Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 167
Chương 167
Giọng cô vừa mềm mại vừa dịu dàng như dỗ trẻ nhỏ khiến Hoắc Dung Thành không kiềm chế được mà quay sang nhìn cô.
Người đàn ông kia cuối cùng cũng hết giận, chống tay lên tường định đứng dậy.
Đột nhiên, một trận gió mạnh thổi qua, cả người ông ta bị lung lay.
Dưới chân đều là nước mưa, vô cùng trơn, cả người ông ta lảo đảo một cái liền ngã úp về phía trước.
Mắt Tô Tú Song mở to khiếp sợ. Dưới tình thế cấp bách kia cô không kịp nghĩ nhiều lập tức bắt lấy tay người đàn ông kia.
Nhưng bởi vì sức cô quá yếu, không những không kéo được người đàn ông kia ngược lại còn bị kéo về phía trước.
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Tay trái của Tô Tú Song miễn cưỡng cầm lan can, cả thân thể lay động trên không trung.
Dưới chân cách mặt đất tầm năm sáu mươi tầng, ngã xuống chắc chắn phải chết không thể nghi ngời Ánh mắt bị gió thổi không mở ra được, phía sau lưng đều là mồ hôi lạnh, cô cắn chặt răng, gân xanh trên trán và cổ đều đã nổi lên rõ ràng, lại vẫn gắt gao giữ chặt tay của người đàn ông, dùng toàn bộ sức lực của bản thân để nói, “Đừng. .. Buông tay, nắm chặt!”
Người đàn ông trung niên kinh ngạc nhìn.
Một cô gái tuổi trẻ yếu ớt lại dùng hết toàn lực, một khí phách kiên cường chết cũng không buông tay, khắc thật sâu ở trong đầu đầu ông ta.
Đáy lòng xuất hiện sự khâm phục thật mạnh, còn có cảm thấy hổ thẹn và tự trách.
Nếu, cô gái ngã xuống, đều là bị mình làm hại!
Tay càng ngày càng không có sức Từng chút từng chút trượt xuống.
Đột nhiên, tay bị một lực nắm lấy, mạnh mẽ kéo cô về phía trước.
Tô Tú Song ngẩng đầu.
Cả người Hoắc Dung Thành một màu đen, thân thể hình dáng cao lớn lãnh ngạnh, trên cao nhìn xuống cô, tay phải nắm lấy cổ tay cô, sức lực rất lớn.
Giây phút đó, anh giống như là một vị thần bảo hộ từ trên trời giáng.
Thân thể tràn ra một trận ấm áp, đáy lòng cô khủng hoảng và sợ hãi đang dần biến mất, giống như là có một chỗ dựa vững chắc, tràn ngập ý chí chiến đấu.
Phía sau, Cố Hàn kêu một nhóm bảo vệ, tất cả hợp sức rốt cục kéo được hai người đi lên.
Hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, hai chân như nhữn ra ngồi dưới đất, lúc này đáy lòng mới xuất hiện ra nghĩ mà sợ.
Hoắc Dung Thành cúi đầu, thoáng nhìn cô gái mặt đầy mồ hôi ngồi dưới đất, mày hơi nhếch lên, “Ngồi dưới đất rất thoải mái?”
“Chân. .. Chân tôi không có sức lực, không đứng dậy được.”
Tô Tú Song lau mồ hôi trên mặt, có chút mất mặt, cô nói lẩm bẩm.
Thật sự, hai chân cô vừa mềm vừa yếu, đừng nói đi đường ngay cả đứng lên đều khó khăn!
Hơi sửng sốt một chút, mắt của Hoắc Dung Thành tối xuống nhìn thẳng vào Tô Tú Song, môi mỏng khẽ động, “Tiền đồ”“
Tô Tú Song hơi khôi phục một chút sức lực, nghe vậy, không cam lòng phản bác nói, ‘dù gì tôi cũng là một người con gái, suýt chút nữa mất mạng, khẳng định sẽ bị dọa chân mềm —— a ——”
Còn chưa nói xong, thân thể đột nhiên bay lên không, cô bị dọa phát ra một tiếng thét chói tai.
Đợi lấy lại tinh thần lại phát hiện, cả người đã bị người đàn ông ôm vào trong ngực.
Giọng cô vừa mềm mại vừa dịu dàng như dỗ trẻ nhỏ khiến Hoắc Dung Thành không kiềm chế được mà quay sang nhìn cô.
Người đàn ông kia cuối cùng cũng hết giận, chống tay lên tường định đứng dậy.
Đột nhiên, một trận gió mạnh thổi qua, cả người ông ta bị lung lay.
Dưới chân đều là nước mưa, vô cùng trơn, cả người ông ta lảo đảo một cái liền ngã úp về phía trước.
Mắt Tô Tú Song mở to khiếp sợ. Dưới tình thế cấp bách kia cô không kịp nghĩ nhiều lập tức bắt lấy tay người đàn ông kia.
Nhưng bởi vì sức cô quá yếu, không những không kéo được người đàn ông kia ngược lại còn bị kéo về phía trước.
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Tay trái của Tô Tú Song miễn cưỡng cầm lan can, cả thân thể lay động trên không trung.
Dưới chân cách mặt đất tầm năm sáu mươi tầng, ngã xuống chắc chắn phải chết không thể nghi ngời Ánh mắt bị gió thổi không mở ra được, phía sau lưng đều là mồ hôi lạnh, cô cắn chặt răng, gân xanh trên trán và cổ đều đã nổi lên rõ ràng, lại vẫn gắt gao giữ chặt tay của người đàn ông, dùng toàn bộ sức lực của bản thân để nói, “Đừng. .. Buông tay, nắm chặt!”
Người đàn ông trung niên kinh ngạc nhìn.
Một cô gái tuổi trẻ yếu ớt lại dùng hết toàn lực, một khí phách kiên cường chết cũng không buông tay, khắc thật sâu ở trong đầu đầu ông ta.
Đáy lòng xuất hiện sự khâm phục thật mạnh, còn có cảm thấy hổ thẹn và tự trách.
Nếu, cô gái ngã xuống, đều là bị mình làm hại!
Tay càng ngày càng không có sức Từng chút từng chút trượt xuống.
Đột nhiên, tay bị một lực nắm lấy, mạnh mẽ kéo cô về phía trước.
Tô Tú Song ngẩng đầu.
Cả người Hoắc Dung Thành một màu đen, thân thể hình dáng cao lớn lãnh ngạnh, trên cao nhìn xuống cô, tay phải nắm lấy cổ tay cô, sức lực rất lớn.
Giây phút đó, anh giống như là một vị thần bảo hộ từ trên trời giáng.
Thân thể tràn ra một trận ấm áp, đáy lòng cô khủng hoảng và sợ hãi đang dần biến mất, giống như là có một chỗ dựa vững chắc, tràn ngập ý chí chiến đấu.
Phía sau, Cố Hàn kêu một nhóm bảo vệ, tất cả hợp sức rốt cục kéo được hai người đi lên.
Hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, hai chân như nhữn ra ngồi dưới đất, lúc này đáy lòng mới xuất hiện ra nghĩ mà sợ.
Hoắc Dung Thành cúi đầu, thoáng nhìn cô gái mặt đầy mồ hôi ngồi dưới đất, mày hơi nhếch lên, “Ngồi dưới đất rất thoải mái?”
“Chân. .. Chân tôi không có sức lực, không đứng dậy được.”
Tô Tú Song lau mồ hôi trên mặt, có chút mất mặt, cô nói lẩm bẩm.
Thật sự, hai chân cô vừa mềm vừa yếu, đừng nói đi đường ngay cả đứng lên đều khó khăn!
Hơi sửng sốt một chút, mắt của Hoắc Dung Thành tối xuống nhìn thẳng vào Tô Tú Song, môi mỏng khẽ động, “Tiền đồ”“
Tô Tú Song hơi khôi phục một chút sức lực, nghe vậy, không cam lòng phản bác nói, ‘dù gì tôi cũng là một người con gái, suýt chút nữa mất mạng, khẳng định sẽ bị dọa chân mềm —— a ——”
Còn chưa nói xong, thân thể đột nhiên bay lên không, cô bị dọa phát ra một tiếng thét chói tai.
Đợi lấy lại tinh thần lại phát hiện, cả người đã bị người đàn ông ôm vào trong ngực.
Bình luận facebook