Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39-40
Chương 39: Chỉ là một công cụ
Chương 39: Chỉ là một công cụ
Tô Dĩ Thâm cười gượng, vì Tô Dĩ Thần nói quá đúng, quả là anh ta rất quan tâm đến Đường Thiên Tuyết. Nhưng trớ trêu, Đường Thiên Tuyết lại là em dâu của anh ta, mặc dù nhìn thấy cô chịu khổ, Tô Dĩ Thần cũng chẳng yêu thương gì cô, nhưng chuyện này anh ta cũng chỉ giữ trong lòng vì dù nói thế nào đi chăng nữa, về thuần phong mỹ tục đó là điều không đứng đắn.
Trong lúc ấp úng không biết làm sao trả lời mới phải, Tô Diệc Phàm đột nhiên đi ngang qua gọi Tô Dĩ Thần vào văn phòng nói chuyện.
Cuộc hội thoại ngại ngùng này cứ thế mà kết thúc, Tô Dĩ Thần đi lướt qua không nói gì thêm, Tô Dĩ Thâm thở dài rồi cũng nhanh chóng đi đường của mình.
"Chủ tịch gọi con có việc gì sao?"
Sau cuộc họp, vạch mặt được Tô Diệc Hải xảo trá nhưng Tô Diệc Phàm vẫn vẻ mặt không mấy vui vẻ, tâm tình còn có chút khó chịu.
"Con định dây dưa không ly hôn với cô ta đến khi nào, ta nghĩ chúng ta đã nói rõ mọi chuyện khi ở Anh rồi."
Tô Dĩ Thần nét mặt không biểu lộ một chút cảm xúc, anh ngồi xuống rót chén trà bình thản nói.
Chương 39: Chỉ là một công cụ
"Đợi một thời gian nữa, cô ấy vừa mới sảy thai, nếu con ly hôn vào lúc này báo chí lại có dịp lên bài để viết, lúc đó cũng không phải là chuyện tốt gì."
Tô Diệc Phàm hơi cau mày lại.
"Hừm, Đường Thiên Tuyết lần này lại đắc tội nặng với Hoắc Diêm, cô ta nhất định sẽ liên lụy con, nên cố mà sắp xếp đi. Con sắp tiếp quản vị trí chủ tịch này, con đường không phải là dễ dàng, vậy nên đừng có để một người phụ nữ không có tiền đồ làm ảnh hưởng. Vẫn là lời khuyên cũ dành cho con, bất chấp để bảo vệ một thứ khi bản thân chưa đủ lớn mạnh thì kết quả vẫn chỉ là con số 0 thôi. Đợi khi con trở thành kẻ mạnh nhất rồi, lúc đó con có làm gì ta cũng không cản."
Tô Dĩ Thần không trả lời, anh vẫn tự nhiên đưa ly trà lên môi, nhấp một ngụm, ánh mắt tuy tỏ ra không có gì nhưng bên trong lại hỗn tạp khó đoán.
Hoắc Diêm mà Tô Diệc Phàm vừa nhắc tới cũng chính là chủ tịch của Hoắc Sơn, một tập đoàn có sức mạnh ngang ngửa với T&T.
Ngày Tô Dĩ Thần sang Anh, Tô Diệc Phàm đã nói cho anh biết một tin, Đường Mạn Đình hóa ra không phải là con gái của Đường Ngạo Thiên, mà là con gái của Dụ Lam Lam và Hoắc Diêm.
Chương 39: Chỉ là một công cụ
Hoắc Diêm đã tìm Dụ Lam Lam suốt hai mươi mấy năm, không ngờ bà ấy lại mang đứa con của hai người họ lẩn trốn dưới danh phận phu nhân Đường gia.
Vì vụ việc của Đường Thiên Tuyết được báo chí đăng rất rầm rộ, khi ông ta biết con gái của mình bị Đường Thiên Tuyết làm cho dính đến vòng lao lý, ông ta đã rất tức giận.
Hoắc Diêm là một doanh nhân nổi tiếng với nhiều mánh khóe và chiêu trò hiểm độc, ông ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Đường Thiên Tuyết cũng như những người ở bên cạnh cô. Tô Diệc Phàm càng không muốn Tô Dĩ Thần vì có một người vợ như vậy mà đe dọa đến vị trí vừa mới gánh vác còn non yếu của anh, nên đã nhất quyết muốn anh ly hôn.
Tô Dĩ Thần từ đầu vẫn không hề tỏ ra phản đối ý muốn của bố mình, nhưng những biểu hiện của anh khi nghe những việc này chỉ là bình thản.
Anh đặt nhẹ ly trà xuống, vẫn bằng một giọng không nóng không lạnh nói.
"Bố, con cũng tự có trù tính riêng, con biết bố vì muốn tốt cho con, tốt cho tập đoàn, nhưng con xin bố đừng can thiệp vào, con nhất định không để tập đoàn xảy ra vấn đề đâu."
"Hừ, ta sẽ không can thiệp vào, nhưng nếu như vì nó mà con hay T&T xảy ra biến cố, thì đừng trách ta nói không giữ lời."
Chương 39: Chỉ là một công cụ
Tô Diệc Phàm nói xong thì chống tay đứng dậy. Ông tin tưởng Tô Dĩ Thần không phải là một người vì phụ nữ mà có thể đánh mất tiền đồ.
Tô Diệc Phàm vừa rời đi, Thính Văn bước vào, anh ta e dè hỏi.
"Tô thiếu, cô Đường vừa gọi hỏi, tối nay anh có về không?"
Tô Dĩ Thần không cần lưỡng lự, lập tức buông ra một chữ.
"Có."
Tay anh xoa miết miệng ly trà, trong đầu nghĩ ngợi.
"Hừ, một người đàn ông thì đương nhiên sự nghiệp phải đặt lên hàng đầu. Phụ nữ ư? Chẳng qua chỉ là một công cụ làm cho cuộc sống đỡ nhàm chán, không có người này, thì sẽ có người khác…"
Một suy nghĩ vụt qua trong đầu với một sự kiêu ngạo, Tô Dĩ Thần không nghĩ anh sẽ có lúc hối hận.
Rốt cuộc, một từ 'có' của Tô Dĩ Thần đã khiến cho Đường Thiên Tuyết đợi tới tận sáng.
Đường Thiên Tuyết vốn là người đa sầu đa cảm, mỗi lúc rảnh rỗi lại khiến cô nghĩ ngợi linh tinh.
Chương 39: Chỉ là một công cụ
Nhưng cô có nghĩ đến mức nào cũng chỉ nghĩ là Tô Dĩ Thần không thể nguôi ngoai ngay sau khi mất con và cô cũng chẳng nghĩ được lý do nào khác nữa. Một phần có lẽ cô cảm thấy tội lỗi, áy náy vì mình chính là nguyên nhân nên cô không hề thấy giận mỗi khi anh trách móc cô nặng nề.
Anh nói anh thích cô, cô tin anh thật lòng, bởi vì chính cô cũng thật lòng thích anh, thậm chí bây giờ đã yêu anh sâu đậm rồi. Cô chưa bao giờ đặt nhiều tình cảm vào một người đến như thế, cũng chưa từng tin ai đến mức ngây ngốc như thế này, cô vẫn tin có một lúc nào đó, mọi thứ sẽ trở nên bình thường trở lại. Cả cô, anh và Tiểu Di lại có khoảng thời gian vui vẻ như lúc trước.
Đường Thiên Tuyết vẫn ôm hy vọng, cô đợi, lại đợi. Kim ngắn của đồng hồ đã trôi qua mấy vòng, cô ngủ gật rồi giật mình tỉnh dậy trong đêm không biết bao nhiêu lần, đến lần cuối cùng khi mở mắt ra thì ánh sáng cũng đã ngập tràn căn phòng.
Cô vội vã mở điện thoại ra xem, nhưng đến một tin nhắn hay một cuộc gọi nhỡ từ anh đều không có, trong lòng đột nhiên hụt hẫng lạ thường.
Mỗi lúc như thế Đường Thiên Tuyết lại tự nghĩ ra một lý do thích hợp để bao biện cho anh, cô lại cười như tự an ủi chính mình.
Chương 39: Chỉ là một công cụ
"Có lẽ anh ấy bận quá không có thời gian báo cho mình, người làm kinh doanh thường như thế, mình không trách anh ấy được."
Đường Thiên Tuyết lấy lại tâm trạng phấn chấn, nếu anh đã bận rộn thì với nhiệm vụ của một người vợ đương nhiên là phải quan tâm cho chồng rồi.
Cô gọi điện thoại xin nghỉ ở tòa soạn một ngày, sau đó chuẩn bị soạn một ít đồ đạc và làm điểm tâm định mang đến cho anh.
Trước khi đi, cô đã gọi cho anh vài lần, nhưng nhưng anh không nghe máy. Cô lại nghĩ anh có thể đang bận hay ngủ quên nên cô đã đến thẳng công ty.
Lần đầu đến đây với tư cách là vợ của Tô Dĩ Thần nên Đường Thiên Tuyết có chút hồi hộp, vì đã biết văn phòng của anh ở đâu rồi nên cô đi lên thẳng. Cô không để ý ánh mắt người khác lắm nhưng cô cứ có cảm giác mọi người nhìn cô chằm chằm rất kỳ quặc, cửa thang máy vừa mở là cô đã ba chân bốn cẳng mà đi thật nhanh.
Chắc là vì cô đến sớm quá nên trước văn phòng của Tô Dĩ Thần không có ai cả, cửa phòng cũng không thấy khóa nên cô đã tự ý đi vào.
Văn phòng trống trơn chẳng có ai, cô bước đến đặt hai túi đồ lên bàn, ngó quanh một hồi cô lại phát hiện trong phòng có một cánh cửa khác.
Văn phòng trống trơn chẳng có ai, cô bước đến đặt hai túi đồ lên bàn, ngó quanh một hồi cô lại phát hiện trong phòng có một cánh cửa khác.
"Thường thì những người có chức vụ cao như anh ấy sẽ có phòng nghỉ riêng ngay trong phòng làm việc, anh ấy không lẽ đang ngủ bên trong đó sao?"
Đường Thiên Tuyết định bụng nghĩ, cô bước tới gần, nhưng tay cô còn chưa chạm vào cửa thì cánh cửa đã mở ra bởi một người bên trong.
Cô trong phút chốc đứng hình, tay chân cứng đờ, đôi mắt mở lớn không thể chớp, cổ họng bỗng nhiên cháy khô không thốt nổi nên lời.
Chương 40: Không một lời giải thích
Chương 40: Không một lời giải thích
Trước mắt Đường Thiên Tuyết là một cô gái có thân hình nóng bỏng, dây áo của cô ta rơi trên cánh tay, son thì có hơi lem luốc một ít, cô còn để ý thấy trên cổ tay của cô ta có dấu hằn đỏ. Thật khó để cô không liên tưởng đến điều gì đó không đứng đắn.
Thấy Đường Thiên Tuyết, cô gái này không có vẻ gì là ngượng ngùng, thậm chí còn cười tươi rất tự nhiên.
"Ô, ai đây, Tô thiếu, hình như anh có khách kìa."
Cô ta hơi quay mặt vào bên trong nói, Đường Thiên Tuyết lòng ngực nóng bừng, chân cô hơi run, thụt lùi về phía sau khi Tô Dĩ Thần bước ra vài bước để nhìn. Bộ dạng của anh giống như vừa mới tắm xong, anh mặc một chiếc áo choàng tắm buộc dây qua loa, tóc hơi ướt.
Anh nhìn ra, hai đôi mắt chạm vào nhau, cả anh và cô trong khoảnh khắc đó đều không biết nói gì.
Cô gái kia khi thấy bầu không khí có vẻ không đúng, cô ta hơi cười, quay lại nhìn Tô Dĩ Thần nói.
"Vậy, em không làm phiền hai người nữa, em đi trước đây, gặp lại anh sau."
Cô ta làm động tác hôn gió, đi lướt qua cô còn hơi cúi đầu, nụ cười trên môi vẫn nở điềm nhiên. Là cô ta không biết cô là ai hay là biết rồi mà vẫn giả vờ? Đường Thiên Tuyết cũng không rõ câu trả lời.
Chương 40: Không một lời giải thích
Cô vẫn nhìn anh, đôi mắt tựa hố sâu không thấy đáy, bàn tay siết chặt, miệng vẫn không thể thốt nên lời.
Nhìn đủ rồi, Tô Dĩ Thần đột nhiên lên tiếng trước, điều đáng chú ý là anh cư xử như vừa rồi chẳng có gì xảy ra vậy, thái độ của anh vô tư đến mức khiến cô lạnh toát.
"Mang đồ đến cho anh sao? Đem vào đây đi."
Đường Thiên Tuyết vẫn chôn chân một chỗ không nhúc nhích, sắc mặt âm trầm nói.
"Anh không muốn giải thích gì à?"
Tô Dĩ Thần thản nhiên vừa làm việc của mình vừa trả lời cô, có vẻ anh không hề để tâm đến việc cô sẽ hiểu lầm, anh mặc kệ cô đang nghĩ gì, thái độ của anh vẫn dửng dưng không thay đổi.
"Thấy cũng đã thấy rồi, em còn cần giải thích gì nữa?"
Đường Thiên Tuyết vẫn cố kìm nén cảm xúc uất nghẹn ngay lúc này mà bình tĩnh hỏi thêm một câu.
"Vậy nếu em muốn biết lý do, anh có nói cho em không? Bởi vì em làm mất con của anh?"
Chương 40: Không một lời giải thích
"Đúng."
Tô Dĩ Thần không ngại ngần gì mà quăng cho cô một chữ lạnh hơn cả một tảng băng. Nước mắt lắng đọng ở khóe mắt cũng nặng dần rồi không chịu được nữa mà lăn xuống.
Cô hít sâu, sống mũi cay cay đã đỏ lên, cô nhìn thẳng vào một người thậm chí còn không thèm để ý đến cô đang như thế nào. Cô nói, giọng hơi nghẹn lại ở cổ họng.
"Vậy anh nghĩ em không đau lòng sao? Nó đâu phải là con của một mình anh, vì là lỗi của em nên em đã rất cố gắng sửa chữa, bù đắp. Còn anh càng lúc càng đẩy em ra xa không có dấu hiệu dừng lại, rốt cuộc anh…"
"Em đừng huyên thuyên nữa được không? Em không có tư cách chất vấn anh."
Tô Dĩ Thần cắt ngang lời của cô bằng một câu nói lạnh nhạt, xen lẫn một chút cảnh cáo, đôi mắt anh hơi gườm lại nhìn cô, như cô là một thứ gì đó rất phiền toái.
Đến mức này rồi, Đường Thiên Tuyết cũng không còn muốn kéo vãn gì nữa, những việc nên làm cô đã làm hết mình, người không đón nhận chính là anh.
Cô bật cười, một nụ cười nhạt nhẽo, bất cần đến chưa từng thấy.
Chương 40: Không một lời giải thích
"Vậy ra có lẽ anh đã lầm rồi, lúc trước thay vì nói thích em thì anh nên nói thích một người phụ nữ biết sinh con cho anh thì đúng hơn."
Nói xong, cô không buồn nán lại mà quay lưng đi ngay lập tức, nhìn thấy hai túi đồ trên bàn, đồ của anh thì cô vẫn để lại đó, nhưng còn túi điểm tâm, cô thẳng thừng mang nó đi vứt vào sọt rác.
Cô ra ngoài, như trút hết oán giận vào cánh cửa mà đóng nó thật mạnh, âm thanh phát ra như muốn chẻ cánh cửa ra làm đôi.
Tô Dĩ Thần đứng bất động một lúc, bất ngờ anh siết chặt điện thoại ném vào bình hoa làm cả hai vỡ tan, mái tóc anh rủ xuống che đi đôi mắt, tâm trạng tệ hại vô cùng. Anh không ngờ rằng cũng có một lúc anh vì phụ nữ mà trong lòng khó chịu đến mức này.
Anh cứ nghĩ buông là dễ, nhưng cho đến bây giờ chính anh lại là người chần chừ không đưa ra được quyết định rõ ràng, sự kiêu ngạo trong lý trí đang không cho phép anh bi lụy, anh tuyệt đối không thể để thứ gọi là tình cảm hạ gục.
Đường Thiên Tuyết cố nén nước mắt để rời khỏi đây càng sớm càng tốt, một ngày tưởng chừng như tốt đẹp hóa ra chỉ là do cô tự biên tự diễn.
Chương 40: Không một lời giải thích
Đúng là Tô Dĩ Thần là một người cô không thể hiểu được, cũng không thể nắm bắt dù cho có cố gắng đến mấy. Những lời nói hoa mỹ như lời dụ ngọt đối tác, đến khi hết giá trị là có thể phủi tay như không hề quen biết. Nếu cô có thể nhìn rõ đạo lý này ngay từ đầu ở một con người như anh, thì bây giờ trái tim cô cũng không đau đến thế.
Đường Thiên Tuyết gục đầu xuống mà đi, cô bước nhanh, vừa đi vừa lau khô thứ làm khuôn mặt của cô trở nên ướt át ủy mị, cô không muốn ai nhìn thấy bộ dạng đáng xấu hổ, của mình ngay lúc này.
Bất ngờ ở khúc giao nhau của hai hành lang, Đường Thiên Tuyết đi nhanh qua chẳng để ý đã đâm sầm vào một người, cả hai đều đi ra từ góc khuất nên chẳng ai nhìn thấy ai.
Người mà Đường Thiên Tuyết va phải là một người đàn ông, anh ta thân hình cứng cáp nên cô yếu hơn đã theo quán tính mà ngã bật ra phía sau, người kia phản xạ nhanh nên ngay lập tức đã nắm được lấy tay cô và kéo lại kịp lúc.
"Cô không sao chứ?"
Đường Thiên Tuyết vội vã tách khỏi người của anh ta, cô liên tục lắc đầu thay cho câu trả lời.
Người này nhíu mày nhìn cô chăm chăm, bỗng nhiên hai mắt anh ta sáng rỡ.
Chương 40: Không một lời giải thích
"Thiên Tuyết, là em sao?"
Giọng nói này có chút quen thuộc, Đường Thiên Tuyết ngẩng mặt nhìn lên, cô cũng kinh ngạc không kém.
"Anh Dĩ Thâm!"
Mấy tháng không gặp, không ngờ lại gặp được Tô Dĩ Thâm trong tình huống này, Đường Thiên Tuyết có phần hổ thẹn. Nhưng Tô Dĩ Thâm thì khác, anh ta vui hơn cả khi ký được hợp đồng hàng trăm triệu.
"Đúng là em rồi, đã lâu rồi không gặp. Anh thấy trên báo nói em bị sảy thai, bây giờ sức khỏe của em sao rồi? Đã ổn hơn chưa?"
Đường Thiên Tuyết trong giây lát có hơi sững người, những câu hỏi đó đáng lẽ ra Tô Dĩ Thần phải là người hỏi đầu tiên, vậy mà mọi thứ như một giấc mơ vậy. Thực tế Tô Dĩ Thâm lại là người làm điều đó, mặc dù cô rất tủi thân, nhưng nhận được sự quan tâm ít ỏi trong lúc như thế này cô thực sự rất cảm kích.
"Em đã không sao rồi, mọi thứ đều ổn."
Tô Dĩ Thâm nghe xong câu trả lời có vẻ thở phào, anh ta lại hỏi, giọng hơi trầm xuống.
Chương 40: Không một lời giải thích
"Em đến đây gặp Dĩ Thần sao? Vậy đã gặp được chưa?"
Đường Thiên Tuyết gật đầu nhẹ.
"Ừm, gặp được rồi."
Tô Dĩ Thâm để ý thấy thần sắc của Đường Thiên Tuyết có phần lắng xuống, mặt cô quay đi như đang tránh né điều gì, thế nhưng anh ta đã thấy được, bất giác đưa tay lên vai của cô xoay lại hỏi.
"Sao mắt đỏ vậy, em khóc ư? Hai người cãi nhau?"
Đường Thiên Tuyết không biết vì sao lại vội xua tay phủ định, cô ngước mặt lên cố ý cong khóe môi lên cười để chứng minh.
"Không, là bụi… bụi bay vào mắt thôi, ha ha."
Đường Thiên Tuyết lại đưa tay lên dụi dụi mắt, sau đó nói tiếp.
"Nếu không có việc gì thì em đi trước đây, không làm phiền anh nữa, em xin phép."
Cô lách qua người Tô Dĩ Thâm định rời đi, nhưng bước đi chưa trọn một bước đã đột ngột bị anh ta bắt lấy tay khiến cô có hơi giật mình, anh ta gấp gáp nói như sợ cô đi mất.
"Anh cũng đang có việc ra ngoài đây, để anh đưa em về."
Chương 39: Chỉ là một công cụ
Chương 39: Chỉ là một công cụ
Tô Dĩ Thâm cười gượng, vì Tô Dĩ Thần nói quá đúng, quả là anh ta rất quan tâm đến Đường Thiên Tuyết. Nhưng trớ trêu, Đường Thiên Tuyết lại là em dâu của anh ta, mặc dù nhìn thấy cô chịu khổ, Tô Dĩ Thần cũng chẳng yêu thương gì cô, nhưng chuyện này anh ta cũng chỉ giữ trong lòng vì dù nói thế nào đi chăng nữa, về thuần phong mỹ tục đó là điều không đứng đắn.
Trong lúc ấp úng không biết làm sao trả lời mới phải, Tô Diệc Phàm đột nhiên đi ngang qua gọi Tô Dĩ Thần vào văn phòng nói chuyện.
Cuộc hội thoại ngại ngùng này cứ thế mà kết thúc, Tô Dĩ Thần đi lướt qua không nói gì thêm, Tô Dĩ Thâm thở dài rồi cũng nhanh chóng đi đường của mình.
"Chủ tịch gọi con có việc gì sao?"
Sau cuộc họp, vạch mặt được Tô Diệc Hải xảo trá nhưng Tô Diệc Phàm vẫn vẻ mặt không mấy vui vẻ, tâm tình còn có chút khó chịu.
"Con định dây dưa không ly hôn với cô ta đến khi nào, ta nghĩ chúng ta đã nói rõ mọi chuyện khi ở Anh rồi."
Tô Dĩ Thần nét mặt không biểu lộ một chút cảm xúc, anh ngồi xuống rót chén trà bình thản nói.
Chương 39: Chỉ là một công cụ
"Đợi một thời gian nữa, cô ấy vừa mới sảy thai, nếu con ly hôn vào lúc này báo chí lại có dịp lên bài để viết, lúc đó cũng không phải là chuyện tốt gì."
Tô Diệc Phàm hơi cau mày lại.
"Hừm, Đường Thiên Tuyết lần này lại đắc tội nặng với Hoắc Diêm, cô ta nhất định sẽ liên lụy con, nên cố mà sắp xếp đi. Con sắp tiếp quản vị trí chủ tịch này, con đường không phải là dễ dàng, vậy nên đừng có để một người phụ nữ không có tiền đồ làm ảnh hưởng. Vẫn là lời khuyên cũ dành cho con, bất chấp để bảo vệ một thứ khi bản thân chưa đủ lớn mạnh thì kết quả vẫn chỉ là con số 0 thôi. Đợi khi con trở thành kẻ mạnh nhất rồi, lúc đó con có làm gì ta cũng không cản."
Tô Dĩ Thần không trả lời, anh vẫn tự nhiên đưa ly trà lên môi, nhấp một ngụm, ánh mắt tuy tỏ ra không có gì nhưng bên trong lại hỗn tạp khó đoán.
Hoắc Diêm mà Tô Diệc Phàm vừa nhắc tới cũng chính là chủ tịch của Hoắc Sơn, một tập đoàn có sức mạnh ngang ngửa với T&T.
Ngày Tô Dĩ Thần sang Anh, Tô Diệc Phàm đã nói cho anh biết một tin, Đường Mạn Đình hóa ra không phải là con gái của Đường Ngạo Thiên, mà là con gái của Dụ Lam Lam và Hoắc Diêm.
Chương 39: Chỉ là một công cụ
Hoắc Diêm đã tìm Dụ Lam Lam suốt hai mươi mấy năm, không ngờ bà ấy lại mang đứa con của hai người họ lẩn trốn dưới danh phận phu nhân Đường gia.
Vì vụ việc của Đường Thiên Tuyết được báo chí đăng rất rầm rộ, khi ông ta biết con gái của mình bị Đường Thiên Tuyết làm cho dính đến vòng lao lý, ông ta đã rất tức giận.
Hoắc Diêm là một doanh nhân nổi tiếng với nhiều mánh khóe và chiêu trò hiểm độc, ông ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Đường Thiên Tuyết cũng như những người ở bên cạnh cô. Tô Diệc Phàm càng không muốn Tô Dĩ Thần vì có một người vợ như vậy mà đe dọa đến vị trí vừa mới gánh vác còn non yếu của anh, nên đã nhất quyết muốn anh ly hôn.
Tô Dĩ Thần từ đầu vẫn không hề tỏ ra phản đối ý muốn của bố mình, nhưng những biểu hiện của anh khi nghe những việc này chỉ là bình thản.
Anh đặt nhẹ ly trà xuống, vẫn bằng một giọng không nóng không lạnh nói.
"Bố, con cũng tự có trù tính riêng, con biết bố vì muốn tốt cho con, tốt cho tập đoàn, nhưng con xin bố đừng can thiệp vào, con nhất định không để tập đoàn xảy ra vấn đề đâu."
"Hừ, ta sẽ không can thiệp vào, nhưng nếu như vì nó mà con hay T&T xảy ra biến cố, thì đừng trách ta nói không giữ lời."
Chương 39: Chỉ là một công cụ
Tô Diệc Phàm nói xong thì chống tay đứng dậy. Ông tin tưởng Tô Dĩ Thần không phải là một người vì phụ nữ mà có thể đánh mất tiền đồ.
Tô Diệc Phàm vừa rời đi, Thính Văn bước vào, anh ta e dè hỏi.
"Tô thiếu, cô Đường vừa gọi hỏi, tối nay anh có về không?"
Tô Dĩ Thần không cần lưỡng lự, lập tức buông ra một chữ.
"Có."
Tay anh xoa miết miệng ly trà, trong đầu nghĩ ngợi.
"Hừ, một người đàn ông thì đương nhiên sự nghiệp phải đặt lên hàng đầu. Phụ nữ ư? Chẳng qua chỉ là một công cụ làm cho cuộc sống đỡ nhàm chán, không có người này, thì sẽ có người khác…"
Một suy nghĩ vụt qua trong đầu với một sự kiêu ngạo, Tô Dĩ Thần không nghĩ anh sẽ có lúc hối hận.
Rốt cuộc, một từ 'có' của Tô Dĩ Thần đã khiến cho Đường Thiên Tuyết đợi tới tận sáng.
Đường Thiên Tuyết vốn là người đa sầu đa cảm, mỗi lúc rảnh rỗi lại khiến cô nghĩ ngợi linh tinh.
Chương 39: Chỉ là một công cụ
Nhưng cô có nghĩ đến mức nào cũng chỉ nghĩ là Tô Dĩ Thần không thể nguôi ngoai ngay sau khi mất con và cô cũng chẳng nghĩ được lý do nào khác nữa. Một phần có lẽ cô cảm thấy tội lỗi, áy náy vì mình chính là nguyên nhân nên cô không hề thấy giận mỗi khi anh trách móc cô nặng nề.
Anh nói anh thích cô, cô tin anh thật lòng, bởi vì chính cô cũng thật lòng thích anh, thậm chí bây giờ đã yêu anh sâu đậm rồi. Cô chưa bao giờ đặt nhiều tình cảm vào một người đến như thế, cũng chưa từng tin ai đến mức ngây ngốc như thế này, cô vẫn tin có một lúc nào đó, mọi thứ sẽ trở nên bình thường trở lại. Cả cô, anh và Tiểu Di lại có khoảng thời gian vui vẻ như lúc trước.
Đường Thiên Tuyết vẫn ôm hy vọng, cô đợi, lại đợi. Kim ngắn của đồng hồ đã trôi qua mấy vòng, cô ngủ gật rồi giật mình tỉnh dậy trong đêm không biết bao nhiêu lần, đến lần cuối cùng khi mở mắt ra thì ánh sáng cũng đã ngập tràn căn phòng.
Cô vội vã mở điện thoại ra xem, nhưng đến một tin nhắn hay một cuộc gọi nhỡ từ anh đều không có, trong lòng đột nhiên hụt hẫng lạ thường.
Mỗi lúc như thế Đường Thiên Tuyết lại tự nghĩ ra một lý do thích hợp để bao biện cho anh, cô lại cười như tự an ủi chính mình.
Chương 39: Chỉ là một công cụ
"Có lẽ anh ấy bận quá không có thời gian báo cho mình, người làm kinh doanh thường như thế, mình không trách anh ấy được."
Đường Thiên Tuyết lấy lại tâm trạng phấn chấn, nếu anh đã bận rộn thì với nhiệm vụ của một người vợ đương nhiên là phải quan tâm cho chồng rồi.
Cô gọi điện thoại xin nghỉ ở tòa soạn một ngày, sau đó chuẩn bị soạn một ít đồ đạc và làm điểm tâm định mang đến cho anh.
Trước khi đi, cô đã gọi cho anh vài lần, nhưng nhưng anh không nghe máy. Cô lại nghĩ anh có thể đang bận hay ngủ quên nên cô đã đến thẳng công ty.
Lần đầu đến đây với tư cách là vợ của Tô Dĩ Thần nên Đường Thiên Tuyết có chút hồi hộp, vì đã biết văn phòng của anh ở đâu rồi nên cô đi lên thẳng. Cô không để ý ánh mắt người khác lắm nhưng cô cứ có cảm giác mọi người nhìn cô chằm chằm rất kỳ quặc, cửa thang máy vừa mở là cô đã ba chân bốn cẳng mà đi thật nhanh.
Chắc là vì cô đến sớm quá nên trước văn phòng của Tô Dĩ Thần không có ai cả, cửa phòng cũng không thấy khóa nên cô đã tự ý đi vào.
Văn phòng trống trơn chẳng có ai, cô bước đến đặt hai túi đồ lên bàn, ngó quanh một hồi cô lại phát hiện trong phòng có một cánh cửa khác.
Văn phòng trống trơn chẳng có ai, cô bước đến đặt hai túi đồ lên bàn, ngó quanh một hồi cô lại phát hiện trong phòng có một cánh cửa khác.
"Thường thì những người có chức vụ cao như anh ấy sẽ có phòng nghỉ riêng ngay trong phòng làm việc, anh ấy không lẽ đang ngủ bên trong đó sao?"
Đường Thiên Tuyết định bụng nghĩ, cô bước tới gần, nhưng tay cô còn chưa chạm vào cửa thì cánh cửa đã mở ra bởi một người bên trong.
Cô trong phút chốc đứng hình, tay chân cứng đờ, đôi mắt mở lớn không thể chớp, cổ họng bỗng nhiên cháy khô không thốt nổi nên lời.
Chương 40: Không một lời giải thích
Chương 40: Không một lời giải thích
Trước mắt Đường Thiên Tuyết là một cô gái có thân hình nóng bỏng, dây áo của cô ta rơi trên cánh tay, son thì có hơi lem luốc một ít, cô còn để ý thấy trên cổ tay của cô ta có dấu hằn đỏ. Thật khó để cô không liên tưởng đến điều gì đó không đứng đắn.
Thấy Đường Thiên Tuyết, cô gái này không có vẻ gì là ngượng ngùng, thậm chí còn cười tươi rất tự nhiên.
"Ô, ai đây, Tô thiếu, hình như anh có khách kìa."
Cô ta hơi quay mặt vào bên trong nói, Đường Thiên Tuyết lòng ngực nóng bừng, chân cô hơi run, thụt lùi về phía sau khi Tô Dĩ Thần bước ra vài bước để nhìn. Bộ dạng của anh giống như vừa mới tắm xong, anh mặc một chiếc áo choàng tắm buộc dây qua loa, tóc hơi ướt.
Anh nhìn ra, hai đôi mắt chạm vào nhau, cả anh và cô trong khoảnh khắc đó đều không biết nói gì.
Cô gái kia khi thấy bầu không khí có vẻ không đúng, cô ta hơi cười, quay lại nhìn Tô Dĩ Thần nói.
"Vậy, em không làm phiền hai người nữa, em đi trước đây, gặp lại anh sau."
Cô ta làm động tác hôn gió, đi lướt qua cô còn hơi cúi đầu, nụ cười trên môi vẫn nở điềm nhiên. Là cô ta không biết cô là ai hay là biết rồi mà vẫn giả vờ? Đường Thiên Tuyết cũng không rõ câu trả lời.
Chương 40: Không một lời giải thích
Cô vẫn nhìn anh, đôi mắt tựa hố sâu không thấy đáy, bàn tay siết chặt, miệng vẫn không thể thốt nên lời.
Nhìn đủ rồi, Tô Dĩ Thần đột nhiên lên tiếng trước, điều đáng chú ý là anh cư xử như vừa rồi chẳng có gì xảy ra vậy, thái độ của anh vô tư đến mức khiến cô lạnh toát.
"Mang đồ đến cho anh sao? Đem vào đây đi."
Đường Thiên Tuyết vẫn chôn chân một chỗ không nhúc nhích, sắc mặt âm trầm nói.
"Anh không muốn giải thích gì à?"
Tô Dĩ Thần thản nhiên vừa làm việc của mình vừa trả lời cô, có vẻ anh không hề để tâm đến việc cô sẽ hiểu lầm, anh mặc kệ cô đang nghĩ gì, thái độ của anh vẫn dửng dưng không thay đổi.
"Thấy cũng đã thấy rồi, em còn cần giải thích gì nữa?"
Đường Thiên Tuyết vẫn cố kìm nén cảm xúc uất nghẹn ngay lúc này mà bình tĩnh hỏi thêm một câu.
"Vậy nếu em muốn biết lý do, anh có nói cho em không? Bởi vì em làm mất con của anh?"
Chương 40: Không một lời giải thích
"Đúng."
Tô Dĩ Thần không ngại ngần gì mà quăng cho cô một chữ lạnh hơn cả một tảng băng. Nước mắt lắng đọng ở khóe mắt cũng nặng dần rồi không chịu được nữa mà lăn xuống.
Cô hít sâu, sống mũi cay cay đã đỏ lên, cô nhìn thẳng vào một người thậm chí còn không thèm để ý đến cô đang như thế nào. Cô nói, giọng hơi nghẹn lại ở cổ họng.
"Vậy anh nghĩ em không đau lòng sao? Nó đâu phải là con của một mình anh, vì là lỗi của em nên em đã rất cố gắng sửa chữa, bù đắp. Còn anh càng lúc càng đẩy em ra xa không có dấu hiệu dừng lại, rốt cuộc anh…"
"Em đừng huyên thuyên nữa được không? Em không có tư cách chất vấn anh."
Tô Dĩ Thần cắt ngang lời của cô bằng một câu nói lạnh nhạt, xen lẫn một chút cảnh cáo, đôi mắt anh hơi gườm lại nhìn cô, như cô là một thứ gì đó rất phiền toái.
Đến mức này rồi, Đường Thiên Tuyết cũng không còn muốn kéo vãn gì nữa, những việc nên làm cô đã làm hết mình, người không đón nhận chính là anh.
Cô bật cười, một nụ cười nhạt nhẽo, bất cần đến chưa từng thấy.
Chương 40: Không một lời giải thích
"Vậy ra có lẽ anh đã lầm rồi, lúc trước thay vì nói thích em thì anh nên nói thích một người phụ nữ biết sinh con cho anh thì đúng hơn."
Nói xong, cô không buồn nán lại mà quay lưng đi ngay lập tức, nhìn thấy hai túi đồ trên bàn, đồ của anh thì cô vẫn để lại đó, nhưng còn túi điểm tâm, cô thẳng thừng mang nó đi vứt vào sọt rác.
Cô ra ngoài, như trút hết oán giận vào cánh cửa mà đóng nó thật mạnh, âm thanh phát ra như muốn chẻ cánh cửa ra làm đôi.
Tô Dĩ Thần đứng bất động một lúc, bất ngờ anh siết chặt điện thoại ném vào bình hoa làm cả hai vỡ tan, mái tóc anh rủ xuống che đi đôi mắt, tâm trạng tệ hại vô cùng. Anh không ngờ rằng cũng có một lúc anh vì phụ nữ mà trong lòng khó chịu đến mức này.
Anh cứ nghĩ buông là dễ, nhưng cho đến bây giờ chính anh lại là người chần chừ không đưa ra được quyết định rõ ràng, sự kiêu ngạo trong lý trí đang không cho phép anh bi lụy, anh tuyệt đối không thể để thứ gọi là tình cảm hạ gục.
Đường Thiên Tuyết cố nén nước mắt để rời khỏi đây càng sớm càng tốt, một ngày tưởng chừng như tốt đẹp hóa ra chỉ là do cô tự biên tự diễn.
Chương 40: Không một lời giải thích
Đúng là Tô Dĩ Thần là một người cô không thể hiểu được, cũng không thể nắm bắt dù cho có cố gắng đến mấy. Những lời nói hoa mỹ như lời dụ ngọt đối tác, đến khi hết giá trị là có thể phủi tay như không hề quen biết. Nếu cô có thể nhìn rõ đạo lý này ngay từ đầu ở một con người như anh, thì bây giờ trái tim cô cũng không đau đến thế.
Đường Thiên Tuyết gục đầu xuống mà đi, cô bước nhanh, vừa đi vừa lau khô thứ làm khuôn mặt của cô trở nên ướt át ủy mị, cô không muốn ai nhìn thấy bộ dạng đáng xấu hổ, của mình ngay lúc này.
Bất ngờ ở khúc giao nhau của hai hành lang, Đường Thiên Tuyết đi nhanh qua chẳng để ý đã đâm sầm vào một người, cả hai đều đi ra từ góc khuất nên chẳng ai nhìn thấy ai.
Người mà Đường Thiên Tuyết va phải là một người đàn ông, anh ta thân hình cứng cáp nên cô yếu hơn đã theo quán tính mà ngã bật ra phía sau, người kia phản xạ nhanh nên ngay lập tức đã nắm được lấy tay cô và kéo lại kịp lúc.
"Cô không sao chứ?"
Đường Thiên Tuyết vội vã tách khỏi người của anh ta, cô liên tục lắc đầu thay cho câu trả lời.
Người này nhíu mày nhìn cô chăm chăm, bỗng nhiên hai mắt anh ta sáng rỡ.
Chương 40: Không một lời giải thích
"Thiên Tuyết, là em sao?"
Giọng nói này có chút quen thuộc, Đường Thiên Tuyết ngẩng mặt nhìn lên, cô cũng kinh ngạc không kém.
"Anh Dĩ Thâm!"
Mấy tháng không gặp, không ngờ lại gặp được Tô Dĩ Thâm trong tình huống này, Đường Thiên Tuyết có phần hổ thẹn. Nhưng Tô Dĩ Thâm thì khác, anh ta vui hơn cả khi ký được hợp đồng hàng trăm triệu.
"Đúng là em rồi, đã lâu rồi không gặp. Anh thấy trên báo nói em bị sảy thai, bây giờ sức khỏe của em sao rồi? Đã ổn hơn chưa?"
Đường Thiên Tuyết trong giây lát có hơi sững người, những câu hỏi đó đáng lẽ ra Tô Dĩ Thần phải là người hỏi đầu tiên, vậy mà mọi thứ như một giấc mơ vậy. Thực tế Tô Dĩ Thâm lại là người làm điều đó, mặc dù cô rất tủi thân, nhưng nhận được sự quan tâm ít ỏi trong lúc như thế này cô thực sự rất cảm kích.
"Em đã không sao rồi, mọi thứ đều ổn."
Tô Dĩ Thâm nghe xong câu trả lời có vẻ thở phào, anh ta lại hỏi, giọng hơi trầm xuống.
Chương 40: Không một lời giải thích
"Em đến đây gặp Dĩ Thần sao? Vậy đã gặp được chưa?"
Đường Thiên Tuyết gật đầu nhẹ.
"Ừm, gặp được rồi."
Tô Dĩ Thâm để ý thấy thần sắc của Đường Thiên Tuyết có phần lắng xuống, mặt cô quay đi như đang tránh né điều gì, thế nhưng anh ta đã thấy được, bất giác đưa tay lên vai của cô xoay lại hỏi.
"Sao mắt đỏ vậy, em khóc ư? Hai người cãi nhau?"
Đường Thiên Tuyết không biết vì sao lại vội xua tay phủ định, cô ngước mặt lên cố ý cong khóe môi lên cười để chứng minh.
"Không, là bụi… bụi bay vào mắt thôi, ha ha."
Đường Thiên Tuyết lại đưa tay lên dụi dụi mắt, sau đó nói tiếp.
"Nếu không có việc gì thì em đi trước đây, không làm phiền anh nữa, em xin phép."
Cô lách qua người Tô Dĩ Thâm định rời đi, nhưng bước đi chưa trọn một bước đã đột ngột bị anh ta bắt lấy tay khiến cô có hơi giật mình, anh ta gấp gáp nói như sợ cô đi mất.
"Anh cũng đang có việc ra ngoài đây, để anh đưa em về."
Bình luận facebook