• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cô Dâu Gả Thay Của Tô Thiếu (3 Viewers)

  • Chương 41-42


Chương 41: "Người khác đã từng chạm vào cô, tôi còn không chê."
Chương 41: "Người khác đã từng chạm vào cô, tôi còn không chê."
Nơi ở của Đường Thiên Tuyết bây giờ vẫn chưa được Tô Dĩ Thần cho ai biết nên cô cũng e dè từ chối khéo, thế là Tô Dĩ Thâm lại mời cô đi uống cà phê, lần này thì đương nhiên cô không có cơ hội từ chối nữa, vì cô không muốn làm mất mặt người đã từng giúp đỡ cô khi cô còn bị ức hiếp ở Tô gia.
Trời xui đất khiến thế nào, lại có người chụp được và gửi hình ảnh Đường Thiên Tuyết và Tô Dĩ Thâm đang ngồi cùng nhau ở quán cà phê cho Tô Dĩ Thần.
Khi Tô Dĩ Thần nhận được tin nhắn nặc danh với hình ảnh tưởng chừng như một cặp đang tán tỉnh nhau kia, chỉ thấy đôi mắt anh tối sầm, bàn tay đặt trên bàn phím máy tính vô thức siết chặt.
Cơ thể anh ngồi im như tượng, nhìn những mạch máu đã nổi trên mu bàn tay, có thể đoán anh đang cố phải dồn nén một thứ cảm xúc hỗn độn mà chính bản thân anh cũng không nhận ra.
Buổi tối, không biết là vô tình hay là cố ý mà Tô Dĩ Thần lại có mặt ở ngay trước cửa phòng của Tiểu Di đúng lúc Đường Thiên Tuyết rời khỏi phòng của con bé.
"Đường Thiên Tuyết, cô quên mình đang là người có chồng ư?"

Chương 41: "Người khác đã từng chạm vào cô, tôi còn không chê."
Anh hỏi một câu như từ trên trời rơi xuống, Đường Thiên Tuyết hơi nhíu mày khó hiểu, nhưng cô cũng không buồn thắc mắc, sau đó cô lại tỏ ra không để tâm, cứ coi anh là không khí mà lướt qua.
"Cô đứng lại đó, gan của cô càng lúc càng lớn nhỉ?"
Tô Dĩ Thần gằn giọng ra lệnh, anh nói câu từ ẩn ý mà không chịu nói huỵch toẹt ra khiến cô rất khó chịu. Cô nghĩ sau chuyện lúc sáng thì giữa cô và Tô Dĩ Thần đã có một khoảng cách lớn rồi, nếu dần trở thành hai đường thẳng song song thì chẳng còn liên quan gì nữa, cô cũng không cần phải nhọc nhằn tự đoán già đoán non ý tứ của anh vì nó chả còn quan trọng.
Đường Thiên Tuyết trong đầu đang suy nghĩ dở dang một số chuyện, nên cô không muốn nói chuyện với ai, đặc biệt là Tô Dĩ Thần. Vậy là lần thứ hai, cô lại làm lơ anh mà tiếp tục bước đi.
Tô Dĩ Thần chưa từng cảm thấy bản thân bị lạnh nhạt đến mức như trở thành một trò hề tự nói tự cười thế này. Hơn cả sự mất mặt, điều khiến anh để tâm đến phát bực chính là câu hỏi anh tự hỏi trong đầu, có phải vì Tô Dĩ Thâm nên cô mới có thái độ này với anh hay không?
Tô Dĩ Thần trừng trừng đôi mắt nhìn cô, đột nhiên anh không nói không rằng mà sải dài vài bước đã đứng ngay sát phía sau cô, chỉ cần một cánh tay lực lưỡng của anh đã khiến cô nằm nhẹ trên vai anh rồi. Bàn tay anh giữ cô bằng cách nắm chặt vào phần đùi sau của cô, anh nắm rất chặt, như muốn lún sâu vào làn da trắng mỏng tênh của cô.

Chương 41: "Người khác đã từng chạm vào cô, tôi còn không chê."
Tô Dĩ Thần không biết đã uống phải thuốc gì mà đột ngột phát điên như thế, nhưng Đường Thiên Tuyết đã chịu hết nổi nên cũng bị ép phải lên tiếng.
"Tô Dĩ Thần, anh làm gì thế, mau bỏ tôi xuống."
Cô không chịu yên vị mà giãy nảy liên tục, thế nhưng cô càng động đậy cơ thể, Tô Dĩ Thần lại càng siết chặt bàn tay khiến cô đau điếng người.
Anh đưa cô vào phòng và quăng huỵch cô xuống giường như thuận tay ném một món đồ. Hôm nay cử chỉ của Tô Dĩ Thần rất thô lỗ, điều đó càng khiến cho Đường Thiên Tuyết hiểu ra, cô chẳng qua chỉ là một thứ đồ mà anh đã hết hứng thú.
Sự thật phũ phàng, trái tim của Đường Thiên Tuyết bây giờ chỉ còn nỗi chua xót.
Tô Dĩ Thần như một kẻ cầm thú ngông cuồng, rẹt một tiếng chiếc áo sơ mi của cô đã bị đôi tay của anh làm cho rách đôi, nhưng ngay tức thì sau đó là một âm thanh, một cảm giác khiến Tô Dĩ Thần ngơ ngác ngay lập tức.
"Cô dám… tát tôi?"
Đường Thiên Tuyết thu lại bàn tay, cố giữ lại chiếc áo rách để che chắn cơ thể, mắt cô đỏ hoe, nước mắt một hàng chảy xuống, nhưng giọng nói thì vẫn rất bình tĩnh.

Chương 41: "Người khác đã từng chạm vào cô, tôi còn không chê."
"Tô Dĩ Thần, nếu anh muốn phát tiết thì đi mà tìm tình nhân trẻ của anh đi, đừng động vào người tôi."
Tô Dĩ Thần nhìn cô mất một lúc im lặng, đột nhiên anh lại phụt lên cười, vẻ mặt khinh khỉnh.
"Cô đang chê tôi không xứng chạm vào cô?"
Thái độ của Đường Thiên Tuyết vẫn ngoan cường trả lời.
"Đúng."
Như cách anh ném cho cô một chữ lúc sáng, bây giờ cô đang trả lại anh y hệt.
Thế nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược, người tự rước nhục vào thân lại là cô, cô mãi mãi cũng không bao giờ thắng nổi người đàn ông này.
"Ha, người khác đã từng chạm vào cô, tôi còn không chê, cô lấy tư cách gì để chê tôi?"
Tô Dĩ Thần tặng cô một cái nhếch môi chế nhạo. Đối với Đường Thiên Tuyết, đó lại là đáp án hoàn hảo cho câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu cô, khiến cô đắn đo suốt cả ngày nay. Cô tự hỏi, liệu có nên tiếp tục mối quan hệ này hay không?

Chương 41: "Người khác đã từng chạm vào cô, tôi còn không chê."
Cô bỗng nhiên lại cười, một cảm giác cay đắng, chua chát tràn ngập khắp người cô. Cô nhìn anh, không ngại đối diện với đôi mắt đang nhìn cô một cách khinh miệt.
"Tô Dĩ Thần, trước giờ tôi vẫn nghĩ trực giác của mình rất tốt, nhưng tôi đã lầm rồi, chúng ta ly hôn đi."
Anh nhìn cô, đôi mắt cô không lộ ra sự hối hận khi thẳng thừng nói ra câu đó, nhưng có lẽ kẻ thực sự hối hận chính là anh, anh ước gì mình đừng nói ra câu vừa rồi, anh không biết vì sao mình lại nói như thế, anh không cố ý, càng không muốn gợi lại chuyện cũ mà anh biết rõ là ký ức đen tối nhất đời cô, để tổn thương cô.
"Tôi…"
Vẻ mặt của Tô Dĩ Thần hiện lên do dự, môi anh hơi nhếch định nói gì đó, nhưng Đường Thiên Tuyết không quan tâm nữa, cô đẩy anh ra mà không thèm liếc nhìn, giọng đã lãnh cảm như những lời nói mật ngọt trước nay chỉ toàn là giấc mộng.
"Tôi sẽ chuẩn bị đơn, ngày mai tôi sẽ đưa anh ký."
Biểu cảm của Tô Dĩ Thần bất ngờ lại thay đổi, anh giận dữ tóm chặt vai cô mà ấn mạnh xuống giường, gương mặt của người đàn ông đang đè lên thân cô rất hung tợn khiến lòng cô phập phồng bất an.

Chương 41: "Người khác đã từng chạm vào cô, tôi còn không chê."
"Đường Thiên Tuyết, tôi đã nói là cô không có quyền nói ra hai chữ đó với tôi. Dù bản thỏa thuận có là hai năm đi chăng nữa, nhưng nếu đến mười năm sau mà Tô Dĩ Thần tôi vẫn chưa đồng ý thì cô vẫn mãi là vợ tôi, nghe rõ chưa?"
Tô Dĩ Thần bóp chặt lấy cằm của cô ép cô nhìn thẳng vào anh. Cô đột nhiên cảm thấy bản thân so với anh quá nhỏ bé, anh không hành động theo một nguyên tắc nào, cũng không có thứ gì ràng buộc được anh, kể cả cô.
Anh tùy tiện giúp cô vài việc, cô đã động lòng. Cô xác định trao cho anh cả trái tim, anh coi cô như một người con hầu, mặc sức tiêu khiển.
Đường Thiên Tuyết nhắm mắt cam chịu, cho dù anh có dày xéo nát cơ thể của cô đi chăng nữa, điều đó chỉ càng khiến cô muốn trốn thoát khỏi anh, càng xa càng tốt.
Bầu không khí trở nên trầm lặng, điều mà Đường Thiên Tuyết đã chuẩn bị tinh thần đón nhận đã không tới, Tô Dĩ Thần buông tay ra khỏi người cô, anh ngồi dậy chỉnh trang lại cổ áo của mình, mắt liếc cô bằng ánh nhìn rất khó chịu.
"Hừ, đúng là mất hứng."
Tô Dĩ Thần nói rồi liền bỏ đi một mạch. Nghe tiếng cánh cửa đóng cạch, Đường Thiên Tuyết mới dám khóc thành tiếng, cô cuộn tròn người lại, cơ thể run lên bần bật. Tô Dĩ Thần chính là người thứ ba trong hai mươi sáu năm cuộc đời của cô, khiến cô đau lòng mà khóc nhiều đến thế.
Tô Dĩ Thần chẳng hề đi ngay, anh đứng dựa người vào bức tường sát bên cánh cửa, đầu hơi ngửa lên hướng trần nhà cao ráo, tay đút vào túi quần, anh thở nhẹ một hơi dài, đầu óc anh trầm ngâm.
Đáng lẽ việc Đường Thiên Tuyết đề nghị ly hôn trước là việc rất có lợi đối với anh, anh có thể ly hôn lại không bị ảnh hưởng danh tiếng, về tài sản thì anh biết cô cũng không cần. Thế nhưng anh lại tức giận rồi thẳng thừng bác bỏ, chính anh cũng không biết mình đang muốn gì nữa.
Bởi vì Đường Thiên Tuyết mà anh đã trở nên thiếu quyết đoán như thế này, việc này chưa từng xảy ra với anh trước đây. Nếu còn tiếp tục dây dưa với cô thì không biết anh còn bị cô làm cho thay đổi đến mức nào nữa.

Chương 42: Bị cho thôi việc
Chương 42: Bị cho thôi việc
Đường Thiên Tuyết ngày càng trở nên thu mình lại như trước, chỉ có ở trước mặt Tiểu Di cô mới miễn cưỡng cười để cho con bé vui. Nói gì thì Tiểu Di cũng đã gần tám tuổi, độ tuổi có thể hiểu chuyện rồi, thể trạng của con bé cũng đang khôi phục rất tốt, cô không chắc mình có thể diễn kịch được với con bé đến khi nào, chỉ là có thể giấu được bao lâu thì giấu.
Sắp tới, Đường Thiên Tuyết còn phải cho Tiểu Di đi học, cô và Tô Dĩ Thần đã trở nên như thế, đương nhiên anh đã không còn trách nhiệm gì với Tiểu Di nữa, cô cũng không muốn nhận một đồng bố thí nào từ anh nên đã cố gắng làm việc gấp hai thậm chí là gấp ba lần bình thường.
Nhưng mọi thứ xung quanh cô luôn là chông và gai, để vượt qua nó cô không tránh khỏi phải nhận đau đớn về thân thể. Bởi gần đây, liên tục có rất nhiều tin tức viết về cô, họ viết cô vì muốn gả vào nhà hào môn mà bất chấp bỏ rơi con gái, họ nói cô kiện Đường Mạn Đình để ăn mày lòng thương hại của mọi người, hòng chiếm đoạt tài sản của Đường gia, họ viết cô xúi giục Dụ Lam Lam ra chắn trước xe của phạm nhân bỏ trốn nên mới xảy ra sự việc đau lòng, họ cho rằng đứa con bị sảy là do cô cố ý vì nó có thể là con của người khác chứ không phải của Tô Dĩ Thần, họ viết về quá khứ của cô trước đây từng lăng loàn với rất nhiều đàn ông và còn rất rất nhiều tin vịt khác nữa.
Mặt dù chỉ là nguồn tin bịa đặt, vô căn cứ, thế nhưng nó lại được lan truyền với tốc độ chóng mặt. Đường Thiên Tuyết đọc những tin này cũng vô cũng kinh ngạc, sau đó là phẫn nộ, nhưng hiện tại cô có đứng ra thanh minh thì mấy ai tin chứ, nói cung cấp chứng cứ để chứng minh bản thân mình không như những gì báo viết thì cô không có khả năng đó.

Chương 42: Bị cho thôi việc
Cô chấp nhận im lặng, phó mặc cho người khác nghĩ cô như thế nào, cô vẫn ngẩng cao đầu mà sống, không việc gì phải thấy hổ thẹn, đây cũng không phải lần đầu tiên cô đối mặt với những tin đồn như thế.
Nhưng sự việc càng lúc càng trở nên trầm trọng, vượt quá sức tưởng tượng của cô. Ở tòa soạn nơi cô làm việc có rất nhiều người gây rối, bọn họ biểu tình đòi cô phải thôi việc, họ nói cô giả tạo và vô đạo đức, làm ô uế những người làm nghề báo. Trước cửa tòa soạn có không ít rác thải bị bọn họ ném vào, đến bảo vệ cũng phải lui vào trong không làm gì được.
Cũng chính vì chuyện này mà ở tòa soạn cô phải hứng chịu không ít ánh mắt hình viên đạn của đồng nghiệp. Đến cả khi gọi cô, bọn họ cũng né tránh mà đùn đẩy qua lại, cuối cùng lại kéo một thực tập sinh vào làm thay việc của bọn họ.
"Chị, chị Thiên Tuyết, Tổng biên tập gọi chị vào văn phòng... bàn, bàn chút chuyện."
Ai cũng sợ dính vào cô sẽ xui xẻo nên đến một câu như thế này cũng không muốn nói với cô.
Cô cũng đã sớm đoán được, không cần nghĩ cũng biết là Hà Sưu tìm cô vì việc gì, nhưng cô cũng không biết anh ta sẽ giải quyết như thế nào, quả thực trong lòng cô đang rất lo lắng.

Chương 42: Bị cho thôi việc
Cô cũng đã sớm đoán được, không cần nghĩ cũng biết là Hà Sưu tìm cô vì việc gì, nhưng cô cũng không biết anh ta sẽ giải quyết như thế nào, quả thực trong lòng cô đang rất lo lắng.
"Tổng biên tập Hà, tôi đến rồi."
Hà Sưu hơi ngẩng mặt lên, nhìn nét mặt của anh ta khá là nghiêm trọng.
"Đường Thiên Tuyết, tôi đã bàn bạc với cấp trên và nhất trí sẽ cho cô thôi việc, mặc dù cô là một phóng viên giỏi, nhưng sự việc này của cô đã ảnh hưởng hưởng đến tòa soạn rất nhiều, chúng tôi không thể giữ cô ở lại thêm được nữa."
Trước khi đưa ra quyết định này, Hà Sưu đã là phải quan sát mấy ngày, tin đồn của Đường Thiên Tuyết lớn như thế, nhưng Tô Dĩ Thần lẫn T&T lại không có bất kỳ một động thái nào đứng ra bên vực. Hà Sưu trong lòng nắm chắt Đường Thiên Tuyết không còn giá trị trong mắt Tô Dĩ Thần nữa, giữ lại cô không những không được lợi ích gì mà nếu lỡ đắc tội với Tô Dĩ Thần thì chẳng khác nào tự đạp đổ chén cơm của mình, bọn họ muốn phủi tay nhanh còn kịp.
Đường Thiên Tuyết không lấy làm bất ngờ khi nghe Hà Sưu nói điều này, cũng biết bản thân đã làm ảnh hưởng đến tòa soạn. Nhưng dù có bị nói là mặt dày, cô cũng không thể để ý mất công việc này, cô còn phải nuôi con.
"Tổng biên tập Hà, có thể suy nghĩ lại không? Tôi hoàn toàn không giống như những gì trên báo viết, anh không thể vì mấy bài báo vô căn cứ mà đuổi việc tôi được."

Chương 42: Bị cho thôi việc
"Đường Thiên Tuyết, là cô không hiểu hay cố ý không hiểu vấn đề? Bọn họ đến tận tòa soạn để gây rối, vì chuyện của cô đã sắp biến tòa soạn thành bãi rác hôi hám rồi, bây giờ dù cô có thanh minh được đi chăng nữa tôi cũng khó lòng giữ cô lại, tôi không bắt cô phải bồi thường cho tổn thất của tòa soạn là đã chiếu cố cô lắm rồi. Nếu cô có bản lĩnh thì đi mà cầu cứu Tô Dĩ Thần, cậu ta chẳng phải là chồng của cô sao? Nếu cậu ta đồng ý giúp cô, tôi có thể sẽ suy nghĩ lại."
Hà Sưu cuối cùng cũng để lộ ý đồ thật sự, phải công nhận là cái bóng của Tô Dĩ Thần phủ lên Đường Thiên Tuyết rất lớn, không có anh, cô chỉ như một hạt bụi không ai để tâm, không ai cần.
Như vậy thì đã sao, trước khi có Tô Dĩ Thần cô một mình cũng sống rất tốt mà không cần sự giúp đỡ của ai hết. Bây giờ cô thà bị mất việc, cùng lắm cô làm lại từ đầu chứ nhất quyết không đi xin xỏ con người kia nữa, cô không muốn biến bản thân trở nên hèn mọn trong mắt anh thêm một lần nào nữa.
Hà Sưu thấy cô im lặng, anh ta liền nhếch miệng một cách rất đểu, anh ta khoanh tay thả lỏng dựa ra ghế, cặp mày hơi nhướng lên nói.
"Sao? Nếu không thể thì mời cô mau chóng dọn dẹp đồ đạc ngay trong hôm nay đi, công việc dang dở của cô tôi đã tự có sắp xếp."

Chương 42: Bị cho thôi việc
Đường Thiên Tuyết hít một hơi thật sâu rồi nhẹ thở ra, cô biết cô đã không thể thuyết phục được nữa rồi, vậy chỉ đành chấp nhận.
"Vậy, ba tháng lương nghỉ việc, hãy thanh toán cho tôi trong hôm nay."
Đường Thiên Tuyết vừa dứt lời, Hà Sưu ngay tức khắc thay đổi sắc mặt, anh ta đứng bật dậy, đột nhiên lại đập bàn quát cô.
"Cô gây thiệt hại đến danh tiếng của tòa soạn thì làm gì có lương nghỉ việc nào? Cô còn chần chừ nữa thì đừng trách tôi trở mặt cho bảo vệ vệ ném cô ra ngoài, cô còn tưởng mình là phu nhân nhà giàu sao?"
Dù đã biết Hà Sưu nể mặt cô chỉ vì cô còn là vợ Tô Dĩ Thần, nhưng ý tứ nói thẳng thừng như thế này, để nói không cay đắng thì cũng khó.
Nhìn thái độ của Hà Sưu gay gắt thế kia, chắc cô có ngồi ăn vạ cả ngày cũng chỉ làm cho anh ta tức giận chứ không lấy được một đồng nào. Nơi này đã không còn chứa chấp cô nữa thì cô cũng đành đi thôi.
Đường Thiên Tuyết quay trở lại bàn làm việc thì phát hiện đã có người ra tay 'giúp đỡ' cô dọn sạch hết rồi, cô chỉ việc mang nó mà rời khỏi.

Chương 42: Bị cho thôi việc
Đường Thiên Tuyết quay trở lại bàn làm việc thì phát hiện đã có người ra tay 'giúp đỡ' cô dọn sạch hết rồi, cô chỉ việc mang nó mà rời khỏi.
Nhìn những cặp mắt xung quanh, có lẽ ai cũng muốn cô biến đi nhanh càng sớm càng tốt. Đường Thiên Tuyết tự mình mỉa mai, đã bước qua tuổi thiếu niên bồng bột mà cô vẫn bị cô lập, cảm giác trong lòng lúc này có lẽ là một thứ cảm giác thảm bại toàn tập.
"Cô ta là Đường Thiên Tuyết, mau ném đi."
Mấy người dưới chân tòa soạn vẫn còn đang nháu nhàu, vừa thấy Đường Thiên Tuyết bước ra đã có người hô hoán như cô là tội phạm.
Ngay sau đó là hàng loạt thứ rau cải dập nát đã bốc mùi bay thẳng vào người cô. Bọn họ vừa ném vừa luôn miệng chửi bới.
"Đồ đàn bà ti tiện, cút đi, đừng làm bẩn mắt xã hội."
"Thứ phụ nữ rắn độc, tôi ném chết cô."

Đường Thiên Tuyết cố cắn răng mà cúi mặt đi thật nhanh, trên người cô dính đầy những thứ bẩn thỉu, cô ấm ức, ấm ức đến muốn chết, nhưng cô không cho phép bản thân rơi ra một giọt nước mắt nào.
Trong đám đông, một khuôn mặt quen thuộc hiện ra dưới chiếc mũ lưỡi trai. Vương Lan Chân, bà ta là người năng nổ kích động người khác nguyền rủa Đường Thiên Tuyết nhất. Không chỉ Đường Thiên Tuyết mà bà ta còn muốn kéo cả T&T lẫn Tô Dĩ Thần xuống đáy nữa, đây là cơ hội tốt để bà ta trả đũa sau khi bị Tô Dĩ Thần vạch trần ở cuộc họp cổ đông và đuổi thẳng cổ ra khỏi nhà, ngay cả Tô Diệc Hải bây giờ cũng bị cách chức và bỏ rơi bà ta như con vật khiến bà ta đay nghiến vô cùng.
"Là chúng mày đã bất nhân với tao thì đừng trách tao bất nghĩa, đợi đấy tao sẽ khiến chúng mày xuống địa ngục chung với tao."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom