• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cổ Đại Khó Kiếm Cơm (1 Viewer)

  • Chương 33

Chương 95
Thấy hai người kia đã đi mất tăm, Thẩm Hi quay lại xem Đường Thi, thấy nàng đang xoa nhẹ vết bầm trên cổ, làn da tuyết trắng giờ tím lại, sưng vù.
"Ta đi lấy thuốc cho cô". Từ khi Đường Thi đến đây, trong nhà Thẩm Hi không thiếu thốn thuốc thang gì nữa, Đường Thi chăm chỉ hái nhiều thảo dược đến bào chế sẵn, phân loại rõ ràng. THẨM HI lấy một lọ thuốc mỡ tiêu sưng hóa ứ đến, bôi lên cổ Đường Thi, Phong Triền Nguyệt ra tay rất nặng, vết tay hằn lên rõ ràng, tựa hồ Bản Ngã Sơ Tâm mà chậm tay hơn chút là cổ nàng có thể bị bấm gãy.
"Mụ điên này quá độc ác, may mà Bản Ngã Sơ Tâm phản ứng nhanh". Đến giờ Thẩm Hi vẫn còn sợ, vừa lau thuốc cho Đường Thi vừa lầu bầu. Đường Thi vừa qua cửa sinh tử, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như thường, nhàn nhạt nói: "Chàng ấy dù có không quan tâm đến ta cũng phải nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng ta, tỉ yên tâm đi, ta không sao đâu".
THẨM HI cảm thấy Bản Ngã Sơ Tâm không phải kẻ phụ bạc, ít nhất khi Phong Triền Nguyệt đến dây dưa hắn không lập tức xoay người nối lại tình xưa mà vẫn quan tâm che chở Đường Thi, mỗi khi Phong Triền Nguyệt nổi điên hắn đều che chở Đường Thi. Trong lòng hắn vẫn có Đường Thi, nhưng với người thâm tình đuổi theo người ta 20 năm như vậy, việc hắn không dứt khoát với người cũ như vậy có lẽ sẽ khiến người ngoài có cảm giác hoa tâm, nhưng đó chỉ là một người nhớ tình cũ mà thôi.
Mặc kệ hai người kia như thế nào, điều Thẩm Hi quan tâm nhất là Đường Thi, trong tam giác tình yêu phức tạp này, nàng mới là người bị tổn thương nặng nhất. Thẩm Hi biết chuyện cảm tình chỉ có người trong cuộc mới có quyền chủ động nhất, chỉ có người ta mới biết đi con đường nào, nàng là người ngoài cuộc, chỉ có thể đứng xem rồi an ủi, nghĩ vậy, Đường Thi chỉ đành khuyên nhủ: "Sao lại thế chứ, trong lòng Bản Ngã Sơ Tâm vẫn có cô mà, cô xem lần nào Phong Triền Nguyệt muốn hại cô, hắn luôn để cô ra sau lưng mình đó chứ".
Không biết là Đường Thi không tin lời Thẩm Hi hay không muốn tiếp tục đề tài này, Đường Thi mệt mỏi nói: "Thẩm tỉ tỉ, để ta bắt mạch lại cho tỉ lần nữa".
Sau khi Thẩm Hi mang thai, Đường Thi luôn là người bắt mạch cho nàng, tuy Thẩm Hi cảm thấy giờ phút này Đường Thi bảo bắt mạch thì hơi lạ nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống kháng, đưa tay ra cho Đường Thi bắt mạch. Đường Thi đặt tay lên mạch Thẩm Hi, nghiêm túc nghe mạch, một chốc lâu sau mới để tay xuống: "Đứa bé rất khỏe mạnh, thai vị cũng không lệch, tỉ không cần uống thuốc bổ nữa đâu, như vậy là được rồi".
THẨM HI rất tin tưởng y thuật của Đường Thi, nàng nói không có chuyện gì nghĩa là hai mẹ con mình đã rất khỏe mạnh.
Đường Thi nhìn Thẩm Hi, bỗng ra tiếng, đôi mắt trong suốt kiên định: "Thẩm tỉ tỉ, ta phải đi rồi".
"Cái gì? Các cô đi đâu?"
THẨM HI giật mình nhìn nàng, mấy hôm nay có nghe Bản Ngã Sơ Tâm nói gì về chuyện rời đi đâu?
Đường Thi đặt bình thuốc tán ứ xuống, đậy nút lại đặt lên bàn, lại lau khô nước thuốc bị sớt ra ngoài, lúc này mới ra vẻ bình thản nói: "Đi khỏi nhà lâu rồi, giờ cần phải trở về thôi".
"Ở đây không được sao? Dù sao cả nhà đều đã ở một chỗ, nơi nào không là nhà?". THẨM HI rất thích Đường Thi, nữ nhân này luôn có vẻ nhàn nhạt nhưng tâm hồn đơn thuần, nhiệt tình giúp đỡ người khác, lại chân thành, giờ nàng nói phải rời khỏi đây, Thẩm Hi rất không nỡ.
Đường Thi lưu luyến nhìn lại chỗ này, vẫn kiên quyết nói: "Trong nhà còn có không ít người bệnh đến tìm ta khám bệnh, ở chỗ tỉ đã có ngự y nên ta yên tâm rồi,có rời đi cũng không sao". THẨM HI buồn bã nắm lấy tay nàng, muốn nói gì thêm nhưng biết tính cách Đường Thi luôn dứt khoát, đành bỏ cuộc khuyên nhủ.
THẨM HI cho rằng Đường Thi nói phải rời đi là chuyện mấy ngày sau, dù sao Bản Ngã Sơ Tâm đuổi theo Phong Triền Nguyệt ra ngoài chưa về, nhưng nàng không ngờ qua buổi Đường Thi đã trở về phòng thu dọn hành lí, lấy tấm chăn mỏng địu Bản Ngã Nghênh đang ngủ lên lưng rồi đến chào từ biệt Thẩm Hi.
"Không thể nào! Bây giờ cô đi luôn thế Bản Ngã Sơ Tâm thì sao? Hắn đã về đâu?". Lúc này Thẩm Hi mới thấy lớn chuyện, hành vi này của Đường Thi là bỏ nhà đi chứ không phải là từ biệt thông thường nữa rồi.
Trên mặt Đường Thi khó được lộ vẻ chua xót, nàng nói: "Thẩm tỉ tỉ, không giấu gì tỉ, từ nhỏ ta đã sống trong núi cùng sư phụ, trong nhà chỉ có hai thầy trò ta, an tĩnh quen rồi. Bây giờ hai người họ ngày nào cũng gây chuyện, ta thật chán nản. Bản Ngã Sơ Tâm vẫn luôn thích Phong Triền Nguyệt, chuyện này chàng ấy không giấu được ta, ngày ngày tranh giành một nam nhân, chuyện này ta không làm được. Thẩm tỉ tỉ, hôm nay ta đành cáo từ tại đây, cảm ơn tỉ đã chiếu cố mẹ con ta trong thời gian qua". Nói xong, Đường Thi cúi người hành lễ với Thẩm Hi một cái.
THẨM HI nghe nàng nói vậy, luống cuống rơi nước mắt, đỡ lấy Đường Thi, nghẹn ngào: "Đường Thi, có rảnh thì cô nhớ đến đây thăm ta, ta thật lòng không muốn cô đi..."
Đường Thi ôm lấy Thẩm Hi thật chặt, sau đó dứt khoát xoay người rời đi, Thẩm Hi đi theo nàng đến bìa rừng, đợi khi bóng dáng Đường Thi cõng Bản Ngã Nghênh biến mất trong bóng cây rậm rạp mới nức nở đi về.
Nàng đã trải qua nhiều cuộc chia ly, Cù Minh Tuyết, Danh Thập Tam, Thanh Phù đều đã từng đến rồi đi, tuy nàng cũng thương cảm buồn rầu nhưng không có lầ nào khiến nàng buồn nản như vậy. Đường Thi là người ngoài lạnh trong nóng, nội tâm chân thành tha thiết, một khi có người đối xử tốt với nàng ấy, chắc chắn nàng sẽ đáp lại gấp nhiều lần, dù người ta có làm chuyện gì khiến nàng ấy bực dọc, nàng cũng không quát không giận, chỉ nhàn nhạt nhìn qua rồi gật đầu một cái, chuyện này bỏ qua, trừ phi là chuyện gì quá quắt chạm đến điểm giới hạn của nàng, không thì Đường Thi sẽ không dễ dàng vứt bỏ ai. Rõ ràng là Bản Ngã Sơ Tâm dây dưa không rõ với Phong Triền Nguyệt, mặc kệ là cái ôm ngắn ngủi đêm đó hay hôm sau đi biền biệt cả đêm không về đều khiến Đường Thi chịu tổn thương.
THẨM HI tiễn Đường Thi đi rồi, về phòng ngồi yên trên kháng mà rơi nước mắt.
Đến khi trời tối Hoắc Trung Khê dẫn bọn nhỏ trở lại, mọi người nhìn thấy nàng đang ngồi khóc thút thít trong bóng tối đều rất giật mình.
"Nương tử, nàng làm sao vậy? Ai chọc đến nàng?"
Hoắc Trung Khê nhanh chóng đi đến bên kháng, ôm lấy Thẩm Hi vào lòng an ủi. Thẩm Hi không ngờ hắn phản ứng mạnh thế, thấy Hoắc Hiệp cùng Trịnh Gia Thanh đều đang đứng kia nhìn, vội đấy hắn ra, còn chưa kịp nói gì thì Hoắc Hiệp đã đưa tay lên che mắt, còn nhắc Trịnh Gia Thanh: "Sư huynh, mau che mắt đi, mau che đi".
Trịnh Gia Thanh đã là một thiếu niên 15 16 tuổi, cũng biết mấy chuyện này ngại ngùng, mỉm cười xấu hổ, dắt tay Hoắc Hiệp đi ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Chuyện này chúng ta không cần xen vào, tránh ra ngoài đi".
Hoắc Hiệp vừa đi còn vừa phản kháng: "Nhưng nương chưa nói vì sao nương khóc kia mà, đệ còn phải báo thù cho nương!"
"Chuyện này không đến phiên đệ đâu, còn sư phụ mà"
"Vậy chờ đến khi cha già rồi thì đến lượt đệ vậy, bây giờ đệ không tranh với cha nữa...."
Thanh âm của hai đứa bé xa dần.
Nghe xong những lời thật lòng của con trai, Hoắc Trung Khê cùng Thẩm Hi hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Thẩm Hi trên mặt còn mang nước mắt, phì cười, mà Hoắc Trung Khê thì nghiến răng nghiến lợi: "Thằng nhóc chết tiệt, lông còn chưa mọc đã nghĩ đến chuyện thế chỗ ta rồi? Đúng là dạy được đồ đệ thì sư phụ chết đói mà!"
THẨM HI vừa lau nước mắt vừa nói: "Không sao, dạy xong cũng không đói được chàng, kia không chỉ là đồ đệ mà còn là con trai chàng cơ mà".
"Lại chả. Tên nhóc này khác không nói, riêng việc luyện võ lại rất có tính dẻo, về sau nó có vượt qua ta thì cũng không bất ngờ". Hoắc Trung Khê cũng chỉ giả vờ tức giận một chút, dù sao con trai biết che chở nương đúng là một chuyện đáng mừng. Qua Hoắc Hiệp đánh vỡ không khí, Thẩm Hi cũng không quá buồn nữa, nàng lau nước mắt, kể chuyện hôm nay cho hắn nghe.
Hoắc Trung Khê cầm một cái khăn lông ướt đến, lòng bàn tay chuyển nội lực, cái khăn ấm lên rồi mới cẩn thận đắp lên đôi mắt sưng húp của thê tử, an ủi: "Nàng yên tâm đi, Đường Thi đi không được. Lấy khinh công của nàng ta mà nói, Bản Ngã Sơ Tâm chưa cần đến nửa ngày đã đuổi kịp rồi".
Nghe Hoắc Trung Khê nói đến khinh công Thẩm Hi mới nhớ đến sợ chênh lệch giữa mấy người siêu phàm này với những người bình thường như nàng, nếu Bản Ngã Sơ Tâm mà muốn đuổi theo thật thì đúng là Đường Thi không thoát nổi.
Hai người đang nói chuyện, ngoài sân vọng đến tiếng nói của Bản Ngã Sơ Tâm: "Nương tử, ta về rồi đây". Tiếng nói ngừng lại, một lát sau có tiếng bước chân đi đến cạnh cửa sổ nhà Thẩm Hi. Hoắc Trung Khê nói vọng ra: "Bản Ngã huynh, hai cái thuyền mà ngươi giẫm lật một cái rồi, còn mất thêm một con cá nhỏ!"
Bản Ngã Sơ Tâm sững một lát, ngẫm nghĩ rồi giật mình: "Nương tử ta mang Tiểu Nghênh đi rồi?!"
Một ngọn gió lốc thổi vào phòng, sau đó thổi xuống nhà bếp, quả thực không thấy mẹ con Đường Thi, Bản Ngã Sơ Tâm cuống lên, xanh mặt đứng trong sân, khí thế cuồng táo như mây đen che phủ.
Hoắc Trung Khê còn đổ thêm dầu vào lửa: "Chúc mừng Bản Ngã huynh, trở thành vị Võ thần duy nhất trên thế gian bị thê tử bỏ, cũng không biết Đường Thi có viết hưu thư hay không, nếu có thì Bản Ngã huynh càng thêm danh chính ngôn thuận thành 'hạ đường phu' rồi". Bản Ngã Sơ Tâm nắm chặt nắm đấm, nghiến răng tức giận nói: "Nữ nhân này, ta đã nói là giữa ta với Phong Triền Nguyệt không có gì rồi mà, nàng ấy lại không tin".
THẨM HI chen vào lửa đạn: "Đêm hôm đó ngươi ôm Phong Triền Nguyệt mà gọi Nguyệt Nhi Đường Thi đã nghe được, còn có một đêm ngươi cùng Phong Triền Nguyệt ở chung suốt đêm đến sáng mới về, cái này mà bảo là không có gì sao? Nếu là Đường Thi ôm ấp với nam nhân khác hay là ở cùng người ta một đêm xem, ngươi có điên lên không? Bây giờ ngươi tự hỏi lòng mình đi, ngươi dám nói trong lòng ngươi giờ không có Phong Triền Nguyệt nữa sao?"
Câu hỏi của Thẩm Hi khiến Bản Ngã Sơ Tâm im lặng, có lẽ với hắn thì việc không có chuyện gì xảy ra với Phong Triền Nguyệt đã là được rồi, Đường Thi sẽ không sao. Nhưng bây giờ thử đặt mình vào góc nhìn của người khác mà nghĩ đến trường hợp Thẩm Hi nói, hắn thực sự không thể tiếp thu được chuyện thê tử ái muội với nam nhân khác như hắn ái muội với Phong Triền Nguyệt.
Hoắc Trung Khê thấy hắn vẫn đang đứng đó, quát: "Còn đứng đực ra làm gì, không mau đuổi theo đi? Theo tính tình của Đường Thi, nếu muốn trốn thì chắc sẽ không để ngươi tìm ra đâu, đến khi đó quãng đời còn lại của ngươi chỉ cần đi tìm nàng ta thôi cũng được đến hết đời rồi".
Bản Ngã Sơ Tâm không nói gì nữa, đề khí xông ra ngoài.
Thấy Bản Ngã Sơ Tâm đi rồi, Thẩm Hi mới chọc chọc Hoắc Trung Khê: "Ơ, hắn đã về rồi, thế còn Phong Triền Nguyệt đâu?". Hoắc Trung Khê trả lời rất nhanh: "Không biết, nãy ta chỉ nghe được mỗi Bản Ngã Sơ Tâm trở lại".
"Không thể nào, Bản Ngã Sơ Tâm thực sự đánh đuổi được Phong Triền Nguyệt rồi?". Thẩm Hi ngạc nhiên, thực sự hai người kia đã trở mặt thành thù rồi sao?
"Nữ nhân điên khùng kia rất khó chơi, cứ là bây giờ nàng ta đã bỏ đi rồi, về sau vẫn sẽ trở lại. Nương tử, nàng đừng để ý đến mấy chuyện này, nàng đang mang thai, đừng nên suy nghĩ nhiều, người một nhà chúng ta an ổn sống là được, chuyện nhà người khác thì để người khác lo, nàng cứ nhìn nhìn làm giải trí là xong, về sau không được khóc nữa". Hoắc Trung Khê ôm Thẩm Hi vào lòng, dặn dò thê tử ngày càng đa sầu đa cảm của mình.
Dỗ thê tử xong, lại truyền lệnh để người hầu mang bữa tối lên, hắn mới đi gọi con trai cùng đệ tử đến ăn cơm, một nhà 4 người vui vẻ hòa thuận mà ăn tối. Chưa ăn được mấy miếng, Thẩm Hi sực nhớ ra: "An Tu Cẩn cùng Tĩnh Huyên đâu rồi, sao không đến ăn cơm?"
Hoắc Trung Khê trả lời: "Vừa nãy ta gặp An Tu Cẩn ngoài cổng, hắn nói thị vệ doanh bên kia mở tiệc chiêu đãi hắn cùng Tĩnh Huyên nên không sang đây ăn nữa".
Thị vệ mở tiệc chiêu đã cựu hoàng đế? Chuyện này nghe có vẻ quái quái, nàng lại dò hỏi: "Sao họ lại mời An Tu Cẩn?". Hoắc Trung Khê vừa gắp đồ ăn cho nàng vừa trả lời: "Tiệc tiễn biệt đi. An Tu Cẩn định mấy hôm nữa sẽ dẫn Tĩnh Huyên trở lại kinh thành".
"Cái gì? TĨNH HUYÊN cũng phải rời đi?"
Nghe được tin tức bất ngờ, Thẩm Hi kinh ngạc đến trợn tròn mắt.
Chương 96
Buổi tiệc vui nào rồi cũng đến lúc tàn, đạo lí đương nhiên này Thẩm Hi luôn hiểu.
Nếu là bằng hữu bình thường thì cũng sẽ nguôi ngoai, nhưng Tĩnh Huyên cùng Thanh Phù đều là hai đứa trẻ Thẩm Hi nuôi lớn, nàng coi hai cô bé như con gái ruột thịt. Lúc Thanh Phù rời đi Thẩm Hi khóc nẫu ruột gan, giờ lại đến Tĩnh Huyên rời đi.
Cả bữa cơm tối nàng không ăn được bao nhiêu, trong đầu toàn là chuyện sắp phải chia lìa với Tĩnh Huyên, ngay cả Hoắc Hiệp cùng Trịnh Gia Thanh làm trò vui mà nàng cũng không thể vui lên được.
Người khác bó tay, cuối cùng chỉ có phu quân Hoắc Trung Khê ra tay. Bọn nhỏ ăn cơm xong rồi trở về phòng, hai phu thê cũng tắm rửa lên giường ngủ.
Hoắc Trung Khê an ủi: "Nàng đừng quá thương tâm, bọn nhỏ lớn rồi, cuối cùng cũng phải rời nhà ra ngoài khám phá. Cứ làm chim nhỏ lưu luyến gia đình, chúng sẽ không lớn được".
"Ta biết chứ, nhưng chỉ lo chúng nó phải chịu khổ". THẨM HI bieesy Tĩnh Huyên rồi sẽ phải rời đi, dù sao cô bé là một công chúa, cha chú vẫn còn sống, một khi đã lớn lên rồi người nhà sẽ đến đón đi, còn chuẩn bị an bài hôn sự.
Hoắc Trung Khê trầm tư chốc lát, nói: "An Tu Cẩn sẽ không tiến cung, cũng sẽ không ở lại kinh thành, khả năng lớn nhất là hắn sẽ đưa Tĩnh Huyên vào cung cho An Tu Thận chiếu cố. Tĩnh Huyên lớn rồi, chuẩn bị chọn rể, ở nơi này của chúng ta không có ai phù hợp, nếu muốn tìm một vị hôn phu tốt cho cô bé thì chỉ có đường vào kinh".
Nghe được chuyện Tĩnh Huyên sẽ phải vào cung, Thẩm Hi đứng ngồi không yên, hoàng cung chính là nơi ăn thịt người không nhả xương, thân phận cô bé đặc biệt như vậy, nếu An Tu Thận bỏ mặc không quan tâm, kia đứa bé này sẽ phải chịu bao nhiêu tội?
"Chúng ta có thể giúp được con bé cái gì không? Ta không muốn đứa bé mà ta nuôi lớn lại bị người khác lạnh nhạt coi thường".
Hoắc Trung Khê thở dài: "Chúng ta chỉ có thể làm 2 việc. Một là ta sẽ chính thức nhận Tĩnh Huyên làm con nuôi, hai là nàng cho con bé nhiều tiền vào". Hắn biết nàng yêu quý Tĩnh Huyên, mà hắn cũng nhìn cô bé lớn lên, không muốn cô bé phải chịu khổ.
THẨM HI lập tức đã hiểu dụng ý của htt. Có người cha nuôi là Kiếm thần, chính là có chỗ dựa lớn, chỉ nhìn vào mặt mũi Hoắc Trung Khê thì những người trong cung cũng không thể coi nhẹ Tĩnh Huyên được. Lại thêm có tiền tài trong người, Tĩnh Huyên muốn làm việc gì cũng dễ dàng hơn, chuẩn bị trên dưới, tặng lễ thỏa đáng, vậy thì ngày tháng trong cung sẽ thoải mái hẳn. Đã suy nghĩ cẩn thận, thấy tiền đồ của Tĩnh Huyên không u ám như trước nữa, Thẩm Hi rốt cuộc an lòng.
Thấy Thẩm Hi đã nghĩ thông, Hoắc Trung Khê đưa tay ra sờ sờ cái bụng trong vo của nàng, dịu dàng nói: "Nàng đừng lo hết cho người khác, thời gian sinh không còn dài nữa đâu, nàng cứ lo cho mình trước đã".
THẨM HI mang thai vào khoảng tháng 6, đầu tháng 7, bây giờ đã vào tháng tư, đại khái còn khoảng 1 2 tháng nữa sẽ đến kì sinh, mỗi ngày ôm quả bóng to lại còn phải lo nghĩ mấy chuyện lung tung này, khó trách hắn lo lắng. Thẩm Hi cũng sờ sờ bụng mình, khát khao nói: "Nếu đứa bé này là con gái thì tốt rồi, ta thích con gái, nếu là một cô bé xinh đẹp như Thanh Phù hay Tĩnh Huyên thì tuyệt, ngày nào ta cũng làm quần áo đẹp cho con mặc, lại trang điểm xinh xinh đẹp đẹp cho con bé, chàng thấy có được không?"
"Sinh con trai hay con gái đều được". Hoắc Trung Khê chưa hề suy nghĩ nhiều về giới tính của đứa bé này, hắn luôn nghĩ hài tử khỏe mạnh, Thẩm Hi bình an đã là trời cao ban ân, không mong gì khác nữa.
Hai người trò chuyện một lúc sau mới ngủ, đến rạng sáng bỗng nghe có tiếng sập cửa vang lên, Hoắc Trung Khê mở mắt, cẩn thận lắng nghe, biết là Bản Ngã Sơ Tâm đã trở lại nên yên tâm, không rời giường ra xem. THẨM HI cũng mơ màng tỉnh lại, hỏi: "Làm sao vậy?". Hắn vỗ nhẹ lên lưng nàng, khẽ khàng nói: "Không có chuyện gì, ngủ đi". THẨM HI vẫn chưa thiếp đi, hỏi: "Bản Ngã Sơ Tâm trở lại đúng không? Đường Thi có về theo hắn không?"
Hoắc Trung Khê chưa kịp trả lời, tiếng rống đau khổ của Bản Ngã Sơ Tâm đã truyền đến: "Có chuyện gì cũng có thể thương lượng được mà, nàng không nói không rằng mà bỏ đi như thế là có ý gì?"
"Nói chuyện, nói chuyện đi, nàng cứ như vậy, cái gì cũng giấu trong lòng, không hề nói với ta một câu, nàng coi ta là phu quân nàng sao?"
"Nếu ta không điểm huyệt của nàng, nàng có thể ngoan ngoãn theo ta về sao? Ta cứ khiêng nàng trở lại đấy, ta không cho nàng đi, nàng làm gì được ta?"
...
Sâu ngủ của Thẩm Hi tức khắc biến mất sạch sẽ, nàng chọc chọc Hoắc Trung Khê: "Chàng không đi xem xem sao?"
Hoắc Trung Khê lắc đầu: "Không đi, chuyện của phu thê nhà người ta, người ngoài như ta xen vào làm gì". THẨM HI nghĩ cũng thấy phải, vợ chồng cãi nhau đều là sáng cãi tối lành, người ngoài tham dự vào chỉ tổ khiến chuyện rắc rối hơn mà thôi. Đã quyết định không lo chuyện bao đồng, Thẩm Hi chỉ vểnh tai lên nghe ngóng xem tình hình thế nào, ai ngờ Bản Ngã Sơ Tâm đã không ra tiếng nữa, nàng cố gắng nghe một lúc lâu nhưng chả nghe được gì.
"Này, bọn họ không cãi nhau nữa à? Sao không nghe thấy gì nữa rồi?"
Hoắc Trung Khê liếc nàng một cái, nhẹ giọng: "Nghe lỏm chuyện nhà người ta, không phải là hành vi quân tử". Thẩm Hi chủ động đưa lên một cái thơm, lại làm nũng với hắn: "Tướng công tương công, nói cho ta nghe đi, ta lại không phải ai khác, đảm bảo sẽ không tiết lộ với ai đâu mà".
Đối mặt với bộ dáng tò mò thề không biết chuyện không bỏ qua của thê tử, Hoắc Trung Khê đành vứt bỏ phong độ Kiếm thần, biến thành phóng viên hiện trường: "Đường Thi mới nói 'Chàng mà hét nữa ta sẽ đi ngay lập tức'. Bản Ngã Sơ Tâm liền không lớn giọng nữa.
Bản Ngã Sơ Tâm nói: 'Ta đã đánh chạy Phong Triền Nguyệt rồi, nàng ta sẽ không tới nữa, ta cam đoan với nàng, về sau không đếm xỉa đến nàng ta nữa'. Đường Thi không nói chuyện.
Bản Ngã Sơ Tâm nói: 'Nàng còn muốn ta phải làm thế nào nữa, nàng nói đi. Nàng cũng thật nhẫn tâm, con trai còn nhỏ như vậy, nàng nhẫn tâm khiến thằng bé không có cha?'. Đường Thi không nói gì.
Bản Ngã Sơ Tâm nói: 'Nương tử, ta đảm bảo không hề dây dưa với Phong Triền Nguyệt nữa, về sau sẽ một lòng một dạ với nàng, hai ta an tâm sinh sống được không? Nàng xem phu thê Hoắc Trung Khê người ta hạnh phúc bao nhiêu, chúng ta cũng có thể làm được như vậy mà, đúng không?'. Đường Thi không nói gì.
Bản Ngã Sơ Tâm nói: 'Nương tử, nàng muốn ta phải làm sao bây giờ? Nàng hãy nói đi, chúng ta là phu thê mà, có cái gì mà nàng không thể nói?'. Đường Thi không nói chuyện.
Bản Ngã Sơ Tâm nói: 'Nương tử, nàng thực sự nhẫn tâm bỏ ta mà đi? Nàng không nghĩ gì đến ngày tháng hạnh phúc trước đây của chúng ta sao? Mấy năm nay chúng ta không hạnh phúc sao? Ta đối xử với nàng, với con trai không tốt sao?". Đường Thi im lặng.
Bản Ngã Sơ Tâm nói: 'Nàng nói gì đi chứ, nói đi! Không nói gì đúng không? Vậy..."
Hoắc Trung Khê không tường thuật nữa, xem ra đoạn sau không thích hợp lên sóng. THẨM HI vẫn chưa biết gì, còn sốt ruột: "Chàng nói tiếp đi chứ, sao lại dừng lại?"
Hoắc Trung Khê buồn bực nhìn nàng: "Bọn họ không nói nữa". Thẩm Hi chưa đã thèm mà chậc lưỡi: "Đường Thi đúng là cao chiêu, lấy bất biến ứng vạn biến, bây giờ chắc Bản Ngã Sơ Tâm đang buồn bực muốn chết đây".
"Mau đi ngủ đi, mặc kệ người ta làm gì thì thì làm đi". Hoắc Trung Khê chết sống không chịu làm chuyện mất mặt này cho nàng nữa, vội vàng xua nàng đi ngủ. Mới nói xong, hắn đã bị thê tử khinh bỉ: "Nếu chàng mà đi làm thuyết thư chắc chắn đói chết mất, giọng chả truyền cảm gì cả, cứ Bản Ngã Sơ Tâm nói, rồi Đường Thi không nói gì, chàng không biết biểu diễn lại sao?"
Kiếm thần đại nhân cố gắng mà không được khen ngợi nên tức giận đến hụt hơi, hắn âm thầm quyết định về sau thê tử có năn nỉ ỉ ôi gì đi chăng nữa cũng không làm chuyện này nữa, đã mất mặt rồi lại còn bị dè bỉu.
Sáng hôm sau Bản Ngã Sơ Tâm nắm tay Đường Thi đi vào nhà Thẩm Hi ăn cơm sáng, mấy lần Đường Thi muốn rút tay ra mà không được. Về sau thấy mấy người Thẩm Hi nhìn họ, Đường Thi đỏ mặt, không hề giãy dụa nữa, làm bộ thản nhiên mà hỏi Thẩm Hi: "Thẩm tỉ tỉ, sao hôm nay cơm muộn thế? Ta đói bụng rồi".
THẨM HI vô cùng vui mừng được gặp lại Đường Thi, cười tủm tỉm nói: "Hôm nay các người đến sớm, đồ ăn chốc nữa mới mang lên. Tiểu Nghênh đâu rồi?". Bản Ngã Sơ Tâm kéo tay Đường Thi ngồi vào ghế, đường hoàng trả lời: "Còn ngủ, tối qua thằng bé ngủ muộn". Mọi người đang nói chuyện, An Tu Cẩn với Tĩnh Huyên cũng đi vào.
Thấy Bản Ngã Sơ Tâm nắm chặt lấy tay thê tử, An Tu Cẩn cười trêu chọc: "Bản Ngã huynh, sáng sớm ra đã ân ái thế này, huynh đang chê cười người cô đơn ta đây sao?"
Bị An Tu Cẩn trêu chọc, Đường Thi ra sức rút tay ra, Bản Ngã Sơ Tâm biết thê tử không thể chạy trốn trước mặt nhiều người như vậy nên cũng thuận tay buông ra, cười hì hì hỏi An Tu Cẩn: "Ngươi còn là người cô đơn sao? Ta nghe nói đệ đệ ngươi an trí hết những nữ nhân từng được ngươi sủng hạnh rồi, chỉ còn chờ ngươi về thôi đấy".
An Tu Cẩn thoải mái nói: "Lão tử ngày mai liền đi xuất gia đi, nữ nhân gì với lão tử đều là vớ vẩn. An bài xong cho khuê nữ bảo bối của lão tử xong là cuộc đời này không còn tiếc nuối gì nữa rồi". Mọi người biết hắn hay ăn nói linh tinh nên không ai để tâm đến chuyện này.
THẨM HI xoay người hỏi Tĩnh Huyên: "Huyên Nhi, con thật sự muốn đi cùng cha con sao?"
An Tĩnh Huyên không nói gì, chỉ nghiêng người nép vào người Thẩm Hi.
THẨM HI vuốt tóc cô bé, quay ra bảo An Tu Cẩn : "Nếu không thì thôi, để con bé ở lại đây đi. Nơi này tuy kham khổ nhưng vẫn tốt hơn chốn hoàng cung nguy hiểm kia".
"Tẩu tử, Tĩnh Huyên lớn rồi, lại qua hai năm nữa là đến tuổi nghị hôn, dù sao con bé cũng phải học một ít lễ nghi, còn phải chuẩn bị của hồi môn nữa". Hiển nhiên An Tu Cẩn đã sớm chuẩn bị xong hết thảy cho Tĩnh Huyên, nói chuyện có đầu có đuôi rành mạch.
Dù sao An Tu Cẩn cũng là cha ruột của Tĩnh Huyên, Thẩm Hi không có quyền phản đối, đành tiếp nhận sự thật này. TĨNH HUYÊN ôm chặt lấy nàng, nhỏ giọng: "Mẹ nuôi, con ở đây cả đời với người được không? Chỗ nào con cũng không đi".
THẨM HI cười khổ, nói mấy lời an ủi cũ rích: "Đứa nhỏ ngốc, nữ hài tử luôn phải gả người, ở chỗ này mẹ nuôi đào đâu ra cho con một chàng rể hiền chứ, ngoan ngoãn nghe lời cha con nhé". An Tĩnh Huyên không nói gì, mân miệng, đôi mày thanh tú luôn nhăn lại.
Lúc ăn cơm Bản Ngã Sơ Tâm ân cần đầy đủ với Đường Thi, không ngừng gắp thức ăn cho nàng, như sợ Đường Thi ăn không đủ no vậy. Mà Đường Thi vẫn là biểu tình nhàn nhạt kia, không thân thiết, cũng chẳng xa cách, hết thảy không khác biệt gì so với ngày thường. Nếu không phải mọi người biết hai người đang cãi nhau, thật đúng là không nhìn ra có vấn đề gì đây.
Từ hôm đó về sau Phong Triền Nguyệt không xuất hiện nữa, có lẽ thật sự đã bị Bản Ngã Sơ Tâm đuổi đi. Mà Bản Ngã Sơ Tâm cũng không rời đi nữa, ngày ngày ở nhà dạy võ cho con trai, không rời mắt khỏi Đường Thi một phút nào, kể cả nàng có ra ngoài hái thuốc cũng một tấc không rời, như là sợ Đường Thi lại bỏ đi giống lần trước. Đường Thi thì vẫn ra vẻ không có việc gì, ngày thường vẫn như mọi hôm, rảnh rỗi thì ra ngoài hái dược liệu về làm thuốc, không hề vui vẻ lên khi Bản Ngã Sơ Tâm biểu hiện thân cận, cũng không lại tìm cơ hội rời đi, mà có lẽ vì Bản Ngã Sơ Tâm kèm chặt quá nên nàng không tìm được cơ hội trốn đi mà thôi.
Chương 97
Phong Triền Nguyệt không xuất hiện, cả nhà Đường Thi cũng an ổn trở lại, Đường Thi thoạt nhìn đã nguôi giận, nhàn nhạt khuôn mặt mà làm việc, chăm con. Bản Ngã Sơ Tâm thì đổi tính lanh mồm, ít nói hơn, quan tâm chăm sóc Đường Thi đầy đủ, càng thêm kề cận, dạy dỗ con trai chu đáo. Từ mặt ngoài đến xem thì nhà này đã hòa hợp êm thấm không có vấn đề gì.
Nhà Đường Thi đã an tĩnh, lại đến lúc An Tu Cẩn cùng Tĩnh Huyên rời đi. THẨM HI lưu luyến không muốn xa rời Tĩnh Huyên, Hoắc Trung Khê lại nói cho nàng một tin buồn, Trịnh Gia Thanh cũng theo bọn họ đi, về nhà xem tình hình thế nào. Lúc mới đến đây Trịnh Gia Thanh mới chỉ là một cậu nhóc 10 tuổi, giờ đã thành một thiếu niên, thằng bé rời nhà đi lâu như vậy, giờ cũng là lúc nên về thăm nhà.
Tuy Thẩm Hi rất luyến tiếc mấy đứa bé nhưng mỗi người đều có gia đình, nàng không thể cự tuyệt. Nàng cũng là một người mẹ, biết mặc kệ con trẻ ở đâu chăng nữa, cha mẹ vẫn luôn mong nhớ, hẳn nên khiến một nhà đoàn tụ mới phải. Hôm trước ngày bọn họ rời đi, Thẩm Hi lấy chồng ngân phiếu dày cộp kia ra, 3 triệu lượng bạc ngân phiếu riêng biệt của Kiếm thần, một tờ nàng cũng chưa được tiêu, một chồng không thiếu một tờ. Nhìn đống ngân phiếu này, Thẩm Hi thở dài một hơi, nhiều ngân phiếu thế này thì có lợi ích gì, trong rừng rậm này ngoài cả nhà nàng ra một bóng người khác cũng chẳng có, biết tiêu tiền vào đâu, mấy thứ này ngay cả giấy vụn còn chưa bằng, thậm chí chỉ để trưng, miếng vải rách còn có ích hơn.
THẨM HI rút ra từng tờ, chia cả chồng ngân phiếu ra, có mấy phần 1 trăm vạn lượng, dự định cho mấy đứa nhỏ mỗi đứa 100 vạn lượng. Nhà Trịnh Gia Thanh vốn không giàu có lắm, có số tiền này, thằng bé có thể sắp xếp ổn thỏa trong nhà rồi chuyên tâm luyện võ. TĨNH HUYÊN ở trong cung cũng cần có tiền bạc trong người, chuẩn bị người hầu tâm phúc, thu mua một ít tin tức, còn có mua quà tặng ngày sinh của Thái hậu, sủng phi hay Hoàng hậu, lễ lạt, thiên tai các thứ cũng cần tiền.
Chỗ bạc này để ở chỗ nàng cũng chỉ có đường mốc meo, mối gặm, chẳng thà cứ cho mấy đứa nhỏ, để bọn trẻ được thoải mái hơn chút còn hơn.
Ngày đi, Trịnh Gia Thanh cầm chồng ngân phiếu để vào ngực, quỳ xuống nghiêm túc khấu đầu với sư phụ sư nương, mà Tĩnh Huyên thì đa cảm, vùi đầu vào ngực Thẩm Hi khóc, đến khi cô bé ngừng lại, đôi mắt đã sưng húp. Trong lòng cô bé biết, tình cảm mẹ nuôi dành cho mình không khác gì người mẹ thứ hai, luôn tinh tế dịu dàng hơn mẹ ruột. Cù Minh Tuyết dành quá nhiều thời gian cho triều chính, dạy dỗ ca ca nàng, thời gian để lại cho nữ nhi thực sự rất ít. Bây giờ phải rời xa 'mẫu thân', đi đến nơi khiến nàng khó xử lại sợ hãi kia, trong lòng Tĩnh Huyên thực sự kháng cự, nhưng không thể cãi lời cha, tiểu cô nương chỉ đành lau nước mắt tiễn biệt.
Cuối cùng tiễn biệt cũng kết thúc, An Tu Cẩn dẫn Tĩnh Huyên luôn lau nước mắt cùng Trịnh Gia Thanh, rời đi nơi này. Trước khi đi, Tĩnh Huyên đến trước mặt Thẩm Hi, quỳ gối cung kính bái Hoắc Trung Khê cùng nàng, tỏ lòng biết ơn sự chăm sóc của hai phu thê, sau đó nước mắt ròng ròng mà đi theo dòng người ra khỏi rừng rậm.
Sau khi Tĩnh Huyên cùng Trịnh Gia Thanh rời đi, Thẩm Hi buồn bã rất lâu, làm cái gì cũng không hứng thú. Tình huống chia ly không ngừng này khiến tâm tình của nàng rất kém. Mà không chỉ Thẩm Hi, Hoắc Hiệp cũng như thế. Từ khi Trịnh Gia Thanh đến đây, hai cậu bé luôn ở chung ăn chung, luyện võ cùng nhau, thân thiết như anh em ruột thịt, tầm quan trọng của Trịnh Gia Thanh xem ra còn hơn cả Thẩm Hi. Bây giờ Trịnh Gia Thanh đi rồi, Hoắc Hiệp liền như mất hết hứng thú, cứ thấy thiếu thốn gì đó. May mà trong rừng vẫn còn có Bản Ngã Nghênh, thằng bé mới không quá cô đơn không có bạn chơi cùng.
Ngày tháng trong rừng lại bình tĩnh trở lại, Hoắc Trung Khê cùng Bản Ngã Sơ Tâm ngày ngày dạy con trai mình luyện võ, Thẩm Hi cùng Đường Thi không có việc gì làm, cả ngày tìm xem cách nấu những món mới, may cắt quần áo trẻ con, thời gian trôi dần, đã sắp đến ngày sinh dự tính của Thẩm Hi.
Hoắc Hiệp thụ thai vào khoảng giữa tháng 6, đến mùng 8 tháng 4 sinh, còn đứa nhỏ trong bụng này chắc khoảng cuối tháng 6 có, ngày sinh có lẽ cũng vào khoảng tháng 4 tháng 5. Đến khi bước vào tháng 4, Hoắc Trung Khê lần đầu thấy được sinh mệnh nhỏ bé sắp ra đời có vẻ khẩn trương lên. Mỗi khi hắn nhìn Thẩm Hi bụng tròn vo đi qua đi lại sẽ không ngừng lo lắng đề phòng, sợ nàng trượt chân hay có gì sơ suất. Tâm lí lo âu này không khác gì một người cha sắp có con như bao người bình thường khác.
Đêm ngày 27 tháng tư, Thẩm Hi đang ngủ bỗng nhiên có cảm giác đau bụng, nàng từng sinh con nên biết cảm giác quen thuộc này là gì, bây giờ tuy còn chưa đau đến quặn người nhưng đã có cảm giác nước ối chảy ra, nàng nhanh chóng đẩy đẩy Hoắc Trung Khê đang nằm bên: "Tướng công, mau dậy đi. Ta sắp sinh rồi".
Hoắc Trung Khê giật mình, muốn nhảy dựng lên, nhưng nghĩ đến hai phu thê đang đắp cùng cái chăn, sợ động tác mạnh làm tổn thương đến thê tử, đang định ngồi dậy từ từ, đã thấy có cái gì ấm ấm chảy đến bên chân mình...
"Nương tử, nàng chảy máu à?!!?"
Hoắc Trung Khê bị dọa đến lạc cả giọng, hắn vươn tay ra xốc chăn lên, nhưng xốc chăn lên rồi mới nhận ra đang đêm đen không thấy được cả năm ngón chứ nói gì đến nhì, lại vội xuống giường đốt đèn, mà nhìn thấy người Thẩm Hi không đổ máu mới dừng lại, ngây ngốc ra đó.
THẨM HI thấy bộ dáng ngố tàu hiếm có của Kiếm thần đại nhân, buồn cười đến quên đau: "Không sao đâu, đây không phải máu mà là nước ối. Chàng lấy cái đệm giường mà ta để trong ngăn kéo kia mang ra đây, lót xuống dưới người cho ta". Hoắc Trung Khê đã không có ý thức suy nghĩ gì, chỉ máy móc làm theo, vội vàng lấy tấm đệm ra lót giúp Thẩm Hi, sau đó hỏi: "Bây giờ thì làm gì nữa? Ta đi gọi đại phu, gọi Đường Thi nhé?"
THẨM HI vội ngăn hắn lại: "Bây giờ chưa cần đâu, đến lúc sinh còn lâu lắm, cứ tính là nhanh cũng phải đau 2, 3 canh giờ kia, gọi họ đến cũng không làm gì được. Chàng qua đây nói chuyện với ta đi, đợi đến lúc ta thấy chuyển dạ hẵng gọi người".
Hoắc Trung Khê đắp chăn cho nàng, mình thì mặc quần áo chỉnh tề, hắn sợ nàng lạnh, giúp Thẩm Hi mặc thêm một cái áo khoác rồi mới ngồi đến bên người nàng, cầm chặt lấy tay thê tử, ngốc ngốc nhìn nàng. Mỗi khi thấy Thẩm Hi nhíu mày lên, hắn đều vô thức mà cầm tay nàng thêm chặt.
"Không có việc gì đâu, không cần khẩn trương như thế, bây giờ đau chưa là gì". THẨM HI an ủi Hoắc Trung Khê, người nam nhân này còn gấp gáp hơn bản thân nàng, chuyện này vừa buồn cười lại ấm áp.
"Sao? Còn thêm đau à?!?"
Nghe Thẩm Hi nói vậy, Hoắc Trung Khê càng thêm cuống, tay hắn run lên, mờ mịt hỏi : "Nương tử, nàng muốn gì cứ bảo ta, ta không thấy nữ nhân sinh hài tử bao giờ, không biết làm gì cả, cũng không biết sẽ đau như vậy. Nương tử, nàng nói đi, ta phải làm gì ta sẽ đi làm ngay!"
Cơn đau ngày càng dày đặc, Thẩm Hi muốn cười mà không cười nổi nữa, nàng nắm chặt lấy tay hắn, hít sâu mấy hơi mới nói: "Chàng cứ ngồi yên ở đây, đợi đến khi ta đau sắp chết sẽ kéo tay chàng cắn mấy cái giải hận, ai bảo chàng khiến ta đau thế này?"
Hoắc Trung Khê vội vén tay áo lên, đưa đến bên miệng nàng: "Nương tử, nàng cứ cắn đi, dùng sức cắn, ta không sợ đau đâu". THẨM HI vỗ tay hắn sang một bên, nghiến răng nhịn qua một cơn đau, mới tiếp tục đề tài lúc nãy: "Chàng bảo ta cắn, ta còn đau lòng đây".
"Nương tử...". Hoắc Trung Khê nhìn Thẩm Hi, đôi mắt hơi ướt.
Hai người cứ câu được câu không mà trò chuyện, thời gian trôi đi, Thẩm Hi ngàng càng đau dần lên, tần suất các cơn đau cũng tăng dần. Lại một cơn đau đi qua, nàng nghiến chặt răng, mồ hôi lạnh túa ra, Hoắc Trung Khê cũng đau lòng mà hít một hơi, lại hoảng hốt không biết làm gì, chỉ đành lải nhải: "Nương tử, nàng đau lắm đúng không? Đau thì cứ cắn ta đi, không sao mà". Đợi Thẩm Hi đã qua cơn đau, hắn lại vội cầm khăn lau mồ hôi cho nàng.
THẨM HI được phu quân phục vụ, không khỏi cảm thán: "Thật tốt khi có chàng ở bên ta, lần trước ta sinh Tiểu Hiệp có Phương tỉ với Vu đại tẩu ở bên giúp đỡ, nhưng các nàng ấy chăm sóc ta chu đáo mà ta vẫn thấy thiếu thiếu, bây giờ mới biết được, thì ra là thiếu chàng".
"Nương tử, là ta có lỗi với nàng. Khi đó nếu ta dẫn nàng đi cùng, nàng đã không phải chịu nhiều khổ như vậy". Hoắc Trung Khê nghe Thẩm Hi kể chuyện năm đó, không khỏi hối hận, hắn áy náy ngồi vào cạnh nàng, cầm chặt lấy tay thê tử, tựa hồ muốn qua phương thức này mà chia sẻ nỗi đau với nàng. THẨM HI lại nhíu mày, nghiến răng chịu qua một cơn đau, tay nàng bấu chặt lấy tay Hoắc Trung Khê, hắn cảm thấy sức bóp này như sắp làm vỡ xương tay mình.
"Nương tử, nàng đau lắm rồi...". Hoắc Trung Khê mày cũng không nhăn, để Thẩm Hi tùy ý năm tay mình, trong lòng đầy sự trìu mến lo lắng, sợ Thẩm Hi đau đến có chuyện, cố gắng nghĩ cách giúp nàng.
THẨM HI đang đau đến mồ hôi lạnh đầm đìa, bỗng có tiếng Hoắc Trung Khê vang lên đầy vui vẻ: "Nương tử, hay là ta dùng nội lực giúp nàng sinh được không? Ta đẩy nội lực vào người nàng để đẩy đẩy nó ra, sớm chút đẩy con ra, nàng sẽ bớt chịu tội, cứ như vậy nàng sẽ không phải chịu đau nữa!"
Đẩy đẩy nó ra...
Đẩy con ra ngoài...
THẨM HI đang đau đến sắp ngất rồi, nghe được mấy lời này, giật mình đến quên cả cơn đau. Ý tưởng điên rồ thế này mà hắn cũng nghĩ ra, mạch não của Hoắc Trung Khê đứt rồi à!?
Tên này không phải người ngoài hành tinh đó chứ?
Thấy hắn đang duỗi tay về phía bụng mình, Thẩm Hi vừa thở hổn hển vừa ngăn lại: "Đi qua một bên đi, chỉ biết thêm phiền. Chàng cứ gọi Đường Thi lại đây đi, cô ấy đáng tin cậy hơn chàng nhiều".
Hoắc Trung Khê vội xuống kháng, chưa từ bỏ ý định: "Nội lực không được sao? Chắc chắn ta sẽ nhẹ tay mà, đảm bảo rất nhẹ nhàng, không tổn thương đến con đâu".
Câu trả lời của Thẩm Hi là một cái lườm, liếc mắt đến tận chân trời đi.
Hắn thấy vậy, thức thời mà ra cửa đi gọi Đường Thi.
Rất nhanh Đường Thi đã đến, thay Thẩm Hi kiểm tra dưới người rồi nói vẫn còn sớm, ngồi bên cạnh nói chuyện với nàng.
Cơn đau đi qua, Thẩm Hi kể lại chuyện khi nãy cho Đường Thi nghe, không ngờ Đường Thi nghe xong lại không ngạc nhiên: "Lúc ta sinh Tiểu Nghênh cũng thế, phu quân ta cũng định làm như vậy. Trong mắt mấy người nam nhân này nội lực chính là toàn năng, có võ công thì làm gì cũng được".
THẨM HI cạn lời, thì ra nam nhân có lợi hại đến đâu, lần đầu thấy nữ nhân sinh con cũng đều sẽ thoái hóa thành ngu ngốc hết.
Hoắc Trung Khê không chỉ gọi Đường Thi đến mà còn đi sang chỗ thị vệ doanh gọi hết bà đỡ với đại phu sang, các thị nữ thì chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết cho việc sinh đẻ, giờ chỉ còn chờ đến lúc Thẩm Hi sinh.
THẨM HI chịu đau suốt 3 canh giờ, đến rạng sáng ngày 28 tháng 4, nhà nàng đón chào một thành viên mới. Trong lúc đó, Hoắc Trung Khê không tránh đi đâu mà vẫn luôn sát cánh bên Thẩm Hi, thấy thê tử đau đớn như vậy, hạ quyết tâm về sau không hề khiến nàng phải chịu đau đớn như vậy nữa, hơn nữa hắn còn lấy một cái tên đầy tính kỉ niệm cho thành viên mới của gia đình: Thống ( 痛 - đau đớn), cái tên này còn tượng hình hơn tên 'Người mù' mà hồi trước nàng đặt cho Hoắc Trung Khê lúc mới gặp.
Hoắc Thống, con trai thứ hai của Hoắc Trung Khê, mang một cái têu rất kêu và rất đặc biệt mà chào đời.
Chương 98
Đến khi bà đỡ đã dọn dẹp xong và lấy tã bọc lại đứa bé mới sinh ra cho Hoắc Trung Khê bế, Kiếm thần đại nhân nhất thời có chút luống cuống, vật nhỏ này mềm mềm yếu yếu, hắn lại tay thô, không cần dùng sức cũng có thể khiến con bị đau, bây giờ bế kiểu gì?!?
Hắn ngơ ngác không dám đưa tay ra đón lấy con trai, chỉ đành quay sang cầu cứu với Thẩm Hi, nhưng thấy thê tử đã mệt mỏi thiếp đi, đôi mắt hắn chỉ còn lại trìu mến cùng tình yêu mà nhìn nàng...
Hai phu thê Thẩm Hi đều rất yêu thích thành viên mới, thằng nhóc này ngoan ngoãn, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lại còn hay cười, nhìn tướng mạo cùng tính cách là biết giống Thẩm Hi nhiều hơn. Nhưng thích thì thích, mỗi khi nhìn lại cái tên của con trai mà Hoắc Trung Khê đặt, Thẩm Hi luôn phê phán ngầm một phen. Cái têu 'Hiệp' của ca ca nó mà Thẩm Hi đặt tuy có hơi tùy tiện một chút, nhưng ít nhât vẫn dễ nghe chán, lại còn ý nghĩa, 'Kẻ làm đại hiệp, vì nước vì dân' kia mà! Thế nhưng thằng nhóc này lại là 'Thống', thực sự là tên người sao? Hoắc Thống thì còn gọi được, nhưng tên gọi ở nhà, không lẽ là Tiểu Thống (cơn đau nhẹ)? Thà rằng là tiểu bệnh tiểu tai còn nghe được...
Có kinh nghiệm từ Hoắc Hiệp, Thẩm Hi thấy việc nuôi thằng bé Tiểu Thống này khá là nhẹ nhàng, không đến mức luống cuống tay chân. Mà Hoắc Trung Khê thì khác, lần đầu tiên nuôi con, thế nhưng động tĩnh rầm rầm, đặc biệt là trong khi ngủ, tinh thần Hoắc Thống tỉnh táo nên mỗi đêm phải tỉnh 7, 8 lần, mà mỗi lần thằng bé khóc Hoắc Trung Khê ngủ tỉnh nên cũng sẽ tỉnh theo, mấy ngày sau Kiếm thần đại nhân đã kiệt sức, hai hốc mắt đen sì. Càng như vậy hắn lại càng thương Thẩm Hi, số lần thê tử tỉnh lại cũng như hắn, thậm chí nàng còn phải cho con trai bú, còn được ngủ ít hơn hắn, nhưng nàng lại chưa oán giận một câu, ban ngày cũng vẫn phải chăm con như thường, điều này khiến Hoắc Trung Khê không thể không bội phục nàng kiên cường cùng mẫu ái vĩ đại.
HOẮC THỐNG sinh ra được hơn 10 ngày, thấy cả hai mẹ con đều đã khỏe mạnh, lại khôi phục tốt nên các đại phu cùng bà đỡ đều rời khỏi rừng rậm, cả thị vệ doanh đã trống rỗng, trong rừng rậm chỉ còn lại nhà Thẩm Hi cùng nhà Bản Ngã Sơ Tâm. Tất cả đã đi hết rồi, hai nam nhân nhìn nhau mà trợn tròn mắt, Thẩm Hi còn ở cữ, Đường Thi mang thai, nôn nghén, ai làm cơm bây giờ?
Đường Thi vẫn kiên trì xuống bếp mấy ngày, nhưng nàng nghén nặng, không ngửi được chút mùi dầu hay mùi tanh nào, về sau nghiêm trọng hơn, không dám đến cạnh bếp, ngửi thấy mùi mắm muối thôi cũng nôn.
Hai Võ thần bất đắc dĩ, đành phải tự mình xuống bếp. Hoắc Trung Khê trước đây lớn lên trong rừng rậm, còn biết mấy món nấu nướng đơn giản, Bản Ngã Sơ Tâm thì bết bát hơn, chưa từng động chạm đến việc nhà, khiến hắn vào phòng bếp như lên chiến trường. Cuối cùng một ngày 3 bữa cơm của hai nhà từ ngự trù chuẩn bị nhảy xuống Võ thần tự tay làm, khiến hai nữ nhân một ở cữ một mang thai ngày càng gầy yếu. Hai Võ thần đều đau lòng muốn chết, ban ngày không dám đi luyện võ nữa, mỗi ngày chỉ rúc trong bếp cân nhắc thực đơn nấu nướng, cố gắng sớm làm được đồ ăn ngon cho thê tử được ngon miệng.
Trưa nay cũng vậy, Hoắc Trung Khê ra ngoài săn thú chưa về, Đường Thi ngồi trong phòng Thẩm Hi cùng nhau trông Tiểu Thống, chỉ còn lại Bản Ngã Sơ Tâm lăn lộn trong bếp, thái thịt rửa rau, chuẩn bị xuống tay nấu nướng.
Việc thái rau thái thịt không làm khó được Bản Ngã Sơ Tâm, đao pháp hắn vốn đã tinh chuẩn, miếng nào miếng nấy đều tăm tắp, nhưng làm thế nào để biến những thứ bán thành phẩm này thành thứ có thể ăn được, đó là một vấn đề.
Loay hoay một hồi Bản Ngã Sơ Tâm mới nhen được bếp lên, rửa nồi đổ mỡ, đợi khi mỡ nóng thì cho thịt vào xào, cầm xẻng xào xào mấy cái, hắn lại luống cuống đi tìm nước tương, tìm được tương về, chảo thịt đã bay khói, đang muốn xông lên đổ nước, đã nghe được một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên: "Nấu cơm là việc của nữ nhân làm. Để ta làm cho".
Giọng nói này Bản Ngã Sơ Tâm đã quen thuộc từ lâu, hắn ngẩn người, thân ảnh kia đã cầm lấy cái xẻng, lấy chai nước tương từ tay hắn đổ vào chảo, tiếng xào nấu vang lên, mùi thức ăn bay ra.
Trong làn khói nhẹ lượn lờ, Bản Ngã Sơ Tâm lùi về sau một bước, thở dài: "Không phải nàng đã đi rồi sao? Còn về đây làm gì?"
Sàn sạt, sàn sạt... tiếng xẻng xào rau xát vào thành chảo vẫn không ngừng, Phong Triền Nguyệt vẫn không ngơi tay, xào xong món này lại làm món kia, giống như một tiểu tức phụ cần mẫn cố gắng nấu nướng cho cả nhà.
Bản Ngã Sơ Tâm không mở miệng, Phong Triền Nguyệt cũng không nói gì, làm xong 4 món 1 canh, nàng ta quay đầu lại nhìn Bản Ngã Sơ Tâm, thấy hắn vẫn luôn yên lặng, đành lau tay, đi ra ngoài, mới ra khỏi bẩu cửa đã đề khí nhảy lên mái nhà, mấy hơi sau đã mất hút sau những lùm cây. Bản Ngã Sơ Tâm ở trong bếp nhìn nhìn mấy món ăn trên bàn, nhăn mày không biết suy nghĩ gì.
Đến bữa, Bản Ngã Sơ Tâm bưng đồ ăn vào phòng cho hai người, Thẩm Hi không khỏi khen ngợi: "Tay nghề của Bản Ngã Sơ Tâm lên rồi đấy , nhìn mấy món này sắc hương vị đều ổn, hẳn là vững tay rồi". Đường Thi gắp một đũa nếm thử, khó được khen ngợi một câu: "Ăn ngon".
Bản Ngã Sơ Tâm đang chột dạ nên không dám nói gì, lại không dám nhận mấy lời khen này, chỉ tùy tiện à ừ mấy câu cho qua chuyện. Hoắc Trung Khê cũng về nhà ăn cơm, thấy mấy món ăn này, không khỏi liếc Bản Ngã Sơ Tâm một cái.
Hôm sau đến phiên Hoắc Trung Khê ở nhà, Bản Ngã Sơ Tâm ra ngoài săn thú. Hắn không dẫn bọn nhỏ đi theo, chỉ một mình đi vào trong rừng.
Đi hơn 20 dặm, hắn nghe được tiếng động nhỏ trên cây, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên trên ngọn cây có một bóng người mặc hồng y.
Bản Ngã Sơ Tâm dừng lại, cũng không ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: "Nàng đi đi, đừng lại đến đây nữa. Nương tử ta đang mang bầu, ta sẽ không rời khỏi nàng ấy". Hơi thở trên cây loạn nhịp, sau đó một trận gió nổi lên, người kia đi mất.
Ngày thứ 3, ngày thứ 4, ngày thứ 5... Phong Triền Nguyệt vẫn chưa xuất hiện, Bản Ngã Sơ Tâm thở phào một hơi, trong lòng lại có chút mất mát.
Ngày thứ 6, Hoắc Trung Khê không ở nhà, bóng người áo đỏ kia lại xuất hiện, giúp hắn nấu ăn xong lại biến mất không thấy.
Đến bữa cơm, Hoắc Trung Khê nhìn nhìn Bản Ngã Sơ Tâm đang cúi đầu ăn cơm, chợt nhận ra điều gì đó.
Ngày 28 tháng 5 là đầy tháng của Hoắc Thống, cũng là ngày Thẩm Hi kết thúc ở cữ, để khao hai vị Võ thần đãn vất vả gần tháng trời, cũng là khao nàng với Đường Thi không bị tra tấn nữa, nàng tự mình xuống bếp làm một bữa long trọng, kết quả là người lớn lẫn trẻ con trong nhà đều rất thỏa mãn.
Buổi tối mọi người đã ăn xong, ai về phòng nấy, Thẩm Hi đun một nồi nước to để tắm rửa cho thoải mái, Hoắc Trung Khê xách nước vào nhà tắm cho nàng.
THẨM HI ngâm mìn trong thau tắm, hưởng thụ Hoắc Trung Khê phục vụ, nhỏ giọng lải nhải: "Ở chỗ ta kia người phương Tây người ta chả ai làm kiểu ở cữ thế này, sinh con xong liền đi tắm rửa sạch sẽ, xong rồi thì đi làm gì thì làm đó, nào giống phương Đông chúng ta, không cho tắm rửa cả tháng trời, mùa đông còn đỡ, đến mùa hè, cả người đều thối ra, chính ta tự ngửi thôi cũng biết mùi thế nào". Hoắc Trung Khê vừa xoa lưng giúp nàng vừa nghe nàng lải nhải, dịu dàng nói: "Nàng để ý người khác làm gì, nếu đại phu đã dặn thế thì cứ nghe lời đại phu đi. Sinh con đau như vậy, lại mệt, tĩnh dưỡng thế mới tốt".
THẨM HI biết hắn đau lòng nàng, không hề biện luận chuyện này nữa, dù sao cũng qua rồi, nàng ghé người vào cạnh thùng, để Hoắc Trung Khê xoa lưng giúp.
Nàng nghiêng người khiến phần lưng lộ hẳn ra trước mặt Hoắc Trung Khê, hắn nhìn đường cong lả lướt kia, nuốt nước bọt, huynh đệ phía dưới chào cờ ngay tắp lự: "Nương tử, hôm nay đã được chưa?"
Hắn đã nghẹn mấy tháng, không thể chịu được sự quyến rũ bây giờ, mà ngay cả Thẩm Hi cũng có chút muốn, gật nhẹ đầu.
Hai người vong tình chiếm hữu lẫn nhau, thỏa mãn niềm an ủi bấy lâu, tuy rằng trong quá trình còn bị Tiểu Thống đánh gãy mấy lần nhưng vẫn rất kịch liệt. Qua nửa đêm, hai phu thê đã mệt mỏi mới ôm nhau thiếp đi.
THẨM HI ngủ mê đi, nhưng Hoắc Trung Khê một lúc sau lại mở mắt ra. Trong bóng đêm yên tĩnh, những tiếng động từ bên ngoài để rõ ràng lên, tiếng động trong phòng Bản Ngã Sơ Tâm không khác gì những tiếng động trong phòng hắn lúc nãy. Xem ra chuyện trong phòng mình khiến Bản Ngã Sơ Tâm cũng không nhịn được.
Hoắc Trung Khê còn tương đối đáng tin, không muốn nghe chuyện trong phòng người ta, hắn nhắm mắt lại định ngủ, chợt nghe thấy một tiếng hít thở khác trong rừng. Bắt được động tĩnh, Hoắc Trung Khê mở mắt ra, thân thể lập tức căng thẳng, toàn thân tràn ngập cảnh giác.
Tiếng hô hấp này nếu trong ngày thường thì một Võ thần như Bản Ngã Sơ Tâm cũng sẽ cảm nhận được, nhưng giờ hắn đang vong tình, không hề phát hiện.
Hoắc Trung Khê cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, qua một lát sau, trong tiếng côn trùng kêu, tiếng chim ăn mồi về đêm, tiếng hít thở này bình tĩnh lại, chỉ còn nghe được mơ hồ có tiếng nức nở, còn có giọt nước rơi trên phiến lá. Trong tiếng thở nhẹ của Bản Ngã Sơ Tâm nói với Đường Thi muốn cùng nhau, Hoắc Trung Khê nghe được một chuỗi tiếng bước chân, dẫm qua nhánh cây, lướt nhanh qua khu rừng, đi vào chỗ rừng sâu.
Chương 99
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Hi đã lấy lại quyền chủ bếp đi vào nhà bếp nấu cơm, Hoắc Trung Khê dẫn Hoắc Hiệp luyện võ ngoài sân luyện võ, Bản Ngã Sơ Tâm cũng cả người sảng khoái mà dẫn Bản Ngã Nghênh ra sân. Dặn dò Bản Ngã Nghênh đi tìm Hoắc Hiệp luyện võ xong, hắn xáp lại gần Hoắc Trung Khê, cười xấu xa: "Tiểu tử ngươi nhịn đến sắp thành hòa thượng rồi hả? Cả tối hôm qua lăn lộn thế kia đến cả thánh nhân nghe xong còn chưa chịu nổi nữa là ta".
Hoắc Trung Khê liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói : "Ngươi cũng nhịn lâu như ta thôi, cẩn thận thân thể nương tử nhà ngươi". Bản Ngã Sơ Tâm cợt nhả: "Không sao, người từng trải mà, ta biết nặng nhẹ chứ".
Hoắc Trung Khê vốn đang định nói chuyện hôm qua với hắn, đã thấy Đường Thi bưng đồ ăn đi ra, liền im lặng không nói gì nữa, sợ nàng nghe thấy. Bản Ngã Sơ Tâm vội vàng chạy lên đón,vẻ mặt quan tâm: "Nàng đừng động tay vào, mấy chuyện này cứ gọi ta đến làm là được, bây giờ nàng cần chú ý đến thân thể hơn". Đường Thi thuận tay đưa đồ ăn cho hắn, không nói gì thêm nữa, hai phu thê đi vào trong phòng.
Hoắc Trung Khê cũng quay đầu đi xem hai đứa nhỏ luyện võ. Đến khi làm xong cơm, Thẩm Hi gọi mọi người vào phòng, Hoắc Trung Khê mới cùng hai đứa nhỏ vào nhà ăn sáng.
Mọi người đang ăn cơm, Tiểu Thống tỉnh, mở cái miệng nhỏ ra khóc không ngừng, Thẩm Hi buông bát đũa xuống đi dỗ con, mọi người thì tiếp tục ăn. Nàng ôm con quay mặt về phía cửa sổ, mới ngẩng đầu lên đã thấy ngoài sân có bóng người mặc áo đỏ, ngạc nhiên nói: "Hình như ngoài kia có người kìa".
Bản Ngã Sơ Tâm bỏ bát đũa xuống, đứng bật dậy nhìn chung quanh, Đường Thi liếc hắn một cái, lại nhàn nhạt quay đi gắp thức ăn cho Bản Ngã Nghênh. Chắc Bản Ngã Sơ Tâm biết mình phản ứng quá độ, hắn cười ngượng ngồi xuống, nói chữa: "Thói quen của người tập võ, quen rồi ấy mà..."
Đường Thi không liếc hắn một cái, mặc kệ hắn xấu hổ.
Rèm cửa bị xốc lên, Phong Triền Nguyệt mặt đen sì xông vào trong phòng. Nàng ta đi vào, không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm Bản Ngã Sơ Tâm, đôi mắt phẫn nộ long lên, lửa giận ngập đầu đến cả Thẩm Hi đang ngồi trên kháng cũng cảm nhận được.
"Nguyệt Nhi...". Bản Ngã Sơ Tâm vô thố đứng dậy, che chở Đường Thi.
Phong Triền Nguyệt nhìn thấy Đường Thi, ngọn lửa càng tăng, vành mắt đỏ ửng, không nói hai lời mà nhấc chân đá bay bàn ăn về phía Đường Thi. Bản Ngã Sơ Tâm chém ra một chưởng, cái bàn chia năm xẻ bảy, bát đũa thức ăn rơi loảng xoảng, mảnh sành bay tán loạn.
Lúc Phong Triền Nguyệt mới ra tay Hoắc Trung Khê đã đứng ra chặn trước mặt hai đứa nhỏ, một chiêu quét ra, mảnh sành bay hết ra ngoài, hai đứa nhỏ được an toàn. Mà bọn nhỏ bình an, Thẩm Hi lại không được may mắn như thế, tuy Hoắc Trung Khê phản ứng nhanh nhưng mảnh sành cũng nhanh, hắn quét được mấy mảnh vỡ hướng về bọn nhỏ xong đã không kịp bảo vệ thê tử rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn 3 mảnh sành cắm vào lưng nàng.
"Đường Thi, đi xem nương tử nhà ta đi!"
Ái thê bị thương khiến Hoắc Trung Khê nổi giận, thù mới thêm hận cũ khiến hắn đỏ cả mắ, không nhân nhượng với Phong Triền Nguyệt nữa, rút kiếm ra khỏi vỏ đâm về phía Phong Triền Nguyệt.
Phong Triền Nguyệt đã bị lửa giận cùng cơn đố kị làm mờ mắt, mặc kệ là ai đến đều một roi chém ra. Hoắc Trung Khê cũng hận, muốn lấy tính mạng Phong Triền Nguyệt, một kiếm tiếp một kiếm, không hề lưu tình, đánh đến Phong Triền Nguyệt không thể hoàn thủ, chỉ có thể lùi dần về phòng thủ.
Hai người rất nhanh đã đánh ra sân, Bản Ngã Sơ Tâm đuổi đến ngoài cửa, gấp gáp nhìn chằm chằm, năm lần bảy lượt muốn xông vào tách hai người họ ra nhưng không thành công, hai người đã đấu đến vong mạng, hắn căn bản không đánh vào được. Bản Ngã Sơ Tâm đang bất an lo lắng, chợt nghe tiếng Đường Thi nói: "Tướng công, chàng đi lấy lọ thuốc kim sang mà ta đặt trong ngăn kéo mang sang đây, nhanh lên!"
Bản Ngã Sơ Tâm lưu luyến nhìn qua hai người đang đánh nhau, không tình nguyện mà về phòng lấy thuốc.
Võ công Hoắc Trung Khê vốn cao hơn Phong Triền Nguyệt một bậc, mấy năm nay hắn lại chuyên tâm mài giữa trong rừng rậm, lại càng tiến xa hơn Phong Triền Nguyệt chỉ biết cuống cuồng tìm Bản Ngã Sơ Tâm, qua từng chiêu thức lại càng chênh lệch hơn nữa. Hiện giờ Phong Triền Nguyệt không có đường sống, chỉ có thể vừa đánh vừa đỡ. Đang cố sức chống đỡ, Phong Triền Nguyệt thấy Bản Ngã Sơ Tâm rời đi, cảm giác bị bỏ rơi càng khiến nàng ta phẫn nộ, nổi giận gầm lên một tiếng: "Hoắc Trung Khê, ngươi thế nhưng xen vào việc của người khác, đừng trách ta không khách khí với Trung Nhạc quốc của ngươi! Bản Ngã Sơ Tâm, ngươi đã phụ ta, vậy hãy chờ tin Nam Nhạc quốc bị diệt đi!"
Hai hàng lệ máu từ mắt Phong Triền Nguyệt chảy ra, bộ dáng thê lương bi thảm kia khiến Hoắc Trung Khê ngây ra, chỉ trong nháy mắt này, Phong Triền Nguyệt lùi lại phía sau, nhảy lên tường gỗ.
"Bản Ngã Sơ Tâm!"
Phong Triền Nguyệt gào lên một tiếng, tiếng thét xé lòng như con cú đêm gần chết, nàng ta nhảy lên một bước, như một trận gió xoáy mà hướng về phía tây nam bay đi.
Bản Ngã Sơ Tâm phá cửa nhảy ra, nhảy lên tường gỗ, nhưng không biết vì sao mà hắn không đuổi theo nữa, chỉ nhìn theo hướng Phong Triền Nguyệt biến mất.
Hoắc Trung Khê không để ý đến hắn, thu kiếm vội đi vào trong phòng. Mới vào phòng, cảnh tưởng đập vào mắt khiến hắn chua xót. Trên lưng thê tử bị cắm mảnh sành rất sâu, nàng đã đau đến mắt nhòe lệ, con trai út thì oa oa khóc, mà đứa lớn mới 8 tuổi chỉ biết luống cuống tay chân bế thằng bé lên, vụng về dỗ dành: "Đệ đệ đừng khóc, đừng khóc mà...", thấy đệ đệ vẫn luôn khóc, Hoắc Hiệp cũng gấp đến độ rơi nước mắt theo.
Hoắc Trung Khê đi vào cạnh Thẩm Hi, thấy Đường Thi đang nhăn mày nhìn vết thương của nàng. Mảnh sành lớn kia thì dễ, lấy tay nhổ ra là được, chỉ còn hai miếng nhỏ đã găm sâu vào trong thịt, trừ phi là lấy dao cắt thịt để lấy mảnh sành ra, không thì cũng đành bó tay. Đường Thi thấy hắn đến, vội nói: "Ngươi qua đây đẩy mảnh sành ra, ta về phòng lấy thuốc rịt". Hoắc Trung Khê gật đầu, nhìn mảnh sành kia, càng thêm hận Phong Triền Nguyệt, hắn nắm chặt nắm đấm, thề phải giết chết Phong Triền Nguyệt để báo thù cho thê tử.
Đường Thi đi ra sân, thấy Bản Ngã Sơ Tâm đang đứng sững trên cây nhìn về hướng Phong Triền Nguyệt biến mất, không nói gì thêm nữa, lại lấy sức chạy nhanh về phòng lấy thuốc. Tiếng bước chân của nàng vang lên nặng nề, nhưng một Võ thần như Bản Ngã Sơ Tâm lại không động tĩnh gì, đến khi Đường Thi cầm lọ thuốc đi ra, vào phòng băng bó cho Thẩm Hi hắn vẫn không nhúc nhích.
Đường Thi đã mang thuốc đến, Hoắc Trung Khê ngồi vào trước mặt Thẩm Hi.
"Nương tử, nàng cố chịu một chút". Hoắc Trung Khê miệng nói tay làm, ấn chưởng lên trước ngực Thẩm Hi, phát nội lực, hai mảnh sành bay vèo ra, theo sau là hai vòi máu phụt ra từ lưng nàng, cùng lúc đó Thẩm Hi hét một tiếng, đau quá mà ngất đi.
Thấy thê tử vô cớ bị thương tổn nặng như vậy, Hoắc Trung Khê càng thêm phẫn nộ, hắn không nói một lời mà điểm huyệt cầm máu cho nàng, lại nhận lấy bình thuốc Đường Thi đưa sang, rắc xuống vết thương, xé khăn trải giường ra băng bó lại cho Thẩm Hi. Dìu Thẩm Hi nằm nghiêng xuống kháng, Hoắc Trung Khê mới vội bế lấy Hoắc Thống đã khóc đến tím tái mặt từ trong lòng Hoắc Hiệp đang luống cuống đến đổ mồ hôi sang dỗ dành.
Đường Thi nói: "Chắc thằng bé đã đói bụng, nãy chỉ ăn được một chút đã có chuyện".
Hoắc Trung Khê chỉ đành vén áo thê tử lên, đưa cái miệng nhỏ của con trai vào sát đầu nhũ của Thẩm Hi, đỡ cho con trai nằm nghiêng mà bú sữa. Hoắc Thống cũng đói, ngậm được đầu nhũ của nương xong, hút lấy từng hơi uống ừng ực, khiến Hoắc Trung Khê nghe tiếng thằng bé nuốt mà lo con bị sặc.
Có lẽ là mẫu tử liên tâm, Hoắc Thống mới uống được mấy hơi Thẩm Hi đã tỉnh lại, tuy sau lưng vẫn đau đớn nhưng phản ứng đầu tiên của nàng là chống tay ngồi dậy, muốn bế con cho bú. Hoắc Trung Khê vội ngăn nàng lại: "Đừng lộn xộn, vết thương trên lưng nàng mới băng bó xong, cẩn thận lại nứt ra".
THẨM HI cúi đầu nhìn con trai đang phồng má bú sữa, không dám động đậy.
"Nương tử, nàng đau lắm không? Mảnh sành đã lấy ra rồi, không có chuyện gì nữa, mấy hôm nay nàng chỉ có thể nằm nghiêng mà ngủ, không nằm ngửa được". Nhìn thê tử đau đến đổ mồ hôi lạnh, Hoắc Trung Khê đau xót. THẨM HI nén đau, cố mỉm cười: "Không sao, ta không đau lắm". Nàng liếc thấy Hoắc Hiệp đang đứng sau lưng cha mà lau nước mắt, giật mình: "Tiểu Hiệp, con làm sao vậy? Có phải con cũng bị mảnh sành bắn phải không? Mau qua đây nương xem nào?"
Hoắc Hiệp nghe nương quan tâm hỏi han, nức nở biến thành gào khóc: "Nương... Về sau nhất định con sẽ cố gắng luyện võ, không dám ham chơi nữa, đến khi lớn lên con sẽ thay nương đánh người xấu, chắc chắn không khiến nương bị người xấu bắt nạt nữa đâu!". Hoắc Hiệp khóc bù lu bù loa, tiếng khóc rung nhà, xem ra việc nàng bị thương khiến thằng bé rất sợ hãi lo lắng.
[Tiểu Hiệp nhỏ bé ngày xưa nghịch ngợm đến suýt đốt nhà kia đã lớn thật rồi...]
Thấy con trai khóc,Thẩm Hi cũng không nhịn nổi nước mắt, nàng chịu đau đưa tay qua nắm lấy tay thằng bé, ra vẻ kiên cường nói: "Tiểu Hiệp ngoan nào, đừng sợ, nương không sao rồi". Hoắc Hiệp thấy nương rơi lệ, càng không nín khóc được, tiếp tục khóc nấc lên.
Thê tử con trai đều khóc, tình cảnh này khiến Hoắc Trung Khê tuy là nam nhân cũng không chịu được, hắn cũng ướt đôi mắt, một tay bế con trai nhỏ, tay kia ôm lấy Hoắc Hiệp vào lòng, cảm thán: "Tiểu Hiệp của chúng ta đã lớn rồi".
Thấy cả nhà Thẩm Hi ân ái như vậy, Đường Thi ngẫm lại nhà mình, trong lòng chua xót. Nàng không nói gì nữa, yên lặng bế Bản Ngã Nghênh đi ra ngoài. Trở lại phòng, nhìn lên ngọn cây, Đường Thi không thấy thân ảnh đang đứng trên đó nữa, tướng công nàng không biết đã đi đâu rồi.
Chương 100
Lời phẫn nộ của Phong Triền Nguyệt nói lúc rời đi khiến Hoắc Trung Khê rất lo lắng. Tuy nàng ta đánh không lại Hoắc Trung Khê nhưng muốn nếu muốn trút giận lên người dân, hay giết chết hoàng đế Trung Nhạc thì quá dễ dàng. Làm thần thủ hộ của Trung Nhạc, Hoắc Trung Khê không thể ngồi yên mặc kệ chuyện này xảy ra được.
Hiện giờ thê tử lại bị thương, hai con trai nhỏ tuổi, đặc biệt là Bản Ngã Sơ Tâm lại lắc lư không chừng, khiến Hoắc Trung Khê thật khó rời đi được. Hắn cảm thấy nên nói chuyện tử tế với Bản Ngã Sơ Tâm một lần. Nhưng chờ từ sáng đến trưa, vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu, mặc kệ có phải hắn đuổi theo Phong Triền Nguyệt rồi không, Hoắc Trung Khê đều không thể đợi được nữa, thời gian nửa ngày cũng đủ để Phong Triền Nguyệt chạy được cả ngàn dặm đường, nếu Hoắc Trung Khê không dời bước, chỉ sợ đến khi hắn đi được thì Trung Nhạc đã không còn tồn tại trên bản đồ rồi.
THẨM HI bị thương, ốc còn không mang nổi mình ốc, còn phải chăm sóc cho Hoắc Thống vẫn còn ẵm ngửa, thật sự khó làm. Tuy Đường Thi có thể giúp đỡ nhưng chính nàng cũng là thai phụ, trong nhà lại còn hai đứa bé choai choai, thực sự không thể giúp được gì nhiều. Trong ngoài đều gấp, Hoắc Trung Khê thực sự không biết làm sao, gấp gáp đi đi lại lại trong phòng.
THẨM HI nằm trên kháng, suy yếu nói: "Chàng cứ đi đi, Đường Thi biết võ công, vấn đề an toàn của bọn ta đã được đảm bảo. Nếu chàng vẫn chưa yên tâm thì cứ đi đến đó rồi phái mấy người đến đây, vậy là được rồi". Thấy thê tử hiểu đại sự như vậy, lại thông cảm cho mình, Hoắc Trung Khê rất vui mừng, nhưng nhìn lại cả phòng nhỏ nhỏ ốm ốm bệnh bệnh, hắn thực sự không yên lòng, nói: "Cứ chờ một lát đi, có khi Bản Ngã Sơ Tâm sẽ trở lại bây giờ".
THẨM HI lại nói: "Chàng cứ việc đi, hắn muốn về thì về. Vạn nhất mụ điên Phong Triền Nguyệt kia thực sự đi giết An Tu Thận thật, cả Trung Nhạc không có ai chặn nổi nàng ta".
Hoắc Trung Khê đi đi lại lại thêm mấy vòng, cuối cùng vẫn không yên lòng được, hắn gọi Hoắc Hiệp qua, dặn dò: "Con trai, cha phải rời nhà một thời gian, trong thời gian này, con chính là nam nhân duy nhất trong nhà, không được nghịch ngợm gây chuyện, phải chăm sóc tốt cho nương của con cùng đệ đệ, gánh lấy trách nhiệm của một nam nhân chân chính, con có làm được không?".
Hoắc Hiệp ngẩng đầu ưỡn ngực, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ kiên quyết: "Cha yên tâm, chắc chắn con sẽ bảo vệ tốt nương với đệ đệ". Tuy Hoắc Hiệp chưa lớn, nhưng được Kiếm thần dạy dỗ 5 năm, kiếm thuật của thằng bé đã rất ổn, đối phó dã thú không là vấn đề, chuyện này khiến Hoắc Trung Khê có thể yên tâm hơn một chút.
Dặn dò Hoắc Hiệp xong, Hoắc Trung Khê lại cố ý đi qua từ biệt Đường Thi, cố ý nhờ cậy nàng giúp hắn chăm sóc Thẩm Hi cùng Hoắc Thống, Đường Thi cũng nghiêm túc gật đầu.
Sắp xếp chuyện nhà xong, Hoắc Trung Khê lưu luyến nhìn thoáng qua vợ con, sau đó đề khí nhảy lên, dùng khinh công đi ra khỏi rừng, không dám chậm một bước.
THẨM HI thấy Hoắc Trung Khê đi rồi, cả người uể oải, trong lòng cũng trống rỗng, vốn sau lưng đã đau nhức giờ càng thêm đau. Thấy Hoắc Thống đang ngủ, nàng cũng nằm nghiêng người chợp mắt dưỡng thần. Hoắc Hiệp thấy nương ngủ rồi, ngoan ngoãn ngồi vào cạnh đệ đệ, ngồi trông hai người, Bản Ngã Nghênh đến rủ đi bắt vịt hoang thằng bé cũng lắc đầu.
Thấy con trai ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy Thẩm Hi rất vui mừng, nàng mở mắt ra, nói nàng không có chuyện gì, khiến hai thằng bé đi chơi. Hoắc Hiệp rốt cuộc đã hiểu chuyện, mặc kệ nương nói gì cũng không đi, chỉ cùng Bản Ngã Nghênh chơi đùa trong phòng, không chịu đi ra ngoài. Việc 'chăm sóc'một cách thiên chân này khiến Thẩm Hi có chút sở khóc dở cười, lại cảm thấy vui mừng vì con trai ngoan ngoãn.
Cơm trưa do Đường Thi xuống bếp, cơm nước dọn dẹp xpng, hai người ngồi trong phòng Thẩm Hi cùng nhau trông Hoắc Thống. THẨM HI rốt cuộc đã bị thương nặng, cả người mệt mỏi, ăn trưa xong chỉ ngồi một chốc đã ngủ thiếp đi, đến khi Hoắc Thống oa oa khóc lớn vì đói sữa Đường Thi mới gọi nàng dậy cho thằng bé bú. Vừa bế con 1 vừa hỏi: "Ta đã ngủ được lâu chưa?"
"Chắc hơn một canh giờ". Đường Thi đi xuống kháng, cầm tã mà Hoắc Thống thay ra cho vào chậu nước, bắt đầu giặt giũ.
THẨM HI nhìn sắc trời bên ngoài, thuận miệng hỏi nàng: "Bản Ngã Sơ Tâm trở lại chưa?"
Động tác giặt giũ của Đường Thi không dừng lại, nàng nhàn nhạt trả lời: "Trở lại rồi, nhưng lại đi tiếp".
"Sao? Hắn trở lại?". Bản Ngã Sơ Tâm biến mất nửa ngày rồi lại trở lại, không phải hắn đuổi theo Phong Triền Nguyệt sao?
"Chàng ấy nói sợ Phong Triền Nguyệt giết người lung tung nên đuổi theo, lại không đuổi kịp. Lúc về thì nghe nói Hoắc Kiếm thần đuổi theo nàng ta nên chàng ấy không nói gì mà đuổi theo rồi". Đường Thi bình tĩnh kể, dường như người mà nàng nói đến không phải là tướng công mình mà chỉ là một người xa lạ.
THẨM HI tuy bị thương nhưng đầu óc vẫn bình thường, nàng lập tức chỉ ra chỗ không thích hợp: "Nếu tất cả bọn họ đều đuổi theo Phong Triền Nguyệt, một người trở lại một người đi, vậy hẳn là sẽ gặp nhau giữa đường mới đúng chứ?".
Độngtác vò tã của Đường Thi rốt cuộc dừng lại.
THẨM HI cẩn thận nghĩ lại phản ứng của Bản Ngã Sơ Tâm, sắc mặt trắng bệch, nàng run rẩy nói: "Đường Thi, cô nói xem, nếu tướng công ta lại đánh nhau với Phong Triền Nguyệt, Bản Ngã Sơ Tâm sẽ giúp ai?"
Đường Thi đặt tã xuống, lau khô tay, ngồi xuống cạnh Thẩm Hi, thở dài nói: "Thẩm tỉ tỉ, trong lòng tỉ rõ ràng mà, cần gì hỏi ta chứ?"
Nếu ngay cả Đường Thi đều nghĩ như vậy, vậy chẳng phải Hoắc Trung Khê sẽ hai mặt thụ địch sao? THẨM HI giật mình, nước mắt tràn mi. Hoắc Trung Khê đã nói qua nếu riêng đấu với Phong Triền Nguyệt hay Bản Ngã Sơ Tâm hắn sẽ không thua, nhưng nếu hai người kia cùng lên thì hắn không đấu lại được.
Đường Thi nhìn Thẩm Hi khóc thảm thiết như vậy, không khỏi nhẹ giọng an ủi: "Thẩm tỉ tỉ, tỉ đừng khóc, chuyện tình còn chưa nghiêm trọng đến mức này, tuy Bản Ngã Sơ Tâm chưa bỏ xuống được Phong Triền Nguyệt nhưng cũng không phải người tuyệt tình. Chàng ấy ở cùng Kiếm thần đại nhân lâu như vậy, chắc chắn sẽ không ra tay với Kiếm thần đại nhân đâu".
Nghe Đường Thi an ủi, Thẩm Hi cũng nín khóc dần, tuy Bản Ngã Sơ Tâm đắn đo không chừng trong chuyện tình cảm nhưng hắn không phải kẻ tiểu nhân hai mặt. Dù Phong Triền Nguyệt có đánh nhau với Hoắc Trung Khê thì có lẽ hắn chỉ khuyên can là chính chứ không thể ra tay với Hoắc Trung Khê được. Nhưng nàng nghĩ lại chuyện tình dây dưa hơn 20 năm của hai người kia, lại không dám lạc quan, nếu Hoắc Trung Khê muốn giết Phong Triền Nguyệt, Bản Ngã Sơ Tâm chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, hắn không đời nào trơ mắt nhìn Phong Triền Nguyệt chết trước mặt mình.
Nhất thời trong đầu Thẩm Hi loạn tùng phèo, nàng đều đã tưởng tượng đến tất cả khả năng có thể xảy ra, tim đập thình thịch, không thể yên lòng...
"Đường Thi, cô không biết đâu, trước kia Phong Triền Nguyệt suýt nữa đã giết chết hai mẹ con ta với Hoắc Hiệp, tướng công ta vẫn luôn nhớ kĩ chuyện này, lần này vạn nhất tướng công ta muốn giết Phong Triền Nguyệt thật, vậy Bản Ngã Sơ Tâm..."
Đường Thi chưa từng nghe qua chuyện này, thù giết thê nhi chưa báo, lại thêm mối hận hôm nay, Phong Triền Nguyệt còn tuyên bố sẽ diệt Trung Nhạc, vậy thân là Võ thần, Hoắc Trung Khê không cần hạ thủ lưu tìn với nàng ta nữa. Nếu Phong Triền Nguyệt bị giết, Bản Ngã Sơ Tâm đã yêu nàng hơn 20 năm sẽ không thể đứng nhìn. Nghĩ đến đây, sắc mặt Đường Thi cũng dần nghiệm túc lên.
Từ khi đến đây sống, cả nhà Đường Thi luôn quan tâm đến nàng, Thẩm Hi lại coi nàng như muội muội ruột thịt. Hoắc Trung Khê tuy không có biểu hiện nhiệt tình gì, nhưng vẫn luôn hòa hợp với Bản Ngã Sơ Tâm, giúp đỡ xây nhà, đấu rượu chuyện trò, hặc ngẫu nhiên dẫn Bản Ngã Nghênh ra ngoài luyện võ, có thể nói là luôn đối đãi nhà nàng rất tốt. Giờ nhà nàng chưa báo đáp ân tình thu lưu với người ta thì thôi, Bản Ngã Sơ Tâm lại muốn làm hỏng chuyện, chuyện này khiến người chính trực như Đường Thi rất hụt hẫng. Nàng trầm tư một lúc, bảo Thẩm Hi: "Thẩm tỉ tỉ, vậy tỉ phải dưỡng thương cho tốt, đợi khi nào tỉ đỡ, ta sẽ đuổi theo xem tình hình ra sao, có lẽ ta sẽ khuyên được Bản Ngã Sơ Tâm dừng tay mà".
Nghe nàng nói vậy, Thẩm Hi cũng cảm thấy có lí, nhưng nghĩ lại, chuyện này căn bản chỉ là an ủi nàng. Thứ nhất là võ công của những Võ thần này rất cao, khinh công cũng nhanh, không phải Đường Thi muốn đuổi là đuổi kịp, thứ hai là bây giờ Đường Thi đang có bầu, không thể bôn ba đường dài được. Sợ Đường Thi tự trách, Thẩm Hi vọi vàng lau khô nước mắt trên mặt, miễn cưỡng cười: "Không sao, ta chỉ biết suy nghĩ linh tinh. Bản Ngã Sơ Tâm cùng tướng công ta quen thuộc như vậy, chắc chắn sẽ không động thủ đâu".
Đường Thi nghe vậy chỉ im lặng, cúi đầu không nói gì.
HOẮC THỐNG đã bú no, Đường Thi bế lấy thằng bé cho Đường Thi nằm xuống nghỉ ngơi.
THẨM HI nghĩ thầm lần này Bản Ngã Sơ Tâm đuổi theo Phong Triền Nguyệt mà đi, chắc chắn Đường Thi cũng khó chịu, nàng không thể để Đường Thi thêm suy nghĩ, chủ động dời đề tài: "Tiểu Hiệp với Tiểu Nghênh đâu rồi?". Đường Thi vừa đung đưa Hoắc Thống vừa vỗ nhẹ lưng thằng bé để ngừa trớ sữa, trả lời: "Chắc là đi bên suối nghịch nước".
THẨM HIlo lắng: "Giờ đang mùa hè, nước suối dâng cao, phải nói hai thằng bé đừng chơi cạnh suối nữa, nguy hiểm lắm"
"Không sao đâu, hai đứa nhỏ đều biết bơi, sẽ không có chuyện".
...
Hai người nói chuyện phiếm một lúc, đều thức thời lảng tránh đề tài mấy người Bản Ngã Sơ Tâm kia.
Đến buổi tối, Đường Thi bảo Hoắc Hiệp dọn qua đây nghủ cùng nương với đệ đệ, nàng thì dẫn Bản Ngã Nghênh về phòng mình ngủ.
Phòng Đường Thi một lúc sau đã tắt ánh đèn, mà phòng Đường Thi thì đèn sáng đến nửa đêm mới tắt.
Trời còn chưa sáng, Thẩm Hi mới tỉnh dậy cho Hoắc Thống bú đã nghe được tiếng Đường Thi nấu nướng trong bếp. Tuy Thẩm Hi không biết sao nàng dậy sớm vậy nhưng lại không dám lên tiếng hỏi, sợ khiến Hoắc Thống mới ngủ thiếp đi lại giật mình tỉnh dậy.
Sáng sớm Hoắc Hiệp dậy, đi ra ngoài đi tiểu, một lát sau, Thẩm Hi nghe được tiếng thằng bé gọi Bản Ngã Nghênh: "Tiểu Nghênh, dậy đi, xem ca ca bắt được gì này!". Hoắc Hiệp gọi mấy lần, nhưng không có ai trả lời.
THẨM HI giật mình, nàng vội gọi với ra: "Tiểu Hiệp, con mau đi vào xem Tiểu Nghênh với thẩm thẩm còn ở trong phòng không?"
Tiếng bước chân của Hoắc Hiệp bịch bịch đi vào phòng Đường Thi, một lát lại chạy bịch bịch trở lại, hớt hải nói: "Nương, không thấy Tiểu Nghênh với thẩm thẩm đâu rồi, trên kháng có hai tờ giấy".
"Mau mang qua đây nương nhìn xem".
Hoắc Hiệp chạy vào nhà, đưa tờ giấy cho Thẩm Hi. Trang giấy nhỏ nhìn rất quen mắt, là tờ lịch mà mỗi ngày Thẩm Hi xé xuống. Mặt sau tờ lịch là mấy hàng chữ nhỏ được viết bằng than củi: 'Thuốc rịt miệng vết thương đã đặt sẵn trong hộp, khiến Tiểu Hiệp giúp tỉ đắp'. Tờ khác thì viết 'Ta dẫn Tiểu Nghênh đi tìm chàng ấy'. Từ chàng ấy ở đây chỉ có Bản Ngã Sơ Tâm.
*lời nói của tác giả:
100 chương, kỉ niệm nho nhỏ. Không ngờ một người lười biếng như tôi viết đi viết về cũng đã sắp xong một tiểu thuyết chỉ trong gần 2 tháng. Tự khen mình một cái.
Hôm qua soi gương, thấy bên thái dương đã mọc tóc bạc, tôi cảm thấy có lẽ là do thức đêm quá nhiều.
Vậy nên, các cô gái trẻ, hãy cố gắng đi ngủ sớm đi, thức đêm mau già đấy.
*lời ng edit
Còn 18c nữa là hết truyện, t edit cuốn này từ hồi năm ngoái, hôm nay đã là ngày cuối của năm 2018, thời gian trôi nhanh thật, có lúc đã muốn drop nhưng cảm ơn các bạn đọc đã k bỏ qua, cổ vũ t hoàn thành. Chúc các b năm mới nhiều cái mới, cảm ơn các b rất nhiều!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom