Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-378
CHƯƠNG 356: EM MUỐN ANH
CHƯƠNG 356: EM MUỐN ANH
Chờ đến khi tôi mở mắt ra thì đã là hơn một giờ sau.
Tôi cũng không cảm giác được thân thể mình có gì thay đổi nhưng nhìn biểu tình trên mặt của Thuồng luồng tiên cùng Tô Mộc thì tôi cũng biết thần khí của tôi đã được phong bế.
Vốn cho rằng Tô Mộc hiếm khi gặp Tăng nhân Khôn một lần, sau khi phong bế thần khí xong anh ấy còn có lời để nói với Tăng nhân Khôn, kết quả sau khi tôi đứng dậy Tô Mộc liền hướng tôi đưa tay tới nắm lấy tay tôi, cười nói: “Thân thể có cảm giác gì khác thường không? Có chỗ nào khó chịu không?”
Tôi lắc đầu một cái: ‘Không có, giống như vừa rồi chẳng qua chỉ là ngủ một giấc vậy.”
“Vậy thì tốt, chúng ta về nhà đi.” Tô Mộc nói.Vừa nói anh ấy đã lên tiếng chào Tăng nhân Khôn, cũng không nói lời cảm ơn mà trực tiếp đưa tôi đi ra ngoài.
Tôi liền sợ hết hồn, níu Tô Mộc lại, hỏi anh ấy không muốn sống nữa sao? Bên ngoài mặt trời vừa lên, chính là thời điểm dương khí đang tăng, bây giờ anh ấy đi ra ngoài không phải là tìm chết sao?
“À, vừa rồi Khôn đại sư đã cho anh cái này, chỉ cần anh mang nó sẽ không bị mặt trời gây thương tổn.” Tô Mộc khẽ mỉm cười yếu ớt, quơ quơ món đồ trên cổ.
Lúc này tôi mới phát hiện trên cổ Tô Mộc có một mặt dây chuyền nhỏ màu vàng, nhìn qua thấy giống mặt dây chuyền phật. Chỉ là mặt dây chuyền phật này so với cái lần trước Đường Dũng bán thì cao cấp hơn nhiều. Mặc dù nó nhỏ hơn nhưng được chế tạo bằng vàng đơn thuần, công nghệ hết sức tinh xảo, phía trên khắc một đóa hoa giống hình cái đuôi cáo, mặc không viết tên nhưng tôi liếc mắt một cái liền nhận ra đây chính là hoa Quỳ Dương.
“Dây chuyền phật này do sư phụ tôi tự mình luyện chế, bên trong có chứa thêm dầu từ thi thể của Tô Mộc, có thể cùng hồn phách của Tô Mộc sinh ra cộng hưởng, bảo vệ hồn phách không bị xâm hại.” Đường Dũng từ trong góc thò đầu ra giải thích.
Nói xong anh ta còn không quên nhìn Tô Mộc nói thêm một câu: “Nói tới đây có phải lão quỷ anh hẳn cảm ơn tôi một chút? Lúc ấy anh bảo tôi dùng thi thể nấu thuốc tôi đã liền chú ý, sợ sau này anh sinh ra tật xấu ỷ lại vào Dương Dương của tôi cho nên giữ lại dầu của anh một chút, bây giờ thật đúng cần dùng tới… Nể tôi cứu anh một lần, anh có phải cũng nên nói tốt giúp tôi với Dương Dương một chút? Vì anh, tôi…”
“Tôi thay mặt Tô Mộc cảm tạ tám đời tổ tông của anh.” Tôi liền tức giận ngắt lời.
Vốn ở ngay trước mặt đại sư Tăng nhân Khôn là sư phụ của Đường Dũng tôi đã không muốn gây chuyện với anh ta, nhưng sao anh ta lấy ở đâu lại nói nhảm nhiều như vậy?
“Dương Dương em…” Đường Dũng nhăn nhó, vẻ mặt tủi thân nhìn tôi.
“Được rồi, tôi sẽ đem chuyện nói rõ ràng với Dương Dương.” Tô Mộc thấy tôi cùng Đường Dũng lại cãi vã liền nói.
Nói xong Tô Mộc liền nhét dây chuyền phật vào trong áo, lần nữa mang tôi đi ra ngoài.
Sau khi thấy Tô Mộc quả thật không cần phải sợ ánh mặt trời, lúc này tôi mới yên lòng, nói một tiếng cảm ơn với Tăng nhân Khôn rồi ra khỏi phòng của Đường Dũng.
Đường Dũng cúng đi theo sau chúng tôi, muốn cùng chúng tôi trở về căn biệt thự Phùng Đông.
Chẳng qua chân anh ta mới bước ra khỏi cửa thì Tô Mộc đã quay đầu nhìn anh ta một cái. Cho dù Tô Mộc bây giờ không có thực lực của lệ quỷ nhưng khí thế của anh ấy vẫn còn.
Đường Dũng liền dừng bước, lắp bắp nói: “Anh… nhìn tôi làm gì?”
Không đợi Tô Mộc trả lời, Thuồng luồng tiên đã đi tới quàng qua cổ Đường Dũng, nói: “Tiểu tử, sư phụ ngươi còn ở đây ngươi theo bọn họ về biệt thự có thích hợp không? Ở đây chăm sóc sư phụ mình đi!”
“Tôi có thể đưa sư phụ cùng tới căn biệt thự kia mà, sống ở đó không phải tốt hơn nhiều…” Đường Dũng nói.
“Sư phụ ngươi nói ông ta chỉ thích ở đây!” Sắc mặt Thuồng luồng tiên biến đổi, trợn mắt nhìn Đường Dũng nói.
Cho dù đầu óc tôi chậm chạp nhưng lúc này cũng nhìn ra Thuồng luồng tiên là cố ý giữ Đường Dũng, muốn cho tôi cùng Tô Mộc có cơ hội sống riêng với nhau.
Không hổ là người tôi phải trợ tiên, rất hiểu chuyện như vậy!
Tôi liền cười với Thuồng luồng tiên một tiếng, nhìn ông ta với ánh mắt tán dương!
Thuồng luồng tiên xua tay với chúng tôi, tỏ ý bảo chúng tôi đi nhanh lên.Tôi lập tức không còn bất kỳ chần chờ nào nữa, kéo Tô Mộc chạy ra ngoài, rất sợ Đường Dũng không biết xấu hổ lại đuổi theo.
Cũng may Thuồng luồng tiên không phụ ủy thác, chúng tôi đi ra khỏi khu chung cư cũng không phát hiện bóng dáng Đường Dũng sau lưng.
Tô Mộc rốt cuộc cũng có thể đứng ở dưới ánh mặt trời.
Ở dưới ánh mặt trời anh ấy hết sức mạnh mẽ đẹp mặt, tôi không khỏi nuốt nước miếng một cái, ánh mắt theo bản năng nhìn xuống bắp thịt rắn chắc trước ngực anh ấy.
Đã hơn ba tháng tôi chưa từng được thấy thân thể Tô Mộc, cũng không biết bây giờ cơ thể anh ấy có gì thay đổi không.
“Nhìn cái gì?” Tiếng Tô Mộc từ trên đỉnh đầu tôi truyền xuống, anh ấy thấy cặp mắt tôi nhìn chằm chằm vào thân thể mình, khóe miệng không khỏi nhếch lên cười.
Mặt tôi đỏ bừng lên, hốt hoảng đưa mắt nhìn nơi khác, giải thích: “Không nhìn gì cả, chỉ là em cảm thấy bây giờ như đang nằm mơ vậy. Anh còn sống sờ sờ đứng trước mặt em, còn có thể đứng dưới ánh mặt trời, thật giống như không khác gì trước kia. Thật tốt!”
“Nằm mơ?” Tô Mộc nghe tôi giải thích lại càng cười sâu hơn, ám chỉ nói: “Đang mộng xuân sao?”
“Ghét, anh mới mộng xuân!” Tôi liền hờn dỗi, mặt lại càng đỏ hơn.
Dẫu sao lâu như vậy không gặp, anh ấy lại đột nhiên trêu đùa, tôi cũng cảm thấy máu trong người lưu thông nhanh hơn, thân thể có chút nóng lên.
Tô Mộc thấy phản ứng của tôi tương đối hài lòng, cười tiến lại gần tôi, đem môi tiến sát tới tai tôi, nói: “Chẳng lẽ em không muốn sao?”
“Muốn…” Tôi xấu hổ nói. Vốn tôi muốn nói không muốn, nhưng khi hơi thở mát lạnh của Tô Mộc phả tới tai tôi khiến tai tôi rất nhột, lập tức cảm giác ập đến, hận không được ngay bây giờ lột quần áo Tô Mộc, nhìn một chút xem gần đây anh ấy có thay đổi gì không!
“Em nghĩ gì vậy?” Tô Mộc nhận ra tôi kích động càng cười tươi hơn, cả khuôn mặt cũng lộ ra một vẻ tà mị.
Tôi kìm nén đến khó chịu, dứt khoát cũng không để ý lễ nghĩa liêm sỉ gì nữa, dù sao thì đó cũng là thứ ai cũng muốn!
“Em muốn anh!” Tôi chợt ngẩng đầu lên, kiễng chân hôn Tô Mộc.
Anh ấy quá cao, không cúi xuống thì tôi không hôn được, tôi liền dứt khoát lấy tay bám vào sau gáy anh ấy, dùng sức kéo đầu anh ấy xuống.
Tô Mộc hiển nhiên không ngờ tôi lại chủ động như vậy, có chút sửng sốt.
Có điều rất nhanh đã đổi khách thành chủ, tay cũng vòng qua sau lưng tôi, vừa hôn tôi vừa nói: “Nữ thần của anh tính ngủ với anh trên đường cái sao?”
“Trên đường cũng được, dù sao em không sợ.” Khóe miệng của tôi cũng nhếch lên cười, cố ý nói.
Tôi biết Tô Mộc là người sống từ hơn một trăm năm trước, tư tưởng tương đối bảo thủ, anh ấy chắc chắn sẽ không làm hành động gì quá khích ở trên đường đi.
Quả nhiên, Tô Mộc hung hăng đánh vào mông tôi một cái, mắng: “Sau khi thành thần lại được nước như vậy? Anh còn không thu thập được em! Đợi về nhà anh sẽ cho em biết cái gọi là dáng vẻ đàn bà nên có!”
Nói xong anh ấy buông tôi ra, kéo tôi đi về phía biệt thự Phùng Đông.
Tôi đã sớm nôn nóng, một khắc cũng không muốn chờ, liệu đưa tay vờn qua bụng anh ấy, nhẹ nhàng ôm lấy anh ấy rồi dùng tốc độ nhanh nhất bay về căn biệt thự Phùng Đông.
CHƯƠNG 356: EM MUỐN ANH
Chờ đến khi tôi mở mắt ra thì đã là hơn một giờ sau.
Tôi cũng không cảm giác được thân thể mình có gì thay đổi nhưng nhìn biểu tình trên mặt của Thuồng luồng tiên cùng Tô Mộc thì tôi cũng biết thần khí của tôi đã được phong bế.
Vốn cho rằng Tô Mộc hiếm khi gặp Tăng nhân Khôn một lần, sau khi phong bế thần khí xong anh ấy còn có lời để nói với Tăng nhân Khôn, kết quả sau khi tôi đứng dậy Tô Mộc liền hướng tôi đưa tay tới nắm lấy tay tôi, cười nói: “Thân thể có cảm giác gì khác thường không? Có chỗ nào khó chịu không?”
Tôi lắc đầu một cái: ‘Không có, giống như vừa rồi chẳng qua chỉ là ngủ một giấc vậy.”
“Vậy thì tốt, chúng ta về nhà đi.” Tô Mộc nói.Vừa nói anh ấy đã lên tiếng chào Tăng nhân Khôn, cũng không nói lời cảm ơn mà trực tiếp đưa tôi đi ra ngoài.
Tôi liền sợ hết hồn, níu Tô Mộc lại, hỏi anh ấy không muốn sống nữa sao? Bên ngoài mặt trời vừa lên, chính là thời điểm dương khí đang tăng, bây giờ anh ấy đi ra ngoài không phải là tìm chết sao?
“À, vừa rồi Khôn đại sư đã cho anh cái này, chỉ cần anh mang nó sẽ không bị mặt trời gây thương tổn.” Tô Mộc khẽ mỉm cười yếu ớt, quơ quơ món đồ trên cổ.
Lúc này tôi mới phát hiện trên cổ Tô Mộc có một mặt dây chuyền nhỏ màu vàng, nhìn qua thấy giống mặt dây chuyền phật. Chỉ là mặt dây chuyền phật này so với cái lần trước Đường Dũng bán thì cao cấp hơn nhiều. Mặc dù nó nhỏ hơn nhưng được chế tạo bằng vàng đơn thuần, công nghệ hết sức tinh xảo, phía trên khắc một đóa hoa giống hình cái đuôi cáo, mặc không viết tên nhưng tôi liếc mắt một cái liền nhận ra đây chính là hoa Quỳ Dương.
“Dây chuyền phật này do sư phụ tôi tự mình luyện chế, bên trong có chứa thêm dầu từ thi thể của Tô Mộc, có thể cùng hồn phách của Tô Mộc sinh ra cộng hưởng, bảo vệ hồn phách không bị xâm hại.” Đường Dũng từ trong góc thò đầu ra giải thích.
Nói xong anh ta còn không quên nhìn Tô Mộc nói thêm một câu: “Nói tới đây có phải lão quỷ anh hẳn cảm ơn tôi một chút? Lúc ấy anh bảo tôi dùng thi thể nấu thuốc tôi đã liền chú ý, sợ sau này anh sinh ra tật xấu ỷ lại vào Dương Dương của tôi cho nên giữ lại dầu của anh một chút, bây giờ thật đúng cần dùng tới… Nể tôi cứu anh một lần, anh có phải cũng nên nói tốt giúp tôi với Dương Dương một chút? Vì anh, tôi…”
“Tôi thay mặt Tô Mộc cảm tạ tám đời tổ tông của anh.” Tôi liền tức giận ngắt lời.
Vốn ở ngay trước mặt đại sư Tăng nhân Khôn là sư phụ của Đường Dũng tôi đã không muốn gây chuyện với anh ta, nhưng sao anh ta lấy ở đâu lại nói nhảm nhiều như vậy?
“Dương Dương em…” Đường Dũng nhăn nhó, vẻ mặt tủi thân nhìn tôi.
“Được rồi, tôi sẽ đem chuyện nói rõ ràng với Dương Dương.” Tô Mộc thấy tôi cùng Đường Dũng lại cãi vã liền nói.
Nói xong Tô Mộc liền nhét dây chuyền phật vào trong áo, lần nữa mang tôi đi ra ngoài.
Sau khi thấy Tô Mộc quả thật không cần phải sợ ánh mặt trời, lúc này tôi mới yên lòng, nói một tiếng cảm ơn với Tăng nhân Khôn rồi ra khỏi phòng của Đường Dũng.
Đường Dũng cúng đi theo sau chúng tôi, muốn cùng chúng tôi trở về căn biệt thự Phùng Đông.
Chẳng qua chân anh ta mới bước ra khỏi cửa thì Tô Mộc đã quay đầu nhìn anh ta một cái. Cho dù Tô Mộc bây giờ không có thực lực của lệ quỷ nhưng khí thế của anh ấy vẫn còn.
Đường Dũng liền dừng bước, lắp bắp nói: “Anh… nhìn tôi làm gì?”
Không đợi Tô Mộc trả lời, Thuồng luồng tiên đã đi tới quàng qua cổ Đường Dũng, nói: “Tiểu tử, sư phụ ngươi còn ở đây ngươi theo bọn họ về biệt thự có thích hợp không? Ở đây chăm sóc sư phụ mình đi!”
“Tôi có thể đưa sư phụ cùng tới căn biệt thự kia mà, sống ở đó không phải tốt hơn nhiều…” Đường Dũng nói.
“Sư phụ ngươi nói ông ta chỉ thích ở đây!” Sắc mặt Thuồng luồng tiên biến đổi, trợn mắt nhìn Đường Dũng nói.
Cho dù đầu óc tôi chậm chạp nhưng lúc này cũng nhìn ra Thuồng luồng tiên là cố ý giữ Đường Dũng, muốn cho tôi cùng Tô Mộc có cơ hội sống riêng với nhau.
Không hổ là người tôi phải trợ tiên, rất hiểu chuyện như vậy!
Tôi liền cười với Thuồng luồng tiên một tiếng, nhìn ông ta với ánh mắt tán dương!
Thuồng luồng tiên xua tay với chúng tôi, tỏ ý bảo chúng tôi đi nhanh lên.Tôi lập tức không còn bất kỳ chần chờ nào nữa, kéo Tô Mộc chạy ra ngoài, rất sợ Đường Dũng không biết xấu hổ lại đuổi theo.
Cũng may Thuồng luồng tiên không phụ ủy thác, chúng tôi đi ra khỏi khu chung cư cũng không phát hiện bóng dáng Đường Dũng sau lưng.
Tô Mộc rốt cuộc cũng có thể đứng ở dưới ánh mặt trời.
Ở dưới ánh mặt trời anh ấy hết sức mạnh mẽ đẹp mặt, tôi không khỏi nuốt nước miếng một cái, ánh mắt theo bản năng nhìn xuống bắp thịt rắn chắc trước ngực anh ấy.
Đã hơn ba tháng tôi chưa từng được thấy thân thể Tô Mộc, cũng không biết bây giờ cơ thể anh ấy có gì thay đổi không.
“Nhìn cái gì?” Tiếng Tô Mộc từ trên đỉnh đầu tôi truyền xuống, anh ấy thấy cặp mắt tôi nhìn chằm chằm vào thân thể mình, khóe miệng không khỏi nhếch lên cười.
Mặt tôi đỏ bừng lên, hốt hoảng đưa mắt nhìn nơi khác, giải thích: “Không nhìn gì cả, chỉ là em cảm thấy bây giờ như đang nằm mơ vậy. Anh còn sống sờ sờ đứng trước mặt em, còn có thể đứng dưới ánh mặt trời, thật giống như không khác gì trước kia. Thật tốt!”
“Nằm mơ?” Tô Mộc nghe tôi giải thích lại càng cười sâu hơn, ám chỉ nói: “Đang mộng xuân sao?”
“Ghét, anh mới mộng xuân!” Tôi liền hờn dỗi, mặt lại càng đỏ hơn.
Dẫu sao lâu như vậy không gặp, anh ấy lại đột nhiên trêu đùa, tôi cũng cảm thấy máu trong người lưu thông nhanh hơn, thân thể có chút nóng lên.
Tô Mộc thấy phản ứng của tôi tương đối hài lòng, cười tiến lại gần tôi, đem môi tiến sát tới tai tôi, nói: “Chẳng lẽ em không muốn sao?”
“Muốn…” Tôi xấu hổ nói. Vốn tôi muốn nói không muốn, nhưng khi hơi thở mát lạnh của Tô Mộc phả tới tai tôi khiến tai tôi rất nhột, lập tức cảm giác ập đến, hận không được ngay bây giờ lột quần áo Tô Mộc, nhìn một chút xem gần đây anh ấy có thay đổi gì không!
“Em nghĩ gì vậy?” Tô Mộc nhận ra tôi kích động càng cười tươi hơn, cả khuôn mặt cũng lộ ra một vẻ tà mị.
Tôi kìm nén đến khó chịu, dứt khoát cũng không để ý lễ nghĩa liêm sỉ gì nữa, dù sao thì đó cũng là thứ ai cũng muốn!
“Em muốn anh!” Tôi chợt ngẩng đầu lên, kiễng chân hôn Tô Mộc.
Anh ấy quá cao, không cúi xuống thì tôi không hôn được, tôi liền dứt khoát lấy tay bám vào sau gáy anh ấy, dùng sức kéo đầu anh ấy xuống.
Tô Mộc hiển nhiên không ngờ tôi lại chủ động như vậy, có chút sửng sốt.
Có điều rất nhanh đã đổi khách thành chủ, tay cũng vòng qua sau lưng tôi, vừa hôn tôi vừa nói: “Nữ thần của anh tính ngủ với anh trên đường cái sao?”
“Trên đường cũng được, dù sao em không sợ.” Khóe miệng của tôi cũng nhếch lên cười, cố ý nói.
Tôi biết Tô Mộc là người sống từ hơn một trăm năm trước, tư tưởng tương đối bảo thủ, anh ấy chắc chắn sẽ không làm hành động gì quá khích ở trên đường đi.
Quả nhiên, Tô Mộc hung hăng đánh vào mông tôi một cái, mắng: “Sau khi thành thần lại được nước như vậy? Anh còn không thu thập được em! Đợi về nhà anh sẽ cho em biết cái gọi là dáng vẻ đàn bà nên có!”
Nói xong anh ấy buông tôi ra, kéo tôi đi về phía biệt thự Phùng Đông.
Tôi đã sớm nôn nóng, một khắc cũng không muốn chờ, liệu đưa tay vờn qua bụng anh ấy, nhẹ nhàng ôm lấy anh ấy rồi dùng tốc độ nhanh nhất bay về căn biệt thự Phùng Đông.
Bình luận facebook