Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-5
Chương 1 Tuyệt vọng
“Bác sĩ. Bác sĩ. Làm ơn cứu mẹ tôi.”
Phù Dung vội vã níu lấy tay một gửi bác sĩ mà cầu xin sự giúp đỡ. Hôm nay cô vừa đi học về đã thấy mẹ cô – bà Dung Hoa đã nằm xỉu trước cửa. Phù Dung sợ hãi mà đưa mẹ vào bệnh viện, nhưng đến giờ này vẫn chưa có ai đoái hoài gì đến mẹ con cô cả.
Người bác sĩ nhìn bộ dáng lam lũ của Phù Dung, bộ quần áo cũ đã ngả màu, gương mặt hốc hác. Ông nhíu mày rồi bước đến bên cạnh giường xem xét bệnh nhân.
“Bệnh nhân có bệnh trong người nhiều năm. Tình trạng ngất xỉu vì nghỉ ngơi quá ít, tụt huyết áp, máu không đủ nuôi dưỡng não bộ. Mau đưa vào phòng phẫu thuật.”
Sau một loạt các quy trình kiểm tra, ông quay lại nhìn lướt qua Phù Dung rồi nhìn sang một người y tá ra lệnh.
Cô y tá lập tức gật đầu sau đó vội vàng sai người đẩy giường bệnh của bà Dung Hoa vào phòng cấp cứu. Phù Dung mừng rỡ, quẹt đi nước mắt trên mặt chạy theo phía sau mẹ mình.
“Này cô bé.”
Cô y tá khi nãy nhận được chuẩn đoán bệnh của bác sĩ khẽ kéo tay Phù Dung lại.
“Tổng chi phí cho ca phẫu thuật là gần năm mươi triệu đồng. Em mau đi thanh toán ngay rồi quay lại đưa biên nhận cho chị nhé.”
Phù Dung sững người, nhận tờ giấy hóa đơn từ tay chị y tá. Trong lòng Phù Dung trở nên cực kỳ lo lắng, hiện tại dù cô có bán hết những thứ trong nhà đi thì cũng chưa chắc có đủ mười triệu đồng, lấy đâu ra năm mươi triệu cơ chứ?
“Chị ơi, chi phí này có thể đóng sau được không ạ?”
“Không được đâu em. Theo quy định thì cần phải đóng phí phẫu thuật trước thì mới có thể tiến hành phẫu thuật được.”
Chị y tá dùng ánh mắt e ngại nhìn Phù Dung. Những chuyện tương tự như vầy không phải chưa từng xảy ra tại bệnh viện.
“Nhưng… hiện tại em chưa thể nào có đủ số tiền này. Chị có cách nào giúp em không. Em xin chị đó. Làm ơn cứu mẹ em với.”
Phù Dung run rẩy mà mở lời hỏi lại, trong lòng cô thật sự đang rất sợ hãi. Gia đình của cô chỉ có mẹ và cô thôi. Từ nhỏ đến giờ hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau trong căn nhà nhỏ. Bây giờ mẹ lại xảy ra chuyện như vậy cô thật sự không biết phải làm như thế nào cả.
“Rất xin lỗi.”, Giọng chị y tá trở nên lạnh lùng hơn, gập lại tập hồ sơ trên tay:
“Em có khoảng ba tiếng để chuẩn bị số tiền này. Nếu sau ba tiếng chi phí vẫn chưa được thanh toán thì cuộc phẫu thuật sẽ bị hủy bỏ.”
Dứt lời, chị y tá quay lưng bỏ đi để lại Phù Dung đứng ngây người, mắt đỏ ngầu vì khóc. Môi cô bị cắn nát vì ngăn đi tiếng nức nở của mình.
Phù Dung ngồi phịch xuống sàn gạch lạnh lẽo, hơn hai mươi năm sống trên đời đây là lần mà Phù Dung cảm thấy tuyệt vọng nhất. Cô nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, trong đầu suy nghĩ xem có thể liên hệ với ai để xin giúp đỡ. Nhưng nghĩ mãi, nghĩ mãi Phù Dung vẫn chẳng có thể nghĩ được ai có thể giúp mình trong lúc này cả. Cô gọi hết người này đến người khác để cầu xin, nhưng chỉ nhận lại những lời từ chối. Thời gian trôi qua đã hai tiếng, càng lúc Phù Dung càng cảm thấy tuyệt vọng hơn.
Lộc cộc… Lộc cộc…
Tiếng giày cao gót đi trên sàn gạch vang vọng khắp hành lang bệnh viện. Phù Dung không để ý đến nó, hiện tại trong lòng cô đang rất hoảng loạn, cả người run lên vì sợ hãi. Cô sợ sau ba tiếng nữa mẹ cô không được phẫu thuật, sợ trên thế gian này sẽ chỉ còn lại một mình cô cô độc.
“Này.”
Trước mặt Phù Dung xuất hiện hình ảnh một đôi chân thon dài trên giày cao gót, tiếng nói vọng từ trên đỉnh đầu. Phù Dung chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn người vừa bắt chuyện với mình, sau đó mắt đột nhiên trừng lớn.
Một người con gái xinh đẹp, trên người chỗ nào cũng đều xuất hiện đồ hiệu. Nhưng thứ khiến Phù Dung kinh ngạc hơn tất cả là gương mặt của cô ta.
‘Đây chẳng phải là gương mặt của mình sao?’
Trong lòng Phù Dung giật thót, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chẳng lẽ là cô đang mơ?
Người con gái vừa mới xuất hiện mặc bên ngoài một chiếc áo vest dài. Cô ta thấy Phù Dung nhìn thì khẽ gỡ kính mát ra mà đối mặt với Phù Dung.
“Có nghe tao đang nói chuyện hay không? Trở thành con ngốc luôn rồi à?”
Tiếng nói mang hàm ý châm chọc khiến Phù Dung bừng tỉnh. Cô nhìn chăm chú vào người con gái với khuôn mặt giống y hệt mình mà hỏi:
“Cô là ai?”
“Ồ. Cuối cùng cũng chịu nói chuyện rồi à?”, Cô ta cười khẩy rồi mới nói tiếp:
“Tao còn tưởng mày là một con ngốc không biết nói chuyện, như vậy thì coi như công tao đến đây vô tích sự rồi.”
“Rốt cuộc thì cô là ai? Cô muốn gì?”
Những lời nói khinh người của cô gái trước mặt đã hoàn toàn chọc giận Phù Dung. Vì sao lại có một người giống với cô như vậy? Vì sao cô ta lại xuất hiện ở đây, vào lúc này?
“Hừ. Mày muốn có tiền để phẫu thuật cho mẹ mày đúng không?”
Cô gái xa lạ vẫn tiếp tục dùng giọng nói khinh thường đó mà đối thoại với Phù Dung.
“Đúng.”
Phù Dung đứng thẳng dậy. Chiều cao của cô và người con gái xa lạ này trùng khớp với nhau. Hai người đứng bên cạnh không khác gì hai giọt nước.
“Tao có thể giúp mày.”
“Trước hết cô có thể nói cho tôi biết cô là ai được không?”
Phù Dung ngắt ngang lời nói của cô ta mà hỏi ra thắc mắc của mình. Trong lòng của Phù Dung càng cảm thấy hoảng sợ hơn, cô dường như đoán được sắp tới cuộc sống của mình chắc chắn sẽ không thể nào còn bình yên như trước nữa rồi.
“Vậy ra chuyện tao là ai còn quan trọng hơn mạng sống của bà già đó à?”, Người con gái xa lạ cười mỉa mai, nhìn gương mặt trở nên xám ngoét của Phù Dung rồi mới nói tiếp:
“Tao là Nhạc Thanh Dao, được xem là con gái duy nhất của nhà họ Nhạc. Bố tao vừa mới mất cách đây hai ngày. Mày biết chứ?”
Phù Dung cố gắng lục lọi trong ký ức của mình về thông tin nhà họ Nhạc. Nhạc Gia là gia đình giàu có bật nhất ở Sài thành. Nhạc tiểu thư từ nhỏ đã hống hách, ỷ vào gia thế khủng của mình mà thường không xem ai ra gì. Bây giờ thì Phù Dung có thể hiểu được lý do vì sao mà cô ta cứ luôn dùng những từ ngữ mang tính gây hấn với mình như vậy rồi.
“Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi? Hơn nữa vì sao cô lại muốn giúp tôi?” Phù Dung nhìn Nhạc tiểu thư khó hiểu.
“Hừ. Mày không thấy gương mặt của tao hay sao? Tao với mày là chị em song sinh. Mày có hiểu hai từ song sinh này không hả?”
Thái độ của Nhạc Thanh Dao càng trở nên quá quắc hơn khi bộc lộ thân phận thật sự của mình.
“Nếu mày muốn tao giúp mày đóng viện phí, thì ngoan ngoãn cút về chịu tang người ba đáng kính kia cho tao. Kể từ nay mày sẽ là Nhạc Thanh Dao, là tiểu thư duy nhất của Nhạc Gia. Đã rõ chưa?”
Phù Dung nghe những lời của Nhạc Thanh Dao nói mà đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Chị em song sinh? Thái độ của chị ta như vậy có giống đang đi nhận lại em gái không cơ chứ? Thay thế vị trí của Nhạc Thanh Dao.
“Chị đang nói cái gì vậy? Tôi với chị là chị em song sinh?”, Phù Dung có chút không thể tiếp nhận sự thật này:
“Còn nữa, nếu tôi với chị đúng là chị em thì chị phải giúp tôi cứu mẹ. Vì sao chị lại còn đặt điều kiện với tôi?”
“Hừ. Chuyện này mày không cần quan tâm.”, Nhạc Thanh Dao quăng cho Phù Dung một ánh mắt xem thường:
“Nếu mày muốn tao đóng viện phí cho bà già đó, thì phải chấp nhận điều kiện của tao.”
“Chị…”
Phù Dung mở to mắt mà nhìn vào gương mặt giống mình trước mặt, thái độ cay nghiệt của chị ta khiến Phù Dung hoàn toàn ớn lạnh.
“Mày mau quyết định đi. Xem ra đám người ở đây sắp không chờ được nữa mà chuẩn bị tống cổ bà già đó ra khỏi giường bệnh rồi kìa.”
Nhạc Thanh Dao nhìn thoáng qua phía bên trong giường bệnh, rồi quay lại nhìn Phù Dung mà thúc giục.
Phù Dung nghe Nhạc Thanh Dao nói mà trở nên hoảng loạn, cô chạy gấp vào bên trong nhìn người mẹ đã chăm sóc mình hơn hai mươi năm nay. Gương mặt của bà Dung Hoa tái nhợt không chút sức sống. Nước mắt trên mặt Phù Dung chảy càng ngày càng nhiều, nhanh chóng ướt đẫm cả một mảnh ga giường lớn.
“Tôi đồng ý.”, Phù Dung cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà quay lại cầu xin Nhạc Thanh Dao:
“Chị mau giúp mẹ tôi phẫu thuật ngay đi.”
“Tốt. Sẽ hoàn thành ngay thôi.”
Nhạc Thanh Dao nhếch miệng cười, hài lòng nhìn Phù Dung rồi phất tay ra hiệu cho tên cận vệ đi thanh toán chi phí phẫu thuật.
“Chuyện tao hứa với mày đã làm được. Bây giờ đến phiên mày giữ lời hứa. Mau ra ngoài đi, bên ngoài có một chiếc đen chờ sẵn, đám người trong đó sẽ giúp mày thay đổi ngoại hình thành tao. Nhạc Thanh Dao này có bao giờ là một con nhà quê giống như mày vậy cơ chứ.”
“Tôi có thể chờ đến sau khi có kết quả phẫu thuật rồi mới rời đi không?”
Phù Dung vẫn đang ở bên cạnh giường bệnh, tay nắm chặt lấy tay bà Dung Hoa. Trong lòng cô thật sự không muốn rời khỏi đây, cô muốn được nhìn thấy mẹ cô bình an vượt qua ca phẫu thuật trước đã.
“Không được.”
Giọng nói chua ngoét của Nhạc Thanh Dao lại vang lên, thẳng thừng từ chối yêu cầu của Phù Dung.
“Mày phải đi ngay, thời gian không kịp rồi. Người đàn ông đó chắc đang trên đường đến đám ma rồi. Mày không thể ở đây đến khi cuộc phẫu thuật kết thúc được.”
Nhạc Thanh Dao gấp gáp nói, lúc nhắc đến bốn chữ ‘người đàn ông đó’ trong mắt cô ta xoẹt qua một tia hoảng loạn hiếm thấy.
“Mày đừng có mà giở trò lật lọng với tao. Đừng nói là dừng lại cuộc phẫu thuật, nếu tao muốn thì dù cho mày có tiền đi chăng nữa thì cả cái đất nước này cũng không có cái bệnh viện nào dám nhận chữa trị cho mẹ con mày đâu.”
Nhạc Thanh Dao thấy Phù Dung vẫn đang lưu luyến bên cạnh giường bà Dung Hoa thì lập tức trở nên tức giận, cô ta nghiến răng mà đe dọa.
Phù Dung nghe thấy hết mọi lời nói của Nhạc Thanh Dao. Cô hôn khẽ vào bàn tay nhăn nheo của bà Dung Hoa rồi thở dài đứng dậy.
“Cô yên tâm. Một khi tôi đã nhận lời cô thì sẽ giữ đúng lời hứa của mình”, Phù Dung vừa chỉnh lại chiếc chăn trên người bà Dung Hoa vừa nói:
“Chỉ hy vọng cô giúp tôi chăm sóc cho mẹ tôi thật tốt.”
“Yên tâm. Tao chắc chắn sẽ thuê người đến coi bà già này.”
“Tốt.”
Phù Dung gật đầu, sau đó bước đi ra khỏi phòng bệnh. Phía sau nhanh chóng vang lên tiếng y tá, bác sĩ đẩy bà Dung Hoa vào phòng cấp cứu. Tiền viện phí đã được thanh toán, ca phẫu thuật chuẩn bị bắt đầu.
Phù Dung siết chặt bàn tay để ngăn bản thân mình không quay trở lại chạy theo giường bệnh của bà Dung Hoa. Cô cứng nhắc đi thẳng xuống đường, leo lên chiếc xe màu đen tăm tối mà Nhạc Thanh Dao đã chuẩn bị trước đó.
Trịnh trọng tuyên bố:
Tất cả các tác phẩm có nguồn từ Perfect Planet đều là sản phẩm có bản quyền thuộc sở hữu hợp pháp của Perfect Planet, không cho phép bất kì hình thức đăng tải thương mại nào, vui lòng tôn trọng tác giả, tôn trọng tác phẩm nguyên tác, nếu phát hiện tác phẩm vi phạm bản quyền Perfect Planet, Perfect Planet sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật liên quan.
Chương 2 Đám ma
Phù Dung bị đám người áo đen phía sau đẩy mạnh đi về phía trước, nhìn bên ngoài vào thì mọi người đều tưởng rằng những người áo đen đó là vệ sĩ đi theo bảo vệ an toàn cho Nhạc tiểu thư. Nhưng chính bản thân Phù Dung mới biết được bọn họ chính là đang giám sát cô, ép buộc cô.
Phù Dung bước vào nhà lớn của Nhạc Gia. Đây là lần đầu tiên Phù Dung có thể bước vào một căn nhà xa hoa đến như vậy. Tuy nhiên không khí ở đây đều bao trùm sự tang thương, chết chóc. Nơi đây đang diễn ra đám ma của người chủ của gia đình này. Phù Dung bị một người vệ sĩ hất mạnh khiến cô ngã xuống trước bàn thờ của ông Nhạc.
“Tội nghiệp Nhạc tiểu thư quá. Nhà họ Nhạc vừa mới công bố phá sản, ông Nhạc lại qua đời một cách đường đột như vậy. Cả nhà họ Nhạc bây giờ chỉ còn lại một vị tiểu thư này chống đỡ mà thôi.”
Một người đi viếng đám tang thấy Phù Dung quỳ trước bàn thờ thì liền xì xào bàn tán.
“Ừ. Chắc sốc lắm. Đi còn không vững mà. Tôi vừa mới thấy cô bé run chân mà quỳ hẳn xuống trước bàn thờ của ông Nhạc kìa. Thật là đáng thương quá đi mất.”
Một người phụ nữ khác đi bên cạnh cũng thêm vào lời bình phẩm về hành động vừa rồi của Phù Dung.
Phù Dung ngơ ngẩn mà quỳ gối như vậy, nghe bên tai đầy những lời nói to nhỏ. Bọn bọ là đang nói cho cô nghe sao? Nếu nói với nhau nghe thôi thì có cần nói to như vậy không? Sao trong giọng điệu của đám người này cô không hề nghe ra một chút gì thương cảm cả. Phù Dung cảm thấy bọn họ đang hả hê cho trường hợp của cô thì đúng hơn? À. Nói đúng ra phải là hả hê cho hoàn cảnh của Nhạc Thanh Dao.
Hiện tại Phù Dung đã bị ép buộc thay đổi trang phục, cả người cô đều được quần áo xa hoa đắp lên người, phủ lấp đi cái vẻ nhà quê ban đầu. Lúc Phù Dung nhìn thấy mình trong gương cô còn khẽ giật mình mà không nhận ra được đây có phải chính bản thân mình không. Phù Dung hoàn toàn thấy được hình dáng của Nhạc Thanh Dao trong chiếc gương đấy.
Ha. Thì ra những lời chị ta nói là thật. Cô và chị ta đúng là chị em song sinh. Giống nhau một cách kỳ lạ. Nếu hai người đứng cạnh nhau, không nói gì, không làm ra hành động gì hết thì chắc chắn không một ai có thể phân biệt rõ đâu là Phù Dung đâu là Nhạc Thanh Dao.
Tiếng khóc lóc giả tạo bên tai Phù Dung ngày một nhiều hơn. Người đến viếng, đến thắp nhang cho ông Nhạc liên tục, nhưng có mấy ai thật lòng tiếc thương cho ông đây? Phù Dung phiền não mà ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ở trên di ảnh.
‘Đây là bố cô sao?’
Phù Dung tự hỏi trong lòng, sau đó cảm thấy chua xót. Trớ trêu thật. Lần đầu tiên cô biết được mặt của bố mình lại là nhờ nhìn vào di ảnh trong đám ma của ông ta. Phù Dung không thể nào nói rõ cảm xúc hiện tại trong lòng cô là gì, chỉ biết trơ mắt mình lên bức hình người đàn ông lớn tuổi đó. Nước mắt trong mắt tự động chảy ra.
“Tránh đường. Tránh đường.”
Bỗng dưng phía ngoài cửa lớn vang lên một trận ồn ào, sau đó một đám người áo đen xô đẩy đám người đang đứng viếng, mở ra một con đường nhỏ. Những người đó đẩy đổ cả những vòng hoa phúng điếu thế nhưng lại chẳng có ai dám nói lên một tiếng phàn nàn nào cả. Mọi người đều đứng nép sang một bên một cách sợ hãi.
Phù Dung bị tiếng động làm cho giật mình, vội vàng quay lại xem thử chuyện gì đang xảy ra.
Một người đàn ông cao lớn, bước ra trong đám người áo đen đó, lạnh lùng đi thẳng về bàn thờ của ông Nhạc rồi dừng lại ngay trước mặt của Phù Dung. Gương mặt anh ta đẹp một cách hoàn hảo, có thể khiến bất kỳ cô gái nào chỉ cần lướt qua thôi đều muốn đổ gục dưới chân của anh. Thế nhưng cái biểu cảm lạnh lùng không muốn người khác đến gần kèm theo cảm giác đáng sợ xung quanh lại khiến cho người ta phải sợ hãi. Vì vậy dù anh ta có đẹp trên mức nào đi chăng nữa thì cũng chẳng có người con gái nào dám ngắm nhìn cả.
Người đàn ông nhìn lướt qua Phù Dung rồi nhìn lên bức di ảnh của ông Nhạc, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo hơn.
“Chết rồi à? Chết nhanh thật.”
Hắn ta bật cười, giọng nói khàn khàn, âm u đến đáng sợ. Phù Dung cảm nhận được sự lạnh lẽo trên người anh ta. Cô vô thức lùi lại đằng sau, muốn tránh khỏi tầm mắt của người đàn ông này. Thế nhưng bả vai lập tức bị nắm chặt lại, hắn ta dùng lực khiến Phù Dung đau đến nhăn cả mặt.
“Muốn chạy?”
Người đàn ông rời ánh mắt khỏi di ảnh của ông Nhạc mà nhìn tới bóng hình người con gái đang run rẩy sợ hãi trong tay anh. Trong mắt của hắn ta tràn đầy chán ghét và thù hận.
“Ông ta chết rồi. Món nợ của nhà họ Nhạc thiếu tôi đành phải do cô trả rồi.”
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông khiến cho Phù Dung run bắn lên. Món nợ? Nhà họ Nhạc thiếu nợ người đàn ông này ư? Vì vậy mà Nhạc Thanh Dao mới gấp gáp muốn kiếm cô về làm thế thân cho cô ta? Suy nghĩ này vừa lóe lên, gương mặt Phù Dung càng trở nên trắng bệch hơn.
“Bố… bố tôi nợ anh bao nhiêu?”
Phù Dung cố gắng kìm nén sự sợ hãi đối với người đàn ông này xuống, giọng nói run rẩy mà hỏi rõ món nợ mà mình phải gánh thay cho Nhạc Thanh Dao là gì.
“Bao nhiêu? Ha ha.”, Người đàn ông vừa nghe câu hỏi của Phù Dung thì liền bật cười lớn lên:
“Xem ra bố của cô không hề nói gì cho cô biết rồi nhỉ? Món nợ mà Nhạc Gia nợ Từ Ngưng Viên tôi chỉ sợ không có một số tiền nào thể quy đổi được đâu. Cô đừng hòng dùng tiền mà trả lại món nợ đó. Hơn nữa, Nhạc tiểu thư có vẻ quên mất rồi. Nhạc Gia của cô bây giờ đã phá sản, một xu cũng không có ở đó mà còn mạnh miệng hỏi số nợ với tôi?”
Người đàn ông trước mặt Phù Dung trở nên kích động hơn, bàn tay trên vai cô càng thêm dùng lực. Phù Dung cảm giác thấy vai mình sắp bị anh ta bẻ gãy luôn rồi. Trong câu nói của anh ta Phù Dung biết được hai thông tin, thứ nhất người đàn ông này tên là Từ Ngưng Viên, có vẻ là một nhân vật không tầm thường. Bởi vì những người có mặt ở đây sau khi thấy anh ta xuất hiện thì liền cúi gằm mặt không dám nhìn thấy, luôn trốn tránh ánh mắt của anh ta như sợ bị nhìn tới.
Điều thứ hai mà Phù Dung biết được là nhà họ Nhạc đã gây thù chuốc oán với người đàn ông này có vẻ không ít. Món nợ mà anh ta nhắc đến đây không phải chỉ về tiền bạc. Trong lòng Phù Dung càng trở nên bất lực hơn, Nhạc Thanh Dao quăng cho cô một cục diện rối rắm thế này. Vậy mà trước đó cô ta cũng không dám nói cho Phù Dung biết trước một câu để chuẩn bị tinh thần. Nhạc Thanh Dao cứ để Phù Dung mơ mơ hồ hồ mà bị người đàn ông này tóm được như vậy, không phải là muốn đẩy cô vào chỗ chết đây sao?
“Không nói gì nữa?”, Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung trở nên yên lặng thì liền lạnh lùng mà nắm cằm của cô lên, khiến cô đối diện với ánh mắt của anh. Sau khi nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của Phù Dung, thái độ của Từ Ngưng Viên càng trở nên cay nghiệt hơn. Anh vừa siết chặt cằm của Phù Dung, vừa nghiến răng mà nói:
“Hừ. Món nợ này, từ từ rồi tôi sẽ bắt cô trả lại cho bằng được.” - Từ Ngưng Viên nói xong thì đẩy mạnh Phù Dung ra, khiến cô va đập vào chiếc quan tài của ông Nhạc gần đó. Anh ta quay lưng bỏ đi rồi cất giọng ra lệnh cho đám thuộc hạ:
“Dẫn cô ta đi.”
“Dạ.”
Một người áo đen đứng gần với Từ Ngưng Viên nhất liền gật đầu sau đó tiến đến chỗ Phù Dung mà kéo mạnh tay cô, lôi cô đi ra khỏi nhà lớn của Nhạc Gia.
“Khoan đã. Buông ra.”, Phù Dung bị lôi kéo mạnh liền bừng tỉnh lại sau cơn choáng khi bị Từ Ngưng Viên xô ngã khi nãy. Cô cố gắng trì người lại, không để cho tên áo đen lôi mình đi tiếp nữa:
“Các người là ai? Muốn đưa tôi đi đâu? Các người có quyền gì mà bắt tôi đi chứ? Mau buông tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đến bắt các người đó.”
Phù Dung điên cuồng mà hét lớn lên, cố gắng chống trả lại sức mạnh của người đàn ông đang lôi kéo cánh tay mình. Cả người cô bây giờ chỗ nào cũng đau nhức, thế nhưng Phù Dung biết rằng cô không thể bị đám người này đưa đi. Nếu không thì tình cảnh của cô sẽ chỉ có thể thê thảm hơn nữa mà thôi.
“Báo cảnh sát?”, Từ Ngưng Viên nghe tiếng la hét của Phù Dung phía sau thì lập tức dừng bước chân lại. Anh đi đến gần bên Phù Dung hơn, móc chiếc điện thoại từ trong túi quần mà đưa đến trước mặt của cô, nhếch môi cười:
“Được thôi. Tôi cho cô mượn điện thoại này. Mau báo đi.”
Phù Dung sững người nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trước mặt sau đó mới nhìn lên gương mặt đầy vẻ thách thức của anh ta. Bàn tay của Phù Dung chầm chậm đưa ra, cân nhắc xem có nên gọi cảnh sát đến đây thật hay không? Vì sao thái độ của người đàn ông này lại có thể dửng dưng, xem thường lời nói của cô như vậy.
“Nhưng trước khi gọi tôi muốn nhắc nhở cô một điều.”, Từ Ngưng Viên vẫn duy trì động tác đưa điện thoại cho Phù Dung như cũ, nhìn thấy cánh tay của Phù Dung đang chầm chậm tiến đến gần chiếc điện thoại thì mới cất giọng nói tiếp:
“Trước khi ông Nhạc chết thì đã bán cô… à không, phải nói là ông ta đã gả cô cho Từ Ngưng Viên tôi làm vợ. Tôi chẳng qua là muốn đưa vợ của mình về để làm lễ cưới mà thôi, chắc mấy vị cảnh sát nếu có mặt cũng chẳng ngăn cản đâu nhỉ?”
Từ Ngưng Viên nói xong, nụ cười trên mặt anh càng trở nên gian xảo hơn, vui vẻ mà quan sát biểu cảm trên mặt của Phù Dung. Phù Dung nghe câu nói của Từ Ngưng Viên thì cánh tay muốn lấy điện thoại khi nãy dừng luôn giữa không trung, không thể nào tiến đến được nữa.
“Cái gì?”, Cô không tin nổi mà cố gắng hỏi lại Từ Ngưng Viên một lần nữa:
“Anh vừa nói tôi là vợ anh?”
“Chậc chậc. Xem ra ông Nhạc chết quá gấp rồi, đến chuyện này cũng không nói cho cô nghe à?”, Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung đã từ bỏ ý định lấy điện thoại gọi cảnh sát thì liền thu nó về, bỏ lại vào trong túi. Sau đó anh ta đứng thẳng, ngạo nghễ mà dùng ánh mắt kinh thường nhìn về phía Phù Dung, cất lời tỏ vẻ thương hại nhưng Phù Dung lại chỉ toàn nghe ra chế giễu:
“Đúng như lúc nãy cô nói. Ông Nhạc quả thật cũng có thiếu tiền của tôi, hơn nữa số tiền đó cũng không phải nhỏ. Trong lúc cùng đường, ông ta đã đem luôn đứa con gái của mình ra mà để gán nợ cho tôi. Vì vậy, hiện tại tôi chỉ là đang đến đưa vợ của mình về nhà thôi. Nhạc tiểu thư chắc không ý kiến chứ nhỉ?”
Ý kiến? Ha ha. Cô còn có thể ý kiến được gì nữa chứ? Làm vợ để gán nợ ư? Phù Dung nghe những lời của Từ Ngưng Viên nói xong mà chỉ biết đứng ngây ra đó. Nhạc Thanh Dao. Cô được lắm. Tiền cô đưa ra cho tôi mượn đúng là không dễ để nhận mà. Thân phận Nhạc tiểu thư này của cô đúng là rất khó để làm.
“Đưa cô ta đi.”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung không nói gì nữa thì đã biết cô ta chấp nhận số phận của mình. Anh ta hừ lạnh rồi một lần nữa nhìn người vệ sĩ bên cạnh mà ra lệnh.
Đám người áo đen vẫn đang đứng hai bên tạo thành một lối đi nhỏ cho Từ Ngưng Viên dễ dàng ra khỏi đám đông chen chúc nhau đến viếng đám tang của ông Nhạc. Phù Dung bị vệ sĩ vừa đẩy, vừa kéo mà đi theo sau Từ Ngưng Viên. Lần này thì cô không phản kháng gì nữa, cứ để mặc bọn họ muốn đưa cô đi đâu thì đi.
Chương 3 Đám cưới chóng vánh
Phù Dung lại một lần nữa bị ép lên một chiếc xe đen mà đưa đi.
‘Sao hôm nay ai cũng thích lôi lôi kéo kéo cô đi hết nơi này đến nơi khác nhỉ?’ Cô tự cười mà hỏi trong lòng.
Phù Dung mệt mỏi dựa vào thành ghế mà nhắm mắt lại. Hiện tại cô không thể quyết định được bất cứ điều gì nữa rồi đúng không? Ngay lúc cô nhận lời Nhạc Thanh Dao sẽ thay thế vị trí của cô ta làm đại tiểu thư của Nhạc Gia để lấy tiền trả viện phí cho mẹ, Phù Dung không bao giờ ngờ cuộc sống của mình lại có thể bị đẩy đi xa đến vậy.
“Két.”
Chiếc xe thắng gấp lại, Phù Dung mở mắt ra cảnh giác nhìn xung quanh. Đây là một nơi hoàn toàn xa lạ đối với cô.
“Xuống xe.”
Người vệ sĩ mở cửa xe rồi mạnh tay đẩy người Phù Dung, yêu cầu cô xuống xe. Trước mặt Phù Dung là một nhà thờ nhỏ, xung quanh hẻo lánh. Cô thật sự không hiểu Từ Ngưng Viên vì sao lại đưa cô đến chỗ này. Anh ta muốn làm gì?
“Còn không mau đi vào?”
Người vệ sĩ áo đen lại một lần nữa quát nạt bên tai của Phù Dung. Cô nhíu mày, nhìn kĩ lại người suốt đường đi canh giữ và la hét cô này. Phù Dung ghi nhớ rõ gương mặt này, sau này nếu có cơ hội trở mình cô hứa chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh ta.
“Mày còn nhìn gì nữa? Có nghe tao nói không hả? Bước vào.”
Người đàn ông thô lỗ vung tay lên, dọa đánh Phù Dung. Cô vội vàng lùi lại sau một bước, tránh đi phạm vi công kích của gã. Phù Dung trừng hắn một cái sau đó quay lưng bước đi nhanh vào trong nhà thờ.
Bên trong hoàn toàn vắng lặng, thế nhưng trên tường nhà lại có trang trí những vòng hoa màu trắng thường được thấy trong các đám cưới. Ngoài ra còn có thắp nến khắp phòng.
‘Đây là nghi lễ đám cưới ở nhà thờ đúng không?’ Phù Dung thầm hỏi.
“Sao cô còn ở đây?”, Giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông vang lên khiến Phù Dung đang suy nghĩ giật bắn người. Phù Dung quay lại, thấy người bước đến đúng là Từ Ngưng Viên. Anh ta đã thay đổi một bộ vest màu đen, trên túi gắn hoa, mang giày da. Hoàn toàn thay đổi thành một chàng trai lịch thiệp, thế nhưng gương mặt và giọng nói của Từ Ngưng Viên vẫn gây ra áp lực với người khác như cũ. Anh bước đến gần Phù Dung, lạnh mặt nhìn cô mà hỏi:
“Còn chưa thay đồ? Cô định chờ tôi thay giúp cô à?”
“Thay đồ? Thay đồ gì chứ?”
Phù Dung hoang mang mà hỏi lại. Cô thật sự không hiểu nổi người đàn ông này nói chuyện gì.
“Hừ. Cô định mặc nguyên một bộ đồ đám tang này trong lễ cưới của chính mình sao? Sở thích của cô cũng thật không ra gì nhỉ?”
Từ Ngưng Viên vẫn luôn duy trì thái độ khinh miệt đối với Phù Dung. Từ ngay lần đầu chạm mặt cho tới bây giờ, những thứ Phù Dung nghe được từ miệng của Từ Ngưng Viên chỉ có châm chọc và xỉa xói. Cô thật sự không thể hiểu nổi lý do vì sao anh ta cư xử như vậy.
“Từ Ngưng Viên.”, Phù Dung tức giận mà hỏi thẳng họ tên của người đàn ông trước mặt:
“Trước khi muốn mắng chửi tôi thì ít nhất anh cũng phải nói cho tôi biết lý do trước được không? Tôi thật sự không hiểu anh đang nói gì cả? Đám cưới nào? Đám cưới của ai? Liên quan gì đến tôi?”
“Hừ. Nhạc tiểu thư sau cú sốc mất cha có vẻ như đầu óc cũng ngu đi không ít nhỉ?”, Từ Ngưng Viên lạnh lùng gì thẳng gương mặt của Phù Dung:
“Tôi đã nói với cô từ lúc nãy rồi. Tôi đến bắt người về để thực hiện đám cưới đúng như lời hứa với cha của cô. Đây chính là đám cưới của tôi và cô. Cái đám cưới mà cha cô mong muốn đó.”
Từ Ngưng Viên không kiên nhẫn mà nói với Phù Dung. Anh cực kỳ căm ghét bộ mặt tỏ ra vô tội của cô gái này. Ai chẳng biết Nhạc Thanh Dao là một con rắn độc, chuyện xấu của cô ta làm ra cũng không ít hơn ông Nhạc là bao. Nếu không phải trước đó ông Nhạc sống chết ép buộc anh phải cho đứa con gái quý giá này của ông có một cái đám cưới thì Từ Ngưng Viên còn lâu mới phải làm ra trò hề này.
Từ Ngưng Viên biết rõ ý định của lão già đó, ông ta muốn dựa vào cái đám cưới này mà lợi dụng đánh bóng tên tuổi của nhà họ Nhạc? Hừ. Lão già tham lam đó tính toán cho lắm vào, cuối cùng lại chết một cách không rõ ràng như vậy. Ông ta đến việc ăn cái bánh cưới của con gái mình còn không có được chứ ở đó mà muốn dựa vào gia thế của nhà họ Từ mà leo cao? Buồn cười. Nhưng anh vẫn sẽ thực hiện cái đám cưới ngu ngốc này. Bởi vì nó sẽ khiến hạnh phúc cả đời của Nhạc Thanh Dao phải nằm trong tay anh.
“Đám cưới của tôi và anh?”
Phù Dung mở mắt lớn, hoang mang mà nhìn Từ Ngưng Viên. Anh ta đang nói đùa gì vậy?
“Từ Ngưng Viên. Anh điên rồi à? Bố tôi vừa mới mất thôi đó. Anh kéo tôi từ đám ma của ông ra đây để làm đám cưới? Anh có phải là con người hay không vậy? Trên đầu tôi vẫn còn phải chịu tang bố, đám cưới này tôi thật sự không thể nào thực hiện được.”
Phù Dung giận đến run cả người. Cô không thể nào hiểu nổi được người đàn ông này đang nghĩ gì nữa rồi. Anh ta có cần phải vội vã đám cưới với Nhạc Thanh Dao như vậy hay không? Ông Nhạc còn chưa chôn, đám tang chưa xong mà anh ta đã lôi đứa con gái duy nhất của ông đi làm đám cưới rồi? Dù Phù Dung có là một con ngu đi nữa thì cũng biết được đây là một sự sỉ nhục lớn nhất đối với nhà họ Nhạc. Nó chắc chắn là một cái tát thẳng vào mặt của bố Nhạc Thanh Dao và cả chính bản thân Nhạc Thanh Dao. Từ Ngưng Viên thật sự quá thâm độc rồi.
“Đám cưới có thực hiện được hay không thì không phải dựa vào lời nói của cô đâu.”
Từ Ngưng Viên nghe Phù Dung mắng chửi không những không tức giận mà còn bật cười.
“Đám cưới này chắc chắn phải được diễn ra. Ngay tại đây. Ngay lúc này.” Từ Ngưng Viên dùng ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn Phù Dung.
“Anh…”
Phù Dung giật mình. Cô có thể cảm nhận được sự hận thù sâu đậm từ trong mắt của Từ Ngưng Viên. Rốt cuộc là nhà họ Nhạc đã làm gì khiến cho anh ta hận đến như vậy chứ?
“Bớt nói nhiều đi. Nếu cô đã không muốn thay váy cưới thì cứ mặc bộ đồ tang đó làm lễ cũng được. Từ Ngưng Viên tôi chẳng ngại đâu.”
Từ Ngưng Viên nhăn mặt, không muốn nói nhiều với Phù Dung nữa. Anh ta thô lỗ kéo tay cô đi đến cuối con đường. Một vị cha sứ đang đứng ở đó, không biết đã xuất hiện từ lúc nào.
Phù Dung bị Từ Ngưng Viên kéo đi, dù cô dùng hết sức cũng không thể làm giảm tốc độ của anh ta.
“Khoan đã. Tôi muốn thay váy cưới.”
Phù Dung hoảng sợ mà hét lớn lên. Mặc đồ tang để làm lễ cưới cho chính bản thân mình? Dù trên danh nghĩa là đám cưới của Nhạc Thanh Dao và Từ Ngưng Viên. Thế nhưng người đứng ở nơi đây thực hiện vẫn là chính bản thân cô. Phù Dung thật sự không thể chấp nhận được.
“Hừ. Phiền phức.”
Từ Ngưng Viên lập tức buông tay của Phù Dung ra, chán ghét mà liếc nhìn cô. Sau đó lập tức có một người phụ nữ tiến đến bên cạnh Phù Dung.
“Mời cô theo tôi đi thay váy cưới.”
Phù Dung phức tạp mà nhìn người phụ nữ này, có vẻ cô ta là một vị sơ ở nhà thờ này. Từ Ngưng Viên vẫn đang lạnh mặt đứng một bên, như chờ đợi Phù Dung nếu có thêm bất cứ phản kháng nào anh nhất định sẽ kéo cô ta đến trước cha xứ để bắt đầu làm lễ luôn. Dù sao thì đối với anh ta lễ cưới này với Nhạc Thanh Dao cũng chỉ là một trò đùa, nó ra như thế nào cũng được.
Phù Dung thở dài, cô nhấc bước chân nặng trĩu của mình mà đi về hướng vị nữ tu đã chỉ. Một căn phòng đơn sơ, trên giá móc đồ đã treo sẵn một chiếc váy suông màu trắng muốt. Nếu so với một chiếc váy cưới bình dân nhất thì chiếc váy cưới này cũng quá sơ sài rồi.
Cô đã biết lý do vì sao khi nãy Từ Ngưng Viên không quan tâm đến việc Phù Dung có chịu thay váy cưới hay cứ mặc bộ đồ tang phục trên người mà làm lễ rồi. Bởi vì chiếc váy trắng đơn sơ này cũng có khác gì lắm so với đồ tang đâu? Phù Dung bật cười lớn, cười một cách bất lực.
Phù Dung năm nay hai mươi mốt tuổi, cuộc sống trước kia của cô với mẹ đều là những ngày tháng nghèo khổ và khó khăn. Thế nhưng Phù Dung chưa bao giờ có thể nghĩ đến chiếc váy trong ngày cưới của mình lại là một chiếc váy nghèo nàn đến đáng thương như vậy.
“Cô mau thay đồ đi. Từ thiếu gia đang chờ cô đó.”
Vị sơ thấy Phù Dung vẫn chần chừ không chịu thay váy thì liền cất giọng khuyên nhủ. Không khó để nhận ra trong giọng bà chứa đầy sự sợ hãi đối với người họ Từ này.
“Tôi biết rồi. Cám ơn dì. Dì ra ngoài đi ạ. Tôi có thể tự thay được.” Phù Dung khó khăn mà đáp lời vị nữ tu.
“Được rồi. Vậy tôi ra ngoài. Cô nhanh lên nhé.”
Vị nữ tu có vẻ còn muốn nói gì nữa để yêu cầu Phù Dung nhanh lên, bà rất sợ sẽ bị Từ Ngưng Viên trách tội. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt đầy tâm trạng của Phù Dung thì cũng không nỡ nói gì nữa mà lùi ra ngoài.
Căn phòng đơn sơ chỉ còn lại một mình Phù Dung với bốn bức tường và một bộ váy trắng. Phù Dung tiến đến, bắt đầu cởi bỏ bộ quần áo vốn đã không phải là của cô rồi lại khoác lên một chiếc váy cưới sơ sài. Chiếc váy cưới này đáng lẽ không phải dành cho Phù Dung, thế nhưng dòng đời đưa đẩy, cô lại phải vào vai của Nhạc Thanh Dao, tiếp nhận hết thảy những chuyện hoang đường này.
“Rồi sẽ ổn thôi.”
Phù Dung tự an ủi chính bản thân mình. Sau đó đưa tay kéo khóa sau lưng, hoàn thành việc thay váy cưới. Trong phòng còn chẳng có nỗi một chiếc gương để Phù Dung có thể xem lại bộ dáng bản thân mình hiện tại. Phù Dung nhấc chiếc khăn voan lên, đội trên đầu sau đó mở cửa bước lại vào trong lễ đường.
Con đường từ phòng thay đồ đến lại chỗ của Từ Ngưng Viên vắng lặng không một bóng người. Phù Dung tự hỏi nếu hiện tại cô bỏ chạy ra khỏi nơi đây thì sẽ như thế nào?
Thế nhưng rồi ngay lập tức cô lại từ bỏ ý định. Phù Dung biết rõ mình sẽ không thể nào chạy thoát khỏi được Từ Ngưng Viên. Nếu để anh ta bắt lại thì kết quả sẽ còn thê thảm hơn. Còn cả mẹ cô đang nằm ở trong bệnh viện chờ cô nữa. Phù Dung không thể làm gì khác, chỉ có thể bước từng bước nặng nhọc đến lại căn phòng mà Từ Ngưng Viên đang đứng chờ sẵn.
Chương 4 Tân hôn lạnh lẽo - Phần 1
Trong căn phòng trắng xóa Từ Ngưng Viên đang đứng trầm tư hút thuốc. Nghe tiếng bước chân vang lên, Từ Ngưng Viên nhìn thấy Phù Dung đã mặc chiếc váy cưới tiến vào thì nhếch miệng cười.
“Bắt đầu đi.”
Từ Ngưng Viên tiến đến chỗ ngay bục làm lễ rồi nói với cha xứ. Phù Dung cũng vừa kịp lúc bước tới đứng song song bên cạnh anh. Hai người chẳng nói với nhau một lời nào, không nắm tay, không hôn, không một ánh mắt giao nhau, không lời chúc phúc. Cứ như vậy mà một đám cưới lạnh lẽo nhất đã diễn ra.
Đám cưới như một trò hề kết thúc. Vị cha xứ cúi chào rồi rời đi. Từ Ngưng Viên cũng lập tức quay lưng bước về hướng cửa lớn của nhà thờ. Phù Dung lặng đi, chỉ đứng im lặng nhìn theo không biết bước tiếp theo mà Từ Ngưng Viên muốn làm là gì.
“Đi thôi. Vợ. Chúng ta về nhà nào.”
Từ Ngưng Viên đi một lúc thì không thấy Phù Dung đi theo nên quay lại nhìn cô mà nói. Phù Dung có thể nghe ra tiếng cười mỉa mai trong giọng nói của Từ Ngưng Viên khi anh gọi cô là vợ.
“Không muốn đi?”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung vẫn cứ đứng yên tại chỗ cũ mà không đi theo, ánh mắt lập tức đanh lại. Gằn giọng mà hỏi đầy mùi đe dọa.
“Không dám. Chỉ là đứng lâu nên chân có hơi tê thôi.”
Phù Dung rũ mắt, nói khẽ. Sau đó cũng nhanh chóng cất bước đi theo sau lưng của Từ Ngưng Viên.
“Đi thôi.”
Từ Ngưng Viên liếc nhìn Phù Dung một cái, trên mặt không vui nhưng cũng không nói thêm gì cả. Hai con người vừa làm xong đám cưới nhưng chỉ đi song song một cách xa lạ.
Từ Ngưng Viên cùng Phù Dung lên một chiếc xe rồi chạy đi. Phù Dung không biết Từ Ngưng Viên muốn đưa cô đi đâu, thế nhưng cô biết kể từ giây phút này coi như cô đã bị ràng buộc với người đàn ông này, với thù hận của anh ta.
Chiếc xe chạy đi khoảng một tiếng sau thì mới dừng lại, Phù Dung có thể nhận ra đây là khu trung tâm thành phố. Xem ra nhà thờ khi nãy là Từ Ngưng Viên đã dẫn cô đến làm lễ rất xa, thì ra anh ta cũng chẳng muốn ai biết về mối quan hệ vợ chồng này với cô. Sau khi xe dừng lại Từ Ngưng Viên tiếp tục đi vào ngôi biệt thự to lớn trước mặt. Phù Dung vẫn im lặng đi theo phía sau lưng anh giống như một cái bóng.
“Vào đi.”
Từ Ngưng Viên mở cửa một căn phòng, sau đó đứng nhìn Phù Dung mà nói.
Phù Dung quan sát căn phòng trước mặt, một căn phòng lớn và xa xỉ, nội thất đắt tiền. Chuyện gì sẽ xảy ra với cô trong căn phòng này chứ? Phù Dung bất giác nuốt miếng bọt rồi cứng nhắc mà bước chân vào.
“Rầm.”
Cánh cửa sau lưng bị Từ Ngưng Viên đóng mạnh lại khiến Phù Dung sợ hãi giật thót người quay lại nhìn anh.
“Sợ hãi?”
Từ Ngưng Viên bước đến gần Phù Dung hơn, nhìn gương mặt với đầy sự cảnh giác của cô thì nhếch miệng hỏi.
Phù Dung im lặng, không trả lời câu hỏi của Từ Ngưng Viên mà chỉ nhìn anh. Phù Dung cảm thấy bàn tay của cô hiện tại đang ướt đẫm vì mồ hôi rồi. Không hiểu sao mỗi lần bị ánh nhìn của Từ Ngưng Viên chiếu đến trong lòng Phù Dung đều trở nên rất căng thẳng.
“Ha ha. Không cần phải sợ. Chúng ta hiện tại đã là vợ chồng rồi mà đúng không? Không cần xa lạ như thế.”
Từ Ngưng Viên vừa cởi bỏ bớt chiếc áo khoác bên ngoài vắt lên ghế vừa nói. Sau đó anh ta mới tiến đến bên chiếc bàn có chứa hai ly thủy tinh và một chai rượu đỏ.
Từ Ngưng Viên ung dung mở nắp, rót rượu vào ly. Tiếng rượu chảy róc rách vào ly càng khiến cho thần kinh của Phù Dung trở nên căng thẳng hơn. Cô chán ghét cái cảm giác bí bách này.
“Chúng ta đang làm gì ở đây?”
Cuối cùng Phù Dung cũng không nhịn được nữa mà lên tiếng hỏi Từ Ngưng Viên. Cô không chịu nổi cái cảm giác áp lực và không hiểu chuyện gì sắp xảy ra nữa rồi.
“Chịu nói chuyện rồi?”
Từ Ngưng Viên liếc mắt nhìn tới Phù Dung, nhấc chai rượu trong tay lên, đóng nắp lại một cách ưu nhã. Sau đó anh ta bưng hai ly rượu đến trước mặt Phù Dung, đưa cho cô một ly.
“Uống rượu. Đám cưới mà không có chút rượu nào thì không hợp lý lắm nhỉ?”
Phù Dung nhìn chằm chằm vào gương mặt khó đoán của Từ Ngưng Viên rồi nhìn lại ly rượu trong tay anh ta. Màu đỏ của rượu khiến Phù Dung cảm thấy chói mắt. Cô giật ly rượu đó, mở miệng uống một cách thô bạo. Cho đến khi rượu trong ly hết sạch, Phù Dung mới bỏ ly xuống cầm chặt trong tay mà nhìn lại Từ Ngưng Viên.
“Đã uống.”
Phù Dung mở miệng nói với Từ Ngưng Viên, cô không muốn anh ta thấy cô yếu đuối. Tuy nhiên uống một lượng lớn rượu nhanh như vậy khiến cho đầu của Phù Dung bắt đầu cảm thấy choáng. Cô siết chặt ly thủy tinh trong tay, cố gắng duy trì bản thân ở trạng thái tỉnh táo.
“Ha ha. Hấp tấp quá. Chúng ta còn chưa cụng ly mà?”
Từ Ngưng Viên nhìn Phù Dung cười lớn, sau đó chạm nhẹ ly rượu của anh ta vào ly rượu của cô khiến nó vang lên tiếng động rồi mới ngửa đầu uống cạn. Không biết do vô ý hay vì lý do gì mà có chút rượu tràn ra khóe miệng Từ Ngưng Viên, rơi xuống áo sơ mi trắng của anh. Chất lỏng màu đỏ lặp tức loang rộng ra.
“Ơ. Ướt mất rồi.”
Từ Ngưng Viên uống hết ly rượu, nhìn xuống vệt đỏ trên áo khẽ nói. Sau đó lại nhìn lên phía của Phù Dung.
“Cô biết một người vợ thì nên xử sự như thế nào vào lúc này không?”
Phù Dung từ lúc nãy đến giờ vẫn nhìn chằm chằm vào người của Từ Ngưng Viên, sau khi nghe câu hỏi của anh ta thì liền nhíu mày. Cô không hiểu anh ta đang muốn làm gì chứ?
“Nào. Lại đây lau cho tôi.”
Từ Ngưng Viên đặt chiếc ly trống của mình lên bàn, ngồi xuống giường, nhàn nhã mà vẫy tay gọi Phù Dung.
“Anh có thể tự vào nhà vệ sinh để rửa chỗ rượu đó hoặc thay áo khác mà?” Phù Dung không tiến đến chỗ Từ Ngưng Viên mà cất giọng nói.
“Vậy sao? Nhưng hiện tại tôi không thích. Tôi muốn cô – người vợ yêu quý của tôi đến đây lau cho tôi. Không được sao?”
Từ Ngưng Viên vẫn duy trì nụ cười nhếch môi đầy xem thường đó mà nói chuyện với Phù Dung. Trong mắt Từ Ngưng Viên chứa đầy lạnh lẽo, không một chút cảm tình. Phù Dung có thể nhận ra anh đang muốn gây khó dễ cho cô.
“Được. Được chứ. Tôi lau cho anh.”
Phù Dung hít một hơi thật sâu sau đó chấp nhận yêu cầu của Từ Ngưng Viên. Hiện tại cô đang đóng vai vợ của anh ta, không thể không làm được đúng không?
Phù Dung quay nhìn xung quanh, không tiến đến chỗ Từ Ngưng Viên ngay mà lại đi vào trong nhà tắm. Cô quay lại với một chiếc khăn mặt nhỏ và chậu nước ấm.
Phù Dung đặt chậu nước trên bàn, dùng khăn thấm nước rồi mới từ từ đến gần sát Từ Ngưng Viên mà cúi đầu lau vết bẩn trong ngực áo của anh. Hành động này khiến Phù Dung kề sát vào người của Từ Ngưng Viên, vài sợi tóc của cô quét qua cằm anh. Từ Ngưng Viên có thể ngửi thấy là mùi hương trên cô thể của Phù Dung, một mùi hương rất dễ chịu.
Từ Ngưng Viên vừa nghĩ đến đây lập tức nhíu mày lại, đẩy mạnh Phù Dung ra xa khỏi người anh. Gương mặt trở nên tức giận hơn.
“Anh làm gì vậy hả?”
Phù Dung đang cắm cúi lau vết rượu thì bị Từ Ngưng Viên đẩy ra bất ngờ, cô loạng choạng suýt ngã. Sau khi ổn định được cơ thể thì lập tức nhìn Từ Ngưng Viên mà hỏi lớn. Tên đàn ông này lại bị thần kinh gì nữa đây?
“Cởi đồ ra.”
Chương 5 Tân hôn lạnh lẽo- Phần 2
“Cái gì?”
Từ Ngưng Viên gằn giọng nói ra ba chữ “cởi đồ ra” khiến cho Phù Dung ngỡ ngàng. Cô nghĩ mình nghe nhầm nên cất tiếng hỏi lại.
“Tôi nói cô. Cởi đồ ra.”
Từ Ngưng Viên nghiến răng mà nhắc lại một lần nữa. Sự chán ghét đối với người phụ nữ trước mặt ngày càng nhiều. Cái thứ đã qua tay nhiều người đàn ông có khác, chỉ mùi hương trên người cũng có thể gợi lên hứng thú của đàn ông.
“Anh nói tôi cởi đồ ra? Anh đang nói cái gì vậy hả?”
Phù Dung cảm thấy hình như tai cô hư mất rồi thì phải. Người đàn ông trước mặt lại có thể nói năng một cách thô lỗ như vậy ư?
“Tại sao tôi phải cởi quần áo?”
“Ha. Cô đang hỏi câu hỏi ngu ngốc gì vậy? Cô là vợ tôi, chuyện tôi muốn nhìn thấy thân thể cô đó không phải là chuyện rất bình thường thôi sao?”
Từ Ngưng Viên trở lại với nụ cười chế giễu thương hiệu của anh ta, chầm chậm mà nói rõ từ chữ một với Phù Dung. Phù Dung nghe xong thì chỉ đứng sững ra, không thể phản bác được điều gì. Một phút trước đó cô dường như quên mất bản thân mình đang ở trong thân phận Nhạc tiểu thư, một phút sau đã bị câu nói này của Từ Ngưng Viên đánh bật trở về với hiện thực.
Từ Ngưng Viên vẫn ngồi ung dung ở trên giường mà quan sát nét mặt của Phù Dung, từ tức giận, chuyển sang sửng sốt sau đó là trắng bệch.
Nếu như không phải hoàn cảnh hiện tại, thật sự Phù Dung muốn bước đến tát cho người đàn ông trước mặt một cái thật đau. Nhưng trong giây phút này cô chỉ có thể đứng lặng đó, thân thể không thể cử động nổi.
“Sao còn chưa thực hiện?”
Thời gian trôi qua khoảng năm phút, Từ Ngưng Viên có vẻ như đã hết kiên nhẫn với Phù Dung mà nhíu mày hỏi.
“Cô không làm? Vậy để tôi giúp nhé?”
“Không cần.”
Phù Dung thấy Từ Ngưng Viên đứng dậy, định tiến đến phía cô thì vội vàng hét lên ngăn cản bước chân của anh ta lại. Phù Dung cảm thấy mình không thể chịu nổi cảnh anh ta lần lượt, lần lượt trút bỏ mọi thứ trên người của cô đâu.
“Tôi tự làm.”
Phù Dung cắn răng mà nói, bàn tay đặt ở bên cạnh đã siết chặt lại thành nắm đấm. Trong đầu cố gắng suy nghĩ có cách nào để thoát khỏi sự việc này hay không. Nhưng rồi Phù Dung càng nghĩ thì càng cảm thấy tuyệt vọng, cô chẳng còn sự lựa chọn nào khác cả. Nhạc Thanh Dao là vợ của Từ Ngưng Viên, anh ta đòi hỏi là chuyện cô không thể ngăn cản được.
Nếu giờ phút nào Phù Dung nói ra việc mình không phải là Nhạc Thanh Dao thì anh ta có tin không chứ? Phù Dung vừa hỏi sau đó liền lập tức phủ nhận. Không thể nào. Từ Ngưng Viên chắc chắn sẽ không tin lời cô nói, hơn nữa mẹ của cô vẫn đang nằm ở bệnh viện là nhờ có tiền của Nhạc Thanh Dao. Giao dịch này Phù Dung không thể nào nói ra được. Nếu không thì mẹ của cô chắc chắn sẽ bị Nhạc tiểu thư gây bất lợi. Không được. Cô không thể để mẹ của cô có chuyện gì được.
Phù Dung càng nghĩ thì càng trở nên rối rắm, trong lòng nóng như lửa đốt không biết phải làm như thế nào.
“Nhanh đi. Đêm Xuân một khắc đáng nghìn vàng. Cô chưa từng nghe thấy sao?”
Từ Ngưng Viên nghe Phù Dung nói cô sẽ tự cởi thì mới mở miệng nói một cách cợt nhả.
“Chậm trễ chuyện động phòng là không tốt chút nào đâu. Vợ ạ.”
Phù Dung nghe câu nói của Từ Ngưng Viên thì cơ thể khẽ run lên, nhắm mắt lại. Cô cố gắng tự nói với bản thân chuyện này chỉ là một giấc mơ mà thôi, cố gắng vượt qua nó. Phù Dung mở mắt ra, trong con ngươi đã trở nên bình tĩnh hơn chút. Dưới cái nhìn chăm chú của Từ Ngưng Viên, Phù Dung chầm chậm giơ bàn tay của mình lên, tiến về phía sau, chạm vào khóa kéo váy cưới. Phù Dung cắn môi, hạ quyết tâm mà kéo nó xuống. Phía sau lưng lập tức lộ ra một mảng da thịt lớn khiến Phù Dung cảm thấy lạnh, rồi dần dần cái lạnh đó bao trùm khắp cơ thể của Phù Dung. Ánh mắt của Từ Ngưng Viên trở nên sâu hơn, nụ cười trên môi càng trở nên khinh miệt.
“Tiếp đi.”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung cởi bỏ váy cưới sau đó dừng lại không làm gì nữa thì lập tức lên tiếng. Phù Dung ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn anh tức giận.
“Sao thế? Tới đó đã muốn dừng rồi?”
Từ Ngưng Viên nhìn thấy sự tức giận trong mắt của Phù Dung thì càng trở nên hả hê hơn. Anh cười lớn rồi bước đến gần Phù Dung hơn.
“Câu nói cởi quần áo của tôi là bao gồm toàn bộ mọi thứ, chứ không phải chỉ là bộ váy cưới bên ngoài đâu. Cô thừa sức hiểu chuyện này mà đúng không?”
Ngón tay của Từ Ngưng Viên chạm nhẹ vào vai của Phù Dung, cô muốn tránh né đã bị anh ghì chặt vai giữ lại.
“A. Hay là cô muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi? Nhạc tiểu thư đúng là có kinh nghiệm khiến đàn ông thích thú nhỉ?”
“Từ Ngưng Viên, rốt cuộc là anh muốn tôi làm gì hả?”
Phù Dung tức giận mà nói lớn hơn. Cô không thể chịu nổi cái giọng điệu đầy châm chọc này của anh ta nữa. Thật sự là nghe không nổi. Nếu anh ta muốn làm gì thì làm lẹ đi, có cần phải giày vò cô như vậy không chứ?
“Tôi muốn cô làm gì không phải đã nói rõ rồi sao?”, Giọng nói của Từ Ngưng Viên trở nên nặng hơn, gương mặt cũng nguy hiểm hơn. Từ Ngưng Viên gằn giọng thật mạnh như nạt vào mặt của Phù Dung:
“Cởi.”
Một chữ thôi, chỉ một chỉ nhưng khiến cho mặt của Phù Dung nóng rát như bị Từ Ngưng Viên tát thẳng mặt.
“Được.”
Phù Dung gật đầu thật mạnh, giơ tay vùng mạnh ra khỏi vòng kìm kẹp của Từ Ngưng Viên. Cô dứt khoát đưa tay ra sau một lần nữa, nhanh chóng cởi bỏ khóa áo cuối cùng. Miếng vải cuối cùng trên ngực của Phù Dung rơi xuống.
Thế nhưng ngay lại cái giây phút khóa áo được cởi ra đó, Từ Ngưng Viên lại cười lạnh một tiếng rồi quay lưng bỏ đi thẳng về phía nhà tắm mà không nhìn tới Phù Dung.
Phù Dung đứng đó nửa thân trên trần trụi, trong lòng cảm thấy cực kỳ buồn bực cùng nhục nhã. Môi cô sớm đã rỉ máu vì bị chính cô cắn nát. Phù Dung liếc nhìn Từ Ngưng Viên đã không còn thấy bóng dáng, bên trong nhà tắm vang lên tiếng nước chảy. Cô tưởng anh ta đã đi tắm và buông tha cho cô rồi nên vương tay nhặt lại chiếc áo trên sàn muốn mặc lại.
“Vào đây.”
Giọng nói đáng sợ của Từ Ngưng Viên vọng ra từ nhà tắm truyền đến lỗ tai của Phù Dung. Bàn tay của Phù Dung run lên, rồi lại tiếp tục nhặt chiếc áo nhỏ mặc lên trên người. Phù Dung quay sang chiếc váy cưới định mặc nó lại để che đi cơ thể của mình, thế nhưng giọng nói đòi mạng của Từ Ngưng Viên lại vang lên một lần nữa.
“Mau lên. Không cần mặc quần áo làm gì, lát nữa cũng phải cởi ra lại thôi.”
Bàn tay đang cầm chiếc váy cưới của Phù Dung siết chặt lại đến trắng bệch, cuối cùng cũng phải thả ra. Chiếc váy cưới một lần nữa rơi xuống đất. Phù Dung cứng nhắc mà đi về phía phòng tắm. Mỗi bước đi của cô đều cảm thấy đau đến thở không được.
Thế nhưng đoạn đường từ ngoài vào trong phòng tắm có bao xa chứ? Dù Phù Dung cố gắng đi chậm tới cỡ nào thì cũng đến lúc chạm mặt với Từ Ngưng Viên. Cô không biết anh ta lại tiếp tục kiếm trò gì để hành hạ cô nữa đây.
“Đi từ phòng vào đây mà cô cũng có thể chậm chạp đến thế sao?”
Ngay khi nhìn thấy hình dáng của Phù Dung ngay trước cửa phòng tắm, Từ Ngưng Viên đã không vui mà hỏi.
“Bác sĩ. Bác sĩ. Làm ơn cứu mẹ tôi.”
Phù Dung vội vã níu lấy tay một gửi bác sĩ mà cầu xin sự giúp đỡ. Hôm nay cô vừa đi học về đã thấy mẹ cô – bà Dung Hoa đã nằm xỉu trước cửa. Phù Dung sợ hãi mà đưa mẹ vào bệnh viện, nhưng đến giờ này vẫn chưa có ai đoái hoài gì đến mẹ con cô cả.
Người bác sĩ nhìn bộ dáng lam lũ của Phù Dung, bộ quần áo cũ đã ngả màu, gương mặt hốc hác. Ông nhíu mày rồi bước đến bên cạnh giường xem xét bệnh nhân.
“Bệnh nhân có bệnh trong người nhiều năm. Tình trạng ngất xỉu vì nghỉ ngơi quá ít, tụt huyết áp, máu không đủ nuôi dưỡng não bộ. Mau đưa vào phòng phẫu thuật.”
Sau một loạt các quy trình kiểm tra, ông quay lại nhìn lướt qua Phù Dung rồi nhìn sang một người y tá ra lệnh.
Cô y tá lập tức gật đầu sau đó vội vàng sai người đẩy giường bệnh của bà Dung Hoa vào phòng cấp cứu. Phù Dung mừng rỡ, quẹt đi nước mắt trên mặt chạy theo phía sau mẹ mình.
“Này cô bé.”
Cô y tá khi nãy nhận được chuẩn đoán bệnh của bác sĩ khẽ kéo tay Phù Dung lại.
“Tổng chi phí cho ca phẫu thuật là gần năm mươi triệu đồng. Em mau đi thanh toán ngay rồi quay lại đưa biên nhận cho chị nhé.”
Phù Dung sững người, nhận tờ giấy hóa đơn từ tay chị y tá. Trong lòng Phù Dung trở nên cực kỳ lo lắng, hiện tại dù cô có bán hết những thứ trong nhà đi thì cũng chưa chắc có đủ mười triệu đồng, lấy đâu ra năm mươi triệu cơ chứ?
“Chị ơi, chi phí này có thể đóng sau được không ạ?”
“Không được đâu em. Theo quy định thì cần phải đóng phí phẫu thuật trước thì mới có thể tiến hành phẫu thuật được.”
Chị y tá dùng ánh mắt e ngại nhìn Phù Dung. Những chuyện tương tự như vầy không phải chưa từng xảy ra tại bệnh viện.
“Nhưng… hiện tại em chưa thể nào có đủ số tiền này. Chị có cách nào giúp em không. Em xin chị đó. Làm ơn cứu mẹ em với.”
Phù Dung run rẩy mà mở lời hỏi lại, trong lòng cô thật sự đang rất sợ hãi. Gia đình của cô chỉ có mẹ và cô thôi. Từ nhỏ đến giờ hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau trong căn nhà nhỏ. Bây giờ mẹ lại xảy ra chuyện như vậy cô thật sự không biết phải làm như thế nào cả.
“Rất xin lỗi.”, Giọng chị y tá trở nên lạnh lùng hơn, gập lại tập hồ sơ trên tay:
“Em có khoảng ba tiếng để chuẩn bị số tiền này. Nếu sau ba tiếng chi phí vẫn chưa được thanh toán thì cuộc phẫu thuật sẽ bị hủy bỏ.”
Dứt lời, chị y tá quay lưng bỏ đi để lại Phù Dung đứng ngây người, mắt đỏ ngầu vì khóc. Môi cô bị cắn nát vì ngăn đi tiếng nức nở của mình.
Phù Dung ngồi phịch xuống sàn gạch lạnh lẽo, hơn hai mươi năm sống trên đời đây là lần mà Phù Dung cảm thấy tuyệt vọng nhất. Cô nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, trong đầu suy nghĩ xem có thể liên hệ với ai để xin giúp đỡ. Nhưng nghĩ mãi, nghĩ mãi Phù Dung vẫn chẳng có thể nghĩ được ai có thể giúp mình trong lúc này cả. Cô gọi hết người này đến người khác để cầu xin, nhưng chỉ nhận lại những lời từ chối. Thời gian trôi qua đã hai tiếng, càng lúc Phù Dung càng cảm thấy tuyệt vọng hơn.
Lộc cộc… Lộc cộc…
Tiếng giày cao gót đi trên sàn gạch vang vọng khắp hành lang bệnh viện. Phù Dung không để ý đến nó, hiện tại trong lòng cô đang rất hoảng loạn, cả người run lên vì sợ hãi. Cô sợ sau ba tiếng nữa mẹ cô không được phẫu thuật, sợ trên thế gian này sẽ chỉ còn lại một mình cô cô độc.
“Này.”
Trước mặt Phù Dung xuất hiện hình ảnh một đôi chân thon dài trên giày cao gót, tiếng nói vọng từ trên đỉnh đầu. Phù Dung chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn người vừa bắt chuyện với mình, sau đó mắt đột nhiên trừng lớn.
Một người con gái xinh đẹp, trên người chỗ nào cũng đều xuất hiện đồ hiệu. Nhưng thứ khiến Phù Dung kinh ngạc hơn tất cả là gương mặt của cô ta.
‘Đây chẳng phải là gương mặt của mình sao?’
Trong lòng Phù Dung giật thót, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chẳng lẽ là cô đang mơ?
Người con gái vừa mới xuất hiện mặc bên ngoài một chiếc áo vest dài. Cô ta thấy Phù Dung nhìn thì khẽ gỡ kính mát ra mà đối mặt với Phù Dung.
“Có nghe tao đang nói chuyện hay không? Trở thành con ngốc luôn rồi à?”
Tiếng nói mang hàm ý châm chọc khiến Phù Dung bừng tỉnh. Cô nhìn chăm chú vào người con gái với khuôn mặt giống y hệt mình mà hỏi:
“Cô là ai?”
“Ồ. Cuối cùng cũng chịu nói chuyện rồi à?”, Cô ta cười khẩy rồi mới nói tiếp:
“Tao còn tưởng mày là một con ngốc không biết nói chuyện, như vậy thì coi như công tao đến đây vô tích sự rồi.”
“Rốt cuộc thì cô là ai? Cô muốn gì?”
Những lời nói khinh người của cô gái trước mặt đã hoàn toàn chọc giận Phù Dung. Vì sao lại có một người giống với cô như vậy? Vì sao cô ta lại xuất hiện ở đây, vào lúc này?
“Hừ. Mày muốn có tiền để phẫu thuật cho mẹ mày đúng không?”
Cô gái xa lạ vẫn tiếp tục dùng giọng nói khinh thường đó mà đối thoại với Phù Dung.
“Đúng.”
Phù Dung đứng thẳng dậy. Chiều cao của cô và người con gái xa lạ này trùng khớp với nhau. Hai người đứng bên cạnh không khác gì hai giọt nước.
“Tao có thể giúp mày.”
“Trước hết cô có thể nói cho tôi biết cô là ai được không?”
Phù Dung ngắt ngang lời nói của cô ta mà hỏi ra thắc mắc của mình. Trong lòng của Phù Dung càng cảm thấy hoảng sợ hơn, cô dường như đoán được sắp tới cuộc sống của mình chắc chắn sẽ không thể nào còn bình yên như trước nữa rồi.
“Vậy ra chuyện tao là ai còn quan trọng hơn mạng sống của bà già đó à?”, Người con gái xa lạ cười mỉa mai, nhìn gương mặt trở nên xám ngoét của Phù Dung rồi mới nói tiếp:
“Tao là Nhạc Thanh Dao, được xem là con gái duy nhất của nhà họ Nhạc. Bố tao vừa mới mất cách đây hai ngày. Mày biết chứ?”
Phù Dung cố gắng lục lọi trong ký ức của mình về thông tin nhà họ Nhạc. Nhạc Gia là gia đình giàu có bật nhất ở Sài thành. Nhạc tiểu thư từ nhỏ đã hống hách, ỷ vào gia thế khủng của mình mà thường không xem ai ra gì. Bây giờ thì Phù Dung có thể hiểu được lý do vì sao mà cô ta cứ luôn dùng những từ ngữ mang tính gây hấn với mình như vậy rồi.
“Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi? Hơn nữa vì sao cô lại muốn giúp tôi?” Phù Dung nhìn Nhạc tiểu thư khó hiểu.
“Hừ. Mày không thấy gương mặt của tao hay sao? Tao với mày là chị em song sinh. Mày có hiểu hai từ song sinh này không hả?”
Thái độ của Nhạc Thanh Dao càng trở nên quá quắc hơn khi bộc lộ thân phận thật sự của mình.
“Nếu mày muốn tao giúp mày đóng viện phí, thì ngoan ngoãn cút về chịu tang người ba đáng kính kia cho tao. Kể từ nay mày sẽ là Nhạc Thanh Dao, là tiểu thư duy nhất của Nhạc Gia. Đã rõ chưa?”
Phù Dung nghe những lời của Nhạc Thanh Dao nói mà đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Chị em song sinh? Thái độ của chị ta như vậy có giống đang đi nhận lại em gái không cơ chứ? Thay thế vị trí của Nhạc Thanh Dao.
“Chị đang nói cái gì vậy? Tôi với chị là chị em song sinh?”, Phù Dung có chút không thể tiếp nhận sự thật này:
“Còn nữa, nếu tôi với chị đúng là chị em thì chị phải giúp tôi cứu mẹ. Vì sao chị lại còn đặt điều kiện với tôi?”
“Hừ. Chuyện này mày không cần quan tâm.”, Nhạc Thanh Dao quăng cho Phù Dung một ánh mắt xem thường:
“Nếu mày muốn tao đóng viện phí cho bà già đó, thì phải chấp nhận điều kiện của tao.”
“Chị…”
Phù Dung mở to mắt mà nhìn vào gương mặt giống mình trước mặt, thái độ cay nghiệt của chị ta khiến Phù Dung hoàn toàn ớn lạnh.
“Mày mau quyết định đi. Xem ra đám người ở đây sắp không chờ được nữa mà chuẩn bị tống cổ bà già đó ra khỏi giường bệnh rồi kìa.”
Nhạc Thanh Dao nhìn thoáng qua phía bên trong giường bệnh, rồi quay lại nhìn Phù Dung mà thúc giục.
Phù Dung nghe Nhạc Thanh Dao nói mà trở nên hoảng loạn, cô chạy gấp vào bên trong nhìn người mẹ đã chăm sóc mình hơn hai mươi năm nay. Gương mặt của bà Dung Hoa tái nhợt không chút sức sống. Nước mắt trên mặt Phù Dung chảy càng ngày càng nhiều, nhanh chóng ướt đẫm cả một mảnh ga giường lớn.
“Tôi đồng ý.”, Phù Dung cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà quay lại cầu xin Nhạc Thanh Dao:
“Chị mau giúp mẹ tôi phẫu thuật ngay đi.”
“Tốt. Sẽ hoàn thành ngay thôi.”
Nhạc Thanh Dao nhếch miệng cười, hài lòng nhìn Phù Dung rồi phất tay ra hiệu cho tên cận vệ đi thanh toán chi phí phẫu thuật.
“Chuyện tao hứa với mày đã làm được. Bây giờ đến phiên mày giữ lời hứa. Mau ra ngoài đi, bên ngoài có một chiếc đen chờ sẵn, đám người trong đó sẽ giúp mày thay đổi ngoại hình thành tao. Nhạc Thanh Dao này có bao giờ là một con nhà quê giống như mày vậy cơ chứ.”
“Tôi có thể chờ đến sau khi có kết quả phẫu thuật rồi mới rời đi không?”
Phù Dung vẫn đang ở bên cạnh giường bệnh, tay nắm chặt lấy tay bà Dung Hoa. Trong lòng cô thật sự không muốn rời khỏi đây, cô muốn được nhìn thấy mẹ cô bình an vượt qua ca phẫu thuật trước đã.
“Không được.”
Giọng nói chua ngoét của Nhạc Thanh Dao lại vang lên, thẳng thừng từ chối yêu cầu của Phù Dung.
“Mày phải đi ngay, thời gian không kịp rồi. Người đàn ông đó chắc đang trên đường đến đám ma rồi. Mày không thể ở đây đến khi cuộc phẫu thuật kết thúc được.”
Nhạc Thanh Dao gấp gáp nói, lúc nhắc đến bốn chữ ‘người đàn ông đó’ trong mắt cô ta xoẹt qua một tia hoảng loạn hiếm thấy.
“Mày đừng có mà giở trò lật lọng với tao. Đừng nói là dừng lại cuộc phẫu thuật, nếu tao muốn thì dù cho mày có tiền đi chăng nữa thì cả cái đất nước này cũng không có cái bệnh viện nào dám nhận chữa trị cho mẹ con mày đâu.”
Nhạc Thanh Dao thấy Phù Dung vẫn đang lưu luyến bên cạnh giường bà Dung Hoa thì lập tức trở nên tức giận, cô ta nghiến răng mà đe dọa.
Phù Dung nghe thấy hết mọi lời nói của Nhạc Thanh Dao. Cô hôn khẽ vào bàn tay nhăn nheo của bà Dung Hoa rồi thở dài đứng dậy.
“Cô yên tâm. Một khi tôi đã nhận lời cô thì sẽ giữ đúng lời hứa của mình”, Phù Dung vừa chỉnh lại chiếc chăn trên người bà Dung Hoa vừa nói:
“Chỉ hy vọng cô giúp tôi chăm sóc cho mẹ tôi thật tốt.”
“Yên tâm. Tao chắc chắn sẽ thuê người đến coi bà già này.”
“Tốt.”
Phù Dung gật đầu, sau đó bước đi ra khỏi phòng bệnh. Phía sau nhanh chóng vang lên tiếng y tá, bác sĩ đẩy bà Dung Hoa vào phòng cấp cứu. Tiền viện phí đã được thanh toán, ca phẫu thuật chuẩn bị bắt đầu.
Phù Dung siết chặt bàn tay để ngăn bản thân mình không quay trở lại chạy theo giường bệnh của bà Dung Hoa. Cô cứng nhắc đi thẳng xuống đường, leo lên chiếc xe màu đen tăm tối mà Nhạc Thanh Dao đã chuẩn bị trước đó.
Trịnh trọng tuyên bố:
Tất cả các tác phẩm có nguồn từ Perfect Planet đều là sản phẩm có bản quyền thuộc sở hữu hợp pháp của Perfect Planet, không cho phép bất kì hình thức đăng tải thương mại nào, vui lòng tôn trọng tác giả, tôn trọng tác phẩm nguyên tác, nếu phát hiện tác phẩm vi phạm bản quyền Perfect Planet, Perfect Planet sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật liên quan.
Chương 2 Đám ma
Phù Dung bị đám người áo đen phía sau đẩy mạnh đi về phía trước, nhìn bên ngoài vào thì mọi người đều tưởng rằng những người áo đen đó là vệ sĩ đi theo bảo vệ an toàn cho Nhạc tiểu thư. Nhưng chính bản thân Phù Dung mới biết được bọn họ chính là đang giám sát cô, ép buộc cô.
Phù Dung bước vào nhà lớn của Nhạc Gia. Đây là lần đầu tiên Phù Dung có thể bước vào một căn nhà xa hoa đến như vậy. Tuy nhiên không khí ở đây đều bao trùm sự tang thương, chết chóc. Nơi đây đang diễn ra đám ma của người chủ của gia đình này. Phù Dung bị một người vệ sĩ hất mạnh khiến cô ngã xuống trước bàn thờ của ông Nhạc.
“Tội nghiệp Nhạc tiểu thư quá. Nhà họ Nhạc vừa mới công bố phá sản, ông Nhạc lại qua đời một cách đường đột như vậy. Cả nhà họ Nhạc bây giờ chỉ còn lại một vị tiểu thư này chống đỡ mà thôi.”
Một người đi viếng đám tang thấy Phù Dung quỳ trước bàn thờ thì liền xì xào bàn tán.
“Ừ. Chắc sốc lắm. Đi còn không vững mà. Tôi vừa mới thấy cô bé run chân mà quỳ hẳn xuống trước bàn thờ của ông Nhạc kìa. Thật là đáng thương quá đi mất.”
Một người phụ nữ khác đi bên cạnh cũng thêm vào lời bình phẩm về hành động vừa rồi của Phù Dung.
Phù Dung ngơ ngẩn mà quỳ gối như vậy, nghe bên tai đầy những lời nói to nhỏ. Bọn bọ là đang nói cho cô nghe sao? Nếu nói với nhau nghe thôi thì có cần nói to như vậy không? Sao trong giọng điệu của đám người này cô không hề nghe ra một chút gì thương cảm cả. Phù Dung cảm thấy bọn họ đang hả hê cho trường hợp của cô thì đúng hơn? À. Nói đúng ra phải là hả hê cho hoàn cảnh của Nhạc Thanh Dao.
Hiện tại Phù Dung đã bị ép buộc thay đổi trang phục, cả người cô đều được quần áo xa hoa đắp lên người, phủ lấp đi cái vẻ nhà quê ban đầu. Lúc Phù Dung nhìn thấy mình trong gương cô còn khẽ giật mình mà không nhận ra được đây có phải chính bản thân mình không. Phù Dung hoàn toàn thấy được hình dáng của Nhạc Thanh Dao trong chiếc gương đấy.
Ha. Thì ra những lời chị ta nói là thật. Cô và chị ta đúng là chị em song sinh. Giống nhau một cách kỳ lạ. Nếu hai người đứng cạnh nhau, không nói gì, không làm ra hành động gì hết thì chắc chắn không một ai có thể phân biệt rõ đâu là Phù Dung đâu là Nhạc Thanh Dao.
Tiếng khóc lóc giả tạo bên tai Phù Dung ngày một nhiều hơn. Người đến viếng, đến thắp nhang cho ông Nhạc liên tục, nhưng có mấy ai thật lòng tiếc thương cho ông đây? Phù Dung phiền não mà ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ở trên di ảnh.
‘Đây là bố cô sao?’
Phù Dung tự hỏi trong lòng, sau đó cảm thấy chua xót. Trớ trêu thật. Lần đầu tiên cô biết được mặt của bố mình lại là nhờ nhìn vào di ảnh trong đám ma của ông ta. Phù Dung không thể nào nói rõ cảm xúc hiện tại trong lòng cô là gì, chỉ biết trơ mắt mình lên bức hình người đàn ông lớn tuổi đó. Nước mắt trong mắt tự động chảy ra.
“Tránh đường. Tránh đường.”
Bỗng dưng phía ngoài cửa lớn vang lên một trận ồn ào, sau đó một đám người áo đen xô đẩy đám người đang đứng viếng, mở ra một con đường nhỏ. Những người đó đẩy đổ cả những vòng hoa phúng điếu thế nhưng lại chẳng có ai dám nói lên một tiếng phàn nàn nào cả. Mọi người đều đứng nép sang một bên một cách sợ hãi.
Phù Dung bị tiếng động làm cho giật mình, vội vàng quay lại xem thử chuyện gì đang xảy ra.
Một người đàn ông cao lớn, bước ra trong đám người áo đen đó, lạnh lùng đi thẳng về bàn thờ của ông Nhạc rồi dừng lại ngay trước mặt của Phù Dung. Gương mặt anh ta đẹp một cách hoàn hảo, có thể khiến bất kỳ cô gái nào chỉ cần lướt qua thôi đều muốn đổ gục dưới chân của anh. Thế nhưng cái biểu cảm lạnh lùng không muốn người khác đến gần kèm theo cảm giác đáng sợ xung quanh lại khiến cho người ta phải sợ hãi. Vì vậy dù anh ta có đẹp trên mức nào đi chăng nữa thì cũng chẳng có người con gái nào dám ngắm nhìn cả.
Người đàn ông nhìn lướt qua Phù Dung rồi nhìn lên bức di ảnh của ông Nhạc, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo hơn.
“Chết rồi à? Chết nhanh thật.”
Hắn ta bật cười, giọng nói khàn khàn, âm u đến đáng sợ. Phù Dung cảm nhận được sự lạnh lẽo trên người anh ta. Cô vô thức lùi lại đằng sau, muốn tránh khỏi tầm mắt của người đàn ông này. Thế nhưng bả vai lập tức bị nắm chặt lại, hắn ta dùng lực khiến Phù Dung đau đến nhăn cả mặt.
“Muốn chạy?”
Người đàn ông rời ánh mắt khỏi di ảnh của ông Nhạc mà nhìn tới bóng hình người con gái đang run rẩy sợ hãi trong tay anh. Trong mắt của hắn ta tràn đầy chán ghét và thù hận.
“Ông ta chết rồi. Món nợ của nhà họ Nhạc thiếu tôi đành phải do cô trả rồi.”
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông khiến cho Phù Dung run bắn lên. Món nợ? Nhà họ Nhạc thiếu nợ người đàn ông này ư? Vì vậy mà Nhạc Thanh Dao mới gấp gáp muốn kiếm cô về làm thế thân cho cô ta? Suy nghĩ này vừa lóe lên, gương mặt Phù Dung càng trở nên trắng bệch hơn.
“Bố… bố tôi nợ anh bao nhiêu?”
Phù Dung cố gắng kìm nén sự sợ hãi đối với người đàn ông này xuống, giọng nói run rẩy mà hỏi rõ món nợ mà mình phải gánh thay cho Nhạc Thanh Dao là gì.
“Bao nhiêu? Ha ha.”, Người đàn ông vừa nghe câu hỏi của Phù Dung thì liền bật cười lớn lên:
“Xem ra bố của cô không hề nói gì cho cô biết rồi nhỉ? Món nợ mà Nhạc Gia nợ Từ Ngưng Viên tôi chỉ sợ không có một số tiền nào thể quy đổi được đâu. Cô đừng hòng dùng tiền mà trả lại món nợ đó. Hơn nữa, Nhạc tiểu thư có vẻ quên mất rồi. Nhạc Gia của cô bây giờ đã phá sản, một xu cũng không có ở đó mà còn mạnh miệng hỏi số nợ với tôi?”
Người đàn ông trước mặt Phù Dung trở nên kích động hơn, bàn tay trên vai cô càng thêm dùng lực. Phù Dung cảm giác thấy vai mình sắp bị anh ta bẻ gãy luôn rồi. Trong câu nói của anh ta Phù Dung biết được hai thông tin, thứ nhất người đàn ông này tên là Từ Ngưng Viên, có vẻ là một nhân vật không tầm thường. Bởi vì những người có mặt ở đây sau khi thấy anh ta xuất hiện thì liền cúi gằm mặt không dám nhìn thấy, luôn trốn tránh ánh mắt của anh ta như sợ bị nhìn tới.
Điều thứ hai mà Phù Dung biết được là nhà họ Nhạc đã gây thù chuốc oán với người đàn ông này có vẻ không ít. Món nợ mà anh ta nhắc đến đây không phải chỉ về tiền bạc. Trong lòng Phù Dung càng trở nên bất lực hơn, Nhạc Thanh Dao quăng cho cô một cục diện rối rắm thế này. Vậy mà trước đó cô ta cũng không dám nói cho Phù Dung biết trước một câu để chuẩn bị tinh thần. Nhạc Thanh Dao cứ để Phù Dung mơ mơ hồ hồ mà bị người đàn ông này tóm được như vậy, không phải là muốn đẩy cô vào chỗ chết đây sao?
“Không nói gì nữa?”, Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung trở nên yên lặng thì liền lạnh lùng mà nắm cằm của cô lên, khiến cô đối diện với ánh mắt của anh. Sau khi nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của Phù Dung, thái độ của Từ Ngưng Viên càng trở nên cay nghiệt hơn. Anh vừa siết chặt cằm của Phù Dung, vừa nghiến răng mà nói:
“Hừ. Món nợ này, từ từ rồi tôi sẽ bắt cô trả lại cho bằng được.” - Từ Ngưng Viên nói xong thì đẩy mạnh Phù Dung ra, khiến cô va đập vào chiếc quan tài của ông Nhạc gần đó. Anh ta quay lưng bỏ đi rồi cất giọng ra lệnh cho đám thuộc hạ:
“Dẫn cô ta đi.”
“Dạ.”
Một người áo đen đứng gần với Từ Ngưng Viên nhất liền gật đầu sau đó tiến đến chỗ Phù Dung mà kéo mạnh tay cô, lôi cô đi ra khỏi nhà lớn của Nhạc Gia.
“Khoan đã. Buông ra.”, Phù Dung bị lôi kéo mạnh liền bừng tỉnh lại sau cơn choáng khi bị Từ Ngưng Viên xô ngã khi nãy. Cô cố gắng trì người lại, không để cho tên áo đen lôi mình đi tiếp nữa:
“Các người là ai? Muốn đưa tôi đi đâu? Các người có quyền gì mà bắt tôi đi chứ? Mau buông tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đến bắt các người đó.”
Phù Dung điên cuồng mà hét lớn lên, cố gắng chống trả lại sức mạnh của người đàn ông đang lôi kéo cánh tay mình. Cả người cô bây giờ chỗ nào cũng đau nhức, thế nhưng Phù Dung biết rằng cô không thể bị đám người này đưa đi. Nếu không thì tình cảnh của cô sẽ chỉ có thể thê thảm hơn nữa mà thôi.
“Báo cảnh sát?”, Từ Ngưng Viên nghe tiếng la hét của Phù Dung phía sau thì lập tức dừng bước chân lại. Anh đi đến gần bên Phù Dung hơn, móc chiếc điện thoại từ trong túi quần mà đưa đến trước mặt của cô, nhếch môi cười:
“Được thôi. Tôi cho cô mượn điện thoại này. Mau báo đi.”
Phù Dung sững người nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trước mặt sau đó mới nhìn lên gương mặt đầy vẻ thách thức của anh ta. Bàn tay của Phù Dung chầm chậm đưa ra, cân nhắc xem có nên gọi cảnh sát đến đây thật hay không? Vì sao thái độ của người đàn ông này lại có thể dửng dưng, xem thường lời nói của cô như vậy.
“Nhưng trước khi gọi tôi muốn nhắc nhở cô một điều.”, Từ Ngưng Viên vẫn duy trì động tác đưa điện thoại cho Phù Dung như cũ, nhìn thấy cánh tay của Phù Dung đang chầm chậm tiến đến gần chiếc điện thoại thì mới cất giọng nói tiếp:
“Trước khi ông Nhạc chết thì đã bán cô… à không, phải nói là ông ta đã gả cô cho Từ Ngưng Viên tôi làm vợ. Tôi chẳng qua là muốn đưa vợ của mình về để làm lễ cưới mà thôi, chắc mấy vị cảnh sát nếu có mặt cũng chẳng ngăn cản đâu nhỉ?”
Từ Ngưng Viên nói xong, nụ cười trên mặt anh càng trở nên gian xảo hơn, vui vẻ mà quan sát biểu cảm trên mặt của Phù Dung. Phù Dung nghe câu nói của Từ Ngưng Viên thì cánh tay muốn lấy điện thoại khi nãy dừng luôn giữa không trung, không thể nào tiến đến được nữa.
“Cái gì?”, Cô không tin nổi mà cố gắng hỏi lại Từ Ngưng Viên một lần nữa:
“Anh vừa nói tôi là vợ anh?”
“Chậc chậc. Xem ra ông Nhạc chết quá gấp rồi, đến chuyện này cũng không nói cho cô nghe à?”, Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung đã từ bỏ ý định lấy điện thoại gọi cảnh sát thì liền thu nó về, bỏ lại vào trong túi. Sau đó anh ta đứng thẳng, ngạo nghễ mà dùng ánh mắt kinh thường nhìn về phía Phù Dung, cất lời tỏ vẻ thương hại nhưng Phù Dung lại chỉ toàn nghe ra chế giễu:
“Đúng như lúc nãy cô nói. Ông Nhạc quả thật cũng có thiếu tiền của tôi, hơn nữa số tiền đó cũng không phải nhỏ. Trong lúc cùng đường, ông ta đã đem luôn đứa con gái của mình ra mà để gán nợ cho tôi. Vì vậy, hiện tại tôi chỉ là đang đến đưa vợ của mình về nhà thôi. Nhạc tiểu thư chắc không ý kiến chứ nhỉ?”
Ý kiến? Ha ha. Cô còn có thể ý kiến được gì nữa chứ? Làm vợ để gán nợ ư? Phù Dung nghe những lời của Từ Ngưng Viên nói xong mà chỉ biết đứng ngây ra đó. Nhạc Thanh Dao. Cô được lắm. Tiền cô đưa ra cho tôi mượn đúng là không dễ để nhận mà. Thân phận Nhạc tiểu thư này của cô đúng là rất khó để làm.
“Đưa cô ta đi.”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung không nói gì nữa thì đã biết cô ta chấp nhận số phận của mình. Anh ta hừ lạnh rồi một lần nữa nhìn người vệ sĩ bên cạnh mà ra lệnh.
Đám người áo đen vẫn đang đứng hai bên tạo thành một lối đi nhỏ cho Từ Ngưng Viên dễ dàng ra khỏi đám đông chen chúc nhau đến viếng đám tang của ông Nhạc. Phù Dung bị vệ sĩ vừa đẩy, vừa kéo mà đi theo sau Từ Ngưng Viên. Lần này thì cô không phản kháng gì nữa, cứ để mặc bọn họ muốn đưa cô đi đâu thì đi.
Chương 3 Đám cưới chóng vánh
Phù Dung lại một lần nữa bị ép lên một chiếc xe đen mà đưa đi.
‘Sao hôm nay ai cũng thích lôi lôi kéo kéo cô đi hết nơi này đến nơi khác nhỉ?’ Cô tự cười mà hỏi trong lòng.
Phù Dung mệt mỏi dựa vào thành ghế mà nhắm mắt lại. Hiện tại cô không thể quyết định được bất cứ điều gì nữa rồi đúng không? Ngay lúc cô nhận lời Nhạc Thanh Dao sẽ thay thế vị trí của cô ta làm đại tiểu thư của Nhạc Gia để lấy tiền trả viện phí cho mẹ, Phù Dung không bao giờ ngờ cuộc sống của mình lại có thể bị đẩy đi xa đến vậy.
“Két.”
Chiếc xe thắng gấp lại, Phù Dung mở mắt ra cảnh giác nhìn xung quanh. Đây là một nơi hoàn toàn xa lạ đối với cô.
“Xuống xe.”
Người vệ sĩ mở cửa xe rồi mạnh tay đẩy người Phù Dung, yêu cầu cô xuống xe. Trước mặt Phù Dung là một nhà thờ nhỏ, xung quanh hẻo lánh. Cô thật sự không hiểu Từ Ngưng Viên vì sao lại đưa cô đến chỗ này. Anh ta muốn làm gì?
“Còn không mau đi vào?”
Người vệ sĩ áo đen lại một lần nữa quát nạt bên tai của Phù Dung. Cô nhíu mày, nhìn kĩ lại người suốt đường đi canh giữ và la hét cô này. Phù Dung ghi nhớ rõ gương mặt này, sau này nếu có cơ hội trở mình cô hứa chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh ta.
“Mày còn nhìn gì nữa? Có nghe tao nói không hả? Bước vào.”
Người đàn ông thô lỗ vung tay lên, dọa đánh Phù Dung. Cô vội vàng lùi lại sau một bước, tránh đi phạm vi công kích của gã. Phù Dung trừng hắn một cái sau đó quay lưng bước đi nhanh vào trong nhà thờ.
Bên trong hoàn toàn vắng lặng, thế nhưng trên tường nhà lại có trang trí những vòng hoa màu trắng thường được thấy trong các đám cưới. Ngoài ra còn có thắp nến khắp phòng.
‘Đây là nghi lễ đám cưới ở nhà thờ đúng không?’ Phù Dung thầm hỏi.
“Sao cô còn ở đây?”, Giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông vang lên khiến Phù Dung đang suy nghĩ giật bắn người. Phù Dung quay lại, thấy người bước đến đúng là Từ Ngưng Viên. Anh ta đã thay đổi một bộ vest màu đen, trên túi gắn hoa, mang giày da. Hoàn toàn thay đổi thành một chàng trai lịch thiệp, thế nhưng gương mặt và giọng nói của Từ Ngưng Viên vẫn gây ra áp lực với người khác như cũ. Anh bước đến gần Phù Dung, lạnh mặt nhìn cô mà hỏi:
“Còn chưa thay đồ? Cô định chờ tôi thay giúp cô à?”
“Thay đồ? Thay đồ gì chứ?”
Phù Dung hoang mang mà hỏi lại. Cô thật sự không hiểu nổi người đàn ông này nói chuyện gì.
“Hừ. Cô định mặc nguyên một bộ đồ đám tang này trong lễ cưới của chính mình sao? Sở thích của cô cũng thật không ra gì nhỉ?”
Từ Ngưng Viên vẫn luôn duy trì thái độ khinh miệt đối với Phù Dung. Từ ngay lần đầu chạm mặt cho tới bây giờ, những thứ Phù Dung nghe được từ miệng của Từ Ngưng Viên chỉ có châm chọc và xỉa xói. Cô thật sự không thể hiểu nổi lý do vì sao anh ta cư xử như vậy.
“Từ Ngưng Viên.”, Phù Dung tức giận mà hỏi thẳng họ tên của người đàn ông trước mặt:
“Trước khi muốn mắng chửi tôi thì ít nhất anh cũng phải nói cho tôi biết lý do trước được không? Tôi thật sự không hiểu anh đang nói gì cả? Đám cưới nào? Đám cưới của ai? Liên quan gì đến tôi?”
“Hừ. Nhạc tiểu thư sau cú sốc mất cha có vẻ như đầu óc cũng ngu đi không ít nhỉ?”, Từ Ngưng Viên lạnh lùng gì thẳng gương mặt của Phù Dung:
“Tôi đã nói với cô từ lúc nãy rồi. Tôi đến bắt người về để thực hiện đám cưới đúng như lời hứa với cha của cô. Đây chính là đám cưới của tôi và cô. Cái đám cưới mà cha cô mong muốn đó.”
Từ Ngưng Viên không kiên nhẫn mà nói với Phù Dung. Anh cực kỳ căm ghét bộ mặt tỏ ra vô tội của cô gái này. Ai chẳng biết Nhạc Thanh Dao là một con rắn độc, chuyện xấu của cô ta làm ra cũng không ít hơn ông Nhạc là bao. Nếu không phải trước đó ông Nhạc sống chết ép buộc anh phải cho đứa con gái quý giá này của ông có một cái đám cưới thì Từ Ngưng Viên còn lâu mới phải làm ra trò hề này.
Từ Ngưng Viên biết rõ ý định của lão già đó, ông ta muốn dựa vào cái đám cưới này mà lợi dụng đánh bóng tên tuổi của nhà họ Nhạc? Hừ. Lão già tham lam đó tính toán cho lắm vào, cuối cùng lại chết một cách không rõ ràng như vậy. Ông ta đến việc ăn cái bánh cưới của con gái mình còn không có được chứ ở đó mà muốn dựa vào gia thế của nhà họ Từ mà leo cao? Buồn cười. Nhưng anh vẫn sẽ thực hiện cái đám cưới ngu ngốc này. Bởi vì nó sẽ khiến hạnh phúc cả đời của Nhạc Thanh Dao phải nằm trong tay anh.
“Đám cưới của tôi và anh?”
Phù Dung mở mắt lớn, hoang mang mà nhìn Từ Ngưng Viên. Anh ta đang nói đùa gì vậy?
“Từ Ngưng Viên. Anh điên rồi à? Bố tôi vừa mới mất thôi đó. Anh kéo tôi từ đám ma của ông ra đây để làm đám cưới? Anh có phải là con người hay không vậy? Trên đầu tôi vẫn còn phải chịu tang bố, đám cưới này tôi thật sự không thể nào thực hiện được.”
Phù Dung giận đến run cả người. Cô không thể nào hiểu nổi được người đàn ông này đang nghĩ gì nữa rồi. Anh ta có cần phải vội vã đám cưới với Nhạc Thanh Dao như vậy hay không? Ông Nhạc còn chưa chôn, đám tang chưa xong mà anh ta đã lôi đứa con gái duy nhất của ông đi làm đám cưới rồi? Dù Phù Dung có là một con ngu đi nữa thì cũng biết được đây là một sự sỉ nhục lớn nhất đối với nhà họ Nhạc. Nó chắc chắn là một cái tát thẳng vào mặt của bố Nhạc Thanh Dao và cả chính bản thân Nhạc Thanh Dao. Từ Ngưng Viên thật sự quá thâm độc rồi.
“Đám cưới có thực hiện được hay không thì không phải dựa vào lời nói của cô đâu.”
Từ Ngưng Viên nghe Phù Dung mắng chửi không những không tức giận mà còn bật cười.
“Đám cưới này chắc chắn phải được diễn ra. Ngay tại đây. Ngay lúc này.” Từ Ngưng Viên dùng ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn Phù Dung.
“Anh…”
Phù Dung giật mình. Cô có thể cảm nhận được sự hận thù sâu đậm từ trong mắt của Từ Ngưng Viên. Rốt cuộc là nhà họ Nhạc đã làm gì khiến cho anh ta hận đến như vậy chứ?
“Bớt nói nhiều đi. Nếu cô đã không muốn thay váy cưới thì cứ mặc bộ đồ tang đó làm lễ cũng được. Từ Ngưng Viên tôi chẳng ngại đâu.”
Từ Ngưng Viên nhăn mặt, không muốn nói nhiều với Phù Dung nữa. Anh ta thô lỗ kéo tay cô đi đến cuối con đường. Một vị cha sứ đang đứng ở đó, không biết đã xuất hiện từ lúc nào.
Phù Dung bị Từ Ngưng Viên kéo đi, dù cô dùng hết sức cũng không thể làm giảm tốc độ của anh ta.
“Khoan đã. Tôi muốn thay váy cưới.”
Phù Dung hoảng sợ mà hét lớn lên. Mặc đồ tang để làm lễ cưới cho chính bản thân mình? Dù trên danh nghĩa là đám cưới của Nhạc Thanh Dao và Từ Ngưng Viên. Thế nhưng người đứng ở nơi đây thực hiện vẫn là chính bản thân cô. Phù Dung thật sự không thể chấp nhận được.
“Hừ. Phiền phức.”
Từ Ngưng Viên lập tức buông tay của Phù Dung ra, chán ghét mà liếc nhìn cô. Sau đó lập tức có một người phụ nữ tiến đến bên cạnh Phù Dung.
“Mời cô theo tôi đi thay váy cưới.”
Phù Dung phức tạp mà nhìn người phụ nữ này, có vẻ cô ta là một vị sơ ở nhà thờ này. Từ Ngưng Viên vẫn đang lạnh mặt đứng một bên, như chờ đợi Phù Dung nếu có thêm bất cứ phản kháng nào anh nhất định sẽ kéo cô ta đến trước cha xứ để bắt đầu làm lễ luôn. Dù sao thì đối với anh ta lễ cưới này với Nhạc Thanh Dao cũng chỉ là một trò đùa, nó ra như thế nào cũng được.
Phù Dung thở dài, cô nhấc bước chân nặng trĩu của mình mà đi về hướng vị nữ tu đã chỉ. Một căn phòng đơn sơ, trên giá móc đồ đã treo sẵn một chiếc váy suông màu trắng muốt. Nếu so với một chiếc váy cưới bình dân nhất thì chiếc váy cưới này cũng quá sơ sài rồi.
Cô đã biết lý do vì sao khi nãy Từ Ngưng Viên không quan tâm đến việc Phù Dung có chịu thay váy cưới hay cứ mặc bộ đồ tang phục trên người mà làm lễ rồi. Bởi vì chiếc váy trắng đơn sơ này cũng có khác gì lắm so với đồ tang đâu? Phù Dung bật cười lớn, cười một cách bất lực.
Phù Dung năm nay hai mươi mốt tuổi, cuộc sống trước kia của cô với mẹ đều là những ngày tháng nghèo khổ và khó khăn. Thế nhưng Phù Dung chưa bao giờ có thể nghĩ đến chiếc váy trong ngày cưới của mình lại là một chiếc váy nghèo nàn đến đáng thương như vậy.
“Cô mau thay đồ đi. Từ thiếu gia đang chờ cô đó.”
Vị sơ thấy Phù Dung vẫn chần chừ không chịu thay váy thì liền cất giọng khuyên nhủ. Không khó để nhận ra trong giọng bà chứa đầy sự sợ hãi đối với người họ Từ này.
“Tôi biết rồi. Cám ơn dì. Dì ra ngoài đi ạ. Tôi có thể tự thay được.” Phù Dung khó khăn mà đáp lời vị nữ tu.
“Được rồi. Vậy tôi ra ngoài. Cô nhanh lên nhé.”
Vị nữ tu có vẻ còn muốn nói gì nữa để yêu cầu Phù Dung nhanh lên, bà rất sợ sẽ bị Từ Ngưng Viên trách tội. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt đầy tâm trạng của Phù Dung thì cũng không nỡ nói gì nữa mà lùi ra ngoài.
Căn phòng đơn sơ chỉ còn lại một mình Phù Dung với bốn bức tường và một bộ váy trắng. Phù Dung tiến đến, bắt đầu cởi bỏ bộ quần áo vốn đã không phải là của cô rồi lại khoác lên một chiếc váy cưới sơ sài. Chiếc váy cưới này đáng lẽ không phải dành cho Phù Dung, thế nhưng dòng đời đưa đẩy, cô lại phải vào vai của Nhạc Thanh Dao, tiếp nhận hết thảy những chuyện hoang đường này.
“Rồi sẽ ổn thôi.”
Phù Dung tự an ủi chính bản thân mình. Sau đó đưa tay kéo khóa sau lưng, hoàn thành việc thay váy cưới. Trong phòng còn chẳng có nỗi một chiếc gương để Phù Dung có thể xem lại bộ dáng bản thân mình hiện tại. Phù Dung nhấc chiếc khăn voan lên, đội trên đầu sau đó mở cửa bước lại vào trong lễ đường.
Con đường từ phòng thay đồ đến lại chỗ của Từ Ngưng Viên vắng lặng không một bóng người. Phù Dung tự hỏi nếu hiện tại cô bỏ chạy ra khỏi nơi đây thì sẽ như thế nào?
Thế nhưng rồi ngay lập tức cô lại từ bỏ ý định. Phù Dung biết rõ mình sẽ không thể nào chạy thoát khỏi được Từ Ngưng Viên. Nếu để anh ta bắt lại thì kết quả sẽ còn thê thảm hơn. Còn cả mẹ cô đang nằm ở trong bệnh viện chờ cô nữa. Phù Dung không thể làm gì khác, chỉ có thể bước từng bước nặng nhọc đến lại căn phòng mà Từ Ngưng Viên đang đứng chờ sẵn.
Chương 4 Tân hôn lạnh lẽo - Phần 1
Trong căn phòng trắng xóa Từ Ngưng Viên đang đứng trầm tư hút thuốc. Nghe tiếng bước chân vang lên, Từ Ngưng Viên nhìn thấy Phù Dung đã mặc chiếc váy cưới tiến vào thì nhếch miệng cười.
“Bắt đầu đi.”
Từ Ngưng Viên tiến đến chỗ ngay bục làm lễ rồi nói với cha xứ. Phù Dung cũng vừa kịp lúc bước tới đứng song song bên cạnh anh. Hai người chẳng nói với nhau một lời nào, không nắm tay, không hôn, không một ánh mắt giao nhau, không lời chúc phúc. Cứ như vậy mà một đám cưới lạnh lẽo nhất đã diễn ra.
Đám cưới như một trò hề kết thúc. Vị cha xứ cúi chào rồi rời đi. Từ Ngưng Viên cũng lập tức quay lưng bước về hướng cửa lớn của nhà thờ. Phù Dung lặng đi, chỉ đứng im lặng nhìn theo không biết bước tiếp theo mà Từ Ngưng Viên muốn làm là gì.
“Đi thôi. Vợ. Chúng ta về nhà nào.”
Từ Ngưng Viên đi một lúc thì không thấy Phù Dung đi theo nên quay lại nhìn cô mà nói. Phù Dung có thể nghe ra tiếng cười mỉa mai trong giọng nói của Từ Ngưng Viên khi anh gọi cô là vợ.
“Không muốn đi?”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung vẫn cứ đứng yên tại chỗ cũ mà không đi theo, ánh mắt lập tức đanh lại. Gằn giọng mà hỏi đầy mùi đe dọa.
“Không dám. Chỉ là đứng lâu nên chân có hơi tê thôi.”
Phù Dung rũ mắt, nói khẽ. Sau đó cũng nhanh chóng cất bước đi theo sau lưng của Từ Ngưng Viên.
“Đi thôi.”
Từ Ngưng Viên liếc nhìn Phù Dung một cái, trên mặt không vui nhưng cũng không nói thêm gì cả. Hai con người vừa làm xong đám cưới nhưng chỉ đi song song một cách xa lạ.
Từ Ngưng Viên cùng Phù Dung lên một chiếc xe rồi chạy đi. Phù Dung không biết Từ Ngưng Viên muốn đưa cô đi đâu, thế nhưng cô biết kể từ giây phút này coi như cô đã bị ràng buộc với người đàn ông này, với thù hận của anh ta.
Chiếc xe chạy đi khoảng một tiếng sau thì mới dừng lại, Phù Dung có thể nhận ra đây là khu trung tâm thành phố. Xem ra nhà thờ khi nãy là Từ Ngưng Viên đã dẫn cô đến làm lễ rất xa, thì ra anh ta cũng chẳng muốn ai biết về mối quan hệ vợ chồng này với cô. Sau khi xe dừng lại Từ Ngưng Viên tiếp tục đi vào ngôi biệt thự to lớn trước mặt. Phù Dung vẫn im lặng đi theo phía sau lưng anh giống như một cái bóng.
“Vào đi.”
Từ Ngưng Viên mở cửa một căn phòng, sau đó đứng nhìn Phù Dung mà nói.
Phù Dung quan sát căn phòng trước mặt, một căn phòng lớn và xa xỉ, nội thất đắt tiền. Chuyện gì sẽ xảy ra với cô trong căn phòng này chứ? Phù Dung bất giác nuốt miếng bọt rồi cứng nhắc mà bước chân vào.
“Rầm.”
Cánh cửa sau lưng bị Từ Ngưng Viên đóng mạnh lại khiến Phù Dung sợ hãi giật thót người quay lại nhìn anh.
“Sợ hãi?”
Từ Ngưng Viên bước đến gần Phù Dung hơn, nhìn gương mặt với đầy sự cảnh giác của cô thì nhếch miệng hỏi.
Phù Dung im lặng, không trả lời câu hỏi của Từ Ngưng Viên mà chỉ nhìn anh. Phù Dung cảm thấy bàn tay của cô hiện tại đang ướt đẫm vì mồ hôi rồi. Không hiểu sao mỗi lần bị ánh nhìn của Từ Ngưng Viên chiếu đến trong lòng Phù Dung đều trở nên rất căng thẳng.
“Ha ha. Không cần phải sợ. Chúng ta hiện tại đã là vợ chồng rồi mà đúng không? Không cần xa lạ như thế.”
Từ Ngưng Viên vừa cởi bỏ bớt chiếc áo khoác bên ngoài vắt lên ghế vừa nói. Sau đó anh ta mới tiến đến bên chiếc bàn có chứa hai ly thủy tinh và một chai rượu đỏ.
Từ Ngưng Viên ung dung mở nắp, rót rượu vào ly. Tiếng rượu chảy róc rách vào ly càng khiến cho thần kinh của Phù Dung trở nên căng thẳng hơn. Cô chán ghét cái cảm giác bí bách này.
“Chúng ta đang làm gì ở đây?”
Cuối cùng Phù Dung cũng không nhịn được nữa mà lên tiếng hỏi Từ Ngưng Viên. Cô không chịu nổi cái cảm giác áp lực và không hiểu chuyện gì sắp xảy ra nữa rồi.
“Chịu nói chuyện rồi?”
Từ Ngưng Viên liếc mắt nhìn tới Phù Dung, nhấc chai rượu trong tay lên, đóng nắp lại một cách ưu nhã. Sau đó anh ta bưng hai ly rượu đến trước mặt Phù Dung, đưa cho cô một ly.
“Uống rượu. Đám cưới mà không có chút rượu nào thì không hợp lý lắm nhỉ?”
Phù Dung nhìn chằm chằm vào gương mặt khó đoán của Từ Ngưng Viên rồi nhìn lại ly rượu trong tay anh ta. Màu đỏ của rượu khiến Phù Dung cảm thấy chói mắt. Cô giật ly rượu đó, mở miệng uống một cách thô bạo. Cho đến khi rượu trong ly hết sạch, Phù Dung mới bỏ ly xuống cầm chặt trong tay mà nhìn lại Từ Ngưng Viên.
“Đã uống.”
Phù Dung mở miệng nói với Từ Ngưng Viên, cô không muốn anh ta thấy cô yếu đuối. Tuy nhiên uống một lượng lớn rượu nhanh như vậy khiến cho đầu của Phù Dung bắt đầu cảm thấy choáng. Cô siết chặt ly thủy tinh trong tay, cố gắng duy trì bản thân ở trạng thái tỉnh táo.
“Ha ha. Hấp tấp quá. Chúng ta còn chưa cụng ly mà?”
Từ Ngưng Viên nhìn Phù Dung cười lớn, sau đó chạm nhẹ ly rượu của anh ta vào ly rượu của cô khiến nó vang lên tiếng động rồi mới ngửa đầu uống cạn. Không biết do vô ý hay vì lý do gì mà có chút rượu tràn ra khóe miệng Từ Ngưng Viên, rơi xuống áo sơ mi trắng của anh. Chất lỏng màu đỏ lặp tức loang rộng ra.
“Ơ. Ướt mất rồi.”
Từ Ngưng Viên uống hết ly rượu, nhìn xuống vệt đỏ trên áo khẽ nói. Sau đó lại nhìn lên phía của Phù Dung.
“Cô biết một người vợ thì nên xử sự như thế nào vào lúc này không?”
Phù Dung từ lúc nãy đến giờ vẫn nhìn chằm chằm vào người của Từ Ngưng Viên, sau khi nghe câu hỏi của anh ta thì liền nhíu mày. Cô không hiểu anh ta đang muốn làm gì chứ?
“Nào. Lại đây lau cho tôi.”
Từ Ngưng Viên đặt chiếc ly trống của mình lên bàn, ngồi xuống giường, nhàn nhã mà vẫy tay gọi Phù Dung.
“Anh có thể tự vào nhà vệ sinh để rửa chỗ rượu đó hoặc thay áo khác mà?” Phù Dung không tiến đến chỗ Từ Ngưng Viên mà cất giọng nói.
“Vậy sao? Nhưng hiện tại tôi không thích. Tôi muốn cô – người vợ yêu quý của tôi đến đây lau cho tôi. Không được sao?”
Từ Ngưng Viên vẫn duy trì nụ cười nhếch môi đầy xem thường đó mà nói chuyện với Phù Dung. Trong mắt Từ Ngưng Viên chứa đầy lạnh lẽo, không một chút cảm tình. Phù Dung có thể nhận ra anh đang muốn gây khó dễ cho cô.
“Được. Được chứ. Tôi lau cho anh.”
Phù Dung hít một hơi thật sâu sau đó chấp nhận yêu cầu của Từ Ngưng Viên. Hiện tại cô đang đóng vai vợ của anh ta, không thể không làm được đúng không?
Phù Dung quay nhìn xung quanh, không tiến đến chỗ Từ Ngưng Viên ngay mà lại đi vào trong nhà tắm. Cô quay lại với một chiếc khăn mặt nhỏ và chậu nước ấm.
Phù Dung đặt chậu nước trên bàn, dùng khăn thấm nước rồi mới từ từ đến gần sát Từ Ngưng Viên mà cúi đầu lau vết bẩn trong ngực áo của anh. Hành động này khiến Phù Dung kề sát vào người của Từ Ngưng Viên, vài sợi tóc của cô quét qua cằm anh. Từ Ngưng Viên có thể ngửi thấy là mùi hương trên cô thể của Phù Dung, một mùi hương rất dễ chịu.
Từ Ngưng Viên vừa nghĩ đến đây lập tức nhíu mày lại, đẩy mạnh Phù Dung ra xa khỏi người anh. Gương mặt trở nên tức giận hơn.
“Anh làm gì vậy hả?”
Phù Dung đang cắm cúi lau vết rượu thì bị Từ Ngưng Viên đẩy ra bất ngờ, cô loạng choạng suýt ngã. Sau khi ổn định được cơ thể thì lập tức nhìn Từ Ngưng Viên mà hỏi lớn. Tên đàn ông này lại bị thần kinh gì nữa đây?
“Cởi đồ ra.”
Chương 5 Tân hôn lạnh lẽo- Phần 2
“Cái gì?”
Từ Ngưng Viên gằn giọng nói ra ba chữ “cởi đồ ra” khiến cho Phù Dung ngỡ ngàng. Cô nghĩ mình nghe nhầm nên cất tiếng hỏi lại.
“Tôi nói cô. Cởi đồ ra.”
Từ Ngưng Viên nghiến răng mà nhắc lại một lần nữa. Sự chán ghét đối với người phụ nữ trước mặt ngày càng nhiều. Cái thứ đã qua tay nhiều người đàn ông có khác, chỉ mùi hương trên người cũng có thể gợi lên hứng thú của đàn ông.
“Anh nói tôi cởi đồ ra? Anh đang nói cái gì vậy hả?”
Phù Dung cảm thấy hình như tai cô hư mất rồi thì phải. Người đàn ông trước mặt lại có thể nói năng một cách thô lỗ như vậy ư?
“Tại sao tôi phải cởi quần áo?”
“Ha. Cô đang hỏi câu hỏi ngu ngốc gì vậy? Cô là vợ tôi, chuyện tôi muốn nhìn thấy thân thể cô đó không phải là chuyện rất bình thường thôi sao?”
Từ Ngưng Viên trở lại với nụ cười chế giễu thương hiệu của anh ta, chầm chậm mà nói rõ từ chữ một với Phù Dung. Phù Dung nghe xong thì chỉ đứng sững ra, không thể phản bác được điều gì. Một phút trước đó cô dường như quên mất bản thân mình đang ở trong thân phận Nhạc tiểu thư, một phút sau đã bị câu nói này của Từ Ngưng Viên đánh bật trở về với hiện thực.
Từ Ngưng Viên vẫn ngồi ung dung ở trên giường mà quan sát nét mặt của Phù Dung, từ tức giận, chuyển sang sửng sốt sau đó là trắng bệch.
Nếu như không phải hoàn cảnh hiện tại, thật sự Phù Dung muốn bước đến tát cho người đàn ông trước mặt một cái thật đau. Nhưng trong giây phút này cô chỉ có thể đứng lặng đó, thân thể không thể cử động nổi.
“Sao còn chưa thực hiện?”
Thời gian trôi qua khoảng năm phút, Từ Ngưng Viên có vẻ như đã hết kiên nhẫn với Phù Dung mà nhíu mày hỏi.
“Cô không làm? Vậy để tôi giúp nhé?”
“Không cần.”
Phù Dung thấy Từ Ngưng Viên đứng dậy, định tiến đến phía cô thì vội vàng hét lên ngăn cản bước chân của anh ta lại. Phù Dung cảm thấy mình không thể chịu nổi cảnh anh ta lần lượt, lần lượt trút bỏ mọi thứ trên người của cô đâu.
“Tôi tự làm.”
Phù Dung cắn răng mà nói, bàn tay đặt ở bên cạnh đã siết chặt lại thành nắm đấm. Trong đầu cố gắng suy nghĩ có cách nào để thoát khỏi sự việc này hay không. Nhưng rồi Phù Dung càng nghĩ thì càng cảm thấy tuyệt vọng, cô chẳng còn sự lựa chọn nào khác cả. Nhạc Thanh Dao là vợ của Từ Ngưng Viên, anh ta đòi hỏi là chuyện cô không thể ngăn cản được.
Nếu giờ phút nào Phù Dung nói ra việc mình không phải là Nhạc Thanh Dao thì anh ta có tin không chứ? Phù Dung vừa hỏi sau đó liền lập tức phủ nhận. Không thể nào. Từ Ngưng Viên chắc chắn sẽ không tin lời cô nói, hơn nữa mẹ của cô vẫn đang nằm ở bệnh viện là nhờ có tiền của Nhạc Thanh Dao. Giao dịch này Phù Dung không thể nào nói ra được. Nếu không thì mẹ của cô chắc chắn sẽ bị Nhạc tiểu thư gây bất lợi. Không được. Cô không thể để mẹ của cô có chuyện gì được.
Phù Dung càng nghĩ thì càng trở nên rối rắm, trong lòng nóng như lửa đốt không biết phải làm như thế nào.
“Nhanh đi. Đêm Xuân một khắc đáng nghìn vàng. Cô chưa từng nghe thấy sao?”
Từ Ngưng Viên nghe Phù Dung nói cô sẽ tự cởi thì mới mở miệng nói một cách cợt nhả.
“Chậm trễ chuyện động phòng là không tốt chút nào đâu. Vợ ạ.”
Phù Dung nghe câu nói của Từ Ngưng Viên thì cơ thể khẽ run lên, nhắm mắt lại. Cô cố gắng tự nói với bản thân chuyện này chỉ là một giấc mơ mà thôi, cố gắng vượt qua nó. Phù Dung mở mắt ra, trong con ngươi đã trở nên bình tĩnh hơn chút. Dưới cái nhìn chăm chú của Từ Ngưng Viên, Phù Dung chầm chậm giơ bàn tay của mình lên, tiến về phía sau, chạm vào khóa kéo váy cưới. Phù Dung cắn môi, hạ quyết tâm mà kéo nó xuống. Phía sau lưng lập tức lộ ra một mảng da thịt lớn khiến Phù Dung cảm thấy lạnh, rồi dần dần cái lạnh đó bao trùm khắp cơ thể của Phù Dung. Ánh mắt của Từ Ngưng Viên trở nên sâu hơn, nụ cười trên môi càng trở nên khinh miệt.
“Tiếp đi.”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung cởi bỏ váy cưới sau đó dừng lại không làm gì nữa thì lập tức lên tiếng. Phù Dung ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn anh tức giận.
“Sao thế? Tới đó đã muốn dừng rồi?”
Từ Ngưng Viên nhìn thấy sự tức giận trong mắt của Phù Dung thì càng trở nên hả hê hơn. Anh cười lớn rồi bước đến gần Phù Dung hơn.
“Câu nói cởi quần áo của tôi là bao gồm toàn bộ mọi thứ, chứ không phải chỉ là bộ váy cưới bên ngoài đâu. Cô thừa sức hiểu chuyện này mà đúng không?”
Ngón tay của Từ Ngưng Viên chạm nhẹ vào vai của Phù Dung, cô muốn tránh né đã bị anh ghì chặt vai giữ lại.
“A. Hay là cô muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi? Nhạc tiểu thư đúng là có kinh nghiệm khiến đàn ông thích thú nhỉ?”
“Từ Ngưng Viên, rốt cuộc là anh muốn tôi làm gì hả?”
Phù Dung tức giận mà nói lớn hơn. Cô không thể chịu nổi cái giọng điệu đầy châm chọc này của anh ta nữa. Thật sự là nghe không nổi. Nếu anh ta muốn làm gì thì làm lẹ đi, có cần phải giày vò cô như vậy không chứ?
“Tôi muốn cô làm gì không phải đã nói rõ rồi sao?”, Giọng nói của Từ Ngưng Viên trở nên nặng hơn, gương mặt cũng nguy hiểm hơn. Từ Ngưng Viên gằn giọng thật mạnh như nạt vào mặt của Phù Dung:
“Cởi.”
Một chữ thôi, chỉ một chỉ nhưng khiến cho mặt của Phù Dung nóng rát như bị Từ Ngưng Viên tát thẳng mặt.
“Được.”
Phù Dung gật đầu thật mạnh, giơ tay vùng mạnh ra khỏi vòng kìm kẹp của Từ Ngưng Viên. Cô dứt khoát đưa tay ra sau một lần nữa, nhanh chóng cởi bỏ khóa áo cuối cùng. Miếng vải cuối cùng trên ngực của Phù Dung rơi xuống.
Thế nhưng ngay lại cái giây phút khóa áo được cởi ra đó, Từ Ngưng Viên lại cười lạnh một tiếng rồi quay lưng bỏ đi thẳng về phía nhà tắm mà không nhìn tới Phù Dung.
Phù Dung đứng đó nửa thân trên trần trụi, trong lòng cảm thấy cực kỳ buồn bực cùng nhục nhã. Môi cô sớm đã rỉ máu vì bị chính cô cắn nát. Phù Dung liếc nhìn Từ Ngưng Viên đã không còn thấy bóng dáng, bên trong nhà tắm vang lên tiếng nước chảy. Cô tưởng anh ta đã đi tắm và buông tha cho cô rồi nên vương tay nhặt lại chiếc áo trên sàn muốn mặc lại.
“Vào đây.”
Giọng nói đáng sợ của Từ Ngưng Viên vọng ra từ nhà tắm truyền đến lỗ tai của Phù Dung. Bàn tay của Phù Dung run lên, rồi lại tiếp tục nhặt chiếc áo nhỏ mặc lên trên người. Phù Dung quay sang chiếc váy cưới định mặc nó lại để che đi cơ thể của mình, thế nhưng giọng nói đòi mạng của Từ Ngưng Viên lại vang lên một lần nữa.
“Mau lên. Không cần mặc quần áo làm gì, lát nữa cũng phải cởi ra lại thôi.”
Bàn tay đang cầm chiếc váy cưới của Phù Dung siết chặt lại đến trắng bệch, cuối cùng cũng phải thả ra. Chiếc váy cưới một lần nữa rơi xuống đất. Phù Dung cứng nhắc mà đi về phía phòng tắm. Mỗi bước đi của cô đều cảm thấy đau đến thở không được.
Thế nhưng đoạn đường từ ngoài vào trong phòng tắm có bao xa chứ? Dù Phù Dung cố gắng đi chậm tới cỡ nào thì cũng đến lúc chạm mặt với Từ Ngưng Viên. Cô không biết anh ta lại tiếp tục kiếm trò gì để hành hạ cô nữa đây.
“Đi từ phòng vào đây mà cô cũng có thể chậm chạp đến thế sao?”
Ngay khi nhìn thấy hình dáng của Phù Dung ngay trước cửa phòng tắm, Từ Ngưng Viên đã không vui mà hỏi.
Bình luận facebook