Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-242
Chương 222: Dệt Chuyện
Chương 222: Dệt Chuyện
Tôi gật đầu một cái, thừa dịp Trương Đán thay quần áo tôi lại gần an ủi Thuồng luồng tiên, nói vừa rôi tôi cũng cảm giận được cảm giác đồng loại bị giết, nhìn tận mắt đồng loại bị giết quả thật không thể tiếp nhận nổi, nếu ông ta thật sự muốn giết Trương Đán báo thù thì tôi cũng không nói gì nữa, lát nữa ăn cơm sẽ chuốc cho cậu ta chút rượu, sau đó có thể đưa tới một nơi yên tĩnh.
“Thôi đi Dương Dương, người đang có chủ ý quái quỷ gì sao ông đây có thể không biết? Đừng quên ông đây lúc nào cũng có thể biết ngươi đang suy nghĩ gì, nói cho người, muốn hòa giải cho ông cùng hắn là không thể nào.” Thuồng luồng tiên hừ lạnh một tiếng vạch trần tôi.
Tôi có chút lúng túng, không biết làm sao chỉ đành chỉ những con rắn còn lại trong bình kia nói: “Ông xem, những con rắn này đều bị nhốt ở đây, cho dù ông có giết Trương Đán thì cũng không tránh khỏi bị người khác ăn? Anh ta chết còn có người nhà anh ta, thậm chí ngoài chợ này ra thì còn có chợ khác nữa cũng bán thịt rắn, ông có thể giết tất cả những người đó sao? Ông sống nhiều năm như vậy hắn biết đây là thế giới mạnh ăn hiếp yếu, ông giết anh ta thì người nhà anh ta lại càng điên cuồng giết rắn trả thù, chi bằng cho anh ta một bài học để anh ta hoàn toàn đổi tính, sau này không dám đụng đến một ngón tay tới rắn.”
“Người...có kế hoạch?”. Mặt Thuồng luồng tiên âm trầm. Nhưng đạo lý này thật ra ông ta cũng hiểu chỉ là Trương Đán xui xẻo lại giết rắn đúng lúc Thuồng luồng tiên đi qua, lại còn hỏi Thuồng luồng tiên muốn ăn thịt rắn không, rắn mới giết thịt còn rất tươi, khó trách Thuồng luồng tiên đột nhiên nổi giận như vậy.
Thấy Thuồng luồng tiên có ý thả, tôi liền gật đầu, nói chuyện này thật ra rất dễ làm, một lát ăn cơm ông ta đừng nói chuyện, chờ lúc tôi cần ông ta phối hợp một chút là được.
Nói xong thì Trương Đán đã thay quần áo đi ra, anh ta bởi vì chuyện vừa rồi bị sợ hãi mà vẫn ghi hận với tllt, nói là nếu tôi đã thay Thuồng luồng tiên tạ tội thì chỗ ăn cơm phải do anh ta chọn, phải tới khách sạn hilton ăn một bữa.
Hilton, tôi hít vào một hơi, Trương Đán này thật không khách khí với tôi, lại chọn nơi đắt tiền như vậy. Tôi cùng Tô Mộc lần đầu gặp Trương Đoàn chính là ăn ở đó, nếu tôi nhớ không lầm thì bữa cơm ba người đó ít nhất phải hết ba mươi triệu, còn không có chút rượu nào.
Cho dù bây giờ tôi có chút tiền nhưng vì anh ta mà tiêu tiền như vậy tôi cũng rất đau lòng, liền cười khổ hỏi Trương Đán có thể đổi sang nhà hàng khác hay không, Hilton quá đắt.
Trương Đán trơ tráo không cười nhìn Thuồng luồng tiên, vừa rồi anh ta suýt chút nữa bị gã thần kinh này bóp chết, bây giờ nếu tạ tội thì phải có chút thành tâm, không có ai để lấy máu thì anh ta nuốt không trôi con giận này.
Vừa nói anh ta vừa lấy điện thoại ra bấm mấy số, nói giờ cổ anh ta đau dữ dội, nếu anh ta không bớt giận được thì anh ta cũng có thể cầu cứu cảnh sát giúp anh ta phân xử.
Gã Trương Đán này dù sao cũng là bạn học cũ của tôi sao lại không biết xấu hổ như vậy, tôi có chút muốn mặc kệ không quản anh ta nữa, dù sao Thuồng luồng tiên có làm gì anh ta thì cảnh sát cũng không làm gì được Thuồng luồng tiên.
“Được, Hilton thì Hilton. Dương Dương, cậu ấy không phải là bạn học của em sao, mời bạn học ăn cơm cũng không thể quá mộc mạc được.” Không đợi tôi nói, Tô Mộc vẫn luôn im lặng sau lưng đột nhiên mở miệng.
Nghe Tô Mộc nói chuyện tôi có chút kinh ngạc, không biết tại sao Tô Mộc phải đối xử tốt với Trương Đán như vậy.
Lúc này Trương Đán mới chú ý đến Tô Mộc, đưa mắt quan sát Tô Mộc một vòng, cười hết sức nịnh hót, hỏi tôi: “Anh chàng đẹp trai này là...”
“Chồng Lộc Dương.” Tô Mộc nói
Nói xong anh ấy nắm lấy tay tôi dẫn đi.
Trương Đán cũng đi theo, anh ta sợ Tô Mộc nói mà không giữ lời nên đi sát Tô Mộc, vừa đi còn vừa hỏi Tô Mộc làm việc gì, thu thập không ít đi, nhìn một cái đã biết là nhà giàu.
Nói xong anh ta còn có chút xúc động, nói là phụ nữ thật tốt, chỉ cần gả cho nhà giàu là không lo ăn mặc, không cần lo lắng gì, không giống anh ta hằng ngày thức khuya dậy sớm, không chừng còn gặp những gã thần kinh.
Vừa nói anh ta còn trợn mắt nhìn Thuồng luồng tiên một cái.
Tôi cũng không có ấn tượng tốt gì với Trương Đán, lười phản ứng lại, đi ra gọi một chiếc xe đi thẳng đến khách sạn Hilton.
Đến khách sạn Hilton, Trương Đán liền cười tươi, quen cửa quen nẻo dẫn chúng tôi vào phòng VIP,sau đó ngồi xuống cũng không cầm thực đơn mà bắt đầu gọi thức ăn với người phục vụ.
Tôi có chút tò mò, Trương Đán bán thịt rắn trong chợ theo lẽ thường sẽ không tới loại khách sạn như Hilton ăn cơm mới đúng, sao anh ta lại có vẻ như là khách quen của Hilton thế nào, chẳng lẽ bán thịt rắn cũng có thể kiếm nhiều tiền như vậy?
Tôi không hiểu, chờ sau khi Trương Đán gọi món xong liền hỏi Trương Đán quen thuộc như vậy, anh ta thường xuyên đến ăn cơm sao?
“Không phải tôi khoác lác, món ăn ở đây món nào ngon món nào không ngon tôi có thể tùy ý nói cho cậu biết, trước kia mỗi tháng tôi đều đến đây ăn một lần.” Trưởng Đán cười nói, vừa nói trên mặt anh ta xuất hiện một chút thần bí, sau đó xuchs lại gần tôi nhỏ giọng nói: “Cậu có nhớ Tôn Thiên Nhiên bạn chúng ta không? Chính là cái cậu con nhà giàu đấy, trước đây còn theo đuổi cậu. Có một thời gian tôi với cậu ta chơi khá thân, chỉ cần cậu ta muốn đi ăn liền gọi tôi đi cùng, dường như lần nào cũng đến đây nên tôi cũng biết một chút. Đáng tiếc sau đó tôi với cậu ta không liên lạc nữa, cũng không còn tới đây ăn cơm. Tôi rất thèm ăn ở đây, chỉ cần buổi tối mơ thấy thức ăn ở đây tôi cũng nằm mơ cũng có thể chảy nước miếng.” Nhìn bộ dáng nôn nóng của Trương Đán hiển nhiên đã không kịp đợi.
Tôn Thiên Thiên... nghe cái tên này trong đầu tôi hiện ra hình ảnh một người, trước kia đi học anh ta là hotboy trong trường tôi, cao một mét tám mươi mấy, chơi bóng rổ vô cùng tốt.
Mặc dù gương mặt không tính là đẹp trai nhưng nhà anh ta có tiền, nghe nói là đại gia bất động sản, hơn nữa vóc dáng vô cùng mị lực nên chính là nam thần trong mắt nữ sinh toàn trường.
Lúc ấy không biết mắt anh ta thế nào lại nhìn trúng tôi, cả ngày cứ vòng tới vòng lui bên cạnh tôi giống như con ruồi, vốn tôi cũng có ấn tượng tốt với anh ta, nhưng bị anh ta vây quanh như vậy tôi lại biến thành kẻ địch của nữ sinh trong trường, sau đó cũng không biết ai đã mách giáo viên, giáo viên không dám tìm Tôn Thiên Nhiên gây phiền toái mà gọi ba mẹ tôi lên dạy dỗ, còn bắt tôi kiểm điểm trước toàn trường khiến tôi không còn mặt mũi
nào.
Từ đó về sau mỗi lần đi học tôi đều rất khổ sở, chỉ có thể lẩn tránh Tôn Thiên Nhiên, thật vất vả đến khi tốt nghiệp, sau đó tôi liền học đai học ở vùng khác, dường như cũng cắt đứt liên lạc với bạn bè cấp ba.
Sau dó tôi nghe phong thanh cậu ta sau khi tốt nghiệp đã di du học, về sau cũng không còn biết thế nào, bây giờ xem ra hẳn cậu ta đã trở về nước.
Lúc tôi đang ngẩn người thì Tô Mộc gọi tôi một tiếng, nói đồ ăn đã dọn lên, bảo tôi dùng bữa.
Trương Đán ngồi cạnh tôi, thấy vừa rồi tôi bần thần như vậy liền lại gần cười nói: ''Sao thế? Nhớ Tôn Thiên Nhiên? Bạn khoan hãy nói,đã nhiều ăm như vậy Tôn Thiên Nhiên vẫn không quên dược bạn gái chính là bạn, cậu ta lúc mới về nước đã tới tìm bạn, dáng tiếc bạn giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, ai cũng không có tin tức, không nghĩ hôm nay tôi lại gặp được.”
“Tôi không phải bạn gái Tôn Thiên Nhiên.” Tôi cải chính nói
Nói xong liếc anh ta một cái, gã Trương Đán này nhất định cố tình, ngay trước mặt Tô Mộc nói Tôn Thiên Nhiên làm gì, hơn nữa năm đó thật sự tôi với Tôn Thiên Nhiên không có gì, cho dù gia cảnh anh ta tốt, dáng người cao ráo nhưng không đẹp trai. Năm đó tôi chỉ mê trai đẹp, mặc dù chưa từng nghĩ có thể tìm được người đẹp trai như Tô Mộc làm chồng nhưng ít ra cũng phải trung bình khá trở lên.
cũng không biết Tô Mộc có nghe thấy lời Trương Đán hay không, anh ấy thích ghen tuông như vậy, tôi sợ anh ấy nghe thấy lại hiểu lầm liền thận trọng nhìn trộm một cái.
Cũng may sắc mặt anh ấy vẫn như thường, cũng không để ý gì tôi, đang cúi đầu uống canh.
Tôi liền thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi hỏi thăm linh tinh tôi thừa dịp Trương Đán đang ăn cơm liền hỏi có phải anh ta từ khi nghỉ học đã chuyển sang bán đồ ăn làm tại cửa hàng bán thịt rắn, Trương Đán nói phải, sau khi nói xong suy nghĩ một chút, rồi nói cũng không hoàn toàn thế. Khi ba anh ta còn bần cùng thì gian hàng cũng như người khác, chủ yếu bán cá. Có điều xung quanh đều bán cá tôm, không có sức cạnh tranh khiến càng buôn bán càng kém cỏi. Sau đó Tôn Thiên Nhiên giúp anh ta rất nhiều, nói hiện tại người có tiền thích ăn những thứ không thường gặp, ví như rắn, nên khuyên anh ta bán rắn, còn giới thiệu mối buôn cho anh ta, từ đó về sau anh ta liền đổi nghề bán rắn. Mà quả thật bán rắn so với bán cá kiếm được tiền hơn nhiều, hơn nữa người khác cũng không có nguồn hàng cho nên trong chợ này anh ta bán coi như không tệ.
Tôi có chút bất ngờ, không ngờ Trương Đán bán rắn còn có quan hệ với Tôn Thiên Nhiên. Thừa dịp đang hàn huyên tới đề tài này tôi làm vẻ thâm trầm thở dài, nói: “Trương Đán, thật ra anh bán rắn kiếm được tiền thì tôi không nên nói gì nhiều, nhưng chúng ta là bạn học cũ, có một số việc tôi cảm thấy vẫn nên cho anh biết. Anh có biết tại sao nguời này nhìn thấy anh bán rắn sẽ kích động như vậy không.” Tôi chỉ vào Thuồng luồng tiên nói.
“ Hắn bị bệnh thần kinh, tôi bán rắn hắn không muốn mua thì thôi, còn đánh tôi làm gì. Cũng chính vì có quen với bạn nên tôi mới đồng ý ăn cơm hòa giải với hắn, nêu không thế nào cũng phải báo cảnh sát dể bắt hắn bồi thường tiền thuốc thang, còn phải nhốt hắn một trận mới có thể thả ra. Trương Đán phẫn hận nói
Nhắc tới chuyện vừa rồi anh ta liền nổi giận.
Tôi bảo anh ta đừng kích động, sau đó nói: "Thật ra hai người cũng giống nhau, trước kia anh ta cũng bán rắn, hơn nữa làm ăn so với anh còn lớn hơn nhiều lắm, ngày bán ra cũng phải hàng tấn, thịt rắn mấy tỉnh xung quanh đây đều lấy từ cửa hàng của anh ta. Cũng bởi vì anh ta bán quá nhiều rắn nên rốt cuộc có một ngày bị xà vương theo dõi, ánh ta mơ thấy một con rắn đen to lớn, trên đầu còn mang vương miện, xà vương cảnh cáo anh ta không được giết hại con cháu của ngài, nếu không xà vương sẽ khiến anh ta nếm thử một chút mùi vị nhà tan cửa nát. Đáng tiếc anh ta chỉ cho rằng đó là ác mộng liền không để ý, kết quả anh đoán thế nào?"
“Cả nhà anh ta chết hết?Vậy sao anh ta còn sống?" Trương Đán cười nhạt hai tiếng, trực tiếp phá tấm tư của tôi, nói: "Lộc Dương, bạn bịa câu chuyện này cho tôi nghe là ý gì, chẳng lẽ cậu giống anh ta, cũng hy vong ngăn cản tôi bán rắn?
Rốt cuộc rắn này với các người có quan hệ thế nào, tôi giết cũng không
Phải rắn của các người, các người bận tâm cái gì?
Tôi không nghĩ anh ta lai chen ngang lời tôi, có chút lúng túng, nhưng
câu chuyện tôi bịa ra thì tôi cũng chỉ có thể tiếp tục nói: "Tôi không lừa gạt anh, những con rắn kia quả thật không có quan hệ gì với tôi. Chẳng qua bạn tôi từ ngày mơ thấy xà vương kia thì anh ta thường cảm thấy trên người mình phát lạnh, giống như có một đoàn khí lạnh bao phủ anh ta vậy. Người nhà anh ta từ ngày đó trở đi cũng giống như bị nguyền rủa, có người nhảy sông, có người xảy ra tai nạn xe cộ, còn có người bị sợi dây diều cắt cổ, tóm lại là trong một tháng thì cha mẹ anh chị em anh ta đều chết hết, anh ta là người cuối cùng. Xà vương tự mình tới lấy mạng anh ta, anh ta cầu khẩn, thề sau này sẽ không giết rắn nữa, hơn nữa thấy rắn sẽ cứu cho nên xà vương mới tha cho anh ta môt mạng."
"Bây giờ anh ta giống như người đưa tin của xà vương, chỉ cần nhìn thấy ai làm hại tới rắn thì xà vương cũng sẽ biết. Nếu như hôm nay anh ta không ra tay ngăn cản anh thì không chỉ anh ta bị xà vương tách tội mà ngay cả anh cũng bi xà vương để mắt tới. Chẳng lẽ anh muốn đi theo vết xe đổ của anh ta? "Tôi nói.
Vừa nói chuyện tôi cũng rút từ thượng đan điền ra một tia lực cực âm ngưng tụ thành sợi dây quấn quanh người Trương Đán
Sau khi bị âm khí bao lại, Trương Đán cảm nhận được cơ thể bất ngờ lạnh liền run run môt chút, sắc mặt trở nên có chút cổ quái.
Dù như vậy anh ta vẫn chưa tin lời tôi, nói: "Lộc Dương, bạn.. Câu chuyện của bạn quá hoang đường. Lại còn có xà vương, tôi giết nhiều rắn như vậy sao xà vương lại chưa từng tìm tôi. Bạn đừng hù dọa tôi, tôi không bị thần kinh như anh ta."
“Vậy anh thành thật nói xem, anh có cảm thấy một cổ lãnh lẽo vây quanh anh, giống như có một con rắn không nhìn thấy quấn quanh trên người? Nếu anh không có cảm giác này thì lời vừa rồi tôi nói anh cứ coi như chưa từng nghe qua, nếu như anh cũng có loại cảm giác này thì...” Sắc mặt tôi tối sầm, âm trầm nhìn Trương Đán.
Chương 222: Dệt Chuyện
Tôi gật đầu một cái, thừa dịp Trương Đán thay quần áo tôi lại gần an ủi Thuồng luồng tiên, nói vừa rôi tôi cũng cảm giận được cảm giác đồng loại bị giết, nhìn tận mắt đồng loại bị giết quả thật không thể tiếp nhận nổi, nếu ông ta thật sự muốn giết Trương Đán báo thù thì tôi cũng không nói gì nữa, lát nữa ăn cơm sẽ chuốc cho cậu ta chút rượu, sau đó có thể đưa tới một nơi yên tĩnh.
“Thôi đi Dương Dương, người đang có chủ ý quái quỷ gì sao ông đây có thể không biết? Đừng quên ông đây lúc nào cũng có thể biết ngươi đang suy nghĩ gì, nói cho người, muốn hòa giải cho ông cùng hắn là không thể nào.” Thuồng luồng tiên hừ lạnh một tiếng vạch trần tôi.
Tôi có chút lúng túng, không biết làm sao chỉ đành chỉ những con rắn còn lại trong bình kia nói: “Ông xem, những con rắn này đều bị nhốt ở đây, cho dù ông có giết Trương Đán thì cũng không tránh khỏi bị người khác ăn? Anh ta chết còn có người nhà anh ta, thậm chí ngoài chợ này ra thì còn có chợ khác nữa cũng bán thịt rắn, ông có thể giết tất cả những người đó sao? Ông sống nhiều năm như vậy hắn biết đây là thế giới mạnh ăn hiếp yếu, ông giết anh ta thì người nhà anh ta lại càng điên cuồng giết rắn trả thù, chi bằng cho anh ta một bài học để anh ta hoàn toàn đổi tính, sau này không dám đụng đến một ngón tay tới rắn.”
“Người...có kế hoạch?”. Mặt Thuồng luồng tiên âm trầm. Nhưng đạo lý này thật ra ông ta cũng hiểu chỉ là Trương Đán xui xẻo lại giết rắn đúng lúc Thuồng luồng tiên đi qua, lại còn hỏi Thuồng luồng tiên muốn ăn thịt rắn không, rắn mới giết thịt còn rất tươi, khó trách Thuồng luồng tiên đột nhiên nổi giận như vậy.
Thấy Thuồng luồng tiên có ý thả, tôi liền gật đầu, nói chuyện này thật ra rất dễ làm, một lát ăn cơm ông ta đừng nói chuyện, chờ lúc tôi cần ông ta phối hợp một chút là được.
Nói xong thì Trương Đán đã thay quần áo đi ra, anh ta bởi vì chuyện vừa rồi bị sợ hãi mà vẫn ghi hận với tllt, nói là nếu tôi đã thay Thuồng luồng tiên tạ tội thì chỗ ăn cơm phải do anh ta chọn, phải tới khách sạn hilton ăn một bữa.
Hilton, tôi hít vào một hơi, Trương Đán này thật không khách khí với tôi, lại chọn nơi đắt tiền như vậy. Tôi cùng Tô Mộc lần đầu gặp Trương Đoàn chính là ăn ở đó, nếu tôi nhớ không lầm thì bữa cơm ba người đó ít nhất phải hết ba mươi triệu, còn không có chút rượu nào.
Cho dù bây giờ tôi có chút tiền nhưng vì anh ta mà tiêu tiền như vậy tôi cũng rất đau lòng, liền cười khổ hỏi Trương Đán có thể đổi sang nhà hàng khác hay không, Hilton quá đắt.
Trương Đán trơ tráo không cười nhìn Thuồng luồng tiên, vừa rồi anh ta suýt chút nữa bị gã thần kinh này bóp chết, bây giờ nếu tạ tội thì phải có chút thành tâm, không có ai để lấy máu thì anh ta nuốt không trôi con giận này.
Vừa nói anh ta vừa lấy điện thoại ra bấm mấy số, nói giờ cổ anh ta đau dữ dội, nếu anh ta không bớt giận được thì anh ta cũng có thể cầu cứu cảnh sát giúp anh ta phân xử.
Gã Trương Đán này dù sao cũng là bạn học cũ của tôi sao lại không biết xấu hổ như vậy, tôi có chút muốn mặc kệ không quản anh ta nữa, dù sao Thuồng luồng tiên có làm gì anh ta thì cảnh sát cũng không làm gì được Thuồng luồng tiên.
“Được, Hilton thì Hilton. Dương Dương, cậu ấy không phải là bạn học của em sao, mời bạn học ăn cơm cũng không thể quá mộc mạc được.” Không đợi tôi nói, Tô Mộc vẫn luôn im lặng sau lưng đột nhiên mở miệng.
Nghe Tô Mộc nói chuyện tôi có chút kinh ngạc, không biết tại sao Tô Mộc phải đối xử tốt với Trương Đán như vậy.
Lúc này Trương Đán mới chú ý đến Tô Mộc, đưa mắt quan sát Tô Mộc một vòng, cười hết sức nịnh hót, hỏi tôi: “Anh chàng đẹp trai này là...”
“Chồng Lộc Dương.” Tô Mộc nói
Nói xong anh ấy nắm lấy tay tôi dẫn đi.
Trương Đán cũng đi theo, anh ta sợ Tô Mộc nói mà không giữ lời nên đi sát Tô Mộc, vừa đi còn vừa hỏi Tô Mộc làm việc gì, thu thập không ít đi, nhìn một cái đã biết là nhà giàu.
Nói xong anh ta còn có chút xúc động, nói là phụ nữ thật tốt, chỉ cần gả cho nhà giàu là không lo ăn mặc, không cần lo lắng gì, không giống anh ta hằng ngày thức khuya dậy sớm, không chừng còn gặp những gã thần kinh.
Vừa nói anh ta còn trợn mắt nhìn Thuồng luồng tiên một cái.
Tôi cũng không có ấn tượng tốt gì với Trương Đán, lười phản ứng lại, đi ra gọi một chiếc xe đi thẳng đến khách sạn Hilton.
Đến khách sạn Hilton, Trương Đán liền cười tươi, quen cửa quen nẻo dẫn chúng tôi vào phòng VIP,sau đó ngồi xuống cũng không cầm thực đơn mà bắt đầu gọi thức ăn với người phục vụ.
Tôi có chút tò mò, Trương Đán bán thịt rắn trong chợ theo lẽ thường sẽ không tới loại khách sạn như Hilton ăn cơm mới đúng, sao anh ta lại có vẻ như là khách quen của Hilton thế nào, chẳng lẽ bán thịt rắn cũng có thể kiếm nhiều tiền như vậy?
Tôi không hiểu, chờ sau khi Trương Đán gọi món xong liền hỏi Trương Đán quen thuộc như vậy, anh ta thường xuyên đến ăn cơm sao?
“Không phải tôi khoác lác, món ăn ở đây món nào ngon món nào không ngon tôi có thể tùy ý nói cho cậu biết, trước kia mỗi tháng tôi đều đến đây ăn một lần.” Trưởng Đán cười nói, vừa nói trên mặt anh ta xuất hiện một chút thần bí, sau đó xuchs lại gần tôi nhỏ giọng nói: “Cậu có nhớ Tôn Thiên Nhiên bạn chúng ta không? Chính là cái cậu con nhà giàu đấy, trước đây còn theo đuổi cậu. Có một thời gian tôi với cậu ta chơi khá thân, chỉ cần cậu ta muốn đi ăn liền gọi tôi đi cùng, dường như lần nào cũng đến đây nên tôi cũng biết một chút. Đáng tiếc sau đó tôi với cậu ta không liên lạc nữa, cũng không còn tới đây ăn cơm. Tôi rất thèm ăn ở đây, chỉ cần buổi tối mơ thấy thức ăn ở đây tôi cũng nằm mơ cũng có thể chảy nước miếng.” Nhìn bộ dáng nôn nóng của Trương Đán hiển nhiên đã không kịp đợi.
Tôn Thiên Thiên... nghe cái tên này trong đầu tôi hiện ra hình ảnh một người, trước kia đi học anh ta là hotboy trong trường tôi, cao một mét tám mươi mấy, chơi bóng rổ vô cùng tốt.
Mặc dù gương mặt không tính là đẹp trai nhưng nhà anh ta có tiền, nghe nói là đại gia bất động sản, hơn nữa vóc dáng vô cùng mị lực nên chính là nam thần trong mắt nữ sinh toàn trường.
Lúc ấy không biết mắt anh ta thế nào lại nhìn trúng tôi, cả ngày cứ vòng tới vòng lui bên cạnh tôi giống như con ruồi, vốn tôi cũng có ấn tượng tốt với anh ta, nhưng bị anh ta vây quanh như vậy tôi lại biến thành kẻ địch của nữ sinh trong trường, sau đó cũng không biết ai đã mách giáo viên, giáo viên không dám tìm Tôn Thiên Nhiên gây phiền toái mà gọi ba mẹ tôi lên dạy dỗ, còn bắt tôi kiểm điểm trước toàn trường khiến tôi không còn mặt mũi
nào.
Từ đó về sau mỗi lần đi học tôi đều rất khổ sở, chỉ có thể lẩn tránh Tôn Thiên Nhiên, thật vất vả đến khi tốt nghiệp, sau đó tôi liền học đai học ở vùng khác, dường như cũng cắt đứt liên lạc với bạn bè cấp ba.
Sau dó tôi nghe phong thanh cậu ta sau khi tốt nghiệp đã di du học, về sau cũng không còn biết thế nào, bây giờ xem ra hẳn cậu ta đã trở về nước.
Lúc tôi đang ngẩn người thì Tô Mộc gọi tôi một tiếng, nói đồ ăn đã dọn lên, bảo tôi dùng bữa.
Trương Đán ngồi cạnh tôi, thấy vừa rồi tôi bần thần như vậy liền lại gần cười nói: ''Sao thế? Nhớ Tôn Thiên Nhiên? Bạn khoan hãy nói,đã nhiều ăm như vậy Tôn Thiên Nhiên vẫn không quên dược bạn gái chính là bạn, cậu ta lúc mới về nước đã tới tìm bạn, dáng tiếc bạn giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, ai cũng không có tin tức, không nghĩ hôm nay tôi lại gặp được.”
“Tôi không phải bạn gái Tôn Thiên Nhiên.” Tôi cải chính nói
Nói xong liếc anh ta một cái, gã Trương Đán này nhất định cố tình, ngay trước mặt Tô Mộc nói Tôn Thiên Nhiên làm gì, hơn nữa năm đó thật sự tôi với Tôn Thiên Nhiên không có gì, cho dù gia cảnh anh ta tốt, dáng người cao ráo nhưng không đẹp trai. Năm đó tôi chỉ mê trai đẹp, mặc dù chưa từng nghĩ có thể tìm được người đẹp trai như Tô Mộc làm chồng nhưng ít ra cũng phải trung bình khá trở lên.
cũng không biết Tô Mộc có nghe thấy lời Trương Đán hay không, anh ấy thích ghen tuông như vậy, tôi sợ anh ấy nghe thấy lại hiểu lầm liền thận trọng nhìn trộm một cái.
Cũng may sắc mặt anh ấy vẫn như thường, cũng không để ý gì tôi, đang cúi đầu uống canh.
Tôi liền thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi hỏi thăm linh tinh tôi thừa dịp Trương Đán đang ăn cơm liền hỏi có phải anh ta từ khi nghỉ học đã chuyển sang bán đồ ăn làm tại cửa hàng bán thịt rắn, Trương Đán nói phải, sau khi nói xong suy nghĩ một chút, rồi nói cũng không hoàn toàn thế. Khi ba anh ta còn bần cùng thì gian hàng cũng như người khác, chủ yếu bán cá. Có điều xung quanh đều bán cá tôm, không có sức cạnh tranh khiến càng buôn bán càng kém cỏi. Sau đó Tôn Thiên Nhiên giúp anh ta rất nhiều, nói hiện tại người có tiền thích ăn những thứ không thường gặp, ví như rắn, nên khuyên anh ta bán rắn, còn giới thiệu mối buôn cho anh ta, từ đó về sau anh ta liền đổi nghề bán rắn. Mà quả thật bán rắn so với bán cá kiếm được tiền hơn nhiều, hơn nữa người khác cũng không có nguồn hàng cho nên trong chợ này anh ta bán coi như không tệ.
Tôi có chút bất ngờ, không ngờ Trương Đán bán rắn còn có quan hệ với Tôn Thiên Nhiên. Thừa dịp đang hàn huyên tới đề tài này tôi làm vẻ thâm trầm thở dài, nói: “Trương Đán, thật ra anh bán rắn kiếm được tiền thì tôi không nên nói gì nhiều, nhưng chúng ta là bạn học cũ, có một số việc tôi cảm thấy vẫn nên cho anh biết. Anh có biết tại sao nguời này nhìn thấy anh bán rắn sẽ kích động như vậy không.” Tôi chỉ vào Thuồng luồng tiên nói.
“ Hắn bị bệnh thần kinh, tôi bán rắn hắn không muốn mua thì thôi, còn đánh tôi làm gì. Cũng chính vì có quen với bạn nên tôi mới đồng ý ăn cơm hòa giải với hắn, nêu không thế nào cũng phải báo cảnh sát dể bắt hắn bồi thường tiền thuốc thang, còn phải nhốt hắn một trận mới có thể thả ra. Trương Đán phẫn hận nói
Nhắc tới chuyện vừa rồi anh ta liền nổi giận.
Tôi bảo anh ta đừng kích động, sau đó nói: "Thật ra hai người cũng giống nhau, trước kia anh ta cũng bán rắn, hơn nữa làm ăn so với anh còn lớn hơn nhiều lắm, ngày bán ra cũng phải hàng tấn, thịt rắn mấy tỉnh xung quanh đây đều lấy từ cửa hàng của anh ta. Cũng bởi vì anh ta bán quá nhiều rắn nên rốt cuộc có một ngày bị xà vương theo dõi, ánh ta mơ thấy một con rắn đen to lớn, trên đầu còn mang vương miện, xà vương cảnh cáo anh ta không được giết hại con cháu của ngài, nếu không xà vương sẽ khiến anh ta nếm thử một chút mùi vị nhà tan cửa nát. Đáng tiếc anh ta chỉ cho rằng đó là ác mộng liền không để ý, kết quả anh đoán thế nào?"
“Cả nhà anh ta chết hết?Vậy sao anh ta còn sống?" Trương Đán cười nhạt hai tiếng, trực tiếp phá tấm tư của tôi, nói: "Lộc Dương, bạn bịa câu chuyện này cho tôi nghe là ý gì, chẳng lẽ cậu giống anh ta, cũng hy vong ngăn cản tôi bán rắn?
Rốt cuộc rắn này với các người có quan hệ thế nào, tôi giết cũng không
Phải rắn của các người, các người bận tâm cái gì?
Tôi không nghĩ anh ta lai chen ngang lời tôi, có chút lúng túng, nhưng
câu chuyện tôi bịa ra thì tôi cũng chỉ có thể tiếp tục nói: "Tôi không lừa gạt anh, những con rắn kia quả thật không có quan hệ gì với tôi. Chẳng qua bạn tôi từ ngày mơ thấy xà vương kia thì anh ta thường cảm thấy trên người mình phát lạnh, giống như có một đoàn khí lạnh bao phủ anh ta vậy. Người nhà anh ta từ ngày đó trở đi cũng giống như bị nguyền rủa, có người nhảy sông, có người xảy ra tai nạn xe cộ, còn có người bị sợi dây diều cắt cổ, tóm lại là trong một tháng thì cha mẹ anh chị em anh ta đều chết hết, anh ta là người cuối cùng. Xà vương tự mình tới lấy mạng anh ta, anh ta cầu khẩn, thề sau này sẽ không giết rắn nữa, hơn nữa thấy rắn sẽ cứu cho nên xà vương mới tha cho anh ta môt mạng."
"Bây giờ anh ta giống như người đưa tin của xà vương, chỉ cần nhìn thấy ai làm hại tới rắn thì xà vương cũng sẽ biết. Nếu như hôm nay anh ta không ra tay ngăn cản anh thì không chỉ anh ta bị xà vương tách tội mà ngay cả anh cũng bi xà vương để mắt tới. Chẳng lẽ anh muốn đi theo vết xe đổ của anh ta? "Tôi nói.
Vừa nói chuyện tôi cũng rút từ thượng đan điền ra một tia lực cực âm ngưng tụ thành sợi dây quấn quanh người Trương Đán
Sau khi bị âm khí bao lại, Trương Đán cảm nhận được cơ thể bất ngờ lạnh liền run run môt chút, sắc mặt trở nên có chút cổ quái.
Dù như vậy anh ta vẫn chưa tin lời tôi, nói: "Lộc Dương, bạn.. Câu chuyện của bạn quá hoang đường. Lại còn có xà vương, tôi giết nhiều rắn như vậy sao xà vương lại chưa từng tìm tôi. Bạn đừng hù dọa tôi, tôi không bị thần kinh như anh ta."
“Vậy anh thành thật nói xem, anh có cảm thấy một cổ lãnh lẽo vây quanh anh, giống như có một con rắn không nhìn thấy quấn quanh trên người? Nếu anh không có cảm giác này thì lời vừa rồi tôi nói anh cứ coi như chưa từng nghe qua, nếu như anh cũng có loại cảm giác này thì...” Sắc mặt tôi tối sầm, âm trầm nhìn Trương Đán.
Bình luận facebook