• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cô dâu thế thân hoa phù dung (1 Viewer)

  • Chương 11-15

Chương 11 Làm việc nhà đến chuột rút
“Được. Tôi làm. Anh vừa lòng chưa.” Phù Dung nghiến răng mà trả lời.
“Chuyện này thì phải xem kết quả làm việc của cô như thế nào đã.”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung cuối cùng cũng chịu đầu hàng mà chấp nhận làm theo ý anh thì khá hài lòng, không mặn không nhạt mà nói. Sau đó thì nhìn sang bà Năm.
“Bác dẫn cô ấy đi làm việc nhà nhé. Nếu cô ta làm không nổi cũng phải bắt cô ta làm cho đến khi xong hết việc thì mới thôi. Khi nào cô ta làm xong thì bác báo lại cho tôi.”
Từ Ngưng Viên ra lệnh cho người phụ nữ lớn tuổi, ánh mắt có chứa hàm ý.
“Dạ vâng thưa cậu chủ.”
Bác năm hiểu rõ ý của Từ Ngưng Viên, gật đầu đáp lời.
“Tốt.” Từ Ngưng Viên hô một tiếng, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời khỏi chỗ này.
“Khoan đã.”
Phù Dung bỗng dưng ngăn cản Từ Ngưng Viên rời đi. Anh khó hiểu mà quay sang nhìn cô, ý hỏi có chuyện gì.
“Những vì tôi cần làm với vai trò là vợ của anh chỉ là làm hết những công việc nhà ở đây thôi đúng không?” Phù Dung nhìn Từ Ngưng Viên mà hỏi lại.
“Đúng.”
Từ Ngưng Viên dứt khoát gật đầu, sau đó nhìn Phù Dung chờ cô nói tiếp. Anh muốn xem xem cô gái này định giở trò gì với anh.
“Vậy có nghĩa là nếu tôi làm xong hết tất cả việc nhà, thì thời gian còn lại là của tôi. Tôi có quyền làm những chuyện khác cũng như ra khỏi nhà đúng không?”
“Chuyện này thì…”
Từ Ngưng Viên sau khi nghe câu hỏi của Phù Dung thì tỏ vẻ suy nghĩ, câu nói của anh kéo dài ra. Phù Dung căng thẳng mà nhìn chằm chằm vào miệng của Từ Ngưng Viên, trông chờ câu nói của anh ta.
“Cũng được. Chỉ cần cô có thể hoàn thành hết những việc làm ở nhà này. Thời gian còn lại tùy ý cô muốn làm gì thì làm.”
Phù Dung thở phào, mắt sáng rực lên vì câu nói của Từ Ngưng Viên. Phù Dung cảm thấy vui đến nổi chỉ thiếu điều muốn hét lớn lên thôi. Cuối cùng cô cũng cảm thấy Từ Ngưng Viên còn có một chút nhân tính.
“Cô cũng đừng quá vui mừng.”
Từ Ngưng Viên nhìn thấy vui mặt vui vẻ của Phù Dung thì khẽ cười, tiếp tục nói thêm vế sau của mình.
“Trước hết cô cứ đi theo bà năm để tìm hiểu những việc cô phải làm đi đã. Sau khi biết rõ tôi hy vọng nụ cười trên môi cô còn giữ nguyên được. Tôi thật sự rất tò mò xem cô có thể làm hết đống công việc ấy hay không đó. À. Mà dù cô có thật sự làm hết được thì không biết lúc đó còn đủ sức đứng thẳng hay không chứ đừng nói đến việc bước ra khỏi cửa nhà này nhé.”
Từ Ngưng Viên bỏ lại một câu nói khiến người nghe phải tức giận, mặt đầy chế giễu rồi bỏ đi.
‘Hừ. Từ Ngưng Viên, rồi anh sẽ phải hối hận khi xem thường tôi đó.’
Phù Dung tự nói trong lòng, cô không tin với kinh nghiệm phụ mẹ làm việc nhà từ nhỏ đến lớn mà những việc phải làm của nhà họ Từ có thể khiến cô chịu thiệt.
Thế nhưng khi Phù Dung nhìn thấy một bãi chiến trường lênh lán chén, dĩa trong bếp thì Phù Dung cảm thấy chính cô mới là người đã xem thường Từ Ngưng Viên rồi.
“Bác… đống chén dĩa trước mặt là đồ đựng thức ăn ở nhà này sao? Một ngày mà có thể ăn nhiều đến như vậy sao?”
Phù Dung hoang mang mà quay sang nhìn người phụ nữ lớn tuổi mà Từ Ngưng Viên đã gọi là bà Năm để hỏi.
“Không phải.”
Bà năm lắc đầu phủ nhận. Phù Dung thở nhẹ một cái, nếu ngày nào cô cũng phải rửa hết đống này thì quá dọa người rồi. Cái mớ chén, bát này so ra chắc phải bằng một cái nhà hàng tiệc cưới luôn mất.
“Vậy thì vì sao lại có nhiều chén bát như vậy ạ?” Phù Dung khó hiểu mà hỏi lại.
“Đây là toàn bộ chén, bát, ly, tách, đũa, muỗng và vật dụng đựng thức ăn, nước uống có trong nhà họ Từ. Bao gồm chén dùng ăn hàng ngày, chén để tiếp khách, đãi tiệc, làm giỗ. Còn một số chén bát dùng để trưng bày, sưu tầm khác nữa.”
Bà Năm tốt bụng mà giải đáp cho Phù Dung. Ấn tượng của bà với cô bé này cũng không có xấu lắm. Lúc bà mới bước ra cô còn gật đầu chào với bà dù biết bà chỉ là thân phận người ở ở Từ Gia.
“Đồ đãi tiệc, đám giỗ thì cháu có thể nghĩ là do cháu xui vì mấy ngày trước có tiệc, có giỗ nên giờ phải rửa đi. Thế nhưng sao cả những vậy dùng để trưng bày, sưu tầm gì gì đó cũng có ở chỗ này cơ chứ?”
Phù Dung nghe xong lời nói của bà Năm thì nghệt mặt ra. Cô cảm thấy có chút muốn khóc rồi.
“Chuyện này là ý của cậu chủ. Cậu Từ Ngưng Viên ra lệnh phải đem hết những gì có thể rửa đều làm bẩn hết, sau đó tụ tập ở đây. Ta cũng chẳng hiểu vì sao.”
Bà Năm nhìn đống đồ trước mặt cũng lắc đầu ngao ngán. Đến chính bà khi nhìn thấy mớ này còn muốn bỏ chạy, huống chi người con gái trước mặt. Cô nàng chân yếu tay mềm, lại là con nhà giàu không biết làm sao mà rửa hết chỗ này được chứ?
‘Đồ Từ Ngưng Viên biến thái. Tôi trù cho anh sau này không có chén sạch mà ăn cơm, không có nước để tắm, không có khăn để lau mông.’
Phù Dung siết chặt nắm tay, tức giận mà mắng chửi Từ Ngưng Viên trong bụng một lúc lâu. Sau đó nhìn đóng chén, dĩa chất thành núi trước mặt lại càng thêm ảo não.
“Vậy sao khi cháu rửa xong chén thì phải làm gì nữa ạ?”
Phù Dung hít sâu một hơi, tiếp nhận sự thật là cô phải chuẩn bị ăn một đống chén mà nếu bình thường cô phải cả tháng mới rửa đủ nhiêu đó. Dù công việc làm thêm của Phù Dung là rửa bát ở một quán ăn đó nhé.
“Cháu làm xong thì cứ theo danh sách những việc trong đây mà làm tiếp. Có gì không hiểu thì cứ gọi nhé. Bác ra ngoài vườn chăm mấy cây cảnh mà bà chủ thích.”
Bà năm móc từ trong ví ra một tờ giấy sau đó bỏ chạy ra ngoài. Phù Dung cứ có cảm giác là bà ta đang cố gắng chạy đi để tránh mặt cô là sao nhỉ?
Phù Dung khó hiểu mà mở tờ giấy danh sách làm việc ra, sau đó đầu liền cảm thấy nhức bưng bưng. Hình như cơn bệnh ngày hôm qua sắp quay trở lại với cô rồi.
Nhìn vào tờ list danh sách những việc cần làm khác dài loằng ngoằng, Phù Dung có xúc động muốn chém chết Từ Ngưng Viên.
Bốn giờ chiều.
Bệnh một trận nặng, làm xong hết công việc nhà mà Từ Ngưng Viên yêu cầu, Phù Dung cảm giác như từng khớp xương trên người mình cũng bị Từ Ngưng Viên tháo gỡ hết rồi. Cô ngồi bệt xuống sàn, tựa lưng vô tường mà thở một cách nặng nhọc. Trong lòng lại rủa thầm câu “Từ Ngưng Viên không phải là con người” một trăm lần.
Cô đã hiểu vì sao lúc sáng Từ Ngưng Viên lại ung dung đồng ý lời nói của cô. Anh ta lại còn khinh thường nói sau khi cô làm xong thì có còn đủ sức đứng thẳng hay không. Hiện tại chân của Phù Dung đã bắt đầu chuột rút, đừng nói đến việc đứng, ngay cả nhúc nhích thôi mà cô còn không làm được đây này.
“Lười biếng sao?”
Giọng nói đòi mạng của Từ Ngưng Viên lại vang lên trong không khí. Anh ta bước tới chỗ mà Phù Dung đang ngồi rồi dừng lại trước mặt cô.
Phù Dung mệt mỏi mà ngước đầu lên nhìn anh, trong mắt đầy vẻ căm hận. Người đàn ông trước mặt cô vẫn là bộ dáng nhàn nhã, khinh miệt cô như vậy.
“Từ Ngưng Viên, không phải nói anh là tổng giám đốc công ty gì sao? Bộ công ty anh phá sản rồi à sao anh rảnh rỗi thế?”
Phù Dung nhếch môi châm chọc. Cô cảm thấy người đàn ông này đúng thật quá rảnh rồi mới có thể xuất hiện soi mói cô thế này.
Chương 12 Về nhà
“Công ty tôi đương nhiên là sẽ không phá sản rồi.”, Từ Ngưng Viên liếc nhìn Phù Dung, nhàn nhạt nói:
“Chẳng qua là trùng hợp hôm nay tôi lại có rất nhiều thời gian ở nhà, sẵn tiện bầu bạn bên cạnh cô vợ mới cưới của mình thôi.”
“Bầu bạn sao? Anh thấy hoàn cảnh chúng ta bây giờ có giống như vậy không?”
Phù Dung tức giận trừng mắt nhìn Từ Ngưng Viên, anh ta tưởng cô là con nít hay sao mà tin những lời nói đó.
“Tôi thấy rất giống mà. Vợ chăm chỉ làm việc nhà, chăm ghé đến coi. Chỉ là có điều cô vợ này không được siêng năng cho lắm. Tôi chỉ vô tình ghé đến coi thử thôi không ngờ đã thấy cảnh cô lười biếng rồi?”
Ánh mắt của Từ Ngưng Viên nhíu lại, xoáy thẳng vào người Phù Dung một cách nghiêm trọng.
“Thì ra là đến giám sát?”, Phù Dung bật cười khi thấy thái độ của Từ Ngưng Viên thay đổi. Phù Dung nhấc bàn tay mỏi nhừ của mình, cố chống vào tường mà gắng gượng đứng dậy đối mặt với Từ Ngưng Viên. Cô lấy tờ danh sách đã được gạch tứ tung ra, đập vào trong ngực của Từ Ngưng Viên:
“Của anh đây. Tôi đã làm xong hết rồi, anh có ngon thì tự mình đi kiểm tra thử đi. Nếu phát hiện việc nào chưa xong thì hẳn làm phiền tôi. Hiện giờ tôi cần đi ngủ rồi. Bye.”
Phù Dung nói một cách ngạo mạng rồi chập chững đi từng bước khó nhọc trở về căn phòng tối hôm qua đã ngủ. Tờ giấy danh sách bị Phù Dung buông tay ra, rơi thẳng xuống đất. Từ Ngưng Viên nhíu mày nhìn nó, những việc đã liệt kê đều có một dòng gạch ngang qua.
“Bà Năm.” Từ Ngưng Viên trầm giọng gọi. Bà Năm từ trong góc nhà liền lập tức chạy đến.
“Cậu chủ.”
“Bà đi kiểm tra lại toàn bộ danh sách làm việc này cho tôi, một việc cũng không thể sót. Nếu có cái gì không hoàn thành hoặc làm qua loa cho có thì ghi lại. Kiểm tra xong thì vào phòng làm việc báo lại cho tôi.”
Từ Ngưng Viên nhìn chăm chú vào tờ danh sách như muốn đốt cháy nó, anh lạnh giọng nói sau đó quay lưng đi về phía phòng làm việc.
Cả căn phòng làm việc của Từ Ngưng Viên đều lấy tông chủ đạo là màu đen. Từ Ngưng Viên ngồi xuống ghế, tay gõ nhịp trên bàn, ánh mắt đầy suy tư. Anh cứ nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên bàn làm việc. Trên đó có hình ảnh của Từ Ngưng Viên mà một cậu con trai với nụ cười tươi tắn như nắng xuân.
“Cốc. Cốc.”
Khoảng hai mươi phút sau, tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”
“Cậu chủ.”
Bà Năm được sự đồng ý của Từ Ngưng Viên nên khẽ mở cánh cửa bước vào. Bà đứng nghiêm chỉnh trước mặt Từ Ngưng Viên rồi báo cáo.
“Thưa cậu chủ, toàn bộ những việc cậu yêu cầu đều đã được Nhạc tiểu thư làm xong hết. Mọi việc đều hoàn thành một cách chỉn chu nhất ạ.”
“Cái gì?”, Từ Ngưng Viên vừa nghe lời của bà năm nói xong thì cực kỳ ngạc nhiên. Khi nãy anh chỉ tưởng cô gái đó nói dối anh để trốn đi nghỉ ngơi, không ngờ rằng cô ta lại có thể thật sự làm xong chừng đó việc:
“Bà nói cô ta đều làm xong hết mọi việc ư? Toàn bộ?”
“Đúng vậy thưa cậu chủ.”
Bà Năm gật đầu khẳng định lại một lần nữa. Bà cũng rất bất ngờ. Chính bản thân bà đã kiểm tra lại toàn bộ các việc đó, mọi thứ đều được xử lý sạch sẽ. Trong lòng bà Năm không khỏi tán thưởng người con gái này. Cô gái đó đã làm việc từ chín giờ sáng đến tận bây giờ, buổi trưa cũng chỉ ăn đại miếng cơm rồi chạy đi làm tiếp, liều mạng đến mức bà Năm tưởng chừng cô bé sắp xỉu tới nơi. Nhiều lúc bà thấy cô nàng lung lay sắp ngã, tưởng chừng sắp bỏ cuộc. Thế rồi đến cuối cùng cô gái đó vẫn có thể hoàn thành hết mọi việc.
“Được rồi. Bà lui đi.”
Từ Ngưng Viên phất tay, bà Năm lập tức rời đi. Từ Ngưng Viên lại một mình chìm trong không gian đen tuyền của mình một lần nữa. Chân mày Từ Ngưng Viên nhíu chặt lại, khó hiểu mà suy nghĩ.
Nhạc Thanh Dao là một người tiểu thư nhà giàu, hống hách, lười biếng từ nhỏ. Ở Nhạc Gia đến cả ngón tay cô ta cũng chưa bao giờ chạm vào những vật dụng này, tại sao lại có thể làm xong hết những việc mà anh đề ra cơ chứ?
Ý định ban đầu của Từ Ngưng Viên là sẽ khiến cho Nhạc Thanh Dao cảm thấy bản thân hèn hạ khi trở thành người giúp việc nhà, khiến cô ta lao động chân tay cực khổ, trở nên chật vật. Tốt nhất là nên giở cái thói tiểu thư ra với anh, khi đó anh sẽ có cớ để khiến cô ta càng trở nên thê thảm hơn. Vậy mà hiện tại lại không có cái nào xảy ra theo đúng ý anh hết. Nhạc Thanh Dao không để lộ ra bản tính kiêu căng của mình, lại còn có thể làm việc nhà với khối lượng nhiều như vậy? Từ Ngưng Viên cực kỳ buồn bực, không hiểu chuyện này đã sai ở đâu.
“Cốc. Cốc.”
“Chuyện gì?”
Tiếng gõ cửa vang lên, Từ Ngưng Viên gằn giọng mà hỏi.
“Thiếu gia. Tôi có chuyện muốn báo.”
Người vệ sĩ đứng ngoài cửa nghe giọng nói của Từ Ngưng Viên thì cẩn trọng mà nói. Anh có cảm giác tâm tình của Từ Ngưng Viên lúc này đang cực kỳ tệ.
“Vào đi.”
Từ Ngưng Viên nghe giọng nói là người anh bảo theo sát Phù Dung nên cho vào.
Cánh cửa mở ra, người vệ sĩ bước vào. Anh ta không dám nhìn lung tung vì sợ lại chọc giận đến Từ Ngưng Viên. Chỉ đi nhanh đến trước mặt Từ Ngưng Viên, nhanh chóng báo cáo.
“Báo cáo thiếu gia. Nhạc tiểu thư vừa mới ra khỏi nhà.”
“Cô ta đi ra khỏi nhà?”, Từ Ngưng Viên nhíu mày, không phải cô nàng khi nãy nói sẽ đi ngủ sao:
“Đi với ai.”
“Nhạc tiểu thư chỉ đi một mình.”
“Tiếp tục theo dõi cho tôi. Tôi muốn biết cô ta đi đâu, làm gì. Một cách cụ thể nhất. Biết không?” Từ Ngưng Viên lạnh giọng ra lệnh, ánh mắt càng trở nên đáng sợ.
“Vâng.”
Lúc nãy khi Phù Dung trở về phòng, đặt lưng nằm xuống giường được tầm hai mươi phút thì lại nhớ ra một chuyện quan trọng. Cô mệt mỏi mà ngồi bật dậy, nhìn chiếc đồng hồ ở trên tường. Đã bốn giờ ba mươi phút chiều rồi.
Phù Dung vỗ vỗ mặt mình để lấy lại tỉnh táo một chút, sau đó đi vào trong nhà vệ sinh, rửa mặt qua loa, thay đồ rồi ra khỏi nhà của Từ Ngưng Viên.
Phù Dung không bắt xe, cứ đi bộ dọc theo con đường lớn. Trong người của Phù Dung hiện tại không có tiền, không có điện thoại, giấy tờ cá nhân cũng bị Nhạc Thanh Dao lấy đi. Cô ta quăng lại cho Phù Dung bảng chứng minh nhân dân của cô ta. Phù Dung cầm nó trong tay, lật đi lật lại, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác khó chịu. Người trên hình thật đúng là giống cô, nhưng thông tin toàn bộ đều khác. Phù Dung không biết bản thân mình phải sống trong vỏ bọc của Nhạc Thanh Dao đến bao giờ nữa đây.
Đi một lúc lâu, cuối cùng Phù Dung cũng thấy được dãy nhà trọ xóm nghèo của cô. Phù Dung đến một căn phòng lụp xụp, trên lầu hai. Cô nhấc miếng dậm chân đầy bùn đấy cưới cửa nhà lên, nhặt một tờ giấy báo cũ lên.
“Leng keng.”
Phù Dung xốc nó mấy cái, chiếc chìa khóa nhỏ lập tức rơi ra khỏi tờ báo, rơi xuống sàn tạo nên tiếng động.
Phù Dung bỏ tờ báo sang một bên, cúi đầu xuống nhặt chiếc chìa lên. Cô nắm chặt nó trong tay một lúc rồi mới tiến đến tra chìa khóa vào, mở cửa bước vào trong.
“Mẹ. Con về nhà rồi.”
Phù Dung nói nhỏ một tiếng, cả căn phòng cũ kỹ không có tiếng nói trả lời lại. Phù Dung bật cười, đi đến chiếc giường mà lúc trước hai mẹ con cô đã ngủ mấy năm nay rồi nằm xuống. Được trở về lại với không gian sống đúng của bản thân thật là thích, Phù Dung ước gì cô có thể sống tại đây một lần nữa.
Chương 13 Bị chiếm chỗ ngủ
Ý định ở lại nhà cũ của mình Phù Dung chắc chắn không thể làm được. Cô chỉ kịp nằm trên giường lăn lộn vài vòng thì đã phải bật dậy. Sắp đến giờ làm thêm buổi tối của cô rồi.
Mục đích của việc về lại nhà trọ cũ của mình là để lấy đồ. Lúc sáng ngày hôm qua vì quá vội vàng đưa bà Dung Hoa vào bệnh viện mà Phù Dung để quên cả điện thoại ở nhà. Hiện tại cô lại cảm thấy rất may mắn vì việc đó, ít nhất là nhờ như vậy mà cô vẫn còn có thể giữ lại chiếc điện thoại cũ này, không bị Nhạc Thanh Dao lấy đi mất.
Phù Dung lấy điện thoại và một chút ít tiền còn sót lại ở trong nhà, sau đó suy nghĩ một chút lại tiến đến hộc bàn lấy thêm chiếc thẻ sinh viên của mình rồi mới rời khỏi nhà trọ. Cô khóa cửa, bọc chìa khóa vào túi cẩn thận như một vật quý giá nhất của đời cô. Sau đó Phù Dung xuống dưới đường, đứng chờ xe bus đến.
Thời gian trước, mỗi ngày đúng giờ này Phù Dung đều sẽ đứng đây để chờ xe bus rồi đi làm. Hôm nay cũng như vậy, nhưng Phù Dung cảm thấy thật khác. Phù Dung nắm chặt chiếc thẻ sinh viên trong tay, mỉm cười. Ít ra cô vẫn còn giữ lại được một giấy tờ chứng minh bản thân mình có tồn tại.
Đến lúc Phù Dung hấp tấp chạy đến một quán ăn nhỏ ở khu dân cư Intresco thì cũng là vừa đúng sáu giờ.
“Hôm nay sao con đến trễ vậy? Rồi hôm qua con nghỉ mà cũng không báo với cô.”
Bà chủ quán đang lui cui thu dọn chén dĩa trên bàn, nhìn thấy Phù Dung đến thì cất tiếng hỏi. Giờ làm việc của Phù Dung là từ sáu giờ đến mười giờ tối, tuy nhiên bình thường cô thường đến sớm mà phụ bà thêm chút đỉnh. Hôm qua Phù Dung không đến, hôm nay lại đến đúng sáu giờ nên khiến bà thấy lạ.
“Con xin lỗi.”
Phù Dung vội vàng xắn tay áo vào giúp bà. Thời điểm này là giờ ăn tối, vì vậy quán ăn đang lúc đông khách. Bà chủ cũng không kịp nói chuyện rõ ràng với Phù Dung thì đã phải chạy đi qua bàn khác tính tiền. Phù Dung cũng không có thời gian nghỉ ngơi, lập tức vào luồng công việc bận rộn.
Quán ăn đông đúc và ồn áo, Phù Dung cắm đầu cắm cổ vừa chạy bàn, ghi bill, tính tiền, rửa chén. Một mình cô phải làm ba, bốn nhiệm vụ khác nhau. Vì vậy đến khi quán đóng cửa Phù Dung chỉ có thể ngồi một chỗ mà thở không ra hơi.
“Con uống chút nước đi.”
Bà chủ đi từ trong bếp ra, bưng theo ly nước đặt lên bàn trước mặt Phù Dung rồi nói.
“Cám ơn cô.” Phù Dung cầm lấy, uống một cách vội vàng.
“Giờ thì có thể nói với cô có chuyện gì xảy ra hay chưa?”
Bà chủ nhìn bộ dáng tiều tụy của Phù Dung mà lo lắng hỏi. Động tác uống nước của Phù Dung dừng hẳn lại. Cô đặt ly nước xuống bàn, nhìn bà chủ của mình mà nói nhỏ.
“Hôm qua mẹ con nhập viện nên con không đến làm được ạ.”
“Nhập viện? Bà ấy sao rồi? Bệnh nặng lắm không con? Có cần cô giúp gì không?”
Bà chủ vừa nghe đến việc bà Dung Hoa nhập viện thì liền hỏi dồn dập. Phù Dung ở đây làm cho bà cũng được ba năm rồi, tình cảm của bà với con bé cũng không ít.
“Không sao đâu ạ. Giờ ổn rồi ạ.” Phù Dung lắc đầu, mỉm cười từ chối ý tốt của bà chủ quán.
“Thật không đó?”
Bà chủ quán nghi ngờ mà nhìn Phù Dung hỏi lại. Nhà Phù Dung khó khăn thế nào bà đều biết rõ, nhập viện thì nhất định rất nghiêm trọng, tiền viện phí cũng không thể nào ít được.
“Nếu con cần cô giúp gì thì con cứ nhé. Đừng ngại.”
“Con nói thật mà. Cô đừng lo lắng. Cũng muộn rồi, cô vào nghỉ ngơi nhé. Con về nhà đi.”
Phù Dung thấy bà chủ quán không tin tưởng lời cô nói, trên mặt đầy vẻ lo lắng thì liền cười lớn hơn, thoải mái mà nói.
“Ừ ừ. Vậy con về đi.”
Bà chủ nhìn đồng hồ, cũng đã muộn lắm rồi nên không giữ Phù Dung ở lại nữa. Bà tiễn cô ra tận cửa quán, vẫn không yên tâm mà dặn dò.
“Có chuyện gì cần nhất định phải nói cô biết đó.”
“Dạ. Con biết rồi mà.”
Phù Dung vẫy vẫy tay với bà chủ, rồi quay lưng bước đi. Nụ cười trên mặt cũng tắt hẳn. Chuyện này dù cho Phù Dung có nói cho bà chủ quán biết đi chăng nữa thì cô ấy cũng chẳng thế nào giúp được cô.
Lúc Phù Dung về đến căn nhà xa hoa của Từ Ngưng Viên đã hơn mười một giờ đêm. Bà năm vừa thấy cô đã thông báo Từ Ngưng Viên có giao việc cho Phù Dung làm. Phù Dung lúc nghe xong chuyện đó thật sự muốn quay lưng bỏ đi ra khỏi căn nhà này ngay lập tức. Thế nhưng rồi cô vẫn phải nhẫn nhịn, cặm cụi, lau lau, rửa rửa một chập đến hơn mười hai giờ thì cũng xong.
Phù Dung lê thân xác rã rời của mình tiến về căn phòng ngủ hôm trước, mở cửa nhưng không được. Cửa đã bị khóa bên trong, Phù Dung nhíu mày khó hiểu. Cô nhìn quanh một hồi, sau khi có thể khẳng định mình không đi nhầm phòng thì đành gõ cửa.
“Cốc. Cốc. Cốc.”
Không ai trả lời cô. Phù Dung lại đưa tay lên gõ lần nữa, lần này mạnh hơn lần trước. Phù Dung gõ đến đau cả tay thì cuối cùng cánh cửa cũng bật mở. Người mở cửa là Từ Ngưng Viên.
“Có chuyện gì?”
Gương mặt của Từ Ngưng Viên đầy vẻ khó chịu, có vẻ đang ngủ lại bị Phù Dung đánh thức.
“Anh ngủ ở đây?”
Phù Dung thấy Từ Ngưng Viên trong bộ dáng như vậy thì kinh ngạc mà hỏi. Cô nhớ rõ phòng ngủ của Từ Ngưng Viên đâu phải ở đây.
“Ừ. Thì sao?” Từ Ngưng Viên nhìn người con gái trước mặt, không vui mà hỏi.
“Nhưng… đây không phải phòng ngủ của tôi à?” Phù Dung ngập ngừng mà nói.
“Ai nói đây là phòng ngủ của cô?”
Từ Ngưng Viên hừ lạnh một tiếng, Phù Dung lập tức không biết phải giải thích làm sao.
“Vậy thì tôi phải ngủ ở đâu?”
Phù Dung mệt mỏi mà nói, cô biết người đàn ông này đang cố tình gây khó dễ cho cô rồi.
“Bà Năm.”
Từ Ngưng Viên cất giọng gọi lớn một tiếng, Phù Dung lập tức nghe thấy tiếng chân chạy lạch bạch. Bà Năm lập tức xuất hiện trước mắt Phù Dung. Cô cứ nghĩ bác ấy đi ngủ rồi ấy chứ?
“Cậu chủ.” Bà Năm đứng ngay ngắn trước mặt của Từ Ngưng Viên, cúi đầu cung kính.
“Đưa cô gái này đến chỗ ngủ của cô ấy đi. Đừng để cô ta làm phiền tôi nữa.”
Từ Ngưng Viên nói, giọng đầy ghét bỏ đối với Phù Dung. Anh ta nói xong rồi đóng mạnh cửa lại, đến liếc nhìn Phù Dung một cái thôi anh cũng lười.
Phù Dung bị cánh cửa đóng mạnh trước mặt, cô nhắm mắt lại, bên tai còn nghe cả tiếng ong ong. Một lúc sau Phù Dung mới có thể mắt lại ra được, trong lòng ngập tràn lửa giận. Cái tên đàn ông khốn kiếp này, nếu có giây phút nào anh ta không hành hạ cô thì không thể ăn ngon, ngủ yên được đúng không?
“Đi thôi.”
Bà Năm quay lưng đi về hướng ngược lại rồi gọi Phù Dung đi theo sau. Phù Dung thu lại ánh mắt của mình, lủi thủi đi theo bà Năm.
Phù Dung được dẫn đến một căn phòng nhỏ xíu nằm khuất trong hành lang gần nhà bếp.
“Đây là phòng của cô. Nhạc tiểu thư.”
Bà Năm vì khách khí mà gọi một tiếng Nhạc tiểu thư, Phù Dung lại cảm thấy thật buồn cười. Cô nhìn quanh căn phòng nhỏ này, sơ sài đến mức không còn gì để nói. Hơn nữa trong phòng còn bẩn, bụi bay lất phất. Phù Dung thật sự có chút cảm phục Từ Ngưng Viên, trong một căn nhà xa xỉ đắt tiền như này mà cũng có thể tìm ra một căn phòng rách nát này cho tiểu thư Nhạc Gia ở. Từ Ngưng Viên cũng quá là dụng tâm rồi. Nếu đây không phải là Phù Dung mà là thiên kim Nhạc Thanh Dao thật sự, Phù Dung có thể đảm bảo cô ta sẽ khóc thét.
Chương 14 Chủ tớ ăn chung
“Bác cho cháu hỏi, căn phòng này trước đây có người ở không ạ?”
Phù Dung quay sang nhìn bà Năm vẫn còn đứng bên cạnh mà tò mò hỏi.
“Chuyện này…”
Bà Năm nghe câu hỏi của Phù Dung thì thái độ có chút kỳ lạ, ấp úng như không muốn trả lời cô.
“Bác yên tâm. Cháu vẫn sẽ ở đây, không làm khó bác đâu ạ. Chỉ là cháu muốn biết trước đây căn phòng này để làm gì thôi.” Phù Dung hiểu ý bà Năm, nhẹ nhàng nói.
“Thật ra căn phòng này trước đây sử dụng làm nhà kho nhỏ, nhưng lâu rồi đều không dùng đến, đồ đạc trong đây đa số đều không sử dụng được. Tối hôm nay cậu chủ lại bảo lấy đồ trong phòng quăng hết đi, để phòng trống lại cho Nhạc tiểu thư đến ở.”
“Thì ra là vậy.”
Phù Dung nghe bà Năm nói xong thì khẽ gật gù, hèn chi căn phòng này lại nát đến như vậy. Hoàn toàn không có các vật dụng dành cho sinh hoạt cá nhân. Nhưng có một chuyện tốt là ít nhất nó còn có toilet trong phòng. Phù Dung coi như còn có thể chấp nhận được.
“Bác ơi, phiền bác cho cháu một bộ chăn gối dành cho khách được không ạ?”
“Được.”
Bà Năm gật đầu đáp ứng rồi chạy đi lấy chăn gối cho cô. Đến khi bà quay lại thì đã thấy Phù Dung lụi cụi lau dọn căn phòng để có một chỗ ngủ. Bà Năm chậc lưỡi, cảm thấy cậu chủ có hơi quá đáng thật. Nhưng bà là người làm thuê, chẳng có tư cách gì để xen vào cả.
Phù Dung loay hoay dọn dẹp một chút để căn phòng bớt bụi, cô trải chiếc chăn trên sàn để làm nệm rồi nằm ngủ. Hôm nay Phù Dung quá mệt rồi, vừa đặt lưng xuống đã có thể ngủ ngay. Nhưng người đàn ông nào đó trong căn phòng sang trọng khác thì lại đang không ngủ được vì tức giận.
Sáng ngày hôm sau Phù Dung bị tiếng chuông báo thức quen thuộc đánh thức. Phù Dung mở mắt ra, thế nhưng không tắt ngay tiếng chuông điện thoại mà cứ để nó reo một lúc. Ở trong căn phòng xa lạ này thì có tiếng chuông quen thuộc đó làm bạn với cô cũng đỡ.
Chuông reo một lúc rồi cũng ngừng, Phù Dung ngồi dậy, vào rửa mặt rồi cột tóc cao lên chuẩn bị tinh thần tiếp nhận list danh sách việc nhà độc ác của Từ Ngưng Viên. Thế nhưng kỳ lạ là hôm nay Phù Dung chẳng thấy Từ Ngưng Viên ở đâu, cô vào bếp thì cũng không có chén bát đồ sộ như hôm qua.
“Cháu dậy rồi à? Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Bà Năm nhìn thấy Phù Dung bước vào bếp thì khẽ hỏi. Hôm qua gần hai giờ sáng cô bé này mới ngủ mà giờ đã dậy rồi.
“Dạ. Dậy sớm làm cho xong việc. Buổi chiều tối cháu còn phải đi làm thêm ạ.”, Phù Dung cảm kích cười nói với bà Năm, “Hôm nay Từ Ngưng Viên có nghĩ ra nhiều việc cho cháu làm lắm không ạ?”
“Này. Đây là những công việc mà cậu chủ yêu cầu Nhạc tiểu thư làm đó.”
Bà Năm lấy từ trong túi của chiếc tạp dề ra một tờ giấy, rồi đưa nó cho Phù Dung. Phù Dung dứt khoát nhận lấy rồi mở ra xem thử, vừa nhìn thấy nội dung tờ giấy thì có hơi nhăn mặt lại.
“Chỉ có mấy điều này thôi ạ?”
Phù Dung giơ nội dung tờ giấy lên trước mặt bà Năm rồi hỏi lại. Trong đó chỉ có ba điều thôi: rửa chén, giặt đồ và lau nhà. Phù Dung thấy trong bếp không nhiều chén, giặt đồ thì chỉ cần bỏ máy rồi phơi là được. Việc lau nhà thì có chút vất vả đi. Nhà của Từ Ngưng Viên cực rộng, chỉ có mình Phù Dung nên lau hết toàn bộ dù cho cô làm nhanh nhất cũng mất hơn một tiếng rưỡi. Nhìn chung thì đống công việc này cũng quá nặng so với một người làm. Nhưng Phù Dung cảm thấy quá bất ngờ vì so với cái list dài ngoằn vào ngày hôm qua thì ba việc làm này quá nhỏ bé.
“Ừ. Cậu chủ chỉ căn dặn nhiêu đó thôi. Cháu làm xong thì có thể đi nghỉ ngơi rồi.”
Bà Năm gật đầu khẳng định cho Phù Dung rồi lại quay về bếp tiếp tục làm việc của bà. Phù Dung đứng ngẩn ngơ nhìn tờ danh sách việc làm. Trong đầu cảm thấy khó hiểu, chẳng nhẽ Từ Ngưng Viên đã bắt đầu rủ lòng từ bi đối với cô rồi sao? Chậc chậc, thôi kệ, cô cứ làm xong việc trước đã.
Phù Dung gác lại thắc mắc trong lòng sang một bên, tiến vào trong bếp bắt đầu làm việc. Chăm chỉ làm việc không nghỉ tay chút nào cả, cuối cùng thì đến gần mười hai giờ trưa thì Phù Dung cũng đã hoàn thành hết mọi chuyện. Cô ôm lấy cây lau nhà, nhìn chỗ sàn láng bóng trước mặt, không khỏi thấy có chút tự hào.
“Nhạc tiểu thư. Nghỉ tay ăn cơm trưa thôi.”
Bà Năm ở trong phòng bếp gọi với ra với Phù Dung.
“Dạ. Cháu tới ngay.”
Phù Dung nghe bà Năm kêu ăn cơm thì mới nhớ ra từ sáng đến giờ cô vẫn chưa ăn gì cả. Giờ nghĩ tới ăn là bụng cô đã reo inh ỏi, đói đến mức da bụng dính vào lưng luôn rồi. Phù Dung vội vàng đi cất đồ lau nhà rồi ngồi vào bàn ăn với bà Năm.
“Từ Ngưng Viên không về ăn chung ạ?”
Phù Dung cầm đôi đũa lên chuẩn bị gắp thức ăn thì hơi khựng lại mà hỏi, cảnh giác nhìn xung quanh.
“Cậu chủ ít khi nào ăn cơm ở nhà lắm.”, Bà Năm lắc lắc đầu, trả lời với Phù Dung.
“Vậy thì tốt quá.”
Phù Dung vừa nghe thấy Từ Ngưng Viên sẽ không về thì lập tức vui vẻ. Cô vội vàng lùa cơm vào miệng, ăn lấy ăn để.
“Cháu ăn từ từ thôi. Coi chừng sặc đó.”, Bà Năm thấy Phù Dung ăn ngấu nghiến thì liền nhắc nhở.
“Bác cũng ăn đi ạ.” Phù Dung thấy Bà Năm cứ đứng đó mà không chịu ăn thì thúc giục.
“Không. Cháu ăn đi, bác về phòng nghỉ chút.”
Bà Năm từ chối lời mời của Phù Dung rồi quay trở về phòng. Bà nhớ lại việc sáng ngày hôm nay Từ Ngưng Viên căn dặn phải bảo Nhạc tiểu thư ngồi ăn chung với bà mà thầm thở dài. Bà từ nhỏ đến giờ đều làm người hầu ở Từ Gia. Vì vậy cái tư tưởng chủ, tớ không thể ngồi ăn chung đã len vào trong máu của bà.
Dù cho cô gái này bị Từ Ngưng Viên chà đạp đến cỡ nào thì đối với bà đây vẫn là một vị tiểu thư con nhà giàu. Bà không thể ngồi ăn chung bàn được. Vì vậy mà bà đành làm trái lời căn dặn. Chuyện này để Từ Ngưng Viên nghe thấy không biết có trách phạt gì bà không đây.
Phù Dung ăn xong, thu dọn chén bát rồi quay trở về phòng. Cô vốn định ăn xong sẽ ghé sang bệnh viện thăm mẹ rồi đi làm thêm luôn. Nhưng nhìn căn phòng trống trải đến đáng thương, Phù Dung quyết định sẽ về phòng trọ cũ để lấy một số vật dụng hằng ngày. Dù có muốn hay không thì sự thật là Phù Dung vẫn phải ở tại nhà của Từ Ngưng Viên một thời gian. Ít nhất là đến khi mẹ của cô tỉnh lại.
Vì vậy lịch trình của Phù Dung vào buổi chiều ngày hôm nay là đến bệnh viện thăm mẹ, về nhà trọ, lấy đồ về dọn phòng nhỏ này rồi mới đi làm thêm. Một buổi chiều đáng lẽ thư thả của Phù Dung trở nên bận rộn đến không kịp thở.
Lúc Phù Dung về tới nhà trọ đã là ba giờ chiều rồi. Vì sợ trễ giờ làm khiến bà chủ quán buồn nên Phù Dung phải vội vàng quơ đại đồ đạc vào cái balo cũ của mình. Sau khi nhẩm tính đồ đã đủ rồi, Phù Dung xách chiếc ba lô nặng trịch trên vai, bước đi ra ngoài. Ánh mắt của Phù Dung lia qua thứ màu xanh lá nhỏ nhoi ở ngay cửa sổ, bước chân liền dừng lại.
Phù Dung cứ thế đứng nhìn chằm chằm vào vật thể nhỏ bé đó. Cả người cô cảm thấy như được tiếp thêm năng lượng, trong lòng có một dòng ấm áp chảy qua.
“Mẹ à. Chậu hoa mẹ tặng con vào ngày sinh nhật đã nảy mầm rồi.”
Chương 15 Chỗ làm thêm bị phá
Phù Dung bước đến gần hơn với chậu cây nhỏ, những chiếc lá bé tí xanh mướt hiện rõ trước mắt cô. Đây là món quà sinh nhật bà Dung Hoa đã tặng cho cô. Mẹ cô bảo đây là một món quà bí mật. Một chậu hoa Phù Dung. Lúc Phù Dung nhận được thì nó chỉ là một cái hạt mà thôi, chính tay hai mẹ con đã bỏ hạt vào chậu, tưới nước rồi chờ ngày nó thành cây.
Phù Dung rất háo hức chờ đợi, thế nhưng dù cho cô chăm sóc kỹ càng đến cỡ nào. Sau một tháng rồi cây vẫn chưa hề nảy mầm. Cô còn từng trêu với mẹ cô là mẹ mua trúng hạt hư rồi, không lên thành cây được. Lúc ấy bà Dung Hoa chỉ cười nói cô trồng cây phải có kiên nhẫn.
Mấy hôm nay quá nhiều chuyện xảy ra khiến Phù Dung quên mất nó. Hôm nay nhìn lại, không ngờ cây lại nảy mầm rồi.
“Mẹ ơi. Hy vọng khi cây nở hoa mẹ sẽ trở lại bên con nhé.”, Phù Dung lấy một ít nước tưới lên mầm xanh nhỏ nhoi, khẽ cầu nguyện.
Hiện tại là tháng mười hai. Bà Dung Hoa nói hoa này sẽ nở hoa vào tháng tám đến tháng mười. Sinh nhật của Phù Dung lại đầu tháng mười một. Bà nói chờ hoa nở xong vừa kịp lúc đón sinh nhật của Phù Dung. Lúc đó sẽ hái hoa vào làm bánh ăn trong ngày sinh nhật của cô.
Phù Dung nghĩ lại chuyện cũ thì trong lòng càng trở nên vui vẻ. Cô có niềm tin thật lớn rằng mẹ cô sẽ có thể tỉnh lại trước ngày sinh nhật năm sau, khi đó hai mẹ con cô nhất định sẽ cùng làm bánh Phù Dung.
Phù Dung vui vẻ mà tạm biệt chậu hoa nhỏ, tiếp tục trở về nhà của Từ Ngưng Viên. Cô cảm thấy hiện tại chẳng còn gì phải sợ hãi nữa, cô sẽ sống thật tốt. Chờ đến khi mẹ cô tỉnh dậy, sau đó hai mẹ con sẽ cùng rời khỏi nơi đây.
Phù Dung trở lại với căn phòng đơn sơ mà Từ Ngưng Viên đã đưa cho cô. Phù Dung sắp xếp một chút, lại lau dọn một lượt. Cuối cùng thì cũng có thể khiến nó trở nên giống phòng cho người ở hơn.
“Xong.”
Phù Dung vỗ tay một cái, hân hoan nhìn thành quả lao động cả buổi của mình. Nơi đây sẽ là góc nhỏ cá nhân của cô.
“Rang. Rang. Rang.”
Tiếng chuông báo nhắc nhở của điện thoại vang lên. Phù Dung tái mặt, vội vàng chạy đi rửa mặt rồi quơ đại điện thoại bỏ vào túi xách, chạy như bay ra bến xe bus.
“Chết rồi. Chết thật rồi. Lại trễ làm nữa rồi. Hu hu.”
Phù Dung ngồi trên ghế xe bus, liếc nhìn thời gian trong đồng hồ mà cảm thấy đau khổ. Xe bus chậm chạp lăn bánh, lại gặp thời điểm kẹt xe. Trong lòng Phù Dung cảm thấy lo lắng, đứng ngồi không yên. Ngay khi xe vừa thắng kít tại trạm dừng thì cô đã lao xuống đầu tiên, cắm đầu chạy về phía quán ăn.
“Cô ơi. Con xin lỗi ạ. Con hứa…”
Phù Dung vừa bước chân vào cửa quán, chưa kịp nhìn thấy gì thì đã vội vàng la lớn lên. Cô định hứa hẹn sẽ không bao giờ đi trễ nữa, lo sợ bà chủ quán sẽ đuổi việc cô mất.
Thế nhưng khi mở mắt ra nhìn thấy khung cảnh trước mặt, câu nói của Phù Dung lại bị nghẹn ngay trong cổ họng.
Phù Dung phải nhìn kỹ lắm mới không nghĩ rằng mình đã đi nhầm chỗ. Trong quán vắng tanh, không có một vị khách. Bàn ghế ngả nghiêng, đổ vỡ. Bà chủ quán thì đang ngồi thất thiểu trên ghế, cả người bần thần.
“Cô. Có chuyện gì vậy ạ?”
Phù Dung sợ hãi mà chạy nhanh tới chỗ của bà chủ quán. Cầm lấy tay của bà mà hỏi. Phù Dung chạm vào thì mới phát hiện tay của bà chủ đang run lẩy bẩy.
“Phù Dung đó à?”
Bà chủ quán nghe thấy tiếng Phù Dung gọi thì mới ngẩng đầu lên mà nhìn cô.
“Con đây. Quán xảy ra chuyện gì ạ? Vì sao lại trở nên như thế này? Cô báo công an chưa? Có ai bị thương không?” Phù Dung lo lắng mà hỏi, bàn tay càng nắm chặt hơn.
“Không. Không có ai bị thương cả. Có chút hiểu lầm thôi.”, Bà chủ quán lắc đầu, giọng nghèn nghẹn mà trả lời, “Hôm nay quán nghỉ bán. Con cứ nghỉ một hôm nhé?”
“Cô. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Nói cho con nghe đi được không?”
Phù Dung thấy bà chủ nói như vậy thì càng trở nên lo lắng nhiều hơn, trong lòng cảm thấy rất bất an.
“Cô đừng giấu con mà. Con làm với cô ở đây bao lâu rồi. Quán xảy ra chuyện thì con cũng nên được biết chứ ạ?”
“Haizz. Cái con bé này. Cứ ngoan cố như vậy làm gì chứ?”, Bà chủ quán thở dài, ánh mắt buồn rười rượi mà nhìn Phù Dung, “Được rồi. Cô nói thật cho con nghe. Cô thiếu nợ người ta, người ta đến đòi tiền, không có nên mới đập quán mà thôi.”
“Đòi nợ?”
Phù Dung mở to mắt mà hỏi lại. Trong ấn tượng của cô thì dù bà chủ không phải dạng giàu có gì, nhưng chưa bao giờ thiếu thốn. Tại sao lại thiếu nợ đến mức bị người ta phá quán như thế này chứ?
“Ừ. Đòi nợ.”, Bà chủ quán gật đầu, vỗ vỗ trên tay của Phù Dung, “Chuyện tới mức này thì cô cũng thật xin lỗi con. Quán không thể duy trì nổi việc thuê người. Công việc này…”
Bà chủ quán nói tới đây thì bỗng dưng rơi nước mắt, không thể nói được nữa.
“Thật ra con có thể cho cô nợ lương mà. Con tiếp tục làm, đến khi nào quán khá hơn rồi cô trả lương cho con cũng được.”
Phù Dung hiểu ra bà chủ đang có ý muốn cho cô nghỉ việc thì vội nói. Phù Dung nghèo, rất nghèo. Thế nhưng hiện tại tiền đối với cô không quan trọng lắm. Mẹ của cô trong bệnh viện đã được Nhạc Thanh Dao chi trả chi phí trọn gói, trước mắt sẽ không cần tiền của cô. Phù Dung lại đang ở nhà của Từ Ngưng Viên, ăn cũng ăn tại đó vì vậy cũng không tiêu tiền gì cả.
“Phù Dung. Không phải đâu. Con thật sự không thể làm ở cái quán này nữa rồi.”
Bà chủ quán nghe lời của Phù Dung nói thì càng khóc lớn hơn. Phù Dung hoảng loạn không hiểu mình đã làm sai chuyện gì, nói sai điều gì mà khiến bà chủ thương tâm như vậy.
“Cô. Cô không muốn con làm việc ở đây nữa ư? Con làm việc không tốt ạ? Hay cô giận con vì mấy ngày hôm nay đi trễ liên tục.”
Phù Dung cố tìm lý do để giải thích cho việc bà chủ muốn đuổi việc cô. Hiện tại đây là nơi yên bình duy nhất còn lại của cô, bà chủ cũng như người thân thiết thứ hai sau mẹ cô. Phù Dung thật sự không muốn phải nghỉ việc ở đây.
“Không phải. Phù Dung. Không phải như vậy.”, Bà chủ lắc đầu liên tục phủ nhận, “Chuyện này do là cô, là cô không tốt. Xin lỗi con.”
“Cô…”
Phù Dung nhìn bà chủ tự trách bản thân mình như vậy thì càng trở nên bối rối hơn. Ánh mắt rơi vào những vết bầm trên cánh tay của bà, trong đầu lóe lên suy nghĩ:
“Có người đến uy hiếp quán không cho con làm ở đây nữa phải không?”
Bà chủ quán nghe Phù Dung hỏi như vậy thì ngừng khóc, vẻ mặt không thể tin nổi mà nhìn Phù Dung. Sau đó thì bỗng dưng trở nên hoảng loạn, bà đẩy tay của Phù Dung ra, móc từ trong túi ra một phong bì dày.
“Con đang nói nhăng nói cuội gì vậy? Ai uy hiếp gì ở đây. Đây là tiền lương tháng này của con. Mau cầm lấy rồi rời khỏi đây đi. Mau đi đi. Kiếm một chỗ đàng hoàng nào mà làm thêm, đừng có quay lại đây nữa. Đi đi.”
Bà chủ quán dúi bì thư tiền vào trong tay của Phù Dung rồi vội vàng đẩy cô đi.
Lời nói hấp tấp, lúng túng như sợ hãi một điều gì đó. Phù Dung lặng đi, trong lòng cô đã có được câu trả lời rồi. Từ Ngưng Viên. Anh được lắm.
“Cô.”, Phù Dung giữ tay bà chủ quán lại, nắm chặt lấy nó rồi mỉm cười mà nhìn bà, “Con biết rồi. Con không làm ở đây nữa đây. Số tiền này cô cứ giữ lại mà sửa lại quán đi. Khi nãy cô bảo thiếu tiền người ta đến đòi nợ còn gì? Coi như con hùn cho cô một ít tiền làm lại quán, sau này quán có lãi rồi chia cho con là được.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom