Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-339
CHƯƠNG 317: ĐƯỜNG DŨNG SỐNG, TÔI CHẾT
CHƯƠNG 317: ĐƯỜNG DŨNG SỐNG, TÔI CHẾT
May mà anh ta còn tỉnh táo, sau khi sử dụng hết sức bình sinh chui ra khỏi đống da cáo liền nói giọng uy hiếp: “Dám động vào Dương Dương của ông, có tin ông đây một đuốc đem đám cáo này thiêu thành tro không? Ngươi dám để cho Dương Dương chết thì ta sẽ khiến cho các ngươi chôn theo cô ấy!”
“Có giỏi ngươi cứ làm, nếu như chúng ta chết thì ngươi cũng đừng mong chạy thoát, mọi người cùng nhau ở nơi này lấy mạng đổi mạng.” Cáo đỏ cười lạnh nói, nó không chút nào sợ sự uy hiếp của Đường Dũng.
Đôi mắt sưng vù của Đường Dũng híp lại một chút, giây kế tiếp thay trong tay anh ta đột nhiên xuất hiện một cái bật lửa, trong nháy mắt đánh ra một ngọn lửa màu xanh.
“Ngao…” Mộ cáo ngay lập tức truyền ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, da một con cáo gần Đường Dũng nhất đã bị đốt!
“Ngươi thật sự dám đốt…!” Sắc mặt cáo đỏ trầm xuống, lúc này mới đứng ngồi không yên, nhanh chóng phi thân tới dập tắt lửa trên tấm da cáo đang cháy kia.
Dẫu sao nơi này có hơn trăm tấm da cáo chết đã trăm năm, mặc dù nhìn qua dường như còn có máu thịt mơ hồ nhưng thật ra đã giống như giấy, khô queo rất dễ cháy.
Nếu như một tấm da cáo trong đó thật sự bị đốt cháy thì dường như trong nháy mắt cả động cáo này sẽ biến thành biển lửa đỏ rực.
“Sao không dám? Còn dám hù dọa ông đây sao? Đáng đời ngươi dám khi dễ Dương Dương nhà ông!” Đường Dũng thấy cáo đỏ nóng nảy liền được nước, cái mặt sưng vù như mặt heo vênh lên nói.
“Anh không sao chứ?” Thừa lúc cáo đỏ đi dập lửa tôi liền mau chóng tiến đến bên cạnh Đường Dũng đỡ lấy anh ta, kiểm tra thương tích trên người anh ta.
Nhìn qua còn khá, nhìn cẩn thận một chút tôi mới nhận ra thương tích trên người anh ta nặng như nào. Da thịt trên người anh ta bị cắn tồi tệ, thậm chí có mấy chỗ còn lộ ra xương. Thảm nhất là ở trên bụng, tôi có thể nhìn thấy ruột anh ta động đậy bên trong, vết thương một mảnh đen đỏ lẫn lộn, thật giống như tùy lúc có thẻ lòi ra khỏi bụng.
“Trên người anh có thuốc không, tôi sẽ lấy thuốc cho anh. Sao anh ngu vậy, không thấy bọn chúng đang nhắm vào tôi sao, tại sao anh lại đi tới ngăn cản…” Tôi òa khóc. Nhìn khắp người Đường Dũng đầy các vết thương hở vẫn đang ứa máu ra khiến lần đầu tiên tôi đau lòng như vậy, hận không thể chuyển những vết thương này lên người tôi.
“Khà khà, ai bảo anh quá đẹp trai, mặt anh bị chút vết thương này cũng không thành vấn đề. Đừng khóc nữa, dáng em đã xấu rồi lại thêm mặt mày hốc hác thì sau này ai còn dám nhìn? Anh không muốn sau này phải ôm một gương mặt xấu xí đi ngủ, như vậy sẽ khiến anh gặp ác mộng. Á…” Đường Dũng vừa nói vừa hít một hơi lạnh, anh ta đau đến nỗi môi run run.
“Thôi đừng nói nhảm, anh mau nói thuốc ở đâu, anh không dùng thuốc không được, cứ tiếp tục mất máu như vậy anh sẽ chết…” Tôi khóc bù lu bù loa, lúc này Đường Dũng càng không đứng đắn tôi càng đau lòng, không biết nên làm gì mới phải.
“Thuốc… ở ngực anh… Trong đó có bao con nhộng…” Đường Dũng vừa mở miệng liền động đến vết thương, anh ta đau tới nỗi nghiến răng hít vào một hơi lạnh, nói chuyện cũng bắt đầu đứt quãng.
“Rồi, tôi biết rồi, anh đừng nói nữa.” Tôi gật đầu liên tục, rất sợ Đường Dũng nói chuyện nhiều quá sẽ không còn khí lực, bây giờ anh ta không thể ngủ, nếu như nhắm mắt vào chắc chắn sẽ không tỉnh táo lại được nữa!
Tôi xé áo anh ta như điên, vừa khóc vừa lục lọi trong đám áo túi thuốc con nhộng.
Chẳng qua tôi sờ tới sờ lui chỉ mò được một cái túi trống rỗng, túi thuốc con nhộng đã sớm không thấy tăm hơi đâu.
“Dương Dương, anh đau… Em không cần tìm nữa… Thuốc hẳn không thấy. Em có thể đồng ý với anh một yêu cầu không…” Đường Dũng nói có chút khó khăn.
Vừa nói anh ta vừa ho khan mấy tiếng, mỗi một lần ho trong cổ họng lại ọc ra một chút máu tươi.
Vết thương hở trên bụng cũng điên cuồng trào máu ra.
Lúc này toàn thân anh ta đã đẫm máu, cũng phải thừa nhận tố chất của Đường Dũng quả thật rất tốt, đổi lại là người bình thường bị thương như vậy đừng nói là còn nói chuyện được, e rằng đã sớm chết từ đời nào.
“Anh nói đi, cái gì tôi cũng đồng ý, chỉ cần anh không chết, Đường Dũng…” Tôi nức nở nói. Cho đến giờ phút này tôi mới phát hiện hóa ra vị trí của Đường Dũng trong lòng tôi đã sớm không thể thay thế. Cái gì tôi cũng nguyện ý đồng ý, chỉ cần anh có thể sống sót, tôi tình nguyện dùng mạng mình đổi lấy…
“Em có thể… khụ… làm bạn gái anh không… khụ…” Đường Dũng ngước bản mặt sưng như mặt heo lên hỏi tôi.
Tôi gật đầu như điên, chỉ cần có thể giữ được tính mạng của anh, đừng nói là bạn gái, cho dù là gả cho anh tôi cũng nguyện ý!
Tôi chỉ cầu anh có thể sống sót!
“Không đúng, không phải bạn gái, làm vợ anh… Sau này chúng ta có thể cùng nhau mở một công ty trừ tà, anh kiếm tiền nuôi gia đình, em xinh đẹp như hoa, anh nấu cơm trông trẻ, em đi dạo phố ngắm hoa…”
“Được rồi, anh đừng nói nữa, tôi đồng ý hết với anh! Nếu như lần này chúng ta có thể sống sót tôi sẽ kết hôn với anh!” Trái tim tôi dường như cũng đang rỉ máu, không đành lòng nhìn Đường Dũng nói mà chịu thêm đau đớn, chỉ biết ôm lấy đầu anh ta, gật đầu như điên.
Nước mắt tôi từng giọt từng giọt nhỏ xuống trên mặt anh ta, cùng máu hòa quyện vào nhau biến thành một dòng sông đỏ tươi.
“A ha, uyên ương trước khi chết còn muốn sau này cái gì. Muốn làm vợ chồng thì hãy xuống âm phủ làm vợ chồng quỷ đi, các ngươi không sống được tới ngày mai!” Sau khi dập tắt lửa xong trên mặt cáo đỏ nổi lên một đạo lệ khí, nó cũng không kiên nhẫn nói nhảm thêm cùng chúng tôi, đưa mắt liếc nhìn vợ nó một cái rồi nháy mắt ra hiệu.
Một giây kế tiếp, cáo đỏ cùng vợ liền chia thành hai hướng nhào về phía tôi, một kéo tôi ra khỏi Đường Dũng, một trực tiếp cướp bật lửa trên trong tay Đường Dũng ném ra xa xa.
Chắc chắn Đường Dũng đối với bọn chúng không có bất kỳ uy hiếp nào, cáo đỏ liền đem chăn Đà La kinh kéo xuống bọc quanh người tôi, một tay khác lấy từ trong ngực Đường Dũng đóa hoa bỉ ngạn đẹp tuyệt luân kia, từng bước một đi về phía tôi.
“Ăn đi, đừng nên vùng vẫy vô ích nữa. Chỉ cần ngươi ăn đóa hoa bỉ ngạn này thì toàn bộ thành phố Giang Minh sẽ được cứu, người yêu của ngươi cũng được cứu, chỉ hi sinh một mình ngươi mà khiến mười triệu nhà hạnh phúc, trao đổi quá lời rồi… Ha ha.”
Nước mắt của tôi vẫn không ngừng rơi xuống, nhưng bây giờ tôi không có lựa chọn nào khác.
Tôi không vĩ đại tới mức chịu bỏ mạng để cứu toàn bộ Giang Minh, nhưng tôi không thể bỏ rơi Đường Dũng được, từ đầu đến cuối anh ta đều ở bên cạnh bảo vệ tôi, lần này rốt cuộc cũng đến phiên tôi bảo vệ anh ta một lần.
Còn Tô Mộc…
Nghĩ tới cái tên này trái tim tôi liền đau nhói như bị kim đâm vào. Có lẽ giống như anh ấy nói, đời này chúng tôi có duyên nhưng không có phận.
Người và quỷ khác nhau, cho dù tôi chết thành quỷ tôi cũng sẽ không trở lại bên cạnh anh ấy, anh ấy có quá nhiều chuyện phải mà tôi đã quá mệt mỏi…
Nhẹ nhàng há miệng, tôi không còn bất kỳ sự chống đối nào, dùng đầu lưỡi ngậm cánh hoa bỉ ngạn lạnh như băng kia. Ngay thời khắc này tôi vẫn cảm thấy hoa bỉ ngạn rất kinh tởm, nhưng bây giờ tôi cũng không để ý nữa, chỉ cần có thể giữ được mạng sống cho Đường Dũng thì cái gì cũng không còn quan trọng.
Nước mắt tôi lần cuối nhỏ xuống người Đường Dũng. Toàn thân tôi bắt đầu từ miệng tới dạ dày dần dần trở nên lạnh như băng, cảm giác như cả người tôi sẽ bị đóng băng lại.
Ý thức của tôi dần dần mơ hồ. Ngay trước khi tôi hoàn toàn mất đi ý thức thì tôi mơ hồ thấy được một bóng người rất quen thuộc dường như đang lao đến như điên, trong miệng còn hét to: “Dương Dương, phun ra…”
CHƯƠNG 317: ĐƯỜNG DŨNG SỐNG, TÔI CHẾT
May mà anh ta còn tỉnh táo, sau khi sử dụng hết sức bình sinh chui ra khỏi đống da cáo liền nói giọng uy hiếp: “Dám động vào Dương Dương của ông, có tin ông đây một đuốc đem đám cáo này thiêu thành tro không? Ngươi dám để cho Dương Dương chết thì ta sẽ khiến cho các ngươi chôn theo cô ấy!”
“Có giỏi ngươi cứ làm, nếu như chúng ta chết thì ngươi cũng đừng mong chạy thoát, mọi người cùng nhau ở nơi này lấy mạng đổi mạng.” Cáo đỏ cười lạnh nói, nó không chút nào sợ sự uy hiếp của Đường Dũng.
Đôi mắt sưng vù của Đường Dũng híp lại một chút, giây kế tiếp thay trong tay anh ta đột nhiên xuất hiện một cái bật lửa, trong nháy mắt đánh ra một ngọn lửa màu xanh.
“Ngao…” Mộ cáo ngay lập tức truyền ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, da một con cáo gần Đường Dũng nhất đã bị đốt!
“Ngươi thật sự dám đốt…!” Sắc mặt cáo đỏ trầm xuống, lúc này mới đứng ngồi không yên, nhanh chóng phi thân tới dập tắt lửa trên tấm da cáo đang cháy kia.
Dẫu sao nơi này có hơn trăm tấm da cáo chết đã trăm năm, mặc dù nhìn qua dường như còn có máu thịt mơ hồ nhưng thật ra đã giống như giấy, khô queo rất dễ cháy.
Nếu như một tấm da cáo trong đó thật sự bị đốt cháy thì dường như trong nháy mắt cả động cáo này sẽ biến thành biển lửa đỏ rực.
“Sao không dám? Còn dám hù dọa ông đây sao? Đáng đời ngươi dám khi dễ Dương Dương nhà ông!” Đường Dũng thấy cáo đỏ nóng nảy liền được nước, cái mặt sưng vù như mặt heo vênh lên nói.
“Anh không sao chứ?” Thừa lúc cáo đỏ đi dập lửa tôi liền mau chóng tiến đến bên cạnh Đường Dũng đỡ lấy anh ta, kiểm tra thương tích trên người anh ta.
Nhìn qua còn khá, nhìn cẩn thận một chút tôi mới nhận ra thương tích trên người anh ta nặng như nào. Da thịt trên người anh ta bị cắn tồi tệ, thậm chí có mấy chỗ còn lộ ra xương. Thảm nhất là ở trên bụng, tôi có thể nhìn thấy ruột anh ta động đậy bên trong, vết thương một mảnh đen đỏ lẫn lộn, thật giống như tùy lúc có thẻ lòi ra khỏi bụng.
“Trên người anh có thuốc không, tôi sẽ lấy thuốc cho anh. Sao anh ngu vậy, không thấy bọn chúng đang nhắm vào tôi sao, tại sao anh lại đi tới ngăn cản…” Tôi òa khóc. Nhìn khắp người Đường Dũng đầy các vết thương hở vẫn đang ứa máu ra khiến lần đầu tiên tôi đau lòng như vậy, hận không thể chuyển những vết thương này lên người tôi.
“Khà khà, ai bảo anh quá đẹp trai, mặt anh bị chút vết thương này cũng không thành vấn đề. Đừng khóc nữa, dáng em đã xấu rồi lại thêm mặt mày hốc hác thì sau này ai còn dám nhìn? Anh không muốn sau này phải ôm một gương mặt xấu xí đi ngủ, như vậy sẽ khiến anh gặp ác mộng. Á…” Đường Dũng vừa nói vừa hít một hơi lạnh, anh ta đau đến nỗi môi run run.
“Thôi đừng nói nhảm, anh mau nói thuốc ở đâu, anh không dùng thuốc không được, cứ tiếp tục mất máu như vậy anh sẽ chết…” Tôi khóc bù lu bù loa, lúc này Đường Dũng càng không đứng đắn tôi càng đau lòng, không biết nên làm gì mới phải.
“Thuốc… ở ngực anh… Trong đó có bao con nhộng…” Đường Dũng vừa mở miệng liền động đến vết thương, anh ta đau tới nỗi nghiến răng hít vào một hơi lạnh, nói chuyện cũng bắt đầu đứt quãng.
“Rồi, tôi biết rồi, anh đừng nói nữa.” Tôi gật đầu liên tục, rất sợ Đường Dũng nói chuyện nhiều quá sẽ không còn khí lực, bây giờ anh ta không thể ngủ, nếu như nhắm mắt vào chắc chắn sẽ không tỉnh táo lại được nữa!
Tôi xé áo anh ta như điên, vừa khóc vừa lục lọi trong đám áo túi thuốc con nhộng.
Chẳng qua tôi sờ tới sờ lui chỉ mò được một cái túi trống rỗng, túi thuốc con nhộng đã sớm không thấy tăm hơi đâu.
“Dương Dương, anh đau… Em không cần tìm nữa… Thuốc hẳn không thấy. Em có thể đồng ý với anh một yêu cầu không…” Đường Dũng nói có chút khó khăn.
Vừa nói anh ta vừa ho khan mấy tiếng, mỗi một lần ho trong cổ họng lại ọc ra một chút máu tươi.
Vết thương hở trên bụng cũng điên cuồng trào máu ra.
Lúc này toàn thân anh ta đã đẫm máu, cũng phải thừa nhận tố chất của Đường Dũng quả thật rất tốt, đổi lại là người bình thường bị thương như vậy đừng nói là còn nói chuyện được, e rằng đã sớm chết từ đời nào.
“Anh nói đi, cái gì tôi cũng đồng ý, chỉ cần anh không chết, Đường Dũng…” Tôi nức nở nói. Cho đến giờ phút này tôi mới phát hiện hóa ra vị trí của Đường Dũng trong lòng tôi đã sớm không thể thay thế. Cái gì tôi cũng nguyện ý đồng ý, chỉ cần anh có thể sống sót, tôi tình nguyện dùng mạng mình đổi lấy…
“Em có thể… khụ… làm bạn gái anh không… khụ…” Đường Dũng ngước bản mặt sưng như mặt heo lên hỏi tôi.
Tôi gật đầu như điên, chỉ cần có thể giữ được tính mạng của anh, đừng nói là bạn gái, cho dù là gả cho anh tôi cũng nguyện ý!
Tôi chỉ cầu anh có thể sống sót!
“Không đúng, không phải bạn gái, làm vợ anh… Sau này chúng ta có thể cùng nhau mở một công ty trừ tà, anh kiếm tiền nuôi gia đình, em xinh đẹp như hoa, anh nấu cơm trông trẻ, em đi dạo phố ngắm hoa…”
“Được rồi, anh đừng nói nữa, tôi đồng ý hết với anh! Nếu như lần này chúng ta có thể sống sót tôi sẽ kết hôn với anh!” Trái tim tôi dường như cũng đang rỉ máu, không đành lòng nhìn Đường Dũng nói mà chịu thêm đau đớn, chỉ biết ôm lấy đầu anh ta, gật đầu như điên.
Nước mắt tôi từng giọt từng giọt nhỏ xuống trên mặt anh ta, cùng máu hòa quyện vào nhau biến thành một dòng sông đỏ tươi.
“A ha, uyên ương trước khi chết còn muốn sau này cái gì. Muốn làm vợ chồng thì hãy xuống âm phủ làm vợ chồng quỷ đi, các ngươi không sống được tới ngày mai!” Sau khi dập tắt lửa xong trên mặt cáo đỏ nổi lên một đạo lệ khí, nó cũng không kiên nhẫn nói nhảm thêm cùng chúng tôi, đưa mắt liếc nhìn vợ nó một cái rồi nháy mắt ra hiệu.
Một giây kế tiếp, cáo đỏ cùng vợ liền chia thành hai hướng nhào về phía tôi, một kéo tôi ra khỏi Đường Dũng, một trực tiếp cướp bật lửa trên trong tay Đường Dũng ném ra xa xa.
Chắc chắn Đường Dũng đối với bọn chúng không có bất kỳ uy hiếp nào, cáo đỏ liền đem chăn Đà La kinh kéo xuống bọc quanh người tôi, một tay khác lấy từ trong ngực Đường Dũng đóa hoa bỉ ngạn đẹp tuyệt luân kia, từng bước một đi về phía tôi.
“Ăn đi, đừng nên vùng vẫy vô ích nữa. Chỉ cần ngươi ăn đóa hoa bỉ ngạn này thì toàn bộ thành phố Giang Minh sẽ được cứu, người yêu của ngươi cũng được cứu, chỉ hi sinh một mình ngươi mà khiến mười triệu nhà hạnh phúc, trao đổi quá lời rồi… Ha ha.”
Nước mắt của tôi vẫn không ngừng rơi xuống, nhưng bây giờ tôi không có lựa chọn nào khác.
Tôi không vĩ đại tới mức chịu bỏ mạng để cứu toàn bộ Giang Minh, nhưng tôi không thể bỏ rơi Đường Dũng được, từ đầu đến cuối anh ta đều ở bên cạnh bảo vệ tôi, lần này rốt cuộc cũng đến phiên tôi bảo vệ anh ta một lần.
Còn Tô Mộc…
Nghĩ tới cái tên này trái tim tôi liền đau nhói như bị kim đâm vào. Có lẽ giống như anh ấy nói, đời này chúng tôi có duyên nhưng không có phận.
Người và quỷ khác nhau, cho dù tôi chết thành quỷ tôi cũng sẽ không trở lại bên cạnh anh ấy, anh ấy có quá nhiều chuyện phải mà tôi đã quá mệt mỏi…
Nhẹ nhàng há miệng, tôi không còn bất kỳ sự chống đối nào, dùng đầu lưỡi ngậm cánh hoa bỉ ngạn lạnh như băng kia. Ngay thời khắc này tôi vẫn cảm thấy hoa bỉ ngạn rất kinh tởm, nhưng bây giờ tôi cũng không để ý nữa, chỉ cần có thể giữ được mạng sống cho Đường Dũng thì cái gì cũng không còn quan trọng.
Nước mắt tôi lần cuối nhỏ xuống người Đường Dũng. Toàn thân tôi bắt đầu từ miệng tới dạ dày dần dần trở nên lạnh như băng, cảm giác như cả người tôi sẽ bị đóng băng lại.
Ý thức của tôi dần dần mơ hồ. Ngay trước khi tôi hoàn toàn mất đi ý thức thì tôi mơ hồ thấy được một bóng người rất quen thuộc dường như đang lao đến như điên, trong miệng còn hét to: “Dương Dương, phun ra…”
Bình luận facebook