Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16-20
Chương 16: Một người quen cũ
Đường Thiên Tuyết đưa Tiểu Di đến gặp bác sĩ mà Tô Dĩ Thần đã giới thiệu.
Ban đầu, vị bác sĩ này khá ngỡ ngàng khi thấy cô, nhưng cô lại chẳng có phản ứng gì cả, anh ta hơi cười rồi sau đó bắt đầu khám cho con bé.
Vị bác sĩ này hỏi Đường Thiên Tuyết rất nhiều câu hỏi liên quan đến Tiểu Di, anh ta cảm nhận thấy con bé rất nhát người và trông khá mệt mỏi sau khi thăm khám xong vì vậy đã đề nghị Đường Thiên Tuyết đưa Tiểu Di về nhà nghỉ ngơi trước, anh ta sẽ liên lạc với cô để nói cho cô biết kết quả.
Thường thì nếu bệnh khá phức tạp và khó nói, bác sĩ sẽ không nói trực tiếp trước mặt con trẻ, Tiểu Di đã 7 tuổi, đã là một đứa bé hiểu chuyện rồi.
Đường Thiên Tuyết đưa con về mà tâm trạng không thôi lo âu, cả ngày cô đứng ngồi không yên vì lo lắng, lỡ con bé bị bệnh gì đó nặng hơn cô nghĩ, cô không tưởng tượng được khi đó mình sẽ suy sụp đến mức nào.
Ngày hôm sau, Đường Thiên Tuyết lại đến phòng khám, cô thực sự sốc khi biết con của mình có dấu hiệu tự kỷ.
Bác sĩ còn nói "Con bé tự làm mình bị thương là do con bé đã nghĩ rằng nếu làm như thế thì con bé sẽ không bị đánh nữa."
Anh ta thở dài tiếp tục "Tôi cũng không biết con bé đã trải qua những chuyện kinh khủng gì, nhưng hiện giờ con bé đang bị ám ảnh ảnh tâm lý khá nặng, nếu không sớm chữa trị có thể dẫn chứng tự kỷ nghiêm trọng."
"Nhưng vẫn có cách chữa trị dứt điểm đúng không?"
Đường Thiên Tuyết hấp tấp hỏi, vị bác sĩ lại cười nhẹ nhàng đáp.
"Đương nhiên rồi, nhưng phải điều trị lâu dài dài, kết hợp với môi trường sống tốt, con bé sẽ sớm hòa nhập lại cuộc sống thôi."
Đường Thiên Tuyết nghe xong thì cô lại ngây người ra, trong đầu bộn bề suy nghĩ.
Đột nhiên vị trí bác sĩ này chạm vào tay cô khiến cô giật mình liền rút tay lại, ánh mắt mắt hiện lên khó chịu.
"Đường Thiên Tuyết, cậu thật sự quên tôi rồi à?"
Đường Thiên Tuyết nhíu mày khó hiểu, bỗng nhiên vị bác sĩ này lại nói chuyện hệt như bọn họ có quen nhau từ trước. Nhưng cô mãi cũng chẳng nhớ ra đã gặp anh ta ở đâu, cô cũng không người bạn nào là bác sĩ cả.
Vị bác sĩ này nhìn vẻ mặt đang cố suy đoán của cô mà bất lực cười, anh ta liền tự mình nói ra vì có lẽ cô không thực sự nhớ ra anh ta rồi.
"Tôi, Triệu Duẫn đây, cậu nghe tên tôi cũng không thấy quen thuộc sao? Chúng ta cùng học cùng suốt mấy năm tiểu học đấy."
Đường Thiên Tuyết lúc này mới ngờ ngợ nhớ ra, cô vô cùng ngạc nhiên, mở to mắt nhìn kỹ lại anh ta lần nữa.
"Triệu Duẫn… là cậu thật sao? Trông cậu khác quá, tôi không nghĩ cậu lại trở thành bác sĩ, lại còn là bác sĩ tâm lý."
"Nhìn cậu bất ngờ như vậy tôi cũng không ngạc nhiên đâu vì không chỉ có cậu, không ai nghĩ tôi có thể trở thành bác sĩ tâm lý như hiện tại hết."
Đường Thiên Tuyết nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt, nụ cười của anh ta nhẹ nhàng mà sáng ngời, nhưng rõ ràng lúc trước cậu ta cũng là một đứa trẻ bị tự kỷ, suốt ngày cứ lầm lũi không nói chuyện với một ai.
"Cậu đã... hoàn toàn khỏi bệnh rồi ư?"
"Phải, nhờ cậu hết đó. Cậu là người duy nhất chơi cùng tôi trong khi ai cũng xa lánh, miệt thị tôi. Nên khi ra nước ngoài chữa trị, người tôi luôn nhớ tới chỉ có cậu, nhớ đến cậu khiến đầu óc của tôi phấn chấn mà hồi phục tốt hơn. Vừa gặp lại là tôi đã nhận ra cậu ngay vậy mà cậu lại không nhớ tôi một chút nào hết, thật đau lòng mà."
Triệu Duẫn hà hơi thất vọng.
Bỗng dưng gặp lại bạn cũ, chắc cũng xấp xỉ 20 năm rồi, Triệu Duẫn lại nói lúc nào anh ta cũng nhớ đến Đường Thiên Tuyết, khiến cô cảm thấy có chút gượng gạo.
"Đó là lúc nhỏ, con nít thường ngây ngô mà, cậu cũng không cần để ý nhiều đến vậy đâu."
Đường Thiên Tuyết gượng cười, cố nói chuyện tự nhiên hết mức có thể.
Đột nhiên Triệu Duẫn lại nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình, làm bầu không khí quanh cô có chút khó xử.
"Đường Thiên Tuyết, cậu có thể cho đó là ngây ngô cũng được, nhưng tôi thì rất nghiêm túc. Tôi đã thích cậu từ lâu rồi, đến lúc tôi nhận ra thì tôi và cậu lại cách xa nhau. Gặp lại cậu, tôi đã rất vui."
"Triệu Duẫn, tôi rất cảm kích vì cậu vẫn còn nhớ đến tôi. Nhưng chuyện quá lâu rồi, tốt nhất đừng nên nhắc lại thì hơn. Tôi đã… kết hôn rồi."
Triệu Duẫn trong một khoảnh khắc khi nghe cô nói, lòng ngực của anh ta đã thắt lại, tim nhói lên khó chịu.
"Triệu Duẫn mày thật ngốc, tự dưng lại quên mất cô ấy đem con gái đến đây để chữa trị, cô ấy có con, đương nhiên cũng kết hôn rồi, ha."
Bỗng nhiên anh ta lại cười, trong ánh mắt không giấu được sự ngậm ngùi hụt hẫng.
"Xin lỗi cậu vì đột nhiên tôi lại nói năng thiếu chừng mực như thế, tôi sẽ tự kiểm điểm bản thân."
Đường Thiên Tuyết liền xua tay cười đáp.
"Tôi nói vậy thôi chứ không có ý trách cậu."
Triệu Duẫn nhanh chóng lấy lại vẻ tươi tỉnh, để cuộc nói chuyện không bị kết thúc trong ngượng ngùng thế này, anh ta nhìn vào đồng hồ rồi lại nói.
"Cũng đến giờ nghỉ trưa rồi, hay tôi mời cậu ăn cơm, coi như để xin lỗi. Trong lúc ăn chúng ta cũng có thể bàn về bệnh tình của con cậu, thế nào?"
Đường Thiên Tuyết ngay lúc đầu anh ta mở lời vốn định từ chối, nhưng vì Tiểu Di cô lại thay đổi quyết định mà đồng ý.
Cũng là đứa trẻ mắc chứng tự kỷ, vậy mà Triệu Duẫn lại trở thành bác sĩ tâm lý và bây giờ đang chữa chứng bệnh y hệt cho con của cô. Đúng là cuộc sống, không ai đoán trước được điều gì.
Dù biết là Đường Thiên Tuyết đã có chồng con, nhưng tình cảm và ánh mắt nhẹ nhàng mà Triệu Duẫn dành cho Đường Thiên Tuyết vẫn không thay đổi.
Anh ta tôn trọng cuộc sống của cô, nhưng cũng muốn giữ lại một thứ ký ức tốt đẹp đã giúp cuộc đời của anh ta tươi sáng hơn. Dù chỉ là đứng nhìn, miễn là cô vui vẻ, anh ta cũng cam tâm tình nguyện.
Một lúc sau, xe của Triệu Duẫn đã đỗ vào bãi đổ xe của một nhà hàng sang trọng. Anh ta hẳn rất giàu có, vì nhà hàng này là nhà hàng Âu nổi tiếng đắt đỏ.
Lần đầu tiên Đường Thiên Tuyết được đến nơi sang trọng như thế này mà không phải vì công việc nên cô có chút e dè.
Triệu Duẫn ga lăng kéo ghế cho cô ngồi, ở nơi nhiều người với không gian trang trọng thế này, cô cũng không thể làm cho anh ta mất mặt được.
"Đường Thiên Tuyết, cậu cứ gọi thoải mái, bữa này tôi mời."
Đường Thiên Tuyết ngại ngùng gật đầu, Triệu Duẫn tỏ ra nhiệt tình như thế không hiểu sao trong lòng của cô vẫn thấy không tự nhiên nổi, mọi thứ đều là gượng gạo.
Cô lật menu ra, giá của mỗi món ăn chắc bằng cô làm quần quật cả một tuần, cô bấm bụng gọi đại một món rẻ nhất.
Triệu Duẫn vẫn luôn thầm liếc nhìn cô, anh ta biết cô đang nghĩ gì, liền chuyển sang chủ đề nói về bệnh tình của con cô.
Vậy mà không khí giữa hai người đỡ xa cách hơn hẳn, mỗi khi anh ta nói, cô đều rất tập trung lắng nghe, cảm giác bất tiện, không thoải mái cũng dần vơi bớt.
"Cảm ơn cậu vì bữa ăn, lần sau tôi sẽ mời."
Đường Thiên Tuyết và Triệu Duẫn rời khỏi nhà hàng, vừa bước qua cửa thì ở phía xa đã có ánh mắt nhìn chằm chằm lấy hai người.
Đó là ánh mắt của Đường Mạn Đình đang đay nghiến nhìn cô, ánh mắt căm phẫn tột cùng, bàn tay siết lại thành đấm, cô ta nghiến răng nghiến lợi gằn giọng.
"Đường Thiên Tuyết!"
Chương 17: Đường Mạn Đình tráo trở
"Đường Thiên Tuyết, thật không ngờ cô là loại đàn bà hư hỏng đến như vậy."
Nghe giọng nói quen thuộc này, Đường Thiên Tuyết liền nhíu mày ngoảnh đầu lại nhìn, cô trông thấy Đường Mạn Đình đang đi khập khiễng bước tới, cô cũng không ngại dừng lại một chút để tiếp chuyện.
"Đường Mạn Đình, chân của cô bị làm sao vậy?"
Đường Thiên Tuyết bày ra vẻ mặt ngạc nhiên hỏi, chỉ mới một câu của cô đã đánh đúng vào điểm khiến Đường Mạn Đình sôi máu.
"Đường Thiên Tuyết, cô còn giả bộ ngây thơ…"
Đường Mạn Đình nóng mặt chỉ tay thẳng vào Đường Thiên Tuyết, nhưng chỉ nói nửa chừng cô lại lại ngập ngừng không dám nói tiếp vì nghĩ đến lời của Tô Dĩ Thần đã cảnh cáo.
Nhưng cô ta không thể nuốt trôi cục tức này một cách dễ dàng.
Bỗng nhiên, sắc mặt của cô ta thay đổi, dùng ánh mắt chế giễu nhìn cô, cô ta đột ngột nói lớn.
"Mọi người lại đây mà xem người phụ nữ không biết liêm sỉ này, cô ta trước đây đã từng chửa hoang, bây giờ đã cô ta có chồng rồi còn đi qua lại với người đàn ông khác thân mật giữa thanh thiên bạch nhật thế này. Cô ta còn quyến rũ chồng chưa cưới của tôi, khiến anh ta muốn hủy hôn, cô ta là loại phụ nữ tâm cơ hiểm ác nhất mà tôi từng gặp. Đường Thiên Tuyết, tôi có lỗi gì với chị chứ? Tại sao chị lại nỡ cướp chồng của tôi, cướp bố của đứa con chưa chào đời này của tôi như vậy?"
Đường Mạn Đình vừa nói lớn, vừa lấy tay xoa bụng, nước mắt vừa chảy ròng nức nở như cô ta mới là nạn nhân đáng thương nhất.
Người đi đường đều đứng lại xem náo nhiệt, bọn họ đã phần nhìn bộ dạng thảm hại của Đường Mạn Đình mà tin cô ta mà chỉ trỏ mỉa mai Đường Thiên Tuyết.
"Cái cô kia nhìn bộ dạng trông đàng hoàng thế mà đi ngoại tình à, còn quyến rũ chồng chưa cưới của người khác đúng là không biết xấu hổ."
"Cái cô đang khóc kia hình như đang mang thai, tội nghiệp cô ta thật, tự dưng lại gặp phải yêu phụ."
"Nếu là tôi tôi còn không dám trườn mặt ra ngoài đấy chứ, cô ta vẫn thản nhiên thế kia thì quả là mặt dày mà."
…
Đường Thiên Tuyết nghe rõ hết mồn một những lời mấy người kia nói, ánh mắt bọn họ nhìn cô rõ là khinh miệt.
Đường Mạn Đình nhìn mấy người ngu ngốc bị cô ta lừa mà đứng về phía cô ta, trong lòng vô cùng hả hê.
"Ha ha, Đường Thiên Tuyết, để tôi chống mắt lên xem cô làm sao mà giải quyết."
Đường Mạn Đình tiếp tục khóc, càng lúc khóc càng lớn hơn.
Triệu Duẫn không bị mù quáng như mấy người kia, anh ta tin cô không phải như lời người phụ nữ chỉ biết la hét và giả vờ kia nói.
Nghe những người khác nói xấu Đường Thiên Tuyết, Triệu Duẫn rất khó chịu, anh muốn ra mặt để nói giúp cô thì đột nhiên anh ta bị cô ngăn lại.
"Triệu Duẫn, đây là chuyện của tôi, tôi biết làm sao giải quyết mà."
Đường Thiên Tuyết nở một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng Triệu Duẫn nhìn ra cô đang rất tự tin, quả là cây ngay không sợ chết đứng.
Đường Thiên Tuyết bước đến gần Đường Mạn Đình và đứng trước mặt của cô ta, cô khoanh tay ngẩng cao đầu mà nhìn xuống cô ta nói với một chất giọng uy lực.
"Đường Mạn Đình, xỏ mũi người khác có vui không? Cô nhìn thấy mấy người đang quay phim ở đằng kia chứ? Tội vu khống và làm nhục người khác có thể phạt tù lên đến 2 năm, dù cô là con gái của Tô gia, hay thậm chí có là con gái của thị trưởng đi chăng nữa, bằng chứng rành rành, người người chứng kiến, thì có gom cả chục cái miệng của luật sư cũng không cãi thắng kiện đâu."
Đường Mạn Đình bị cô dọa đến mặt mày tím ngắt không còn một giọt máu, nhưng cô ta cũng không cam tâm bị một đứa con hoang như cô dễ dàng đánh bại như thế.
Cơn giận lên tới đỉnh điểm, cô ta giơ cao tay lên đồng thời quát to.
"Đường Thiên Tuyết, cô là thứ rắn độc, sao cô không đi chết đi."
Đường Thiên Tuyết không hề có ý tránh né, cứ để cô ta đánh thì cô ta càng có nhiều tội danh khi vào tù hơn.
Nhưng bỗng nhiên, Triệu Duẫn xuất hiện bắt lấy tay Đường Mạn Đình, sau đó anh ta hất mạnh tay của cô ta ra khiến cô ta ngã huỵch xuống mặt đường.
"Cô kia, tôi không biết cô là ai nhưng người có thai không bao giờ mang đôi giày cao gót 15 phân như thế, trên mặt thì phấn phủ lòe loẹt. Nếu cô là thai phụ, thì những điều cơ bản có hại cho thai nhi này cô cũng phải biết mới đúng. Tôi nghĩ cô không nên đến khoa sản mà trực tiếp đến khoa tâm thần để khám thì hơn."
Triệu Duẫn lý luận thuyết phục như thế khiến mấy người vừa rồi mở miệng chửi rủa Đường Thiên Tuyết cũng chột dạ mà bỏ đi.
Một số còn quay qua chửi ngược lại Đường Mạn Đình có vấn đề về thần kinh.
Đường Mạn hai mắt trợn đỏ gào thét.
"Các người nói gì đó, tôi sẽ tống hết đám rác rưởi các người vào tù vì tội phỉ báng, có giỏi thì đứng lại đó."
Đám đông tản dần ra vì không ngấm nổi lời nói dối của cô ta nữa.
Lúc này, Đường Thiên Tuyết bỗng đi lên rồi từ từ ngồi xuống trước mặt cô ta nói nhỏ.
"Cô cũng vừa phỉ báng người khác đó thôi, tôi chưa từng thấy quả báo nào mà đến nhanh như thế, cô đúng là may mắn đó Đường Mạn Đình."
"Đường Thiên Tuyết, tôi phải giết cô."
Đường Mạn Đình một lần nữa rướn người lên, cô ta vươn tay ra muốn túm lấy cô nhưng không thành, lại bị cô túm chặt tay, sau đó đưa người tiến gần thêm một chút mà nói nhỏ.
"Đường Mạn Đình, nếu một lần nữa cô không biết giữ cái miệng như hôm nay thì tôi cảnh báo cô, hậu quả sẽ không hề dễ chịu đâu. Chứng cứ cô bắt cóc Tiểu Di và hành hạ nó, tôi đều có trong tay cả rồi. Là tôi đang cho cô một cơ hội thay đổi, nếu cô còn không biết nắm bắt thì sao này có xảy ra chuyện gì, dù cô có quỳ xuống xin tha tôi cũng nhất quyết không mềm lòng đâu."
Đường Thiên Tuyết rất hận Đường Mạn Đình, nhưng cô cũng không phải độc ác đến mức muốn đuổi cùng giết tận.
Cô nói xong liền bỏ mặc cô ta ngồi bệt thê thảm mà bỏ đi.
Chân Đường Mạn Đình đau nhức không thể đứng dậy, cô ta trợn trừng mắt, mặt nhăn lại nhìn theo hướng Đường Thiên Tuyết đang đi mà nguyền rủa.
"Đường Thiên Tuyết, thứ nghiệt chủng như cô sao dám đe dọa tôi. Để tôi chống mắt lên coi cô bị đuổi Tô gia mà trơ lại nghèo hèn như trước, đến lúc đó người phải quỳ xuống chân tôi là cô đó. Hừ."
Triệu Duẫn đưa Đường Thiên Tuyết về nhà, qua sự việc vừa rồi, Triệu Duẫn điềm đạm lại nói ra mấy lời lẽ nặng nề chỉ vì bên vực cô như thế, khiến cô có một cái nhìn khác về anh ta, khi đi chung cô cũng không còn cảm thấy khó xử nữa.
"Vừa rồi cảm ơn cậu đã ra mặt giúp tôi, cậu là bác sĩ tâm lý lại am hiểu về phụ nữ có thai như vậy đúng là chuyện hiếm đây."
Đường Thiên Tuyết hơi cười đùa, Triệu Duẫn trong lòng cũng vui vẻ đáp lại.
"Có sao? Tôi nghĩ đó là mấy kiến thức cơ bản thôi. À mà Thiên Tuyết…"
"Sao? Cậu muốn nói gì?"
"À không có, tôi chỉ muốn nhắc cậu về lịch hẹn tái khám của Tiểu Di thôi."
Triệu Duẫn cười cười cho qua chuyện.
Anh ta cũng vì chuyện vừa rồi mà để tâm, Đường Mạn Đình nói Đường Thiên Tuyết có thai trước khi cưới, anh ta cũng không thấy bố của Tiểu Di đi cùng đến bệnh viện lần nào. Vậy Tiểu Di không phải con của chồng hiện tại của cô ấy. Anh ta muốn biết, chuyện rốt cuộc là thế nào.
Định hỏi nhưng đột nhiên anh ta nghĩ lại, với một mối quan hệ bạn bè thế này, cũng chưa đến mức quá thân thiết. Nếu anh ta hỏi, giữa cô và anh ta rất có khả năng sẽ trở lại ngại ngùng như trước nên anh ta lại thôi.
Chương 18: Đường Thiên Tuyết ngoại tình???
Tô gia lúc này, Vương Lan Chân sắt mặt hầm hầm khó coi, bà ta đi qua rồi đi lại, bàn tay đưa lên miệng, móng tay cũng sắp bị cắn đến tróc cả sơn cả rồi.
Tô Hân Nghiên ngồi một bên, cô ta chắt lưỡi nhăn mặt mà phàn nàn.
"Mẹ, mẹ ngồi xuống đi, đi qua đi lại như vậy cũng chẳng nghĩ ra được cách gì để đối phó với Đường Thiên Tuyết."
"Không nghĩ được cũng cố phải nghĩ, nếu không nó lại tưởng chúng ta sợ nó rồi nó lại được đằng chân lân đằng đầu, mẹ không thể chịu được cái bộ dạng đắc ý của nó."
Vương Lan Chân nhíu chặt mày, miệng nghiến răng đáp lời.
Tô Hân Nghiên thở dài ngồi dựa người vào ghế, tay đưa lên chống cằm, đôi mắt trở nên chăm chú suy đoán.
"Nhưng mà mẹ có cảm thấy kì lạ không, đột nhiên sao cô ta lại trở nên lợi hại như thế? Trước đây đến một câu cô ta cũng không dám cãi, vậy mà…"
Tô Hân Nghiên lại đánh ánh mắt ngờ vực về phía Vương Lan Chân mới nói tiếp.
"Lỡ như Tô Dĩ Thần… thực sự thích cô ta, chúng ta sau này chẳng phải sẽ bị cô ta đá ra khỏi nhà sao? Mẹ, nếu thực sự có chuyện đó thì… chúng ta phải làm sao đây? Con không muốn…"
Tô Hân Nghiên để lộ ra vẻ mặt lo sợ, Vương Lan Chân ngay lập tức chặt đi ý nghĩ của cô ta, bà ta gằn giọng nói.
"Im ngay, chỉ giỏi nói gở. Đương nhiên là mẹ sẽ không để chuyện đó xảy ra. Nhất định, phải lôi bằng được cái mặt hồ ly của nó ra."
Đột nhiên, chuông điện thoại của Vương Lan Chân vang lên đúng lúc này, nhưng là số máy là. Bà ta sẵn trong người đang bực dọc nên bắt máy bằng thái độ gắt gỏng.
"Ai đó?"
Bên đầu dây bên kia vang lên một giọng nói của phụ nữ trẻ tuổi, cô ta tỏ ra thần bí, trong giọng cũng ẩn ý hơi cười.
"Tôi là ai bà không cần quan tâm, tôi chỉ muốn gọi để nói cho bà biết, tôi vừa thấy con dâu của bà ôm hôn thân mật cùng một người đàn ông mà không phải là Tô Dĩ Thần. Không biết bà có hứng thú để tiếp tục nghe chuyện này không?"
Cô ta nói chuyện chậm rãi như đang cố ý thăm dò. Vương Lan Chân nghe tới chuyện này, thì sắc mặt bỗng nhiên chuyển hướng tươi tỉnh hơn hẳn.
Bà ta còn mong sao tận mắt bắt gặp Đường Thiên Tuyết đi với nhân tình nữa là… Ngay lập tức, bà ta hấp tấp hỏi lại.
"Cô có chắc không? Vậy bằng chứng đâu?"
Nghe đến đây, người gọi cho Vương Lan Chân lại nhếch lên cười nửa miệng, bà ta vội vã muốn thấy bằng chứng trước khi nghĩ người gọi đến là một kẻ lừa đảo, suy ra Đường Thiên Tuyết quả thật không được lòng người mẹ chồng này.
Đây cũng là điều Đường Mạn Đình muốn xác nhận lại. Cô ta bị Đường Thiên Tuyết làm nhục nhã ở giữa đường, nỗi ô nhục này cô ta sẽ không dễ dàng cho qua.
Cách mà cô ta bất chợt nghĩ tới là mượn người của Tô gia để dễ dàng dạy dỗ Đường Thiên Tuyết, đến lúc Tô Dĩ Thần cũng biết Đường Thiên Tuyết ngoại tình, xem anh còn có thể giữ người vợ như vậy bên cạnh nữa không?
Người đầu tiên Đường Mạn Đình nghĩ đến, không ai khác ngoài Vương Lan Chân, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu trước nay đều khắc nghiệt, lợi dụng bài ta chính là lựa chọn tốt nhất.
Đường Mạn Đình cong môi cười nham hiểm trả lời.
"Tôi sẽ gửi cho bà ngay lập tức."
Nói rồi, cô ta ngắt máy liền gửi hình cho Vương Lan Chân, trong lòng không giấu nổi hưng phấn mà cười nham nhở.
"Đường Thiên Tuyết, để coi ai mới là người thắng cuộc."
Vương Lan Chân mở tin nhắn ra xem, trong lòng cuộn trào cảm giác thích thú đến ngây người.
Tô Hân Nghiên nhìn biểu cảm của bà ta, cô ta cũng không hiểu chuyện gì liền nhăn mặt hỏi.
"Mẹ, có chuyện gì vậy? Ai gọi cho mẹ?"
Vương Lan Chân không trả lời, bà ta vẫn đứng đó lướt rồi zoom từng tấm hình mà Đường Mạn Đình vừa gửi.
Những tấm hình chụp lúc Đường Thiên Tuyết lên xe của Triệu Duẫn. Góc chụp cho thấy Triệu Duẫn đang đặt tay lên eo của cô. Còn vài tấm nữa là hai người đến một căn chung cư xa lạ còn cùng nhau đi vào đó.
Đường Mạn Đình cũng tốn không ít công sức mà ngay lập tức cho người đi theo dõi ngay sau khi Đường Thiên Tuyết và Triệu Duẫn rời đi.
Tô Hân Nghiên tò mò liền đi tới xem, cô ta cũng há hốc mồm kinh ngạc.
"Đường Thiên Tuyết, cô ta… thực sự có người đàn ông khác bên ngoài?"
Ánh mắt của Vương Lan Chân nhìn vào những tấm hình, bà ta hơi vểnh mặt lên, giọng xảo quyệt nói.
"Không ngờ lại đúng lúc như vậy, bây giờ công cần tốn chút công sức nào cũng có thể tống cổ nó đi rồi."
Tô Hân Nghiên còn chưa rõ nguồn cơn sự việc, Vương Lan Chân đã vội vã kéo tay cô ta, hướng đến phòng của Tô Dĩ Thần và Đường Thiên Tuyết.
"Mẹ định làm gì?"
"Còn làm gì nữa, đương nhiên là đuổi con đàn bà hống hách lẳng lơ đó đi rồi."
Vương Lan Chân vừa nói xông thì cũng đã đến phòng, bà ta mạnh tay mở toang cửa ra.
Tô Hân Nghiên dù cũng muốn, nhưng cô ta lại có vẻ e dè với Tô Dĩ Thần.
"Làm vậy có ổn không? Tô Dĩ Thần sẽ…"
Vương Lan Chân bỗng nhiên gắt giọng lên chen ngang để trấn tĩnh Tô Hân Nghiên.
"Có gì mà ổn hay không? Đường Thiên Tuyết giữa ban ngày lại ngoại tình rõ rành rành như vậy, kẻ làm ô nhục thanh danh của Tô gia, người làm mẹ này còn không thể quản sao? Mau đi kêu thêm người lên quăng hết đồ của nó ra đường đi."
Vương Lan Chân lần này tỏ ra rất quyết liệt, nhìn thấy khí thế của mẹ mình lên cao vút như thế, Tô Hân Nghiên cũng nhanh chóng lấy lại tự tin.
Vẻ mặt của hai mẹ con họ đều để lộ vẻ tiểu nhân, cơ hội lớn để tống khứ đi một mối đe dọa, bọn họ không dễ gì mà không làm đến cùng.
Đường Thiên Tuyết trở lại Tô gia vào tầm chiều, cô chỉ định về nhà lấy một ít đồ rồi sẽ đi ngay, nhưng không ngờ vừa về đến nơi lại thấy quần áo của mình bị nhồi nhét vào vali nằm lăn lóc trước cửa nhà.
Chiếc vali thậm chí còn không được kéo khóa làm cho quần áo phần lớn bị rơi ra trên nền gạch lát.
Không cần nghĩ cũng biết kẻ gây ra là ai, Đường Thiên Tuyết sắc mặt cố kiềm chế nhìn vào bên trong nhà.
"Vương Lan Chân, bà ta lại nổi khùng điên cái gì nữa đây?"
Đường Thiên Tuyết nhất quyết phải vào trong để hỏi cho ra lẽ, tưởng rằng bà ta đã chịu tu tâm, không ngờ vẫn còn nhỏ nhen âm thầm làm đủ thứ việc hèn hạ.
Đường Thiên Tuyết vừa bước chân qua cánh cửa, Vương Lan Chân không biết từ đâu nhào tới tát cô một cái thật mạnh, cô không kịp đề phòng nên đã lãnh trọn cú tát đó.
"Bà…"
Đường Thiên Tuyết sắp bị bà ta làm cho bốc hỏa. Cô thường ngày khá điềm đạm, nhưng gặp những chuyện như thế này, cô không tức giận thì có lẽ cô đã thành phật mất rồi.
Đường Thiên Tuyết trừng mắt, nhưng Vương Lan Chân là người viết kịch bản, bà ta biết tất cả nên đã nhanh tay, hành động trước.
Bà ta nhanh tay đưa ảnh mà Đường Mạn Đình gửi, vẻ mặt hệt như đi bắt gian tại trận.
"Nhìn đi, người trong này có phải là cô không?"
Đường Thiên Tuyết nhìn sơ qua đã nhận ra, cô sững người kinh ngạc vì không biết từ đâu mà bà ta lại có tấm hình này.
"Đây là mình và Triệu Duẫn…"
Vương Lan Chân lại vội vàng nghĩ đã nói trúng tim đen của cô, liền lên giọng nói chắc nịch.
"Đúng, đúng không? Người bên cạnh hẳn là tên đã cùng cô ngoại tình nhỉ? À, không phải là hẳn, là chắc chắn mới đúng."
Đường Thiên Tuyết hiểu rõ tính khí của Vương Lan Chân, cô lại tỏ vẻ tĩnh tĩnh mà đáp trả bà ta, miệng nhếch lên khinh thường.
"Chỉ có một tấm hình đã có thể kết luận tôi ngoại tình? Vương Lan Chân, bà có biết là đầu óc của bà gặp vấn đề nặng lắm rồi không?"
Chương 19: Tô Dĩ Thần ghen?
"Dám hỗn láo với mẹ của tôi sao? Cô giữa ban ngày ban mặt mà cặp kè đàn ông công khai như thế, ban đêm còn không biết đã làm tới chuyện gì rồi. Tôi nói cho cô biết, cô còn ở lại đây ngày nào thì sẽ khiến Tô gia nhục mặt ngày đó. Mấy thứ đồ bẩn thỉu đó là tôi và mẹ đã ra sức giúp cô dọn đấy, còn không mau cút đi."
Tô Hân Nghiên lại không biết từ đâu mà nhào ra đẩy Đường Thiên Tuyết một cái khiến cô suýt ngã, có vẻ như hôm nay hai mẹ con nhà họ đều dùng chung một cách bất ngờ để chào đón cô.
Cô ta lớn giọng quát tháo, tay chỉ trỏ vào cô hệt như một đứa côn đồ.
"Khoan…"
Vương Lan Chân đẩy Tô Hân Nghiên sang một bên, bà ta tiến đến gần cô mà không ngại đối diện trực tiếp, sau đó bà ta lấy ra một tờ đơn đã chuẩn bị sẵn, đưa lên trước mặt cô.
"Trước khi cô biến cho khuất mắt tôi thì mau ký giấy ly hôn với Dĩ Thần đi. Tôi là còn ra tay nhẹ nhàng với cô đấy, nếu Dĩ Thần biết được cô cắm sừng nó, kết cục của cô sẽ còn thê thảm hơn bây giờ."
Vương Lan Chân cười khẩy, bàn ta ta tỏ ra rộng lượng nhưng không thể che giấu nỗi bộ mặt thâm hiểm.
Bỗng nhiên, một giọng nói âm trầm lạnh lẽo vang lên khiến ai nấy đều ngạc nhiên quay sang nhìn.
"Vương Lan Chân, bà giỏi đoán tâm tư của người khác quá nhỉ, đến tôi còn không hiểu bản thân mình bằng bà đấy."
Mãi tập trung vào Đường Thiên Tuyết nên Vương Lan Chân không để ý đến Tô Dĩ Thần lại về đúng lúc này.
Anh vừa nói một câu thâm thúy nhắm vào bà ta, khiến bà ta một phen lúng ta lúng túng.
"Dĩ, Dĩ Thần… mẹ chỉ là muốn tốt cho con, con nhìn xem, Đường Thiên Tuyết cô ta cùng với nhân tình công khai qua lại trên phố, còn dẫn về nhà riêng không biết là đã làm ra chuyện xấu hổ gì rồi. Cô ta vốn dĩ không coi con ra gì, mẹ là đang giúp… a."
Vương Lan Chân lấy tấm hình của Đường Thiên Tuyết và Triệu Duẫn cùng nhau đi vào chung cư cho Tô Dĩ Thần xem.
Nhưng bà ta vừa tiến đến bên cạnh xe lăn của anh, anh còn không thèm nhìn đã thẳng thừng hất tay bà ra, làm điện thoại văng xuống va đập mạnh đến nứt màn hình, bà ta thì ra ngã bật ra đằng sau.
Tô Hân Nghiên vội chạy đến đỡ bà ta dậy.
"Mẹ, mẹ không sao chứ?"
Tô Dĩ Thần đưa ánh mắt cao lãnh liếc nhìn hai mẹ con nhà họ, giọng của anh cất lên uy quyền.
"Từ bao giờ mà việc của Tô Dĩ Thần này để bà tự tiện quyết định? Người của tôi bà muốn đuổi là đuổi hay sao? Tôi thấy người nên đi là mẹ con nhà bà mới đúng."
Đường Thiên Tuyết đứng đó mãi nghĩ ngợi, bị đuổi đi cũng không phải là việc gì không tốt, thậm chí nó còn có lợi cho cô.
Sau này cô không cần phải về đây nữa, cô sẽ được ở bên cạnh Tiểu Di nhiều hơn rồi.
Nghĩ rồi, Đường Thiên Tuyết tỏ ra vẻ hờ hững nói.
"Anh không cần nói nữa? Bà ta đã đuổi, tôi cũng không mặt dày mà ở lại."
Đường Thiên Tuyết vừa nói xong đã vội bước đi, cô đi lướt qua mặt anh mà không ngó ngàng gì, nó khiến anh khó chịu.
"Cô nghe lời tôi hay nghe lời bà ta?"
Trông giọng của Tô Dĩ Thần chắc anh sắp nổi giận rồi, nhưng Đường Thiên Tuyết cả gan nói liều.
"Tôi không nghe ai hết."
Đường Thiên Tuyết sau đó vẫn đi liền một mạch ra phía cửa, Tô Dĩ Thần lại gườm mắt về phía mẹ con Vương Lan Chân.
Tô Hân Nghiên giật mình ngay lập tức quỳ gối xuống bò đến bên cạnh xe lăn của Tô Dĩ Thần mà lôi kéo, gương mặt tỏ ra thanh thuần năn nỉ rất thảm thương.
"Anh Dĩ Thần, em và mẹ sai rồi, em và mẹ cũng vì tốt cho anh nên mới nóng lòng trút giận với Đường Thiên Tuyết như thế. Anh bớt giận, đừng đuổi mẹ con em đi mà."
Đến nước này mà Tô Hân Nghiên vẫn tranh thủ nịnh nọt, những lời này thực sự không lọt nổi vào tai Tô Dĩ Thần.
Anh khó chịu nhìn xuống bàn tay của Tô Hân Nghiên đang nắm lấy tay áo của mình, cô ta xem ra cũng biết điều mà lập tức buông tay ra.
Tô Dĩ Thần khinh thường phủi tay áo, ánh mắt vẫn lạnh tanh khi nhìn mẹ con nhà họ, anh lạnh nhạt nói.
"Tôi sẽ không đuổi hai người đi vội đâu. Nhưng từ giờ về sau, hãy nhớ lấy ai mới là chủ nơi này. Nếu để tôi còn thấy việc tương tự xảy ra, thì đừng trách sao tôi cho các người bò lết ra khỏi đây."
Tô Dĩ Thần trước khi bị tai nạn đã sống lãnh cảm, sau khi chân bị tàn phế thì tính cách ngày càng nóng nảy hơn. Vương Lan Chân và Tô Hân Nghiên tuyệt nhiên không dám coi thường lời cảnh cáo này, trong tình hình hiện tại, bọn họ phải ngoan ngoãn yên phận thì Tô Dĩ Thần mới nguôi giận.
"Em… em biết rồi. Tuyệt đối em và mẹ… sẽ nhớ."
Đến một câu đơn giản mà cũng không nói trôi chảy được, xem ra lòng đố kỵ của cô ta với Đường Thiên Tuyết còn cao lắm. Tô Dĩ Thần nhìn ra nhưng vẫn du di bỏ qua vì bọn họ vẫn còn là con rối trong kế hoạch bí hiểm của anh.
Anh hừ lạnh cho cô ta một cái nhìn khinh rẻ.
"Thính Văn, đi theo Đường Thiên Tuyết."
"Vâng, Tô thiếu."
Đường Thiên Tuyết vẫn nhặt lại chỗ đồ bị vứt kia nên khi Tô Dĩ Thần vừa được trợ lý đẩy ra thì cô chỉ vừa mới lên xe.
Trợ lý nhanh chóng chở anh đuổi theo chiếc taxi đó. Quả nhiên Đường Thiên Tuyết trở về nhà cũ.
Lúc cô xuống xe, Tô Dĩ Thần cũng xuống, cô chỉ nhìn anh một cái sau đó vẫn không đếm xỉa gì mà đi nhanh lên nhà.
"Anh ta đi theo mình làm gì chứ? Phải đi thật nhanh mới được."
Bước chân của Đường Thiên Tuyết bước đi thoăn thoắt, nhưng cuối cùng cô cũng không thoát được bị Tô Dĩ Thần gọi lại.
"Đường Thiên Tuyết, lại đây đẩy xe cho tôi."
Đường Thiên Tuyết bất ngờ dừng chân, cô cắn răng nghĩ thầm.
"Ở đây cũng không có người ngoài, còn giả vờ gì chứ?"
Đường Thiên Tuyết không muốn nên quay người lại viện cớ nói.
"Tay tôi bận cầm hành lý cả rồi."
Cô vừa nói vừa đưa hai tay lên một tay cầm giỏ xách, một tay cầm hành lý. Nhưng cô đưa ra cái cớ dỏm thế này, làm sao có thể làm khó Tô Dĩ Thần.
Anh bình thản tựa người, chỉ cần nói hai từ.
"Thính Văn!"
Trợ lý hiểu ý lập tức trả lời.
"Vâng."
Thính Văn đi đến gần Đường Thiên Tuyết, có vẻ là lịch sự xin phép, nhưng anh ta vừa nói vừa lấy hành lý trên tay cô.
"Cô Đường, để tôi mang giúp cô, cô mau đến đẩy xe cho Tô Thiếu đi."
"Anh đâu có biết nhà của tôi, để tôi tự mang lên vậy."
Đường Thiên Tuyết giằng co không muốn, cô cũng không biết Tô Dĩ Thần cũng muốn lên nhà của mình cho đến khi Thính Văn nói.
"Cô Đường, cô cứ đẩy Tô Thiếu đi trước, tôi đi theo sau là được rồi."
Đường Thiên Tuyết kinh ngạc.
"Cái gì? Tô Dĩ Thần, anh muốn đến nhà của tôi sao?"
"Cô đưa người khác lên nhà được, còn tôi thì không ư?"
Giọng điệu của Tô Dĩ Thần cứ có cái gì đó không đúng, giống như anh đang ăn hủ giấm chua vậy.
Đột nhiên có người đi qua cứ nhìn chằm chằm ba người họ, Đường Thiên Tuyết không muốn gây sự chú ý, rốt cuộc cũng phải chấm dứt màn giằng co này.
"Hừm…"
Cô thở dài, sắc mặt thật sự không tình nguyện.
"Tôi nói trước, nhà của tôi bé lắm, anh nhất định sẽ không thoải mái."
"Yên tâm, người khác chịu được thì tôi ở được."
Tô Dĩ Thần cứ nói câu nào cũng lôi người khác vào, Đường Thiên Tuyết chau mày nghĩ ngợi, không lẽ anh đang ghen? Nhưng cô chắc rằng anh biết cô đưa Triệu Duẫn về nhà chỉ để thăm Tiểu Di và xem bệnh cho con bé.
Đường Thiên Tuyết lắc đầu khó hiểu thực sự. Tâm tư của Tô Dĩ Thần, nhiều lúc còn phức tạp khó đoán hơn cả phụ nữ.
Chương 20: Cười ra nước mắt
Vừa mới đẩy xe lăn qua cửa nhà Đường Thiên Tuyết liền lạnh nhạt nói.
"Đến nơi rồi, anh không cần phải giả vờ nữa."
Tô Dĩ Thần cũng nhanh chóng đứng dậy, anh quay người lại phất tay nói với trợ lý.
"Thính Văn, về trước đi."
"Vâng."
Thính Văn trả lời, nhưng anh ta phải đặt hành lý vào trong nhà rồi mới rời đi được.
Đường Thiên Tuyết tỏ vẻ ngạc nhiên, cô nhăn mặt hỏi.
"Tại sao bảo anh ta về? Thế anh định ở lại đây đến chừng nào?"
Câu hỏi như đang đuổi khéo, vẻ mặt của Đường Thiên Tuyết cũng không có vẻ gì là chào đón. Tô Dĩ Thần đột nhiên tiến sát đối diện với mặt của cô, hai hàng chân mày của anh hơi nhíu lại, anh nói.
"Tôi đến nhà khiến cô khó chịu đến vậy à?"
Đường Thiên Tuyết bị bất ngờ, cô theo quán tính mà lùi lại phía sau để không bị gần với mặt của anh quá.
Bỗng dưng cô có cảm giác mặt của mình trở nên nóng bừng, nói chuyện cũng ấp úng, cô quay sang hướng khác tránh ánh mắt của anh.
"Không… Tôi không có ý đó."
Vẻ mặt của Tô Dĩ Thần bất chợt trông còn nghiêm trọng hơn lúc nãy, anh đưa tay ra kéo cô lại.
"Mặt của cô…"
Từ nãy giờ anh không để ý tới, vừa rồi nhìn gần mới thấy rõ mấy vết hằn đỏ trên mặt của cô, anh cũng lờ mờ đoán ra được là ai làm, khi đó anh còn chưa về nhà.
Đường Thiên Tuyết vội che lại bên mặt bị sưng đỏ, cô đã rời khỏi Tô gia và cũng không muốn làm lớn chuyện nên cứ cho qua đi là tốt nhất.
"Mặt tôi không bị làm sao cả."
Nét mặt của Tô Dĩ Thần vẫn không thấy dấu hiệu giãn ra. Đường Thiên Tuyết dù sao cũng là phụ nữ, da dẻ mỏng manh, bị đánh như thế mà còn nói không sao, anh quả thật không tin.
Đúng lúc trợ lý của anh vừa đang định đi về, cửa cũng đã mở ra rồi thì đột ngột bị anh gọi lại.
Anh đi tới, nói nhỏ gì mà đó vào tai của anh ta.
"Vâng, tôi biết rồi, tôi đi làm ngay."
Nhìn thấy hai người đang ở trong nhà mình mà thì thầm to nhỏ, Đường Thiên Tuyết bấc giác hỏi.
"Anh nói gì với anh ta thế?"
Tô Dĩ Thần bình thản cho tay vào túi quần mà đi vào, anh tiến đến gần cô, lại giở trò cũ, anh hạ thấp người áp sát mặt cô rồi mới nói.
"Sao? Muốn quản chuyện của tôi à?"
"Tôi, tôi không thèm. Không nói chuyện với anh nữa, anh muốn làm gì thì làm, chán rồi thì về đi."
Đường Thiên Tuyết giật mình tránh né, nếu cô không nợ anh ta thì cô đã đá anh ta khỏi nhà từ lâu rồi.
"Nói chuyện bình thường không được sao, sao lúc nào cũng xáp xáp lại gần thế, thật khó chịu mà."
Đường Thiên Tuyết tức mình mà làu bàu nhỏ giọng.
Khóe miệng Tô Dĩ Thần bất chợt cong lên phụt cười.
Ngay giây sau, từ bên trong phòng khách vang ra giọng nói của Đường Thiên Tuyết với thái độ của cô khác hẳn.
"Tiểu Di, mẹ về rồi đây."
Đường Thiên Tuyết chạy ào đến ôm con gái, còn hôn con bé thêm mấy cái.
Tô Dĩ Thần đứng tựa vai vào tường cách đó một khoảng, miệng nhép nhép nói chuyện một mình.
"Đối với mình thì lúc nào cũng cau có, nói chuyện với con gái thì ngọt ngào thế kia…"
Không hiểu Tô Dĩ Thần đang nghĩ gì mà lại đi ganh tị với một đứa con nít. Anh đột nhiên nhận ra, ngay tức khắc tự thấy mất mặt, anh giả vờ đánh mặt đi một vòng quanh nhà.
Ở phòng khách, Đường Thiên Tuyết nói với bảo mẫu.
"Chị Lý, hôm nay chị về nghỉ ngơi sớm đi, từ giờ tôi sẽ ở đây rồi, nên không cần chị ở lại qua đêm nữa."
"Vậy thì tốt quá, Tiểu Di ban đêm hay giật mình thức dậy, có cô chắc con bé sẽ ngủ ngon hơn rồi. Nếu đã không còn việc thì tôi đi trước đây."
"Được. Cảm ơn chị."
Đường Thiên Tuyết gật đầu cười nhẹ rồi đứng dậy đi theo ra cửa để tiễn bảo mẫu Lý.
Bảo mẫu Lý cũng cười ôn hòa đáp lại.
"Cô Đường đừng khách sáo, đây là công việc của tôi. Tôi về đây."
Sau cái vẫy chào, bảo mẫu Lý cũng về rồi, trong nhà chỉ còn có cô, con gái cô và một người không liên quan từ đâu lại tới - Tô Dĩ Thần.
Đường Thiên Tuyết trở lại vào trong phòng khách định chơi cùng Tiểu Di một lúc, bỗng nhiên, cô khá bất ngờ với cảnh tượng trước mặt.
Tiểu Di đang ngồi trên chân của Tô Dĩ Thần, biểu hiện của con bé cũng không có gì khác thường, hơn nữa con bé còn để cho anh cầm tay dạy viết chữ.
"Từ khi nào mà con bé hết sợ người lạ thế?"
Tô Dĩ Thần nhìn ra thấy cô không bước vào anh liền nói.
"Đứng ngẩn ra đó làm gì, vào đây đi."
Tô Dĩ Thần trước mặt Đường Thiên Tuyết bây giờ chẳng còn nét đáng sợ nào nữa, anh nhìn vậy mà lại thích con nít, cô cũng coi như mở mang tầm mắt.
Nhìn hai người đang vui vẻ như thế, Đường Thiên Tuyết trong lòng thở phào, có cảm giác nhẹ nhõm.
Tâm trạng cũng tốt hơn hẳn, cô cười nhẹ nói.
"Tôi đi làm bữa tối đây."
Bởi vì phòng khách và bếp của nhà Đường Thiên Tuyết chung một không gian, trong lúc cô đang chuẩn bị nấu ăn, Tô Dĩ Thần lại nhìn sang cô nói với vẻ rất tự nhiên.
"Đường Thiên Tuyết, sao cô tìm được căn nhà này hay vậy, nó bé như cái lỗ mũi, đi được mấy bước đã hết rồi, giống như đang ở trong phòng tắm vậy."
Đường Thiên Tuyết sẵn cầm con dao trên tay, cô chặt xuống thớt thật mạnh, vậy mà vừa rồi cô còn nghĩ tốt cho anh, cô đúng là điên rồi. Người nhà giàu thì luôn cao ngạo như thế, lại đi so sánh nơi cô ở gần 8 năm nay là cái phòng tắm, còn bé như cái lỗ mũi?
Cô hít một hơi sâu rồi cười sượng nghiến răng nói.
"Vậy anh đi về biệt thự rộng rãi nhà anh mà ở."
Tô Dĩ Thần vậy mà che miệng cười phì.
"Giận rồi, ha."
Bữa tối sẵn sàng, Tô Dĩ Thần cùng ăn với hai mẹ cô, nhưng thật ra nhìn cô giống như người thừa hơn.
Tiểu Di mãi bám lấy Tô Dĩ Thần kể cả lúc ăn, cô kêu con bé sang nó cũng không chịu, trước giờ con bé chưa từng như thế.
Cô cũng không phải là người đam mê trai đẹp, không biết Tiểu Di lại lấy đâu ra cái tính cách này đây.
Đường Thiên Tuyết cứ ngỡ Tô Dĩ Thần sẽ cảm thấy khó chịu hay phiền phức, nhưng không hề, anh có vẻ còn chiều chuộng Tiểu Di hơn những gì cô nghĩ.
Sau bữa tối, Tiểu Di buồn ngủ sớm, cô lại cho con bé ngủ xong mới ra khỏi phòng làm một vài việc lặt vặt.
Tô Dĩ Thần không biết từ khi nào lại đứng ở cửa quan sát, nhưng Đường Thiên Tuyết nhìn anh đã không còn giữ thái độ phòng bị, bài xích như trước.
Cô đóng cửa phòng của Tiểu Di lại, sau đó khẽ nói.
"Tiểu Di có vẻ rất mến anh đấy."
Tô Dĩ Thần cười khoan khoái nói lại.
"Đương nhiên rồi, sức hút của tôi đến người lớn còn không cưỡng được huống chi đến một đứa bé 5 tuổi."
"Anh nghĩ Tiểu Di 5 tuổi sao?"
Tô Dĩ Thần lấy làm lạ khi Đường Thiên Tuyết lại hỏi câu này.
"Không đúng? Hay là 4."
Đường Thiên Tuyết lắc đầu nhẹ, cô thở dài, trong đôi mắt đầy nặng nề.
"Con bé đã 7 tuổi rồi. 2 năm ở cùng Đường Mạn Đình con bé đã chịu khổ cực như vậy, làm sao mà lớn nổi chứ."
"7 tuổi?"
Tô Dĩ Thần đột nhiên khựng người, đôi mắt trở nên đăm chiêu rồi bất ngờ anh giữ chặt lấy vai của cô, giọng gay gắt hỏi.
"Vậy bố của Tiểu Di đâu? Lúc nó bị bắt cóc, cô không nói cho hắn ta biết sao?"
Đường Thiên Tuyết sững sờ, tự dưng Tô Dĩ Thần lại như thế, trong đầu của cô có một chút hoảng loạn.
Anh nhắc đến bố của Tiểu Di làm cô nhớ lại một vài chuyện, đôi mắt của cô hơi đỏ lên rơm rớm lệ.
Bỗng nhiên cô lại cười thành tiếng, đưa tay lên khóe mắt chặm lấy giống như cô đang nhớ đến một vở hài kịch mà cười ra nước mắt vậy.
"Nếu tôi có thể nói, thì tôi cần gì phải để cho Đường Mạn Đình đe dọa để rồi phải cưới anh chứ, ha ha. Cuộc đời của tôi đen đủi toàn yêu phải cặn bã. Tôi nghe nói anh ta đã lấy vợ giàu ở nước ngoài, rồi bị tai nạn chết tức tưởi rồi. Tôi nuôi Tiểu Di một mình vẫn ổn, nó không cần có bố."
Đường Thiên Tuyết đưa Tiểu Di đến gặp bác sĩ mà Tô Dĩ Thần đã giới thiệu.
Ban đầu, vị bác sĩ này khá ngỡ ngàng khi thấy cô, nhưng cô lại chẳng có phản ứng gì cả, anh ta hơi cười rồi sau đó bắt đầu khám cho con bé.
Vị bác sĩ này hỏi Đường Thiên Tuyết rất nhiều câu hỏi liên quan đến Tiểu Di, anh ta cảm nhận thấy con bé rất nhát người và trông khá mệt mỏi sau khi thăm khám xong vì vậy đã đề nghị Đường Thiên Tuyết đưa Tiểu Di về nhà nghỉ ngơi trước, anh ta sẽ liên lạc với cô để nói cho cô biết kết quả.
Thường thì nếu bệnh khá phức tạp và khó nói, bác sĩ sẽ không nói trực tiếp trước mặt con trẻ, Tiểu Di đã 7 tuổi, đã là một đứa bé hiểu chuyện rồi.
Đường Thiên Tuyết đưa con về mà tâm trạng không thôi lo âu, cả ngày cô đứng ngồi không yên vì lo lắng, lỡ con bé bị bệnh gì đó nặng hơn cô nghĩ, cô không tưởng tượng được khi đó mình sẽ suy sụp đến mức nào.
Ngày hôm sau, Đường Thiên Tuyết lại đến phòng khám, cô thực sự sốc khi biết con của mình có dấu hiệu tự kỷ.
Bác sĩ còn nói "Con bé tự làm mình bị thương là do con bé đã nghĩ rằng nếu làm như thế thì con bé sẽ không bị đánh nữa."
Anh ta thở dài tiếp tục "Tôi cũng không biết con bé đã trải qua những chuyện kinh khủng gì, nhưng hiện giờ con bé đang bị ám ảnh ảnh tâm lý khá nặng, nếu không sớm chữa trị có thể dẫn chứng tự kỷ nghiêm trọng."
"Nhưng vẫn có cách chữa trị dứt điểm đúng không?"
Đường Thiên Tuyết hấp tấp hỏi, vị bác sĩ lại cười nhẹ nhàng đáp.
"Đương nhiên rồi, nhưng phải điều trị lâu dài dài, kết hợp với môi trường sống tốt, con bé sẽ sớm hòa nhập lại cuộc sống thôi."
Đường Thiên Tuyết nghe xong thì cô lại ngây người ra, trong đầu bộn bề suy nghĩ.
Đột nhiên vị trí bác sĩ này chạm vào tay cô khiến cô giật mình liền rút tay lại, ánh mắt mắt hiện lên khó chịu.
"Đường Thiên Tuyết, cậu thật sự quên tôi rồi à?"
Đường Thiên Tuyết nhíu mày khó hiểu, bỗng nhiên vị bác sĩ này lại nói chuyện hệt như bọn họ có quen nhau từ trước. Nhưng cô mãi cũng chẳng nhớ ra đã gặp anh ta ở đâu, cô cũng không người bạn nào là bác sĩ cả.
Vị bác sĩ này nhìn vẻ mặt đang cố suy đoán của cô mà bất lực cười, anh ta liền tự mình nói ra vì có lẽ cô không thực sự nhớ ra anh ta rồi.
"Tôi, Triệu Duẫn đây, cậu nghe tên tôi cũng không thấy quen thuộc sao? Chúng ta cùng học cùng suốt mấy năm tiểu học đấy."
Đường Thiên Tuyết lúc này mới ngờ ngợ nhớ ra, cô vô cùng ngạc nhiên, mở to mắt nhìn kỹ lại anh ta lần nữa.
"Triệu Duẫn… là cậu thật sao? Trông cậu khác quá, tôi không nghĩ cậu lại trở thành bác sĩ, lại còn là bác sĩ tâm lý."
"Nhìn cậu bất ngờ như vậy tôi cũng không ngạc nhiên đâu vì không chỉ có cậu, không ai nghĩ tôi có thể trở thành bác sĩ tâm lý như hiện tại hết."
Đường Thiên Tuyết nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt, nụ cười của anh ta nhẹ nhàng mà sáng ngời, nhưng rõ ràng lúc trước cậu ta cũng là một đứa trẻ bị tự kỷ, suốt ngày cứ lầm lũi không nói chuyện với một ai.
"Cậu đã... hoàn toàn khỏi bệnh rồi ư?"
"Phải, nhờ cậu hết đó. Cậu là người duy nhất chơi cùng tôi trong khi ai cũng xa lánh, miệt thị tôi. Nên khi ra nước ngoài chữa trị, người tôi luôn nhớ tới chỉ có cậu, nhớ đến cậu khiến đầu óc của tôi phấn chấn mà hồi phục tốt hơn. Vừa gặp lại là tôi đã nhận ra cậu ngay vậy mà cậu lại không nhớ tôi một chút nào hết, thật đau lòng mà."
Triệu Duẫn hà hơi thất vọng.
Bỗng dưng gặp lại bạn cũ, chắc cũng xấp xỉ 20 năm rồi, Triệu Duẫn lại nói lúc nào anh ta cũng nhớ đến Đường Thiên Tuyết, khiến cô cảm thấy có chút gượng gạo.
"Đó là lúc nhỏ, con nít thường ngây ngô mà, cậu cũng không cần để ý nhiều đến vậy đâu."
Đường Thiên Tuyết gượng cười, cố nói chuyện tự nhiên hết mức có thể.
Đột nhiên Triệu Duẫn lại nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình, làm bầu không khí quanh cô có chút khó xử.
"Đường Thiên Tuyết, cậu có thể cho đó là ngây ngô cũng được, nhưng tôi thì rất nghiêm túc. Tôi đã thích cậu từ lâu rồi, đến lúc tôi nhận ra thì tôi và cậu lại cách xa nhau. Gặp lại cậu, tôi đã rất vui."
"Triệu Duẫn, tôi rất cảm kích vì cậu vẫn còn nhớ đến tôi. Nhưng chuyện quá lâu rồi, tốt nhất đừng nên nhắc lại thì hơn. Tôi đã… kết hôn rồi."
Triệu Duẫn trong một khoảnh khắc khi nghe cô nói, lòng ngực của anh ta đã thắt lại, tim nhói lên khó chịu.
"Triệu Duẫn mày thật ngốc, tự dưng lại quên mất cô ấy đem con gái đến đây để chữa trị, cô ấy có con, đương nhiên cũng kết hôn rồi, ha."
Bỗng nhiên anh ta lại cười, trong ánh mắt không giấu được sự ngậm ngùi hụt hẫng.
"Xin lỗi cậu vì đột nhiên tôi lại nói năng thiếu chừng mực như thế, tôi sẽ tự kiểm điểm bản thân."
Đường Thiên Tuyết liền xua tay cười đáp.
"Tôi nói vậy thôi chứ không có ý trách cậu."
Triệu Duẫn nhanh chóng lấy lại vẻ tươi tỉnh, để cuộc nói chuyện không bị kết thúc trong ngượng ngùng thế này, anh ta nhìn vào đồng hồ rồi lại nói.
"Cũng đến giờ nghỉ trưa rồi, hay tôi mời cậu ăn cơm, coi như để xin lỗi. Trong lúc ăn chúng ta cũng có thể bàn về bệnh tình của con cậu, thế nào?"
Đường Thiên Tuyết ngay lúc đầu anh ta mở lời vốn định từ chối, nhưng vì Tiểu Di cô lại thay đổi quyết định mà đồng ý.
Cũng là đứa trẻ mắc chứng tự kỷ, vậy mà Triệu Duẫn lại trở thành bác sĩ tâm lý và bây giờ đang chữa chứng bệnh y hệt cho con của cô. Đúng là cuộc sống, không ai đoán trước được điều gì.
Dù biết là Đường Thiên Tuyết đã có chồng con, nhưng tình cảm và ánh mắt nhẹ nhàng mà Triệu Duẫn dành cho Đường Thiên Tuyết vẫn không thay đổi.
Anh ta tôn trọng cuộc sống của cô, nhưng cũng muốn giữ lại một thứ ký ức tốt đẹp đã giúp cuộc đời của anh ta tươi sáng hơn. Dù chỉ là đứng nhìn, miễn là cô vui vẻ, anh ta cũng cam tâm tình nguyện.
Một lúc sau, xe của Triệu Duẫn đã đỗ vào bãi đổ xe của một nhà hàng sang trọng. Anh ta hẳn rất giàu có, vì nhà hàng này là nhà hàng Âu nổi tiếng đắt đỏ.
Lần đầu tiên Đường Thiên Tuyết được đến nơi sang trọng như thế này mà không phải vì công việc nên cô có chút e dè.
Triệu Duẫn ga lăng kéo ghế cho cô ngồi, ở nơi nhiều người với không gian trang trọng thế này, cô cũng không thể làm cho anh ta mất mặt được.
"Đường Thiên Tuyết, cậu cứ gọi thoải mái, bữa này tôi mời."
Đường Thiên Tuyết ngại ngùng gật đầu, Triệu Duẫn tỏ ra nhiệt tình như thế không hiểu sao trong lòng của cô vẫn thấy không tự nhiên nổi, mọi thứ đều là gượng gạo.
Cô lật menu ra, giá của mỗi món ăn chắc bằng cô làm quần quật cả một tuần, cô bấm bụng gọi đại một món rẻ nhất.
Triệu Duẫn vẫn luôn thầm liếc nhìn cô, anh ta biết cô đang nghĩ gì, liền chuyển sang chủ đề nói về bệnh tình của con cô.
Vậy mà không khí giữa hai người đỡ xa cách hơn hẳn, mỗi khi anh ta nói, cô đều rất tập trung lắng nghe, cảm giác bất tiện, không thoải mái cũng dần vơi bớt.
"Cảm ơn cậu vì bữa ăn, lần sau tôi sẽ mời."
Đường Thiên Tuyết và Triệu Duẫn rời khỏi nhà hàng, vừa bước qua cửa thì ở phía xa đã có ánh mắt nhìn chằm chằm lấy hai người.
Đó là ánh mắt của Đường Mạn Đình đang đay nghiến nhìn cô, ánh mắt căm phẫn tột cùng, bàn tay siết lại thành đấm, cô ta nghiến răng nghiến lợi gằn giọng.
"Đường Thiên Tuyết!"
Chương 17: Đường Mạn Đình tráo trở
"Đường Thiên Tuyết, thật không ngờ cô là loại đàn bà hư hỏng đến như vậy."
Nghe giọng nói quen thuộc này, Đường Thiên Tuyết liền nhíu mày ngoảnh đầu lại nhìn, cô trông thấy Đường Mạn Đình đang đi khập khiễng bước tới, cô cũng không ngại dừng lại một chút để tiếp chuyện.
"Đường Mạn Đình, chân của cô bị làm sao vậy?"
Đường Thiên Tuyết bày ra vẻ mặt ngạc nhiên hỏi, chỉ mới một câu của cô đã đánh đúng vào điểm khiến Đường Mạn Đình sôi máu.
"Đường Thiên Tuyết, cô còn giả bộ ngây thơ…"
Đường Mạn Đình nóng mặt chỉ tay thẳng vào Đường Thiên Tuyết, nhưng chỉ nói nửa chừng cô lại lại ngập ngừng không dám nói tiếp vì nghĩ đến lời của Tô Dĩ Thần đã cảnh cáo.
Nhưng cô ta không thể nuốt trôi cục tức này một cách dễ dàng.
Bỗng nhiên, sắc mặt của cô ta thay đổi, dùng ánh mắt chế giễu nhìn cô, cô ta đột ngột nói lớn.
"Mọi người lại đây mà xem người phụ nữ không biết liêm sỉ này, cô ta trước đây đã từng chửa hoang, bây giờ đã cô ta có chồng rồi còn đi qua lại với người đàn ông khác thân mật giữa thanh thiên bạch nhật thế này. Cô ta còn quyến rũ chồng chưa cưới của tôi, khiến anh ta muốn hủy hôn, cô ta là loại phụ nữ tâm cơ hiểm ác nhất mà tôi từng gặp. Đường Thiên Tuyết, tôi có lỗi gì với chị chứ? Tại sao chị lại nỡ cướp chồng của tôi, cướp bố của đứa con chưa chào đời này của tôi như vậy?"
Đường Mạn Đình vừa nói lớn, vừa lấy tay xoa bụng, nước mắt vừa chảy ròng nức nở như cô ta mới là nạn nhân đáng thương nhất.
Người đi đường đều đứng lại xem náo nhiệt, bọn họ đã phần nhìn bộ dạng thảm hại của Đường Mạn Đình mà tin cô ta mà chỉ trỏ mỉa mai Đường Thiên Tuyết.
"Cái cô kia nhìn bộ dạng trông đàng hoàng thế mà đi ngoại tình à, còn quyến rũ chồng chưa cưới của người khác đúng là không biết xấu hổ."
"Cái cô đang khóc kia hình như đang mang thai, tội nghiệp cô ta thật, tự dưng lại gặp phải yêu phụ."
"Nếu là tôi tôi còn không dám trườn mặt ra ngoài đấy chứ, cô ta vẫn thản nhiên thế kia thì quả là mặt dày mà."
…
Đường Thiên Tuyết nghe rõ hết mồn một những lời mấy người kia nói, ánh mắt bọn họ nhìn cô rõ là khinh miệt.
Đường Mạn Đình nhìn mấy người ngu ngốc bị cô ta lừa mà đứng về phía cô ta, trong lòng vô cùng hả hê.
"Ha ha, Đường Thiên Tuyết, để tôi chống mắt lên xem cô làm sao mà giải quyết."
Đường Mạn Đình tiếp tục khóc, càng lúc khóc càng lớn hơn.
Triệu Duẫn không bị mù quáng như mấy người kia, anh ta tin cô không phải như lời người phụ nữ chỉ biết la hét và giả vờ kia nói.
Nghe những người khác nói xấu Đường Thiên Tuyết, Triệu Duẫn rất khó chịu, anh muốn ra mặt để nói giúp cô thì đột nhiên anh ta bị cô ngăn lại.
"Triệu Duẫn, đây là chuyện của tôi, tôi biết làm sao giải quyết mà."
Đường Thiên Tuyết nở một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng Triệu Duẫn nhìn ra cô đang rất tự tin, quả là cây ngay không sợ chết đứng.
Đường Thiên Tuyết bước đến gần Đường Mạn Đình và đứng trước mặt của cô ta, cô khoanh tay ngẩng cao đầu mà nhìn xuống cô ta nói với một chất giọng uy lực.
"Đường Mạn Đình, xỏ mũi người khác có vui không? Cô nhìn thấy mấy người đang quay phim ở đằng kia chứ? Tội vu khống và làm nhục người khác có thể phạt tù lên đến 2 năm, dù cô là con gái của Tô gia, hay thậm chí có là con gái của thị trưởng đi chăng nữa, bằng chứng rành rành, người người chứng kiến, thì có gom cả chục cái miệng của luật sư cũng không cãi thắng kiện đâu."
Đường Mạn Đình bị cô dọa đến mặt mày tím ngắt không còn một giọt máu, nhưng cô ta cũng không cam tâm bị một đứa con hoang như cô dễ dàng đánh bại như thế.
Cơn giận lên tới đỉnh điểm, cô ta giơ cao tay lên đồng thời quát to.
"Đường Thiên Tuyết, cô là thứ rắn độc, sao cô không đi chết đi."
Đường Thiên Tuyết không hề có ý tránh né, cứ để cô ta đánh thì cô ta càng có nhiều tội danh khi vào tù hơn.
Nhưng bỗng nhiên, Triệu Duẫn xuất hiện bắt lấy tay Đường Mạn Đình, sau đó anh ta hất mạnh tay của cô ta ra khiến cô ta ngã huỵch xuống mặt đường.
"Cô kia, tôi không biết cô là ai nhưng người có thai không bao giờ mang đôi giày cao gót 15 phân như thế, trên mặt thì phấn phủ lòe loẹt. Nếu cô là thai phụ, thì những điều cơ bản có hại cho thai nhi này cô cũng phải biết mới đúng. Tôi nghĩ cô không nên đến khoa sản mà trực tiếp đến khoa tâm thần để khám thì hơn."
Triệu Duẫn lý luận thuyết phục như thế khiến mấy người vừa rồi mở miệng chửi rủa Đường Thiên Tuyết cũng chột dạ mà bỏ đi.
Một số còn quay qua chửi ngược lại Đường Mạn Đình có vấn đề về thần kinh.
Đường Mạn hai mắt trợn đỏ gào thét.
"Các người nói gì đó, tôi sẽ tống hết đám rác rưởi các người vào tù vì tội phỉ báng, có giỏi thì đứng lại đó."
Đám đông tản dần ra vì không ngấm nổi lời nói dối của cô ta nữa.
Lúc này, Đường Thiên Tuyết bỗng đi lên rồi từ từ ngồi xuống trước mặt cô ta nói nhỏ.
"Cô cũng vừa phỉ báng người khác đó thôi, tôi chưa từng thấy quả báo nào mà đến nhanh như thế, cô đúng là may mắn đó Đường Mạn Đình."
"Đường Thiên Tuyết, tôi phải giết cô."
Đường Mạn Đình một lần nữa rướn người lên, cô ta vươn tay ra muốn túm lấy cô nhưng không thành, lại bị cô túm chặt tay, sau đó đưa người tiến gần thêm một chút mà nói nhỏ.
"Đường Mạn Đình, nếu một lần nữa cô không biết giữ cái miệng như hôm nay thì tôi cảnh báo cô, hậu quả sẽ không hề dễ chịu đâu. Chứng cứ cô bắt cóc Tiểu Di và hành hạ nó, tôi đều có trong tay cả rồi. Là tôi đang cho cô một cơ hội thay đổi, nếu cô còn không biết nắm bắt thì sao này có xảy ra chuyện gì, dù cô có quỳ xuống xin tha tôi cũng nhất quyết không mềm lòng đâu."
Đường Thiên Tuyết rất hận Đường Mạn Đình, nhưng cô cũng không phải độc ác đến mức muốn đuổi cùng giết tận.
Cô nói xong liền bỏ mặc cô ta ngồi bệt thê thảm mà bỏ đi.
Chân Đường Mạn Đình đau nhức không thể đứng dậy, cô ta trợn trừng mắt, mặt nhăn lại nhìn theo hướng Đường Thiên Tuyết đang đi mà nguyền rủa.
"Đường Thiên Tuyết, thứ nghiệt chủng như cô sao dám đe dọa tôi. Để tôi chống mắt lên coi cô bị đuổi Tô gia mà trơ lại nghèo hèn như trước, đến lúc đó người phải quỳ xuống chân tôi là cô đó. Hừ."
Triệu Duẫn đưa Đường Thiên Tuyết về nhà, qua sự việc vừa rồi, Triệu Duẫn điềm đạm lại nói ra mấy lời lẽ nặng nề chỉ vì bên vực cô như thế, khiến cô có một cái nhìn khác về anh ta, khi đi chung cô cũng không còn cảm thấy khó xử nữa.
"Vừa rồi cảm ơn cậu đã ra mặt giúp tôi, cậu là bác sĩ tâm lý lại am hiểu về phụ nữ có thai như vậy đúng là chuyện hiếm đây."
Đường Thiên Tuyết hơi cười đùa, Triệu Duẫn trong lòng cũng vui vẻ đáp lại.
"Có sao? Tôi nghĩ đó là mấy kiến thức cơ bản thôi. À mà Thiên Tuyết…"
"Sao? Cậu muốn nói gì?"
"À không có, tôi chỉ muốn nhắc cậu về lịch hẹn tái khám của Tiểu Di thôi."
Triệu Duẫn cười cười cho qua chuyện.
Anh ta cũng vì chuyện vừa rồi mà để tâm, Đường Mạn Đình nói Đường Thiên Tuyết có thai trước khi cưới, anh ta cũng không thấy bố của Tiểu Di đi cùng đến bệnh viện lần nào. Vậy Tiểu Di không phải con của chồng hiện tại của cô ấy. Anh ta muốn biết, chuyện rốt cuộc là thế nào.
Định hỏi nhưng đột nhiên anh ta nghĩ lại, với một mối quan hệ bạn bè thế này, cũng chưa đến mức quá thân thiết. Nếu anh ta hỏi, giữa cô và anh ta rất có khả năng sẽ trở lại ngại ngùng như trước nên anh ta lại thôi.
Chương 18: Đường Thiên Tuyết ngoại tình???
Tô gia lúc này, Vương Lan Chân sắt mặt hầm hầm khó coi, bà ta đi qua rồi đi lại, bàn tay đưa lên miệng, móng tay cũng sắp bị cắn đến tróc cả sơn cả rồi.
Tô Hân Nghiên ngồi một bên, cô ta chắt lưỡi nhăn mặt mà phàn nàn.
"Mẹ, mẹ ngồi xuống đi, đi qua đi lại như vậy cũng chẳng nghĩ ra được cách gì để đối phó với Đường Thiên Tuyết."
"Không nghĩ được cũng cố phải nghĩ, nếu không nó lại tưởng chúng ta sợ nó rồi nó lại được đằng chân lân đằng đầu, mẹ không thể chịu được cái bộ dạng đắc ý của nó."
Vương Lan Chân nhíu chặt mày, miệng nghiến răng đáp lời.
Tô Hân Nghiên thở dài ngồi dựa người vào ghế, tay đưa lên chống cằm, đôi mắt trở nên chăm chú suy đoán.
"Nhưng mà mẹ có cảm thấy kì lạ không, đột nhiên sao cô ta lại trở nên lợi hại như thế? Trước đây đến một câu cô ta cũng không dám cãi, vậy mà…"
Tô Hân Nghiên lại đánh ánh mắt ngờ vực về phía Vương Lan Chân mới nói tiếp.
"Lỡ như Tô Dĩ Thần… thực sự thích cô ta, chúng ta sau này chẳng phải sẽ bị cô ta đá ra khỏi nhà sao? Mẹ, nếu thực sự có chuyện đó thì… chúng ta phải làm sao đây? Con không muốn…"
Tô Hân Nghiên để lộ ra vẻ mặt lo sợ, Vương Lan Chân ngay lập tức chặt đi ý nghĩ của cô ta, bà ta gằn giọng nói.
"Im ngay, chỉ giỏi nói gở. Đương nhiên là mẹ sẽ không để chuyện đó xảy ra. Nhất định, phải lôi bằng được cái mặt hồ ly của nó ra."
Đột nhiên, chuông điện thoại của Vương Lan Chân vang lên đúng lúc này, nhưng là số máy là. Bà ta sẵn trong người đang bực dọc nên bắt máy bằng thái độ gắt gỏng.
"Ai đó?"
Bên đầu dây bên kia vang lên một giọng nói của phụ nữ trẻ tuổi, cô ta tỏ ra thần bí, trong giọng cũng ẩn ý hơi cười.
"Tôi là ai bà không cần quan tâm, tôi chỉ muốn gọi để nói cho bà biết, tôi vừa thấy con dâu của bà ôm hôn thân mật cùng một người đàn ông mà không phải là Tô Dĩ Thần. Không biết bà có hứng thú để tiếp tục nghe chuyện này không?"
Cô ta nói chuyện chậm rãi như đang cố ý thăm dò. Vương Lan Chân nghe tới chuyện này, thì sắc mặt bỗng nhiên chuyển hướng tươi tỉnh hơn hẳn.
Bà ta còn mong sao tận mắt bắt gặp Đường Thiên Tuyết đi với nhân tình nữa là… Ngay lập tức, bà ta hấp tấp hỏi lại.
"Cô có chắc không? Vậy bằng chứng đâu?"
Nghe đến đây, người gọi cho Vương Lan Chân lại nhếch lên cười nửa miệng, bà ta vội vã muốn thấy bằng chứng trước khi nghĩ người gọi đến là một kẻ lừa đảo, suy ra Đường Thiên Tuyết quả thật không được lòng người mẹ chồng này.
Đây cũng là điều Đường Mạn Đình muốn xác nhận lại. Cô ta bị Đường Thiên Tuyết làm nhục nhã ở giữa đường, nỗi ô nhục này cô ta sẽ không dễ dàng cho qua.
Cách mà cô ta bất chợt nghĩ tới là mượn người của Tô gia để dễ dàng dạy dỗ Đường Thiên Tuyết, đến lúc Tô Dĩ Thần cũng biết Đường Thiên Tuyết ngoại tình, xem anh còn có thể giữ người vợ như vậy bên cạnh nữa không?
Người đầu tiên Đường Mạn Đình nghĩ đến, không ai khác ngoài Vương Lan Chân, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu trước nay đều khắc nghiệt, lợi dụng bài ta chính là lựa chọn tốt nhất.
Đường Mạn Đình cong môi cười nham hiểm trả lời.
"Tôi sẽ gửi cho bà ngay lập tức."
Nói rồi, cô ta ngắt máy liền gửi hình cho Vương Lan Chân, trong lòng không giấu nổi hưng phấn mà cười nham nhở.
"Đường Thiên Tuyết, để coi ai mới là người thắng cuộc."
Vương Lan Chân mở tin nhắn ra xem, trong lòng cuộn trào cảm giác thích thú đến ngây người.
Tô Hân Nghiên nhìn biểu cảm của bà ta, cô ta cũng không hiểu chuyện gì liền nhăn mặt hỏi.
"Mẹ, có chuyện gì vậy? Ai gọi cho mẹ?"
Vương Lan Chân không trả lời, bà ta vẫn đứng đó lướt rồi zoom từng tấm hình mà Đường Mạn Đình vừa gửi.
Những tấm hình chụp lúc Đường Thiên Tuyết lên xe của Triệu Duẫn. Góc chụp cho thấy Triệu Duẫn đang đặt tay lên eo của cô. Còn vài tấm nữa là hai người đến một căn chung cư xa lạ còn cùng nhau đi vào đó.
Đường Mạn Đình cũng tốn không ít công sức mà ngay lập tức cho người đi theo dõi ngay sau khi Đường Thiên Tuyết và Triệu Duẫn rời đi.
Tô Hân Nghiên tò mò liền đi tới xem, cô ta cũng há hốc mồm kinh ngạc.
"Đường Thiên Tuyết, cô ta… thực sự có người đàn ông khác bên ngoài?"
Ánh mắt của Vương Lan Chân nhìn vào những tấm hình, bà ta hơi vểnh mặt lên, giọng xảo quyệt nói.
"Không ngờ lại đúng lúc như vậy, bây giờ công cần tốn chút công sức nào cũng có thể tống cổ nó đi rồi."
Tô Hân Nghiên còn chưa rõ nguồn cơn sự việc, Vương Lan Chân đã vội vã kéo tay cô ta, hướng đến phòng của Tô Dĩ Thần và Đường Thiên Tuyết.
"Mẹ định làm gì?"
"Còn làm gì nữa, đương nhiên là đuổi con đàn bà hống hách lẳng lơ đó đi rồi."
Vương Lan Chân vừa nói xông thì cũng đã đến phòng, bà ta mạnh tay mở toang cửa ra.
Tô Hân Nghiên dù cũng muốn, nhưng cô ta lại có vẻ e dè với Tô Dĩ Thần.
"Làm vậy có ổn không? Tô Dĩ Thần sẽ…"
Vương Lan Chân bỗng nhiên gắt giọng lên chen ngang để trấn tĩnh Tô Hân Nghiên.
"Có gì mà ổn hay không? Đường Thiên Tuyết giữa ban ngày lại ngoại tình rõ rành rành như vậy, kẻ làm ô nhục thanh danh của Tô gia, người làm mẹ này còn không thể quản sao? Mau đi kêu thêm người lên quăng hết đồ của nó ra đường đi."
Vương Lan Chân lần này tỏ ra rất quyết liệt, nhìn thấy khí thế của mẹ mình lên cao vút như thế, Tô Hân Nghiên cũng nhanh chóng lấy lại tự tin.
Vẻ mặt của hai mẹ con họ đều để lộ vẻ tiểu nhân, cơ hội lớn để tống khứ đi một mối đe dọa, bọn họ không dễ gì mà không làm đến cùng.
Đường Thiên Tuyết trở lại Tô gia vào tầm chiều, cô chỉ định về nhà lấy một ít đồ rồi sẽ đi ngay, nhưng không ngờ vừa về đến nơi lại thấy quần áo của mình bị nhồi nhét vào vali nằm lăn lóc trước cửa nhà.
Chiếc vali thậm chí còn không được kéo khóa làm cho quần áo phần lớn bị rơi ra trên nền gạch lát.
Không cần nghĩ cũng biết kẻ gây ra là ai, Đường Thiên Tuyết sắc mặt cố kiềm chế nhìn vào bên trong nhà.
"Vương Lan Chân, bà ta lại nổi khùng điên cái gì nữa đây?"
Đường Thiên Tuyết nhất quyết phải vào trong để hỏi cho ra lẽ, tưởng rằng bà ta đã chịu tu tâm, không ngờ vẫn còn nhỏ nhen âm thầm làm đủ thứ việc hèn hạ.
Đường Thiên Tuyết vừa bước chân qua cánh cửa, Vương Lan Chân không biết từ đâu nhào tới tát cô một cái thật mạnh, cô không kịp đề phòng nên đã lãnh trọn cú tát đó.
"Bà…"
Đường Thiên Tuyết sắp bị bà ta làm cho bốc hỏa. Cô thường ngày khá điềm đạm, nhưng gặp những chuyện như thế này, cô không tức giận thì có lẽ cô đã thành phật mất rồi.
Đường Thiên Tuyết trừng mắt, nhưng Vương Lan Chân là người viết kịch bản, bà ta biết tất cả nên đã nhanh tay, hành động trước.
Bà ta nhanh tay đưa ảnh mà Đường Mạn Đình gửi, vẻ mặt hệt như đi bắt gian tại trận.
"Nhìn đi, người trong này có phải là cô không?"
Đường Thiên Tuyết nhìn sơ qua đã nhận ra, cô sững người kinh ngạc vì không biết từ đâu mà bà ta lại có tấm hình này.
"Đây là mình và Triệu Duẫn…"
Vương Lan Chân lại vội vàng nghĩ đã nói trúng tim đen của cô, liền lên giọng nói chắc nịch.
"Đúng, đúng không? Người bên cạnh hẳn là tên đã cùng cô ngoại tình nhỉ? À, không phải là hẳn, là chắc chắn mới đúng."
Đường Thiên Tuyết hiểu rõ tính khí của Vương Lan Chân, cô lại tỏ vẻ tĩnh tĩnh mà đáp trả bà ta, miệng nhếch lên khinh thường.
"Chỉ có một tấm hình đã có thể kết luận tôi ngoại tình? Vương Lan Chân, bà có biết là đầu óc của bà gặp vấn đề nặng lắm rồi không?"
Chương 19: Tô Dĩ Thần ghen?
"Dám hỗn láo với mẹ của tôi sao? Cô giữa ban ngày ban mặt mà cặp kè đàn ông công khai như thế, ban đêm còn không biết đã làm tới chuyện gì rồi. Tôi nói cho cô biết, cô còn ở lại đây ngày nào thì sẽ khiến Tô gia nhục mặt ngày đó. Mấy thứ đồ bẩn thỉu đó là tôi và mẹ đã ra sức giúp cô dọn đấy, còn không mau cút đi."
Tô Hân Nghiên lại không biết từ đâu mà nhào ra đẩy Đường Thiên Tuyết một cái khiến cô suýt ngã, có vẻ như hôm nay hai mẹ con nhà họ đều dùng chung một cách bất ngờ để chào đón cô.
Cô ta lớn giọng quát tháo, tay chỉ trỏ vào cô hệt như một đứa côn đồ.
"Khoan…"
Vương Lan Chân đẩy Tô Hân Nghiên sang một bên, bà ta tiến đến gần cô mà không ngại đối diện trực tiếp, sau đó bà ta lấy ra một tờ đơn đã chuẩn bị sẵn, đưa lên trước mặt cô.
"Trước khi cô biến cho khuất mắt tôi thì mau ký giấy ly hôn với Dĩ Thần đi. Tôi là còn ra tay nhẹ nhàng với cô đấy, nếu Dĩ Thần biết được cô cắm sừng nó, kết cục của cô sẽ còn thê thảm hơn bây giờ."
Vương Lan Chân cười khẩy, bàn ta ta tỏ ra rộng lượng nhưng không thể che giấu nỗi bộ mặt thâm hiểm.
Bỗng nhiên, một giọng nói âm trầm lạnh lẽo vang lên khiến ai nấy đều ngạc nhiên quay sang nhìn.
"Vương Lan Chân, bà giỏi đoán tâm tư của người khác quá nhỉ, đến tôi còn không hiểu bản thân mình bằng bà đấy."
Mãi tập trung vào Đường Thiên Tuyết nên Vương Lan Chân không để ý đến Tô Dĩ Thần lại về đúng lúc này.
Anh vừa nói một câu thâm thúy nhắm vào bà ta, khiến bà ta một phen lúng ta lúng túng.
"Dĩ, Dĩ Thần… mẹ chỉ là muốn tốt cho con, con nhìn xem, Đường Thiên Tuyết cô ta cùng với nhân tình công khai qua lại trên phố, còn dẫn về nhà riêng không biết là đã làm ra chuyện xấu hổ gì rồi. Cô ta vốn dĩ không coi con ra gì, mẹ là đang giúp… a."
Vương Lan Chân lấy tấm hình của Đường Thiên Tuyết và Triệu Duẫn cùng nhau đi vào chung cư cho Tô Dĩ Thần xem.
Nhưng bà ta vừa tiến đến bên cạnh xe lăn của anh, anh còn không thèm nhìn đã thẳng thừng hất tay bà ra, làm điện thoại văng xuống va đập mạnh đến nứt màn hình, bà ta thì ra ngã bật ra đằng sau.
Tô Hân Nghiên vội chạy đến đỡ bà ta dậy.
"Mẹ, mẹ không sao chứ?"
Tô Dĩ Thần đưa ánh mắt cao lãnh liếc nhìn hai mẹ con nhà họ, giọng của anh cất lên uy quyền.
"Từ bao giờ mà việc của Tô Dĩ Thần này để bà tự tiện quyết định? Người của tôi bà muốn đuổi là đuổi hay sao? Tôi thấy người nên đi là mẹ con nhà bà mới đúng."
Đường Thiên Tuyết đứng đó mãi nghĩ ngợi, bị đuổi đi cũng không phải là việc gì không tốt, thậm chí nó còn có lợi cho cô.
Sau này cô không cần phải về đây nữa, cô sẽ được ở bên cạnh Tiểu Di nhiều hơn rồi.
Nghĩ rồi, Đường Thiên Tuyết tỏ ra vẻ hờ hững nói.
"Anh không cần nói nữa? Bà ta đã đuổi, tôi cũng không mặt dày mà ở lại."
Đường Thiên Tuyết vừa nói xong đã vội bước đi, cô đi lướt qua mặt anh mà không ngó ngàng gì, nó khiến anh khó chịu.
"Cô nghe lời tôi hay nghe lời bà ta?"
Trông giọng của Tô Dĩ Thần chắc anh sắp nổi giận rồi, nhưng Đường Thiên Tuyết cả gan nói liều.
"Tôi không nghe ai hết."
Đường Thiên Tuyết sau đó vẫn đi liền một mạch ra phía cửa, Tô Dĩ Thần lại gườm mắt về phía mẹ con Vương Lan Chân.
Tô Hân Nghiên giật mình ngay lập tức quỳ gối xuống bò đến bên cạnh xe lăn của Tô Dĩ Thần mà lôi kéo, gương mặt tỏ ra thanh thuần năn nỉ rất thảm thương.
"Anh Dĩ Thần, em và mẹ sai rồi, em và mẹ cũng vì tốt cho anh nên mới nóng lòng trút giận với Đường Thiên Tuyết như thế. Anh bớt giận, đừng đuổi mẹ con em đi mà."
Đến nước này mà Tô Hân Nghiên vẫn tranh thủ nịnh nọt, những lời này thực sự không lọt nổi vào tai Tô Dĩ Thần.
Anh khó chịu nhìn xuống bàn tay của Tô Hân Nghiên đang nắm lấy tay áo của mình, cô ta xem ra cũng biết điều mà lập tức buông tay ra.
Tô Dĩ Thần khinh thường phủi tay áo, ánh mắt vẫn lạnh tanh khi nhìn mẹ con nhà họ, anh lạnh nhạt nói.
"Tôi sẽ không đuổi hai người đi vội đâu. Nhưng từ giờ về sau, hãy nhớ lấy ai mới là chủ nơi này. Nếu để tôi còn thấy việc tương tự xảy ra, thì đừng trách sao tôi cho các người bò lết ra khỏi đây."
Tô Dĩ Thần trước khi bị tai nạn đã sống lãnh cảm, sau khi chân bị tàn phế thì tính cách ngày càng nóng nảy hơn. Vương Lan Chân và Tô Hân Nghiên tuyệt nhiên không dám coi thường lời cảnh cáo này, trong tình hình hiện tại, bọn họ phải ngoan ngoãn yên phận thì Tô Dĩ Thần mới nguôi giận.
"Em… em biết rồi. Tuyệt đối em và mẹ… sẽ nhớ."
Đến một câu đơn giản mà cũng không nói trôi chảy được, xem ra lòng đố kỵ của cô ta với Đường Thiên Tuyết còn cao lắm. Tô Dĩ Thần nhìn ra nhưng vẫn du di bỏ qua vì bọn họ vẫn còn là con rối trong kế hoạch bí hiểm của anh.
Anh hừ lạnh cho cô ta một cái nhìn khinh rẻ.
"Thính Văn, đi theo Đường Thiên Tuyết."
"Vâng, Tô thiếu."
Đường Thiên Tuyết vẫn nhặt lại chỗ đồ bị vứt kia nên khi Tô Dĩ Thần vừa được trợ lý đẩy ra thì cô chỉ vừa mới lên xe.
Trợ lý nhanh chóng chở anh đuổi theo chiếc taxi đó. Quả nhiên Đường Thiên Tuyết trở về nhà cũ.
Lúc cô xuống xe, Tô Dĩ Thần cũng xuống, cô chỉ nhìn anh một cái sau đó vẫn không đếm xỉa gì mà đi nhanh lên nhà.
"Anh ta đi theo mình làm gì chứ? Phải đi thật nhanh mới được."
Bước chân của Đường Thiên Tuyết bước đi thoăn thoắt, nhưng cuối cùng cô cũng không thoát được bị Tô Dĩ Thần gọi lại.
"Đường Thiên Tuyết, lại đây đẩy xe cho tôi."
Đường Thiên Tuyết bất ngờ dừng chân, cô cắn răng nghĩ thầm.
"Ở đây cũng không có người ngoài, còn giả vờ gì chứ?"
Đường Thiên Tuyết không muốn nên quay người lại viện cớ nói.
"Tay tôi bận cầm hành lý cả rồi."
Cô vừa nói vừa đưa hai tay lên một tay cầm giỏ xách, một tay cầm hành lý. Nhưng cô đưa ra cái cớ dỏm thế này, làm sao có thể làm khó Tô Dĩ Thần.
Anh bình thản tựa người, chỉ cần nói hai từ.
"Thính Văn!"
Trợ lý hiểu ý lập tức trả lời.
"Vâng."
Thính Văn đi đến gần Đường Thiên Tuyết, có vẻ là lịch sự xin phép, nhưng anh ta vừa nói vừa lấy hành lý trên tay cô.
"Cô Đường, để tôi mang giúp cô, cô mau đến đẩy xe cho Tô Thiếu đi."
"Anh đâu có biết nhà của tôi, để tôi tự mang lên vậy."
Đường Thiên Tuyết giằng co không muốn, cô cũng không biết Tô Dĩ Thần cũng muốn lên nhà của mình cho đến khi Thính Văn nói.
"Cô Đường, cô cứ đẩy Tô Thiếu đi trước, tôi đi theo sau là được rồi."
Đường Thiên Tuyết kinh ngạc.
"Cái gì? Tô Dĩ Thần, anh muốn đến nhà của tôi sao?"
"Cô đưa người khác lên nhà được, còn tôi thì không ư?"
Giọng điệu của Tô Dĩ Thần cứ có cái gì đó không đúng, giống như anh đang ăn hủ giấm chua vậy.
Đột nhiên có người đi qua cứ nhìn chằm chằm ba người họ, Đường Thiên Tuyết không muốn gây sự chú ý, rốt cuộc cũng phải chấm dứt màn giằng co này.
"Hừm…"
Cô thở dài, sắc mặt thật sự không tình nguyện.
"Tôi nói trước, nhà của tôi bé lắm, anh nhất định sẽ không thoải mái."
"Yên tâm, người khác chịu được thì tôi ở được."
Tô Dĩ Thần cứ nói câu nào cũng lôi người khác vào, Đường Thiên Tuyết chau mày nghĩ ngợi, không lẽ anh đang ghen? Nhưng cô chắc rằng anh biết cô đưa Triệu Duẫn về nhà chỉ để thăm Tiểu Di và xem bệnh cho con bé.
Đường Thiên Tuyết lắc đầu khó hiểu thực sự. Tâm tư của Tô Dĩ Thần, nhiều lúc còn phức tạp khó đoán hơn cả phụ nữ.
Chương 20: Cười ra nước mắt
Vừa mới đẩy xe lăn qua cửa nhà Đường Thiên Tuyết liền lạnh nhạt nói.
"Đến nơi rồi, anh không cần phải giả vờ nữa."
Tô Dĩ Thần cũng nhanh chóng đứng dậy, anh quay người lại phất tay nói với trợ lý.
"Thính Văn, về trước đi."
"Vâng."
Thính Văn trả lời, nhưng anh ta phải đặt hành lý vào trong nhà rồi mới rời đi được.
Đường Thiên Tuyết tỏ vẻ ngạc nhiên, cô nhăn mặt hỏi.
"Tại sao bảo anh ta về? Thế anh định ở lại đây đến chừng nào?"
Câu hỏi như đang đuổi khéo, vẻ mặt của Đường Thiên Tuyết cũng không có vẻ gì là chào đón. Tô Dĩ Thần đột nhiên tiến sát đối diện với mặt của cô, hai hàng chân mày của anh hơi nhíu lại, anh nói.
"Tôi đến nhà khiến cô khó chịu đến vậy à?"
Đường Thiên Tuyết bị bất ngờ, cô theo quán tính mà lùi lại phía sau để không bị gần với mặt của anh quá.
Bỗng dưng cô có cảm giác mặt của mình trở nên nóng bừng, nói chuyện cũng ấp úng, cô quay sang hướng khác tránh ánh mắt của anh.
"Không… Tôi không có ý đó."
Vẻ mặt của Tô Dĩ Thần bất chợt trông còn nghiêm trọng hơn lúc nãy, anh đưa tay ra kéo cô lại.
"Mặt của cô…"
Từ nãy giờ anh không để ý tới, vừa rồi nhìn gần mới thấy rõ mấy vết hằn đỏ trên mặt của cô, anh cũng lờ mờ đoán ra được là ai làm, khi đó anh còn chưa về nhà.
Đường Thiên Tuyết vội che lại bên mặt bị sưng đỏ, cô đã rời khỏi Tô gia và cũng không muốn làm lớn chuyện nên cứ cho qua đi là tốt nhất.
"Mặt tôi không bị làm sao cả."
Nét mặt của Tô Dĩ Thần vẫn không thấy dấu hiệu giãn ra. Đường Thiên Tuyết dù sao cũng là phụ nữ, da dẻ mỏng manh, bị đánh như thế mà còn nói không sao, anh quả thật không tin.
Đúng lúc trợ lý của anh vừa đang định đi về, cửa cũng đã mở ra rồi thì đột ngột bị anh gọi lại.
Anh đi tới, nói nhỏ gì mà đó vào tai của anh ta.
"Vâng, tôi biết rồi, tôi đi làm ngay."
Nhìn thấy hai người đang ở trong nhà mình mà thì thầm to nhỏ, Đường Thiên Tuyết bấc giác hỏi.
"Anh nói gì với anh ta thế?"
Tô Dĩ Thần bình thản cho tay vào túi quần mà đi vào, anh tiến đến gần cô, lại giở trò cũ, anh hạ thấp người áp sát mặt cô rồi mới nói.
"Sao? Muốn quản chuyện của tôi à?"
"Tôi, tôi không thèm. Không nói chuyện với anh nữa, anh muốn làm gì thì làm, chán rồi thì về đi."
Đường Thiên Tuyết giật mình tránh né, nếu cô không nợ anh ta thì cô đã đá anh ta khỏi nhà từ lâu rồi.
"Nói chuyện bình thường không được sao, sao lúc nào cũng xáp xáp lại gần thế, thật khó chịu mà."
Đường Thiên Tuyết tức mình mà làu bàu nhỏ giọng.
Khóe miệng Tô Dĩ Thần bất chợt cong lên phụt cười.
Ngay giây sau, từ bên trong phòng khách vang ra giọng nói của Đường Thiên Tuyết với thái độ của cô khác hẳn.
"Tiểu Di, mẹ về rồi đây."
Đường Thiên Tuyết chạy ào đến ôm con gái, còn hôn con bé thêm mấy cái.
Tô Dĩ Thần đứng tựa vai vào tường cách đó một khoảng, miệng nhép nhép nói chuyện một mình.
"Đối với mình thì lúc nào cũng cau có, nói chuyện với con gái thì ngọt ngào thế kia…"
Không hiểu Tô Dĩ Thần đang nghĩ gì mà lại đi ganh tị với một đứa con nít. Anh đột nhiên nhận ra, ngay tức khắc tự thấy mất mặt, anh giả vờ đánh mặt đi một vòng quanh nhà.
Ở phòng khách, Đường Thiên Tuyết nói với bảo mẫu.
"Chị Lý, hôm nay chị về nghỉ ngơi sớm đi, từ giờ tôi sẽ ở đây rồi, nên không cần chị ở lại qua đêm nữa."
"Vậy thì tốt quá, Tiểu Di ban đêm hay giật mình thức dậy, có cô chắc con bé sẽ ngủ ngon hơn rồi. Nếu đã không còn việc thì tôi đi trước đây."
"Được. Cảm ơn chị."
Đường Thiên Tuyết gật đầu cười nhẹ rồi đứng dậy đi theo ra cửa để tiễn bảo mẫu Lý.
Bảo mẫu Lý cũng cười ôn hòa đáp lại.
"Cô Đường đừng khách sáo, đây là công việc của tôi. Tôi về đây."
Sau cái vẫy chào, bảo mẫu Lý cũng về rồi, trong nhà chỉ còn có cô, con gái cô và một người không liên quan từ đâu lại tới - Tô Dĩ Thần.
Đường Thiên Tuyết trở lại vào trong phòng khách định chơi cùng Tiểu Di một lúc, bỗng nhiên, cô khá bất ngờ với cảnh tượng trước mặt.
Tiểu Di đang ngồi trên chân của Tô Dĩ Thần, biểu hiện của con bé cũng không có gì khác thường, hơn nữa con bé còn để cho anh cầm tay dạy viết chữ.
"Từ khi nào mà con bé hết sợ người lạ thế?"
Tô Dĩ Thần nhìn ra thấy cô không bước vào anh liền nói.
"Đứng ngẩn ra đó làm gì, vào đây đi."
Tô Dĩ Thần trước mặt Đường Thiên Tuyết bây giờ chẳng còn nét đáng sợ nào nữa, anh nhìn vậy mà lại thích con nít, cô cũng coi như mở mang tầm mắt.
Nhìn hai người đang vui vẻ như thế, Đường Thiên Tuyết trong lòng thở phào, có cảm giác nhẹ nhõm.
Tâm trạng cũng tốt hơn hẳn, cô cười nhẹ nói.
"Tôi đi làm bữa tối đây."
Bởi vì phòng khách và bếp của nhà Đường Thiên Tuyết chung một không gian, trong lúc cô đang chuẩn bị nấu ăn, Tô Dĩ Thần lại nhìn sang cô nói với vẻ rất tự nhiên.
"Đường Thiên Tuyết, sao cô tìm được căn nhà này hay vậy, nó bé như cái lỗ mũi, đi được mấy bước đã hết rồi, giống như đang ở trong phòng tắm vậy."
Đường Thiên Tuyết sẵn cầm con dao trên tay, cô chặt xuống thớt thật mạnh, vậy mà vừa rồi cô còn nghĩ tốt cho anh, cô đúng là điên rồi. Người nhà giàu thì luôn cao ngạo như thế, lại đi so sánh nơi cô ở gần 8 năm nay là cái phòng tắm, còn bé như cái lỗ mũi?
Cô hít một hơi sâu rồi cười sượng nghiến răng nói.
"Vậy anh đi về biệt thự rộng rãi nhà anh mà ở."
Tô Dĩ Thần vậy mà che miệng cười phì.
"Giận rồi, ha."
Bữa tối sẵn sàng, Tô Dĩ Thần cùng ăn với hai mẹ cô, nhưng thật ra nhìn cô giống như người thừa hơn.
Tiểu Di mãi bám lấy Tô Dĩ Thần kể cả lúc ăn, cô kêu con bé sang nó cũng không chịu, trước giờ con bé chưa từng như thế.
Cô cũng không phải là người đam mê trai đẹp, không biết Tiểu Di lại lấy đâu ra cái tính cách này đây.
Đường Thiên Tuyết cứ ngỡ Tô Dĩ Thần sẽ cảm thấy khó chịu hay phiền phức, nhưng không hề, anh có vẻ còn chiều chuộng Tiểu Di hơn những gì cô nghĩ.
Sau bữa tối, Tiểu Di buồn ngủ sớm, cô lại cho con bé ngủ xong mới ra khỏi phòng làm một vài việc lặt vặt.
Tô Dĩ Thần không biết từ khi nào lại đứng ở cửa quan sát, nhưng Đường Thiên Tuyết nhìn anh đã không còn giữ thái độ phòng bị, bài xích như trước.
Cô đóng cửa phòng của Tiểu Di lại, sau đó khẽ nói.
"Tiểu Di có vẻ rất mến anh đấy."
Tô Dĩ Thần cười khoan khoái nói lại.
"Đương nhiên rồi, sức hút của tôi đến người lớn còn không cưỡng được huống chi đến một đứa bé 5 tuổi."
"Anh nghĩ Tiểu Di 5 tuổi sao?"
Tô Dĩ Thần lấy làm lạ khi Đường Thiên Tuyết lại hỏi câu này.
"Không đúng? Hay là 4."
Đường Thiên Tuyết lắc đầu nhẹ, cô thở dài, trong đôi mắt đầy nặng nề.
"Con bé đã 7 tuổi rồi. 2 năm ở cùng Đường Mạn Đình con bé đã chịu khổ cực như vậy, làm sao mà lớn nổi chứ."
"7 tuổi?"
Tô Dĩ Thần đột nhiên khựng người, đôi mắt trở nên đăm chiêu rồi bất ngờ anh giữ chặt lấy vai của cô, giọng gay gắt hỏi.
"Vậy bố của Tiểu Di đâu? Lúc nó bị bắt cóc, cô không nói cho hắn ta biết sao?"
Đường Thiên Tuyết sững sờ, tự dưng Tô Dĩ Thần lại như thế, trong đầu của cô có một chút hoảng loạn.
Anh nhắc đến bố của Tiểu Di làm cô nhớ lại một vài chuyện, đôi mắt của cô hơi đỏ lên rơm rớm lệ.
Bỗng nhiên cô lại cười thành tiếng, đưa tay lên khóe mắt chặm lấy giống như cô đang nhớ đến một vở hài kịch mà cười ra nước mắt vậy.
"Nếu tôi có thể nói, thì tôi cần gì phải để cho Đường Mạn Đình đe dọa để rồi phải cưới anh chứ, ha ha. Cuộc đời của tôi đen đủi toàn yêu phải cặn bã. Tôi nghe nói anh ta đã lấy vợ giàu ở nước ngoài, rồi bị tai nạn chết tức tưởi rồi. Tôi nuôi Tiểu Di một mình vẫn ổn, nó không cần có bố."
Bình luận facebook