• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cô Dâu Gả Thay Của Tô Thiếu (2 Viewers)

  • Chương 6-10

Chương 6: Tiểu Di

Tai nạn xe năm đó, Đường Thiên Tuyết gây ra rồi bỏ trốn, sau khi Tô Dĩ Thần tỉnh lại, anh phát hiện đôi chân của mình bị tàn phế liền nổi điên, ra lệnh phải tìm ra kẻ gây tai nạn cho bằng được, anh muốn khiến kẻ đó phải trả giá.
Khi người của anh đưa đến hình ảnh cùng thông tin gia thế của Đường Thiên Tuyết, anh đã ngay lập tức nảy sinh ý định kết hôn, lấy của hồi môn đồ sộ ra làm mồi dẫn, anh không tin trên đời này không có người phụ nữ nào không ham hư vinh.
Vừa đưa ra lời đề nghị, Đường gia đã lập tức đồng ý, vậy là chỉ trong một tuần không hơn không thiếu, Đường Thiên Tuyết đã biến thành vợ của anh.
Tô Dĩ Thần chắc chắn sau khi Đường Thiên Tuyết biết mình bị lừa, cô sẽ bỏ trốn và sau đó, anh sẽ đánh gãy chân cô để rửa mối hận.
Nhưng có một điều anh không ngờ đến và vẫn luôn không hiểu. Đường Thiên Tuyết cam tâm tình nguyện ở lại chăm sóc cho anh, mặc dù anh ngày ngày chửi mắng cô, dày vò cô đủ điều, cả Tô gia cũng đều xem thường cô đánh đập cô, vậy mà cô vẫn luôn chăm sóc cho anh mà không hề than vãn cũng không hề nhắc đến chuyện muốn ly hôn.
Anh thực sự muốn biết, cô quả thực là vì tiền mới nhẫn nhục làm những điều này hay còn vì lý do nào khác.
Sau cơn sốt vừa rồi, Đường Thiên Tuyết mặc kệ bị Vương Lan Chân chửi mắng vẫn không trút giận lên anh, ngược lại còn chăm sóc tỉ mỉ hơn. Anh vì thế mà mối nghi hoặc trong anh càng lớn hơn và anh quyết định cho người điều tra về cô thêm một lần nữa.
Đường Thiên Tuyết, con gái trưởng của Đường Ngạo Thiên cùng vợ đầu, sau khi mẹ mất, không biết lý do vì sao mà bị bố ruột ghẻ lạnh. Đến năm 18 tuổi thì ra ngoài sống tự lập, sau đó sinh ra một đứa con gái nhưng giấu kín, trên giấy khai sinh không hề có tên bố, đến cả Đường gia cũng không hề biết sự tồn tại của đứa bé này.
"... Những gì tôi nói đều chính xác hết cả chứ, Đường đại tiểu thư, Đường Thiên Tuyết?"
Đường Thiên Tuyết bấn loạn trong giây lát, cô khổ tâm, che giấu con gái suốt nhiều năm như thế, cho đến bây giờ chỉ có Đường Mạn Đình biết được, cô không ngờ đến Tô Dĩ Thần cũng điều tra ra rồi.
Nhưng một mình Đường Mạn Đình đã là quá đủ, cô không muốn con gái của mình lại phải chịu thêm sự đe dọa nào nữa.
Cô đẩy anh ra, cố ý lảng tránh ánh mắt không muốn thừa nhận.
Cô bật cười khôi hài đáp lại những điều anh vừa nói.
"Không biết là vị thám tử nào đã giúp anh điều tra, người đó cũng vẽ ra câu chuyện hay thật nhưng rất tiếc nó không phải của tôi. Tôi chưa từng bị bố ghẻ lạnh cũng như không có đứa con nào cả. Mối quan hệ của tôi và gia đình vẫn luôn rất tốt, làm gì có chuyện tôi giấu họ sinh con như anh nói chứ? Vả lại, tôi lấy anh vì vị trí vợ của tổng giám đốc T&T quá hấp dẫn, có ai nhìn thấy núi tiền lại không ham đâu chứ."
Đường Thiên Tuyết cũng diễn rất giỏi nhưng Tô Dĩ Thần cũng không dễ bị qua mặt, thay vì tin một người gây tai nạn rồi bỏ trốn như cô thì anh chọn tin người của mình hơn là điều hiển nhiên.
Bàn tay của Tô Dĩ Thần đột nhiên siết chặt eo của Đường Thiên Tuyết hơn nữa, khiến cô đau đến nhíu mày không còn cười nổi.
"Anh… bỏ đi ra, đau đấy."
Tô Dĩ Thần không hề quan tâm, anh vẫn vô tư nhướng mày nói.
"Cô dám khẳng định tự tin như vậy là vì cô biết bây giờ tôi không thể mang con của cô đến trước mặt cô để đối chất đúng không? Cũng đúng thôi, đứa bé đó đã mất tích hai năm rồi còn gì?"
Mỗi lần nhắc đến con, Đường Thiên Tuyết đều không kiềm được sự yếu mềm, cô biết chứ, biết những điều anh nói là đúng, anh làm cô càng thấy hận chính bản thân mình hơn vì đến con của mình cũng không bảo vệ nỗi.
Mắt cô đỏ hoe, bất giác lại rơi xuống một giọt nước mắt.
Tô Dĩ Thần nhìn thấy cũng không thể cầm lòng mà đưa tay lên, nhẹ gạt qua chỗ nước mắt đó cho cô, ngón tay cái còn xoa xoa tại vị trí đó vài đường.
"Tôi sẽ giúp cô tìm con gái, nhưng hai năm nữa cô phải đồng ý ly hôn và ra đi tay trắng, thế nào?"
Đường Thiên Tuyết ngạc nhiên, Tô Dĩ Thần ghét cô đến xương tủy vậy mà lại dễ dàng đưa ra lời đề nghị giúp đỡ như thế, điều kiện của anh đưa ra, đối với cô cầu còn chẳng được.
"Anh… thật sự giúp được tôi sao?"
Tô Dĩ Thần nhíu mày đáp lại.
"Cô xem thường tôi?"
Đường Thiên Tuyết nghe xong, tuy ngoài mặt không có biểu hiện nhưng thật ra cô đang rất vui.
Cô đã xa con gái của mình hai năm rồi, cô không thể chờ để lại được ở bên con bé.
Thật ra, con gái của cô nói đúng hơn là bị bắt cóc.
Chính Đường Mạn Đình đã bắt cóc con bé để ép cô nhận là người lái xe hôm đó. Cô ta biết rõ sự phẫn nộ của Tô Dĩ Thần, cũng biết rõ hôn nhân anh ta đưa ra chỉ là cái bẫy, vậy mà vẫn đẩy cô vào.
Chỉ vì Tiểu Di còn ở trong tay của cô ta, cô không thể làm được gì khác.
Ban đầu, vốn mỗi tháng Đường Mạn Đình đều cho cô gặp Tiểu Di một lần, nhưng hơn một năm trở lại đây, cô chưa được nhìn thấy con bé lần nào.
Nếu cô làm lớn chuyện, dám nói chuyện cô ta mới là người gây tai nạn cho Tô Dĩ Thần biết, cô ta dọa sẽ bán con gái của cô đi.
Cô là người không có nhiều tiền, không có quyền bằng cô ra, Tô Dĩ Thần lúc đó lại rất hận cô, cô có nói gì chắc chắn anh đều không tin nên cô chỉ biết thắt ruột chịu đựng, ngày đêm đều cầu mong cho con gái được bình an.
Đường Thiên Tuyết bất giác nói ra những điều này, cũng chỉ vì muốn Tô Dĩ Thần có manh mối mà tìm ra Tiểu Di nhanh hơn mà không để ý đến sắc mặt của anh đang càng lúc càng xấu đi.
Anh không tin là bấy lâu nay anh đã hận nhầm người, anh nhất quyết phải tra hỏi lại, cơn nóng giận truyền lên đỉnh đầu, anh đột nhiên bóp lấy cổ cô mà nghiến răng nói.
"Cô quả thật không phải người gây tai nạn?"
Cô bị anh bóp nghẹt khó thở nên không thể phát ra tiếng, cô vỗ vào tay anh liên tục anh mới chịu buông ra để có nói.
"... Phải, chiếc xe đó là của Đường Mạn Đình, hôm đó cô ta tốt nghiệp nên bố đã tặng chiếc xe đó cho cô ta. Tôi và Đường Mạn Đình vốn bằng mặt không bằng lòng, anh nghĩ cô ta sẽ cho tôi mượn nó ư? Nếu không phải con tôi bị bắt đi, tôi cũng không dễ dàng yên phận cho các người sỉ nhục đủ điều như thế."
Ánh mắt của Đường Thiên Tuyết nhìn Tô Dĩ Thần rất phẫn uất, lần đầu anh thấy cô trông bộ dạng đối nghịch như thế này. Anh vốn tưởng cô chỉ là một người phụ nữ yếu đuối lại nhu nhược.
Anh đột nhiên đưa tay lên, Đường Thiên Tuyết lại nghĩ anh sẽ đánh cô liền gồng mình lại nhắm nghiền mắt.
Cô không ngờ đến lại có thứ gì mềm mại chạm vào môi.
"Tô… ưm…"
Đường Thiên Tuyết mở to mắt, không hiểu vì sao Tô Dĩ Thần lại đột nhiên hôn mình, anh hôn càng lúc càng sâu, trong đầu cô bất ngờ hiện về ký ức kinh hoàng năm xưa, hình ảnh cô vùng vẫy trong vô vọng, cô không muốn nó lặp lại mà kịch liệt dùng hết sức đẩy anh ra, nhưng điều đó chỉ làm anh siết chặt cô hơn, cô bất lực chỉ biết ấm ức mà khóc.
Tô Dĩ Thần đến khi cảm thấy vị chát của nước mắt chạm đầu lưỡi anh mới dừng lại, hai mắt cô đã đẫm lệ, cơ thể mảnh khảnh đang run rẩy trong vòng tay của anh.
Anh lại đưa tay lên lau nước mắt cho cô một lần nữa, nhưng vẻ mặt vẫn dửng dưng kiêu ngạo còn lộ ra tính độc chiếm rõ ràng.
"Đường Thiên Tuyết, cho dù là nhầm lẫn hay sai sót thì chúng ta cũng đã kết hôn rồi. Từ giờ cho đến khi ly hôn cô hãy làm tốt nhiệm vụ là vợ của tôi đi, đừng có đem bộ mặt ướt át này đi quyến rũ người đàn ông khác. Đến lúc đó tôi không biết mình sẽ làm gì cô đâu."
Chương 7: Cứng đầu

Đường Thiên Tuyết cho đến khi trở về nhà vẫn không ngừng nghĩ về nụ với Tô Dĩ Thần, tay cô bất giác chạm lên môi, cô có cảm giác như hơi thở của anh vẫn còn vấn vương ở đâu đây vậy.
Nụ hôn này chính xác là nụ hôn đầu của cô, trước kia cô từng hẹn hò với Lôi Hạo Hiên, nhưng hai người chỉ đến mức nắm tay là cùng.
Cô chưa từng nghĩ, nụ hôn đầu của mình lại với một người cô không yêu, trong đầu cô hiện giờ đang có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Cuối cùng cô lại thở dài mệt mỏi.
"Thôi đi ngủ trước vậy, cả ngày hôm nay thật mệt."
Đường Thiên Tuyết vịn tay bước lên cầu thang, nhưng chưa đi được một nửa đã bị một tiếng gọi lớn làm cho giật mình.
"Đường Thiên Tuyết!"
Cô quay lại nhìn thì thấy Vương Lan Chân và Tô Hân Nghiên đang đi lên phía của cô, vẻ mặt trông rất hung hãn. Cũng không biết là vì chuyện gì, cô vẫn nhẹ giọng hỏi.
"Mẹ à, có chuyện gì sao?"
Vương Lan Chân đi lên đứng trước mặt cô liền chỉ thẳng ngón trỏ ra, mặt hầm hực nhăn lại, bà ta to tiếng.
"Tôi hỏi cô, lúc sáng cô đi phỏng vấn Dĩ Thần, tại sao kết thúc rồi vẫn ở trong đó lâu vậy. Có phải cô đã nói gì chọc cho Dĩ Thần giận không?"
Đường Thiên Tuyết nhớ lại, bỗng nhiên cô có hơi lo lắng không biết Vương Lan Chân có nghe ngóng được cô nói chuyện với Tô Dĩ Thần về con gái cô hay không. Nhưng dù thế nào, cô cũng phủ nhận trước đã.
"Không có, con chỉ nói về việc phỏng vấn với anh ấy, sau đó lập tức rời đi."
Vương Lan Chân không tin, bà ta còn nói.
"Còn chối, có người nói với tôi sau khi cô rời đi tâm trạng của Dĩ Thần đột nhiên không tốt. Không phải cô gây ra thì là ai?"
Đến lúc này, Tô Hân Nghiên liền chen vào châm thêm dầu vào lửa.
"Mẹ, đừng nói nhiều với cô ta nữa, cô ta chắc không chịu thừa nhận đâu."
Nghe cách hai người họ nói chuyện, chắc vẫn chưa biết chuyện con gái cô, nhưng bọn họ cứ một mực đổ tội cho cô chọc giận Tô Dĩ Thần như thế, cô cũng không tránh nổi bức xúc.
"Tôi căn bản không làm gì cả, hai người bắt tôi phải nhận gì chứ?"
"Mẹ, cô ta dám lớn tiếng."
Tô Hân Nghiên cố ý nhấn mạnh, Vương Lan Chân lửa giận đã bùng phát ra bên ngoài liền nhào tới muốn đánh cô.
"Đồ sao chổi nhà cô sao không cút khỏi đây đi, càng ngày nhìn thấy cô tôi càng chướng mắt."
Đường Thiên Tuyết cũng không để yên cho bà ta hành xử lỗ mãng, cô đưa hai tay ra chặn hành động của bà ta lại, trong lòng vẫn cỗ kiên nhẫn nói.
"Tôi thật sự không làm gì hết, hai người có thể đến hỏi trực tiếp Tô Dĩ Thần."
Tô Hân Nghiên cũng không đứng nhìn mà sớm nhào tới giúp sức, cô ta túm lấy tóc của cô rồi hét.
"Im đi đồ sao chổi, cô còn muốn làm phiền tới anh của tôi sao? Mau cút đi."
Một tay chặn Vương Lan Chân, một tay ngăn Tô Hân Nghiên túm tóc, Đường Thiên Tuyết có vẻ yếu thế trước sự tấn công của hai người cùng một lúc.
Trong lúc giằng co, vì hai người họ cứ liên tiếp công kích khiến cô mất thăng bằng, một chân cô bị trượt ra khỏi bậc thang.
"Á…"
Đường Thiên Tuyết bị ngã ngửa ra phía sau, trong đầu cô trống rỗng chẳng nghĩ được gì nữa, cô cắn chặt răng, nhắm tịt mắt lại chờ đợi điều gì tới cũng sẽ tới.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, có người đã đỡ lấy cô, bàn tay người tay giữ cô rất chặt, sau đó cả hai cùng ngã ra sàn, cả người của cô nằm sấp đè lên người của người kia.
"Không bị làm sao chứ?"
Đường Thiên Tuyết bây giờ mới dám mở mắt, nghe giọng nói này, cô không khỏi ngạc nhiên.
"Anh…"
Chưa kịp nói gì thì Vương Lan Chân đã xuống tới nơi, bà ta hốt hoảng nhưng không phải vì lo cho cô.
"Đường Thiên Tuyết, cô còn dám nằm trên người Dĩ Thần, mau tránh ra."
Tô Hân Nghiên cũng chạy lại đẩy cô ra khỏi người anh, còn làm bộ mặt quan tâm hỏi han.
"Anh, chị ta có làm anh bị thương không?"
Còn không đợi Tô Dĩ Thần lên tiếng, Vương Lan Chân đã hùng hồn lườm liếc Đường Thiên Tuyết, bà ta nghiến răng nói.
"Đồ đàn bà độc ác này, hôm nay tôi nhất định phải cho cô một trận."
Vương Lan Chân thủ sẵn thế đưa tay lên, chỉ còn cách một khoảng để tát Đường Thiên Tuyết thì bất ngờ Tô Dĩ Thần lên tiếng.
"Hai người đủ chưa vậy?"
Ánh mắt của Tô Dĩ Thần sắc bén nhìn lên, vẻ mặt trông rất u ám, Vương Lan Chân cũng vì thế mà không dám làm tới, bà ta cũng bất ngờ đến cứng người.
"Dĩ Thần… con…"
Tô Dĩ Thần không ngó ngàng đến bà ta, anh nói với Đường Thiên bằng giọng khác hẳn.
"Đường Thiên Tuyết, mau đỡ tôi lên phòng."
"À ừ, được."
Đường Thiên Tuyết đang trong cơn ngỡ ngàng thì anh gọi, cô lập tức đứng dậy đỡ anh lên. Trong đầu cô không ngừng thắc mắc, không hiểu vì sao Tô Dĩ Thần lại mạo hiểm nhảy ra khỏi xe lăn chỉ vì đỡ lấy cô, rốt cuộc là anh đang nghĩ gì vậy.
Thái độ của Tô Dĩ Thần đối với Đường Thiên Tuyết đột nhiên khác hẳn, Tô Hân Nghiên đứng hình nhìn hai người họ đi lên lầu rồi quay sang Vương Lan Chân nói nhỏ.
"Mẹ, hôm nay anh bị làm sao vậy? Lúc nãy anh ấy còn lao ra đỡ cho cô ta. Hình như… anh ấy không còn ghét cô ta nữa."
Vương Lan Chân mắt gườm mày nhíu, bàn tay bà ta nắm chặt không cam lòng.
"Không lẽ cô ta đã bỏ bùa mê gì cho Dĩ Thần rồi sao, nó không thể nào thích một kẻ khiến chân mình bị tàn phế được. Cứ đợi đó, Đường Thiên Tuyết, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu, hừ."

Đường Thiên Tuyết dìu Tô Dĩ Thần ngồi lên giường, vẫn như thường lệ, cô lại tháo giày và áo khoác cho anh, cô vừa làm vừa nói.
"Anh không bị thương ở đâu chứ? Lúc nãy anh không cần lao ra đỡ tôi như vậy cũng được."
"Tôi đã cứu cô vậy mà đến một lời cảm ơn cũng không có, giờ còn bảo là không cần?"
Tô Dĩ Thần có vẻ không vui ngay lập tức đáp lại, Đường Thiên Tuyết hơi lúng túng, ý cô nói vốn không phải như thế.
"Ý tôi là bậc thang không cao lắm, ngã xuống cũng không chết được. Dù sao cũng… cảm ơn anh."
"Nói một lời cảm ơn thôi mà khó đến vậy sao?"
Đường Thiên Tuyết hơi ngập ngừng, Tô Dĩ Thần liền liếc mắt nhìn cô cố ý nói châm chọc, vậy mà lại khiến cô cứng miệng không nói thêm được lời nào.
Anh thở dài lại nói nhỏ.
"Thôi bỏ đi, nhìn cô cũng không có vẻ gì là bị thương."
Đường Thiên Tuyết hình như nghe thấy anh nói gì đó nhưng khi quay người qua nhìn thì anh đã tựa vào thành giường và nhắm mắt rồi, cô lắc đầu khó hiểu "Chắc là mình nghe nhầm."
Đến đêm, Đường Thiên Tuyết đi tắm ra thì thấy Tô Dĩ Thần vẫn còn thức, anh nhìn thấy cô liền ngoắc tay gọi lại.
"Chân của tôi có chút đau nhức, đến đây đấm bóp cho tôi đi."
Đường Thiên Tuyết không nói gì, cô cột lại tóc rồi đi đến bên giường xoa bóp chân cho anh.
Tô Dĩ Thần hình như có chuyện muốn nói, nhưng cô cứ chuyên tâm vào chân anh như thế, đến nhìn anh một cái cũng không có khiến anh rất khó mở lời.
Do dự một lúc, Tô Dĩ Thần giả vờ ho khan một tiếng để cô chú ý, sau đó anh nói.
"Từ giờ cô có thể lên giường ngủ, không cần phải nằm dưới sàn nữa."
Anh ngoảnh mặt đi hướng khác không nhìn cô, cứ ngỡ cô sẽ cảm kích nhưng có vẻ anh đã tự đắc quá nhiều.
Cô từ chối ngay mà không chần chừ.
"Không cần vậy đâu, tôi nằm dưới sàn cũng quen rồi."
Tô Dĩ Thần cau mày, không chịu được mà nhìn cô, anh hạ giọng không hài lòng nói.
"Lời của tôi nói mà cô dám không nghe? Cô không cần tìm con nữa sao?"
Tô Dĩ Thần lại nhắc đến con gái, Đường Thiên Tuyết có hơi khựng lại động tác.
"Anh… nếu anh muốn tôi không ngủ dưới sàn vậy tôi dùng sofa là được rồi."
Rốt cuộc vẫn là từ chối, có vẻ khi anh nhắc đến con của cô đã khiến bầu không khí trầm xuống hẳn, anh muốn bắt ép cô cũng không nghĩ ra lý do gì để làm vậy, anh cũng đành bất lực.
"Đúng là cứng đầu, tùy cô thôi."
Chương 8: Có tin của con gái

Đèn phòng đã tắt hết, nhưng hôm nay ngoài trời trăng sáng hẳn.
Ánh trăng chiếu rọi vào phòng làm căn phòng không còn u tối.
Tô Dĩ Thần nằm nghiêng người, mắt anh vẫn mở lẳng lặng nhìn Đường Thiên Tuyết đang nằm ngủ ngon lành trên sofa.
Lần đầu anh nhìn kỹ cô trong bộ dạng bình yên như thế này, trên mặt của cô lúc ngủ cũng không có chút muộn phiền nào.
Trong đầu anh bất chợt nghĩ ngợi về nhiều chuyện đã xảy ra hôm nay.
"Cô ấy có một đứa con rồi nhưng vẫn ngại ngùng, khi đó hôn cô ấy, cô ấy cũng trông rất mất bình tĩnh. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cô ấy sợ tiếp xúc đến vậy hay chỉ đơn giản là cô ấy… ghét mình?"
"Đường Thiên Tuyết, nhìn bề ngoài thì trông đơn giản, nhưng tại sao cô lại có nhiều bí mật đến vậy, nhiều đến mức khiến tôi không thôi tò mò."
…..
"Tốt lắm Đường Thiên Tuyết, không hổ danh là phu nhân của Tô thiếu, xem ra mấy lời đồn bên ngoài đều là bậy bạ hết rồi, ha ha ha."
Đường Thiên Tuyết đến nộp bản thảo của buổi phỏng vấn với Tô Dĩ Thần cho Hà Sưu mà anh ta cười vui không ngớt.
Riêng Đường Thiên Tuyết vì chuyện này mà gặp không ít khốn đốn, cô cũng không cảm thấy vui vẻ gì hết dù đã giúp tòa soạn làm một việc có thể gọi là đại công.
"Chỉ là một buổi phỏng vấn bình thường thôi, tổng biên tập đừng nói quá như vậy."
"Quá gì mà quá? Sau này mà muốn phỏng vấn Tô thiếu thì phải nhờ cô rồi, tòa soạn này có cô đúng là may mắn."
Đường Thiên Tuyết được khen nhưng cô thấy lời nói quá này của Hà Sưu giống như hòn đá đè nặng trên lưng vậy, cảm giác nặng nề, ngạt thở như sắp chết. Mong là những việc anh ta nói đừng bao giờ xảy ra nữa.
Hôm nay Đường Thiên Tuyết lại phải tăng ca, còn phải ngồi xe hơn 1 tiếng mới về tới nhà. Cả tuần nay cô chưa được một lần nghỉ ngơi tử tế nên cô gần như kiệt sức.
"Hôm nay lại về muộn, mình có gọi điện thoại báo về nhà rồi, chắc bà ấy không có cớ làm khó mình đâu. Mình mệt quá, chỉ muốn ngủ thôi."
Đường Thiên Tuyết đi thẳng vào nhà chẳng ngó ngàng, cô không nghĩ đến Vương Lan Chân vẫn còn ngồi chờ đợi để bắt bẻ cô.
Lần trước cô được Tô Dĩ Thần giúp, bà ta vẫn còn cay cú, nhưng thiết nghĩ lần đó là ngoại lệ, bà ta không tin Tô Dĩ Thần lại bên vực một kẻ như cô những 2 lần.
"Nhìn xem cô con dâu quý hóa của Tô gia lại đi đến khuya khoắt mới về, giờ này còn có nơi nào mở cho cô làm việc sao?"
"Chắc là làm việc việc ở khách sạn nào đó rồi."
Tô Hân Nghiên ngồi vắt chéo chân, mắt liếc hoáy cô nói đểu.
Hai mẹ con nhà này cứ nhai mãi một chuyện, lấy mãi một lý do để nhục mạ cô, tuy đã nghe không biết bao nhiêu lần nhưng cô vẫn không thể nào quen nỗi.
Đường Thiên Tuyết hít sâu một hơi rồi nói.
"Hôm nay tôi tăng ca, tôi đã gọi báo về nhà lúc trưa rồi, người làm không nói lại với hai người sao?"
Nhìn thấy cô như có biểu hiện muốn chống đối, Vương Lan Chân càng căm ghét hơn, bà ta đập mạnh tay xuống bàn rồi đứng dậy quát.
"Cô đừng có mà giảo hoạt, cô gọi nói là tôi phải tin cô sao? Có quỷ mới tin cô đi làm mà không phải đi dụ dỗ đàn ông."
Đường Thiên Tuyết cũng không biết nói gì với bà ta nữa, dù cô có làm gì cũng không vừa nổi mắt của bà ta.
Cô chán nản quay người bỏ đi không cần đối chất nữa, những gì cô nói ra đều là lời thừa thãi.
"Mẹ, cô ta dám bỏ đi."
Tô Hân Nghiên cau có chỉ tay về phía cô, Vương Lan Chân cũng không dễ dàng để cho cô được yên mà rời khỏi.
"Đứng lại đó cho tôi, Đường Thiên Tuyết!"
Đường Thiên Tuyết nghe xong thì quả thật cô đã đứng lại, cô đã nghe tiếng bà ta nhặt roi mây lên rồi. Thôi thì mặc cho bà ta đánh một trận để mà ba không la lối nữa, nó thật sự rất phiền.
Vương Lan Chân cắn môi, bàn tay nắm chặt cây roi giơ rồi lên định quất xuống thì đột nhiên bị Tô Hân Nghiên đưa tay ra cản lại.
Trông cô ta nhăn mặt như đang sợ sệt điều gì đó.
"Mẹ không được."
Vương Lan Chân đã gần như mất đi lý trí mà không để ý đến, trong đầu của bà ta chỉ duy nhất một từ đánh và đánh.
"Tại sao lại không được, thả ra để mẹ dạy dỗ con ả hỗn láo này."
Vương Lan Chân giằng tay ra khỏi Tô Hân Nghiên, nhưng cô ta nhất quyết không cho bà ta xuống tay, cô ta dùng mắt ra dấu hiệu, miệng nhép nhép nói nhỏ.
"Không được, ở trên…"
Nghe Tô Hân Nghiên nói, Vương Lan Chân mới ngước mắt lên nhìn, Tô Dĩ Thần đang đứng trên tầng nhìn xuống, ánh mắt một màu u tối hệt như đêm hôm trước, rất đáng sợ.
"Dĩ… Dĩ Thần?"
Vương Lan Chân giọng hơi run, mặt tái xanh, tay cũng từ từ hạ xuống.
Đường Thiên Tuyết cũng thấy lạ tại sao Vương Lan Chân còn chưa ra tay thì đột nhiên cô nghe giọng của Tô Dĩ Thần truyền từ trên xuống.
"Đường Thiên Tuyết, lên đây."
Đường Thiên Tuyết mở mắt kinh ngạc, có lẽ vì anh nên Vương Lan Chân mới không đánh cô. Đây đã là lần thứ hai anh ra mặt giúp cô không bị mẹ con của họ hành xác rồi.
Cô thở dài, trong đầu chỉ nghĩ đơn giản "Vì biết mình không phải người gây tai nạn nên đối xử khác đi sao? Xem ra Tô Dĩ Thần cũng không đến mức máu lạnh."
Nhìn thấy cô thong thả bước lên, Tô Hân Nghiên nghiến lợi không đành lòng, cô ta tỏ ra phẫn uất, mặt ngước lên nhìn Tô Dĩ Thần nói lớn.
"Anh, cô ta thường xuyên đi sớm về khuya, anh không nghi ngờ gì sao? Mẹ và em đang giúp anh dạy dỗ lại cô ta đó."
Đáp lại Tô Hân Nghiên, Tô Dĩ Thần trừng mắt nhìn cô ta, anh có vẻ tức giận nói.
"Chuyện của tôi cần hai người quản sao? Từ giờ tôi không muốn nhìn thấy cảnh này nữa."
Đây đích thị là một lời cảnh cáo, Tô Hân Nghiên nghe xong đến mức cứng họng không dám cãi lại, trong lòng cố nuốt nỗi căm phẫn.
Vương Lan Chân cũng không thể tin được, chỉ vì Đường Thiên Tuyết mà Tô Dĩ Thần lại tỏ thái độ ghét bỏ hai mẹ con họ thế kia, bà ta trợn mắt cay cú.
"Chắc chắn, chắc chắn là Đường Thiên Tuyết đã bỏ bùa mê gì đó cho Dĩ Thần rồi nên nó mới đột nhiên trở nên u mê cô ta đến như vậy, đúng là đồ đàn bà thâm độc mà."

Tô Dĩ Thần chống nạng trở lại phòng, đến trước cửa anh bỗng nhiên làm rơi một bên nạng, đúng lúc Đường Thiên Tuyết vừa lên tới.
Cô đi đến nhặt nạng lên lại cho anh, nhưng anh không cầm lấy mà trực tiếp quàng tay qua vai của cô, cô cũng không còn cách nào khác đành vòng tay qua eo của anh, đỡ anh đi vào.
Tâm tình của Tô Dĩ Thần bỗng dưng có chút vui vẻ.
"Tại sao lúc nãy lại đứng im, cô muốn bị đánh thế à?"
Tô Dĩ Thần đột nhiên hỏi, Đường Thiên Tuyết sắc mặt vô tâm không đổi, cô thản nhiên nói.
"Tôi chống lại thì càng khiến bà ta tức giận hơn thôi, chỉ bị đánh vài cái cũng không sao?"
"Không sao? Người cô bằng đá à?"
Tô Dĩ Thần bất chợt nói lớn, không hiểu sao anh lại phản ứng thái quá như thế, đến Đường Thiên Tuyết cũng ngây người ra nhìn.
Anh thấy có chút mất mặt liền đưa tay lên miệng vừa ho khan chỉnh giọng.
"Cô không nghĩ đến mình thì cũng phải nghĩ đến con của cô, nếu vài hôm nữa vết thương chưa kịp khỏi lại để nó nhìn thấy thì cô làm sao giải thích?"
Đường Thiên Tuyết nghe đến đây, tay của cô bất giác run lên vì phấn khích.
"Anh… anh có tin tức của con bé rồi sao?"
Tô Dĩ Thần khẽ gật đầu.
"Ừm."
Chương 9: Ỷ lại việc bị thương

Đường Thiên Tuyết vui mừng đến không kiểm soát được hành động, cô lắc mạnh tay Tô Dĩ Thần vẻ mặt vô cùng mong đợi mà hỏi dồn dập.
"Con bé ở đâu? Nó có khỏe không? Sống có tốt không? Còn…"
Cô đang nói thì đột nhiên bị khựng lại, vì nét mặt của Tô Dĩ Thần có chút kỳ lạ, cô nhìn xuống thì thấy anh đang ôm lấy cánh tay của mình, cô mới vội vàng buông tay ra khỏi anh.
"Anh bị thương rồi ư?"
Tô Dĩ Thần hơi nhăn mặt nói.
"Vì chuyện vừa nãy nên có lẽ đã bị trật khớp vai, vừa rồi còn bị cô lắc mạnh như vậy…"
Anh vừa nói vừa liếc nhẹ nhìn cô khiến cô có chút hốt hoảng.
"Tôi xin lỗi, tôi không phải cố ý, bởi vì tôi vui quá. Hay để tôi gọi bác sĩ đến."
Đường Thiên Tuyết vừa nói liền quay người định đi lấy điện thoại gọi thật, nhưng Tô Dĩ Thần lại kéo tay cô lại kịp lúc, trông mặt anh vẫn bình thản nói.
"Không cần làm lớn chuyện, vài ngày là khỏi thôi."
Đường Thiên Tuyết nghe anh nói như thế, cô cũng đồng thuận ngay mà không phản đối.
Nét hốt hoảng trên mặt cũng nhanh chóng biến mất, thay vào đó cô lại e dè nói nhỏ.
"Vậy còn chuyện kia…"
Tô Dĩ Thần thở dài, vốn dĩ cô không hề quan tâm đến việc anh bị thương, trong lòng của cô tin tức về đứa bé mới là quan trọng.
Anh cũng không trách cô, cũng không phải ghen tị với một đứa con nít chưa biết mặt mũi, nhưng không biết vì sao tự dưng trong lòng lại cảm thấy có chút mất mát.
"Chỉ là có được một vài tin tức chứ vẫn chưa tìm được người. Nhưng sẽ sớm thôi."
Tuy có chút hụt hẫng vì con của cô vẫn chưa tìm được, nhưng đây là tin khiến cô vui nhất kể từ hơn một năm qua mà cô nhận được.
Cô suýt khóc mất rồi, nhưng cô đã ngay lập tức ngước mặt lên để kìm lại, hít thở đều một hơi rồi khóe môi cô cong lên cười nói.
"Như vậy cũng là quá tốt rồi, thật sự rất cảm ơn anh."
Câu nói cảm ơn thốt ra không hề ngần ngại và đây có thể nói là lần đầu Tô Dĩ Thần nhìn thấy cô cười, anh cũng bất giác cười theo, nhưng cũng chỉ là cười trong lòng.
Miệng còn lầm bầm nói nhỏ.
"Nói vậy còn nghe được."
"Anh vừa nói gì?"
Đường Thiên Tuyết không nghe thấy nên hỏi lại, Tô Dĩ Thần lại bất ngờ bắt lấy tay cô mà giật mạnh, khiến cô ngồi xuống bên cạnh rồi anh dùng tay nâng cằm cô lên, mặt cũng tiến tới gần, ánh mắt lộ ra tia gian manh nói.
"Tôi nói, vai của tôi bị thương rồi, là vai phải nên sinh hoạt càng bất tiện. Cô phải ở bên cạnh tôi, làm những gì tôi bảo, không được rời nửa bước. Ngày mai là ngày nghỉ nên cô đừng có viện cớ đi làm để bảo người giúp việc làm thay. Nghe rõ chưa?"
Tô Dĩ Thần áp sát quá làm Đường Thiên Tuyết đỏ mặt, cô có cảm giác nó đang nóng dần lên, cô cố gắng tránh xa, nhân lúc anh buông lỏng tay liền hất cằm ra khỏi tay của anh rồi đứng dậy.
"Tôi biết rồi, thì trước giờ vẫn vậy mà, anh không cần nhắc."
Đường Thiên Tuyết nói rồi vội vã bỏ đi, mắt cũng không dám nhìn thẳng vào Tô Dĩ Thần, anh đã kịp nhận ra trong cô có sự lúng túng.
Càng lúc cô càng khiến cho anh có hứng thú hơn rồi.
...
Đường Thiên Tuyết hôm nay lại ngủ đến tận khi mặt trời mọc lên cao, lâu rồi cô mới có một giấc ngủ sâu như thế.
Cô bị ánh sáng hắt vào từ cửa sổ làm cho tỉnh giấc, lúc đó lờ mờ mở mắt, hình như cô thấy Tô Dĩ Thần đang đứng cạnh cửa sổ mà vươn vai. Nhưng cơn buồn ngủ lại ập đến khiến cô tiếp tục sụp mắt xuống và ngủ thêm một giấc đến tận trưa.
"Đường Thiên Tuyết, cô còn định ngủ đến khi nào, tính để tôi đói chết để trả thù sao?"
Tiếng càu nhàu của Tô Dĩ Thần làm Đường Thiên Tuyết giật mình tỉnh dậy, cô nhìn đồng hồ thì cũng đã gần 12 giờ trưa rồi.
Cô gấp rút ngồi dậy xếp lại chăn gối vừa lẩm bẩm tự hỏi.
"Sao hôm nay mình lại ngủ lắm thế?"
Khoảng chừng 20 phút sau, Đường Thiên Tuyết mới mang bữa trưa lên cho anh.
Cô cẩn thận xếp thức ăn ra bàn, xong việc vốn dĩ cô có thể đi được rồi, nhưng khi vừa quay lưng cô lại bị anh gọi.
"Đường Thiên Tuyết, lại đây đút cơm cho tôi."
Đường Thiên Tuyết kinh ngạc mà quay lại nhìn anh. Đột nhiên cô nhớ tới bóng hình mà cô nhìn thấy lúc sáng, rồi lại nhìn Tô Dĩ Thần của bây giờ, trong đầu cô lại mơ hồ.
"Không lẽ là ảo giác sao?"
Thấy cô chậm chạp không bước đến, Tô Dĩ Thần lại cau có hơi lớn tiếng.
"Đầu óc lại để trên mây, cô còn muốn tôi phải nhắc lại sao?"
Đường Thiên Tuyết chợt tỉnh người, Tô Dĩ Thần chỉ bị thương tay phải, anh vẫn còn tay trái, thế mà lại nhất quyết bảo cô phải đút cho anh ăn, đây rõ ràng là đang làm khó cô.
Nhưng nghĩ lại, Tô Dĩ Thần cũng vì mình mới bị thương, Đường Thiên Tuyết đành thở dài bất lực làm theo ý muốn của anh.
Thấy Đường Thiên Tuyết ngoan ngoãn đi tới, gương mặt của Tô Dĩ Thần lúc này mới giãn ra đôi chút.
Được cô đưa thức ăn đến tận miệng, dù biểu tình có vẻ không tình nguyện, nhưng Tô Dĩ Thần vẫn cảm thấy vui vẻ, càng lúc càng muốn trêu chọc cô hơn.
"Một tiếng nữa tôi có việc phải ra ngoài, tôi ăn xong rồi thì cô đi chuẩn bị nước tắm cho tôi đi."
Đường Thiên Tuyết vẫn không nghĩ gì nhiều mà làm theo. Như thường lệ, cô sẽ chuẩn bị nước tắm, xong rồi dìu anh vào, khi nào anh tắm xong lại đưa anh ra.
Cứ ngỡ hôm nay cũng như thế, nhưng một lần nữa, cô lại bị anh gọi.
"Đường Thiên Tuyết, tay của tôi không tiện, lại đây tắm cho tôi."
Đường Thiên Tuyết mặt nóng bừng, nhưng cô phải cắn răng làm theo bởi vì Tô Dĩ Thần lấy cánh tay bị thương ra để làm cái cớ, cô cũng không còn cách nào khác.
Tuy cô chỉ ngồi bên ngoài bồn tắm nhưng lại phải đối diện với ánh mắt của Tô Dĩ Thần đang nhìn chằm chằm vào mình, cô không thể nào không biết xấu hổ được.
"Anh quay mặt đi hướng khác đi có được không?"
Tô Dĩ Thần chợt nhếch môi cười tà, cô càng nói anh càng chống tay nhìn chăm chú hơn.
"Mới bên trên thôi, còn phần ở dưới cô vẫn chưa động đến."
Đường Thiên Tuyết nghiến răng, đến lúc này cô đã bị sự biến thái của anh làm cho hết chịu nổi, trước đây anh có quá đáng với cô như thế nào cô cũng nhịn được, nhưng riêng việc này nó thực sự đã đi quá giới hạn của cô rồi.
Cô nhíu mày vừa nói vừa nhét khăn vào tay của anh.
"Anh vẫn còn một tay thì tự đi mà làm. Tôi xong việc rồi, tôi ra ngoài đây."
Cô đứng phắt dậy định bỏ đi, đột ngột Tô Dĩ Thần chộp được lấy tay của cô, anh dùng sức giật xuống, cả người cô liền ngã nhào.
Tiếng nước văng ra tung tóe, trong phút chốc, Đường Thiên Tuyết đã lọt thỏm vào vòng tay của anh.
"Tô Dĩ Thần, anh làm gì vậy?"
Nhìn bộ dạng ướt sũng của Đường Thiên Tuyết, Tô Dĩ Thần cười ma mị nhẹ nâng một lọn tóc của cô lên, vẻ mặt đắm chìm vào hương thơm của nó, anh lại nói.
"Lần trước cô múa thoát y, tôi đã nhìn thấy hết cơ thể của cô rồi, cũng không đến nỗi tệ. Nhìn cũng đã nhìn rồi, nhưng không sờ thì thật tiếc."
Anh vừa nói, bàn tay vừa chậm rãi sờ mó lung tung. Đường Thiên Tuyết liền nổi giận, cô đưa tay lên định tát anh, nhưng cô đã bị anh đoán ra ý định mà chặn lại kịp thời.
"Tô Dĩ Thần, anh đúng là không biết xấu hổ, mau thả tôi ra."
Đường Thiên Tuyết đang ngồi trên thân của anh, cô kịch liệt vùng vẫy, một tay bị anh giữ, cô dùng tay còn lại mà đấm vào ngực của anh không ngừng.
Chương 10: Bị Đường Thiên Tuyết đe dọa ngược

Tô Dĩ Thần vốn chỉ muốn trêu chọc Đường Thiên Tuyết một chút, không ngờ cô lại phản ứng mạnh như vậy, nhưng nó lại vô tình kích thích anh, khiến anh trỗi dậy cơn ham muốn.
Anh nắm chặt tay cô, hạ thấp giọng nhắc nhở.
"Cô quên thỏa thuận giữa chúng ta rồi sao, cô nên làm tốt bổn phận của một người vợ."
Đường Thiên Tuyết không quan tâm, cô vẫn cứ cố sức đẩy anh ra dù cho anh có nói gì.
Lửa trong lòng Tô Dĩ Thần càng lúc càng cuộn trào, anh không thể kiên nhẫn thêm với cô được nữa.
"Chết tiệt thật!"
Tô Dĩ Thần lập tức tấn công vào đôi môi mềm mại của cô, chỉ với một bàn tay anh đã giữ chặt được hai cổ tay của cô rồi. Cô hoàn toàn đã bị anh áp chế.
"Ưm… thả… ra…"
Đường Thiên Tuyết chống cự yếu ớt trong khi Tô Dĩ Thần mỗi lúc càng xoáy sâu hơn, anh bị dục vọng điều khiển lý trí đến không kiềm chế nổi bản thân.
Hôn môi vẫn chưa đủ, Tô Dĩ Thần hôn dần xuống cổ, mạnh bạo để lại từng dấu vết.
Bàn tay sớm đã không để yên, anh động chạm khắp nơi trên người Đường Thiên Tuyết rồi dừng lại ở nơi vừa vặn với lòng bàn tay mà nhào nặng nó muốn nhão ra.
Từng cái động chạm của anh khiến Đường Thiên Tuyết sởn gai ốc, cả người cô như tê dại run lên từng đợt.
Cô chưa bao giờ thích cảm giác này, đối với cô nó chính là nỗi ám ảnh không thể dứt.
Rồi cơ thể của cô sẽ như bị xé toạc ra từng mảnh, cơn đau thấu tới tận não, cổ họng như bị chặn lại không thể la hét, cứ thể mà bị đem ra làm công cụ phát tiết.
Cô không muốn lại phải trải qua nỗi khiếp sợ đó nữa, nhưng sức lực của cô quá yếu ớt so với Tô Dĩ Thần, toàn thân bất lực không thể chống chế, ngoài khóc ra cô không làm được gì cả.
"Tô Dĩ Thần, anh là tên khốn. Đàn ông các người, toàn là một lũ cầm thú."
Tiếng mắng chửi nấc nghẹn của Đường Thiên Tuyết làm cho Tô Dĩ Thần bất giác tỉnh táo lại, vẫn là đôi mắt ướt nhòe ra, thân thể run cập trong lòng anh.
Cơ thể của cô có thể khiến anh nổi loạn, nhưng những giọt nước mắt của cô chảy xuống lại làm cho anh bình tĩnh hơn.
Cảm xúc của anh bị chi phối hoàn toàn bởi cô rồi, anh cũng chưa từng vì ai mà làm ra hành động như hiện giờ.
Anh ôm lấy cô, bàn tay khẽ chạm lên đầu của cô mà vỗ vỗ trấn an.
"Được rồi, bình tĩnh đi. Tôi không làm nữa."

Đường Thiên Tuyết và Tô Dĩ Thần đều đã thay quần áo khô ráo, anh ngồi trên giường, còn cô thì ngồi trong một góc không nhìn mặt anh, người của cô vẫn còn run, cơn nấc hình như vẫn còn dai dẳng.
Tô Dĩ Thần trước nay dù làm chuyện gì anh chưa bao giờ thấy áy náy hay có lỗi với ai, nhất là những chuyện liên quan đến phụ nữ.
Vậy mà lần này anh lại chủ động mở lời trước để hoà giải.
"Cô đừng có ngồi mãi như thế nữa. Coi như tôi bù đắp cho cô vậy, cô muốn bất cứ thứ gì cứ nói ra. Tiền, xe, nhà cửa, muốn gì tôi đều cho cô hết."
Đường Thiên Tuyết chần chừ một lúc, cuối cùng thì cô cũng lên tiếng, giọng cô hơi khàn vì mới khóc một trận to.
"Có thật tôi muốn gì anh cũng đều đáp ứng không?"
Đường Thiên Tuyết chịu nói chuyện, Tô Dĩ Thần vẻ mặt như đã bớt ưu phiền đi một bậc, anh trả lời cô ngay tức khắc.
"Tô Dĩ Thần tôi không bao giờ nói hai lời."
Tô Dĩ Thần vừa dứt lời, Đường Thiên Tuyết liền quay người lại, dùng ánh mắt xa lánh nhìn anh nói.
"Vậy tôi muốn anh về sau không được động vào tôi nữa, không được bắt tôi tắm cho anh và hai năm sau thỏa thuận kết thúc thì lập tức ly hôn."
Cô nói ra điều kiện một cách rành mạch như đã chuẩn bị từ rất lâu rồi vậy, Tô Dĩ Thần bỗng nhiên thấy trong lòng rất hậm hực, bàn tay anh nắm chặt đến nghe được tiếng rộp từ xương.
Và dĩ nhiên, anh ngay lập tức bác bỏ yêu cầu của cô.
"Không được, những thứ khác ngoài vật chất tôi đều không chấp nhận. Cô nên nhớ bản thân mình có thân phận gì, đừng được nước mà làm tới."
Tô Dĩ Thần nói mà không giữ lời, nhưng Đường Thiên Tuyết cũng quyết không chịu bị anh làm khuất phục, nếu không về sau anh lại làm ra mấy cái hành động bỉ ổi kia nữa, cô là đang tự bảo vệ lấy bản thân mình.
"Tôi vốn không định dùng chuyện này để đe dọa anh, nhưng là do anh ép tôi."
Tô Dĩ Thần nhíu mày, anh chưa từng ai nắm sơ hở để bị đe dọa, nghe cô nói anh còn cười được, anh cảm thấy rất thú vị còn tò mò muốn nghe xem cô đang muốn nói ra chuyện gì.
"Chân của anh khỏi rồi đúng chứ? Anh cũng không yếu ớt như lời đồn đoán. Anh vẫn giả vờ đi lại khó khăn, e là đang ấp ủ một kế hoạch nào đó. Nếu tôi công khai nói sự thật ra ngoài, liệu kế hoạch của anh có bị phá tan tành không?"
Đây vốn chỉ là suy đoán nhất thời của Đường Thiên Tuyết, cô đánh cược tất cả để nói ra suy đoán của mình, nếu là thật cô có thể bảo vệ mình an toàn, nếu không đúng cùng lắm thì chịu nghe anh nổi giận một trận.
Cô chờ vào biểu hiện của Tô Dĩ Thần để tùy cơ ứng biến và một cái nhăn mặt của anh đã cho cô thêm phần tự tin rằng cô đã đoán đúng.
Vậy là hình bóng lúc này sáng cô nhìn thấy là thật, không phải là ảo giác nữa.
Tô Dĩ Thần không ngờ bí mật anh che đậy lại bị người phụ nữ trước mặt nói ra một cách dễ dàng, nhưng anh chưa vội bày ra sự thật cho cô biết.
Vẻ mặt của anh vẫn rất kiêu ngạo, anh khoanh tay trước ngực, miệng hơi cười nói.
"Đã dám nói thì phải có chứng cứ, tôi vẫn ngồi đây, chưa từng đi lại bình thường trước mặt cô, vậy sao cô dám khẳng định?"
Đường Thiên Tuyết không chịu thua, nếu anh đã hỏi đến cô cũng không ngại mà nói cho anh biết.
"Một người chỉ ăn mà không vận động chừng vài tháng là cơ bắp đã không còn, huống chi anh mới chỉ vừa đi lại được bằng nạng gần hai tháng nay. Nhưng chân của anh vẫn đầy đặn và săn chắc như anh luôn tập luyện mỗi ngày vậy, không hề giống như vừa mới bình phục. Bình thường anh ăn mặc kín kẽ người khác sẽ không chú ý tới, nhưng anh quên tôi là người sớm tối ở bên cạnh chăm sóc cho anh sao?"
Tô Dĩ Thần đột nhiên cười nhạt, anh đề phòng tất cả mọi người nhưng lại không để ý đến người đang ở ngay sát bên cạnh mình, anh không ngờ cô vậy mà nhìn ra được.
Anh quả nhiên đã đứng dậy và tiến đến gần cô.
"Xem ra cô cũng không ngốc như tôi tưởng."
Đường Thiên Tuyết đề phòng lùi ra xa, cô vẫn không quên mục đích chính của mình mà hỏi lại.
"Vậy ba chuyện kia anh còn muốn từ chối nữa không?"
Tô Dĩ Thần lần đầu tiên bị nắm thóp như thế này, anh có chút khó chịu, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười miễn cưỡng, kèm theo đó vẫn là lời hăm dọa.
"Được, nhưng nếu cô mà dám hé nửa lời, đừng trách sao tôi không khách sáo với cô."
Đường Thiên Tuyết không hiểu sao khi nghe thấy câu này cô lại rất sảng khoái, cảm giác như cô vừa thắng được một ván cờ khó.
"Vậy anh cũng phải giữ đúng lời hứa của mình, nhất là đừng chạm vào tôi. Anh làm được tới khi nào thì miệng của tôi sẽ đảm bảo khóa chặt tới khi đó."
Nói rồi, cô vô tư đi lướt ngang qua Tô Dĩ Thần mà không còn sợ gì cả vì cô đã có bùa hộ mệnh của riêng mình.
Trái ngược với cô, Tô Dĩ Thần sắc mặt trông nặng nề thấy rõ, vốn phải đi ra ngoài nhưng giờ thì anh không còn tâm trạng nào nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom