Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29 : Vạch trần Lạc Tương Nhi
Bác sĩ Phú cũng vừa chạy đến nơi. Trông thấy món đồ mình yêu quý nhất nằm vỡ tan tành trên nền đất, hai mắt ông tối sầm lại.
- Bối Ngọc, chuyện này là sao?
Phú Mặc Sinh trông thấy cảnh tượng này cũng ngỡ ngàng, hết nhìn Bạch Nhược Hi lại nhìn về phía cha mình, tâm trạng rối bời. Ngay cả chính anh cũng chưa từng dám làm sứt mẻ chiếc kỷ niệm chương này, vậy mà hiện tại...
Lạc Nguyên Viễn tức đến tím mặt, vội vàng quay sang bác sĩ Phú, chống chế nói:
- Chú Phú, Bối Ngọc chắc vì muốn xem thử kỷ niệm chương của anh như thế nào, không may làm vỡ. Tôi thay mặt nhà họ Lạc xin lỗi anh.
Bác sĩ Phú vẫn đứng im lặng nhìn chằm chằm vào đống mảnh vỡ, hai má đỏ phừng phừng.
Ông đang rất tức giận, cực kỳ tức giận. Thế nhưng, vì bác sĩ Phú rất yêu quý Bối Ngọc nên cố gắng nín nhịn cơn phẫn nộ vào sâu trong lòng.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Lạc Tương Nhi, Bạch Nhược Hi không thể đứng im chịu tai tiếng được. Cô cúi thấp đầu, nhìn thẳng về phía bác sĩ Phú, quả quyết mà nói:
- Cháu không làm vỡ kỷ niệm chương của chú. Người làm vỡ là Lạc Tương Nhi.
Trịnh Nghi nghe thấy Bạch Nhược Hi nhắc đến tên con gái cưng của mình, lập tức giãy nảy:
- Này này Bối Ngọc, con đừng có mà ngậm máu phun người. Việc làm sai trái của con mà dám đổ điêu cho Tương Nhi. Bối Ngọc à Bối Ngọc, mẹ con lúc còn sống không biết dạy dỗ con phải làm gì cho phải phép hay sao?
Trịnh Nghi mở miệng nói một tràng dài, ánh mắt hằn học nhìn về phía Bạch Nhược Hi như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Mọi người đều đồng loạt im lặng, ai ai cũng theo đuổi những suy nghĩ phức tạp của riêng mình.
Bác sĩ Phú khẽ thở dài, đoạn phẩy tay buồn bã mà nói:
- Thôi, không sao. Vật vỡ cũng đã vỡ rồi, chúng ta không nên trách cứ ai làm gì nữa. Bối Ngọc, cháu giúp chú dọn dẹp lại mảnh thủy tinh, kẻo không may người khác giẫm vào.
Trước thái độ nhẹ nhàng này của ông, tất cả những người có mặt ở đây đều sửng sốt.
Lạc Tương Nhi không tin vào những gì chính tai mình nghe thấy, không cam tâm mà đưa mắt lừ Bạch Nhược Hi chằm chằm.
Rõ ràng bác sĩ Phú đang vô cùng giận dữ, cảm tưởng như ông sắp nổi một cơn thịnh nộ đến mức cực điểm. Vậy mà, bác sĩ Phú lại có thể dễ dàng bỏ qua cho Bạch Nhược Hi như thế, Lạc Tương Nhi không phục.
Bác sĩ Phú vừa muốn rời đi, Lạc Tương Nhi đã thêm dầu vào lửa:
- Chú Phú à, là con chính mắt trông thấy chị Bối Ngọc thả tay làm vỡ kỷ niệm chương của chú. Nếu như không cố tình, vậy thì chúng ta cần phải xem xét lại đấy ạ!
Bác sĩ Phú nghe vậy đột ngột dừng bước. Ông quay lại nhìn xoáy sâu vào Bạch Nhược Hi, cơ hồ như đang chờ đợi đáp án của cô vậy.
Đến lúc này đây, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nếu Lạc Tương Nhi đã muốn gây khó dễ cho cô, vậy thì Bạch Nhược Hi cũng không chịu để yên.
Khóe môi cô khẽ nhếch, quay sang Lạc Tương Nhi, bình thản hỏi cô ta:
- Tương Nhi, em nói chính bàn tay của chị đã đích thân ném vỡ kỷ niệm chương của chú Phú, có phải không?
Lạc Tương Nhi bị cô hỏi vặn lại, gương mặt vênh váo mà đáp:
- Chẳng phải em đã ngăn cản chị hay sao, nhưng chị vẫn cố tình làm vỡ?!
- Được, được!
Bạch Nhược Hi không muốn so đo thêm, đưa tay chỉ vào bên trong góc sâu của giá sách, cười lạnh mà đáp:
- Chẳng phải chú Phú đã bí mật lắp đặt một chiếc camera mini ở đây hay sao?
Nghe Bạch Nhược Hi nhắc đến camera, cơ mặt Lạc Tương Nhi lập tức căng cứng lại. Cô ta không hề hay biết, để đề trộm lẻn vào ăn cắp một số đồ vật quý hiếm trong phòng trưng bày, bác sĩ Phú đã bí mật lắp camera mini siêu nhỏ, đặt sâu trong góc giá sách.
Việc này chỉ có hai cha con bác sĩ Phú biết, người ngoài đều chưa từng nghe nói đến. Thế nhưng, Bạch Nhược Hi là mới lần đầu tiên đặt chân vào đây mà đã phát hiện ra sự việc, Phú Mặc Sinh lại càng thêm kinh ngạc hơn.
Bác sĩ Phú thì nghĩ khác anh. Ông cho rằng, Bạch Nhược Hi biết chuyện lắp camera trong phòng trưng bày là do Phú Mặc Sinh nói, nên cũng không tra hỏi gì nhiều.
- Đúng rồi. Chúng ta cứ mở camera lên quan sát thật kỹ, để tránh trường hợp đổ oan cho người tốt.
Phú Mặc Sinh cũng vô cùng tán thưởng cách nghĩ của Bạch Nhược Hi.
Bác sĩ Phú nghe anh nói, liền gật gù đồng ý.
- Mặc Sinh, con đem camera lại đây.
Chân tay Lạc Tương Nhi như muốn rụng rời. Cô ta đưa mắt liếc nhìn Trịnh Nghi cầu cứu, sợ sệt không nói lên lời. Trịnh Nghi vừa nhìn đã hiểu, đứa con gái bảo bối của mình đã làm ra cái việc tày trời này. Do vậy, bà ta rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, muốn giúp con gái nhưng lại không biết phải mở lời làm sao cho phải.
Bạch Nhược Hi bước từng bước chậm rãi đến bên cạnh Lạc Tương Nhi, khẽ thì thầm vào tai cô ta mà châm biếm:
- Em gái, chờ ít phút nữa chú Phú và anh Mặc Sinh phát hiện ra em nói dối, để xem họ còn đối xử tốt với em được nữa hay là không?
Hình ảnh trong camera được ghi lại rõ nét. Toàn bộ cuộc nói chuyện và âm mưu của Lạc Tương Nhi đều phát lại rành rành.
Bác sĩ Phú không tin vào những gì mình trông thấy, há hốc miệng chết sững mà nhìn Lạc Tương Nhi.
Phú Mặc Sinh không thể ngờ, Lạc Tương Nhi có vẻ ngoài thánh thiện, ngây thơ đến như thế, cuối cùng lại âm mưu hãm hại hòng hạ nhục chính chị gái của mình.
- Đứa con mất dạy này!
Lạc Nguyên Viễn thẹn quá hóa giận, giơ tay tát thẳng lên mặt con gái út. Lạc Tương Nhi ôm mặt khóc lớn, sau đó chạy một mạch về nhà.
Muốn đấu đá với chị đây, đừng hòng!
Bạch Nhược Hi cong môi cười khẩy.
- Bối Ngọc, chuyện này là sao?
Phú Mặc Sinh trông thấy cảnh tượng này cũng ngỡ ngàng, hết nhìn Bạch Nhược Hi lại nhìn về phía cha mình, tâm trạng rối bời. Ngay cả chính anh cũng chưa từng dám làm sứt mẻ chiếc kỷ niệm chương này, vậy mà hiện tại...
Lạc Nguyên Viễn tức đến tím mặt, vội vàng quay sang bác sĩ Phú, chống chế nói:
- Chú Phú, Bối Ngọc chắc vì muốn xem thử kỷ niệm chương của anh như thế nào, không may làm vỡ. Tôi thay mặt nhà họ Lạc xin lỗi anh.
Bác sĩ Phú vẫn đứng im lặng nhìn chằm chằm vào đống mảnh vỡ, hai má đỏ phừng phừng.
Ông đang rất tức giận, cực kỳ tức giận. Thế nhưng, vì bác sĩ Phú rất yêu quý Bối Ngọc nên cố gắng nín nhịn cơn phẫn nộ vào sâu trong lòng.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Lạc Tương Nhi, Bạch Nhược Hi không thể đứng im chịu tai tiếng được. Cô cúi thấp đầu, nhìn thẳng về phía bác sĩ Phú, quả quyết mà nói:
- Cháu không làm vỡ kỷ niệm chương của chú. Người làm vỡ là Lạc Tương Nhi.
Trịnh Nghi nghe thấy Bạch Nhược Hi nhắc đến tên con gái cưng của mình, lập tức giãy nảy:
- Này này Bối Ngọc, con đừng có mà ngậm máu phun người. Việc làm sai trái của con mà dám đổ điêu cho Tương Nhi. Bối Ngọc à Bối Ngọc, mẹ con lúc còn sống không biết dạy dỗ con phải làm gì cho phải phép hay sao?
Trịnh Nghi mở miệng nói một tràng dài, ánh mắt hằn học nhìn về phía Bạch Nhược Hi như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Mọi người đều đồng loạt im lặng, ai ai cũng theo đuổi những suy nghĩ phức tạp của riêng mình.
Bác sĩ Phú khẽ thở dài, đoạn phẩy tay buồn bã mà nói:
- Thôi, không sao. Vật vỡ cũng đã vỡ rồi, chúng ta không nên trách cứ ai làm gì nữa. Bối Ngọc, cháu giúp chú dọn dẹp lại mảnh thủy tinh, kẻo không may người khác giẫm vào.
Trước thái độ nhẹ nhàng này của ông, tất cả những người có mặt ở đây đều sửng sốt.
Lạc Tương Nhi không tin vào những gì chính tai mình nghe thấy, không cam tâm mà đưa mắt lừ Bạch Nhược Hi chằm chằm.
Rõ ràng bác sĩ Phú đang vô cùng giận dữ, cảm tưởng như ông sắp nổi một cơn thịnh nộ đến mức cực điểm. Vậy mà, bác sĩ Phú lại có thể dễ dàng bỏ qua cho Bạch Nhược Hi như thế, Lạc Tương Nhi không phục.
Bác sĩ Phú vừa muốn rời đi, Lạc Tương Nhi đã thêm dầu vào lửa:
- Chú Phú à, là con chính mắt trông thấy chị Bối Ngọc thả tay làm vỡ kỷ niệm chương của chú. Nếu như không cố tình, vậy thì chúng ta cần phải xem xét lại đấy ạ!
Bác sĩ Phú nghe vậy đột ngột dừng bước. Ông quay lại nhìn xoáy sâu vào Bạch Nhược Hi, cơ hồ như đang chờ đợi đáp án của cô vậy.
Đến lúc này đây, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nếu Lạc Tương Nhi đã muốn gây khó dễ cho cô, vậy thì Bạch Nhược Hi cũng không chịu để yên.
Khóe môi cô khẽ nhếch, quay sang Lạc Tương Nhi, bình thản hỏi cô ta:
- Tương Nhi, em nói chính bàn tay của chị đã đích thân ném vỡ kỷ niệm chương của chú Phú, có phải không?
Lạc Tương Nhi bị cô hỏi vặn lại, gương mặt vênh váo mà đáp:
- Chẳng phải em đã ngăn cản chị hay sao, nhưng chị vẫn cố tình làm vỡ?!
- Được, được!
Bạch Nhược Hi không muốn so đo thêm, đưa tay chỉ vào bên trong góc sâu của giá sách, cười lạnh mà đáp:
- Chẳng phải chú Phú đã bí mật lắp đặt một chiếc camera mini ở đây hay sao?
Nghe Bạch Nhược Hi nhắc đến camera, cơ mặt Lạc Tương Nhi lập tức căng cứng lại. Cô ta không hề hay biết, để đề trộm lẻn vào ăn cắp một số đồ vật quý hiếm trong phòng trưng bày, bác sĩ Phú đã bí mật lắp camera mini siêu nhỏ, đặt sâu trong góc giá sách.
Việc này chỉ có hai cha con bác sĩ Phú biết, người ngoài đều chưa từng nghe nói đến. Thế nhưng, Bạch Nhược Hi là mới lần đầu tiên đặt chân vào đây mà đã phát hiện ra sự việc, Phú Mặc Sinh lại càng thêm kinh ngạc hơn.
Bác sĩ Phú thì nghĩ khác anh. Ông cho rằng, Bạch Nhược Hi biết chuyện lắp camera trong phòng trưng bày là do Phú Mặc Sinh nói, nên cũng không tra hỏi gì nhiều.
- Đúng rồi. Chúng ta cứ mở camera lên quan sát thật kỹ, để tránh trường hợp đổ oan cho người tốt.
Phú Mặc Sinh cũng vô cùng tán thưởng cách nghĩ của Bạch Nhược Hi.
Bác sĩ Phú nghe anh nói, liền gật gù đồng ý.
- Mặc Sinh, con đem camera lại đây.
Chân tay Lạc Tương Nhi như muốn rụng rời. Cô ta đưa mắt liếc nhìn Trịnh Nghi cầu cứu, sợ sệt không nói lên lời. Trịnh Nghi vừa nhìn đã hiểu, đứa con gái bảo bối của mình đã làm ra cái việc tày trời này. Do vậy, bà ta rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, muốn giúp con gái nhưng lại không biết phải mở lời làm sao cho phải.
Bạch Nhược Hi bước từng bước chậm rãi đến bên cạnh Lạc Tương Nhi, khẽ thì thầm vào tai cô ta mà châm biếm:
- Em gái, chờ ít phút nữa chú Phú và anh Mặc Sinh phát hiện ra em nói dối, để xem họ còn đối xử tốt với em được nữa hay là không?
Hình ảnh trong camera được ghi lại rõ nét. Toàn bộ cuộc nói chuyện và âm mưu của Lạc Tương Nhi đều phát lại rành rành.
Bác sĩ Phú không tin vào những gì mình trông thấy, há hốc miệng chết sững mà nhìn Lạc Tương Nhi.
Phú Mặc Sinh không thể ngờ, Lạc Tương Nhi có vẻ ngoài thánh thiện, ngây thơ đến như thế, cuối cùng lại âm mưu hãm hại hòng hạ nhục chính chị gái của mình.
- Đứa con mất dạy này!
Lạc Nguyên Viễn thẹn quá hóa giận, giơ tay tát thẳng lên mặt con gái út. Lạc Tương Nhi ôm mặt khóc lớn, sau đó chạy một mạch về nhà.
Muốn đấu đá với chị đây, đừng hòng!
Bạch Nhược Hi cong môi cười khẩy.
Bình luận facebook