Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-239
Chương 219: Mất hết mặt mũi
Chương 219: Mất hết mặt mũi
Sau khi nảy ra cái ý nghĩ này, tôi cười với mợ một tiếng, an ủi mợ mấy câu rồi nói với mợ mặc dù tôi và Vương Văn đã chia tay nhưng bạn trai tôi bây giờ cũng là nhân tài phương diện kia, hơn nữa còn xuất thân từ thế gia phong thủy nổi tiếng, so với Vương Văn còn lợi hại hơn.
“Thật?” Sắc mặt mợ có chút vui mừng, mặt đầy nếp nhăn cuối cùng đã mỉm cười giãn ra một ít.
Tôi gật đầu một cái, sau đó kéo tay mợ quay lại bên cạnh Tô Mộc, ngay trước mặt mợ đem chuyện em họ tôi nói cho Tô Mộc.
Tô Mộc cười một tiếng, nói em họ tôi chính là em họ anh ấy, nếu như hồn phách em họ tôi thật sự đang lai vãng ở nhân gian thì cho dù thế nào anh ấy cũng không để mặc em họ tôi.
Tô Mộc không hổ là xuất thân thế gia phong thủy, lúc nói lời này toàn thân từ trên xuống dưới tản mát ra một vẻ siêu nhiên thoát tục, cho dù chỉ là anh ấy cam kết bằng miệng nhưng khiến cho người khác có cảm giác rất đáng tin.
Mợ tôi vui vẻ gật đầu liên tục, nói cảm ơn Tô Mộc.
Tô Mộc nói khách khí với mợ mấy câu, sau đó nhìn tôi một cái.
Tôi hiểu liền đứng dậy cáo từ mợ, bởi vì còn chưa xác định được núp sau tấm bình phòng là thứ gì nên tôi cũng không dám tùy tiện nói với mợ là em họ tôi có thể đang ở đây.
Sau khi ra khỏi nhà mợ, Tô Mộc kéo tôi đi ngoài đường vòng vô một hồi rồi lại lặng lẽ lẻn về đến nhà mợ, lần này Tô Mộc dùng âm khí đem bao toàn thân tôi, để mợ không thấy được chúng tôi.
Chúng tôi đi thẳng tới bình phong, sau khi đến tôi quả nhiên lại thấy trên bình phong có hư ảnh. Hư ảnh kia mơ mơ hồ hồ, giống như tùy lúc có thể tiêu tán. Không đợi tôi thấy rõ hư ảnh kia dung mạo thế nào thì Tô Mộc đã rút từ trong người một tia âm khí rót vào hư ảnh kia.
Có âm khí của Tô Mộc trợ giúp, hư ảnh kia liền rõ ràng hơn nhiều, cho dù như vậy thì hư ảnh vẫn ở trạng thái nửa trong suốt, phiêu lãng trong không khí theo gió.
“Dương Dương, mặc dù không thấy rõ dáng vẻ của cô ấy nhưng bây giờ có khí tức, cô ấy chắc chắn là em họ của em không còn nghi ngờ. Chỉ là bây giờ hồn phách cô ấy không đầy đủ cho nên không thể nào ngưng tụ lại, em muốn giúp cô ấy… cũng tương đối khó.” Tô Mộc nói.
“Là ý gì?” Tôi liền hỏi. Lúc trước thiêu hủy thi thể em họ tôi trên thuyền, Tô Mộc cũng đã nói hồn phách em họ tôi sẽ hồn phi phách tán, sau đó ở đám cưới Lâm Yến Nhi tôi lại gặp được em họ tôi. Em họ tôi mới mười mấy tuổi mà thôi, ngây thơ hoạt bát đáng yêu, không nghĩ tới con bé trải qua nhiều khó khăn như vậy, người chết còn không được sớm siêu thoát, sớm biết như vậy chi bằng lúc ấy cứ để hồn phách đi theo cơ thể cùng nhau tan thành mây khói.
“Người khi còn sống có ba hồn bảy phách, ba hồn em đã biết, còn lại là bảy phách chia làm Thi Cẩu, Phục Thỉ, Tước Âm, Thôn Tặc, Phi Độc, Trừ Uế, Xú Phế đối ứng theo thứ tự là tinh, khí, tim, dạ dày, thận, tràng, gan, can, phổi.”
“Ban đầu thời điểm thi thể em họ em bị đốt thì ba hồn cũng đi theo tan thành mây khói, theo lý thuyết bảy phách cũng sẽ đi theo biến mất. Có thể trong quá trình đó đã xảy ra biến cố gì đó khiến một phách của em họ em lưu lại, chính là Thi Cẩu, là phách chủ quản của tinh nguyên. Nếu như chỉ có một phách này muốn đưa cô ấy đi đầu thai gần như là chuyện hoang đường, chúng ta ít nhất phải tìm được phách Tước Âm chủ quản cho tim, cô ấy có tim thì dễ làm hơn nhiều, đến lúc đó chúng ta triệu tập những hồn phách muốn đầu thai, mở ra cửa Vãng Sinh, đem hai phách của em họ em ẩn núp cùng những hồn phách khác cùng đưa vào, tin rằng sẽ không gây sự chú ý của âm sai.” Tô Mộc nói.
“À, vậy làm sao để tìm được phách Tước Âm của em họ?” Tôi hỏi. Biết được em họ tôi còn có cơ hội để đầu thai, trong lòng tôi đã thoải mái hơn rất nhiều.
“Dựa vào may mắn.” Tô Mộc nói ra mấy chữ.
Nói xong anh ấy hỏi tôi có đói bụng không, dù sao chuyện này không thể ngày một ngày hai là có thể giải quyết, cho dù bây giờ chúng tôi tìm được phách Tước Âm của em họ tôi thì bằng năng lực của tôi hiện tại cũng không thể tùy tiện dùng đá Vãng Sinh mở ra. Nếu tôi không điều khiển được đá Vãng Sinh thì sẽ giống như lần trước, đem tất cả mọi người tại chỗ đều hút vào đầu thai, đến lúc đó sẽ gây ra đại họa, trước khi tìm được phách Tước Âm của em gái thì việc tôi có thể làm chính là tăng thêm thực lực cho mình.
Tôi gật đầu một cái, lúc tiếp nhận vị trí gia chủ nhà họ Tô từ cha của Tô Mộc tôi đã muốn tu luyện, nếu không tôi đần như vậy dựa vào cái gì để gánh vác trọng trách gia chủ Tô gia, giúp Tô gia phồn vinh hưng thịnh?
Tôi hỏi Tô Mộc có thể làm thầy cho tôi, nắm tay chỉ bảo cho tôi không.
Dẫu sao học từ chồng của mình nhất định sẽ học rất nhanh, huống chi anh ấy còn đẹp trai như vậy, nếu như có thể được anh ấy dạy, chỉ nghĩ đến thôi tôi đã thấy rất vui vẻ.
Tô Mộc dứt khoát nói không được. Hiện tại trong người tôi đã có yêu hạch, toàn bộ hệ thống tu luyện đã thay đổi, mặc dù trong cơ thể tôi cũng còn một ít lực cực âm nhưng sớm muộn cũng sẽ bị yêu khí hấp thu hết, đi theo anh ấy học chỉ là bỏ gần cầu xa. Để thuồng luồng tiên làm thầy tôi là thích hợp nhất.
Được, Thuồng luồng tiên thì để Thuồng luồng tiên đi, dầu gì nó cũng là xà vương, là đại yêu thất hạch, để nó làm thầy cho tôi cũng miễn cưỡng có thể tiếp nhận
Sau khi quyết định cái này, Tô Mộc đưa tôi đi tìm quán ăn. Tôi cùng Tô Mộc vừa ăn vừa nói chuyện trên trời dưới đất, thời gian cứ vậy trôi đi, chờ đến khi tôi no căng thì đã hơn chín giờ.
Siêu thị nội thất đã sớm tan làm, chúng tôi liền quay lại siêu thị nội thất. Tô Mộc đưa tôi đi xuyên qua cửa vào, sau đó chạy thẳng tới gian hàng ban ngày mua chiếc giường kia, đem hình nhân được bện từ cành liễu đặt lên chiếc giường La Hán, sau đó Tô Mộc lẩm bẩm đọc thần chú.
Tôi một mực chăm chú nhìn chiếc giường La Hán kia, sợ vô tình bỏ qua chi tiết gì tôi còn cố ý rút ra một tia yêu khí bao trùm trên mí mắt.
Chỉ thấy theo thần chú của Tô Mộc, âm khí tràn ngập trên giường La Hán dần dần sôi trào tụ lại, giống bị thu hút vậy, từ từ hội tụ vào một chỗ, chui vào hình nhân được bện kia. Sau đó ánh sáng đen trên người hình nhân chợt lóe, vốn là hình nhân chất phác không màu mè liền giống như biến thành người vậy, tinh xảo hơn rất nhiều, cũng có mấy phần sống động.
Chuyện thuận lợi ngoài dự kiến, sau khi đọc thần chú xong Tô Mộc nhìn hình nhân một cái, cầm nó lên, sau đó nắm tay nói đi về nhà.
Tôi gật đầu một cái, trên đường về nhà tôi hỏi Tô Mộc hồn phách người nghệ nhân này nên bố trí thế nào, dẫu sao khi ông ta còn sống đều một lòng chuyên chú cho việc điêu khắc, loại chuyên chú này thật sự rất khiến người ta khâm phục, nếu như cứ đem nhốt trong hình nhân bằng cành liễu cũng không phải chuyện nên làm.
Tô Mộc nói cái này không thành vấn đề, dù sao sau này tôi cũng muốn mở ra Vãng Sinh môn, đến lúc đi đưa em họ tôi đi đầu thai thì tiện thể cũng đưa người nghệ nhân này theo, sau đó anh ấy sẽ làm một đại lễ cúng cầu phúc cho bọn họ, cũng coi như không phụ lòng người nghệ nhân này. Trước khi tôi mở ra Vãng Sinh môn thì ông ta tạm thời đợi trong hình nhân này, đây là cành liễu có hoa trong lãnh địa của thần sông rất đặc biệt, là thứ tốt nhất có thể hóa giải chấp niệm trên người quỷ, đối với người nghệ nhân này chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu.
Tôi ừ một tiếng, nhón chân lên hôn môi Tô Mộc một cái.
Dù sao cho dù gặp chuyện gì Tô Mộc cũng có thể xử lý một cách thích đáng nhất, khiến người ta tâm phục khẩu phục.
Mấy ngày kế tiếp Tô Mộc lu bù lên, cả ngày thấy đầu không thấy đuôi, nói là chuẩn bị cho cha mẹ hai bên gặp mặt. Bọn họ là nhà trai, đương nhiên lễ phép không thể xuề xòa.
Tôi ở nhà nhàn rỗi không có việc gì, vốn nói muốn cùng Tô Mộc đi chuẩn bị, nhưng Tô Mộc nói tôi phải ở nhà theo Thuồng luồng tiên tu luyện, còn nói tôi sớm một ngày có thể khống chế đá Vãng Sinh là có thể sớm một ngày đưa em họ tôi đi đầu thai.
Nghĩ đến dáng vẻ sầu bi của mợ, tôi liên có động lực, quấn lấy Thuồng luồng tiên để ông ta dạy tôi phương pháp sử dụng yêu khí.
Học được một tuần lễ, chờ Tô Mộc lần nữa quay lại thì đã là sáng sớm mùng một tháng mười.
Trên người anh ấy sương gió phong trần, cầm trong tay một hộp quà có hoa văn như da cừu trong tay, bao bì rất tinh tế, đưa nó cho tôi, bảo tôi mở ra xem tôi có thích không.
“Ôi trời, hiệu Dior sao? Giá nhất định rất đắt.” Tôi nói, vừa nói vừa mở hộp quà.
Bên trong là một chiếc áo đầm trắng như tuyết, cũng không biết làm bằng chất liệu gì, dù sao sờ rất thoải mái.
Tôi liền hưng phấn, cầm váy chạy tới phòng tắm mặc thử, nhưng tôi vừa cởi quần áo xuống thì cửa phòng tắm liền mở ra, tay Tô Mộc như ảo thuật gia biến thêm một chiếc hộp nữa, đưa cho tôi: “Còn đôi giày này nữa. Đã lâu anh không lên dương gian, cũng không biết thời trang phụ nữ hiện nay như thế nào, liền chọn đôi thuận mắt, nếu em không thích thì bên ngoài còn có những thứ khác.”
“Được được, em biết, anh mau đi ra đi.” Mặt tôi đã đỏ lên, nhanh chóng nhận lấy hộp giày ngăn ở trước ngực.
Tô Mộc cũng chưa đi, ngược lại còn tiếp tới, ôm eo tôi từ phía sau, hơi lạnh từ tay chạm vào bụng tôi, nhẹ nhàng xoa khiến tôi hơi ngứa ngày: “Dương Dương, em đỏ mặt cái gì? Sau hôm nay cha mẹ hai bên gặp mặt không phải chúng ta đã chính thức kết hôn rồi sao, sau này bất kể là danh nghĩa hay trên thực tế em đều là vợ anh, phải thật thà trước mặt anh.”
Vừa nói anh ấy cúi đầu khẽ hôn lên bả vai tôi, cười rất gian, hiển nhiên là đột nhiên có hứng thú, muốn dụ dỗ tôi.
Tôi liền hít sâu một hơi, Lộc Dương, phải bình tĩnh, hôm nay có việc quan trọng phải làm, muôn ngàn lần mày không thể để anh ấy đầu độc, nếu sau khi mây mưa mới đi gặp cha mẹ hai bên thì nhất định sẽ bị bọn họ nhìn ra, đến lúc đó thì còn mặt mũi nào!
Nhưng đã một tuần không gặp Tô Mộc, bây giờ bị anh ấy đụng chạm khiến khát vọng trong người tôi nháy mắt bị kích thích, vừa tê vừa nhột. Không biết tại sao đối với Tô Mộc một chút đề kháng tôi cũng không có, chỉ cần anh ấy thoáng dụ dỗ đã khiến cả người tôi nóng lên, hai chân như nhũn ra.
Tô Mộc phát giác được sự biến đổi từ cơ thể tôi, khóe miệng càng cười sâu hơn, hôn một đường dọc theo bả vai tôi, hôn đến vành tai tôi rồi thổi khí cười nói: “Em biết không, tiểu yêu tinh em quá mẫn cảm, chỉ cần vừa đụng em liền ướt, khiến anh muốn ngừng mà không ngừng được…”
“Tô Mộc…” Tôi kêu một tiếng, cơ thể đã bị Tô Mộc trêu đùa không chịu được nữa, cũng không để ý đến việc thử quần áo, trực tiếp xoay người đón lấy Tô Mộc…
Chờ đến khi tôi và Tô Mộc đều giải phóng nhiệt lượng khỏi người thì đã qua hơn một giờ đồng hồ, tôi mệt mỏi thở hổn hển nằm trên người Tô Mộc, hung hăng đấm anh, mắng anh không chịu yên, giờ toàn thân tôi đau nhức, lát nữa đi đường khẳng định không được tự nhiên, ba mẹ tôi đều là người từng trải, sao họ có thể không nhận ra được cơ chứ?
“Ha ha, nếu em sợ ba mẹ nhìn ra thì anh cõng em, chỉ cần nói em mệt đến nổi không thể đi bộ là được.” Tô Mộc cười nhìn tôi với ánh mắt không có ý gì tốt.
Tôi lập tức nện anh một đấm, kiên cường đứng lên từ người anh rồi bước đến phòng tắm tắm rửa.
Tắm xong tôi nhanh chóng thay cái váy Tô Mộc tặng, chậc, đúng là hàng hiệu được thiết kế tỉ mỉ, tôn lên vóc dáng người mặc, đến nỗi khiến tôi sững sờ khi nhìn mình trong gương.
Hình như tôi chưa từng đẹp đến như vậy.
Sau một hồi giày vò thì trời cũng muộn, tôi cũng không dám trì hoãn nữa, nhanh chóng trang điểm rồi mang đôi giày Tô Mộc tặng, bước ra ngoài nói: “Nhanh đi thôi, chúng ta đừng đến muộn.”
“Dương Dương, em đẹp lắm.” Tô Mộc ngắm nhìn tôi khen ngợi.
Nói xong anh ôm tôi lên, vậy mà thật sự không cho tôi đi bộ, bế tôi ra phòng ngủ tụ họp với ba mẹ.
Ba mẹ tôi thấy mặt tôi đỏ bừng được Tô Mộc bế ra cũng sững sờ, có điều nhanh chóng vẻ mặt họ đã hiểu rõ, nhưng cũng không hỏi gì cả, trực tiếp đi ra cửa.
Thôi xong, thật là mất mặt mà, bọn họ chắc chắn đã hiểu lầm gì rồi.
Trong nháy mắt tôi hận không có cái lỗ để có thể chui vào, lúc này Tô Đoàn đã lái xe đợi ở cửa nhà, Tô Mộc bồng tôi lên xe ngồi cùng ba mẹ, bầu không khí hiện tại vô cùng ngại ngùng, mặt tôi đỏ bừng, luôn cảm thấy ánh mắt ai nhìn tôi cũng tràn đầy trêu chọc
Chương 219: Mất hết mặt mũi
Sau khi nảy ra cái ý nghĩ này, tôi cười với mợ một tiếng, an ủi mợ mấy câu rồi nói với mợ mặc dù tôi và Vương Văn đã chia tay nhưng bạn trai tôi bây giờ cũng là nhân tài phương diện kia, hơn nữa còn xuất thân từ thế gia phong thủy nổi tiếng, so với Vương Văn còn lợi hại hơn.
“Thật?” Sắc mặt mợ có chút vui mừng, mặt đầy nếp nhăn cuối cùng đã mỉm cười giãn ra một ít.
Tôi gật đầu một cái, sau đó kéo tay mợ quay lại bên cạnh Tô Mộc, ngay trước mặt mợ đem chuyện em họ tôi nói cho Tô Mộc.
Tô Mộc cười một tiếng, nói em họ tôi chính là em họ anh ấy, nếu như hồn phách em họ tôi thật sự đang lai vãng ở nhân gian thì cho dù thế nào anh ấy cũng không để mặc em họ tôi.
Tô Mộc không hổ là xuất thân thế gia phong thủy, lúc nói lời này toàn thân từ trên xuống dưới tản mát ra một vẻ siêu nhiên thoát tục, cho dù chỉ là anh ấy cam kết bằng miệng nhưng khiến cho người khác có cảm giác rất đáng tin.
Mợ tôi vui vẻ gật đầu liên tục, nói cảm ơn Tô Mộc.
Tô Mộc nói khách khí với mợ mấy câu, sau đó nhìn tôi một cái.
Tôi hiểu liền đứng dậy cáo từ mợ, bởi vì còn chưa xác định được núp sau tấm bình phòng là thứ gì nên tôi cũng không dám tùy tiện nói với mợ là em họ tôi có thể đang ở đây.
Sau khi ra khỏi nhà mợ, Tô Mộc kéo tôi đi ngoài đường vòng vô một hồi rồi lại lặng lẽ lẻn về đến nhà mợ, lần này Tô Mộc dùng âm khí đem bao toàn thân tôi, để mợ không thấy được chúng tôi.
Chúng tôi đi thẳng tới bình phong, sau khi đến tôi quả nhiên lại thấy trên bình phong có hư ảnh. Hư ảnh kia mơ mơ hồ hồ, giống như tùy lúc có thể tiêu tán. Không đợi tôi thấy rõ hư ảnh kia dung mạo thế nào thì Tô Mộc đã rút từ trong người một tia âm khí rót vào hư ảnh kia.
Có âm khí của Tô Mộc trợ giúp, hư ảnh kia liền rõ ràng hơn nhiều, cho dù như vậy thì hư ảnh vẫn ở trạng thái nửa trong suốt, phiêu lãng trong không khí theo gió.
“Dương Dương, mặc dù không thấy rõ dáng vẻ của cô ấy nhưng bây giờ có khí tức, cô ấy chắc chắn là em họ của em không còn nghi ngờ. Chỉ là bây giờ hồn phách cô ấy không đầy đủ cho nên không thể nào ngưng tụ lại, em muốn giúp cô ấy… cũng tương đối khó.” Tô Mộc nói.
“Là ý gì?” Tôi liền hỏi. Lúc trước thiêu hủy thi thể em họ tôi trên thuyền, Tô Mộc cũng đã nói hồn phách em họ tôi sẽ hồn phi phách tán, sau đó ở đám cưới Lâm Yến Nhi tôi lại gặp được em họ tôi. Em họ tôi mới mười mấy tuổi mà thôi, ngây thơ hoạt bát đáng yêu, không nghĩ tới con bé trải qua nhiều khó khăn như vậy, người chết còn không được sớm siêu thoát, sớm biết như vậy chi bằng lúc ấy cứ để hồn phách đi theo cơ thể cùng nhau tan thành mây khói.
“Người khi còn sống có ba hồn bảy phách, ba hồn em đã biết, còn lại là bảy phách chia làm Thi Cẩu, Phục Thỉ, Tước Âm, Thôn Tặc, Phi Độc, Trừ Uế, Xú Phế đối ứng theo thứ tự là tinh, khí, tim, dạ dày, thận, tràng, gan, can, phổi.”
“Ban đầu thời điểm thi thể em họ em bị đốt thì ba hồn cũng đi theo tan thành mây khói, theo lý thuyết bảy phách cũng sẽ đi theo biến mất. Có thể trong quá trình đó đã xảy ra biến cố gì đó khiến một phách của em họ em lưu lại, chính là Thi Cẩu, là phách chủ quản của tinh nguyên. Nếu như chỉ có một phách này muốn đưa cô ấy đi đầu thai gần như là chuyện hoang đường, chúng ta ít nhất phải tìm được phách Tước Âm chủ quản cho tim, cô ấy có tim thì dễ làm hơn nhiều, đến lúc đó chúng ta triệu tập những hồn phách muốn đầu thai, mở ra cửa Vãng Sinh, đem hai phách của em họ em ẩn núp cùng những hồn phách khác cùng đưa vào, tin rằng sẽ không gây sự chú ý của âm sai.” Tô Mộc nói.
“À, vậy làm sao để tìm được phách Tước Âm của em họ?” Tôi hỏi. Biết được em họ tôi còn có cơ hội để đầu thai, trong lòng tôi đã thoải mái hơn rất nhiều.
“Dựa vào may mắn.” Tô Mộc nói ra mấy chữ.
Nói xong anh ấy hỏi tôi có đói bụng không, dù sao chuyện này không thể ngày một ngày hai là có thể giải quyết, cho dù bây giờ chúng tôi tìm được phách Tước Âm của em họ tôi thì bằng năng lực của tôi hiện tại cũng không thể tùy tiện dùng đá Vãng Sinh mở ra. Nếu tôi không điều khiển được đá Vãng Sinh thì sẽ giống như lần trước, đem tất cả mọi người tại chỗ đều hút vào đầu thai, đến lúc đó sẽ gây ra đại họa, trước khi tìm được phách Tước Âm của em gái thì việc tôi có thể làm chính là tăng thêm thực lực cho mình.
Tôi gật đầu một cái, lúc tiếp nhận vị trí gia chủ nhà họ Tô từ cha của Tô Mộc tôi đã muốn tu luyện, nếu không tôi đần như vậy dựa vào cái gì để gánh vác trọng trách gia chủ Tô gia, giúp Tô gia phồn vinh hưng thịnh?
Tôi hỏi Tô Mộc có thể làm thầy cho tôi, nắm tay chỉ bảo cho tôi không.
Dẫu sao học từ chồng của mình nhất định sẽ học rất nhanh, huống chi anh ấy còn đẹp trai như vậy, nếu như có thể được anh ấy dạy, chỉ nghĩ đến thôi tôi đã thấy rất vui vẻ.
Tô Mộc dứt khoát nói không được. Hiện tại trong người tôi đã có yêu hạch, toàn bộ hệ thống tu luyện đã thay đổi, mặc dù trong cơ thể tôi cũng còn một ít lực cực âm nhưng sớm muộn cũng sẽ bị yêu khí hấp thu hết, đi theo anh ấy học chỉ là bỏ gần cầu xa. Để thuồng luồng tiên làm thầy tôi là thích hợp nhất.
Được, Thuồng luồng tiên thì để Thuồng luồng tiên đi, dầu gì nó cũng là xà vương, là đại yêu thất hạch, để nó làm thầy cho tôi cũng miễn cưỡng có thể tiếp nhận
Sau khi quyết định cái này, Tô Mộc đưa tôi đi tìm quán ăn. Tôi cùng Tô Mộc vừa ăn vừa nói chuyện trên trời dưới đất, thời gian cứ vậy trôi đi, chờ đến khi tôi no căng thì đã hơn chín giờ.
Siêu thị nội thất đã sớm tan làm, chúng tôi liền quay lại siêu thị nội thất. Tô Mộc đưa tôi đi xuyên qua cửa vào, sau đó chạy thẳng tới gian hàng ban ngày mua chiếc giường kia, đem hình nhân được bện từ cành liễu đặt lên chiếc giường La Hán, sau đó Tô Mộc lẩm bẩm đọc thần chú.
Tôi một mực chăm chú nhìn chiếc giường La Hán kia, sợ vô tình bỏ qua chi tiết gì tôi còn cố ý rút ra một tia yêu khí bao trùm trên mí mắt.
Chỉ thấy theo thần chú của Tô Mộc, âm khí tràn ngập trên giường La Hán dần dần sôi trào tụ lại, giống bị thu hút vậy, từ từ hội tụ vào một chỗ, chui vào hình nhân được bện kia. Sau đó ánh sáng đen trên người hình nhân chợt lóe, vốn là hình nhân chất phác không màu mè liền giống như biến thành người vậy, tinh xảo hơn rất nhiều, cũng có mấy phần sống động.
Chuyện thuận lợi ngoài dự kiến, sau khi đọc thần chú xong Tô Mộc nhìn hình nhân một cái, cầm nó lên, sau đó nắm tay nói đi về nhà.
Tôi gật đầu một cái, trên đường về nhà tôi hỏi Tô Mộc hồn phách người nghệ nhân này nên bố trí thế nào, dẫu sao khi ông ta còn sống đều một lòng chuyên chú cho việc điêu khắc, loại chuyên chú này thật sự rất khiến người ta khâm phục, nếu như cứ đem nhốt trong hình nhân bằng cành liễu cũng không phải chuyện nên làm.
Tô Mộc nói cái này không thành vấn đề, dù sao sau này tôi cũng muốn mở ra Vãng Sinh môn, đến lúc đi đưa em họ tôi đi đầu thai thì tiện thể cũng đưa người nghệ nhân này theo, sau đó anh ấy sẽ làm một đại lễ cúng cầu phúc cho bọn họ, cũng coi như không phụ lòng người nghệ nhân này. Trước khi tôi mở ra Vãng Sinh môn thì ông ta tạm thời đợi trong hình nhân này, đây là cành liễu có hoa trong lãnh địa của thần sông rất đặc biệt, là thứ tốt nhất có thể hóa giải chấp niệm trên người quỷ, đối với người nghệ nhân này chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu.
Tôi ừ một tiếng, nhón chân lên hôn môi Tô Mộc một cái.
Dù sao cho dù gặp chuyện gì Tô Mộc cũng có thể xử lý một cách thích đáng nhất, khiến người ta tâm phục khẩu phục.
Mấy ngày kế tiếp Tô Mộc lu bù lên, cả ngày thấy đầu không thấy đuôi, nói là chuẩn bị cho cha mẹ hai bên gặp mặt. Bọn họ là nhà trai, đương nhiên lễ phép không thể xuề xòa.
Tôi ở nhà nhàn rỗi không có việc gì, vốn nói muốn cùng Tô Mộc đi chuẩn bị, nhưng Tô Mộc nói tôi phải ở nhà theo Thuồng luồng tiên tu luyện, còn nói tôi sớm một ngày có thể khống chế đá Vãng Sinh là có thể sớm một ngày đưa em họ tôi đi đầu thai.
Nghĩ đến dáng vẻ sầu bi của mợ, tôi liên có động lực, quấn lấy Thuồng luồng tiên để ông ta dạy tôi phương pháp sử dụng yêu khí.
Học được một tuần lễ, chờ Tô Mộc lần nữa quay lại thì đã là sáng sớm mùng một tháng mười.
Trên người anh ấy sương gió phong trần, cầm trong tay một hộp quà có hoa văn như da cừu trong tay, bao bì rất tinh tế, đưa nó cho tôi, bảo tôi mở ra xem tôi có thích không.
“Ôi trời, hiệu Dior sao? Giá nhất định rất đắt.” Tôi nói, vừa nói vừa mở hộp quà.
Bên trong là một chiếc áo đầm trắng như tuyết, cũng không biết làm bằng chất liệu gì, dù sao sờ rất thoải mái.
Tôi liền hưng phấn, cầm váy chạy tới phòng tắm mặc thử, nhưng tôi vừa cởi quần áo xuống thì cửa phòng tắm liền mở ra, tay Tô Mộc như ảo thuật gia biến thêm một chiếc hộp nữa, đưa cho tôi: “Còn đôi giày này nữa. Đã lâu anh không lên dương gian, cũng không biết thời trang phụ nữ hiện nay như thế nào, liền chọn đôi thuận mắt, nếu em không thích thì bên ngoài còn có những thứ khác.”
“Được được, em biết, anh mau đi ra đi.” Mặt tôi đã đỏ lên, nhanh chóng nhận lấy hộp giày ngăn ở trước ngực.
Tô Mộc cũng chưa đi, ngược lại còn tiếp tới, ôm eo tôi từ phía sau, hơi lạnh từ tay chạm vào bụng tôi, nhẹ nhàng xoa khiến tôi hơi ngứa ngày: “Dương Dương, em đỏ mặt cái gì? Sau hôm nay cha mẹ hai bên gặp mặt không phải chúng ta đã chính thức kết hôn rồi sao, sau này bất kể là danh nghĩa hay trên thực tế em đều là vợ anh, phải thật thà trước mặt anh.”
Vừa nói anh ấy cúi đầu khẽ hôn lên bả vai tôi, cười rất gian, hiển nhiên là đột nhiên có hứng thú, muốn dụ dỗ tôi.
Tôi liền hít sâu một hơi, Lộc Dương, phải bình tĩnh, hôm nay có việc quan trọng phải làm, muôn ngàn lần mày không thể để anh ấy đầu độc, nếu sau khi mây mưa mới đi gặp cha mẹ hai bên thì nhất định sẽ bị bọn họ nhìn ra, đến lúc đó thì còn mặt mũi nào!
Nhưng đã một tuần không gặp Tô Mộc, bây giờ bị anh ấy đụng chạm khiến khát vọng trong người tôi nháy mắt bị kích thích, vừa tê vừa nhột. Không biết tại sao đối với Tô Mộc một chút đề kháng tôi cũng không có, chỉ cần anh ấy thoáng dụ dỗ đã khiến cả người tôi nóng lên, hai chân như nhũn ra.
Tô Mộc phát giác được sự biến đổi từ cơ thể tôi, khóe miệng càng cười sâu hơn, hôn một đường dọc theo bả vai tôi, hôn đến vành tai tôi rồi thổi khí cười nói: “Em biết không, tiểu yêu tinh em quá mẫn cảm, chỉ cần vừa đụng em liền ướt, khiến anh muốn ngừng mà không ngừng được…”
“Tô Mộc…” Tôi kêu một tiếng, cơ thể đã bị Tô Mộc trêu đùa không chịu được nữa, cũng không để ý đến việc thử quần áo, trực tiếp xoay người đón lấy Tô Mộc…
Chờ đến khi tôi và Tô Mộc đều giải phóng nhiệt lượng khỏi người thì đã qua hơn một giờ đồng hồ, tôi mệt mỏi thở hổn hển nằm trên người Tô Mộc, hung hăng đấm anh, mắng anh không chịu yên, giờ toàn thân tôi đau nhức, lát nữa đi đường khẳng định không được tự nhiên, ba mẹ tôi đều là người từng trải, sao họ có thể không nhận ra được cơ chứ?
“Ha ha, nếu em sợ ba mẹ nhìn ra thì anh cõng em, chỉ cần nói em mệt đến nổi không thể đi bộ là được.” Tô Mộc cười nhìn tôi với ánh mắt không có ý gì tốt.
Tôi lập tức nện anh một đấm, kiên cường đứng lên từ người anh rồi bước đến phòng tắm tắm rửa.
Tắm xong tôi nhanh chóng thay cái váy Tô Mộc tặng, chậc, đúng là hàng hiệu được thiết kế tỉ mỉ, tôn lên vóc dáng người mặc, đến nỗi khiến tôi sững sờ khi nhìn mình trong gương.
Hình như tôi chưa từng đẹp đến như vậy.
Sau một hồi giày vò thì trời cũng muộn, tôi cũng không dám trì hoãn nữa, nhanh chóng trang điểm rồi mang đôi giày Tô Mộc tặng, bước ra ngoài nói: “Nhanh đi thôi, chúng ta đừng đến muộn.”
“Dương Dương, em đẹp lắm.” Tô Mộc ngắm nhìn tôi khen ngợi.
Nói xong anh ôm tôi lên, vậy mà thật sự không cho tôi đi bộ, bế tôi ra phòng ngủ tụ họp với ba mẹ.
Ba mẹ tôi thấy mặt tôi đỏ bừng được Tô Mộc bế ra cũng sững sờ, có điều nhanh chóng vẻ mặt họ đã hiểu rõ, nhưng cũng không hỏi gì cả, trực tiếp đi ra cửa.
Thôi xong, thật là mất mặt mà, bọn họ chắc chắn đã hiểu lầm gì rồi.
Trong nháy mắt tôi hận không có cái lỗ để có thể chui vào, lúc này Tô Đoàn đã lái xe đợi ở cửa nhà, Tô Mộc bồng tôi lên xe ngồi cùng ba mẹ, bầu không khí hiện tại vô cùng ngại ngùng, mặt tôi đỏ bừng, luôn cảm thấy ánh mắt ai nhìn tôi cũng tràn đầy trêu chọc
Bình luận facebook