Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26: Cậu có nhớ người đàn ông mà cậu đã cứu không?
Rất nhanh sau đó, đầu dây bên kia đã được kết nối, Tô Long Chiểu đưa điện thoại cho Hà Trinh An, Hà Trinh An áp điện thoại vào tai cô để trả lời, giọng nói quen thuộc của dì Lâm nhanh chóng truyền đến: “Alô... alô, là cậu Chiểu sao, tại sao lại không nói chuyện... Khi nào thì cho tôi đi gặp cô chủ nhỏ...”
Dì Lâm luôn gọi mẹ của Hà Trinh An là cô chủ và Hà Trinh An là cô chủ nhỏ. Đã mười năm trôi qua, Hà Trinh An đã lớn nhưng dì Lâm vẫn gọi cô là cô chủ nhỏ.
Đôi mắt của Hà Trinh An lập tức đỏ lên, tất cả mọi người đều thay đổi, nhưng dì Lâm, người luôn yêu thương cô vẫn không thay đổi một chút nào: “Alô, dì Lâm, là con, là con.”
“Cô chủ nhỏ, thật sự là cô sao? Khụ khụ khụ khụ...” Dì Lâm ở đầu dây bên kia bắt đầu ho khan kịch liệt.
Hà Trinh An ngay lập tức biết rằng sức khỏe của dì Lâm đã giảm sút nghiêm trọng trong những năm gần đây, gần như sắp không trụ được nữa rồi.
Cô lo lắng nắm chặt điện thoại: “Dì Lâm, dì...”
Tô Long Chiểu trực tiếp cướp lấy điện thoại cúp máy: “Có phải đã xác định là tôi không có nói dối cô rồi đúng không.”
Nói xong Tô Long Chiểu bước đến gần Hà Trinh An, từng bước ép sát.
Hà Trinh An lùi lại một bước: “Anh đừng qua đây, chúng ta đã giao dịch với nhau, anh giao dì Lâm cho tôi, tôi sẽ ngủ với anh.”
Tô Long Chiểu cau mày, mặt mày tối sầm lại: “Hà Trinh An, cô còn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình sao, bây giờ cô cầu xin tôi giao dì Lâm cho cô!”
“Tô Long Chiểu, anh mới là người chưa hiểu rõ sự tình, hiện tại là anh cầu xin tôi ngủ cùng với anh!”
“Hà Trinh An, cô lấy tự tin ở đâu ra vậy?”
Hà Trinh An chế nhạo: “Tối hôm qua anh ngủ với Hà Xuyên Khanh, nhưng là đêm khuya anh gọi điện thoại cho tôi, kêu tôi tối nay đến đây với anh. Vẻ mặt ham muốn và bất mãn của anh là sự tự tin lớn nhất của tôi.”
Tô Long Chiểu nhanh chóng mím môi mỏng thành một đường vòng cung lạnh lùng.
Hà Trinh An cầm lấy chiếc túi rồi chuẩn bị rời đi: “Hôm nay cứ như vậy đi. Chúng ta sẽ giao dịch khi anh đưa dì Lâm qua.”
“Hà Trinh An, cô không nên ép tôi!” Tô Long Chiểu đi tới kéo cô.
Nhưng Hà Trinh An đã chuẩn bị từ lâu, cô đập mạnh chiếc túi trên tay vào khuôn mặt tuấn tú của Tô Long Chiểu: “Tô Long Chiểu, rốt cuộc là ai đang ép buộc ai? Mười năm trước, anh đã tố cáo tôi, để tôi bị ngàn người chỉ trích. Mười năm sau, anh dùng dì Lâm ép tôi ngủ với anh, anh có xứng với mẹ của tôi không? Anh xứng với tình thương của mẹ tôi đối với anh à, xứng đáng để tôi gội gọi anh một tiếng anh Chiểu sao?”
Tô Long Chiểu đột nhiên sững sờ tại chỗ.
Đôi mắt đỏ ngầu của Hà Trinh An nhìn chằm chằm vào anh ta, cô giống như một con thú nhỏ tức giận.
Thật lâu sau, Tô Long Chiểu bước tới, vươn tay ôm lấy vai Hà Trinh An: “Rốt cuộc em vẫn không muốn ngủ với anh. Anh không hiểu vì sao, tại sao những người đàn ông khác có thể, mà anh lại không thể?”
Nhìn dáng vẻ cố chấp của anh ta, Hà Trinh An cũng không phản bác, cô chỉ bình tĩnh hỏi: “Anh biết tôi qua lại với người đàn ông khác khi nào?”
Tô Long Chiểu không muốn nhắc tới chủ đề này, anh siết chặt vai Hà Trinh An, hai tay thô bạo: “Hừ, cô đừng tưởng rằng tôi không biết cô đang làm gì? Mùa đông năm đó tôi về quê tìm cô. Cô cả đêm không về, tôi tìm cô mòn mỏi như sắp phát điên, cuối cùng Hà Xuyên Khanh nói cho tôi biết, cô qua đêm ở trong sơn động với người đàn ông khác hoang dâm, khi tôi chạy đến đã nhìn thấy cô ngủ cùng hắn!”
Hà Trinh An rốt cuộc cũng biết nguyên nhân, vì sao anh nhất định cho rằng cô là người trăng hoa, mùa đông năm đó cô từng cứu một người đàn ông trong gió tuyết ngập trời.
Người đàn ông hôn mê, đường đi bị tuyết dày chặn lại, cô không thể về nhà nên đã đưa người đàn ông hôn mê vào hang qua đêm.
Hóa ra là như thế này, Hà Xuyên Khanh nói rằng cô đã qua đêm với người đàn ông đó và anh ta đã tin điều đó.
“Ha ha ha...” Hà Trinh An đột nhiên bật cười, cô sắp cười ra nước mắt.
“Cô cười cái gì vậy?” Tô Long Chiểu hỏi.
Hà Trinh An dùng sức đẩy anh ta ra, sau đó cầm túi trên thảm lên: “Không có chuyện gì, tôi vẫn giữ lời nói như vậy, giao dì Lâm cho tôi, tôi mới cùng anh giao dịch, anh suy nghĩ một chút đi.”
Hà Trinh An rời đi.
Trở lại vườn Minh Lan, Diệp Mai Linh trực tiếp chửi Tô Long Chiểu là ngu ngốc trên Zalo: “Khi đó cô bao nhiêu tuổi, tại sao những người này lại bẩn thỉu như vậy, nhưng Trinh An, cậu có nhớ người đàn ông mà cậu đã cứu không?”
Dì Lâm luôn gọi mẹ của Hà Trinh An là cô chủ và Hà Trinh An là cô chủ nhỏ. Đã mười năm trôi qua, Hà Trinh An đã lớn nhưng dì Lâm vẫn gọi cô là cô chủ nhỏ.
Đôi mắt của Hà Trinh An lập tức đỏ lên, tất cả mọi người đều thay đổi, nhưng dì Lâm, người luôn yêu thương cô vẫn không thay đổi một chút nào: “Alô, dì Lâm, là con, là con.”
“Cô chủ nhỏ, thật sự là cô sao? Khụ khụ khụ khụ...” Dì Lâm ở đầu dây bên kia bắt đầu ho khan kịch liệt.
Hà Trinh An ngay lập tức biết rằng sức khỏe của dì Lâm đã giảm sút nghiêm trọng trong những năm gần đây, gần như sắp không trụ được nữa rồi.
Cô lo lắng nắm chặt điện thoại: “Dì Lâm, dì...”
Tô Long Chiểu trực tiếp cướp lấy điện thoại cúp máy: “Có phải đã xác định là tôi không có nói dối cô rồi đúng không.”
Nói xong Tô Long Chiểu bước đến gần Hà Trinh An, từng bước ép sát.
Hà Trinh An lùi lại một bước: “Anh đừng qua đây, chúng ta đã giao dịch với nhau, anh giao dì Lâm cho tôi, tôi sẽ ngủ với anh.”
Tô Long Chiểu cau mày, mặt mày tối sầm lại: “Hà Trinh An, cô còn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình sao, bây giờ cô cầu xin tôi giao dì Lâm cho cô!”
“Tô Long Chiểu, anh mới là người chưa hiểu rõ sự tình, hiện tại là anh cầu xin tôi ngủ cùng với anh!”
“Hà Trinh An, cô lấy tự tin ở đâu ra vậy?”
Hà Trinh An chế nhạo: “Tối hôm qua anh ngủ với Hà Xuyên Khanh, nhưng là đêm khuya anh gọi điện thoại cho tôi, kêu tôi tối nay đến đây với anh. Vẻ mặt ham muốn và bất mãn của anh là sự tự tin lớn nhất của tôi.”
Tô Long Chiểu nhanh chóng mím môi mỏng thành một đường vòng cung lạnh lùng.
Hà Trinh An cầm lấy chiếc túi rồi chuẩn bị rời đi: “Hôm nay cứ như vậy đi. Chúng ta sẽ giao dịch khi anh đưa dì Lâm qua.”
“Hà Trinh An, cô không nên ép tôi!” Tô Long Chiểu đi tới kéo cô.
Nhưng Hà Trinh An đã chuẩn bị từ lâu, cô đập mạnh chiếc túi trên tay vào khuôn mặt tuấn tú của Tô Long Chiểu: “Tô Long Chiểu, rốt cuộc là ai đang ép buộc ai? Mười năm trước, anh đã tố cáo tôi, để tôi bị ngàn người chỉ trích. Mười năm sau, anh dùng dì Lâm ép tôi ngủ với anh, anh có xứng với mẹ của tôi không? Anh xứng với tình thương của mẹ tôi đối với anh à, xứng đáng để tôi gội gọi anh một tiếng anh Chiểu sao?”
Tô Long Chiểu đột nhiên sững sờ tại chỗ.
Đôi mắt đỏ ngầu của Hà Trinh An nhìn chằm chằm vào anh ta, cô giống như một con thú nhỏ tức giận.
Thật lâu sau, Tô Long Chiểu bước tới, vươn tay ôm lấy vai Hà Trinh An: “Rốt cuộc em vẫn không muốn ngủ với anh. Anh không hiểu vì sao, tại sao những người đàn ông khác có thể, mà anh lại không thể?”
Nhìn dáng vẻ cố chấp của anh ta, Hà Trinh An cũng không phản bác, cô chỉ bình tĩnh hỏi: “Anh biết tôi qua lại với người đàn ông khác khi nào?”
Tô Long Chiểu không muốn nhắc tới chủ đề này, anh siết chặt vai Hà Trinh An, hai tay thô bạo: “Hừ, cô đừng tưởng rằng tôi không biết cô đang làm gì? Mùa đông năm đó tôi về quê tìm cô. Cô cả đêm không về, tôi tìm cô mòn mỏi như sắp phát điên, cuối cùng Hà Xuyên Khanh nói cho tôi biết, cô qua đêm ở trong sơn động với người đàn ông khác hoang dâm, khi tôi chạy đến đã nhìn thấy cô ngủ cùng hắn!”
Hà Trinh An rốt cuộc cũng biết nguyên nhân, vì sao anh nhất định cho rằng cô là người trăng hoa, mùa đông năm đó cô từng cứu một người đàn ông trong gió tuyết ngập trời.
Người đàn ông hôn mê, đường đi bị tuyết dày chặn lại, cô không thể về nhà nên đã đưa người đàn ông hôn mê vào hang qua đêm.
Hóa ra là như thế này, Hà Xuyên Khanh nói rằng cô đã qua đêm với người đàn ông đó và anh ta đã tin điều đó.
“Ha ha ha...” Hà Trinh An đột nhiên bật cười, cô sắp cười ra nước mắt.
“Cô cười cái gì vậy?” Tô Long Chiểu hỏi.
Hà Trinh An dùng sức đẩy anh ta ra, sau đó cầm túi trên thảm lên: “Không có chuyện gì, tôi vẫn giữ lời nói như vậy, giao dì Lâm cho tôi, tôi mới cùng anh giao dịch, anh suy nghĩ một chút đi.”
Hà Trinh An rời đi.
Trở lại vườn Minh Lan, Diệp Mai Linh trực tiếp chửi Tô Long Chiểu là ngu ngốc trên Zalo: “Khi đó cô bao nhiêu tuổi, tại sao những người này lại bẩn thỉu như vậy, nhưng Trinh An, cậu có nhớ người đàn ông mà cậu đã cứu không?”
Bình luận facebook