Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-313
CHƯƠNG 291: ĂN TIỆC
CHƯƠNG 291: ĂN TIỆC
Hồn phách kia không phải là ai khác, chính là em họ tôi!
Chẳng trách Đường Dũng lại cảm thấy quen thuộc, bề ngoài có chút giống tôi, giữa chúng tôi lại có quan hệ máu mủ ruột thịt thì có thể không giống sao!
Chẳng qua trạng thái của em tôi bây giờ so với lúc trước tôi thấy một phách ở nhà mợ tôi hoàn toàn khác nhau, một phách kia mặc dù mơ hồ nhưng dù sao trong mắt còn có ánh sáng, còn có thể nhận ra tôi. Còn lúc này đôi mắt không hề có ý thức, cả người nhìn giống như người không có trí tuệ vậy, có điều thân hình so với phách Thi Cẩu trước kia thì rõ ràng hơn nhiều.
“Dương Dương, bọn em biết nhau?” Đường Dũng thấy tôi phản ứng mạnh như vậy liền lại gần hỏi tôi.
Tôi gật đầu một cái, cố nén sự chua xót trong lòng, nói: “Không sai, đây là em họ tôi. Ban đầu em ấy bị Vương quả phụ giết hại, toàn bộ hồn phách cũng tan hết, nhưng không biết tại sao mấy phách của em ấy còn du đãng ở cõi đời này. Không phải anh am hiểu nhất là chuyện ba hồn bảy vía sao, có biết tại sao em ấy lại xuất hiện trên thi thể người khác, lại còn chạy tới Thái Lan xa xôi như vậy?”
“Sao anh biết được.” Đường Dũng nói. Sau khi anh ấy biết hồn phách này chính là em gái tôi, vẻ mặt liền ngưng trọng một ít, đi vài vòng quanh em họ tôi một hồi, sau đó nói: “Sau khi ba hồn bảy vía tiêu tan thì không có lý do còn có thể tiếp tục ở lại dương gian, sở dĩ cô ấy vẫn còn ở lại nhất định là bị kẻ nào đó làm thuật pháp. Trước kia anh có nghe nói tới một loại tà thuật gọi là luyện phách, được Azan Đen chuyên dùng để đối phó với kẻ địch mạnh hơn mình. Cụ thể phương pháp luyện chế thế nào anh cũng không rõ, nếu như em muốn biết thì anh có thể đi tra tài liệu một chút.”
“Không cần. Em gái tôi khi còn sống chỉ là người bình thường, cái gì cũng không làm, sao có thể lại mạnh hơn Azan Đen? Có lẽ chỉ là trùng hợp.” Tôi nói.
Nói xong tôi liền bảo Đường Dũng giúp tôi nhìn xem phách này của em gái tôi có phải là phách Tước Âm. Tôi nhớ lần trước khi Tô Mộc thấy phách Thi Cẩu của em gái tôi từng nói, chỉ cần tìm được phách Tước Âm là chủ quản quả tim thì anh ấy có thể nghĩ biện pháp đưa em gái tôi đi đầu thai, trách cho tiếp tục ở lại dương gian chịu khổ.
Mặc dù với quan hệ của tôi với Tô Mộc lúc này cũng không biết anh ấy có còn tính đến lời đã nói lúc trước hay không nhưng chỉ cần có thể tìm được phách Tước Âm của em họ tôi vẫn là một điều tốt!
Nghe tôi hỏi như vậy Đường Dũng nhìn tôi bằng ánh mắt bất ngờ, cười nói không ngờ tôi còn biết có một phách tên là Tước Âm, anh ta khi ở Thái Lan cũng đã nhìn rồi, một phách này đúng là phách Tước Âm chủ quản trái tim, cho nên thân hình em gái tôi mới ngưng tụ rõ ràng như vậy.
Nói xong anh ta lại không khỏi âm thầm đắc ý, tự khen anh ta không hổ là Tăng nhân vô song trên đời, ngay cả một phách núp trong xác khô còn có thể bị anh ta phát hiện, nếu như lúc ấy đổi thành một ai khác, cho dù là một yêu thất hạch như Thuồng Luồng Tiên cũng chưa chắc có thể nhìn ra một phách em gái tôi núp ở trong đó.
Nói xong mặt anh ta còn đầy dương dương đắc ý hỏi tôi định thưởng cho anh ta thế nào, nếu không phải anh ta vượt qua muôn vàn khó khăn đem xác khô kia về đây thì phách Tước Âm của em họ tôi bây giờ còn đang ở trong hang động tại Thái Lan.
Tôi liền cười một tiếng, gã Đường Dũng này, cũng làm sư phụ người ta mà vẫn bộ dáng đùa giỡn, không có chút đạo mạo nào.
“Tôi mời anh một bữa thật ngon, toàn bộ quán ăn ở Giang Minh anh cứ chọn, vừa vặn tôi cũng cần bồi bổ.” Tôi nói.
Nghe được có ăn ngon, Đường Dũng còn chưa lên tiếng thì một cái đầu nhỏ đã từ trên người anh ta thò ra, hai con mắt lóe lên, nói: “Thật ạ? Chị Dương Dương, em muốn ăn sô cô la đậu phộng, còn có kẹo ngọt, bánh ngọt, sữa chua…”
Diệu Diệu còn chưa kịp nói xong thì sắc mặt Đường Dũng đã tối sầm, đưa tay đập vào đầu Diệu Diệu một cái, nói: “Đường Diệu Diệu, em có thể có chút tiền đồ không? Những thứ này không phải dạo một vòng chợ đêm là em có thể có sao?”
Diệu Diệu bị đánh liền mếu máo ấm ức, tức giận nói: “Anh còn có mặt mũi nói em! Những thứ bình thường anh mua cho em là đồ ngon sao? Chưa từng thấy anh mua đồ đắt tiền cho em bao giờ.”
“Ách…” Đường Dũng có chút lúng túng.
Nhân lúc Đường Dũng còn đang lúng túng tôi liền nói thêm: “Đúng rồi, trên người tôi chỉ còn sáu trăm ngàn, muốn ăn cái gì chú ý một chút là được.”
Mặt Đường Dũng càng đen hơn, cay cú nhìn tôi nói: “Là em cố ý đúng không Dương Dương, có sáu trăm nghìn mà em còn dám nói cho anh tùy ý chọn quán ăn ở Giang Minh, em muốn đưa anh đi ăn quịt sao?”
Nói xong mặt anh ta đầy buồn rầu, cũng không trông đợi vào tôi mời anh ta ăn gì, khoát tay về phía em gái tôi một cái, bảo em gái tôi đỡ tôi đi tắm, tắm xong sẽ đi ăn cơm.
Tôi vốn đang không muốn quỷ giúp tôi tắm, nhưng đây là một phách của em họ tôi nên nháy mắt lòng tôi thấy thoải mái hơn. Hơn nữa tôi cũng muốn biết rốt cuộc một phách của em tôi là thế nào, liền để em họ đỡ tôi vào phòng tắm.
Em họ tôi bây giờ mặc dù không có thần chí nhưng dưới sự thao túng của Đường Dũng, động tác cũng rất lưu loát. Tôi nhẹ nhàng tắm trong sự giúp đỡ của em gái tôi, rồi cố ý tìm quần áo rộng mặc để giấu đi sự gầy gò của tôi.
Cũng may mặt tôi không tóp lại, chẳng qua chỉ là nhìn gầy đi một ít, ngược lại thần kỳ là cằm lại nhọn hơn. Sau khi mặc quần áo xong tôi thấy đã không còn khác người bình thường, liền đi ra khỏi phòng tắm.
Đường Dũng cùng Thuồng Luồng Tiên và Diệu Diệu cũng đã chờ ở cửa phòng tắm, thấy tôi đi ra hai mắt Đường Dũng liền nhìn chằm chằm vào từng centimet trên người tôi, hận không được đem tôi ăn.
Nhìn một hồi, trên mặt anh ta lộ ra một nụ cười ranh ma: “Dương Dương của anh quả thật rất đẹp, cho dù mập hay gầy đều rất đẹp. Đi thôi, anh đã chọn xong quán ăn, đi Hildon thôi, lần này sư phụ mời em bồi bổ cho khỏe.”
Nói xong Đường Dũng vung tay lên, em gái tôi đi phía sau tôi đã không thấy đâu.
Tôi liền hỏi Đường Dũng đem em gái tôi đi đâu rồi, ngàn vạn lần không nên làm em tôi bị thương.
Đường Dũng xua tay lia lịa, nói anh ta đã đem thu em gái tôi lại để bồi dưỡng, bảo tôi cứ yên tâm. Vừa nói anh ta đã đi tới trước mặt tôi, tay đặt lên hông cùng đầu gối tôi rồi ôm lấy, cả người tôi liền rời khỏi mặt đất, bị anh ta ôm vào ngực.
Tôi không có bất cứ sự chuẩn bị nào liền bị dọa sợ hét lên một tiếng, bảo anh ta bỏ tôi xuống.
Nhưng Đường Dũng căn bản không nghe tôi, anh ta cúi đầu nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên cười đê tiện, nói: “Tiểu nương tử đừng giãy, hôm nay đại gia ta sẽ thương yêu em…”
“Thương thương cái đầu anh!” Tôi tức giận nói, chỉ tiếc bây giờ tôi quá gầy yếu, trên người căn bản không còn sức lực gì.
Đang nói thì Đường Dũng đã ôm tôi đi xuống lầu, chui vào trong xe, lái xe đưa ba chúng tôi chạy thẳng tới khách sạn Hildon.
Không phải nói, đồ ăn ở Hildon quả thật không tệ, trên đường đi bụng tôi đã kêu ọc ọc, hận không thể bay thẳng đến khách sạn Hildon được.
Đường Dũng lái xe rất nhanh, hơn mười phút sau rốt cuộc xe ngừng ở cửa khách sạn Hildon, tôi đã đói không chịu được, lúc này cũng không biết sức lực ở đâu, cũng không chờ Đường Dũng xuống đỡ tôi mà tôi trực tiếp tự mình đẩy cửa xe ra, đi phăm phăm vào trong.
Nhưng tôi vừa mới đi tới cửa khách sạn thì có hai người dáng vẻ là phục vụ đi tới, một người đưa tay ngăn tôi lại, nói: “Nữ sĩ, chào buổi trưa, ngài vui lòng cho xem thư mời.”
“Thư mời? Thư mời gì?” Tôi bị hỏi ngây người, quay đầu nhìn về phía Đường Dũng.
CHƯƠNG 291: ĂN TIỆC
Hồn phách kia không phải là ai khác, chính là em họ tôi!
Chẳng trách Đường Dũng lại cảm thấy quen thuộc, bề ngoài có chút giống tôi, giữa chúng tôi lại có quan hệ máu mủ ruột thịt thì có thể không giống sao!
Chẳng qua trạng thái của em tôi bây giờ so với lúc trước tôi thấy một phách ở nhà mợ tôi hoàn toàn khác nhau, một phách kia mặc dù mơ hồ nhưng dù sao trong mắt còn có ánh sáng, còn có thể nhận ra tôi. Còn lúc này đôi mắt không hề có ý thức, cả người nhìn giống như người không có trí tuệ vậy, có điều thân hình so với phách Thi Cẩu trước kia thì rõ ràng hơn nhiều.
“Dương Dương, bọn em biết nhau?” Đường Dũng thấy tôi phản ứng mạnh như vậy liền lại gần hỏi tôi.
Tôi gật đầu một cái, cố nén sự chua xót trong lòng, nói: “Không sai, đây là em họ tôi. Ban đầu em ấy bị Vương quả phụ giết hại, toàn bộ hồn phách cũng tan hết, nhưng không biết tại sao mấy phách của em ấy còn du đãng ở cõi đời này. Không phải anh am hiểu nhất là chuyện ba hồn bảy vía sao, có biết tại sao em ấy lại xuất hiện trên thi thể người khác, lại còn chạy tới Thái Lan xa xôi như vậy?”
“Sao anh biết được.” Đường Dũng nói. Sau khi anh ấy biết hồn phách này chính là em gái tôi, vẻ mặt liền ngưng trọng một ít, đi vài vòng quanh em họ tôi một hồi, sau đó nói: “Sau khi ba hồn bảy vía tiêu tan thì không có lý do còn có thể tiếp tục ở lại dương gian, sở dĩ cô ấy vẫn còn ở lại nhất định là bị kẻ nào đó làm thuật pháp. Trước kia anh có nghe nói tới một loại tà thuật gọi là luyện phách, được Azan Đen chuyên dùng để đối phó với kẻ địch mạnh hơn mình. Cụ thể phương pháp luyện chế thế nào anh cũng không rõ, nếu như em muốn biết thì anh có thể đi tra tài liệu một chút.”
“Không cần. Em gái tôi khi còn sống chỉ là người bình thường, cái gì cũng không làm, sao có thể lại mạnh hơn Azan Đen? Có lẽ chỉ là trùng hợp.” Tôi nói.
Nói xong tôi liền bảo Đường Dũng giúp tôi nhìn xem phách này của em gái tôi có phải là phách Tước Âm. Tôi nhớ lần trước khi Tô Mộc thấy phách Thi Cẩu của em gái tôi từng nói, chỉ cần tìm được phách Tước Âm là chủ quản quả tim thì anh ấy có thể nghĩ biện pháp đưa em gái tôi đi đầu thai, trách cho tiếp tục ở lại dương gian chịu khổ.
Mặc dù với quan hệ của tôi với Tô Mộc lúc này cũng không biết anh ấy có còn tính đến lời đã nói lúc trước hay không nhưng chỉ cần có thể tìm được phách Tước Âm của em họ tôi vẫn là một điều tốt!
Nghe tôi hỏi như vậy Đường Dũng nhìn tôi bằng ánh mắt bất ngờ, cười nói không ngờ tôi còn biết có một phách tên là Tước Âm, anh ta khi ở Thái Lan cũng đã nhìn rồi, một phách này đúng là phách Tước Âm chủ quản trái tim, cho nên thân hình em gái tôi mới ngưng tụ rõ ràng như vậy.
Nói xong anh ta lại không khỏi âm thầm đắc ý, tự khen anh ta không hổ là Tăng nhân vô song trên đời, ngay cả một phách núp trong xác khô còn có thể bị anh ta phát hiện, nếu như lúc ấy đổi thành một ai khác, cho dù là một yêu thất hạch như Thuồng Luồng Tiên cũng chưa chắc có thể nhìn ra một phách em gái tôi núp ở trong đó.
Nói xong mặt anh ta còn đầy dương dương đắc ý hỏi tôi định thưởng cho anh ta thế nào, nếu không phải anh ta vượt qua muôn vàn khó khăn đem xác khô kia về đây thì phách Tước Âm của em họ tôi bây giờ còn đang ở trong hang động tại Thái Lan.
Tôi liền cười một tiếng, gã Đường Dũng này, cũng làm sư phụ người ta mà vẫn bộ dáng đùa giỡn, không có chút đạo mạo nào.
“Tôi mời anh một bữa thật ngon, toàn bộ quán ăn ở Giang Minh anh cứ chọn, vừa vặn tôi cũng cần bồi bổ.” Tôi nói.
Nghe được có ăn ngon, Đường Dũng còn chưa lên tiếng thì một cái đầu nhỏ đã từ trên người anh ta thò ra, hai con mắt lóe lên, nói: “Thật ạ? Chị Dương Dương, em muốn ăn sô cô la đậu phộng, còn có kẹo ngọt, bánh ngọt, sữa chua…”
Diệu Diệu còn chưa kịp nói xong thì sắc mặt Đường Dũng đã tối sầm, đưa tay đập vào đầu Diệu Diệu một cái, nói: “Đường Diệu Diệu, em có thể có chút tiền đồ không? Những thứ này không phải dạo một vòng chợ đêm là em có thể có sao?”
Diệu Diệu bị đánh liền mếu máo ấm ức, tức giận nói: “Anh còn có mặt mũi nói em! Những thứ bình thường anh mua cho em là đồ ngon sao? Chưa từng thấy anh mua đồ đắt tiền cho em bao giờ.”
“Ách…” Đường Dũng có chút lúng túng.
Nhân lúc Đường Dũng còn đang lúng túng tôi liền nói thêm: “Đúng rồi, trên người tôi chỉ còn sáu trăm ngàn, muốn ăn cái gì chú ý một chút là được.”
Mặt Đường Dũng càng đen hơn, cay cú nhìn tôi nói: “Là em cố ý đúng không Dương Dương, có sáu trăm nghìn mà em còn dám nói cho anh tùy ý chọn quán ăn ở Giang Minh, em muốn đưa anh đi ăn quịt sao?”
Nói xong mặt anh ta đầy buồn rầu, cũng không trông đợi vào tôi mời anh ta ăn gì, khoát tay về phía em gái tôi một cái, bảo em gái tôi đỡ tôi đi tắm, tắm xong sẽ đi ăn cơm.
Tôi vốn đang không muốn quỷ giúp tôi tắm, nhưng đây là một phách của em họ tôi nên nháy mắt lòng tôi thấy thoải mái hơn. Hơn nữa tôi cũng muốn biết rốt cuộc một phách của em tôi là thế nào, liền để em họ đỡ tôi vào phòng tắm.
Em họ tôi bây giờ mặc dù không có thần chí nhưng dưới sự thao túng của Đường Dũng, động tác cũng rất lưu loát. Tôi nhẹ nhàng tắm trong sự giúp đỡ của em gái tôi, rồi cố ý tìm quần áo rộng mặc để giấu đi sự gầy gò của tôi.
Cũng may mặt tôi không tóp lại, chẳng qua chỉ là nhìn gầy đi một ít, ngược lại thần kỳ là cằm lại nhọn hơn. Sau khi mặc quần áo xong tôi thấy đã không còn khác người bình thường, liền đi ra khỏi phòng tắm.
Đường Dũng cùng Thuồng Luồng Tiên và Diệu Diệu cũng đã chờ ở cửa phòng tắm, thấy tôi đi ra hai mắt Đường Dũng liền nhìn chằm chằm vào từng centimet trên người tôi, hận không được đem tôi ăn.
Nhìn một hồi, trên mặt anh ta lộ ra một nụ cười ranh ma: “Dương Dương của anh quả thật rất đẹp, cho dù mập hay gầy đều rất đẹp. Đi thôi, anh đã chọn xong quán ăn, đi Hildon thôi, lần này sư phụ mời em bồi bổ cho khỏe.”
Nói xong Đường Dũng vung tay lên, em gái tôi đi phía sau tôi đã không thấy đâu.
Tôi liền hỏi Đường Dũng đem em gái tôi đi đâu rồi, ngàn vạn lần không nên làm em tôi bị thương.
Đường Dũng xua tay lia lịa, nói anh ta đã đem thu em gái tôi lại để bồi dưỡng, bảo tôi cứ yên tâm. Vừa nói anh ta đã đi tới trước mặt tôi, tay đặt lên hông cùng đầu gối tôi rồi ôm lấy, cả người tôi liền rời khỏi mặt đất, bị anh ta ôm vào ngực.
Tôi không có bất cứ sự chuẩn bị nào liền bị dọa sợ hét lên một tiếng, bảo anh ta bỏ tôi xuống.
Nhưng Đường Dũng căn bản không nghe tôi, anh ta cúi đầu nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên cười đê tiện, nói: “Tiểu nương tử đừng giãy, hôm nay đại gia ta sẽ thương yêu em…”
“Thương thương cái đầu anh!” Tôi tức giận nói, chỉ tiếc bây giờ tôi quá gầy yếu, trên người căn bản không còn sức lực gì.
Đang nói thì Đường Dũng đã ôm tôi đi xuống lầu, chui vào trong xe, lái xe đưa ba chúng tôi chạy thẳng tới khách sạn Hildon.
Không phải nói, đồ ăn ở Hildon quả thật không tệ, trên đường đi bụng tôi đã kêu ọc ọc, hận không thể bay thẳng đến khách sạn Hildon được.
Đường Dũng lái xe rất nhanh, hơn mười phút sau rốt cuộc xe ngừng ở cửa khách sạn Hildon, tôi đã đói không chịu được, lúc này cũng không biết sức lực ở đâu, cũng không chờ Đường Dũng xuống đỡ tôi mà tôi trực tiếp tự mình đẩy cửa xe ra, đi phăm phăm vào trong.
Nhưng tôi vừa mới đi tới cửa khách sạn thì có hai người dáng vẻ là phục vụ đi tới, một người đưa tay ngăn tôi lại, nói: “Nữ sĩ, chào buổi trưa, ngài vui lòng cho xem thư mời.”
“Thư mời? Thư mời gì?” Tôi bị hỏi ngây người, quay đầu nhìn về phía Đường Dũng.
Bình luận facebook