Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-219
Chương 200: Yêu khí quá nặng(hai)
Chương 200: Yêu khí quá nặng(hai)
Thấy tôi bĩu môi mất hứng, Tô Đoàn ngồi ở phía trước lập tức bật cười, quay đầu nói Nhà họ Diệp cùng Nhà họ Tô đều là thế gia phong thủy lâu đời, gia chủ nhận lễ vật cũng phần lớn thích đồ có liên quan tới phong thủy, trong trung tâm thương mại đều là hàng hóa do nhà máy sản xuất không có linh tính. Lễ vật muốn đưa phải đi tìm kiếm ở chợ đồ cổ mới có được, dễ dàng tìm được bảo vật giá rẻ còn chưa tính, không chừng còn dễ dàng kiếm được pháp khí, nếu như bà Hai thật sự muốn tới trung tâm thương mại thì chờ mua xong lễ vật rồi sẽ cùng bà Hai đi cũng không muộn.
Cậu ấy nói có lý, hơn nữa chuyện của Tô Mộc còn càng quan trọng hơn, tôi không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái, nói: “Cũng chỉ có thể như vậy.”
Nói xong tôi liền nằm trên đùi Tô Mộc, vô cùng nhàm chán nhìn chằm chằm anh ấy.
Tô Mộc lớn lên thật đúng là đẹp trai siêu cấp, là một tên quỷ lại ưa nhìn hơn cả những nam thần trong ti vi kia, cho dù tôi nhìn ở góc độ từ dưới lên trên, thì chiếc cằm của anh cũng vẫn đẹp một cách quá đáng.
Bất tri bất giác tôi nhìn đến ngây dại, chờ đến khi phục hồi lại tinh thần thì xe đã dừng ở một chợ đồ cổ ồn ào.
Hình như kiến trúc các chợ đồ cổ trên cả nước không khác nhau nhiều lắm, nơi này cùng chợ đồ cổ Giang Minh rất giống nhau, cũng là một con phố lớn cho người đi bộ, hai bên trên mặt đất cũng bày đầy các phiên bản đồ cổ nhỏ, rực rỡ muôn màu, tiểu thương hàng rong cũng đều rất nhiệt tình.
Các cửa hàng hai bên đường cũng có kiến trúc cổ, trên mỗi cửa hàng cũng treo một bảng hiệu, trên đó viết tên cửa hàng cùng loại đồ vật mình kinh doanh.
Tô Mộc hiển nhiên cũng chưa có mục tiêu gì cụ thể, nắm tay tôi lang thang dạo phố, dường như mỗi tiệm đều cũng sẽ vào xem một chút, ngay cả các hàng ngoài vỉa hè cũng không chịu bỏ qua.
Tôi đi theo Tô Mộc cũng sắp thấy chán, nhưng quả thực những cái này thật sự tôi không thấy hứng thú, tôi liền nói chuyện phiếm với Tô Đoàn phía sau, hỏi rốt cuộc bọn họ tìm thứ gì, tôi cũng có thể tìm giúp một tay.
“Cháu cũng không biết, tóm lại chính là tìm đồ có linh tính, bà Hai có nhãn lực tốt hơn cháu, giúp tìm một chút cũng được, chỉ cần có vật gì phía trên hiện lên màu sắc khác thường đều là bảo bối chúng ta muốn tìm.” Tô Đoàn.
Mặc dù cậu ta tu luyện từ nhỏ nhưng dẫu sao cũng không phải là quỷ, cũng không có kết âm hôn, trên người không có âm khí, càng không có thiên nhãn, cho dù bình thường muốn thấy quỷ đều phải dùng nước mắt bò lau mí mắt mới được, để cậu ấy hỗ trợ tìm đồ cổ thật giống như nhờ người mù đốt đèn vậy.
Nghe cậu ấy tâng bốc như vậy trong lòng tôi liền có chút kiêu ngạo, tôi cũng có điểm lợi hại hơn Tô Đoàn.
Khi nhìn những thứ đồ cổ sứt mẻ kia tôi không khỏi chậm lại một chút, sợ bỏ qua bảo bối gì tôi còn cố ý rút ra một tia yêu khí bao trùm ở trong mắt, đi theo Tô Mộc nhìn mọi thứ.
Rất nhanh tôi liền phát hiện ở một gian hàng trên vỉa hè có một hồ lô phía trên có một ít sương màu đen lượn quanh.
Tôi nhất thời kích động níu Tô Mộc lại, chỉ hồ lô kia nói: “Mau nhìn, bảo bối!”
Tô Mộc nhìn theo hướng tôi chỉ, liếc cái hồ lô một cái, hỏi tôi: “Em muốn nói tới âm khí phía trên kia?”
“Anh cũng nhìn thấy à?” Thấy bộ dáng bình thản của Tô Mộc thật sớm như đã nhìn thấy âm khí kia khiến tôi có chút lúng túng, sờ đầu cười nói.
“Ừ, hồ lô kia cũng không tính là bảo bối gì, chỉ có thể coi như là đồ cổ thật, những thứ khác đều là đồ giả bắt chước theo. Trên hồ lô kia có dính âm khí hẳn là được đào lên từ dưới đất, cũng có thể coi như là đổ cổ.” Tô Mộc nói.
Tôi có chút giật mình, mặc dù biết trong chợ đồ cổ có đồ giả rất nhiều, hàng vỉa hè lại càng không có bảo bối gì là thật nhưng nghe Tô Mộc giải thích như vậy khiến tôi có chút kinh động, thì ra cả một con phố như vậy đổ cổ thật sự cũng không có mấy món!
Những người bán hàng rong kia vẫn nhiệt tình như vậy, nhưng sau khi biết chân tướng này cái nhìn của tôi cho những hàng rong này đã thêm mấy phần chê trách, cho dù đây là quy củ được ngầm thừa nhận trong nghề nhưng bọn họ biết rõ là hàng giả còn dám đường hoàng nói là hàng thật để bán cho người khác, thật là xấu xa!
Tôi đi bên cạnh Tô Mộc cưỡi ngựa xem hoa nhìn đồ, sau đó lại phát hiện hai đồ vật có âm khí phía trên, nhưng hiển nhiên Tô Mộc cũng đều chú ý nên tôi liền không dám lên tiếng. Đoạn đường này xem ra hàng thật cũng thật ít, mặc dù có số ít phía trên có âm khí nhưng mắt Tô Mộc đều không mở ra một chút. Rốt cuộc anh ấy muốn tìm bảo bối dạng gì nhỉ?
Tôi thầm suy nghĩ trong lòng, nhưng nhìn Tô Mộc rất nghiêm túc khiến tôi không dám hỏi anh ấy.
Ngay thời điểm tôi đã coi như không còn hy vọng thì một ánh sáng xanh đậm đà đột nhiên chợt lóe lên lọt vào mắt tôi.
Có yêu khí!
Tôi liền nghiêng đầu sang hướng đó.
Nhưng ánh sáng xanh kia đã biến mất ở một tiệm nhỏ cuối con phố.
Đi dạo nhìn ngắm sắp hết con phố cũng không tìm được thứ gì, ánh sáng xanh vừa rồi đậm đà như vậy nhất định có yêu khí rất nặng.
Tôi cũng không kịp nói với Tô Mộc là chuyện gì xảy ra liền co cẳng chạy thẳng vào tiệm nhỏ cuối phố kia, rất sợ chậm trễ bị người khác đoạt trước bảo bối.
Cửa tiệm kia rất nhỏ, nhưng tôi vừa chạy tới cửa liền cảm giác một cổ lạnh lẽo khắp toàn thân.
Bây giờ mặc dù là mùa thu nhưng nhiệt độ cũng không đến nỗi lạnh như vậy, trong tiệm này nhất định có vấn đề.
Lòng tôi khẽ run một cái, nhưng yêu khí vừa rồi quá nồng đậm, hơn nữa Tô Mộc đang ở ngay trên con đường này, có vấn đề thì anh ấy chắc chắn sẽ chạy tới ngay nên tôi cũng không sợ lắm, cắn răng đẩy cửa đi vào.
Vừa đi vào tôi liền kinh sợ, đồ trong cửa tiệm này không nhiều, đều đặt ở trong một tủ kính dài. Nhưng trong tủ kính trên mỗi đồ vật đều tràn ngập âm khí, lớn thì bằng một chiếc gối ngọc, nhỏ thì như một đồng xu.
Phía trên mỗi đồ vật đều có âm khí chứng tỏ mỗi đồ trong cửa hàng này đều là đồ cổ thật sự.
Nhìn thấy nhiều đồ cổ giả như vậy, trong nháy mắt tôi đã nhìn ông chủ cửa tiệm này với cặp mắt khác.
Chủ tiệm là một ông già, ông ta lười biếng ngồi sau quầy, rút ra một cái tẩu thuốc đặc biệt dài rít một hơi, cũng không đứng dậy chào hỏi tôi.
Tôi cũng lười nói nhảm, trực tiếp nín thở ngưng thần, ánh mắt nghiêm túc quét qua từng đồ vật trong tiệm, cuối cùng nhìn tới phía dưới ông già.
Ông ta đang ngồi trên một chiếc ghế trúc có thể nằm, trên ghế đang bày một cái hộp, ánh sáng xanh là từ trong hộp kia tản mát ra.
Tôi liền tiến tới cung kính hỏi: “Chào cụ, trong cái hộp gỗ dưới chỗ cụ chứa thứ gì?”
“Không có gì.” Ông già lười biếng liếc tôi một cái, hít sâu một hơi thuốc, sau đó hướng quầy chép miệng: “Cô muốn chọn thứ gì cứ tự nhiên xem, đồ trong tiệm đều ở đây.”
Đúng lúc này Tô Mộc cùng Tô Đoàn đẩy cửa đi vào, Tô Mộc đã sớm cảm nhận được âm khí trong phòng, sắc mặt hết sức nghiêm túc.
Vừa vào tiệm anh ấy liền đi nhanh đến bên người tôi, ôm lấy eo tôi kéo vào trong lòng, sau đó cúi đầu hỏi tôi: “Dương Dương, tại sao em không nói gì mà đã chạy đi.”
“Trong hộp gỗ phía dưới ông ấy có đồ vật chứa yêu khí rất nặng, thậm chí so với yêu khí của Ngọc Tắc kia còn nặng hơn, cái này có phải là bảo bối không?” Tôi hỏi Tô Mộc.
Chương 200: Yêu khí quá nặng(hai)
Thấy tôi bĩu môi mất hứng, Tô Đoàn ngồi ở phía trước lập tức bật cười, quay đầu nói Nhà họ Diệp cùng Nhà họ Tô đều là thế gia phong thủy lâu đời, gia chủ nhận lễ vật cũng phần lớn thích đồ có liên quan tới phong thủy, trong trung tâm thương mại đều là hàng hóa do nhà máy sản xuất không có linh tính. Lễ vật muốn đưa phải đi tìm kiếm ở chợ đồ cổ mới có được, dễ dàng tìm được bảo vật giá rẻ còn chưa tính, không chừng còn dễ dàng kiếm được pháp khí, nếu như bà Hai thật sự muốn tới trung tâm thương mại thì chờ mua xong lễ vật rồi sẽ cùng bà Hai đi cũng không muộn.
Cậu ấy nói có lý, hơn nữa chuyện của Tô Mộc còn càng quan trọng hơn, tôi không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái, nói: “Cũng chỉ có thể như vậy.”
Nói xong tôi liền nằm trên đùi Tô Mộc, vô cùng nhàm chán nhìn chằm chằm anh ấy.
Tô Mộc lớn lên thật đúng là đẹp trai siêu cấp, là một tên quỷ lại ưa nhìn hơn cả những nam thần trong ti vi kia, cho dù tôi nhìn ở góc độ từ dưới lên trên, thì chiếc cằm của anh cũng vẫn đẹp một cách quá đáng.
Bất tri bất giác tôi nhìn đến ngây dại, chờ đến khi phục hồi lại tinh thần thì xe đã dừng ở một chợ đồ cổ ồn ào.
Hình như kiến trúc các chợ đồ cổ trên cả nước không khác nhau nhiều lắm, nơi này cùng chợ đồ cổ Giang Minh rất giống nhau, cũng là một con phố lớn cho người đi bộ, hai bên trên mặt đất cũng bày đầy các phiên bản đồ cổ nhỏ, rực rỡ muôn màu, tiểu thương hàng rong cũng đều rất nhiệt tình.
Các cửa hàng hai bên đường cũng có kiến trúc cổ, trên mỗi cửa hàng cũng treo một bảng hiệu, trên đó viết tên cửa hàng cùng loại đồ vật mình kinh doanh.
Tô Mộc hiển nhiên cũng chưa có mục tiêu gì cụ thể, nắm tay tôi lang thang dạo phố, dường như mỗi tiệm đều cũng sẽ vào xem một chút, ngay cả các hàng ngoài vỉa hè cũng không chịu bỏ qua.
Tôi đi theo Tô Mộc cũng sắp thấy chán, nhưng quả thực những cái này thật sự tôi không thấy hứng thú, tôi liền nói chuyện phiếm với Tô Đoàn phía sau, hỏi rốt cuộc bọn họ tìm thứ gì, tôi cũng có thể tìm giúp một tay.
“Cháu cũng không biết, tóm lại chính là tìm đồ có linh tính, bà Hai có nhãn lực tốt hơn cháu, giúp tìm một chút cũng được, chỉ cần có vật gì phía trên hiện lên màu sắc khác thường đều là bảo bối chúng ta muốn tìm.” Tô Đoàn.
Mặc dù cậu ta tu luyện từ nhỏ nhưng dẫu sao cũng không phải là quỷ, cũng không có kết âm hôn, trên người không có âm khí, càng không có thiên nhãn, cho dù bình thường muốn thấy quỷ đều phải dùng nước mắt bò lau mí mắt mới được, để cậu ấy hỗ trợ tìm đồ cổ thật giống như nhờ người mù đốt đèn vậy.
Nghe cậu ấy tâng bốc như vậy trong lòng tôi liền có chút kiêu ngạo, tôi cũng có điểm lợi hại hơn Tô Đoàn.
Khi nhìn những thứ đồ cổ sứt mẻ kia tôi không khỏi chậm lại một chút, sợ bỏ qua bảo bối gì tôi còn cố ý rút ra một tia yêu khí bao trùm ở trong mắt, đi theo Tô Mộc nhìn mọi thứ.
Rất nhanh tôi liền phát hiện ở một gian hàng trên vỉa hè có một hồ lô phía trên có một ít sương màu đen lượn quanh.
Tôi nhất thời kích động níu Tô Mộc lại, chỉ hồ lô kia nói: “Mau nhìn, bảo bối!”
Tô Mộc nhìn theo hướng tôi chỉ, liếc cái hồ lô một cái, hỏi tôi: “Em muốn nói tới âm khí phía trên kia?”
“Anh cũng nhìn thấy à?” Thấy bộ dáng bình thản của Tô Mộc thật sớm như đã nhìn thấy âm khí kia khiến tôi có chút lúng túng, sờ đầu cười nói.
“Ừ, hồ lô kia cũng không tính là bảo bối gì, chỉ có thể coi như là đồ cổ thật, những thứ khác đều là đồ giả bắt chước theo. Trên hồ lô kia có dính âm khí hẳn là được đào lên từ dưới đất, cũng có thể coi như là đổ cổ.” Tô Mộc nói.
Tôi có chút giật mình, mặc dù biết trong chợ đồ cổ có đồ giả rất nhiều, hàng vỉa hè lại càng không có bảo bối gì là thật nhưng nghe Tô Mộc giải thích như vậy khiến tôi có chút kinh động, thì ra cả một con phố như vậy đổ cổ thật sự cũng không có mấy món!
Những người bán hàng rong kia vẫn nhiệt tình như vậy, nhưng sau khi biết chân tướng này cái nhìn của tôi cho những hàng rong này đã thêm mấy phần chê trách, cho dù đây là quy củ được ngầm thừa nhận trong nghề nhưng bọn họ biết rõ là hàng giả còn dám đường hoàng nói là hàng thật để bán cho người khác, thật là xấu xa!
Tôi đi bên cạnh Tô Mộc cưỡi ngựa xem hoa nhìn đồ, sau đó lại phát hiện hai đồ vật có âm khí phía trên, nhưng hiển nhiên Tô Mộc cũng đều chú ý nên tôi liền không dám lên tiếng. Đoạn đường này xem ra hàng thật cũng thật ít, mặc dù có số ít phía trên có âm khí nhưng mắt Tô Mộc đều không mở ra một chút. Rốt cuộc anh ấy muốn tìm bảo bối dạng gì nhỉ?
Tôi thầm suy nghĩ trong lòng, nhưng nhìn Tô Mộc rất nghiêm túc khiến tôi không dám hỏi anh ấy.
Ngay thời điểm tôi đã coi như không còn hy vọng thì một ánh sáng xanh đậm đà đột nhiên chợt lóe lên lọt vào mắt tôi.
Có yêu khí!
Tôi liền nghiêng đầu sang hướng đó.
Nhưng ánh sáng xanh kia đã biến mất ở một tiệm nhỏ cuối con phố.
Đi dạo nhìn ngắm sắp hết con phố cũng không tìm được thứ gì, ánh sáng xanh vừa rồi đậm đà như vậy nhất định có yêu khí rất nặng.
Tôi cũng không kịp nói với Tô Mộc là chuyện gì xảy ra liền co cẳng chạy thẳng vào tiệm nhỏ cuối phố kia, rất sợ chậm trễ bị người khác đoạt trước bảo bối.
Cửa tiệm kia rất nhỏ, nhưng tôi vừa chạy tới cửa liền cảm giác một cổ lạnh lẽo khắp toàn thân.
Bây giờ mặc dù là mùa thu nhưng nhiệt độ cũng không đến nỗi lạnh như vậy, trong tiệm này nhất định có vấn đề.
Lòng tôi khẽ run một cái, nhưng yêu khí vừa rồi quá nồng đậm, hơn nữa Tô Mộc đang ở ngay trên con đường này, có vấn đề thì anh ấy chắc chắn sẽ chạy tới ngay nên tôi cũng không sợ lắm, cắn răng đẩy cửa đi vào.
Vừa đi vào tôi liền kinh sợ, đồ trong cửa tiệm này không nhiều, đều đặt ở trong một tủ kính dài. Nhưng trong tủ kính trên mỗi đồ vật đều tràn ngập âm khí, lớn thì bằng một chiếc gối ngọc, nhỏ thì như một đồng xu.
Phía trên mỗi đồ vật đều có âm khí chứng tỏ mỗi đồ trong cửa hàng này đều là đồ cổ thật sự.
Nhìn thấy nhiều đồ cổ giả như vậy, trong nháy mắt tôi đã nhìn ông chủ cửa tiệm này với cặp mắt khác.
Chủ tiệm là một ông già, ông ta lười biếng ngồi sau quầy, rút ra một cái tẩu thuốc đặc biệt dài rít một hơi, cũng không đứng dậy chào hỏi tôi.
Tôi cũng lười nói nhảm, trực tiếp nín thở ngưng thần, ánh mắt nghiêm túc quét qua từng đồ vật trong tiệm, cuối cùng nhìn tới phía dưới ông già.
Ông ta đang ngồi trên một chiếc ghế trúc có thể nằm, trên ghế đang bày một cái hộp, ánh sáng xanh là từ trong hộp kia tản mát ra.
Tôi liền tiến tới cung kính hỏi: “Chào cụ, trong cái hộp gỗ dưới chỗ cụ chứa thứ gì?”
“Không có gì.” Ông già lười biếng liếc tôi một cái, hít sâu một hơi thuốc, sau đó hướng quầy chép miệng: “Cô muốn chọn thứ gì cứ tự nhiên xem, đồ trong tiệm đều ở đây.”
Đúng lúc này Tô Mộc cùng Tô Đoàn đẩy cửa đi vào, Tô Mộc đã sớm cảm nhận được âm khí trong phòng, sắc mặt hết sức nghiêm túc.
Vừa vào tiệm anh ấy liền đi nhanh đến bên người tôi, ôm lấy eo tôi kéo vào trong lòng, sau đó cúi đầu hỏi tôi: “Dương Dương, tại sao em không nói gì mà đã chạy đi.”
“Trong hộp gỗ phía dưới ông ấy có đồ vật chứa yêu khí rất nặng, thậm chí so với yêu khí của Ngọc Tắc kia còn nặng hơn, cái này có phải là bảo bối không?” Tôi hỏi Tô Mộc.
Bình luận facebook