Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 235
Chương 235
“Anh hai, bây giờ em kiểm tra địa chỉ ngay”
Vẻ mặt của Hoắc Lăng Tùng vô cùng nông nóng, đã chín tiếng đồng hồ kể từ khi tin nhắn được gửi đi, cũng không biết tình hình hiện tại của cô.
Bây giờ, mỗi phút mỗi giây đều không dám chậm trễ.
“Đưa anh”
Đôi môi mỏng của Hoắc Dung Thành nhếch lên.
“H ả?”
Hoắc Lăng Tùng ngây người, còn chưa kịp hiểu ý tứ của hai chữ đó thì điện thoại đã bị giật lấy.
Cầm điện thoại lên, Hoắc Dung Thành liếc mắt, gõ ngón tay thon dài trên màn hình cảm ứng điện thoại.
Động tác và tốc độ tay rất nhanh, Hoắc Lăng Tùng hoa cả mắt, thậm chí còn chưa nhìn rõ giao diện.
Năm phút sau, Hoắc Diệc Phong ném lại điện thoại trong tay anh: “Ngoại ô phía Đông, khu khách sạn suối nước nóng W, phòng 1082”
“Anh hai, anh không đi sao?” Hoắc Lăng Tùng nhướng mày ngạc nhiên hỏi.
Nghe vậy, Hoắc Dung Thành liếc xéo anh một cái, sắc mặt tối sầm lại: “Không đi”
“Anh hai, dù sao trên danh nghĩa cô ấy cũng là vợ anh. Giờ cô ấy bị bắt cóc, không biết sống chết. Về tình về lý anh cũng nên cùng đi xem sao.”
Hoắc Lăng Tùng khẽ cau mày, vẻ mặt luôn dịu dàng ngày càng nặng nề, thử khuyên giải, thuyết phục.
Không nghe những lời này vẫn còn tốt, nghe xong những lời này, lông mày của Hoắc Diệc Phong dựng lên, đều tim đập dồn dập, đáy mắt hiện lên tia lạnh lão như xỉ thủy tinh, nóng nảy nói: “Còn có tâm trạng ở đây kì kèo, đến muộn rồi, không sợ cô ấy chết không vẹn toàn à?”
Tin nhắn cầu cứu không gửi đến người chồng trên danh nghĩa, lại gửi cho em chồng!
Chẳng lẽ anh lại không cần mặt mũi mà đi cứu cô sao?
Càng nghĩ đến đây, trong lòng càng nén giận, nhất thời ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nê.
Mở miệng, Hoặc Lăng Tùng do dự mà dừng lại mấy lần, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Anh quay lưng, nhanh chóng rời đi.
“Đoàng —”
Một âm thanh lớn, Lamborghini phóng như gió, biến mất khỏi nơi ở nhà họ Hoắc.
Khi thấy điều này, Hoắc Dung Thành lại càng tức giận hơn.
Nhấc đôi chân dài lên, anh trực tiếp đá chiếc bình cổ bên cạnh xuống đất.
Quản gia Trương sửng sốt.
Ngay khi còn đang bối rối chưa rõ tình hình, Hoắc Dung Thành đã xoay người đi lên lầu với khí lạnh rùng mình.
Trong phòng.
Tô Tú Song bị tra tấn, sắc mặt trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, quần áo dính chặt vào lưng.
Ý thức cô mơ hồ, không rõ mình đã bị Mộ Tư Đồng điện giật bao nhiêu lần.
“Anh hai, bây giờ em kiểm tra địa chỉ ngay”
Vẻ mặt của Hoắc Lăng Tùng vô cùng nông nóng, đã chín tiếng đồng hồ kể từ khi tin nhắn được gửi đi, cũng không biết tình hình hiện tại của cô.
Bây giờ, mỗi phút mỗi giây đều không dám chậm trễ.
“Đưa anh”
Đôi môi mỏng của Hoắc Dung Thành nhếch lên.
“H ả?”
Hoắc Lăng Tùng ngây người, còn chưa kịp hiểu ý tứ của hai chữ đó thì điện thoại đã bị giật lấy.
Cầm điện thoại lên, Hoắc Dung Thành liếc mắt, gõ ngón tay thon dài trên màn hình cảm ứng điện thoại.
Động tác và tốc độ tay rất nhanh, Hoắc Lăng Tùng hoa cả mắt, thậm chí còn chưa nhìn rõ giao diện.
Năm phút sau, Hoắc Diệc Phong ném lại điện thoại trong tay anh: “Ngoại ô phía Đông, khu khách sạn suối nước nóng W, phòng 1082”
“Anh hai, anh không đi sao?” Hoắc Lăng Tùng nhướng mày ngạc nhiên hỏi.
Nghe vậy, Hoắc Dung Thành liếc xéo anh một cái, sắc mặt tối sầm lại: “Không đi”
“Anh hai, dù sao trên danh nghĩa cô ấy cũng là vợ anh. Giờ cô ấy bị bắt cóc, không biết sống chết. Về tình về lý anh cũng nên cùng đi xem sao.”
Hoắc Lăng Tùng khẽ cau mày, vẻ mặt luôn dịu dàng ngày càng nặng nề, thử khuyên giải, thuyết phục.
Không nghe những lời này vẫn còn tốt, nghe xong những lời này, lông mày của Hoắc Diệc Phong dựng lên, đều tim đập dồn dập, đáy mắt hiện lên tia lạnh lão như xỉ thủy tinh, nóng nảy nói: “Còn có tâm trạng ở đây kì kèo, đến muộn rồi, không sợ cô ấy chết không vẹn toàn à?”
Tin nhắn cầu cứu không gửi đến người chồng trên danh nghĩa, lại gửi cho em chồng!
Chẳng lẽ anh lại không cần mặt mũi mà đi cứu cô sao?
Càng nghĩ đến đây, trong lòng càng nén giận, nhất thời ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nê.
Mở miệng, Hoặc Lăng Tùng do dự mà dừng lại mấy lần, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Anh quay lưng, nhanh chóng rời đi.
“Đoàng —”
Một âm thanh lớn, Lamborghini phóng như gió, biến mất khỏi nơi ở nhà họ Hoắc.
Khi thấy điều này, Hoắc Dung Thành lại càng tức giận hơn.
Nhấc đôi chân dài lên, anh trực tiếp đá chiếc bình cổ bên cạnh xuống đất.
Quản gia Trương sửng sốt.
Ngay khi còn đang bối rối chưa rõ tình hình, Hoắc Dung Thành đã xoay người đi lên lầu với khí lạnh rùng mình.
Trong phòng.
Tô Tú Song bị tra tấn, sắc mặt trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, quần áo dính chặt vào lưng.
Ý thức cô mơ hồ, không rõ mình đã bị Mộ Tư Đồng điện giật bao nhiêu lần.
Bình luận facebook