Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-208
Chương 191: Kiệt sức mà chết
Chương 191: Kiệt sức mà chết
Từ Giang Minh chạy xe tới Lạc Dương mất khoảng sáu giờ đi xe, ban đầu tôi còn thích thú ngồi ngắm cảnh bên ngoài. Có điều chỉ chưa tới một giờ sau liền mệt mỏi, muốn nằm dựa vào người Tô Mộc nhưng ở giữa Tô Mộc và tôi còn cách nhau yêu thân.
Mặc dù cô ấy bị tôi chiếm một tuần lễ, cũng coi như là ân nhân của tôi, nhưng bây giờ lại ngồi giữa tôi và Tô Mộc khiến tôi trong nháy mắt không thấy vui vẻ.
Nhân dịp Tô Đoàn dừng xe nghỉ ngơi tại trạm dừng, tôi bảo Tô Mộc đem yêu thân đặt vào ghế trước bên cạnh ghế lái, sau đó tôi đã có thể nằm ở hàng ghế sau, gối đầu lên hai chân Tô Mộc, ngửa mặt nhìn lên gương mặt nhỏ nhắn đẹp trai của Tô Mộc.
Nhìn chưa được bao lâu tôi liền không nhịn được, đưa tay nắm tay anh ấy, hỏi anh ấy lần này đưa tôi ra ngoài sao lại nói với mẹ tôi là muốn ở Lạc Dương mấy ngày, chẳng lẽ anh ấy thật sự muốn đưa tôi đi du lịch.
Tô Mộc cúi đầu nhìn tôi, dùng bàn tay kia nhẹ nhàng sờ lên gò má tôi, cười nói: “Dĩ nhiên không phải đi du lịch mà là đem em đi bán.”
“Gạt người, anh không được bán em.” Tôi nhất thời không vui, hướng về phía Tô Mộc nũng nịu.
Tô Mộc giống như rất thích tôi nũng nịu với anh ấy, cười sâu hơn, sau đó nghiêm mặt nói: “Quả thật không phải đi du lịch, lúc trước ở vạn năm thọ vực nhìn thấy con yêu quái chuột túc trực bên linh sàng kia, em còn nhớ không?”
“Dĩ nhiên là nhớ, đó là ân nhân của em, nếu không phải nó cho em mượn yêu thân thì có lẽ bây giờ em đã bị hồn phi phách tán. Sao anh lại nhắc tới nó?” Tôi không hiểu nói.
Tô Mộc nói: “Mấy ngày trước khi điều tra lai lịch Lâm Yến Nhi anh đã tình cờ phát hiện cô ta có đi lại với nhà họ Diệp ở Lạc Dương, mà gia tộc kia cũng là gia tộc huyền học, lý lịch so với nhà họ Tô thậm chí còn sớm hơn mấy trăm năm. Năm đó trước khi nhà họ Tô bị diệt môn đã cùng với Nhà họ Diệp có quan hệ tốt vô cùng, hai nhà thường xuyên qua lại, vậy mà Nhà họ Diệp lại có quan hệ với Lâm Yến Nhi. Lần này chúng ta trả lại yêu thân sẽ tiện đường đi Nhà họ Diệp một chuyến, nhìn xem quan hệ của Lâm Yến Nhi và Nhà họ Diệp là như thế nào.”
Tôi gật đầu một cái, nhưng vẫn có chút không hiểu, hỏi: “Cái này với yêu quái chuột túc trực bên linh sàng có quan hệ gì?”
“Yêu quái chuột túc trực bên linh sàng đã hơn ngàn năm, em cho là nó ăn không khí để sống à? Là Nhà họ Diệp một mực thờ phụng yêu quái chuột túc trực bên linh sàng, đời đời cũng canh giữ ở Lạc Dương chính là vì tiếp tục cung phụng yêu quái chuột túc trực bên linh sàng để nó còn sống, cho nên lần này em được yêu quái chuột cứu có lẽ có quan hệ rất lớn với Nhà họ Diệp.”
Tôi trong nháy mắt liền hiểu ra: “Hóa ra là như vậy. Nhưng bây giờ nếu Nhà họ Diệp cùng Lâm Yến Nhi có qua lại liệu có thể cùng phe với Lâm Yến Nhi? Chúng ta bây giờ viếng thăm Nhà họ Diệp không chừng sẽ có nguy hiểm?”
Mặc dù Lâm Yến Nhi đã bị Tô Mộc đả thương nhưng có thể nghe trong ý của Tô Mộc thì Nhà họ Diệp cũng là gia tộc rất lợi hại, thậm chí so với nhà họ Tô còn lợi hại hơn, nếu như bọn họ thực sự ở cùng phe với Lâm Yến Nhi thì chỉ dựa vào Tô Mộc cùng Tô Đoàn, tình cảnh của chúng tôi sẽ rất nguy hiểm.
Tay Tô Mộc trên mặt tôi vỗ nhẹ hai cái, miệng còn phun một chữ: sợ.
Nói xong anh ấy còn nói có anh ấy ở đây, tôi cứ coi như đi theo du lịch là được, anh ấy sẽ không để tôi gặp nguy hiểm.
Anh ấy nói cũng không sai, nếu anh ấy dám mang tôi đi Nhà họ Diệp thì chắc chắn trong lòng đã hiểu rõ.
Tôi cũng lười quản những thứ này, chờ Tô Đoàn nghỉ ngơi đủ chúng tôi tiếp tục đi xe đến Lạc Dương.
Trên đường đi Tô Mộc nói tôi mới đổi lại cơ thể sẽ có chút mệt mỏi, nếu như mệt thì cứ ngủ, khi đến Lạc Dương anh ấy sẽ gọi tôi.
Nghe anh ấy nói vậy tôi thật đúng rất mệt, hơn nữa gối lên đùi Tô Mộc rất thoải mái, liền ngáp một cái thật to rồi ngủ.
Đến khi tỉnh lại trời đã tối, thời gian đại khái là khoảng sáu giờ tối, chúng tôi đã đến thành phố Lạc Dương. Tô Đoàn dừng xe ở một nhà hàng năm sao sang trong nhất Lạc Dương, sau đó dẫn chúng tôi đi ăn cơm.
Không thể không nói, có Tô Đoàn là mức sống của chúng tôi tăng vọt, lúc này tôi mới nhớ tới Tô Đoàn còn là một thiếu gia nhà giàu, rất có tiền.
Đồ ăn trong nhà hàng hết sức đắt tiền, chủ yếu là bởi cách làm cùng bày biện. Tôi lần đầu vào nhà hàng kiểu Pháp này trong lòng còn có chút lo lắng, suốt dọc đường đi vào đều bám lấy cánh tay Tô Mộc.
Tô Mộc ngược lại rất bình tĩnh, biểu hiện giống như thường xuyên tới những chỗ như này vậy, anh bước đi bên cạnh Tô Đoàn, cảm nhận được tôi lo lắng liền ghé sát tai tôi nhỏ giọng nói: “Đừng lo lắng, coi như đi ăn bánh bao uống trà vậy, anh cũng lần đầu tới.”
Ừ. Tôi gật đầu một cái, nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Tô Mộc đột nhiên tôi cảm thấy buồn cười. Dĩ nhiên là lần đầu anh ấy tới, hơn một năm năm trước anh ấy sống hẳn còn chưa có nhà hàng Pháp.
Được anh ấy xoa dịu tôi liền không còn thấy lo lắng, thoải mái đi theo Tô Đoàn cùng Tô Mộc ngồi vào bàn ăn, sau đó chờ phục vụ tới gọi món.
Thái độ của nhân viên phục vụ rất tốt, rất nhanh đưa tới một tấm thực đơn vô cùng tinh sảo, phía trên viết đầy ký tự như chim hót, tôi một chữ xem cũng không hiểu liền đưa thực đơn cho Tô Đoàn, để cho cậu ta xem một chút, sau đó mình thì nhàm chán nhìn xung quanh ngắm nghía nhà hàng.
Rất nhanh tôi chú ý tới một nhà ba người ở bàn kế bên. Hai người lớn khoảng bốn mươi tuổi, trên người đều mặc quần áo các nhãn hiệu nổi tiếng, dáng vẻ rất có tiền, người phụ nữ nhìn cũng rất có khí chất. Đi theo bọn họ là một bé gái chừng mười tuổi, hẳn là con gái bọn họ.
Có điều thứ hấp dẫn sự chú ý của tôi không phải là nhãn hiệu nổi tiếng trên người bọn họ mà là vây quanh bọn họ có khí tức màu xanh lá cây quanh quẩn.
Trên người bọn họ đều có một tầng yêu khí nhàn nhạt, hơn nữa yêu khí quanh bé gái còn nặng hơn một ít.
Bọn họ không phải là yêu chứ?
Tôi liền kéo Tô Mộc hai cái, tỏ ý bảo anh ấy nhìn ba người bàn bên cạnh kia.
Tô Mộc đưa mắt nhìn bọn họ cũng không có gì đặc biệt, sau đó nhìn tôi kỳ quái, hỏi tôi sao thế, bọn họ có gì không đúng?
“Anh không thấy yêu khí trên người bọn họ sao? Trên người ba người bọn họ đều có yêu khí nhàn nhạt vờn quanh, nhất là bé gái kia có yêu khí nặng nhất. Bọn họ có phải đều là yêu không?” Tôi hỏi Tô Mộc.
Tô Mộc nghe tôi nói liền đưa mắt lần nữa nhìn bọn họ, cẩn thận nhìn một chút, sau đó nhỏ giọng nói: “Không thấy yêu khí, anh cảm ứng với yêu khí không nhạy cảm bằng em, hàm lượng yêu khí trên người bọn họ còn chưa đủ để anh nhìn thấy cho nên hẳn chỉ là bọn họ từng tiếp xúc với yêu mà thôi, không chừng bọn họ cũng thờ phụng yêu gì đó.”
Nói xong Tô Mộc liền thu hồi anh mắt, giống như không thèm để ý.
Tôi thấy thái độ anh ấy lạnh nhạt như vậy cũng thả lỏng một ít, sau đó hỏi Tô Mộc loại chuyện này có phải rất hay gặp không, có thật nhiều người thờ phụng yêu trong nhà, giống như mọi người đều thích thờ phụng thần tài hay nuôi tiểu quỷ gì gì.
Cũng không hẳn, dù sao yêu cũng là do động vật biến thành, bản thân đã có dã tính khó có thể thuần hóa, người không có bản lãnh trợ yêu còn có thể bị yêu cắn trả không có lợi ích gì cho bản thân, cho nên không có nhiều người cung phụng cho yêu, mặc dù thật sự có nhưng cũng phần lớn là bị người khác che mắt khiến coi yêu là thần tiên để cung phụng.” Tô Mộc giải thích.
Nghe anh nói vậy tôi liền nhớ đến Thuồng luồng tiên, liền hỏi tôi cung phụng thuồng luồng tiên có phải cũng là đang cung phụng yêu, nếu làm người trợ tiên cho thuồng luồng tiên không có gì tốt sao anh còn đồng ý cho thuồng luồng tiên theo tôi?
Nghe tôi hỏi, Tô Mộc trong nháy mắt yên lặng, nhìn tôi một cái, hỏi tôi với thuồng luồng tiên ở chung với nhau lâu như vậy, nó bây giờ là phúc hay là họa còn chưa rõ hay sao?
Nếu như lần này không phải Thuồng luồng tiên giúp đỡ bảo vệ cha mẹ tôi thì không chừng Lâm Yến Nhi đã có huyết mạch tương đồng trong tay, tôi cũng không có khả năng trở lại thân thể này.
Cũng phải, từ khi có Thuồng luồng tiên đi theo nó đã đã cứu tôi rất nhiều lần, huống chi tương lai nó sẽ là rồng, cùng với các giống yêu khác chắc chắn không giống nhau.
Tôi liền cười lúng túng một cái, nói là tôi thuận miệng hỏi, lời này ngàn vạn lần đừng để cho Thuồng luồng tiên nghe.
Nói xong tôi lại nhìn bàn bên cạnh một cái, hỏi Tô Mộc: “Nếu trợ yêu là không tốt, người trợ yêu sẽ có ảnh hưởng gì? Tại sao lại không tốt?”
“Yêu sẽ hút tinh khí trên người trợ yêu, đến khi hút tới mức nhất định sẽ khiến người đó kiệt sức mà chết. Không phải em mới nói yêu khí trên người bé gái kia nặng nhất sao, có lẽ cô bé sẽ không sống được bao lâu nữa.” Tô Mộc nói.
Chương 191: Kiệt sức mà chết
Từ Giang Minh chạy xe tới Lạc Dương mất khoảng sáu giờ đi xe, ban đầu tôi còn thích thú ngồi ngắm cảnh bên ngoài. Có điều chỉ chưa tới một giờ sau liền mệt mỏi, muốn nằm dựa vào người Tô Mộc nhưng ở giữa Tô Mộc và tôi còn cách nhau yêu thân.
Mặc dù cô ấy bị tôi chiếm một tuần lễ, cũng coi như là ân nhân của tôi, nhưng bây giờ lại ngồi giữa tôi và Tô Mộc khiến tôi trong nháy mắt không thấy vui vẻ.
Nhân dịp Tô Đoàn dừng xe nghỉ ngơi tại trạm dừng, tôi bảo Tô Mộc đem yêu thân đặt vào ghế trước bên cạnh ghế lái, sau đó tôi đã có thể nằm ở hàng ghế sau, gối đầu lên hai chân Tô Mộc, ngửa mặt nhìn lên gương mặt nhỏ nhắn đẹp trai của Tô Mộc.
Nhìn chưa được bao lâu tôi liền không nhịn được, đưa tay nắm tay anh ấy, hỏi anh ấy lần này đưa tôi ra ngoài sao lại nói với mẹ tôi là muốn ở Lạc Dương mấy ngày, chẳng lẽ anh ấy thật sự muốn đưa tôi đi du lịch.
Tô Mộc cúi đầu nhìn tôi, dùng bàn tay kia nhẹ nhàng sờ lên gò má tôi, cười nói: “Dĩ nhiên không phải đi du lịch mà là đem em đi bán.”
“Gạt người, anh không được bán em.” Tôi nhất thời không vui, hướng về phía Tô Mộc nũng nịu.
Tô Mộc giống như rất thích tôi nũng nịu với anh ấy, cười sâu hơn, sau đó nghiêm mặt nói: “Quả thật không phải đi du lịch, lúc trước ở vạn năm thọ vực nhìn thấy con yêu quái chuột túc trực bên linh sàng kia, em còn nhớ không?”
“Dĩ nhiên là nhớ, đó là ân nhân của em, nếu không phải nó cho em mượn yêu thân thì có lẽ bây giờ em đã bị hồn phi phách tán. Sao anh lại nhắc tới nó?” Tôi không hiểu nói.
Tô Mộc nói: “Mấy ngày trước khi điều tra lai lịch Lâm Yến Nhi anh đã tình cờ phát hiện cô ta có đi lại với nhà họ Diệp ở Lạc Dương, mà gia tộc kia cũng là gia tộc huyền học, lý lịch so với nhà họ Tô thậm chí còn sớm hơn mấy trăm năm. Năm đó trước khi nhà họ Tô bị diệt môn đã cùng với Nhà họ Diệp có quan hệ tốt vô cùng, hai nhà thường xuyên qua lại, vậy mà Nhà họ Diệp lại có quan hệ với Lâm Yến Nhi. Lần này chúng ta trả lại yêu thân sẽ tiện đường đi Nhà họ Diệp một chuyến, nhìn xem quan hệ của Lâm Yến Nhi và Nhà họ Diệp là như thế nào.”
Tôi gật đầu một cái, nhưng vẫn có chút không hiểu, hỏi: “Cái này với yêu quái chuột túc trực bên linh sàng có quan hệ gì?”
“Yêu quái chuột túc trực bên linh sàng đã hơn ngàn năm, em cho là nó ăn không khí để sống à? Là Nhà họ Diệp một mực thờ phụng yêu quái chuột túc trực bên linh sàng, đời đời cũng canh giữ ở Lạc Dương chính là vì tiếp tục cung phụng yêu quái chuột túc trực bên linh sàng để nó còn sống, cho nên lần này em được yêu quái chuột cứu có lẽ có quan hệ rất lớn với Nhà họ Diệp.”
Tôi trong nháy mắt liền hiểu ra: “Hóa ra là như vậy. Nhưng bây giờ nếu Nhà họ Diệp cùng Lâm Yến Nhi có qua lại liệu có thể cùng phe với Lâm Yến Nhi? Chúng ta bây giờ viếng thăm Nhà họ Diệp không chừng sẽ có nguy hiểm?”
Mặc dù Lâm Yến Nhi đã bị Tô Mộc đả thương nhưng có thể nghe trong ý của Tô Mộc thì Nhà họ Diệp cũng là gia tộc rất lợi hại, thậm chí so với nhà họ Tô còn lợi hại hơn, nếu như bọn họ thực sự ở cùng phe với Lâm Yến Nhi thì chỉ dựa vào Tô Mộc cùng Tô Đoàn, tình cảnh của chúng tôi sẽ rất nguy hiểm.
Tay Tô Mộc trên mặt tôi vỗ nhẹ hai cái, miệng còn phun một chữ: sợ.
Nói xong anh ấy còn nói có anh ấy ở đây, tôi cứ coi như đi theo du lịch là được, anh ấy sẽ không để tôi gặp nguy hiểm.
Anh ấy nói cũng không sai, nếu anh ấy dám mang tôi đi Nhà họ Diệp thì chắc chắn trong lòng đã hiểu rõ.
Tôi cũng lười quản những thứ này, chờ Tô Đoàn nghỉ ngơi đủ chúng tôi tiếp tục đi xe đến Lạc Dương.
Trên đường đi Tô Mộc nói tôi mới đổi lại cơ thể sẽ có chút mệt mỏi, nếu như mệt thì cứ ngủ, khi đến Lạc Dương anh ấy sẽ gọi tôi.
Nghe anh ấy nói vậy tôi thật đúng rất mệt, hơn nữa gối lên đùi Tô Mộc rất thoải mái, liền ngáp một cái thật to rồi ngủ.
Đến khi tỉnh lại trời đã tối, thời gian đại khái là khoảng sáu giờ tối, chúng tôi đã đến thành phố Lạc Dương. Tô Đoàn dừng xe ở một nhà hàng năm sao sang trong nhất Lạc Dương, sau đó dẫn chúng tôi đi ăn cơm.
Không thể không nói, có Tô Đoàn là mức sống của chúng tôi tăng vọt, lúc này tôi mới nhớ tới Tô Đoàn còn là một thiếu gia nhà giàu, rất có tiền.
Đồ ăn trong nhà hàng hết sức đắt tiền, chủ yếu là bởi cách làm cùng bày biện. Tôi lần đầu vào nhà hàng kiểu Pháp này trong lòng còn có chút lo lắng, suốt dọc đường đi vào đều bám lấy cánh tay Tô Mộc.
Tô Mộc ngược lại rất bình tĩnh, biểu hiện giống như thường xuyên tới những chỗ như này vậy, anh bước đi bên cạnh Tô Đoàn, cảm nhận được tôi lo lắng liền ghé sát tai tôi nhỏ giọng nói: “Đừng lo lắng, coi như đi ăn bánh bao uống trà vậy, anh cũng lần đầu tới.”
Ừ. Tôi gật đầu một cái, nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Tô Mộc đột nhiên tôi cảm thấy buồn cười. Dĩ nhiên là lần đầu anh ấy tới, hơn một năm năm trước anh ấy sống hẳn còn chưa có nhà hàng Pháp.
Được anh ấy xoa dịu tôi liền không còn thấy lo lắng, thoải mái đi theo Tô Đoàn cùng Tô Mộc ngồi vào bàn ăn, sau đó chờ phục vụ tới gọi món.
Thái độ của nhân viên phục vụ rất tốt, rất nhanh đưa tới một tấm thực đơn vô cùng tinh sảo, phía trên viết đầy ký tự như chim hót, tôi một chữ xem cũng không hiểu liền đưa thực đơn cho Tô Đoàn, để cho cậu ta xem một chút, sau đó mình thì nhàm chán nhìn xung quanh ngắm nghía nhà hàng.
Rất nhanh tôi chú ý tới một nhà ba người ở bàn kế bên. Hai người lớn khoảng bốn mươi tuổi, trên người đều mặc quần áo các nhãn hiệu nổi tiếng, dáng vẻ rất có tiền, người phụ nữ nhìn cũng rất có khí chất. Đi theo bọn họ là một bé gái chừng mười tuổi, hẳn là con gái bọn họ.
Có điều thứ hấp dẫn sự chú ý của tôi không phải là nhãn hiệu nổi tiếng trên người bọn họ mà là vây quanh bọn họ có khí tức màu xanh lá cây quanh quẩn.
Trên người bọn họ đều có một tầng yêu khí nhàn nhạt, hơn nữa yêu khí quanh bé gái còn nặng hơn một ít.
Bọn họ không phải là yêu chứ?
Tôi liền kéo Tô Mộc hai cái, tỏ ý bảo anh ấy nhìn ba người bàn bên cạnh kia.
Tô Mộc đưa mắt nhìn bọn họ cũng không có gì đặc biệt, sau đó nhìn tôi kỳ quái, hỏi tôi sao thế, bọn họ có gì không đúng?
“Anh không thấy yêu khí trên người bọn họ sao? Trên người ba người bọn họ đều có yêu khí nhàn nhạt vờn quanh, nhất là bé gái kia có yêu khí nặng nhất. Bọn họ có phải đều là yêu không?” Tôi hỏi Tô Mộc.
Tô Mộc nghe tôi nói liền đưa mắt lần nữa nhìn bọn họ, cẩn thận nhìn một chút, sau đó nhỏ giọng nói: “Không thấy yêu khí, anh cảm ứng với yêu khí không nhạy cảm bằng em, hàm lượng yêu khí trên người bọn họ còn chưa đủ để anh nhìn thấy cho nên hẳn chỉ là bọn họ từng tiếp xúc với yêu mà thôi, không chừng bọn họ cũng thờ phụng yêu gì đó.”
Nói xong Tô Mộc liền thu hồi anh mắt, giống như không thèm để ý.
Tôi thấy thái độ anh ấy lạnh nhạt như vậy cũng thả lỏng một ít, sau đó hỏi Tô Mộc loại chuyện này có phải rất hay gặp không, có thật nhiều người thờ phụng yêu trong nhà, giống như mọi người đều thích thờ phụng thần tài hay nuôi tiểu quỷ gì gì.
Cũng không hẳn, dù sao yêu cũng là do động vật biến thành, bản thân đã có dã tính khó có thể thuần hóa, người không có bản lãnh trợ yêu còn có thể bị yêu cắn trả không có lợi ích gì cho bản thân, cho nên không có nhiều người cung phụng cho yêu, mặc dù thật sự có nhưng cũng phần lớn là bị người khác che mắt khiến coi yêu là thần tiên để cung phụng.” Tô Mộc giải thích.
Nghe anh nói vậy tôi liền nhớ đến Thuồng luồng tiên, liền hỏi tôi cung phụng thuồng luồng tiên có phải cũng là đang cung phụng yêu, nếu làm người trợ tiên cho thuồng luồng tiên không có gì tốt sao anh còn đồng ý cho thuồng luồng tiên theo tôi?
Nghe tôi hỏi, Tô Mộc trong nháy mắt yên lặng, nhìn tôi một cái, hỏi tôi với thuồng luồng tiên ở chung với nhau lâu như vậy, nó bây giờ là phúc hay là họa còn chưa rõ hay sao?
Nếu như lần này không phải Thuồng luồng tiên giúp đỡ bảo vệ cha mẹ tôi thì không chừng Lâm Yến Nhi đã có huyết mạch tương đồng trong tay, tôi cũng không có khả năng trở lại thân thể này.
Cũng phải, từ khi có Thuồng luồng tiên đi theo nó đã đã cứu tôi rất nhiều lần, huống chi tương lai nó sẽ là rồng, cùng với các giống yêu khác chắc chắn không giống nhau.
Tôi liền cười lúng túng một cái, nói là tôi thuận miệng hỏi, lời này ngàn vạn lần đừng để cho Thuồng luồng tiên nghe.
Nói xong tôi lại nhìn bàn bên cạnh một cái, hỏi Tô Mộc: “Nếu trợ yêu là không tốt, người trợ yêu sẽ có ảnh hưởng gì? Tại sao lại không tốt?”
“Yêu sẽ hút tinh khí trên người trợ yêu, đến khi hút tới mức nhất định sẽ khiến người đó kiệt sức mà chết. Không phải em mới nói yêu khí trên người bé gái kia nặng nhất sao, có lẽ cô bé sẽ không sống được bao lâu nữa.” Tô Mộc nói.
Bình luận facebook