Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 166
Chương 166
“Tiền có thể kiếm lại, mạng chỉ có một, chỉ cần không chết, nhất định sẽ có cách giải quyết”
Đột nhiên một giọng nói lãnh khốc trầm thấp vang lên từ phía sau.
Hoắc Dung Thành sao lại ở đây?
Tô Tú Song quay đầu lại, giống như khúc gỗ vậy kinh ngạc nhìn Hoắc Dung Thành đang che ô cho cô, gương mặt vẫn lạnh lẽo như cũ.
Người đàn ông kia quay đầu lại , nhìn sang Hoắc Dung Thành.
Lông mày Hoắc Dung Thành khẽ nhăn lại, ánh mắt u ám nhìn cổ đông Trần: “Cút”
Cổ đông Trần cảm thấy cả người lạnh toát, bủn rủn như bị ai bóp cổ nói không ra lời.
“Anh…… anh là ai, chuyện của công †y không liên quan tới anh!”
Thật phiên phức, Hoắc Dung Thành liếc nhìn Cố Hàn.
Trong nháy mắt, Cố Hàn liền trực tiếp túm lấy cổ đông Trần, lôi ra ngoài.
“Sống cảm thấy rất cực khổ đúng không? Cực khổ là đúng rồi, an nhàn chỉ dành cho người chết thôi”
Hoắc Dung Thành tay trái che ô, trên mặt không biểu tình gì, đưa tay vào túi quần lấy ra một điếu thuốc, sau đó ném bao thuốc lá cho người đàn ông kia.
Người đàn ông trung niên kia kinh ngạc nhận lấy, run run châm một điếu.
Mùi nicotin mãnh liệt tràn ngập cả cổ họng khiến người đàn ông kia ho khan kịch liệt.
“Bây giờ nhảy xuống, ông bỏ người vợ đang bệnh nặng kia ở lại, còn có cả cục diện rối rắm này nữa ai sẽ xử lý ?
Nếu bây giờ quyết định không nhảy xuống thì cùng lắm là nghèo đi ăn xin thôi”
Ánh mắt Hoắc Dung Thành hơi tối lại, môi mỏng hơi nhếch lên, chăm chú nhìn vào người đàn ông kia.
“Chết còn không sợ, sợ nghèo sao?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Người đàn ông kia đưa tay lau nước mưa lẫn nước mắt rơi đầy trên mặt.
“Tôi không sợ nghèo, chỉ là vợ tôi và bố mẹ tôi bị bệnh nặng, có con nhỏ còn đang đi học, sắp tới quả thật không biết sống như thế nào”
Không sợ nghèo, không sợ khổ, chỉ sợ bóng tối trước mắt, không có đường đi.
“Tôi có thể sắp xếp cho vợ ông vào bệnh viện chữa trị miễn phí, còn công việc của ông sẽ có người thu xếp cho”
Hoắc Dung Thành mặt không chút biến đổi, ném tàn thuốc xuống đất, dùng giày dập nát.
Tô Tú Song sửng sốt, ánh mắt chăm chú nhìn vào khuôn mặt anh, thật khó tin, quá bất ngờ.
Người đàn ông trung niên kia run sợ, sau đó lấy lại tinh thần nói: “Tôi không tin, các người chỉ muốn lừa tôi đi xuống, tất cả đều là nói dối”
Lần này, Tô Tú Song lên tiếng: “Không ai lừa gạt ông cả, anh ấy là tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị”
“Hoắc…. tập đoàn Hoắc thị?”
Người đàn ông trung niên gần như bị choáng váng, người đứng trước mặt ông ta tuy còn trẻ tuổi nhưng cả người trên dưới toát ra khí thế cao cao tại thượng khiến cho ông ta không còn nghi ngờ nưa.
“Chúng ta đi xuống trước đã có được không?”
Tô Tú Song trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục lên tiếng.
“Tiền có thể kiếm lại, mạng chỉ có một, chỉ cần không chết, nhất định sẽ có cách giải quyết”
Đột nhiên một giọng nói lãnh khốc trầm thấp vang lên từ phía sau.
Hoắc Dung Thành sao lại ở đây?
Tô Tú Song quay đầu lại, giống như khúc gỗ vậy kinh ngạc nhìn Hoắc Dung Thành đang che ô cho cô, gương mặt vẫn lạnh lẽo như cũ.
Người đàn ông kia quay đầu lại , nhìn sang Hoắc Dung Thành.
Lông mày Hoắc Dung Thành khẽ nhăn lại, ánh mắt u ám nhìn cổ đông Trần: “Cút”
Cổ đông Trần cảm thấy cả người lạnh toát, bủn rủn như bị ai bóp cổ nói không ra lời.
“Anh…… anh là ai, chuyện của công †y không liên quan tới anh!”
Thật phiên phức, Hoắc Dung Thành liếc nhìn Cố Hàn.
Trong nháy mắt, Cố Hàn liền trực tiếp túm lấy cổ đông Trần, lôi ra ngoài.
“Sống cảm thấy rất cực khổ đúng không? Cực khổ là đúng rồi, an nhàn chỉ dành cho người chết thôi”
Hoắc Dung Thành tay trái che ô, trên mặt không biểu tình gì, đưa tay vào túi quần lấy ra một điếu thuốc, sau đó ném bao thuốc lá cho người đàn ông kia.
Người đàn ông trung niên kia kinh ngạc nhận lấy, run run châm một điếu.
Mùi nicotin mãnh liệt tràn ngập cả cổ họng khiến người đàn ông kia ho khan kịch liệt.
“Bây giờ nhảy xuống, ông bỏ người vợ đang bệnh nặng kia ở lại, còn có cả cục diện rối rắm này nữa ai sẽ xử lý ?
Nếu bây giờ quyết định không nhảy xuống thì cùng lắm là nghèo đi ăn xin thôi”
Ánh mắt Hoắc Dung Thành hơi tối lại, môi mỏng hơi nhếch lên, chăm chú nhìn vào người đàn ông kia.
“Chết còn không sợ, sợ nghèo sao?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Người đàn ông kia đưa tay lau nước mưa lẫn nước mắt rơi đầy trên mặt.
“Tôi không sợ nghèo, chỉ là vợ tôi và bố mẹ tôi bị bệnh nặng, có con nhỏ còn đang đi học, sắp tới quả thật không biết sống như thế nào”
Không sợ nghèo, không sợ khổ, chỉ sợ bóng tối trước mắt, không có đường đi.
“Tôi có thể sắp xếp cho vợ ông vào bệnh viện chữa trị miễn phí, còn công việc của ông sẽ có người thu xếp cho”
Hoắc Dung Thành mặt không chút biến đổi, ném tàn thuốc xuống đất, dùng giày dập nát.
Tô Tú Song sửng sốt, ánh mắt chăm chú nhìn vào khuôn mặt anh, thật khó tin, quá bất ngờ.
Người đàn ông trung niên kia run sợ, sau đó lấy lại tinh thần nói: “Tôi không tin, các người chỉ muốn lừa tôi đi xuống, tất cả đều là nói dối”
Lần này, Tô Tú Song lên tiếng: “Không ai lừa gạt ông cả, anh ấy là tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị”
“Hoắc…. tập đoàn Hoắc thị?”
Người đàn ông trung niên gần như bị choáng váng, người đứng trước mặt ông ta tuy còn trẻ tuổi nhưng cả người trên dưới toát ra khí thế cao cao tại thượng khiến cho ông ta không còn nghi ngờ nưa.
“Chúng ta đi xuống trước đã có được không?”
Tô Tú Song trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục lên tiếng.
Bình luận facebook