Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-167
Chương 152: Tô Đoàn cũng có lúc phát uy
Chương 152: Tô Đoàn cũng có lúc phát uy
Hiệu suất làm việc của cậu ta quá nhanh, tôi vừa có ý thì cậu ta đã mua xong vé máy bay.
Tôi không thể làm gì khác hơn là chạy đến trước mặt mẹ tôi, nói với bà mai tôi phải đi ra ngoài một chuyến mấy ngày mới về, nếu như thấy điện thoại của tôi có tắt máy thì bọn họ cũng đừng lo lắng.
Mẹ tôi vốn nghe tôi nói phải ra ngoài cũng không có phản ứng gì, dù sao trước kia tôi không có nhà bà cũng đã quen, nhưng nghe nói điện thoại của tôi có thể tắt máy thì lại hỏi tôi muốn đi đâu, vì sao điện thoại lại tắt máy.
Bà vừa mới thấy tin tức núi Phục Ngưu ở Lạc Dương, nếu như biết tôi đi tới đó chắc chắn là không yên tâm, tôi đành nói dối là cùng hẹn bạn học đi lên núi chơi, trong núi có thể sẽ không có tín hiệu.
Lúc này mẹ tôi mới yên lòng, đi chuẩn bị hành lý cho tôi.
Tôi cũng về phòng ngủ tìm ngọc bội cùng thiên địa kích cất giữ bên người, sau đó suy nghĩ một chút liền đem theo cuốn Hỗn Nguyên Kinh của Phong Thiên đưa tôi, mặc dù phần lớn bên trong chỉ nói cách tu luyện dương khí, tôi cơ bản không dùng được, nhưng bên trong cũng giới thiệu rất nhiều pháp thuật nhỏ cho hồn phách cùng với phá giải quỷ vật, không chừng lần này có thể sử dụng được.
Chuẩn bị đồ đạc xong tôi liền quay vào phòng tắm tắm nước nóng, một phần vì chuẩn bị cho ngày mai lên đường, một phần vì tôi muốn thử lần cuối xem nữ quỷ kia có xuất hiện lúc tôi tắm không.
Đáng tiếc đến khi tôi tắm xong nữ quỷ kia cũng không ra, giống như cô ta thật sự muốn im hơi lặng tiếng vậy.
Tôi hơi thất vọng, nhưng bản thân cũng không quá hy vọng đối với chuyện này.
Sau khi tắm xong, cả người thoải mái, tôi lại hấp thu âm khí trong biệt thự một hồi rồi mới ngủ thật say.
Bởi vì trong lòng nhớ buổi sáng phải tới sân bay, năm giờ sáng hôm sau tôi đã tỉnh, kiểm tra hành lý cẩn thận rồi chờ Tô Đoàn gọi điện thoại tới.
Cậu ta cũng đi rất sớm, khoảng sáu giờ đã gọi điện, nói cậu ta đã tới đón tôi.
Cậu ta còn thân thiết mang bữa sáng cho tôi, chúng tôi lái xe thẳng tới sân bay, trên đường tôi liền giải quyết bữa sáng. Sau khi đến sân bay chúng tôi làm thủ tục luôn, khi tới Lạc Dương đúng lúc mười hai giờ trưa.
Chúng tôi ăn KFC ở sân bay lót dạ, sau đó đón xe bên ngoài đi thẳng tới núi Phục Ngưu.
Ai ngờ lúc này có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, chúng tôi tìm thuê mấy chiếc xe, bọn họ đều nói dãy núi Phục Ngưu quá lớn, trùng điệp hơn tám trăm dặm, chúng tôi chỉ báo tới dãy núi đó, không nói rõ tới đỉnh nào thì bọn họ họ không thể đưa chúng tôi đi.
Tôi liền nói chính là tới đỉnh núi có ngôi mộ cổ thời Đường mà tin tức nói, chúng tôi muốn đi thăm một chút.
Nghe tôi nói như vậy, mấy người tài xế mặt mũi đầy mờ mịt, nhìn nhau một cái, xem ra cũng không biết chuyện ngôi mộ cổ trên núi Phục Ngưu.
Tôi lại càng nôn nóng, chuyện này đều lên tin tức sao bọn họ là dân bản xứ lại không biết, vậy thì phải làm sao bây giờ?
Ngay khi tôi đang rầu thối ruột thì có một người độ dáng lấm le lấm lét lại gần, nhìn tôi cười nói: “Cô gái, chuyện mộ cổ trên núi Phục Ngưu tôi biết, ở gần ngay tại thôn chúng tôi. Cô đi chỗ đó làm gì, không phải tới trộm mộ chứ?”
Tôi nhất thời kinh ngạc một chút, dở khóc dở cười nhìn người kia: “Chú à, chú nhìn bộ dáng hai chúng tôi giống như đi trộm mộ sao, ai trộm mộ lại mang theo hành lý đâu.”
"Sư phụ, “Ngô” học chuyên ngành khảo cổ, nghe núi Phục Ngưu ra cổ mộ, tự nhiên muốn đến kiến thức một phen, nếu sư phụ biết vị trí, xin sư phụ thành toàn “ngô”, “ngô” sẽ hậu tạ." Tô Đoàn cũng mở miệng nói.
Chẳng qua cậu ta vừa mở miệng tôi lại thấy lúng túng.
Cậu ta rõ ràng không hơn tôi nhiều tuổi nhưng nói chuyện lại cứ thích dùng mấy từ ngữ giống như người cổ đại, lần đầu tiên gặp cậu ta tôi đã kiến thức qua, còn cố ý nói sau này cậu ta đừng nói kiểu đó trước mặt tôi, tôi văn hóa thấp nghe không hiểu, quả thật cậu ta cũng giảm bớt rất nhiều, ai ngờ vừa thấy người xa lạ thì bệnh cũ lại tái phạm.
Biểu tình người bản xứ kia so với tôi cũng không khác nhiều, thậm chí còn hoang mang hơn cả tôi, tỏ vẻ không hiểu nhìn Tô Đoàn, sau đó nghiêng đầu hỏi tôi: “Cô gái, cậu ta nói gì thế?”
"Cậu ta nói nếu chú chịu dẫn chúng tôi đến hiện trường cổ mộ, giá tiền gấp đôi!" Tôi lười giải thích với ông ta, trực tiếp phiên dịch nói.
Quả nhiên, người bản xứ kia nghe được gấp hai giá tiền, mắt đều sáng lên, đặc biệt sảng khoái kêu chúng tôi lên xe để ông ta mang bọn tôi đi.
Chỉ là sau khi lên xe, ông ta còn nói giao tiền trước sau đó mới xuất phát, tránh chúng tôi đến đó lại quỵt tiền.
Tô Đoàn đối tiền từ trước đến nay không quan tâm, trực tiếp đồng ý, dựa theo người nọ yêu cầu đưa gần một triệu bảy cho ông ta, sau đó chúng tôi ngồi lên xe, một đường hướng tới cổ mộ.
Đi được khoảng hơn một tiếng sau, phong cảnh bên ngoài xe đã biến thành núi non trùng điệp, chúng tôi đã chính thức đi vào khu vực vùng núi.
Sau khi chính thức đi vào tôi mới phát hiện ra, dãy núi Phục Ngưu lớn hơn rất nhiều so tôi nghĩ. Sớm đã đi vào lãnh thổ của dãy núi Phục Ngưu, nhưng sau một thời gian khá lâu, người lái xe cũng không có ý định dừng lại và phải mất thêm một giờ nữa, cảm giác như đang chạy hướng ngoài rìa vậy, chúng tôi đã ra khỏi Lạc Dương, sau đó tài xế mới dừng xe, chỉ vào một khu rừng rậm , nói rằng đó là thôn ông ta. Sau khi đi vào thì hướng về phía đông mà đi thì có thể tìm thấy cổ mộ.
Nói xong ông ta vẫy tay với chúng tôi rồi muốn lái xe rời đi.
Tô Đoàn đột nhiên giơ tay chặn lại đường đi của tài xế, nói: “Dẫn chúng tôi lên núi tìm cổ mộ.”
“Tiền vừa nãy cậu đưa chỉ là tiền xe, không bao gồm dẫn đường, tôi đã nói ra phương hướng cho mấy người, các người tự mà đi.” Thấy Tô Đoàn chặn đường mình, vẻ mặt người bản xứ nọ rất khó coi, nói qua loa hai câu liền khởi động xe muốn bỏ đi.
Chỉ là anh ta còn chưa chạy đi, Tô Đoàn đã lấy ra một tấm bùa vàng, giơ tay ném tới trên xe người bản xứ nọ, tấm bùa nọ như có linh tính, khi đến gần chiếc xe lập tức chủ động bám vào trên xe, dính chặt vô cùng.
Người bản xứ nhìn thầy tấm bùa vàng thì nhướng mày, có lẽ cảm thấy xui xẻo, dùng tiếng bản xứ mắng Tô Đoàn hai câu, tôi cũng nghe không hiểu ông ta mắng cái gì.
Mắng xong ông ta nhấn chân ga liền bỏ đi, trong nháy mắt chiếc xe nổ máy vang rền, chỉ là bánh xe chợt ngoặc một cái, giống như bị một lực lượng to lớn nào đó ép ngoặc qua một bên vậy, mạnh mẽ hướng đến ngọn núi bên cạnh đụng vào.
“Á” tài xế chưa từng gặp cảnh này, tay lái bẻ nhanh, nhưng bánh xe thì không nghe lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn xe đụng đến vách núi, trừ thê thảm hét vang thì không làm được gì cả.
Tôi khiếp sợ nhìncảnh này, trước này luôn cảm thấy trình độ Tô Đoàn không ra gì, không ngờ một tấm bùa vàng lại có uy lực lớn vậy, đã có thể điều khiển vật sống thì thôi, đến xe hơi cũng có thể điều khiển!
“Ầm!” Một tiếng vang thật lớn có thể đoán trước được vang lên, xe đâm mạnh vào núi, khoang động cơ đã bị đụng nát, túi khí an toàn cũng vỡ tan, thần kỳ là người bản xứ nọ cũng không bị bất cứ tổn thương gì, trừ bị dọa đến kinh sợ, tinh thần hốt hoảng ra thì đến một vết thương nhẹ cũng không có.
Tô Đoàn nhìn người bản xứ nọ không nói gì mà chỉ lắc đầu, sau đó đi đến cạnh xe, kéo người bản xứ xuống ghế, sau đó hỏi: “Ông tên gì?”
“Lại...Lão Cửu.” Người bản xứ đôi mắt không còn tiêu cự nhìn Tô Đoàn, mơ màng nói.
Tô Đoàn gật đầu buông lão cửu ra nói: “Còn chưa bị tông đến ngu, bây giờ ông có thể dẫn bọn tôi đi cổ mộ không?”
Nhắc đến hai chữ cổ mộ, lão cửu vốn dĩ tinh thần đang hoảng hốt chợt run rẩy một cái, đôi mắt cũng lấy lại tiêu cự hoảng sợ nhìn Tô Đoàn: “các người là ai? Vừa rồi làm gì trên xe tôi?”
“Tôi nói rồi, chúng tôi là sinh viên chuyên ngành khảo cổ, chỉ muốn đến cổ mộ học tập một chút, còn về xe ông, rõ ràng vừa nãy do ông không nắm chặt tay lái mà.”
Tô Đoàn cười cười nói.
Lần này cậu ấy vậy mà không dùng ngôn ngữ cổ nữa, chỉ là bàn tay cố tình cắm vào túi quần, mà trong túi có một tấm bùa vàng sáng chói lộ ra hơn nửa, hết sức dễ thấy.
Lão cữu vốn đã hơi sợ Tô Đoàn, thấy bộ dáng nhẹ như gió đưa càng không hiểu được Tô Đoàn là người như thế nào, đành gật gật đầu buồn bực nói: “Tôi dẫn các người đi là được chứ gì, cậu thu lại tấm bùa vàng của mình lại đi, tôi nhìn thấy rất khó chịu.”
Chương 152: Tô Đoàn cũng có lúc phát uy
Hiệu suất làm việc của cậu ta quá nhanh, tôi vừa có ý thì cậu ta đã mua xong vé máy bay.
Tôi không thể làm gì khác hơn là chạy đến trước mặt mẹ tôi, nói với bà mai tôi phải đi ra ngoài một chuyến mấy ngày mới về, nếu như thấy điện thoại của tôi có tắt máy thì bọn họ cũng đừng lo lắng.
Mẹ tôi vốn nghe tôi nói phải ra ngoài cũng không có phản ứng gì, dù sao trước kia tôi không có nhà bà cũng đã quen, nhưng nghe nói điện thoại của tôi có thể tắt máy thì lại hỏi tôi muốn đi đâu, vì sao điện thoại lại tắt máy.
Bà vừa mới thấy tin tức núi Phục Ngưu ở Lạc Dương, nếu như biết tôi đi tới đó chắc chắn là không yên tâm, tôi đành nói dối là cùng hẹn bạn học đi lên núi chơi, trong núi có thể sẽ không có tín hiệu.
Lúc này mẹ tôi mới yên lòng, đi chuẩn bị hành lý cho tôi.
Tôi cũng về phòng ngủ tìm ngọc bội cùng thiên địa kích cất giữ bên người, sau đó suy nghĩ một chút liền đem theo cuốn Hỗn Nguyên Kinh của Phong Thiên đưa tôi, mặc dù phần lớn bên trong chỉ nói cách tu luyện dương khí, tôi cơ bản không dùng được, nhưng bên trong cũng giới thiệu rất nhiều pháp thuật nhỏ cho hồn phách cùng với phá giải quỷ vật, không chừng lần này có thể sử dụng được.
Chuẩn bị đồ đạc xong tôi liền quay vào phòng tắm tắm nước nóng, một phần vì chuẩn bị cho ngày mai lên đường, một phần vì tôi muốn thử lần cuối xem nữ quỷ kia có xuất hiện lúc tôi tắm không.
Đáng tiếc đến khi tôi tắm xong nữ quỷ kia cũng không ra, giống như cô ta thật sự muốn im hơi lặng tiếng vậy.
Tôi hơi thất vọng, nhưng bản thân cũng không quá hy vọng đối với chuyện này.
Sau khi tắm xong, cả người thoải mái, tôi lại hấp thu âm khí trong biệt thự một hồi rồi mới ngủ thật say.
Bởi vì trong lòng nhớ buổi sáng phải tới sân bay, năm giờ sáng hôm sau tôi đã tỉnh, kiểm tra hành lý cẩn thận rồi chờ Tô Đoàn gọi điện thoại tới.
Cậu ta cũng đi rất sớm, khoảng sáu giờ đã gọi điện, nói cậu ta đã tới đón tôi.
Cậu ta còn thân thiết mang bữa sáng cho tôi, chúng tôi lái xe thẳng tới sân bay, trên đường tôi liền giải quyết bữa sáng. Sau khi đến sân bay chúng tôi làm thủ tục luôn, khi tới Lạc Dương đúng lúc mười hai giờ trưa.
Chúng tôi ăn KFC ở sân bay lót dạ, sau đó đón xe bên ngoài đi thẳng tới núi Phục Ngưu.
Ai ngờ lúc này có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, chúng tôi tìm thuê mấy chiếc xe, bọn họ đều nói dãy núi Phục Ngưu quá lớn, trùng điệp hơn tám trăm dặm, chúng tôi chỉ báo tới dãy núi đó, không nói rõ tới đỉnh nào thì bọn họ họ không thể đưa chúng tôi đi.
Tôi liền nói chính là tới đỉnh núi có ngôi mộ cổ thời Đường mà tin tức nói, chúng tôi muốn đi thăm một chút.
Nghe tôi nói như vậy, mấy người tài xế mặt mũi đầy mờ mịt, nhìn nhau một cái, xem ra cũng không biết chuyện ngôi mộ cổ trên núi Phục Ngưu.
Tôi lại càng nôn nóng, chuyện này đều lên tin tức sao bọn họ là dân bản xứ lại không biết, vậy thì phải làm sao bây giờ?
Ngay khi tôi đang rầu thối ruột thì có một người độ dáng lấm le lấm lét lại gần, nhìn tôi cười nói: “Cô gái, chuyện mộ cổ trên núi Phục Ngưu tôi biết, ở gần ngay tại thôn chúng tôi. Cô đi chỗ đó làm gì, không phải tới trộm mộ chứ?”
Tôi nhất thời kinh ngạc một chút, dở khóc dở cười nhìn người kia: “Chú à, chú nhìn bộ dáng hai chúng tôi giống như đi trộm mộ sao, ai trộm mộ lại mang theo hành lý đâu.”
"Sư phụ, “Ngô” học chuyên ngành khảo cổ, nghe núi Phục Ngưu ra cổ mộ, tự nhiên muốn đến kiến thức một phen, nếu sư phụ biết vị trí, xin sư phụ thành toàn “ngô”, “ngô” sẽ hậu tạ." Tô Đoàn cũng mở miệng nói.
Chẳng qua cậu ta vừa mở miệng tôi lại thấy lúng túng.
Cậu ta rõ ràng không hơn tôi nhiều tuổi nhưng nói chuyện lại cứ thích dùng mấy từ ngữ giống như người cổ đại, lần đầu tiên gặp cậu ta tôi đã kiến thức qua, còn cố ý nói sau này cậu ta đừng nói kiểu đó trước mặt tôi, tôi văn hóa thấp nghe không hiểu, quả thật cậu ta cũng giảm bớt rất nhiều, ai ngờ vừa thấy người xa lạ thì bệnh cũ lại tái phạm.
Biểu tình người bản xứ kia so với tôi cũng không khác nhiều, thậm chí còn hoang mang hơn cả tôi, tỏ vẻ không hiểu nhìn Tô Đoàn, sau đó nghiêng đầu hỏi tôi: “Cô gái, cậu ta nói gì thế?”
"Cậu ta nói nếu chú chịu dẫn chúng tôi đến hiện trường cổ mộ, giá tiền gấp đôi!" Tôi lười giải thích với ông ta, trực tiếp phiên dịch nói.
Quả nhiên, người bản xứ kia nghe được gấp hai giá tiền, mắt đều sáng lên, đặc biệt sảng khoái kêu chúng tôi lên xe để ông ta mang bọn tôi đi.
Chỉ là sau khi lên xe, ông ta còn nói giao tiền trước sau đó mới xuất phát, tránh chúng tôi đến đó lại quỵt tiền.
Tô Đoàn đối tiền từ trước đến nay không quan tâm, trực tiếp đồng ý, dựa theo người nọ yêu cầu đưa gần một triệu bảy cho ông ta, sau đó chúng tôi ngồi lên xe, một đường hướng tới cổ mộ.
Đi được khoảng hơn một tiếng sau, phong cảnh bên ngoài xe đã biến thành núi non trùng điệp, chúng tôi đã chính thức đi vào khu vực vùng núi.
Sau khi chính thức đi vào tôi mới phát hiện ra, dãy núi Phục Ngưu lớn hơn rất nhiều so tôi nghĩ. Sớm đã đi vào lãnh thổ của dãy núi Phục Ngưu, nhưng sau một thời gian khá lâu, người lái xe cũng không có ý định dừng lại và phải mất thêm một giờ nữa, cảm giác như đang chạy hướng ngoài rìa vậy, chúng tôi đã ra khỏi Lạc Dương, sau đó tài xế mới dừng xe, chỉ vào một khu rừng rậm , nói rằng đó là thôn ông ta. Sau khi đi vào thì hướng về phía đông mà đi thì có thể tìm thấy cổ mộ.
Nói xong ông ta vẫy tay với chúng tôi rồi muốn lái xe rời đi.
Tô Đoàn đột nhiên giơ tay chặn lại đường đi của tài xế, nói: “Dẫn chúng tôi lên núi tìm cổ mộ.”
“Tiền vừa nãy cậu đưa chỉ là tiền xe, không bao gồm dẫn đường, tôi đã nói ra phương hướng cho mấy người, các người tự mà đi.” Thấy Tô Đoàn chặn đường mình, vẻ mặt người bản xứ nọ rất khó coi, nói qua loa hai câu liền khởi động xe muốn bỏ đi.
Chỉ là anh ta còn chưa chạy đi, Tô Đoàn đã lấy ra một tấm bùa vàng, giơ tay ném tới trên xe người bản xứ nọ, tấm bùa nọ như có linh tính, khi đến gần chiếc xe lập tức chủ động bám vào trên xe, dính chặt vô cùng.
Người bản xứ nhìn thầy tấm bùa vàng thì nhướng mày, có lẽ cảm thấy xui xẻo, dùng tiếng bản xứ mắng Tô Đoàn hai câu, tôi cũng nghe không hiểu ông ta mắng cái gì.
Mắng xong ông ta nhấn chân ga liền bỏ đi, trong nháy mắt chiếc xe nổ máy vang rền, chỉ là bánh xe chợt ngoặc một cái, giống như bị một lực lượng to lớn nào đó ép ngoặc qua một bên vậy, mạnh mẽ hướng đến ngọn núi bên cạnh đụng vào.
“Á” tài xế chưa từng gặp cảnh này, tay lái bẻ nhanh, nhưng bánh xe thì không nghe lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn xe đụng đến vách núi, trừ thê thảm hét vang thì không làm được gì cả.
Tôi khiếp sợ nhìncảnh này, trước này luôn cảm thấy trình độ Tô Đoàn không ra gì, không ngờ một tấm bùa vàng lại có uy lực lớn vậy, đã có thể điều khiển vật sống thì thôi, đến xe hơi cũng có thể điều khiển!
“Ầm!” Một tiếng vang thật lớn có thể đoán trước được vang lên, xe đâm mạnh vào núi, khoang động cơ đã bị đụng nát, túi khí an toàn cũng vỡ tan, thần kỳ là người bản xứ nọ cũng không bị bất cứ tổn thương gì, trừ bị dọa đến kinh sợ, tinh thần hốt hoảng ra thì đến một vết thương nhẹ cũng không có.
Tô Đoàn nhìn người bản xứ nọ không nói gì mà chỉ lắc đầu, sau đó đi đến cạnh xe, kéo người bản xứ xuống ghế, sau đó hỏi: “Ông tên gì?”
“Lại...Lão Cửu.” Người bản xứ đôi mắt không còn tiêu cự nhìn Tô Đoàn, mơ màng nói.
Tô Đoàn gật đầu buông lão cửu ra nói: “Còn chưa bị tông đến ngu, bây giờ ông có thể dẫn bọn tôi đi cổ mộ không?”
Nhắc đến hai chữ cổ mộ, lão cửu vốn dĩ tinh thần đang hoảng hốt chợt run rẩy một cái, đôi mắt cũng lấy lại tiêu cự hoảng sợ nhìn Tô Đoàn: “các người là ai? Vừa rồi làm gì trên xe tôi?”
“Tôi nói rồi, chúng tôi là sinh viên chuyên ngành khảo cổ, chỉ muốn đến cổ mộ học tập một chút, còn về xe ông, rõ ràng vừa nãy do ông không nắm chặt tay lái mà.”
Tô Đoàn cười cười nói.
Lần này cậu ấy vậy mà không dùng ngôn ngữ cổ nữa, chỉ là bàn tay cố tình cắm vào túi quần, mà trong túi có một tấm bùa vàng sáng chói lộ ra hơn nửa, hết sức dễ thấy.
Lão cữu vốn đã hơi sợ Tô Đoàn, thấy bộ dáng nhẹ như gió đưa càng không hiểu được Tô Đoàn là người như thế nào, đành gật gật đầu buồn bực nói: “Tôi dẫn các người đi là được chứ gì, cậu thu lại tấm bùa vàng của mình lại đi, tôi nhìn thấy rất khó chịu.”
Bình luận facebook