Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 233
Chương 233
“Hừi Quái gởi” Tô Tú Song cô dặp tắt miệng hắn trước vẻ mặt khiến người ta chán ghét đến nôn mửa của hắn, từ trong hàm răng thốt ra ba từ.
“Mạnh mồm…”
Mộ Tư Đồng lạnh lùng cười, tay lại có động tác mới.
Tâm trí đau khổ của Tô Tử trống rỗng, cơ thể không chịu kiểm soát của bản thân, giống như một ngọn lửa đang bùng cháy.
“Cô không phải rất có bản lĩnh sao?
Sao không nói?”
“Bởi… vì … quá thoải mái.. “
Mặt tê dại, các cơ quanh miệng không thể hoạt động, nói một câu vô cùng khó khăn.
Lương Mật Điềm đứng bên cạnh tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, không khỏi kinh hãi và khiếp sợ.
Trong lòng cô ta hiện lên một ý nghĩ, bất luận thế nào đều không nên đắc tội Mộ Tư Đồng, hắn quả thực là ác ma.
Nó có vẻ quá tệ, quá nhàm chán, hắn yêu cầu nhân viên phục vụ đem đến một chiếc kim tiêm.
Một cây gậy điện trong tay và một cây kim mảnh ở tay kia nhầm vào cơ thể của Tô Tú Song.
Hai lần bị tra tấn hành hạ, hai mắt cô đau đớn trợn trắng, thân thể run rẩy, mồ hôi lạnh, tóc dính sát vào trán.
Trong miệng nhét một chiếc khăn tắm, vốn dĩ không thể thốt ra âm thanh.
Cô nghĩ rằng mình sẽ chết.
Thực sự sẽ chết trong tay của Mộ Tư Đồng.
“Cậu Mộ, như thế là được rồi, nếu không, sẽ xảy ra án mạng.”
Lương Mật Điềm thực sự không nhìn nổi nữa, bước lên phía trước và nói.
“Xảy ra án mạng thì xảy ra án mạn, cậu đây sợ chắc? Không được dùng trên người cô ta, vậy thì dùng trên người cô?”
Ngay lập tức, Lương Mật Điềm sợ khép kín miệng.
Hơn tám giờ tối rồi.
Hoắc Dung Thành trở về nơi ở của nhà họ Hoắc.
“Cậu hai, bây giờ dùng bữa tối luôn không? Phòng bếp đã chuẩn bị xong cả rồi.
Quản gia Trương bước tới và đón lấy chiếc áo khoác đen.
Ngón tay thon dài, Hoắc Diệc Phong cởi cúc áo sơ mi, Hoắc Dung Thành liếc nhìn đồng hồ, lãnh đạm gật đầu: “Ừm”
Nghe vậy, quản gia Trương ngay lập tức cho người hầu bắt đầu dọn đồ ăn lên.
Hàng loạt món ngon đắc tiền, đủ màu sắc và hương thơm.
Hoắc Dung Thành ngồi trên ghế chủ nhà, đôi mắt nhàn nhạt đảo qua nhưng không không muốn ăn, anh cau mày lạnh lùng nói: “Người đâu?”
“Cậu ba ở bệnh viện, hình như còn có một ca phẫu thuật. Cậu tư sáng sớm đã đi ra ngoài vẫn chưa về” Quản gia Trương đáp.
“Hừi Quái gởi” Tô Tú Song cô dặp tắt miệng hắn trước vẻ mặt khiến người ta chán ghét đến nôn mửa của hắn, từ trong hàm răng thốt ra ba từ.
“Mạnh mồm…”
Mộ Tư Đồng lạnh lùng cười, tay lại có động tác mới.
Tâm trí đau khổ của Tô Tử trống rỗng, cơ thể không chịu kiểm soát của bản thân, giống như một ngọn lửa đang bùng cháy.
“Cô không phải rất có bản lĩnh sao?
Sao không nói?”
“Bởi… vì … quá thoải mái.. “
Mặt tê dại, các cơ quanh miệng không thể hoạt động, nói một câu vô cùng khó khăn.
Lương Mật Điềm đứng bên cạnh tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, không khỏi kinh hãi và khiếp sợ.
Trong lòng cô ta hiện lên một ý nghĩ, bất luận thế nào đều không nên đắc tội Mộ Tư Đồng, hắn quả thực là ác ma.
Nó có vẻ quá tệ, quá nhàm chán, hắn yêu cầu nhân viên phục vụ đem đến một chiếc kim tiêm.
Một cây gậy điện trong tay và một cây kim mảnh ở tay kia nhầm vào cơ thể của Tô Tú Song.
Hai lần bị tra tấn hành hạ, hai mắt cô đau đớn trợn trắng, thân thể run rẩy, mồ hôi lạnh, tóc dính sát vào trán.
Trong miệng nhét một chiếc khăn tắm, vốn dĩ không thể thốt ra âm thanh.
Cô nghĩ rằng mình sẽ chết.
Thực sự sẽ chết trong tay của Mộ Tư Đồng.
“Cậu Mộ, như thế là được rồi, nếu không, sẽ xảy ra án mạng.”
Lương Mật Điềm thực sự không nhìn nổi nữa, bước lên phía trước và nói.
“Xảy ra án mạng thì xảy ra án mạn, cậu đây sợ chắc? Không được dùng trên người cô ta, vậy thì dùng trên người cô?”
Ngay lập tức, Lương Mật Điềm sợ khép kín miệng.
Hơn tám giờ tối rồi.
Hoắc Dung Thành trở về nơi ở của nhà họ Hoắc.
“Cậu hai, bây giờ dùng bữa tối luôn không? Phòng bếp đã chuẩn bị xong cả rồi.
Quản gia Trương bước tới và đón lấy chiếc áo khoác đen.
Ngón tay thon dài, Hoắc Diệc Phong cởi cúc áo sơ mi, Hoắc Dung Thành liếc nhìn đồng hồ, lãnh đạm gật đầu: “Ừm”
Nghe vậy, quản gia Trương ngay lập tức cho người hầu bắt đầu dọn đồ ăn lên.
Hàng loạt món ngon đắc tiền, đủ màu sắc và hương thơm.
Hoắc Dung Thành ngồi trên ghế chủ nhà, đôi mắt nhàn nhạt đảo qua nhưng không không muốn ăn, anh cau mày lạnh lùng nói: “Người đâu?”
“Cậu ba ở bệnh viện, hình như còn có một ca phẫu thuật. Cậu tư sáng sớm đã đi ra ngoài vẫn chưa về” Quản gia Trương đáp.
Bình luận facebook