Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-184
Chương 169: Hiểu lầm
Chương 169: Hiểu lầm
Bóng người kia càng ngày càng gần, hình dáng cũng càng ngày càng rõ ràng.
Nhưng không biết tại sao xung quanh cơ thể người đó có một màng mỏng bao phủ, cho dù đến ngay trước mặt tôi thì mặt mũi vẫn mơ mơ màng màng, không thấy rõ cụ thể hình dạng như thế nào.
“Tô Mộc, là anh sao?” Tôi nhỏ giọng nói. Mặc dù không thấy rõ rốt cuộc người đó là ai nhưng trong lòng tôi vẫn tràn đầy hy vọng, dẫu sao Nhà họ Tô phòng vệ rất kín kẽ nghiêm cẩn, phàm là người từ trong Nhà họ Tô đi ra thì ít nhất đều không phải kẻ địch của tôi.
“Yêu nữ, Nhà họ Tô ta là phong thủy thế gia trăm năm, canh phòng kín đáo mà ngươi lại vẫn dám tự đưa tới cửa, chịu chết đi.” Một âm thanh quen thuộc truyền tới, vừa nói thì tay người đó vừa lấy ra một tấm giấy đỏ dán lên người tôi.
“Tô Đoàn…” Tôi bị một chưởng, chật vật kêu lên tên cậu ta.
Từ giọng không khó nhận ra người trước mặt chính là Tô Đoàn, chẳng qua trong giọng nói của cậu ta tràn đầy hận ý, giống như cùng tôi có thâm cừu đại hận vậy.
Một cổ khí nóng bỏng trong nháy mắt từ trên tờ giấy trút xuống, tràn vào thân thể tôi.
Tôi nhịn đau không được kêu lên một tiếng, đưa tay muốn nắm lấy Tô Đoàn để giải thích với cậu ta, nhưng tôi quá đau, giống như trái tim đang bị thiêu đốt vậy, đau tới mức răng run lẩy bẩy, đừng nói là giải thích, ngay cả một từ hoàn chỉnh tôi cũng không nói được.
Chớp mắt tôi liền thống khổ quỵ xuống đất, co quắp thành một đống.
Tô Đoàn thấy tôi đau như vậy, trong giọng hiện ra một tia thống khoái, nói: “Những năm này ta chăm học khổ luyện chính vì ngày này, ta đã thề sẽ đích thân giết ngươi, lá bùa này ngưng tụ tất cả tâm huyết luyện bùa của ta, mùi vị thế nào?”
“Tô…” Hốc mắt tôi đã đầy nước, giùng giằng ngước đầu nhìn cậu ta.
Không hiểu tại sao Tô Đoàn đột nhiên biến thành như vậy.
Cho dù cậu ta không biết tôi là Lộc Dương thì cậu ta cũng không quen thân thể này mới đúng, tại sao lại sinh ra ác ý lớn như vậy?
Tôi bây giờ không suy nghĩ được nhiều, tay tôi nắm thật chặt lá bùa đang dính vào vị trí trái tim, muốn xé bỏ lá bùa đỏ đi.
Nhưng lá bùa kia giống như gắn liền với thân thể tôi vậy, cho dù tôi kéo thế nào nó cũng không ra.
Thuồng luồng tiên vốn thấy Tô Đoàn dám đả thương tôi, muốn xông ra dạy dỗ cậu ta, nhưng thấy tôi đau khổ như vậy liền ý thức được tình huống không đúng, lập tức đuôi rắt hất mội cái, tới giúp tôi kéo lá bùa đỏ. Có điều lực sát thương của lá bùa đỏ kia cực lớn, đuôi rắn Thuồng luồng tiên vừa chạm vào lập tức bị thiêu hủy một mảng lớn vảy rắn.
Thuồng luồng tiên đau đớn hít vào một hớp khí lạnh, lần này nó cũng không dám tùy tiện hành động, nhìn lá bùa đỏ, cuối cùng mắt sáng lên, xoay người vận yêu khí trong người nó liên tục đẩy vào trong thân thể tôi.
Máu trong thân thể tôi vốn chính là yêu huyết, khi bị thương thì thuốc tốt nhất chính là yêu khí, có yêu khí của Thuồng luồng tiên chống đỡ, cảm giác cháy kịch liệt ở ngực tôi rốt cuộc giảm đi một ít.
Cho dù như vậy tôi cũng chỉ kịp hít vào một hơi, không đến nỗi bị thiêu thành mây khói nhưng vẫn đau đớn một câu cũng không nói được.
Ngay khi tôi vẫn đang co quắp giãy giụa trên mặt đất, sau lưng tôi lại truyền đến một giọng nói: “Tô Đoàn, chuyện gì thế?”
Một bóng người dáng dấp cao lớn không biết từ lúc nào đã xuất hiện, đi bên cạnh người đó còn có hai thân ảnh hết sức quen thuộc, một người là chủ nhân của Nhà họ Tô bây giờ Tô Thịnh, một người khác chính là tôi.
Hoặc có thể nói là Lâm Yến Nhi trong thân thể tôi.
“Ông Hai, chuyện này ông không cần để ý, yêu nữ này không biết tự lượng sức mình còn dám xông vào cấm địa Nhà họ Tô, đáng đời cô ta trúng kế, cô ta hôm nay phải chết!” Tô Đoàn căm hận nói.
Cậu ta đối với Tô Mộc trước giờ cung kính có thừa, hôm nay giọng nói lại cứng rắn khác thường.
Tinh thần tôi chấn động một cái, vốn đang bị hành hạ sắp hỏng mất, gặp lại Tô Mộc trong lòng tôi liền sinh ra một tia hy vọng, cố gắng gọi: “Tô Mộc...”
“Ừ?” Nghe thấy tôi gọi tên, chân mày đẹp đẽ của Tô Mộc nhíu lại, nhìn tôi không hiểu.
Tô Thịnh thấy vậy lập tức nói: “Chú Hai, chú sống ở dưới lâu nên không biết, yêu nữ này hai cha con cháu đã tìm mười tám năm. Năm đó cháu nhận việc giúp người bắt yêu chính là bắt cô ta, có điều bởi vì lúc đó kỹ thuật của cháu chưa tốt khiến cô ta trốn được, trước khi đi cô ta bị cháu đánh một chưởng, từ đó nhớ thù, chờ sau khi bình phục cô ta liền…”
Nói đến đây giọng Tô Thịnh lại nghẹn ngào mấy phần, không nói được nữa.
“Cô ta liền quay lại sát hại mẹ cháu!” Tô Đoàn cắn răng nói.
Vừa nói cặp mắt của cậu ta vẫn trợn lên nhìn tôi, hận không ăn tôi được: “Cách nhiều năm như vậy cô ta còn dám chủ động tới, lần này kiểu gì cháu cũng phải trả thù cho mẹ, hy vọng ông Hai không muốn ngăn cản!”
Vừa nói cậu ta lần nữa lại xông tới.
Tôi sợ hết hồn, chẳng trách hôm nay cậu ta khác thường như vậy, hóa ra là coi tôi thành kẻ thù giết mẹ.
Tôi theo bản năng lắc đầu muốn nói đây là hiểu lầm, nhưng trái tim tôi bị phỏng quá mạnh, miệng chỉ kêu ú ớ không nói rõ được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Đoàn xông tới, trong tay còn giơ lên một thanh kiếm sắt bị rỉ sét.
Tôi sợ phát run cả người, lúc này toàn bộ tinh lực của Thuồng luồng tiên đều dùng để chuyển vận yêu khí cho tôi, căn bản không chú ý tới Tô Đoàn.
Hoặc cũng có thể nói, cho dù nó có chú ý tới cũng không làm được gì, bởi vì lá bùa quá mức lợi hại, chỉ cần Thuồng luồng tiên hơi buông lỏng yêu khí truyền vào thì trái tim tôi cũng bị đốt thủng.
Quả thực không có biện pháp, tôi chỉ có thể nhìn Tô Mộc, dùng ánh mắt nói cho anh ấy tôi là Lộc Dương, hy vọng anh ấy có thể nhận ra.
Chân mày Tô Mộc nhăn lại, cũng cảm nhận được sự cầu cứu trong ánh mắt tôi, nhưng sau khi biết được tôi là kẻ thù giết mẹ Tô Đoàn thì ý định muốn cứu tôi đã phai mờ, chỉ đứng một bên nhìn tôi, thần sắc trong mắt rất phức tạp.
“Tô Mộc, hiện tại thân thể anh còn chưa hoàn toàn khôi phục, chúng ta quay vào thôi, ân oán giữa bọn họ để chính bọn họ xử lý.” “Lộc Dương” ở bên nói.
Vừa nói ánh mắt cô ta không biết vô tình hay hữu ý nhìn tôi, khóe miệng khẽ cong lên nở một nụ cười châm biếm.
Cô ta biết tôi là ai!
Tôi thấy biểu tình của Lâm Yến Nhi lòng liền run lên, đột nhiên giãy giụa kịch liệt.
Cô ta trộm thân thể tôi, bây giờ lại cố ý ở trước mặt dùng thân thể tôi để diễn trò ân ái với Tô Mộc, rõ ràng cố ý chọc tức tôi.
Cho dù thật sự bị Tô Đoàn một đao đâm chết tôi cũng không thể để cô ta được như ý nguyện.
Thấy tôi giãy giụa, Tô Đoàn còn tưởng tôi đang muốn chạy trốn, giận giữ quát một tiếng, thanh kiếm trong tay nhắt mắt hạ xuống, một kiếm xuyên qua lá bùa đỏ ghim vào trong thân thể tôi.
“Tô…” Tôi chỉ cảm thấy cổ họng có chút ngọt, một mùi máu tanh nháy mắt tràn ngập toàn bộ miệng tôi.
Tôi bất chấp Tô Đoàn, đôi mắt chỉ gắt gao nhìn Tô Mộc, trong lòng thống khổ dị thường.
Lại một lần nữa, chẳng lẽ tôi lại chết trước mặt Tô Mộc lần thứ hai sao?
Nước mắt đã ngập hốc mắt tôi, bây giờ rõ ràng Tô Mộc ở ngay trước mặt, anh ấy cũng có thể nhìn thấy tôi nhưng không nhận ra bên người anh ấy là Lộc Dương giả, tôi mới là thật.
Tôi kêu gào trong lòng, tôi mới là Lộc Dương thật. Khí quản tôi trào ra máu xanh, càng nói rõ tôi thật sự có thân phận là yêu nữ.
Ánh mắt Tô Mộc nhìn tôi càng ngày càng lạnh.
“Dương Dương, chúng ta quay vào thôi.” Anh ấy nghiêng đầu nhìn Lâm Yến Nhi, dịu dàng nói.
Chương 169: Hiểu lầm
Bóng người kia càng ngày càng gần, hình dáng cũng càng ngày càng rõ ràng.
Nhưng không biết tại sao xung quanh cơ thể người đó có một màng mỏng bao phủ, cho dù đến ngay trước mặt tôi thì mặt mũi vẫn mơ mơ màng màng, không thấy rõ cụ thể hình dạng như thế nào.
“Tô Mộc, là anh sao?” Tôi nhỏ giọng nói. Mặc dù không thấy rõ rốt cuộc người đó là ai nhưng trong lòng tôi vẫn tràn đầy hy vọng, dẫu sao Nhà họ Tô phòng vệ rất kín kẽ nghiêm cẩn, phàm là người từ trong Nhà họ Tô đi ra thì ít nhất đều không phải kẻ địch của tôi.
“Yêu nữ, Nhà họ Tô ta là phong thủy thế gia trăm năm, canh phòng kín đáo mà ngươi lại vẫn dám tự đưa tới cửa, chịu chết đi.” Một âm thanh quen thuộc truyền tới, vừa nói thì tay người đó vừa lấy ra một tấm giấy đỏ dán lên người tôi.
“Tô Đoàn…” Tôi bị một chưởng, chật vật kêu lên tên cậu ta.
Từ giọng không khó nhận ra người trước mặt chính là Tô Đoàn, chẳng qua trong giọng nói của cậu ta tràn đầy hận ý, giống như cùng tôi có thâm cừu đại hận vậy.
Một cổ khí nóng bỏng trong nháy mắt từ trên tờ giấy trút xuống, tràn vào thân thể tôi.
Tôi nhịn đau không được kêu lên một tiếng, đưa tay muốn nắm lấy Tô Đoàn để giải thích với cậu ta, nhưng tôi quá đau, giống như trái tim đang bị thiêu đốt vậy, đau tới mức răng run lẩy bẩy, đừng nói là giải thích, ngay cả một từ hoàn chỉnh tôi cũng không nói được.
Chớp mắt tôi liền thống khổ quỵ xuống đất, co quắp thành một đống.
Tô Đoàn thấy tôi đau như vậy, trong giọng hiện ra một tia thống khoái, nói: “Những năm này ta chăm học khổ luyện chính vì ngày này, ta đã thề sẽ đích thân giết ngươi, lá bùa này ngưng tụ tất cả tâm huyết luyện bùa của ta, mùi vị thế nào?”
“Tô…” Hốc mắt tôi đã đầy nước, giùng giằng ngước đầu nhìn cậu ta.
Không hiểu tại sao Tô Đoàn đột nhiên biến thành như vậy.
Cho dù cậu ta không biết tôi là Lộc Dương thì cậu ta cũng không quen thân thể này mới đúng, tại sao lại sinh ra ác ý lớn như vậy?
Tôi bây giờ không suy nghĩ được nhiều, tay tôi nắm thật chặt lá bùa đang dính vào vị trí trái tim, muốn xé bỏ lá bùa đỏ đi.
Nhưng lá bùa kia giống như gắn liền với thân thể tôi vậy, cho dù tôi kéo thế nào nó cũng không ra.
Thuồng luồng tiên vốn thấy Tô Đoàn dám đả thương tôi, muốn xông ra dạy dỗ cậu ta, nhưng thấy tôi đau khổ như vậy liền ý thức được tình huống không đúng, lập tức đuôi rắt hất mội cái, tới giúp tôi kéo lá bùa đỏ. Có điều lực sát thương của lá bùa đỏ kia cực lớn, đuôi rắn Thuồng luồng tiên vừa chạm vào lập tức bị thiêu hủy một mảng lớn vảy rắn.
Thuồng luồng tiên đau đớn hít vào một hớp khí lạnh, lần này nó cũng không dám tùy tiện hành động, nhìn lá bùa đỏ, cuối cùng mắt sáng lên, xoay người vận yêu khí trong người nó liên tục đẩy vào trong thân thể tôi.
Máu trong thân thể tôi vốn chính là yêu huyết, khi bị thương thì thuốc tốt nhất chính là yêu khí, có yêu khí của Thuồng luồng tiên chống đỡ, cảm giác cháy kịch liệt ở ngực tôi rốt cuộc giảm đi một ít.
Cho dù như vậy tôi cũng chỉ kịp hít vào một hơi, không đến nỗi bị thiêu thành mây khói nhưng vẫn đau đớn một câu cũng không nói được.
Ngay khi tôi vẫn đang co quắp giãy giụa trên mặt đất, sau lưng tôi lại truyền đến một giọng nói: “Tô Đoàn, chuyện gì thế?”
Một bóng người dáng dấp cao lớn không biết từ lúc nào đã xuất hiện, đi bên cạnh người đó còn có hai thân ảnh hết sức quen thuộc, một người là chủ nhân của Nhà họ Tô bây giờ Tô Thịnh, một người khác chính là tôi.
Hoặc có thể nói là Lâm Yến Nhi trong thân thể tôi.
“Ông Hai, chuyện này ông không cần để ý, yêu nữ này không biết tự lượng sức mình còn dám xông vào cấm địa Nhà họ Tô, đáng đời cô ta trúng kế, cô ta hôm nay phải chết!” Tô Đoàn căm hận nói.
Cậu ta đối với Tô Mộc trước giờ cung kính có thừa, hôm nay giọng nói lại cứng rắn khác thường.
Tinh thần tôi chấn động một cái, vốn đang bị hành hạ sắp hỏng mất, gặp lại Tô Mộc trong lòng tôi liền sinh ra một tia hy vọng, cố gắng gọi: “Tô Mộc...”
“Ừ?” Nghe thấy tôi gọi tên, chân mày đẹp đẽ của Tô Mộc nhíu lại, nhìn tôi không hiểu.
Tô Thịnh thấy vậy lập tức nói: “Chú Hai, chú sống ở dưới lâu nên không biết, yêu nữ này hai cha con cháu đã tìm mười tám năm. Năm đó cháu nhận việc giúp người bắt yêu chính là bắt cô ta, có điều bởi vì lúc đó kỹ thuật của cháu chưa tốt khiến cô ta trốn được, trước khi đi cô ta bị cháu đánh một chưởng, từ đó nhớ thù, chờ sau khi bình phục cô ta liền…”
Nói đến đây giọng Tô Thịnh lại nghẹn ngào mấy phần, không nói được nữa.
“Cô ta liền quay lại sát hại mẹ cháu!” Tô Đoàn cắn răng nói.
Vừa nói cặp mắt của cậu ta vẫn trợn lên nhìn tôi, hận không ăn tôi được: “Cách nhiều năm như vậy cô ta còn dám chủ động tới, lần này kiểu gì cháu cũng phải trả thù cho mẹ, hy vọng ông Hai không muốn ngăn cản!”
Vừa nói cậu ta lần nữa lại xông tới.
Tôi sợ hết hồn, chẳng trách hôm nay cậu ta khác thường như vậy, hóa ra là coi tôi thành kẻ thù giết mẹ.
Tôi theo bản năng lắc đầu muốn nói đây là hiểu lầm, nhưng trái tim tôi bị phỏng quá mạnh, miệng chỉ kêu ú ớ không nói rõ được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Đoàn xông tới, trong tay còn giơ lên một thanh kiếm sắt bị rỉ sét.
Tôi sợ phát run cả người, lúc này toàn bộ tinh lực của Thuồng luồng tiên đều dùng để chuyển vận yêu khí cho tôi, căn bản không chú ý tới Tô Đoàn.
Hoặc cũng có thể nói, cho dù nó có chú ý tới cũng không làm được gì, bởi vì lá bùa quá mức lợi hại, chỉ cần Thuồng luồng tiên hơi buông lỏng yêu khí truyền vào thì trái tim tôi cũng bị đốt thủng.
Quả thực không có biện pháp, tôi chỉ có thể nhìn Tô Mộc, dùng ánh mắt nói cho anh ấy tôi là Lộc Dương, hy vọng anh ấy có thể nhận ra.
Chân mày Tô Mộc nhăn lại, cũng cảm nhận được sự cầu cứu trong ánh mắt tôi, nhưng sau khi biết được tôi là kẻ thù giết mẹ Tô Đoàn thì ý định muốn cứu tôi đã phai mờ, chỉ đứng một bên nhìn tôi, thần sắc trong mắt rất phức tạp.
“Tô Mộc, hiện tại thân thể anh còn chưa hoàn toàn khôi phục, chúng ta quay vào thôi, ân oán giữa bọn họ để chính bọn họ xử lý.” “Lộc Dương” ở bên nói.
Vừa nói ánh mắt cô ta không biết vô tình hay hữu ý nhìn tôi, khóe miệng khẽ cong lên nở một nụ cười châm biếm.
Cô ta biết tôi là ai!
Tôi thấy biểu tình của Lâm Yến Nhi lòng liền run lên, đột nhiên giãy giụa kịch liệt.
Cô ta trộm thân thể tôi, bây giờ lại cố ý ở trước mặt dùng thân thể tôi để diễn trò ân ái với Tô Mộc, rõ ràng cố ý chọc tức tôi.
Cho dù thật sự bị Tô Đoàn một đao đâm chết tôi cũng không thể để cô ta được như ý nguyện.
Thấy tôi giãy giụa, Tô Đoàn còn tưởng tôi đang muốn chạy trốn, giận giữ quát một tiếng, thanh kiếm trong tay nhắt mắt hạ xuống, một kiếm xuyên qua lá bùa đỏ ghim vào trong thân thể tôi.
“Tô…” Tôi chỉ cảm thấy cổ họng có chút ngọt, một mùi máu tanh nháy mắt tràn ngập toàn bộ miệng tôi.
Tôi bất chấp Tô Đoàn, đôi mắt chỉ gắt gao nhìn Tô Mộc, trong lòng thống khổ dị thường.
Lại một lần nữa, chẳng lẽ tôi lại chết trước mặt Tô Mộc lần thứ hai sao?
Nước mắt đã ngập hốc mắt tôi, bây giờ rõ ràng Tô Mộc ở ngay trước mặt, anh ấy cũng có thể nhìn thấy tôi nhưng không nhận ra bên người anh ấy là Lộc Dương giả, tôi mới là thật.
Tôi kêu gào trong lòng, tôi mới là Lộc Dương thật. Khí quản tôi trào ra máu xanh, càng nói rõ tôi thật sự có thân phận là yêu nữ.
Ánh mắt Tô Mộc nhìn tôi càng ngày càng lạnh.
“Dương Dương, chúng ta quay vào thôi.” Anh ấy nghiêng đầu nhìn Lâm Yến Nhi, dịu dàng nói.
Bình luận facebook