhưng, cách giải thích này không thể nào thuyết phục được anh. Động cơ quá đơn thuần, ngay cả cảnh viên ghi chép cũng chẳng tin. Mối quan hệ giữa Chung Ngải và Chu Uẩn Khiết là như thế nào chính bọn họ sẽ bắt tay vào điều tra.
Lấy xong lời khai, theo miêu tả của Chung Ngải cảnh sát nhanh chóng phác họa được chân dung nghi phạm. Trần Dục đến tìm tiểu Trầm: “Lấy thông tin của người đã thuê căn hộ ở tầng 7 thuộc tiểu khu này trong vòng nửa năm gần đây!” Nói xong anh đưa phác họa chân dung cho tiểu Trầm, “Theo sát hai người kia.”
Trần Dục đưa dao găm cho pháp chứng, kết quả mẫu máu chính là chứng cứ quan trọng nhất.
Chung Ngải ở phòng nghỉ đợi một lúc. Trần Dục từ phía hành lang phía xa đi tới, cô trông thấy thấp thoáng súng cất ở ngay bên hông anh, vẻ mặt lạnh lùng. Đi ngang qua người cô, anh hỏi thăm người phía sau một chút, ra một vài chỉ thị rồi dừng trước mặt cô.
“Tôi đưa em về nhà trước!”
Người – Anh nhất định phải tự mình đưa về.
Nghi phạm ra tay ở thị trấn Tây Lĩnh vì cho rằng Chung Ngải đã nhận ra được bọn chúng, nhưng thực tế không phải vậy. Tuy nhiên lần động thủ này đã khiến Chung Ngải có ấn tượng với chúng.
Ngày mùa đông trời tối rất nhanh, ánh hoàng hôn tỏa chiếu trên mặt đất, Trần Dục cùng các anh em chia nhau hành động. Anh nhìn Chung Ngải đi phía sau anh, hỏi một câu: “Vết thương ở chân em sao rồi?”
Cô gật đầu: “Không có chuyện gì. Chạy được!”
Trần Dục quét mắt nhìn đôi giày của cô. Giày thể thao đã được thay bằng đôi ủng da đế bằng.
Lên xe, khóa cửa. Trần Dục lên tiếng hỏi.
“Ngoại trừ đi đến tiểu khu của Chu Uẩn Khiết, em còn làm gì nữa?”
Chung Ngải đặt tay lên dây an toàn, trả lời anh, “Những điều anh nghĩ đến tôi đều từng làm qua.”
“Chung Ngải, em biết em đang làm gì không?” Trần Dục trợn mắt, dáng vẻ anh lúc này trông rất nghiêm túc.
“Tôi biết!”
Mẹ kiếp!
Trần Dục mắng thầm trong lòng. Anh đạp mạnh chân ga, chiếc Cadillac lao nhanh về phía trước.
Bóng đêm lọt qua kẽ lá, bánh xe trượt nên nền cát phủ bụi mù, trên xe chỉ có Trần Dục và Chung Ngải.
“Em điều tra vụ án của Chu Uẩn Khiết không phải là vì Dương Chí Vi đó chứ?”
Trần Dục vừa lái xe vừa hỏi.
Chờ một lúc vẫn không thấy cô đáp lời, Trần Dục quét mắt nhìn cô. Chung Ngải đang ngồi ở ghế phụ lái, mắt nhìn chằm chằm phía trước, tựa như đang suy nghĩ, rơi vào thinh lặng.
Tay trái anh cầm bánh lái, tay phải đột nhiên nắm bàn tay Chung Ngải đang đặt ở đầu gối đưa lên miệng cắn mạnh một cái.
“Trần Dục, anh có bệnh à!”
Lần này quá đau, ánh mắt cô đầy tức giận nhìn anh.
“Tôi đang hỏi em, có phải liên quan đến Dương Chí Vi hay không?”
Chung Ngải nhìn dấu răng của Trần Dục nơi cổ tay mình, bất giác cuộn chặt tay thành nắm đấm.
Cô không trả lời. Trần Dục thản nhiên nói tiếp: “Chín năm trước, vụ án nhà họ Tưởng có phải có liên quan đến Dương Chí Vi?”
Câu nói này của anh khiến vẻ mặt Chung Ngải khẽ biến. Cô nghiêng đầu, mái tóc dài che khuất gương mặt, Trần Dục không nhìn rõ được nét mặt cô lúc này: “Em có biết vì sao tôi không đi Đức du học không? Bởi vì tôi không muốn em biến mất mà không có một nguyên nhân rõ ràng.”
Hai bên đường tuyết đọng, chất thành từng đám, gió thổi từng đụn tuyết đọng trên cây lả tả rớt xuống. Khuôn mặt Chung Ngải xẹt qua tia thất vọng nhưng rất nhanh khôi phục dáng vẻ lãnh đạm. Cô không trả lời, chỉ có điều… bàn tay siết lấy dây an toàn thêm chặt hơn.
Mắt Trần Dục nhìn chằm chằm con đường phía trước, nhưng trong lòng lại không muốn buông tha bất kì biểu cảm nhỏ trên gương mặt cô.
Xem ra đúng là có quan hệ với Dương Chí Vi.
“Sau khi nhà họ Tưởng xảy ra chuyện, tôi nghe kể ông nôi kể lại, nào ngờ, ba em….” Nói đến đây, Trần Dục sửa lại cách nói khác: “Tưởng Vinh Chính đã bị bắt, tôi chạy đến nhà của họ Tưởng, toàn bộ đã bị niêm phong, không tìm thấy em. Tôi chạy đến nhà ông nội Tưởng, cho rằng em sẽ ở đó, nhưng …”
“Được rồi!” Chung Ngải bỗng nhiên quay đầu, tròng mắt đỏ au: “Mẹ kiếp! Anh câm miệng cho tôi!”
Trần Dục còn chưa nói hết câu anh muốn nói kia.
- Thế nhưng, vì biến cố đột ngột của nhà họ Tưởng mà ông nội Tưởng bộc phát bệnh tim, qua đời.
“Chung Ngải, nếu như em không nói cho tôi biết, tôi không cách nào giúp em điều tra vụ án!”
Khi anh bước vào trường cảnh sát, anh chưa ngày nào ngừng tìm kiếm sự thật về vụ án này. Tuy nhiên anh phát hiện, nhà họ Tưởng đã dùng hết sức xóa sạch mọi giấu vết về Tưởng An Ca. Vụ án này còn khó khăn hơn trong tưởng tượng của anh.
Xe quẹo vào một con đường khác, dòng xe thưa thớt hơn. Trần Dục quét mắt nhìn kính chiếu hậu. Có hai chiếc xe theo sau, khi anh vừa đưa mắt nhìn con đường phía trước, chiếc xe đột nhiên phát sinh tiếng xì thật lớn.
“Mẹ nó!” Trần Dục chửi thề. Cú va chạm quá mạnh khiến Chung Ngải rung lên, Chung Ngải lập tức nghiêng đầu sang một bên. Từ phía sau có một chiếc xe lao về phía tay phải, tốc độ rất nhanh.
“Trần Dục! Có người!”
“Tôi biết!” Trần Dục bình tĩnh, siết chặt tay lái. Nếu như anh đoán không sai, vừa rồi là súng nhắm vào hai người bọn họ.
“Gọi cảnh sát, yêu cầu trợ giúp!” Giọng anh vẫn trầm ổn, cố gắng duy trì thăng bằng cho xe.
Ngay thời điểm Chung Ngải rút di động ra, chiếc xe đằng sau đã vượt lên, chạy song song cùng bọn họ. Chung Ngải nghiêng đầu, tim vọt lên cuống họng.
Khẩu súng đen ngòm đang nhắm về hướng hai người!
“Trần Dục! Nằm xuống!”