Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 164
Chương 164
Dọc đường đi, mưa càng ngày càng lớn, rơi xuống cửa kính xe, tạo thành dòng nước chảy không ngừng.
Trên xe vô cùng yên tĩnh, đến âm thanh kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Muốn đi tới tập đoàn Hoắc thị thì sẽ phải đi qua công ty của cô.
Cách công ty một đoạn, Tô Tú Song nhìn thấy một đám người đông nghịt vây quanh cửa công ty.
Cô nhăn mày, lẽ nào công ty xảy ra chuyện?
Ngẩng đầu, cô thấy có một người đàn ông đang đứng phía trên sân thượng của công ty, anh ta hình như muốn….. nhảy lầu.
Tô Tú Song cảm thấy đầu óc choáng váng, thất thanh hô to một tiếng.
Nghe thấy người bên cạnh đột nhiên kêu lên, Hoắc Dung Thành giương mắt lên nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Nhưng đúng vào lúc này, điện thoại reo lên.
Cô liên nghe máy: “A lô”
“Phó giám đốc Tô, cô đến chưa?
Công ty có người muốn nhảy lầu, không ai cản được anh ta cả”
“Tôi đến rồi, đang ở trước cửa công †y.”
Cố Hàn vừa dừng xe lại, Tô Tú Song liền trực tiếp mở cửa xe chạy ra ngoài, đến cả ô cũng không thèm mang.
Đến thở cũng không thèm thở, cô gắng gượng tìm lấy khe hở nhỏ trong đám người kia rồi chạy vọt vào trong công ty.
Bước vào thang máy, liền trực tiếp ấn lên tâng thượng.
Trong thang máy, Tô Tú Song vô cùng sốt ruột, lo lắng.
Rốt cuộc cũng lên tới tầng thượng.
Trợ lý của cô và một vài phóng viên sớm đã đứng ở đó thành một nhóm rồi.
Người đàn ông kia tâm khoảng hơn năm mươi tuổi, cả người quần áo đều bị mưa ướt hết, đang đứng sát ở phía trên bờ tường.
Một trận gió thổi qua, cơ thể ông ta liền đung đưa theo, giống như có thể rơi bất cứ lúc nào.
Tô Tú Song cảm thấy kinh hồn bạt vía.
“Các người không được đến gần thêm bước nữa, nếu không tôi sẽ nhảy xuống đấy”
Hét lên một câu, người đàn ông kia lại nhích thêm nửa chân ra ngoài không trung, dường như muốn nhảy ra ngoài thật.
Nhìn thấy cảnh tượng nguy hiểm trước mắt, mọi người ai nấy đều căng thẳng, sợ hãi cực độ.
“Tôi là phó giám đốc Tô, là người phụ trách hiện tại của công ty, bây giờ tôi qua chỗ ông, ông có bất cứ yêu cầu gì đều có thể nói cho tôi, được không?”
Tô Tú Song nói hết sức nhẹ nhàng, giọng điệu ôn hòa, một bên khuyên nhủ ông ta, một bên từ từ tiến tới.
“Tôi qua chỗ ông, có yêu cầu gì từ từ nói, đừng kích động.”
“Muốn cùng tôi thương lượng cũng được, cô có thể đứng tại chỗ nói, không cần phải qua đây”
Người đàn ông kia quát lớn.
Dọc đường đi, mưa càng ngày càng lớn, rơi xuống cửa kính xe, tạo thành dòng nước chảy không ngừng.
Trên xe vô cùng yên tĩnh, đến âm thanh kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Muốn đi tới tập đoàn Hoắc thị thì sẽ phải đi qua công ty của cô.
Cách công ty một đoạn, Tô Tú Song nhìn thấy một đám người đông nghịt vây quanh cửa công ty.
Cô nhăn mày, lẽ nào công ty xảy ra chuyện?
Ngẩng đầu, cô thấy có một người đàn ông đang đứng phía trên sân thượng của công ty, anh ta hình như muốn….. nhảy lầu.
Tô Tú Song cảm thấy đầu óc choáng váng, thất thanh hô to một tiếng.
Nghe thấy người bên cạnh đột nhiên kêu lên, Hoắc Dung Thành giương mắt lên nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Nhưng đúng vào lúc này, điện thoại reo lên.
Cô liên nghe máy: “A lô”
“Phó giám đốc Tô, cô đến chưa?
Công ty có người muốn nhảy lầu, không ai cản được anh ta cả”
“Tôi đến rồi, đang ở trước cửa công †y.”
Cố Hàn vừa dừng xe lại, Tô Tú Song liền trực tiếp mở cửa xe chạy ra ngoài, đến cả ô cũng không thèm mang.
Đến thở cũng không thèm thở, cô gắng gượng tìm lấy khe hở nhỏ trong đám người kia rồi chạy vọt vào trong công ty.
Bước vào thang máy, liền trực tiếp ấn lên tâng thượng.
Trong thang máy, Tô Tú Song vô cùng sốt ruột, lo lắng.
Rốt cuộc cũng lên tới tầng thượng.
Trợ lý của cô và một vài phóng viên sớm đã đứng ở đó thành một nhóm rồi.
Người đàn ông kia tâm khoảng hơn năm mươi tuổi, cả người quần áo đều bị mưa ướt hết, đang đứng sát ở phía trên bờ tường.
Một trận gió thổi qua, cơ thể ông ta liền đung đưa theo, giống như có thể rơi bất cứ lúc nào.
Tô Tú Song cảm thấy kinh hồn bạt vía.
“Các người không được đến gần thêm bước nữa, nếu không tôi sẽ nhảy xuống đấy”
Hét lên một câu, người đàn ông kia lại nhích thêm nửa chân ra ngoài không trung, dường như muốn nhảy ra ngoài thật.
Nhìn thấy cảnh tượng nguy hiểm trước mắt, mọi người ai nấy đều căng thẳng, sợ hãi cực độ.
“Tôi là phó giám đốc Tô, là người phụ trách hiện tại của công ty, bây giờ tôi qua chỗ ông, ông có bất cứ yêu cầu gì đều có thể nói cho tôi, được không?”
Tô Tú Song nói hết sức nhẹ nhàng, giọng điệu ôn hòa, một bên khuyên nhủ ông ta, một bên từ từ tiến tới.
“Tôi qua chỗ ông, có yêu cầu gì từ từ nói, đừng kích động.”
“Muốn cùng tôi thương lượng cũng được, cô có thể đứng tại chỗ nói, không cần phải qua đây”
Người đàn ông kia quát lớn.
Bình luận facebook