Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Chương 17 : Đông Phương, làm ơn!
Ánh Linh đã rời đi, căn phòng ký túc xá cũng quay trở lại với trạng thái im lặng vốn có của nó.
Người nằm trên chiếc giường kia vẫn là Ngô Vận, cô ấy xoay người về phía Bạch Nhược Hi, tiếng thở đều đều phát ra đầy mệt mỏi.
Bạch Nhược Hi thở phào một tiếng, cảm giác như bản thân mình đã trải qua một đoạn ký ức kinh hoàng đến mức khủng khiếp, tựa như có thế lực ngầm nào đó bòn rút cơ thể cô đến tận xương tủy.
Cô phải giúp Ánh Linh bắt giữ hung thủ thật sự đã sát hại, để linh hồn cô ấy được an tâm mà siêu thoát.
Vấn đề về âm giới như thế này, Bạch Nhược Hi chưa có kinh nghiệm giải quyết.
Cô chợt nghĩ tới Đông Phương, liền quyết định nhờ tới sự giúp đỡ của hắn.
Copy từ web τАмliлh247.мe
- Đông Phương, anh đang ở đâu?
Bạch Nhược Hi thì thầm trong miệng.
Chợt thấy bên ngoài cánh cửa, một luồng gió lạnh tự động đập vào bên trong. Hình bóng anh tuấN, dung mạo tuyệt sắc của Đông Phương nhanh chóng xuất hiện ngay trước mắt Bạch Nhược Hi.
Hắn quả thực đã đến.
Đông Phương ngồi xuống bên cạnh cô, lông mày sắc lạnh chợt chau lại, gương mặt đầy vẻ khó chịu:
- Hừ! Có quỷ hồn xuất hiện trong phòng nàng ư?
Bạch Nhược Hi biết hắn đã phát hiện ra tung tích của Ánh Linh, liền thuật lại toàn bộ câu chuyện thảm thương đã xảy ra khi nãy.
Đông Phương dùng tay vuốt vuốt cằm, gương mặt tỏ ra vô cùng đăm chiêu.
- Nàng muốn ra giúp đỡ?
Bạch Nhược Hi lập tức gật đầu liên tục.
- Không được!
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé !
Đông Phương đứng phắt dậy, thẳng thắn từ chối mà không thèm suy nghĩ.
Thái độ lạnh lùng của hắn khiến Bạch Nhược Hi có chút thất vọng.
Cô nhìn hắn, trong giọng nói có chút buồn bã:
- Vì sao lại không được chứ? Anh dù gì cũng là vương gia ở dưới Âm Ti, có lẽ nào một việc cỏn con như thế này lại không làm được?
Nhận ra vẻ mặt tràn ngập thất vọng của nương tử, Đông Phương có chút khó xử.
Hắn lắc đầu, trầm ngâm mà đáp:
- Dương gian các nàng có luật lệ của nàng thì Âm Ti cũng như vậy! Người Âm Giới chúng ta đã ra quy định, phàm là việc gì liên quan tới Trần Gian, chúng ta sẽ không bao giờ xen vào.
Không khí im lặng khó xử bao trùm lấy cơ thể hai người.
Bạch Nhược Hi nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, thâm tâm tràn đầy phức tạp.
Cô ngồi lại xuống giường, tựa lưng vào thành tường, ánh mắt rầu rĩ nhìn về phía chiếc giường lạnh lẽo của Ánh Linh, nhẹ nhàng đáp:
- Anh không giúp tôi cũng không sao. Tôi đã tự khắc biết bản thân mình cần phải làm gì.
Phóc...
Bàn tay lạnh giá của Đông Phương bất ngờ bóp chặt lấy cổ của Bạch Nhược Hi.
Ở khoảng cách gần đến mức cô có thể cảm nhận rõ từng luồng hơi thở của hắn đang không ngừng phả vào da mặt như thế này, quả thực khiến Bạch Nhược Hi cảm thấy có chút khó chịu.
Đông Phương há miệng, dùng đầu lưỡi cọ xát nhẹ nhàng bên vành tai của Bạch Nhược Hi, thì thầm mà đáp:
- Nàng đang không vui?
Bạch Nhược Hi đưa tay đẩy mạnh hắn ra bên ngoài, thế nhưng hắn đã nhanh chóng dùng lực, khóa trụ hồn phách của cô vào bên trong, không để cho cô được quyền rời đi.
- Mau buông tôi ra.
Bạch Nhược Hi bực bội lên tiếng.
Gương mặt hoàn mỹ của Đông Phương lại càng chạm sát vào cô hơn. Hai má kề chặt lên nhau, động tác vô cùng đen tối.
- Nương tử, ta có thể phá luật giúp nàng. Tuy nhiên, nàng cần phải làm cho ta một chuyện.
Bạch Nhược Hi bắt đầu cảnh giác, nhìn hắn chằm chằm.
Đông Phương dùng tay ôm chặt lấy eo cô, ngón tay thon dài bắt đầu sờ soạng đầy đê tiện.
- Ngày mai, phụ hoàng của ta sẽ mở tiệc nạp hậu. Ta muốn nàng cùng đi với ta.
Hả?
Bạch Nhược Hi há hốc miệng đầy kinh ngạc.
- Không được! Diêm Vương nạp hậu, liên quan gì đến tôi cơ chứ? Tôi chỉ là một quỷ hồn, quỷ hồn đấy!
Thái độ của nàng khiến Đông Phương không vui.
Hắn đứng phắt dậy, hừ lạnh đáp:
- Nàng là thê tử của ta, là con dâu của phụ hoàng, hà cớ không liên quan gì?
Ngừng một lát, hắn lại tiếp lời:
- Nếu nàng không chịu hợp tác, ta sẽ trực tiếp đánh tan hồn phách của Ánh Linh.
- Anh đang đe dọa tôi?
Bạch Nhược Hi uất ức hỏi lại.
Đông Phương không đáp.
Hắn xoay lưng, nâng mặt Bạch Nhược Hi lên cao, đoạn dùng môi mình áp lên bờ môi căng mọng của cô, nở nụ cười đầy đê tiện.
- Mười hai giờ đêm mai, ta sẽ tới đón nàng đi. Nương tử yêu quý, hãy ngoan ngoãn nghe lời ta, nàng sẽ có được thứ nàng muốn.
Đông Phương đi rồi, Bạch Nhược Hi còn ngồi ngây một lúc, mãi cho tới khi bên ngoài cửa có tiếng xôn xao.
Cộc...cộc...cộc...
Tiếng gõ cửa vang lên đều đều.
Bạch Nhược Hi xem đồng hồ, vừa vặn kim giờ chỉ sang số năm.
Năm giờ sáng.
Cô mệt mỏi mở cửa, một tốp cảnh sát được điều động tới đứng nghiêm chỉnh bên ngoài.
- Chào cô! Tôi là Phó Tinh Hùng, cảnh sát đội hình sự Hung Miêu.
Toàn bộ đồ đạc của Ánh Linh cũng được đem hết xuống.
Pháp chứng nhanh chóng đeo găng tay, bắt đầu kiểm tra.
Bạch Nhược Hi và Ngô Vận đứng sát nhìn nhau, thâm tâm vô cùng phức tạp.
----------------------------
Ánh Linh đã rời đi, căn phòng ký túc xá cũng quay trở lại với trạng thái im lặng vốn có của nó.
Người nằm trên chiếc giường kia vẫn là Ngô Vận, cô ấy xoay người về phía Bạch Nhược Hi, tiếng thở đều đều phát ra đầy mệt mỏi.
Bạch Nhược Hi thở phào một tiếng, cảm giác như bản thân mình đã trải qua một đoạn ký ức kinh hoàng đến mức khủng khiếp, tựa như có thế lực ngầm nào đó bòn rút cơ thể cô đến tận xương tủy.
Cô phải giúp Ánh Linh bắt giữ hung thủ thật sự đã sát hại, để linh hồn cô ấy được an tâm mà siêu thoát.
Vấn đề về âm giới như thế này, Bạch Nhược Hi chưa có kinh nghiệm giải quyết.
Cô chợt nghĩ tới Đông Phương, liền quyết định nhờ tới sự giúp đỡ của hắn.
Copy từ web τАмliлh247.мe
- Đông Phương, anh đang ở đâu?
Bạch Nhược Hi thì thầm trong miệng.
Chợt thấy bên ngoài cánh cửa, một luồng gió lạnh tự động đập vào bên trong. Hình bóng anh tuấN, dung mạo tuyệt sắc của Đông Phương nhanh chóng xuất hiện ngay trước mắt Bạch Nhược Hi.
Hắn quả thực đã đến.
Đông Phương ngồi xuống bên cạnh cô, lông mày sắc lạnh chợt chau lại, gương mặt đầy vẻ khó chịu:
- Hừ! Có quỷ hồn xuất hiện trong phòng nàng ư?
Bạch Nhược Hi biết hắn đã phát hiện ra tung tích của Ánh Linh, liền thuật lại toàn bộ câu chuyện thảm thương đã xảy ra khi nãy.
Đông Phương dùng tay vuốt vuốt cằm, gương mặt tỏ ra vô cùng đăm chiêu.
- Nàng muốn ra giúp đỡ?
Bạch Nhược Hi lập tức gật đầu liên tục.
- Không được!
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé !
Đông Phương đứng phắt dậy, thẳng thắn từ chối mà không thèm suy nghĩ.
Thái độ lạnh lùng của hắn khiến Bạch Nhược Hi có chút thất vọng.
Cô nhìn hắn, trong giọng nói có chút buồn bã:
- Vì sao lại không được chứ? Anh dù gì cũng là vương gia ở dưới Âm Ti, có lẽ nào một việc cỏn con như thế này lại không làm được?
Nhận ra vẻ mặt tràn ngập thất vọng của nương tử, Đông Phương có chút khó xử.
Hắn lắc đầu, trầm ngâm mà đáp:
- Dương gian các nàng có luật lệ của nàng thì Âm Ti cũng như vậy! Người Âm Giới chúng ta đã ra quy định, phàm là việc gì liên quan tới Trần Gian, chúng ta sẽ không bao giờ xen vào.
Không khí im lặng khó xử bao trùm lấy cơ thể hai người.
Bạch Nhược Hi nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, thâm tâm tràn đầy phức tạp.
Cô ngồi lại xuống giường, tựa lưng vào thành tường, ánh mắt rầu rĩ nhìn về phía chiếc giường lạnh lẽo của Ánh Linh, nhẹ nhàng đáp:
- Anh không giúp tôi cũng không sao. Tôi đã tự khắc biết bản thân mình cần phải làm gì.
Phóc...
Bàn tay lạnh giá của Đông Phương bất ngờ bóp chặt lấy cổ của Bạch Nhược Hi.
Ở khoảng cách gần đến mức cô có thể cảm nhận rõ từng luồng hơi thở của hắn đang không ngừng phả vào da mặt như thế này, quả thực khiến Bạch Nhược Hi cảm thấy có chút khó chịu.
Đông Phương há miệng, dùng đầu lưỡi cọ xát nhẹ nhàng bên vành tai của Bạch Nhược Hi, thì thầm mà đáp:
- Nàng đang không vui?
Bạch Nhược Hi đưa tay đẩy mạnh hắn ra bên ngoài, thế nhưng hắn đã nhanh chóng dùng lực, khóa trụ hồn phách của cô vào bên trong, không để cho cô được quyền rời đi.
- Mau buông tôi ra.
Bạch Nhược Hi bực bội lên tiếng.
Gương mặt hoàn mỹ của Đông Phương lại càng chạm sát vào cô hơn. Hai má kề chặt lên nhau, động tác vô cùng đen tối.
- Nương tử, ta có thể phá luật giúp nàng. Tuy nhiên, nàng cần phải làm cho ta một chuyện.
Bạch Nhược Hi bắt đầu cảnh giác, nhìn hắn chằm chằm.
Đông Phương dùng tay ôm chặt lấy eo cô, ngón tay thon dài bắt đầu sờ soạng đầy đê tiện.
- Ngày mai, phụ hoàng của ta sẽ mở tiệc nạp hậu. Ta muốn nàng cùng đi với ta.
Hả?
Bạch Nhược Hi há hốc miệng đầy kinh ngạc.
- Không được! Diêm Vương nạp hậu, liên quan gì đến tôi cơ chứ? Tôi chỉ là một quỷ hồn, quỷ hồn đấy!
Thái độ của nàng khiến Đông Phương không vui.
Hắn đứng phắt dậy, hừ lạnh đáp:
- Nàng là thê tử của ta, là con dâu của phụ hoàng, hà cớ không liên quan gì?
Ngừng một lát, hắn lại tiếp lời:
- Nếu nàng không chịu hợp tác, ta sẽ trực tiếp đánh tan hồn phách của Ánh Linh.
- Anh đang đe dọa tôi?
Bạch Nhược Hi uất ức hỏi lại.
Đông Phương không đáp.
Hắn xoay lưng, nâng mặt Bạch Nhược Hi lên cao, đoạn dùng môi mình áp lên bờ môi căng mọng của cô, nở nụ cười đầy đê tiện.
- Mười hai giờ đêm mai, ta sẽ tới đón nàng đi. Nương tử yêu quý, hãy ngoan ngoãn nghe lời ta, nàng sẽ có được thứ nàng muốn.
Đông Phương đi rồi, Bạch Nhược Hi còn ngồi ngây một lúc, mãi cho tới khi bên ngoài cửa có tiếng xôn xao.
Cộc...cộc...cộc...
Tiếng gõ cửa vang lên đều đều.
Bạch Nhược Hi xem đồng hồ, vừa vặn kim giờ chỉ sang số năm.
Năm giờ sáng.
Cô mệt mỏi mở cửa, một tốp cảnh sát được điều động tới đứng nghiêm chỉnh bên ngoài.
- Chào cô! Tôi là Phó Tinh Hùng, cảnh sát đội hình sự Hung Miêu.
Toàn bộ đồ đạc của Ánh Linh cũng được đem hết xuống.
Pháp chứng nhanh chóng đeo găng tay, bắt đầu kiểm tra.
Bạch Nhược Hi và Ngô Vận đứng sát nhìn nhau, thâm tâm vô cùng phức tạp.
----------------------------
Bình luận facebook