• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cô dâu xung hỉ của tổng tài bá đạo (3 Viewers)

  • Chương 31: Còn nhớ tôi đã nói gì với cô không

Hai mắt đối nhau, ánh mắt Lê Minh Dự có chút lạnh lùng, yên lặng nhìn cô khiến cô cảm thấy hoảng hốt.



Hà Trinh An né tránh ánh mắt của anh: “Đêm nay, cảm ơn anh.”



Nhìn thấy cô đang né tránh, Lê Minh Dự cong môi, gương mặt tuấn tú mang theo ý cười, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt: “Ngoại trừ cám ơn, còn có chuyện gì muốn nói với tôi?”



Hà Trinh An cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng.



Lúc này Lê Minh Dự đưa tay lên, ngón tay thon dài đột nhiên rơi xuống cúc áo cô.



Con ngươi Hà Trinh An co rụt lại, nhanh chóng nắm lấy bàn tay to của anh, cảnh giác nói: “Anh muốn làm gì?”



Lê Minh Dự nhìn cô, có chút châm chọc cùng chế nhạo, sau đó cài hai cúc áo trên cổ áo cô: “Cô nói xem tôi muốn làm gì, cùng với cô trên xe?”



Hà Trinh An chưa bao giờ nói lại anh, có thể thấy tâm trạng hiện tại của anh ta không tốt, cả người trở nên hung hăng, không phải anh không biết làm người khác nhục nhã, anh làm nhục người ta quả thật như là muốn lột da rút xương.



Hà Trinh An bị thúc ép lui về phía sau, có chút lúng túng, trên vành tai trắng như tuyết của cô hiện lên một tầng mỏng đỏ ửng: “Tôi muốn đến bệnh viện gặp dì Lâm.”



“Ừ, lát nữa sẽ đến.”



Hà Trinh An muốn đứng dậy, rời khỏi vòng tay của anh.



Nhưng cánh tay đang ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô chắc chắn như một thanh sắt, không cho cô rời đi, cô không yên phận di chuyển hai lần, anh nhíu mày khó chịu, bàn tay đang đặt trên eo nhỏ của cô lại bóp chặt một cái.



Hà Trinh An đau đớn nhíu mày, không dám nhúc nhích nữa.



Lúc này, chiếc xe thương mại hạng sang đang chạy trên cao tốc, ánh đèn điện bên ngoài chiếu vào qua cửa sổ xe, làm bên trong xe sáng trưng, đường nét tuấn tú và tinh xảo của Lê Minh Dự được khắc họa một cách lộng lẫy, đẹp đến không thở được.



Anh cảm thấy buồn chán, đưa tay kéo cà vạt trên cổ áo: “Còn nhớ tôi đã nói gì với cô không?”



Cái gì?



Anh nói hãy gọi cho anh nếu có vấn đề gì không thể giải quyết?



Hà Trinh An nắm chặt áo của cô lại, làm áo của cô trở nhăn nheo, có chuyện thì phải nói rõ ràng, cô không muốn chơi mơ hồ: “Anh Dự, tôi nhớ lời anh nói. Tôi thừa nhận tối nay tôi hơi liều lĩnh. Nếu anh không đến kịp, điều gì sẽ xảy ra tiếp theo là điều không thể đoán trước, nhưng tôi không muốn làm phiền anh về mọi thứ. Suy cho cùng, chúng ta chỉ có quan hệ thỏa thuận hợp đồng.”



Chỉ là mối quan hệ của hợp đồng...



Lê Minh Dự ánh mắt tối sầm lại: “Cô thật sự nghĩ như vậy?”



Hà Trinh An gật đầu: “Vâng.”



Lê Minh Dự thu cánh tay lại: “Đồ không có lương tâm, xuống khỏi đùi tôi ngay!”



Hà Trinh An chưa bao giờ thấy anh nổi nóng lần nào, nhưng bây giờ nhìn anh thật đáng sợ, Hà Trinh An tự mình bò xuống và ngồi sang một bên, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.



Lê Minh Dự đang tức giận nhưng bật cười khi thấy cô ngoan ngoãn như vậy, anh để cô tự bò xuống, cô liền tự bò xuống thật sao? Cô ngoan ngoãn như vậy từ khi nào?



Cả hai đều không nói lại lời nào, nửa giờ sau mới đến bệnh viện.



Dì Lâm đã vào khu VIP, đang truyền thuốc, lắp thêm máy theo dõi nhịp tim và được các y tá chuyên nghiệp chăm sóc.



Hà Trinh An biết rằng Lê Minh Dự đã làm tất cả những điều này vì cô, anh là một người đàn ông chu đáo, chín chắn và có tầm nhìn xa làm cho người ta an lòng, muốn ỷ lại vào anh.



Dì Lâm hôn mê vẫn chưa tỉnh, tình hình không tốt lắm.



Hà Trinh An ngồi ở mép giường nắm bàn tay già nua và lạnh lẽo của dì Lâm, trong lòng đau lòng khôn nguôi.



Lúc này, một giọng nói trầm ấm vang lên trên đầu cô: “Ăn chút gì đó trước đã đi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom