Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-175
Chương 160: Tù hồn quan
Chương 160: Tù hồn quan
“Tiền mẹ…” Tôi cả kinh trong lòng, lẩm bẩm nói.
Mặc dù tôi không biết thanh kiếm này lợi hại tới trình độ nào nhưng thông qua cái danh từ này dường như có thể tưởng tượng được uy lực của nó.
Tôi không khỏi nhìn Phong Thiên với cặp mắt khác xưa.
Vốn còn tưởng ông ta tuy nói có chút bản bản lãnh nhưng nhiều nhất chỉ lợi hại hơn tôi chứ so với Tô Mộc và Đường Dũng còn kém xa, bây giờ ông ta lại có thể lấy ra pháp khí lợi hại như vậy, xem ra lúc trước tôi coi thường ông ta rồi.
‘U… U...’ Ngay tại lúc tôi và Tô Mộc nói chuyện trên trời dưới đất thì từ vị trí của Phong Thiên sau lưng tôi phát ra một âm thanh chói tai, giống như kim loại đang dao động tần số cao phát ra vậy, khiến đầu tôi ong ong.
Tôi liền quay đầu nhìn lại, đồng thời giơ hai tay lên ôm đầu bịt thật chặt hai lỗ tai tôi.
Chỉ thấy Phong thiên giơ Dương kiếm tiền ngũ đế lên, mũi kiếm nhắm thẳng vào vách tường gắn đèn, trong miệng nói lẩm bẩm.
Một luồng ánh sáng màu vàng từ mũi kiếm tầng tầng tản mát ra, khi vừa chạm được vào ngọn đèn dầu giao đột nhiên bật xuống, một cổ lực lượng to lớn đập xuống tấm đá trên mặt đất khiến tấm đá run lẩy bẩy.
Tôi thấy vậy lập tức ôm Tô Mộc thật chặt, ánh sáng màu vàng kia mặc dù không biết là năng lượng gì nhưng hiển nhiên đối với Tô Mộc sẽ gây tổn thương rất lớn.
“Mặt trời mọc phương đông, hiển hách đại quang, thần linh vệ ta, khánh cửa lập trương, không vân bỉnh kiếm, ngọn thiết đại khuông…” Phong Thiên đọc trong miệng càng lúc càng nhanh, thậm chí phần sau còn có nhịp điệu như hát.
Tôi nghe không hiểu ông ta hát gì nhưng giọng càng ngày càng cao. Giống như âm thanh kia tiếp thêm năng lượng cho ánh sáng vàng vậy, tia sáng kia cũng càng ngày càng chói khiến tôi cũng sắp không mở mắt nổi, lực lượng công kích tấm đã cũng càng ngày càng lớn.
Cho dù tôi đem toàn lực che chắn cho Tô Mộc, thân thể của anh ấy trong ngực tôi vẫn khẽ run lên, hiển nhiên bây giờ đang đau đớn.
Uỳnh!
Tới khi Phong Thiên hát sắp khàn cả giọng, phiến đá bị rung lắc hồi lâu rốt cuộc phát ra một tiếng vang thật lớn, lập tức nổ tung.
Theo tấm đá nổ tung, luồng ánh sáng màu vàng kia nháy mắt cũng biến mất không thấy, tôi lập tức buông Tô Mộc ra, hỏi anh ấy không sao chứ?
Mặt Tô Mộc trắng bệch nhưng anh ấy vẫn lắc đầu nói không sao, chớp mắt đã khôi phục thành to lớn như bình thường, kéo tôi đi tới tấm đá.
Tấm đá lúc này đã nổ tung, lộ ra phía dưới một quan tài màu trắng bạc.
“Tù hồn quan? Phía dưới này vậy mà lại là tù hồn quan?” Phong Thiên lúc này cũng đã thu lại tinh thần, thấy quan tài màu trắng kia liền cả kinh kêu lên.
“Cầu hôn quan là cái gì?” Tôi không hiểu, chẳng lẽ quan tài này chuyên để làm đám cưới, dùng để cho quỷ cầu hôn ở bên trong?
“Tù hồn quan là phát minh của đại sư Viên Thiên Cương, toàn bộ quan tài được đúc bằng bạc trắng. Bạc trắng trời sinh đã có tác dụng khắc chế hồn phách, bất kể là người hay là quỷ phàm vào tù hồn quan được chế tạo bằng bạc trắng đều sẽ bị nhốt, đời đời kiếp kiếp cũng không thể đầu thai, chỉ có thể ở trong tù hồn quan phụng bồi mộ chủ, cũng là một trong các biện pháp chống trộm.” Tô Mộc trầm mặt nói.
Tôi lúc này mới ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, hóa ra không phải quan tài cho quỷ cầu hôn mà là quan tài cầm tù hồn phách. Trông sắc mặt của Tô Mộc và Phong Thiên đều khó nhìn như vậy khiến tôi không khỏi lo lắng: “Vậy có biện pháp nào mở quan tài không?”
“Cũng không phải hoàn toàn không có, chỉ cần dùng lửa làm tan chảy tù hồn quan nhưng điều kiện ở đây không cho phép, nếu như đốt lửa chắc chắn trong hầm mộ sẽ có những phản ứng liên đới khác, cho nên chỉ có thể dùng dương khí cưỡng ép đục thủng tù hồn quan rồi cứu hai người bọn họ ra.” Tô Mộc nói.
Vừa nói ánh mắt anh ấy vừa nhìn về phía Phong Thiên.
Cũng phải, ba người ở đây thì tôi cùng Tô Mộc đều tu luyện âm khí, chỉ có Phong Thiên là tu hành dương khí, mở quan tài cũng chỉ có thể trông cậy vào ông ta.
Phong Thiên thấy Tô Mộc nhìn mình lập tức ưỡn ngực lên, đảm bảo nói: “Yên tâm đi, mặc dù vừa rồi tiêu hao một ít thể lực nhưng chỉ cần nghỉ ngơi vài giờ thì vãn bối liền có thể mang quan tài đi.”
Nói xong ông ta vẫn chăm chăm nhìn tù hồn quan không thôi, nói: “Loại quan tài này rất khó gặp, nhất là do đại sư Viên Thiên Cương tự tay đúc, uy lực nhất định không phải bình thường. Vãn bối luôn muốn tìm một cỗ tù hồn quan để học tập bùa chú bên trong, đáng tiếc lát nữa phải nung chảy ra sẽ phá hỏng bùa chú bên trong nó. Thật đáng tiếc.”
Phong Thiên vừa nói vừa lắc đầu, mặt đầy nuối tiếc, thật giống như chiếc quan tài này là của ông ta.
“Ông muốn học vẫn sẽ có cơ hội.” Tô Mộc nói.
Giọng anh ấy rất nhỏ, từ khi thấy tù hồn quan mặt anh ấy vẫn đen lại. Khi biết Phong Thiên có biện pháp mở quan tài tôi cũng không còn lo lắng, nhưng nhìn dáng vẻ ngưng trọng của anh ấy tôi lại thấy lo lắng, hỏi anh ấy có phải sợ lát nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Phong Thiên không mở được quan tài.
Ai ngờ Tô Mộc lắc đầu, nói không phải, bằng thực lực của Phong Thiên thì mở tù hồn quan không thành vấn đề, vấn đề chính là chỗ là trong tù hồn quan mở ra này có Đường Dũng và Tô Đoàn hay không.
Tôi có chút không hiểu, hỏi Tô Mộc có ý gì, Đường Dũng và Tô Đoàn rõ ràng đã ngã xuống, sao lại có thể không bị giam trong đó?
Nếu như không bị giam trong đó thì bọn họ đang ở đâu?
“Ở trong tù hồn quan khác.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh ấy đưa tôi cùng nhảy vào khe ở bên cạnh tù hồn quan.
Phía dưới đen ngòm, căn bản không thấy rõ bên trong có cái gì, Tô Mộc ngay sau đó tạo ra một đoàn âm hỏa chiếu sáng phía dưới.
Lúc này tôi mới phát hiện, khu vực động dưới chứa tù hồn quan không hề nhỏ, toàn bộ kích thước động rất lớn, thậm chí không hề nhỏ hơn so với bên trên. Hơn nữa trong động phía dưới này tôi thấy đầy rẫy quan tài màu trắng bạc, phía dưới mỗi tấm đá làm nền của động bên trên đều cất giấu một tù hồn quan!
Ít nhất có hơn trăm quan tài.
Tôi thấy nhiều tù hồn quan sắp hàng chung một chỗ suýt chút nữa lăn quay bất tỉnh, nhiều quan tài như vậy rốt cuộc Tô Đoàn cùng Đường Dũng bị nhốt ở quan tài nào?
Rốt cuộc tôi đã hiểu biểu tình nghiêm túc vừa rồi của Tô Mộc. Thật đau đầu!
Cho dù Phong Thiên dùng hết dương khí của mình cũng không có khả năng mở được tất cả số quan tài này.
Nhưng tôi vẫn ôm một chút lạc quan, chỉ vào cái quan tài phía dưới tấm đá chúng tôi vừa mở ra kia, nói: “Mặc dù không biết Đường Dũng ở đâu nhưng Tô Đoàn nhất định ở trong quan tài này, chúng ta vừa rồi chính mắt thấy cậu ta rơi từ chỗ này xuống, sẽ không sai, cứ đem Tô Đoàn ra trước rồi lại tính.”
“Nếu như đơn giản vậy đã tốt. Em nhìn xem, phía dưới mỗi cỗ quan tài đều có các rãnh trượt, hơn nữa phía dưới rõ ràng có dấu vết ma sát chứng tỏ khi tù hồn quan mở ra thì vị trí cũng thay đổi, cho nên trong cỗ quan tài kia nhất định không có bọn họ. Chúng ta phải chờ Phong Thiên khôi phục, trước tiên cứ tìm kiếm tù hồn quan chứa hai người bọn họ.” Tô Mộc nói.
“Làm sao tìm được?” Tôi đã sắp tuyệt vọng, hỏi Tô Mộc.
“Bằng may mắn.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh ấy điều khiển âm hỏa chiếu sáng phía trên các quan tài, cẩn thận nghiên cứu.
Tôi thật sắp hỏng mất, cái gì gọi là may mắn?
Hơn nữa truyện này thật không có khả năng, phải một lần tìm được bọn họ, không cho phép phạm sai lầm, nếu không sau khi mở quan tài ra sợ rằng Phong Thiên không còn khí lực để tiếp tục.
Nghĩ tới đây tôi đã không ôm hy vọng, đi theo sau lưng Tô Mộc kiểm tra từng cỗ quan tài, cũng không biết nên làm thế nào để tìm bọn họ liền gõ lên mỗi cỗ quan tài hai ba cái, nếu như bọn họ còn sống hẳn có thể nghe được âm thanh.
Nhưng gõ quan tài suốt hơn hai tiếng đồng hồ, chúng tôi gần như đã xem qua khoảng một phần ba số lượng quan tài vẫn không thấy bất kỳ sự đáp lại nào.
Tô Mộc cũng đau đầu, mờ mịt quan sát mỗi cỗ quan tài, không có bất kỳ đầu mối nào.
Sự kiên nhẫn của chúng tôi theo thời gian cũng mất dần, ngay khi tôi hoàn toàn tuyệt vọng thì đột nhiên một đoàn yêu khí màu xanh từ trước ngực tôi bay ra, như một làn khói chui vào một cỗ tù hồn quan rồi biến mất không thấy.
Chương 160: Tù hồn quan
“Tiền mẹ…” Tôi cả kinh trong lòng, lẩm bẩm nói.
Mặc dù tôi không biết thanh kiếm này lợi hại tới trình độ nào nhưng thông qua cái danh từ này dường như có thể tưởng tượng được uy lực của nó.
Tôi không khỏi nhìn Phong Thiên với cặp mắt khác xưa.
Vốn còn tưởng ông ta tuy nói có chút bản bản lãnh nhưng nhiều nhất chỉ lợi hại hơn tôi chứ so với Tô Mộc và Đường Dũng còn kém xa, bây giờ ông ta lại có thể lấy ra pháp khí lợi hại như vậy, xem ra lúc trước tôi coi thường ông ta rồi.
‘U… U...’ Ngay tại lúc tôi và Tô Mộc nói chuyện trên trời dưới đất thì từ vị trí của Phong Thiên sau lưng tôi phát ra một âm thanh chói tai, giống như kim loại đang dao động tần số cao phát ra vậy, khiến đầu tôi ong ong.
Tôi liền quay đầu nhìn lại, đồng thời giơ hai tay lên ôm đầu bịt thật chặt hai lỗ tai tôi.
Chỉ thấy Phong thiên giơ Dương kiếm tiền ngũ đế lên, mũi kiếm nhắm thẳng vào vách tường gắn đèn, trong miệng nói lẩm bẩm.
Một luồng ánh sáng màu vàng từ mũi kiếm tầng tầng tản mát ra, khi vừa chạm được vào ngọn đèn dầu giao đột nhiên bật xuống, một cổ lực lượng to lớn đập xuống tấm đá trên mặt đất khiến tấm đá run lẩy bẩy.
Tôi thấy vậy lập tức ôm Tô Mộc thật chặt, ánh sáng màu vàng kia mặc dù không biết là năng lượng gì nhưng hiển nhiên đối với Tô Mộc sẽ gây tổn thương rất lớn.
“Mặt trời mọc phương đông, hiển hách đại quang, thần linh vệ ta, khánh cửa lập trương, không vân bỉnh kiếm, ngọn thiết đại khuông…” Phong Thiên đọc trong miệng càng lúc càng nhanh, thậm chí phần sau còn có nhịp điệu như hát.
Tôi nghe không hiểu ông ta hát gì nhưng giọng càng ngày càng cao. Giống như âm thanh kia tiếp thêm năng lượng cho ánh sáng vàng vậy, tia sáng kia cũng càng ngày càng chói khiến tôi cũng sắp không mở mắt nổi, lực lượng công kích tấm đã cũng càng ngày càng lớn.
Cho dù tôi đem toàn lực che chắn cho Tô Mộc, thân thể của anh ấy trong ngực tôi vẫn khẽ run lên, hiển nhiên bây giờ đang đau đớn.
Uỳnh!
Tới khi Phong Thiên hát sắp khàn cả giọng, phiến đá bị rung lắc hồi lâu rốt cuộc phát ra một tiếng vang thật lớn, lập tức nổ tung.
Theo tấm đá nổ tung, luồng ánh sáng màu vàng kia nháy mắt cũng biến mất không thấy, tôi lập tức buông Tô Mộc ra, hỏi anh ấy không sao chứ?
Mặt Tô Mộc trắng bệch nhưng anh ấy vẫn lắc đầu nói không sao, chớp mắt đã khôi phục thành to lớn như bình thường, kéo tôi đi tới tấm đá.
Tấm đá lúc này đã nổ tung, lộ ra phía dưới một quan tài màu trắng bạc.
“Tù hồn quan? Phía dưới này vậy mà lại là tù hồn quan?” Phong Thiên lúc này cũng đã thu lại tinh thần, thấy quan tài màu trắng kia liền cả kinh kêu lên.
“Cầu hôn quan là cái gì?” Tôi không hiểu, chẳng lẽ quan tài này chuyên để làm đám cưới, dùng để cho quỷ cầu hôn ở bên trong?
“Tù hồn quan là phát minh của đại sư Viên Thiên Cương, toàn bộ quan tài được đúc bằng bạc trắng. Bạc trắng trời sinh đã có tác dụng khắc chế hồn phách, bất kể là người hay là quỷ phàm vào tù hồn quan được chế tạo bằng bạc trắng đều sẽ bị nhốt, đời đời kiếp kiếp cũng không thể đầu thai, chỉ có thể ở trong tù hồn quan phụng bồi mộ chủ, cũng là một trong các biện pháp chống trộm.” Tô Mộc trầm mặt nói.
Tôi lúc này mới ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, hóa ra không phải quan tài cho quỷ cầu hôn mà là quan tài cầm tù hồn phách. Trông sắc mặt của Tô Mộc và Phong Thiên đều khó nhìn như vậy khiến tôi không khỏi lo lắng: “Vậy có biện pháp nào mở quan tài không?”
“Cũng không phải hoàn toàn không có, chỉ cần dùng lửa làm tan chảy tù hồn quan nhưng điều kiện ở đây không cho phép, nếu như đốt lửa chắc chắn trong hầm mộ sẽ có những phản ứng liên đới khác, cho nên chỉ có thể dùng dương khí cưỡng ép đục thủng tù hồn quan rồi cứu hai người bọn họ ra.” Tô Mộc nói.
Vừa nói ánh mắt anh ấy vừa nhìn về phía Phong Thiên.
Cũng phải, ba người ở đây thì tôi cùng Tô Mộc đều tu luyện âm khí, chỉ có Phong Thiên là tu hành dương khí, mở quan tài cũng chỉ có thể trông cậy vào ông ta.
Phong Thiên thấy Tô Mộc nhìn mình lập tức ưỡn ngực lên, đảm bảo nói: “Yên tâm đi, mặc dù vừa rồi tiêu hao một ít thể lực nhưng chỉ cần nghỉ ngơi vài giờ thì vãn bối liền có thể mang quan tài đi.”
Nói xong ông ta vẫn chăm chăm nhìn tù hồn quan không thôi, nói: “Loại quan tài này rất khó gặp, nhất là do đại sư Viên Thiên Cương tự tay đúc, uy lực nhất định không phải bình thường. Vãn bối luôn muốn tìm một cỗ tù hồn quan để học tập bùa chú bên trong, đáng tiếc lát nữa phải nung chảy ra sẽ phá hỏng bùa chú bên trong nó. Thật đáng tiếc.”
Phong Thiên vừa nói vừa lắc đầu, mặt đầy nuối tiếc, thật giống như chiếc quan tài này là của ông ta.
“Ông muốn học vẫn sẽ có cơ hội.” Tô Mộc nói.
Giọng anh ấy rất nhỏ, từ khi thấy tù hồn quan mặt anh ấy vẫn đen lại. Khi biết Phong Thiên có biện pháp mở quan tài tôi cũng không còn lo lắng, nhưng nhìn dáng vẻ ngưng trọng của anh ấy tôi lại thấy lo lắng, hỏi anh ấy có phải sợ lát nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Phong Thiên không mở được quan tài.
Ai ngờ Tô Mộc lắc đầu, nói không phải, bằng thực lực của Phong Thiên thì mở tù hồn quan không thành vấn đề, vấn đề chính là chỗ là trong tù hồn quan mở ra này có Đường Dũng và Tô Đoàn hay không.
Tôi có chút không hiểu, hỏi Tô Mộc có ý gì, Đường Dũng và Tô Đoàn rõ ràng đã ngã xuống, sao lại có thể không bị giam trong đó?
Nếu như không bị giam trong đó thì bọn họ đang ở đâu?
“Ở trong tù hồn quan khác.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh ấy đưa tôi cùng nhảy vào khe ở bên cạnh tù hồn quan.
Phía dưới đen ngòm, căn bản không thấy rõ bên trong có cái gì, Tô Mộc ngay sau đó tạo ra một đoàn âm hỏa chiếu sáng phía dưới.
Lúc này tôi mới phát hiện, khu vực động dưới chứa tù hồn quan không hề nhỏ, toàn bộ kích thước động rất lớn, thậm chí không hề nhỏ hơn so với bên trên. Hơn nữa trong động phía dưới này tôi thấy đầy rẫy quan tài màu trắng bạc, phía dưới mỗi tấm đá làm nền của động bên trên đều cất giấu một tù hồn quan!
Ít nhất có hơn trăm quan tài.
Tôi thấy nhiều tù hồn quan sắp hàng chung một chỗ suýt chút nữa lăn quay bất tỉnh, nhiều quan tài như vậy rốt cuộc Tô Đoàn cùng Đường Dũng bị nhốt ở quan tài nào?
Rốt cuộc tôi đã hiểu biểu tình nghiêm túc vừa rồi của Tô Mộc. Thật đau đầu!
Cho dù Phong Thiên dùng hết dương khí của mình cũng không có khả năng mở được tất cả số quan tài này.
Nhưng tôi vẫn ôm một chút lạc quan, chỉ vào cái quan tài phía dưới tấm đá chúng tôi vừa mở ra kia, nói: “Mặc dù không biết Đường Dũng ở đâu nhưng Tô Đoàn nhất định ở trong quan tài này, chúng ta vừa rồi chính mắt thấy cậu ta rơi từ chỗ này xuống, sẽ không sai, cứ đem Tô Đoàn ra trước rồi lại tính.”
“Nếu như đơn giản vậy đã tốt. Em nhìn xem, phía dưới mỗi cỗ quan tài đều có các rãnh trượt, hơn nữa phía dưới rõ ràng có dấu vết ma sát chứng tỏ khi tù hồn quan mở ra thì vị trí cũng thay đổi, cho nên trong cỗ quan tài kia nhất định không có bọn họ. Chúng ta phải chờ Phong Thiên khôi phục, trước tiên cứ tìm kiếm tù hồn quan chứa hai người bọn họ.” Tô Mộc nói.
“Làm sao tìm được?” Tôi đã sắp tuyệt vọng, hỏi Tô Mộc.
“Bằng may mắn.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh ấy điều khiển âm hỏa chiếu sáng phía trên các quan tài, cẩn thận nghiên cứu.
Tôi thật sắp hỏng mất, cái gì gọi là may mắn?
Hơn nữa truyện này thật không có khả năng, phải một lần tìm được bọn họ, không cho phép phạm sai lầm, nếu không sau khi mở quan tài ra sợ rằng Phong Thiên không còn khí lực để tiếp tục.
Nghĩ tới đây tôi đã không ôm hy vọng, đi theo sau lưng Tô Mộc kiểm tra từng cỗ quan tài, cũng không biết nên làm thế nào để tìm bọn họ liền gõ lên mỗi cỗ quan tài hai ba cái, nếu như bọn họ còn sống hẳn có thể nghe được âm thanh.
Nhưng gõ quan tài suốt hơn hai tiếng đồng hồ, chúng tôi gần như đã xem qua khoảng một phần ba số lượng quan tài vẫn không thấy bất kỳ sự đáp lại nào.
Tô Mộc cũng đau đầu, mờ mịt quan sát mỗi cỗ quan tài, không có bất kỳ đầu mối nào.
Sự kiên nhẫn của chúng tôi theo thời gian cũng mất dần, ngay khi tôi hoàn toàn tuyệt vọng thì đột nhiên một đoàn yêu khí màu xanh từ trước ngực tôi bay ra, như một làn khói chui vào một cỗ tù hồn quan rồi biến mất không thấy.
Bình luận facebook