Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Chương 93
THẨM HI cảm thấy nàng không có gì để nói với Phong Triền Nguyệt, nhưng nàng ta lại không thấy vậy. Làm một nữ nhân có địa vị trên cả đế vương, nàng ta không có tỉ muội, bạn bè khuê mật, thâm chí một người đáng tin cậy để tâm sự cũng không có. Cho nên khi nàng ta thấy một người có thể khiến mình đối xử bình đẳng như Kiếm thần phu nhân Thẩm Hi, đặc biệt trong hoàn cảnh mờ mịt khó xử này, càng khiến nàng ta có cảm xúc muốn nói hết tất cả, không cần lời khuyên nhủ, chỉ cần có người nghe là được.
"Đệ muội, muội nói bây giờ ta nên làm thế nào để có thể níu kéo lại chàng ấy?". Phong Triền Nguyệt lau sạch nước mắt trên mặt, đôi mắt hồng hồng nhìn chăm chú vào Thẩm Hi như nhìn một vị cứu tinh.
THẨM HI buồn bực, nhình nàng giống một vị tri tâm tỉ tỉ không? Sao ai cũng đến tìm nàng tố khổ rồi xin ý kiến vậy? Nàng cùng Hoắc Trung Khê ân ái thắm thiết, nhưng đó là xuất phát từ hai phía chứ có phải riêng mỗi nàng đâu? Nếu Hoắc Trung Khê thực sự là một người lăng nhăng đa tình, Thẩm Hi thấy mình cũng không có bản lĩnh gì để chiếm lấy riêng hắn. Nhìn Phong Triền Nguyệt rối rắm, Thẩm Hi buồn bực cực kì, chuyện tình tay ba này liên quan gì đến nàng? Nàng thì liên quan gì đến Bản Ngã Sơ Tâm đâu mà nữ nhân của hắn cứ đến tìm nàng làm gì?
Nàng nhìn Phong Triền Nguyệt đang chọc chọc bát cơm kia, chán nản nói: "Ta nào biết đâu! Ngươi nói ngươi khó xử, Đường Thi còn khổ hơn ngươi kìa, Bản Ngã Sơ Tâm không nói mình là Võ thần nàng ấy cũng gả cho hắn, còn sinh một đứa con rồi, ngày ngày nấu cơm giặt giũ cho hắn, bây giờ ngươi còn đến phá rối, ngươi nói nàng ấy có sướng không?"
Phong Triền Nguyệt yên lặng cúi đầu suy nghĩ, đang lúc Thẩm Hi nghĩ nàng ta không muốn nghe mình nói, bỗng Phong Triền Nguyệt ra tiếng, giọng nói mang vẻ bố thí: "Vậy ta không giết nàng ta là được chứ gì? Chỉ cần nàng ta biến mất là được, coi như ta không phát hiện đi".
THẨM HI liếc Phong Triền Nguyệt một cái, châm chọc: "Ngươi cảm thấy mình rộng lượng lắm đúng không? Ngươi ta là vợ chồng đứng đắn, việc gì phải rời khỏi đây?"
Phong Triền Nguyệt không nổi nóng với câu châm chọc của Thẩm Hi, ngẩng đầu bình thản nói: "Nàng ta không đi cũng được, nhưng nếu lại dám chạm vào Sơ Tâm trước mặt ta, ngày nào đó bị ta giết thì cũng không trách được".
THẨM HI bất đắc dĩ ấn huyệt thái dương, Phong Triền Nguyệt tuyệt đối không phải là người địa cầu, người địa cầu có ai ngớ ngẩn như nàng ta không? Vợ chồng người ta nắm tay, thân thiết thì làm sao vậy, phạm pháp à?
"Người ta là phu thê, hôn môi hành phòng đều được chứ đừng nói đến nắm tay, ngươi làm sao thế?". THẨM HI bực mình, ngay cả nói cũng lớn giọng lên.
Nghe Thẩm Hi nói lộ liễu như vậy, Phong Triền Nguyệt đỏ mặt, nhìn nhìn chung quanh rồi nhỏ giọng: "Ta cứ như vậy đấy, mỗi khi thấy nàng ta thân thiết với Sơ Tâm ta lại muốn giết nàng ta".
Giết giết giết, nữ nhân ngu xuẩn này đúng là không có thuốc chữa. Thẩm Hi còn cho rằng nàng ta kiều mị như vậy, chắc chắn là sát thủ nam nhân đâu, không ngờ lại là vẻ bề ngoài mà thôi. Người nào cũng có tính hai mặt, nếu cứ trông mặt mà bắt hình dong thế này đúng là không thể hiểu hết được.
THẨM HI trợn trắng mắt, khinh bỉ nhìn Phong Triền Nguyệt: "Ngươi chỉ biết đánh đánh giết giết, giết người thì giải quyết được cái gì? Ngươi có tin hay không bây giờ ngươi chỉ cần giết chết Đường Thi, Bản Ngã Sơ Tâm sẽ lập tức giết ngươi báo thù cho thê tử?"
Phong Triền Nguyệt có chút ngờ ngợ, do dự nói: "Chắc sẽ không..."
Thấy Phong Triền Nguyệt có vẻ yếu bớt lại, Thẩm Hi cảm thấy càng thêm tự tin, châm chọc nói: "Nếu ngươi là nương hắn thì hẳn là không. Nhưng ngươi lại chả phải nương hắn, vậy có gì để chắc chắn hắn không giết ngươi chứ? Ta hỏi ngươi, nếu giờ Bản Ngã Sơ Tâm bị người ta giết, ngươi có muốn giết người ta để báo thù cho hắn không?"
"Chắc chắn!". Phong Triền Nguyệt trả lời dứt khoát, không chút do dự, xem ra trong lòng nàng ta thực sự có Bản Ngã Sơ Tâm.
"Ngươi xem, ngươi với hắn còn chưa thành thân mà có người muốn giết hắn ngươi đã nghĩ báo thù, đằng này Đường Thi lại là thê tử mà hắn cưới hỏi đàng hoàng, còn sinh con cho hắn, ngươi nói nếu ngươi giết Đường Thi, Bản Ngã Sơ Tâm có lẽ không trả thù, nhưng chắc chắn sẽ tuyệt giao, tuyệt đối không tiếp thu kẻ thù giết thê tử mình". Phong Triền Nguyệt rất muốn phản bác, nhưng nghĩ lại cũng thấy đúng, không thể phản bác, chỉ đành tiếp nhận suy luận của Thẩm Hi: "Vậy ta không giết nữ nhân kia là được chứ gì?"
"Thế mới đúng chứ, giết người không phải là cách giải quyết vấn đề, đặc biệt là trong chuyện tình cảm, nhất định phải tìm đúng cách mà gỡ rối. Như chuyện của tình lang ngươi trước đây, ngươi giết hết cả nhà người ta, sướng không? Nhất thời nóng máu mà hối hận cả đời, ngươi vui sao?". THẨM HI vừa khuyên giải vừa mừng thầm, xem ra cái mạng nhỏ của Đường Thi được mấy câu nói của nàng cứu vớt rồi.
Câu cuối của Thẩm Hi rõ ràng tác động đến Phong Triền Nguyệt, trên mặt nàng ta đầy vẻ mê mang, sau đó là thống khổ, dần chìm vào dĩ vãng, đau khổ lẩm bẩm: "Đúng vậy, giết người cũng vô dụng. Năm đó sau khi Vệ lang chết, ta một chút cũng không vui, lúc ta giết chàng ấy, đôi mắt chàng mở to, tựa hồ không thể tin được ta sẽ giết người vậy. Ta vẫn luôn không thể quên được ánh mắt đó, không thể quên được... Rõ ràng chàng ấy nói sẽ cưới ta, hai ta nồng thắm như vậy, sao chàng ấy lại quên chứ? Ta đi tìm chàng ấy , nữ nhân kia cười nhạo ta, nói chuyện không có một chữ thô tục, lại câu câu lấy máu, Vệ lang không quản được nàng ta, nàng ta càng nói càng quá đáng, ta tức giận, bèn giết nàng ta, thế mà Vệ lang lại ôm lấy nàng ta mà khóc, còn mắng ta là kẻ ngoan độc, khiến ta cú đi... Trước đây chàng ấy dịu dàng như vậy, đối xử tốt với ta như vậy, thế mà vì nữ nhân đáng giận kia mà mắng ta, đuổi ta..."
Phong Triền Nguyệt vô thức kể ra chuyện cũ, càng nói nước mắt càng tuôn rơi, đau thương cuộn lên trong ánh mắt.
THẨM HI thấy đôi mắt nàng ta mờ mịt, trong lòng biết chuyện không tốt, có vẻ như bị nàng kích thích mà tẩu hỏa nhập ma, hóa điên, đang lúc nàng định trấn an mấy câu, nàng ta đã thê lương kêu một tiếng: "Vệ lang, ta thật hận..."
Dứt câu, người đã đứng lên, nhón chân nhảy một cái, một chưởng chém ra, cửa sổ đã vỡ toang, đến khi Thẩm Hi hoàn hồn thì Phong Triền Nguyệt đã bay người ra khỏi cửa sổ, dùng khinh công nhảy lên bờ tường không thấy bóng dáng đâu nữa.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Nàng ta điên thật rồi sao?
THẨM HI vội chạy ra ngoài gọi người, nàng chạy về phía phòng của Bản Ngã Sơ Tâm với Đường Thi mà hét lên: "Bản Ngã Sơ Tâm, Bản Ngã Sơ Tâm ngươi mau ra đây..."
Nghe thấy Thẩm Hi gọi lạc cả giọng, Bản Ngã Sơ Tâm chạy ra khỏi phòng, hỏi: "Sao vậy? Có người đánh đến đây?"
THẨM HI không dám giấu giếm: "Ta đang nói chuyện với Phong Triền Nguyệt, nhắc đến thảm án diệt môn năm đó nên nàng ta nổi điên, lao ra ngoài rồi..."
Nàng mới nói đến đây, Bản Ngã Sơ Tâm đã bồn chồn cắt ngang: "Nàng ấy đi về hướng nào?"
THẨM HI vội nói: "Không biết, ta chỉ chớp mắt một cái mà nàng ta đã không thấy tăm hơi đâu cả".
Bản Ngã Sơ Tâm lập tức buông Thẩm Hi ra, đề khí nhảy lên nóc nhà, nhìn nhìn chung quanh rồi nhanh chóng đuổi về hướng bắc.
THẨM HI xấu hổ nhếch miệng, muốn khóc mà xin lỗi Đường Thi đang đi theo sau: "Đường Thi, thực xin lỗi, chắc ta làm mọi chuyện phức tạp lên rồi".
Đường Thi vẫn khá bình tĩnh, nàng đi qua ngoắc lấy tay Thẩm Hi an ủi: "Thẩm tỉ tỉ, tỉ không cần phải áy náy, có một số chuyện thế nào cũng sẽ xảy ra thôi, ai cũng không ngăn được. Món bánh đào lần trước tỉ làm rất ngon, hai ta đi làm thêm một mẻ cho Tiểu Nghênh với Tiểu Hiệp đi". Nói xong, nàng kéo Thẩm Hi đi vào trong bếp, không muốn nhắc đến chuyện này nữa.
THẨM HI thật không ngờ Phong Triền Nguyệt lại có vấn đề về tinh thần, nàng thấy trong ngày thường nàng ta không có hành vi nào gọi là quá khích cả, bây giờ nhớ lại mới thấy, một cô nương chưa đến 20 tuổi đã trải qua biến cố suýt mất mạng, tình lang cưới người khác, bị tình địch trào phúng cười nhạo, chỉ sợ là ai cũng phát sinh vấn đề tâm lí, huống chi nàng ta còn tự tay giết chết tình lang, còn chết ngay trước mặt mình, nếu đổi là Thẩm Hi nàng cũng không sốc mới là lạ, đừng nói Phong Triền Nguyệt lại là người mẫn cảm như vậy.
Khiến Phong Triền Nguyệt bị kích thích chạy mất nên cả buổi trưa Thẩm Hi luôn thất thần, không dừng được mà suy nghĩ vớ vẩn. Nếu Phong Triền Nguyệt có mệnh hệ gì , hay là nổi điên, vậy chẳng phải nàng thành tội nhân của Đông Nhạc sao? Hay nếu Phong Triền Nguyệt nhờ chuyện này mà nối lại được tình xưa với Bản Ngã Sơ Tâm, vậy nàng biết ăn nói thế nào với Đường Thi bây giờ? Nàng liếc trộm Đường Thi mấy lần, lại thấy Đường Thi vẫn luôn bình thản làm việc, có vẻ kiên cường hơn Thẩm Hi nhiều lắm.
Cả buổi trưa Đường Thi vẫn luôn bận rộn trong bếp, khuôn mặt bình tĩnh, tựa hồ chuyện này không đáng để nàng lo lắng.
Đến lúc ăn cơm tối hai người kia vẫn không trở lại, Hoắc Trung Khê thì đúng hạn mang hai đứa nhỏ trở về, Thẩm Hi thấy hắn trở lại, lập tức như tìm được cứu cánh, vội vàng túm hắn vào phòng, kể lại chuyện xảy ra hôm nay.
Nghe nàng kể Bản Ngã Sơ Tâm đã đuổi theo Phong Triền Nguyệt, Hoắc Trung Khê nói: "Nếu Bản Ngã Sơ Tâm đã đi theo thì nàng còn lo lắng gì nữa? Yên tâm đi, không có việc gì đâu. Đi ăn cơm đi".
Mọi lời nói của Hoắc Trung Khê đều đáng tin, Thẩm Hi cuối cùng cũng yên tâm hơn một chút, nhưng vẫn chưa dừng chuyện nghĩ ngợi lại, cơm chiều chỉ ăn một chút rồi buông đũa. Hoắc Trung Khê sợ thê tử bảo bối của mình bị đói, lại gắp mấy đũa bón cho nàng, đợi khi Thẩm Hi ăn lửng dạ rồi mới thôi.
Thời gian qua rất nhanh, trời đã khuya rồi nhưng Bản Ngã Sơ Tâm với Phong Triền Nguyệt vẫn chưa trở lại, Thẩm Hi trằn trọc mãi không ngủ được, tự trách mình xen vào việc người khác, ăn nói linh tinh, lại nói nếu Bản Ngã Sơ Tâm nối lại tình xưa với Phong Triền Nguyệt cũng chả liên quan gì đến nàng, nàng lắm miệng làm gì, bây giờ thì xong rồi, kích thích khiến người ta phát bệnh tâm thần, chuyện này to rồi.
Hoắc Trung Khê biết thê tử tự trách, hai phu thê đã thổi đèn nằm xuống kháng rồi, hắn dịu dàng ôm nàng vào lòng, sờ sờ cái bụng to tròn của nàng, dịu dàng nói: "Không cần suy nghĩ lung tung, nghĩ nhiều thương thân. Phong Triền Nguyệt sẽ không sao đâu, năm đó nàng ta còn trẻ như vậy còn qua được nữa là bây giờ. Bây giờ chuyện cách nhiều năm như vậy, cùng lắm thì nàng ta thương tâm mấy ngày là hết, làm sao có chuyện gì xảy ra được?"
THẨM HI thở dài: "Phong Triền Nguyệt thì ta cũng không đến nỗi bứt rứt, ta lo nhất là vạn nhất hai người kia thật sự nối lại tình xưa, Đường Thi sẽ làm sao bây giờ?"
Hoắc Trung Khê biết nàng với Đường Thi thân thiết nên sẽ lo lắng, đành cố tìm lời an ủi nàng: "Giữa Bản Ngã Sơ Tâm với Đường Thi vốn đã có vấn đề, dù Phong Triền Nguyệt có xuất hiện hay không thì sớm hay muộn hai người cũng sẽ bùng nổ, bây giờ chỉ là tiến nhanh quá trình thôi. Nàng đừng nghĩ nhiều quá, nếu tình cảm hai phu thê họ tốt như chúng ta xem, có ai chen vào được nữa không?"
Tuy nói vậy nhưng Thẩm Hi vẫn không thể an tâm được, thầm hạ quyết tâm sau này gặp được chuyện gì cũng không thể quản, không xen vào bình luận một câu.
Sáng sớm tinh mơ Thẩm Hi mới rời giường đã nghe thấy tiếng người đang nói chuyện, nàng chạy ra ngoài xem, quả nhiên là Bản Ngã Sơ Tâm với Phong Triền Nguyệt đã trở lại. Phong Triền Nguyệt không thất thường như hôm qua nữa mà an tĩnh đứng cạnh Bản Ngã Sơ Tâm, chợt nhìn còn giống như một cô gái yên tĩnh hiền lành. Qua một đêm ở chung hai người cũng không thân mật như Thẩm Hi đoán trước, ngược lại còn có vẻ thêm xa cách hơn.
Hai người này làm sao vậy?
THẨM HI cứ nhìn mà ngờ ngợ không biết hai người xảy ra chuyện gì, không lẽ nàng khiến Phong Triền Nguyệt bị kích thích đến mất trí nhớ đó chứ?
Chương 94
Bản Ngã Sơ Tâm với Phong Triền Nguyệt không đứng lại lâu, Phong Triền Nguyệt gật đầu chào hỏi với Thẩm Hi xong, đi thẳng về chỗ gian nhà gỗ nàng ta ở. Bản Ngã Sơ Tâm thì hỏi nàng: "Đệ muội, nương tử ta đã tỉnh chưa?"
"Chắc chưa đâu, vẫn còn sớm mà". THẨM HI nghi hoặc nhìn hắn, bộ quần áo trắng mặc hôm qua có vẻ nhăn nhúm, bẩn bẩn nhưng vẫn chỉnh tề, không nhìn ra có chỗ nào không ổn. Không lẽ hai người kia không có chuyện gì xảy ra sao? Trai đơn gái chiếc ở chung một đêm mà lửa tình không nhen lại?
Hiển nhiên Bản Ngã Sơ Tâm không có tâm tư bắt chuyện với nàng, chào hỏi xong cũng đi về phòng. THẨM HI tuy tò mò giữa hai người đã xảy ra chuyện gì nhưng không vô duyên đến mức đi hỏi thẳng người ta, thấy hai người kia đều đi rồi, nàng cũng trở về phòng rửa mặt chải đầu.
Đến lúc ăn cơm sáng, Phong Triền Nguyệt không xuất hiện, nhà Bản Ngã Sơ Tâm lại đến đầy đủ. Bản Ngã Sơ Tâm đã rửa mặt sạch sẽ, cũng thay quần áo, Đường Thi vẫn biểu cảm nhàn nhạt như cũ, không buồn không vui, Bản Ngã Nghênh thì vui nhộn hoạt bát nghịch ngợm với Hoắc Hiệp, tất cả đều giống như bình thường.
Ăn cơm sáng xong, Hoắc Trung Khê cùng Bản Ngã Sơ Tâm dẫn nhóm Hoắc Hiệp đi luyện võ, An Tu Cẩn thì không biết đi đâu, để Tĩnh Huyên ở nhà.
Sau khi Thanh Phù đi rồi, Tĩnh Huyên không có bạn chơi cùng nữa, lại biết mẫu thân cùng ca ca đều đã không còn nên cả người có vẻ sa sút yên tĩnh nhiều, ít khi nói cười như trước. Cô bé yên lặng ngồi trên kháng thêu hoa, phảng phất như một pho tượng không cảm xúc.
THẨM HI biết nỗi đau mất người thân cần có thời gian để người ta bước ra từ nỗi đau đó, không thể dựa vào ai khác. Năm đó khi cha mẹ mất, nàng cũng đau buồn một thời gian dài , ngay cả trượng phu Triệu Dịch suốt ngày an ủi cũng không có tác dụng gì. Nhắc đến Triệu Dịch, Thẩm Hi mới cảm thấy được mình đã đi qua một kiếp người, quên lãng hết thảy về kiếp trước, Hoắc Hiệp cùng Hoắc Trung Khê đã chiếm hết cuộc sống của nàng, mà nàng cũng dành hết cảm tình cho gia đình mới, người nam nhân nàng yêu ở kiếp trước rồi bị phản bội kia giờ đã tan biến dần theo thời gian, chẳng thể có nổi một vị trí trong lòng nàng nữa. Bây giờ nhớ đến người này, Thẩm Hi không còn một cảm xúc gì nữa, dường như hắn chỉ là một người từng đi qua cuộc đời nàng mà thôi. Từ Triệu Dịch, Thẩm Hi lại nhớ đến cuộc sống ở hiện đại, những ngày tháng nhàn nhã ngồi văn phòng, cuối tuần đi shopping, cuộc sống hiện đại đầy đủ tiện nghi, quanh cảnh thành phố đầy những tòa nhà chọc trời... giờ chỉ còn là một vệt kí ức phai dần theo năm tháng, Thẩm Hi chỉ còn lại 4 từ, cuộc sống kiếp trước để hình dung về những kí ức ấy.
THẨM HI ngồi đó cảm hoài, Tĩnh Huyên cũng yên tĩnh thêu thùa, hai người ai bận việc nấy, không quấy rầy nhau, cho đến khi Phong Triền Nguyệt đi vào, bầu không khí tĩnh lặng mới bị phá vỡ.
"Đệ muội, nghĩ gì mà xuất thần thế?". Phong Triền Nguyệt đã thay một bộ quần áo đõ thẩm, khuôn mặt treo nụ cười kiều mị thường thấy, bộ dáng nhu nhược an tĩnh sáng nay biến mất không thấy, phảng phất như một nét thoáng qua, bộ dáng này mới phải là khuôn mặt chân thực của nàng ta.
THẨM HI hoàn hồn, bứt ra khỏi dòng niệm tưởng, thấy bộ dạng của Phong Triền Nguyệt như vậy, không khỏi sững sờ, lại nghe nàng ta gọi mình là đệ muội, mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra nàng ta không bị mình kích thích đến mất trí nhớ, tình tiết cẩu huyết này không xuất hiện, may quá.
"Ngươi đừng gọi ta là đệ muội được không? Nghe có vẻ không xuôi tai, cứ gọi tên ta là được". Thẩm Hi đứng dậy đổ chén trà cho nàng ta, đặt lên trên bàn, tựa hồ việc nói chuyện bình thường với Phong Triền Nguyệt có thể khiến nàng bớt áy náy hơn.
"Được, vậy ta cứ gọi cô là Thẩm muội muội vậy". Phong Triền Nguyệt cầm chén trà lên nhấp một ngụm, cười tủm tỉm.
Uống trà xong, nàng ta liếc thấy Tĩnh Huyên đang ngồi trên kháng thêu hoa, bèn chuyển người lên kháng ngồi cạnh Tĩnh Huyên để nhìn cô bé thêu thùa. TĨNH HUYÊN nhìn nàng ta một cái, không nói gì, tiếp tục cúi xuống thêu hoa.
Một chốc sau, Phong Triền Nguyệt ra tiếng: "Màu sắc của một cánh hoa không tương đồng, ngoài cùng màu đậm, càng vào phía trong, sát với nhị hoa thì màu càng nhạt, cháu chỉ dùng hai màu thêu sẽ không đẹp, ta biết cách thêu 4 màu, đóa hoa thêu xong trông sẽ sống động hơn".
Thẩm Hi không khỏi kinh ngạc: "Cô còn biết thêu hoa?"
Phong Triền Nguyệt cầm lấy một sợi chỉ vê lên, thpr dài: "Lúc tuổi trẻ, có học qua một thời gian". Nàng ta lại tự giếu cười cười: "Khi đó ta còn muốn làm hiền thê lương mẫu kia".
Không cần nói ra thì Thẩm Hi cũng đoán được 'khi đó' mà nàng ta nói chính là lúc yêu đương với 'Vệ lang' kia.
Thiếu nữ mới trăng tròn, ngây thơ hồn nhiên, lại mới biết yêu, tất nhiên là mặc sức tưởng tượng về cuộc sống tương lai, trong mắt luôn tràn đầy màu hồng. Việc đưa tín vật cho tình lang đại khái là chuyện đương nhiên của mỗi tiểu cô nương, mà ở xã hội này, khăn tay, túi thơm, túi tiền... là vật phẩm được đưa nhiều nhất. Việc Phong Triền Nguyệt học qua thêu thùa không phải là chuyện lạ.
Kì thực Thẩm Hi không muốn tiếp tục nói chuyện phiếm với nàng ta, trải qua chuyện hôm qua khiến nàng hơi sợ hãi, không biết lúc nào nàng ta lại phát điên, nàng lại không phải bác sĩ tâm lí, lỡ nàng ta có lên cơn tiếp thì cũng bó tay chịu trận. Sợ lại kích thích đến Phong Triền Nguyệt, Thẩm Hi chỉ đành cẩn thận tìm đề tài nói chuyện: "Nếu cô hiểu thêu thùa, vậy dạy cho Tĩnh Huyên đi, trong rừng rậm không có ai dạy cô bé thêu thùa, chỉ có một chút kiến thức cơ bản được học từ trước, về sau chỉ có tự mày mò mà thêu thôi".
Phong Triền Nguyệt tươi cười gật đầu, thân mật đưa tay ra bá vai Tĩnh Huyên, dịu dàng làm thân: "Năm nay Tĩnh Huyên hơn 10 tuổi rồi?"
TĨNH HUYÊN đã lâu không có bạn chơi cùng, tuy biết Phong Triền Nguyệt là Võ thần, nhưng nhìn khuôn mặt nàng ta tươi trẻ như một tỉ tỉ chứ không phải đại thẩm hơn 40, lại biểu cảm ôn hòa nên không khỏi nhẹ giọng đáp: "Đã 13".
Phong Triền Nguyệt cảm thán: "Cả đời nữ nhân chỉ có khung tuổi này là đẹp nhất, xinh đẹp trẻ trung như một nụ hoa chưa hé, khiến người nhìn mà hâm mộ".
Được Phong Triền Nguyệt khen, Tĩnh Huyên ngượng đỏ mặt, Phong Triền Nguyệt cầm bức thêu lại nhìn nhìn, cầm lấy kim thêu thử: "Châm pháp của ta không tốt lắm, nhưng còn tạm được, mà nhiều năm rồi không chạm vào kim chỉ, không biết còn thêu được không". Đang nói chuyện, cây kim đã đâm xuống mặt vải, lên xuống nhịp nhàng.
Dáng vẻ dịu dàng an tĩnh của Phong Triền Nguyệt hiện giờ trông rất thuận mắt, đặc biệt là khi nàng ta cúi xuống thêu, chiếc cổ duyên dáng cúi xuống như một thiên nga cao ngạo chịu phục tùng, khiến người càng thêm nhu mĩ dịu dàng. THẨM HI có thể tưởng tượng năm đó 'Vệ lang' nhìn đến một thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng như vậy, tình cảm ngọt ngào yêu thương không tả xiết. Còn Bản Ngã Sơ Tâm, có phải cũng thấy được dáng vẻ này nên mới nhớ mãi không quên không?
THẨM HI đang ngồi suy nghĩ miên man, Phong Triền Nguyệt với Tĩnh Huyên đã trò chuyện hòa hợp, Phong Triền Nguyệt nghiêm túc lại dịu dàng dạy dỗ, Tĩnh Huyên chăm chú nhìn từng đường kim mũi chỉ, lâu lâu nhẹ giọng hỏi lại. Hai người đều xinh đẹp, Tĩnh Huyên sạch sẽ đơn thuần như một đóa sơn chi trắng, mà Phong Triền Nguyệt rực rỡ đường hoàng như một nụ hoa sen nở rộ, hai phong cách, hai vẻ đẹp bất đồng nhưng lại hòa hợp, bổ sung cho nhau, tôn lên vẻ đẹp hai bên khác biệt.
Suốt một buổi sáng Phong Triền Nguyệt đều ngồi trong phòng dạy Tĩnh Huyên thêu thùa, bầu không khí ấm áp hài hòa kia khiến Thẩm Hi cũng thấy yên lòng.
Đến buổi trưa ngự trù nấu nướng xong xuôi, thị nữ đưa đồ ăn đến, dọn bàn bày bát đũa xong lui xuống, Thẩm Hi cố ý ra ngoài dặn dò các nàng đưa đồ ăn đến phòng Bản Ngã Sơ Tâm, nói cho nhà họ không cần đến đây ăn, dụng ý không để Đường Thi phải chạm mặt Phong Triền Nguyệt, miễn cho khó xử.
Nàng dặn dò thị nữ xong, đi vào trong phòng gọi hai người đang thuê thùa kia xuống ăn cơm: "Dừng tay lại đã, ngồi xuống ăn cơm trước đi".
Hai người buông khung thêu xuống, Phong Triền Nguyệt xoay xoay cổ , than: "Không được, ta đúng là già rồi, nhớ năm đó ngồi cả ngày thêu mà vẫn không sao , giờ mới chỉ ngồi một chốc thôi đã mỏi hết vai hết cổ". Thẩm Hi trêu ghẹo: "Trông cô còn trẻ hơn ta, ta còn chưa than, cô kêu gì?"
Phong Triền Nguyệt đứng trên mặt đất vươn vai, tự giếu nói: "Chỉ là luyện công nên nhìn mới trẻ thôi, bằng không số tuổi của ta đủ làm lão thái bà rồi".
"Tĩnh Huyên cũng mau xuống đây ăn cơm đi, chiều lại thêu tiếp". Thẩm Hi vừa gọi Tĩnh Huyên vừa ngồi xuống bàn trước, chia đũa chuẩn bị ăn cơm.
Mới ăn được một lát, ngoài cửa sổ bỗng truyền đến tiếng Bản Ngã Sơ Tâm: "Nương tử, nương tử, đừng đi nhanh thế chứ, đợi ta với". Thẩm Hi ngẩng đầu lên nhìn Phong Triền Nguyệt, quả nhiên sắc mặt đã đen sì.
Không phải đã khiến thị nữ đưa đồ ăn đến cho họ rồi hay sao, lại còn đến làm gì?
THẨM HI đang muốn mở miệng nhắn nhở hai phu thê, Đường Thi đã vén rèm cửa đi vào, Bản Ngã Sơ Tâm đi đằng sau, cúi đầu kéo tay nàng, lải nhải: "Nương tử, tối qua bọn ta thực sự không có chuyện gì mà..."
Đường Thi dừng bước lại, Bản Ngã Sơ Tâm không phanh kịp, huých phải lưng nàng, hắn đang muốn nói thêm gì nữa, chợt thấy Phong Triền Nguyệt đã mặt xanh lè, cái tay nhanh như chớp véo lấy cần cổ trắng nõn của Đường Thi!
Không kịp suy nghĩ, Bản Ngã Sơ Tâm vội đưa tay gỡ chiêu của Phong Triền Nguyệt, kéo Đường Thi ra che ở sau lưng, sau đó đưa tay lên đỡ lấy ngọn roi Phong Triền Nguyệt vung lại đây.
"Nguyệt Nhi!"
Bản Ngã Sơ Tâm gọi một tiếng, thanh âm tràn đầy phẫn nộ cùng bất đắc dĩ.
Phong Triền Nguyệt hung hăng trừng hắn, lạnh giọng: "Ta nói rồi, không được khiến ta thấy nàng ta chạm vào chàng, không thì ta sẽ giết nàng ta!". Nói xong, lại một roi quất qua.
Bản Ngã Sơ Tâm cầm thanh đao sau lưng ra, không dám rút đao khỏi vỏ, chỉ cầm đao lên đỡ chiêu của Phong Triền Nguyệt, nói: "Nguyệt Nhi, nàng đã nói là sẽ không thương tổn nương tử của ta mà!"
"Nương tử..."
Ánh mắt Phong Triền Nguyệt lại mơ hồ lên, nàng ta bắt đầu lẩm bẩm: "Chàng gọi nàng ta thân thiết như vậy, nàng ta còn chạm vào chàng, chạm đến chàng..."
THẨM HI thấy vậy, lập tức gọi: "Cẩn thận, nàng ta lại nổi điên đấy!"
Lời còn chưa dứt, Phong Triền Nguyệt vung tay lên, ba ánh hồng lóe ra, bay thẳng về hướng Đường Thi. Bản Ngã Sơ Tâm chém đao ra, đánh bay ba ám khí kia, tức giận nói: "Nguyệt Nhi, nếu nàng còn chưa thu tay lại, đừng trách ta vô tình!"
Phong Triền Nguyệt không nghe vào tai, lại một roi quất về phía Đường Thi.
Bản Ngã Sơ Tâm không nhịn nữa, rút đao ra khỏi vỏ, xông tới chỗ Phong Triền Nguyệt. Hắn sợ roi dài của Phong Triền Nguyệt quét đến những người trong phòng, cố ý dẫn nàng ta theo ra ngoài, hai người đánh qua đánh lại, nhảy lên đầu tường, dẫm ngọn cây, càng đánh càng đi xa...
THẨM HI cảm thấy nàng không có gì để nói với Phong Triền Nguyệt, nhưng nàng ta lại không thấy vậy. Làm một nữ nhân có địa vị trên cả đế vương, nàng ta không có tỉ muội, bạn bè khuê mật, thâm chí một người đáng tin cậy để tâm sự cũng không có. Cho nên khi nàng ta thấy một người có thể khiến mình đối xử bình đẳng như Kiếm thần phu nhân Thẩm Hi, đặc biệt trong hoàn cảnh mờ mịt khó xử này, càng khiến nàng ta có cảm xúc muốn nói hết tất cả, không cần lời khuyên nhủ, chỉ cần có người nghe là được.
"Đệ muội, muội nói bây giờ ta nên làm thế nào để có thể níu kéo lại chàng ấy?". Phong Triền Nguyệt lau sạch nước mắt trên mặt, đôi mắt hồng hồng nhìn chăm chú vào Thẩm Hi như nhìn một vị cứu tinh.
THẨM HI buồn bực, nhình nàng giống một vị tri tâm tỉ tỉ không? Sao ai cũng đến tìm nàng tố khổ rồi xin ý kiến vậy? Nàng cùng Hoắc Trung Khê ân ái thắm thiết, nhưng đó là xuất phát từ hai phía chứ có phải riêng mỗi nàng đâu? Nếu Hoắc Trung Khê thực sự là một người lăng nhăng đa tình, Thẩm Hi thấy mình cũng không có bản lĩnh gì để chiếm lấy riêng hắn. Nhìn Phong Triền Nguyệt rối rắm, Thẩm Hi buồn bực cực kì, chuyện tình tay ba này liên quan gì đến nàng? Nàng thì liên quan gì đến Bản Ngã Sơ Tâm đâu mà nữ nhân của hắn cứ đến tìm nàng làm gì?
Nàng nhìn Phong Triền Nguyệt đang chọc chọc bát cơm kia, chán nản nói: "Ta nào biết đâu! Ngươi nói ngươi khó xử, Đường Thi còn khổ hơn ngươi kìa, Bản Ngã Sơ Tâm không nói mình là Võ thần nàng ấy cũng gả cho hắn, còn sinh một đứa con rồi, ngày ngày nấu cơm giặt giũ cho hắn, bây giờ ngươi còn đến phá rối, ngươi nói nàng ấy có sướng không?"
Phong Triền Nguyệt yên lặng cúi đầu suy nghĩ, đang lúc Thẩm Hi nghĩ nàng ta không muốn nghe mình nói, bỗng Phong Triền Nguyệt ra tiếng, giọng nói mang vẻ bố thí: "Vậy ta không giết nàng ta là được chứ gì? Chỉ cần nàng ta biến mất là được, coi như ta không phát hiện đi".
THẨM HI liếc Phong Triền Nguyệt một cái, châm chọc: "Ngươi cảm thấy mình rộng lượng lắm đúng không? Ngươi ta là vợ chồng đứng đắn, việc gì phải rời khỏi đây?"
Phong Triền Nguyệt không nổi nóng với câu châm chọc của Thẩm Hi, ngẩng đầu bình thản nói: "Nàng ta không đi cũng được, nhưng nếu lại dám chạm vào Sơ Tâm trước mặt ta, ngày nào đó bị ta giết thì cũng không trách được".
THẨM HI bất đắc dĩ ấn huyệt thái dương, Phong Triền Nguyệt tuyệt đối không phải là người địa cầu, người địa cầu có ai ngớ ngẩn như nàng ta không? Vợ chồng người ta nắm tay, thân thiết thì làm sao vậy, phạm pháp à?
"Người ta là phu thê, hôn môi hành phòng đều được chứ đừng nói đến nắm tay, ngươi làm sao thế?". THẨM HI bực mình, ngay cả nói cũng lớn giọng lên.
Nghe Thẩm Hi nói lộ liễu như vậy, Phong Triền Nguyệt đỏ mặt, nhìn nhìn chung quanh rồi nhỏ giọng: "Ta cứ như vậy đấy, mỗi khi thấy nàng ta thân thiết với Sơ Tâm ta lại muốn giết nàng ta".
Giết giết giết, nữ nhân ngu xuẩn này đúng là không có thuốc chữa. Thẩm Hi còn cho rằng nàng ta kiều mị như vậy, chắc chắn là sát thủ nam nhân đâu, không ngờ lại là vẻ bề ngoài mà thôi. Người nào cũng có tính hai mặt, nếu cứ trông mặt mà bắt hình dong thế này đúng là không thể hiểu hết được.
THẨM HI trợn trắng mắt, khinh bỉ nhìn Phong Triền Nguyệt: "Ngươi chỉ biết đánh đánh giết giết, giết người thì giải quyết được cái gì? Ngươi có tin hay không bây giờ ngươi chỉ cần giết chết Đường Thi, Bản Ngã Sơ Tâm sẽ lập tức giết ngươi báo thù cho thê tử?"
Phong Triền Nguyệt có chút ngờ ngợ, do dự nói: "Chắc sẽ không..."
Thấy Phong Triền Nguyệt có vẻ yếu bớt lại, Thẩm Hi cảm thấy càng thêm tự tin, châm chọc nói: "Nếu ngươi là nương hắn thì hẳn là không. Nhưng ngươi lại chả phải nương hắn, vậy có gì để chắc chắn hắn không giết ngươi chứ? Ta hỏi ngươi, nếu giờ Bản Ngã Sơ Tâm bị người ta giết, ngươi có muốn giết người ta để báo thù cho hắn không?"
"Chắc chắn!". Phong Triền Nguyệt trả lời dứt khoát, không chút do dự, xem ra trong lòng nàng ta thực sự có Bản Ngã Sơ Tâm.
"Ngươi xem, ngươi với hắn còn chưa thành thân mà có người muốn giết hắn ngươi đã nghĩ báo thù, đằng này Đường Thi lại là thê tử mà hắn cưới hỏi đàng hoàng, còn sinh con cho hắn, ngươi nói nếu ngươi giết Đường Thi, Bản Ngã Sơ Tâm có lẽ không trả thù, nhưng chắc chắn sẽ tuyệt giao, tuyệt đối không tiếp thu kẻ thù giết thê tử mình". Phong Triền Nguyệt rất muốn phản bác, nhưng nghĩ lại cũng thấy đúng, không thể phản bác, chỉ đành tiếp nhận suy luận của Thẩm Hi: "Vậy ta không giết nữ nhân kia là được chứ gì?"
"Thế mới đúng chứ, giết người không phải là cách giải quyết vấn đề, đặc biệt là trong chuyện tình cảm, nhất định phải tìm đúng cách mà gỡ rối. Như chuyện của tình lang ngươi trước đây, ngươi giết hết cả nhà người ta, sướng không? Nhất thời nóng máu mà hối hận cả đời, ngươi vui sao?". THẨM HI vừa khuyên giải vừa mừng thầm, xem ra cái mạng nhỏ của Đường Thi được mấy câu nói của nàng cứu vớt rồi.
Câu cuối của Thẩm Hi rõ ràng tác động đến Phong Triền Nguyệt, trên mặt nàng ta đầy vẻ mê mang, sau đó là thống khổ, dần chìm vào dĩ vãng, đau khổ lẩm bẩm: "Đúng vậy, giết người cũng vô dụng. Năm đó sau khi Vệ lang chết, ta một chút cũng không vui, lúc ta giết chàng ấy, đôi mắt chàng mở to, tựa hồ không thể tin được ta sẽ giết người vậy. Ta vẫn luôn không thể quên được ánh mắt đó, không thể quên được... Rõ ràng chàng ấy nói sẽ cưới ta, hai ta nồng thắm như vậy, sao chàng ấy lại quên chứ? Ta đi tìm chàng ấy , nữ nhân kia cười nhạo ta, nói chuyện không có một chữ thô tục, lại câu câu lấy máu, Vệ lang không quản được nàng ta, nàng ta càng nói càng quá đáng, ta tức giận, bèn giết nàng ta, thế mà Vệ lang lại ôm lấy nàng ta mà khóc, còn mắng ta là kẻ ngoan độc, khiến ta cú đi... Trước đây chàng ấy dịu dàng như vậy, đối xử tốt với ta như vậy, thế mà vì nữ nhân đáng giận kia mà mắng ta, đuổi ta..."
Phong Triền Nguyệt vô thức kể ra chuyện cũ, càng nói nước mắt càng tuôn rơi, đau thương cuộn lên trong ánh mắt.
THẨM HI thấy đôi mắt nàng ta mờ mịt, trong lòng biết chuyện không tốt, có vẻ như bị nàng kích thích mà tẩu hỏa nhập ma, hóa điên, đang lúc nàng định trấn an mấy câu, nàng ta đã thê lương kêu một tiếng: "Vệ lang, ta thật hận..."
Dứt câu, người đã đứng lên, nhón chân nhảy một cái, một chưởng chém ra, cửa sổ đã vỡ toang, đến khi Thẩm Hi hoàn hồn thì Phong Triền Nguyệt đã bay người ra khỏi cửa sổ, dùng khinh công nhảy lên bờ tường không thấy bóng dáng đâu nữa.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Nàng ta điên thật rồi sao?
THẨM HI vội chạy ra ngoài gọi người, nàng chạy về phía phòng của Bản Ngã Sơ Tâm với Đường Thi mà hét lên: "Bản Ngã Sơ Tâm, Bản Ngã Sơ Tâm ngươi mau ra đây..."
Nghe thấy Thẩm Hi gọi lạc cả giọng, Bản Ngã Sơ Tâm chạy ra khỏi phòng, hỏi: "Sao vậy? Có người đánh đến đây?"
THẨM HI không dám giấu giếm: "Ta đang nói chuyện với Phong Triền Nguyệt, nhắc đến thảm án diệt môn năm đó nên nàng ta nổi điên, lao ra ngoài rồi..."
Nàng mới nói đến đây, Bản Ngã Sơ Tâm đã bồn chồn cắt ngang: "Nàng ấy đi về hướng nào?"
THẨM HI vội nói: "Không biết, ta chỉ chớp mắt một cái mà nàng ta đã không thấy tăm hơi đâu cả".
Bản Ngã Sơ Tâm lập tức buông Thẩm Hi ra, đề khí nhảy lên nóc nhà, nhìn nhìn chung quanh rồi nhanh chóng đuổi về hướng bắc.
THẨM HI xấu hổ nhếch miệng, muốn khóc mà xin lỗi Đường Thi đang đi theo sau: "Đường Thi, thực xin lỗi, chắc ta làm mọi chuyện phức tạp lên rồi".
Đường Thi vẫn khá bình tĩnh, nàng đi qua ngoắc lấy tay Thẩm Hi an ủi: "Thẩm tỉ tỉ, tỉ không cần phải áy náy, có một số chuyện thế nào cũng sẽ xảy ra thôi, ai cũng không ngăn được. Món bánh đào lần trước tỉ làm rất ngon, hai ta đi làm thêm một mẻ cho Tiểu Nghênh với Tiểu Hiệp đi". Nói xong, nàng kéo Thẩm Hi đi vào trong bếp, không muốn nhắc đến chuyện này nữa.
THẨM HI thật không ngờ Phong Triền Nguyệt lại có vấn đề về tinh thần, nàng thấy trong ngày thường nàng ta không có hành vi nào gọi là quá khích cả, bây giờ nhớ lại mới thấy, một cô nương chưa đến 20 tuổi đã trải qua biến cố suýt mất mạng, tình lang cưới người khác, bị tình địch trào phúng cười nhạo, chỉ sợ là ai cũng phát sinh vấn đề tâm lí, huống chi nàng ta còn tự tay giết chết tình lang, còn chết ngay trước mặt mình, nếu đổi là Thẩm Hi nàng cũng không sốc mới là lạ, đừng nói Phong Triền Nguyệt lại là người mẫn cảm như vậy.
Khiến Phong Triền Nguyệt bị kích thích chạy mất nên cả buổi trưa Thẩm Hi luôn thất thần, không dừng được mà suy nghĩ vớ vẩn. Nếu Phong Triền Nguyệt có mệnh hệ gì , hay là nổi điên, vậy chẳng phải nàng thành tội nhân của Đông Nhạc sao? Hay nếu Phong Triền Nguyệt nhờ chuyện này mà nối lại được tình xưa với Bản Ngã Sơ Tâm, vậy nàng biết ăn nói thế nào với Đường Thi bây giờ? Nàng liếc trộm Đường Thi mấy lần, lại thấy Đường Thi vẫn luôn bình thản làm việc, có vẻ kiên cường hơn Thẩm Hi nhiều lắm.
Cả buổi trưa Đường Thi vẫn luôn bận rộn trong bếp, khuôn mặt bình tĩnh, tựa hồ chuyện này không đáng để nàng lo lắng.
Đến lúc ăn cơm tối hai người kia vẫn không trở lại, Hoắc Trung Khê thì đúng hạn mang hai đứa nhỏ trở về, Thẩm Hi thấy hắn trở lại, lập tức như tìm được cứu cánh, vội vàng túm hắn vào phòng, kể lại chuyện xảy ra hôm nay.
Nghe nàng kể Bản Ngã Sơ Tâm đã đuổi theo Phong Triền Nguyệt, Hoắc Trung Khê nói: "Nếu Bản Ngã Sơ Tâm đã đi theo thì nàng còn lo lắng gì nữa? Yên tâm đi, không có việc gì đâu. Đi ăn cơm đi".
Mọi lời nói của Hoắc Trung Khê đều đáng tin, Thẩm Hi cuối cùng cũng yên tâm hơn một chút, nhưng vẫn chưa dừng chuyện nghĩ ngợi lại, cơm chiều chỉ ăn một chút rồi buông đũa. Hoắc Trung Khê sợ thê tử bảo bối của mình bị đói, lại gắp mấy đũa bón cho nàng, đợi khi Thẩm Hi ăn lửng dạ rồi mới thôi.
Thời gian qua rất nhanh, trời đã khuya rồi nhưng Bản Ngã Sơ Tâm với Phong Triền Nguyệt vẫn chưa trở lại, Thẩm Hi trằn trọc mãi không ngủ được, tự trách mình xen vào việc người khác, ăn nói linh tinh, lại nói nếu Bản Ngã Sơ Tâm nối lại tình xưa với Phong Triền Nguyệt cũng chả liên quan gì đến nàng, nàng lắm miệng làm gì, bây giờ thì xong rồi, kích thích khiến người ta phát bệnh tâm thần, chuyện này to rồi.
Hoắc Trung Khê biết thê tử tự trách, hai phu thê đã thổi đèn nằm xuống kháng rồi, hắn dịu dàng ôm nàng vào lòng, sờ sờ cái bụng to tròn của nàng, dịu dàng nói: "Không cần suy nghĩ lung tung, nghĩ nhiều thương thân. Phong Triền Nguyệt sẽ không sao đâu, năm đó nàng ta còn trẻ như vậy còn qua được nữa là bây giờ. Bây giờ chuyện cách nhiều năm như vậy, cùng lắm thì nàng ta thương tâm mấy ngày là hết, làm sao có chuyện gì xảy ra được?"
THẨM HI thở dài: "Phong Triền Nguyệt thì ta cũng không đến nỗi bứt rứt, ta lo nhất là vạn nhất hai người kia thật sự nối lại tình xưa, Đường Thi sẽ làm sao bây giờ?"
Hoắc Trung Khê biết nàng với Đường Thi thân thiết nên sẽ lo lắng, đành cố tìm lời an ủi nàng: "Giữa Bản Ngã Sơ Tâm với Đường Thi vốn đã có vấn đề, dù Phong Triền Nguyệt có xuất hiện hay không thì sớm hay muộn hai người cũng sẽ bùng nổ, bây giờ chỉ là tiến nhanh quá trình thôi. Nàng đừng nghĩ nhiều quá, nếu tình cảm hai phu thê họ tốt như chúng ta xem, có ai chen vào được nữa không?"
Tuy nói vậy nhưng Thẩm Hi vẫn không thể an tâm được, thầm hạ quyết tâm sau này gặp được chuyện gì cũng không thể quản, không xen vào bình luận một câu.
Sáng sớm tinh mơ Thẩm Hi mới rời giường đã nghe thấy tiếng người đang nói chuyện, nàng chạy ra ngoài xem, quả nhiên là Bản Ngã Sơ Tâm với Phong Triền Nguyệt đã trở lại. Phong Triền Nguyệt không thất thường như hôm qua nữa mà an tĩnh đứng cạnh Bản Ngã Sơ Tâm, chợt nhìn còn giống như một cô gái yên tĩnh hiền lành. Qua một đêm ở chung hai người cũng không thân mật như Thẩm Hi đoán trước, ngược lại còn có vẻ thêm xa cách hơn.
Hai người này làm sao vậy?
THẨM HI cứ nhìn mà ngờ ngợ không biết hai người xảy ra chuyện gì, không lẽ nàng khiến Phong Triền Nguyệt bị kích thích đến mất trí nhớ đó chứ?
Chương 94
Bản Ngã Sơ Tâm với Phong Triền Nguyệt không đứng lại lâu, Phong Triền Nguyệt gật đầu chào hỏi với Thẩm Hi xong, đi thẳng về chỗ gian nhà gỗ nàng ta ở. Bản Ngã Sơ Tâm thì hỏi nàng: "Đệ muội, nương tử ta đã tỉnh chưa?"
"Chắc chưa đâu, vẫn còn sớm mà". THẨM HI nghi hoặc nhìn hắn, bộ quần áo trắng mặc hôm qua có vẻ nhăn nhúm, bẩn bẩn nhưng vẫn chỉnh tề, không nhìn ra có chỗ nào không ổn. Không lẽ hai người kia không có chuyện gì xảy ra sao? Trai đơn gái chiếc ở chung một đêm mà lửa tình không nhen lại?
Hiển nhiên Bản Ngã Sơ Tâm không có tâm tư bắt chuyện với nàng, chào hỏi xong cũng đi về phòng. THẨM HI tuy tò mò giữa hai người đã xảy ra chuyện gì nhưng không vô duyên đến mức đi hỏi thẳng người ta, thấy hai người kia đều đi rồi, nàng cũng trở về phòng rửa mặt chải đầu.
Đến lúc ăn cơm sáng, Phong Triền Nguyệt không xuất hiện, nhà Bản Ngã Sơ Tâm lại đến đầy đủ. Bản Ngã Sơ Tâm đã rửa mặt sạch sẽ, cũng thay quần áo, Đường Thi vẫn biểu cảm nhàn nhạt như cũ, không buồn không vui, Bản Ngã Nghênh thì vui nhộn hoạt bát nghịch ngợm với Hoắc Hiệp, tất cả đều giống như bình thường.
Ăn cơm sáng xong, Hoắc Trung Khê cùng Bản Ngã Sơ Tâm dẫn nhóm Hoắc Hiệp đi luyện võ, An Tu Cẩn thì không biết đi đâu, để Tĩnh Huyên ở nhà.
Sau khi Thanh Phù đi rồi, Tĩnh Huyên không có bạn chơi cùng nữa, lại biết mẫu thân cùng ca ca đều đã không còn nên cả người có vẻ sa sút yên tĩnh nhiều, ít khi nói cười như trước. Cô bé yên lặng ngồi trên kháng thêu hoa, phảng phất như một pho tượng không cảm xúc.
THẨM HI biết nỗi đau mất người thân cần có thời gian để người ta bước ra từ nỗi đau đó, không thể dựa vào ai khác. Năm đó khi cha mẹ mất, nàng cũng đau buồn một thời gian dài , ngay cả trượng phu Triệu Dịch suốt ngày an ủi cũng không có tác dụng gì. Nhắc đến Triệu Dịch, Thẩm Hi mới cảm thấy được mình đã đi qua một kiếp người, quên lãng hết thảy về kiếp trước, Hoắc Hiệp cùng Hoắc Trung Khê đã chiếm hết cuộc sống của nàng, mà nàng cũng dành hết cảm tình cho gia đình mới, người nam nhân nàng yêu ở kiếp trước rồi bị phản bội kia giờ đã tan biến dần theo thời gian, chẳng thể có nổi một vị trí trong lòng nàng nữa. Bây giờ nhớ đến người này, Thẩm Hi không còn một cảm xúc gì nữa, dường như hắn chỉ là một người từng đi qua cuộc đời nàng mà thôi. Từ Triệu Dịch, Thẩm Hi lại nhớ đến cuộc sống ở hiện đại, những ngày tháng nhàn nhã ngồi văn phòng, cuối tuần đi shopping, cuộc sống hiện đại đầy đủ tiện nghi, quanh cảnh thành phố đầy những tòa nhà chọc trời... giờ chỉ còn là một vệt kí ức phai dần theo năm tháng, Thẩm Hi chỉ còn lại 4 từ, cuộc sống kiếp trước để hình dung về những kí ức ấy.
THẨM HI ngồi đó cảm hoài, Tĩnh Huyên cũng yên tĩnh thêu thùa, hai người ai bận việc nấy, không quấy rầy nhau, cho đến khi Phong Triền Nguyệt đi vào, bầu không khí tĩnh lặng mới bị phá vỡ.
"Đệ muội, nghĩ gì mà xuất thần thế?". Phong Triền Nguyệt đã thay một bộ quần áo đõ thẩm, khuôn mặt treo nụ cười kiều mị thường thấy, bộ dáng nhu nhược an tĩnh sáng nay biến mất không thấy, phảng phất như một nét thoáng qua, bộ dáng này mới phải là khuôn mặt chân thực của nàng ta.
THẨM HI hoàn hồn, bứt ra khỏi dòng niệm tưởng, thấy bộ dạng của Phong Triền Nguyệt như vậy, không khỏi sững sờ, lại nghe nàng ta gọi mình là đệ muội, mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra nàng ta không bị mình kích thích đến mất trí nhớ, tình tiết cẩu huyết này không xuất hiện, may quá.
"Ngươi đừng gọi ta là đệ muội được không? Nghe có vẻ không xuôi tai, cứ gọi tên ta là được". Thẩm Hi đứng dậy đổ chén trà cho nàng ta, đặt lên trên bàn, tựa hồ việc nói chuyện bình thường với Phong Triền Nguyệt có thể khiến nàng bớt áy náy hơn.
"Được, vậy ta cứ gọi cô là Thẩm muội muội vậy". Phong Triền Nguyệt cầm chén trà lên nhấp một ngụm, cười tủm tỉm.
Uống trà xong, nàng ta liếc thấy Tĩnh Huyên đang ngồi trên kháng thêu hoa, bèn chuyển người lên kháng ngồi cạnh Tĩnh Huyên để nhìn cô bé thêu thùa. TĨNH HUYÊN nhìn nàng ta một cái, không nói gì, tiếp tục cúi xuống thêu hoa.
Một chốc sau, Phong Triền Nguyệt ra tiếng: "Màu sắc của một cánh hoa không tương đồng, ngoài cùng màu đậm, càng vào phía trong, sát với nhị hoa thì màu càng nhạt, cháu chỉ dùng hai màu thêu sẽ không đẹp, ta biết cách thêu 4 màu, đóa hoa thêu xong trông sẽ sống động hơn".
Thẩm Hi không khỏi kinh ngạc: "Cô còn biết thêu hoa?"
Phong Triền Nguyệt cầm lấy một sợi chỉ vê lên, thpr dài: "Lúc tuổi trẻ, có học qua một thời gian". Nàng ta lại tự giếu cười cười: "Khi đó ta còn muốn làm hiền thê lương mẫu kia".
Không cần nói ra thì Thẩm Hi cũng đoán được 'khi đó' mà nàng ta nói chính là lúc yêu đương với 'Vệ lang' kia.
Thiếu nữ mới trăng tròn, ngây thơ hồn nhiên, lại mới biết yêu, tất nhiên là mặc sức tưởng tượng về cuộc sống tương lai, trong mắt luôn tràn đầy màu hồng. Việc đưa tín vật cho tình lang đại khái là chuyện đương nhiên của mỗi tiểu cô nương, mà ở xã hội này, khăn tay, túi thơm, túi tiền... là vật phẩm được đưa nhiều nhất. Việc Phong Triền Nguyệt học qua thêu thùa không phải là chuyện lạ.
Kì thực Thẩm Hi không muốn tiếp tục nói chuyện phiếm với nàng ta, trải qua chuyện hôm qua khiến nàng hơi sợ hãi, không biết lúc nào nàng ta lại phát điên, nàng lại không phải bác sĩ tâm lí, lỡ nàng ta có lên cơn tiếp thì cũng bó tay chịu trận. Sợ lại kích thích đến Phong Triền Nguyệt, Thẩm Hi chỉ đành cẩn thận tìm đề tài nói chuyện: "Nếu cô hiểu thêu thùa, vậy dạy cho Tĩnh Huyên đi, trong rừng rậm không có ai dạy cô bé thêu thùa, chỉ có một chút kiến thức cơ bản được học từ trước, về sau chỉ có tự mày mò mà thêu thôi".
Phong Triền Nguyệt tươi cười gật đầu, thân mật đưa tay ra bá vai Tĩnh Huyên, dịu dàng làm thân: "Năm nay Tĩnh Huyên hơn 10 tuổi rồi?"
TĨNH HUYÊN đã lâu không có bạn chơi cùng, tuy biết Phong Triền Nguyệt là Võ thần, nhưng nhìn khuôn mặt nàng ta tươi trẻ như một tỉ tỉ chứ không phải đại thẩm hơn 40, lại biểu cảm ôn hòa nên không khỏi nhẹ giọng đáp: "Đã 13".
Phong Triền Nguyệt cảm thán: "Cả đời nữ nhân chỉ có khung tuổi này là đẹp nhất, xinh đẹp trẻ trung như một nụ hoa chưa hé, khiến người nhìn mà hâm mộ".
Được Phong Triền Nguyệt khen, Tĩnh Huyên ngượng đỏ mặt, Phong Triền Nguyệt cầm bức thêu lại nhìn nhìn, cầm lấy kim thêu thử: "Châm pháp của ta không tốt lắm, nhưng còn tạm được, mà nhiều năm rồi không chạm vào kim chỉ, không biết còn thêu được không". Đang nói chuyện, cây kim đã đâm xuống mặt vải, lên xuống nhịp nhàng.
Dáng vẻ dịu dàng an tĩnh của Phong Triền Nguyệt hiện giờ trông rất thuận mắt, đặc biệt là khi nàng ta cúi xuống thêu, chiếc cổ duyên dáng cúi xuống như một thiên nga cao ngạo chịu phục tùng, khiến người càng thêm nhu mĩ dịu dàng. THẨM HI có thể tưởng tượng năm đó 'Vệ lang' nhìn đến một thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng như vậy, tình cảm ngọt ngào yêu thương không tả xiết. Còn Bản Ngã Sơ Tâm, có phải cũng thấy được dáng vẻ này nên mới nhớ mãi không quên không?
THẨM HI đang ngồi suy nghĩ miên man, Phong Triền Nguyệt với Tĩnh Huyên đã trò chuyện hòa hợp, Phong Triền Nguyệt nghiêm túc lại dịu dàng dạy dỗ, Tĩnh Huyên chăm chú nhìn từng đường kim mũi chỉ, lâu lâu nhẹ giọng hỏi lại. Hai người đều xinh đẹp, Tĩnh Huyên sạch sẽ đơn thuần như một đóa sơn chi trắng, mà Phong Triền Nguyệt rực rỡ đường hoàng như một nụ hoa sen nở rộ, hai phong cách, hai vẻ đẹp bất đồng nhưng lại hòa hợp, bổ sung cho nhau, tôn lên vẻ đẹp hai bên khác biệt.
Suốt một buổi sáng Phong Triền Nguyệt đều ngồi trong phòng dạy Tĩnh Huyên thêu thùa, bầu không khí ấm áp hài hòa kia khiến Thẩm Hi cũng thấy yên lòng.
Đến buổi trưa ngự trù nấu nướng xong xuôi, thị nữ đưa đồ ăn đến, dọn bàn bày bát đũa xong lui xuống, Thẩm Hi cố ý ra ngoài dặn dò các nàng đưa đồ ăn đến phòng Bản Ngã Sơ Tâm, nói cho nhà họ không cần đến đây ăn, dụng ý không để Đường Thi phải chạm mặt Phong Triền Nguyệt, miễn cho khó xử.
Nàng dặn dò thị nữ xong, đi vào trong phòng gọi hai người đang thuê thùa kia xuống ăn cơm: "Dừng tay lại đã, ngồi xuống ăn cơm trước đi".
Hai người buông khung thêu xuống, Phong Triền Nguyệt xoay xoay cổ , than: "Không được, ta đúng là già rồi, nhớ năm đó ngồi cả ngày thêu mà vẫn không sao , giờ mới chỉ ngồi một chốc thôi đã mỏi hết vai hết cổ". Thẩm Hi trêu ghẹo: "Trông cô còn trẻ hơn ta, ta còn chưa than, cô kêu gì?"
Phong Triền Nguyệt đứng trên mặt đất vươn vai, tự giếu nói: "Chỉ là luyện công nên nhìn mới trẻ thôi, bằng không số tuổi của ta đủ làm lão thái bà rồi".
"Tĩnh Huyên cũng mau xuống đây ăn cơm đi, chiều lại thêu tiếp". Thẩm Hi vừa gọi Tĩnh Huyên vừa ngồi xuống bàn trước, chia đũa chuẩn bị ăn cơm.
Mới ăn được một lát, ngoài cửa sổ bỗng truyền đến tiếng Bản Ngã Sơ Tâm: "Nương tử, nương tử, đừng đi nhanh thế chứ, đợi ta với". Thẩm Hi ngẩng đầu lên nhìn Phong Triền Nguyệt, quả nhiên sắc mặt đã đen sì.
Không phải đã khiến thị nữ đưa đồ ăn đến cho họ rồi hay sao, lại còn đến làm gì?
THẨM HI đang muốn mở miệng nhắn nhở hai phu thê, Đường Thi đã vén rèm cửa đi vào, Bản Ngã Sơ Tâm đi đằng sau, cúi đầu kéo tay nàng, lải nhải: "Nương tử, tối qua bọn ta thực sự không có chuyện gì mà..."
Đường Thi dừng bước lại, Bản Ngã Sơ Tâm không phanh kịp, huých phải lưng nàng, hắn đang muốn nói thêm gì nữa, chợt thấy Phong Triền Nguyệt đã mặt xanh lè, cái tay nhanh như chớp véo lấy cần cổ trắng nõn của Đường Thi!
Không kịp suy nghĩ, Bản Ngã Sơ Tâm vội đưa tay gỡ chiêu của Phong Triền Nguyệt, kéo Đường Thi ra che ở sau lưng, sau đó đưa tay lên đỡ lấy ngọn roi Phong Triền Nguyệt vung lại đây.
"Nguyệt Nhi!"
Bản Ngã Sơ Tâm gọi một tiếng, thanh âm tràn đầy phẫn nộ cùng bất đắc dĩ.
Phong Triền Nguyệt hung hăng trừng hắn, lạnh giọng: "Ta nói rồi, không được khiến ta thấy nàng ta chạm vào chàng, không thì ta sẽ giết nàng ta!". Nói xong, lại một roi quất qua.
Bản Ngã Sơ Tâm cầm thanh đao sau lưng ra, không dám rút đao khỏi vỏ, chỉ cầm đao lên đỡ chiêu của Phong Triền Nguyệt, nói: "Nguyệt Nhi, nàng đã nói là sẽ không thương tổn nương tử của ta mà!"
"Nương tử..."
Ánh mắt Phong Triền Nguyệt lại mơ hồ lên, nàng ta bắt đầu lẩm bẩm: "Chàng gọi nàng ta thân thiết như vậy, nàng ta còn chạm vào chàng, chạm đến chàng..."
THẨM HI thấy vậy, lập tức gọi: "Cẩn thận, nàng ta lại nổi điên đấy!"
Lời còn chưa dứt, Phong Triền Nguyệt vung tay lên, ba ánh hồng lóe ra, bay thẳng về hướng Đường Thi. Bản Ngã Sơ Tâm chém đao ra, đánh bay ba ám khí kia, tức giận nói: "Nguyệt Nhi, nếu nàng còn chưa thu tay lại, đừng trách ta vô tình!"
Phong Triền Nguyệt không nghe vào tai, lại một roi quất về phía Đường Thi.
Bản Ngã Sơ Tâm không nhịn nữa, rút đao ra khỏi vỏ, xông tới chỗ Phong Triền Nguyệt. Hắn sợ roi dài của Phong Triền Nguyệt quét đến những người trong phòng, cố ý dẫn nàng ta theo ra ngoài, hai người đánh qua đánh lại, nhảy lên đầu tường, dẫm ngọn cây, càng đánh càng đi xa...
Bình luận facebook