Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-182
Chương 167: Kẻ cầm đầu
Chương 167: Kẻ cầm đầu
Tôi thuận miệng bịa ra một thân phận, dùng tên giả Diệp Trần, nói mình là một người mẫu quảng cáo.
Bởi vì có gương mặt này nên Vương Văn rất tin không nghi ngờ. Đề tài bắt đầu chuyển hướng sang công việc người mẫu, hỏi tôi bình thường công việc có mệt không, hay chụp quảng cáo cái gì.
Tôi nói lung tung một ít, thấy anh ta thật chỉ là muốn tán tỉnh liền cảm giác tẻ nhạt vô vị, đơn giản nói thêm mấy câu rồi liền đứng dậy cáo từ.
Thấy tôi muốn đi Vương Văn bỗng nhiên có chút bối rối, níu tôi lại:
“Đừng đi, Diệp Trần! Thật ra thì anh đến tìm em nói chuyện cũng không chỉ là đơn thuần muốn làm quen với em như vậy.” Vương Văn nói.
Tôi sửng sốt một chút, trong nháy mắt nổi lên tia cảnh giác, đề phòng nhìn anh ta: “Vậy anh có mục đích gì?”
Thấy tôi có chút đề phòng, Vương Văn liền cười, nói: “Nói thật, tổ tiên nhà anh là đạo gia phong thủy, từ nhỏ anh hay nghe nên với phương diện này cũng hiểu biết một chút. Sở dĩ đến tìm em là bởi vì mệnh em có điểm kỳ lạ.”
“Ồ? Mệnh tôi làm sao?” Thấy anh ta nói nghiêm trang, tôi liền có hứng thú, hỏi lại.
Ba mẹ anh ta tôi cũng đã ra mắt, nếu như không gặp Tô Mộc thì không chừng bây giờ tôi cùng anh ta kết hôn rồi cho nên tôi biết chuyện tổ tiên nhà anh ta là thầy phong thủy chỉ là chuyện bịa, nhưng nếu anh ta chủ động nói tới đề tài này thì tôi cũng muốn xem một chút anh ta có thể nói gì.
“Mắt em có thần, ấn đường đầy đặn hồng hào, đỉnh môi trên hơi nhô ra một ít tạo thành thế đỉnh cao nhất, loại mệnh này tương đối cương ngạnh, thường chỉ xuất hiện trên người đàn ông, hơn nữa từ xưa tới nay rất ít đàn ông mới có loại mệnh này, gọi là Thiên Sát Cô Tinh!” Vương Văn nói.
Mặc dù sớm biết là anh ta bịa chuyện, nhưng anh ta nếu muốn tán tỉnh tôi còn dám nói mặt tôi là mệnh thiên sát cô tinh, đây không phải là nguyền rủa tôi sao?
Sắc mặt tôi trầm xuống, có chút không vui.
Anh ta thấy tôi không vui lập tức nói thêm: “Em đừng vội, em biết người mang mệnh này sau đó thế nào không?”
"Thế nào?” Tôi trầm mặt hỏi anh ta.
“Phong vương bái tướng.” Vương Văn nói. Tôi khựng người một lát.
Nếu như vừa rồi tôi còn cười lạnh nhìn anh ta khoác lác thì bây giờ trong lòng tôi có chút khiếp sợ,
Dẫu sao thân thể này vốn không phải tôi mà là mượn trong mộ Võ Tắc Thiên, trước kia tôi cũng từng nghi ngờ thân thể này có phải của Võ Tắc Thiên hay không, bây giờ anh ta chẳng qua chỉ nhìn tướng mạo liền nói tôi có mệnh Thiên Sát Cô Tinh, người mang mệnh này sau này sẽ phong vương bái tướng, như vậy đây là thân thể của Võ Tắc Thiên cũng không phải nghi ngờ.
Vương Văn thấy bộ dáng khiếp sợ của tôi liền cho là tôi tin lời anh ta, nhất thời cười to: “Thật ra thì em cũng không cần quá lo lắng, mệnh Thiên Sát Cô Tinh mặc dù nói không dễ nghe nhưng dù sao em cũng chỉ là phụ nữ, mệnh không cương ngạnh như vậy, tương lai cũng nhất định không làm người đứng đầu đất nước cho nên cha mẹ anh chị em của em cũng không chịu ảnh hưởng mệnh của em, chẳng qua là một nửa thân mật nhất kia của em…”
“Một nửa kia thế nào?” Tôi hỏi.
Mặc dù anh ta xem bây giờ không phải là mệnh của tôi nhưng tôi cũng hết sức tò mò.
Dù sao trước đây anh ta rất bình thường, bây giờ lại có bản lãnh biết xem tướng, xem ra anh ta sau khi chạy trốn khỏi tay Tô Mộc cũng đã học hỏi được không ít. Nhưng bản lãnh này anh ta học của ai, lần trước Diệu Diệu nói anh ta là bù nhìn là chuyện gì xảy ra?
Nếu như anh ta thật sự là bù nhìn của người khác thì chủ nhân của anh ta là ai? Có phải là người đã dạy anh ta xem tướng số kia?
Trong lòng tôi có một chuỗi nghi vấn liền gọi hai ly café, cùng anh ta nói chuyện nghiêm túc một chút.
Thấy tôi chủ động gọi café, vẻ mặt Vương Văn hiện lên một tia kiêu căng, cười cười nói: “Một nửa kia của em sợ là sẽ chết trẻ, bởi vì người quan hệ gần càng gần em cũng càng bị ảnh hưởng bởi mệnh của em. Với mệnh này của em thì người kết hôn sau này sẽ không sống qua mười năm.”
“Ồ…” Tôi hơi chần chừ gật đầu một cái, trong lòng yên lặng suy tính.
Nếu như thân thể này là Võ Tắc Thiên, vậy lúc trước bà ấy gả cho Lý Thế Dân, mười hai năm sau lại gả cho Lý Trì. Lý Thế Dân thân là một hoàng đế, hẳn mệnh cũng không bình thường, ở cùng với bà ấy mười hai năm liền chết, sau đó Lý Trì cũng không sống được bao lâu, cứ như vậy Võ Tắc Thiên quả thật giống như khắc chồng.
Dĩ nhiên, nếu như bà ấy không khắc chồng thì sau đó cũng sẽ không thành hoàng đế.
Vừa rồi Vương Văn nói tới Thiên Sát Cô Tinh mệnh lớn chính là có ý này.
“Nhưng em cũng không cần quá lo lắng, người có mệnh giống như em sinh ra đã có một khắc tinh, gọi là mệnh Thủy Mạn Kim Sơn. Chính là lấy nhu thắng cương, chỉ khi người mang hai mệnh này ở chung một chỗ mới không ảnh hưởng lẫn nhau, chồng em mới không bị chết sớm. Tương lai tìm chồng em nhất định phải tìm người có mệnh Thủy Mạn Kim Sơn mới có thể lâu dài.”
Vương Văn nói, miệng nhếch lên cười, cố làm nhún nhường nói: “Vừa vặn, anh chính là có mệnh Thủy Mạn Kim Sơn. Mệnh của anh vốn là khắc vợ, trước kia tìm bạn gái liền… Cho nên anh luôn tìm một cô gái có mệnh Thiên Sát Cô Tinh, hôm nay rốt cuộc anh cũng gặp em.”
Vừa nói Vương Văn vừa lộ vẻ xúc động, nắm lấy tay tôi nói: “Diệp Trần, anh đã đợi rất lâu rồi cuối cùng cũng đợi được đến khi gặp em. Em chính là người anh chờ đợi, liệu có thể cho anh một cơ hội để anh làm bạn trai em, hóa giải mệnh của em?”
Phụt!
Tôi bị anh ta nắm lấy tay, café vừa uống vào trong miệng nháy mắt bị phun ra ngoài.
Thì ra nói hồi lâu như vậy chính là muốn ý này?
Kỹ năng tán gái của anh ta so với năm đó theo đuổi tôi đã cao minh hơn nhiều.
“Anh khắc vợ, tôi khắc chồng, anh chắc chắn hai ta ở chung một chỗ sẽ không khắc lẫn nhau sao?” Tôi lau miệng, nín cười hỏi anh ta.
“Cách thức tán gái của anh hết sức mới lạ, giả vờ là đại sư, rất sáng tạo, là ai dạy anh?” Tôi hỏi.
Thiệt tình vừa rồi tôi còn rất nghiêm túc nghe, cho là anh ta đều nói thật, nhưng đến khi anh ta nói có mệnh Thủy Mạn Kim Sơn thì tôi liền không tin. Anh ta chẳng qua chỉ là một sinh viên tốt nghiệp bình thường, nhà ở nông thôn, dáng dấp cũng không xuất chúng, tôi thế nào cũng không tin mệnh của anh ta xứng với Võ Tắc Thiên một đời nữ hoàng.
Thấy tôi không tin, thậm chí còn có ý nhạo báng, Vương Văn trong nháy mắt cũng có chút mất hứng, nói: “Anh nói chuyện này có lẽ em cũng không tin. Bạn gái trước của anh đã bị ảnh hưởng bởi mệnh của anh. Cô ấy với anh gắn bó một năm, bọn anh cũng sắp đính hôn, kết quả khi cùng về nhà anh ra mắt thì bị một quỷ nam mê mẩn tâm chí, bây giờ bị mỗi quỷ nam đó khống chế, cả nhà còn gặp họa theo, bị quỷ nam nhốt trong một ngôi nhà không cho đi ra ngoài. Sau khi biết chuyện này anh cảm thấy rất áy náy, ở bên ngoài ngôi nhà đó lo lắng mấy ngày, sau đó rốt cuộc tìm được cơ hội lẻn vào…”
“Chờ đã?” Tôi vốn đang cười lạnh nghe anh ta ba hoa, nhưng nghe câu sau tôi không khỏi ngắt lời anh ta.
“Anh lẻn vào nhà bạn gái của anh?” Tôi cả kinh nói.
Đúng thật là anh ta đã ở cạnh nhà tôi nhiều ngày, lúc ấy tôi cũng phát hiện, chẳng qua sau đó không thấy tăm hơi anh ta đâu nên tôi cũng không để ý, không nghĩ anh ta lại lẻn vào nhà tôi!
“Em yên tâm, anh không phải bởi vì có tình cảm với bạn gãi cũ mà chỉ cảm thấy cô ấy bị anh làm liên lụy. Anh phải cứu cha mẹ cô ấy ra cho nên anh đi tìm sư phụ hỗ trợ phá đi sự khống chế của quỷ nam kia, đi vào cứu cha mẹ cô ấy ra. Kết quả cha mẹ cô ấy cũng bị quỷ nam kia mê mẩn tâm trí, đã điên rồi, lại còn đánh anh bị thương, bây giờ trên cổ tay anh còn có vết sẹo đây, em có muốn xem một chút không?”
Anh ta vừa nói, cũng không để ý tôi có muốn xem hay không liền vén cổ tay áo lộ ra cánh tay.
Chỉ thấy trên cánh tay anh ta có những vết thương dài, một lớn một nhỏ, phía trên còn có một tầng yêu khí xanh đậm.
Hẳn là do đuôi của Thuồng Luồng tiên.
Thấy vết thương này tôi rốt cuộc cũng tin lời anh ta, nhất định anh ta đã vào nhà tôi, còn cùng cha mẹ tôi xảy ra mâu thuẫn.
Nghĩ tới đây tôi hận không được tát cho anh ta một cái, thật là xen vào việc của người khác.
Có điều trong lòng tôi lại nghĩ đến một chuyện khác, vội nhịn xuống chán ghét trong lòng, hỏi anh ta: “Anh lẻn vào nhà bạn gái cũ khi nào?”
“Khi nào à? là nửa tháng trước, sao vậy?” Vương Văn bị tôi hỏi đến sững sờ nói.
Lòng tôi trầm xuống, bỗng trở nên âm tàn nhìn chằm chằm nói: “Không có gì, thuận miệng hỏi chút thôi!”
Nửa tháng trước, chính là khi tôi và Tô Mộc vừa tiến vào mộ Võ Tắc Thiên không lâu, sau đó biết được trong nhà xảy ra chuyện!
Lúc đó Phong Thiên bói ra được trong nhà có chuyện, lại được cao nhân giúp đỡ, khi tôi trở về nhà thì quả thật vòng bảo hộ của Tô Mộc đã bị phá nát hết, đổi thành yêu khí bảo vệ của Thuồng luồng tiên, tôi cho là biến cố do nữ quỷ trong phòng tắm gây ra, không nghỉ tới kẻ cầm đầu lại là Vương Văn!
Chương 167: Kẻ cầm đầu
Tôi thuận miệng bịa ra một thân phận, dùng tên giả Diệp Trần, nói mình là một người mẫu quảng cáo.
Bởi vì có gương mặt này nên Vương Văn rất tin không nghi ngờ. Đề tài bắt đầu chuyển hướng sang công việc người mẫu, hỏi tôi bình thường công việc có mệt không, hay chụp quảng cáo cái gì.
Tôi nói lung tung một ít, thấy anh ta thật chỉ là muốn tán tỉnh liền cảm giác tẻ nhạt vô vị, đơn giản nói thêm mấy câu rồi liền đứng dậy cáo từ.
Thấy tôi muốn đi Vương Văn bỗng nhiên có chút bối rối, níu tôi lại:
“Đừng đi, Diệp Trần! Thật ra thì anh đến tìm em nói chuyện cũng không chỉ là đơn thuần muốn làm quen với em như vậy.” Vương Văn nói.
Tôi sửng sốt một chút, trong nháy mắt nổi lên tia cảnh giác, đề phòng nhìn anh ta: “Vậy anh có mục đích gì?”
Thấy tôi có chút đề phòng, Vương Văn liền cười, nói: “Nói thật, tổ tiên nhà anh là đạo gia phong thủy, từ nhỏ anh hay nghe nên với phương diện này cũng hiểu biết một chút. Sở dĩ đến tìm em là bởi vì mệnh em có điểm kỳ lạ.”
“Ồ? Mệnh tôi làm sao?” Thấy anh ta nói nghiêm trang, tôi liền có hứng thú, hỏi lại.
Ba mẹ anh ta tôi cũng đã ra mắt, nếu như không gặp Tô Mộc thì không chừng bây giờ tôi cùng anh ta kết hôn rồi cho nên tôi biết chuyện tổ tiên nhà anh ta là thầy phong thủy chỉ là chuyện bịa, nhưng nếu anh ta chủ động nói tới đề tài này thì tôi cũng muốn xem một chút anh ta có thể nói gì.
“Mắt em có thần, ấn đường đầy đặn hồng hào, đỉnh môi trên hơi nhô ra một ít tạo thành thế đỉnh cao nhất, loại mệnh này tương đối cương ngạnh, thường chỉ xuất hiện trên người đàn ông, hơn nữa từ xưa tới nay rất ít đàn ông mới có loại mệnh này, gọi là Thiên Sát Cô Tinh!” Vương Văn nói.
Mặc dù sớm biết là anh ta bịa chuyện, nhưng anh ta nếu muốn tán tỉnh tôi còn dám nói mặt tôi là mệnh thiên sát cô tinh, đây không phải là nguyền rủa tôi sao?
Sắc mặt tôi trầm xuống, có chút không vui.
Anh ta thấy tôi không vui lập tức nói thêm: “Em đừng vội, em biết người mang mệnh này sau đó thế nào không?”
"Thế nào?” Tôi trầm mặt hỏi anh ta.
“Phong vương bái tướng.” Vương Văn nói. Tôi khựng người một lát.
Nếu như vừa rồi tôi còn cười lạnh nhìn anh ta khoác lác thì bây giờ trong lòng tôi có chút khiếp sợ,
Dẫu sao thân thể này vốn không phải tôi mà là mượn trong mộ Võ Tắc Thiên, trước kia tôi cũng từng nghi ngờ thân thể này có phải của Võ Tắc Thiên hay không, bây giờ anh ta chẳng qua chỉ nhìn tướng mạo liền nói tôi có mệnh Thiên Sát Cô Tinh, người mang mệnh này sau này sẽ phong vương bái tướng, như vậy đây là thân thể của Võ Tắc Thiên cũng không phải nghi ngờ.
Vương Văn thấy bộ dáng khiếp sợ của tôi liền cho là tôi tin lời anh ta, nhất thời cười to: “Thật ra thì em cũng không cần quá lo lắng, mệnh Thiên Sát Cô Tinh mặc dù nói không dễ nghe nhưng dù sao em cũng chỉ là phụ nữ, mệnh không cương ngạnh như vậy, tương lai cũng nhất định không làm người đứng đầu đất nước cho nên cha mẹ anh chị em của em cũng không chịu ảnh hưởng mệnh của em, chẳng qua là một nửa thân mật nhất kia của em…”
“Một nửa kia thế nào?” Tôi hỏi.
Mặc dù anh ta xem bây giờ không phải là mệnh của tôi nhưng tôi cũng hết sức tò mò.
Dù sao trước đây anh ta rất bình thường, bây giờ lại có bản lãnh biết xem tướng, xem ra anh ta sau khi chạy trốn khỏi tay Tô Mộc cũng đã học hỏi được không ít. Nhưng bản lãnh này anh ta học của ai, lần trước Diệu Diệu nói anh ta là bù nhìn là chuyện gì xảy ra?
Nếu như anh ta thật sự là bù nhìn của người khác thì chủ nhân của anh ta là ai? Có phải là người đã dạy anh ta xem tướng số kia?
Trong lòng tôi có một chuỗi nghi vấn liền gọi hai ly café, cùng anh ta nói chuyện nghiêm túc một chút.
Thấy tôi chủ động gọi café, vẻ mặt Vương Văn hiện lên một tia kiêu căng, cười cười nói: “Một nửa kia của em sợ là sẽ chết trẻ, bởi vì người quan hệ gần càng gần em cũng càng bị ảnh hưởng bởi mệnh của em. Với mệnh này của em thì người kết hôn sau này sẽ không sống qua mười năm.”
“Ồ…” Tôi hơi chần chừ gật đầu một cái, trong lòng yên lặng suy tính.
Nếu như thân thể này là Võ Tắc Thiên, vậy lúc trước bà ấy gả cho Lý Thế Dân, mười hai năm sau lại gả cho Lý Trì. Lý Thế Dân thân là một hoàng đế, hẳn mệnh cũng không bình thường, ở cùng với bà ấy mười hai năm liền chết, sau đó Lý Trì cũng không sống được bao lâu, cứ như vậy Võ Tắc Thiên quả thật giống như khắc chồng.
Dĩ nhiên, nếu như bà ấy không khắc chồng thì sau đó cũng sẽ không thành hoàng đế.
Vừa rồi Vương Văn nói tới Thiên Sát Cô Tinh mệnh lớn chính là có ý này.
“Nhưng em cũng không cần quá lo lắng, người có mệnh giống như em sinh ra đã có một khắc tinh, gọi là mệnh Thủy Mạn Kim Sơn. Chính là lấy nhu thắng cương, chỉ khi người mang hai mệnh này ở chung một chỗ mới không ảnh hưởng lẫn nhau, chồng em mới không bị chết sớm. Tương lai tìm chồng em nhất định phải tìm người có mệnh Thủy Mạn Kim Sơn mới có thể lâu dài.”
Vương Văn nói, miệng nhếch lên cười, cố làm nhún nhường nói: “Vừa vặn, anh chính là có mệnh Thủy Mạn Kim Sơn. Mệnh của anh vốn là khắc vợ, trước kia tìm bạn gái liền… Cho nên anh luôn tìm một cô gái có mệnh Thiên Sát Cô Tinh, hôm nay rốt cuộc anh cũng gặp em.”
Vừa nói Vương Văn vừa lộ vẻ xúc động, nắm lấy tay tôi nói: “Diệp Trần, anh đã đợi rất lâu rồi cuối cùng cũng đợi được đến khi gặp em. Em chính là người anh chờ đợi, liệu có thể cho anh một cơ hội để anh làm bạn trai em, hóa giải mệnh của em?”
Phụt!
Tôi bị anh ta nắm lấy tay, café vừa uống vào trong miệng nháy mắt bị phun ra ngoài.
Thì ra nói hồi lâu như vậy chính là muốn ý này?
Kỹ năng tán gái của anh ta so với năm đó theo đuổi tôi đã cao minh hơn nhiều.
“Anh khắc vợ, tôi khắc chồng, anh chắc chắn hai ta ở chung một chỗ sẽ không khắc lẫn nhau sao?” Tôi lau miệng, nín cười hỏi anh ta.
“Cách thức tán gái của anh hết sức mới lạ, giả vờ là đại sư, rất sáng tạo, là ai dạy anh?” Tôi hỏi.
Thiệt tình vừa rồi tôi còn rất nghiêm túc nghe, cho là anh ta đều nói thật, nhưng đến khi anh ta nói có mệnh Thủy Mạn Kim Sơn thì tôi liền không tin. Anh ta chẳng qua chỉ là một sinh viên tốt nghiệp bình thường, nhà ở nông thôn, dáng dấp cũng không xuất chúng, tôi thế nào cũng không tin mệnh của anh ta xứng với Võ Tắc Thiên một đời nữ hoàng.
Thấy tôi không tin, thậm chí còn có ý nhạo báng, Vương Văn trong nháy mắt cũng có chút mất hứng, nói: “Anh nói chuyện này có lẽ em cũng không tin. Bạn gái trước của anh đã bị ảnh hưởng bởi mệnh của anh. Cô ấy với anh gắn bó một năm, bọn anh cũng sắp đính hôn, kết quả khi cùng về nhà anh ra mắt thì bị một quỷ nam mê mẩn tâm chí, bây giờ bị mỗi quỷ nam đó khống chế, cả nhà còn gặp họa theo, bị quỷ nam nhốt trong một ngôi nhà không cho đi ra ngoài. Sau khi biết chuyện này anh cảm thấy rất áy náy, ở bên ngoài ngôi nhà đó lo lắng mấy ngày, sau đó rốt cuộc tìm được cơ hội lẻn vào…”
“Chờ đã?” Tôi vốn đang cười lạnh nghe anh ta ba hoa, nhưng nghe câu sau tôi không khỏi ngắt lời anh ta.
“Anh lẻn vào nhà bạn gái của anh?” Tôi cả kinh nói.
Đúng thật là anh ta đã ở cạnh nhà tôi nhiều ngày, lúc ấy tôi cũng phát hiện, chẳng qua sau đó không thấy tăm hơi anh ta đâu nên tôi cũng không để ý, không nghĩ anh ta lại lẻn vào nhà tôi!
“Em yên tâm, anh không phải bởi vì có tình cảm với bạn gãi cũ mà chỉ cảm thấy cô ấy bị anh làm liên lụy. Anh phải cứu cha mẹ cô ấy ra cho nên anh đi tìm sư phụ hỗ trợ phá đi sự khống chế của quỷ nam kia, đi vào cứu cha mẹ cô ấy ra. Kết quả cha mẹ cô ấy cũng bị quỷ nam kia mê mẩn tâm trí, đã điên rồi, lại còn đánh anh bị thương, bây giờ trên cổ tay anh còn có vết sẹo đây, em có muốn xem một chút không?”
Anh ta vừa nói, cũng không để ý tôi có muốn xem hay không liền vén cổ tay áo lộ ra cánh tay.
Chỉ thấy trên cánh tay anh ta có những vết thương dài, một lớn một nhỏ, phía trên còn có một tầng yêu khí xanh đậm.
Hẳn là do đuôi của Thuồng Luồng tiên.
Thấy vết thương này tôi rốt cuộc cũng tin lời anh ta, nhất định anh ta đã vào nhà tôi, còn cùng cha mẹ tôi xảy ra mâu thuẫn.
Nghĩ tới đây tôi hận không được tát cho anh ta một cái, thật là xen vào việc của người khác.
Có điều trong lòng tôi lại nghĩ đến một chuyện khác, vội nhịn xuống chán ghét trong lòng, hỏi anh ta: “Anh lẻn vào nhà bạn gái cũ khi nào?”
“Khi nào à? là nửa tháng trước, sao vậy?” Vương Văn bị tôi hỏi đến sững sờ nói.
Lòng tôi trầm xuống, bỗng trở nên âm tàn nhìn chằm chằm nói: “Không có gì, thuận miệng hỏi chút thôi!”
Nửa tháng trước, chính là khi tôi và Tô Mộc vừa tiến vào mộ Võ Tắc Thiên không lâu, sau đó biết được trong nhà xảy ra chuyện!
Lúc đó Phong Thiên bói ra được trong nhà có chuyện, lại được cao nhân giúp đỡ, khi tôi trở về nhà thì quả thật vòng bảo hộ của Tô Mộc đã bị phá nát hết, đổi thành yêu khí bảo vệ của Thuồng luồng tiên, tôi cho là biến cố do nữ quỷ trong phòng tắm gây ra, không nghỉ tới kẻ cầm đầu lại là Vương Văn!