0
Gọi nhầm điện thoại nhặt được anh bạn trai “như ý”.
Lúc gọi điện thoại cho bố tôi đã gọi nhầm cho người khác, sau khi đầu bên kia nghe máy tôi mới mơ mơ hồ hồ gọi một tiếng bố ơi.
Bên kia im lặng hai giây rồi sau đó nói: “Tôi không già đến thế đâu, em có thể gọi tôi là anh.”
Sau đó…
Không lâu sau, anh đã trở thành bạn trai của tôi.
1
Tôi thất tình rồi.
Hai chúng tôi quen nhau được một năm, trong một năm ấy tôi bằng lòng bỏ ra tất cả nhưng kết quả tôi nhận được lại là mấy cái sừng trên đầu.
Tôi không nuốt trôi cục tức này nhưng cũng không muốn dây dưa với tên khốn kia thêm nữa. Thế là ngay buổi tối hôm thất tình ấy tôi đã ngồi uống rư.ợu một mình say mèm ở trong một quán ăn nhỏ.
Một cốc rư.ợu trắng, năm chai bia đã là quá đủ với tôi rồi.
Tôi gạt đi nước mắt trên mặt mình rồi loạng choạng đi tính tiền.
Kết quả sau khi vất vả lắm mới cầm chắc được điện thoại chuẩn bị quét mã tính tiền thì màn hình điện thoại chớp một cái…
Rồi sập nguồn luôn.
Bên trong quán ăn nhỏ không có sạc dự phòng, cũng không có sạc Iphone. Hết cách tôi đành gọi cho bố xin giúp đỡ.
Tôi mượn điện thoại của chủ quán, lẩm nhẩm số điện thoại của bố mình một lượt rồi sau đó mới bấm một dãy số.
“Tút tút…”
Điện thoại kêu lên hai tiếng thì đầu bên kia bắt máy.
“Bố ơi.”
Tôi khàn giọng nói một tiếng, đang lúc muốn khóc lóc nói mình xui xẻo với bố thì đối phương im lặng hai giây rồi bật cười: “Tôi không già đến thế đâu, em có thể gọi tôi là anh.”
Anh ư?
Tôi nắm chặt điện thoại trong tay rồi ngẩn người ra, sau đó mới từ từ tỉnh lại từ trong men say.
Tôi gọi nhầm số rồi ư?
Tôi nhỏ giọng nói xin lỗi rồi vội vội vàng vàng cúp máy. Đọc thầm lại số điện thoại của bố hai lần tôi lại bấm máy gọi tiếp.
Kết quả mấy giây sau giọng nói ẩn chứa ý cười ấy lại văng vẳng bên tai tôi, khá dễ nghe.
“Nhóc con, em lại gọi nhầm nữa rồi.”
“...”
Tôi nắm chặt điện thoại một lúc lâu rồi nghẹn ngào nói: “Em quên mất số của bố rồi.”
Dường như đối phương đang mỉm cười, sau đó anh khẽ hỏi tôi: “Còn số của mẹ em thì sao?”
“Em không có mẹ.”
Tôi lại càng nghẹn ngào ghê hơn.
Đúng là tôi không có mẹ, hồi tôi lên năm mẹ đã vứt bỏ tôi và bố để chạy theo người đàn ông khác rồi, từ đó đến nay bặt vô âm tín.
Đối phương im lặng một lúc sau đó mới hỏi: “Em sống ở thành phố An hả?”
Tôi vội vàng gật đầu: “Vâng ạ.”
“Em sống ở khu nào?”
Tôi ngoan ngoãn trả lời: “Khu Cao Tân ạ.”
“Địa chỉ.”
Tôi đau đầu lắm thế là tôi đã đưa điện thoại cho chủ quán, sau khi chủ quán nói địa chỉ cho anh biết xong thì đưa lại điện thoại cho tôi.
Tôi ngơ ngác cầm lấy điện thoại, giọng nói dễ nghe kia lại vang lên bên tai: “Coi như hôm nay em may mắn, vừa hay tôi cũng đang ăn cơm ở gần đó.”
Nói xong anh lại nói tiếp: “Nhóc con, em ở đó đợi một lát, tôi tới ngay đây.”
Rồi anh tắt máy luôn.
Tôi mơ mơ màng màng nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu rồi lẩm bẩm: “Anh mới là nhóc con ấy.”
Tối cúi đầu nhìn ngực mình rồi dùng tay ra dấu: “Rõ ràng là chẳng hề nhỏ mà.”
Tôi trả lại điện thoại cho chủ quán rồi chống cằm ngồi xổm trước cửa quán đợi anh.
Có thể là do uống rư.ợu say còn ngồi hóng gió lạnh nên đầu tôi càng choáng váng hơn. Tôi tựa đầu vào cánh cửa thủy tinh, có mấy lần suýt chút nữa tôi đã ngủ quên mất, và cho đến khi…
Một lúc lâu sau, có một người đi đến trước mặt tôi rồi cười nói:
“Em là nhóc con ư?”
Tôi choáng váng ngẩng đầu lên nhìn chàng trai đang đứng trước mặt mình. Anh chống hai tay lên đầu gối rồi cúi người nhìn tôi.
Sau khi ngẩn ngơ mấy giây tôi mới kịp phản ứng lại: “Anh chính là người giả làm bố em ư?”
Anh sửng sốt rồi sau đó dở khóc dở cười nói: “Cứ coi như là thế đi.”
Nói xong anh lại hỏi tôi: “Em thanh toán chưa?”
Tôi lắc đầu nói: “Chưa ạ, điện thoại của em hết pin rồi.”
Người đàn ông này đúng là hào phóng, anh đi thẳng tới quầy thu ngân thanh toán cho tôi rồi sau đó xoay người đi tới.
Sau khi nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt anh mới cười nói: “Nghe giọng của em tôi còn tưởng em là trẻ vị thành niên cơ.”
Tôi ưỡn ngực, nói có sách mách có chứng: “Em không còn nhỏ nữa.”
Đột nhiên sau lưng có tiếng cười phá lên. Tôi nhíu mày ngoảnh đầu lại nhìn thì mới nhận ra, thì ra người đàn ông này không tới đây một mình, mấy người bạn của anh đang đứng chờ ở ngoài cửa quán.
Lúc này mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi.
Cơn gió thổi qua, men say trong nháy mắt cũng bay hơn một nửa.
Tôi đỏ mặt, hai tay vô thức che trước ngực, lúc nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: “Ý… ý của em là tuổi tác.”
“Ừ.”
Người đàn ông mỉm cười đáp một tiếng. Anh đi đến bên tôi cởi áo khoác của mình ra khoác lên người tôi rồi nói: “Đi thôi, tôi đưa em về nhà.”
Tôi nắm chặt lấy áo khoác khoác trên vai, đi theo sau anh. Tôi nghe thấy đám bạn anh đứng ở ngoài cửa gọi tôi là “chị dâu” gì đó.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh đã mỉm cười trách mắng: “Thôi đi, các cậu không thấy người ta vẫn còn là một cô nhóc hay sao?”
Tôi không chịu thua ưỡn ngực lên, anh nhìn tôi rồi sửa lời: “Không phải, là nhóc lớn mới đúng.”
Tôi, sau khi bị men say xâm lấn đầu óc, thỏa mãn gật đầu. Hoàn toàn không để ý đến chuyện trong lúc vô tình mình đã bị chịu thiệt bởi câu nói “nhóc lớn” này của anh.
Không thể không nói tính cảnh giác của “sâu rư.ợu”thấp cực kỳ. Màn đêm buông xuống, tôi thật sự đi theo mấy người đàn ông xa lạ kia rồi.
Cũng may quán ăn kia gần ngay nhà tôi, đi bộ khoảng mười phút là về tới nhà rồi.
Thế nhưng, sau mười mấy phút đi bộ tôi đã xảy ra một sự cố nhỏ.
Tửu lượng của tôi bình thường, hôm nay tôi say thật rồi. Cho dù tôi đã cố gắng đi thẳng nhất có thể rồi nhưng lúc đi vẫn chân nam đá chân xiêu.
Sau đó tôi không cẩn thận cắm đầu vào bụi cỏ ven đường rồi bị trẹo chân.
Người đàn ông vội vàng kéo tôi dậy, anh ngồi xổm xuống nhìn cổ chân tôi bằng vẻ mặt bất đắc dĩ, anh hơi nhướng mày lên rồi thở dài thườn thượt.
Tôi nhìn theo ánh mắt của anh thì mới nhận ra cổ chân mình sưng lên rồi.
Đi cũng không đi nổi nữa, vừa chạm vào chân phải là đau nhói. Tôi giơ tay xoa xoa cổ chân, đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh.
Sau đó trước mặt tối sầm lại.
Người đàn ông ngồi xổm trước mặt tôi che khuất ánh sáng tỏa ra từ đèn đường, sau đó giọng nói của anh lại vang lên bên tai tôi, cũng dễ nghe y như trong điện thoại vậy.
“Lên đi, tôi cõng em về nhà.”
Tôi còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng anh thở dài: “Đúng là nhóc con mà, đi bộ thôi cũng ngã vào bụi cỏ được.”
“...”
2
Có lẽ là do say rư.ợu.
Dưới ánh đèn đường, xung quanh ầm ĩ vô cùng nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng trái tim đập trong lồng ngực.
Thình thịch.
Tôi nuốt nước bọt, cảnh tượng này giống trong phim thần tượng biết bao.
Sau khi say rư.ợu gặp được hoàng tử của đời mình. Cuối cùng thì tôi cũng có được một chuyện tình ngọt ngào rồi sao.
Tôi cố gắng kìm nén sự rung động trong lòng xuống rồi giả vờ thẹn thùng, không hề khách khí mà nhào lên lưng anh.
Sau đó…
Tôi ngã nhào xuống đất.
Có tiếng cười khe khẽ từ trên đỉnh đầu vọng xuống, nhưng lại được kìm nén rất nhanh. Sau đó anh nắm lấy cổ tay tôi rồi cẩn thận đỡ tôi dậy.
Người đàn ông cúi đầu xuống nhìn tôi, ánh mắt của anh sáng lấp lánh: "Lần sau em đừng ra ngoài uống rư.ợu một mình nữa, nhất là buổi tối quá nguy hiểm."
Mấy người bạn của anh đứng ở bên cạnh cười phá lên: "Thôi đi, cậu mới là người nguy hiểm nhất đấy."
Anh lườm bọn họ một cái, sau đó anh lại cúi người xuống trước mặt tôi, vỗ lên vai mình ý bảo tôi leo lên đi.
Nhờ có hơi men, lá gan của tôi cũng lớn hơn. Tôi leo thẳng lên lưng anh.
Vào khoảnh khắc tôi leo lên lưng anh, anh hô lên một tiếng rồi chậm rãi bước lên phía trước.
"Nhóc con, trông em gầy gầy như thế mà cũng nặng ghê nhỉ."
Tôi nghe anh nói thế thì ngượng ngùng, nhưng cũng không muốn thừa nhận rằng mình béo, tôi mượn rư.ợu phản bác: "Có thể là vì dáng người em đẹp."
"Khụ..."
Chàng trai đang cõng tôi không phản ứng gì cả nhưng mấy người bạn đi bên cạnh anh lại cười như được mùa.
Tôi không thèm để ý đến bọn họ mà chỉ chuyên chú nằm trên lưng anh ra lệnh, quẹo trái quẹo phải rồi lại quẹo trái....
Sau mười mấy phút, mấy người chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau rồi nhìn ngõ cụt trước mặt.
Nhìn thấy con ngõ tối đen như mực ngay trước mặt mình tôi ngượng ngùng cười một tiếng rồi lớn tiếng nói: “Em nhầm rồi… quẹo phải mới đúng.”
Người đàn ông nhíu chặt mày lại, anh cõng tôi ra khỏi ngõ cụt trước rồi mới lên tiếng: “Em chỉ cần nói tên khu chung cư em ở thôi, tôi sẽ tự tìm.”
Tôi nhíu mày ngẫm nghĩ, con người của tôi ấy mà, đặc điểm lớn nhất sau khi uống rư.ợu say chính là IQ chạm đáy, khả năng ghi nhớ cũng chạm đáy nốt.
Suy nghĩ một lúc, tôi mếu máo nói: “Em quên rồi…”
Người đàn ông bất lực nói: “Tôi rất rành chỗ này, em cố nhớ lại thử xem, nhớ hai chữ thôi tôi cũng tìm được.”
Thế là tôi nằm bò trên lưng anh rồi thật sự nhớ ra mấy chữ.
“Khu đô thị.”
“...”
Người đàn ông bất lực thật rồi, còn mấy người bạn đứng bên cạnh anh thì cười không ngậm miệng lại được, bọn họ vừa cười vừa khoanh tay chờ xem kịch hay.
Anh giơ tay lên xoa xoa ấn đường: “Này nhóc con, ở đây có khu đô thị Cẩm Giang, Khánh Hoa, còn có cả Hy Địa nữa, nhà em ở khu đô thị nào?”
Tôi choáng váng đầu óc. Nhất là khi nghe thấy tên mấy khu đô thị anh nói, tôi lại càng thấy tức ngực hơn, vừa định lên tiếng thì đã không nhịn được nữa mà nôn hết lên người anh.
“Ọe.”
Thời gian như đóng băng lại.
Tôi nằm gục trên lưng, bên tai là tiếng thét của anh.
Sau khi nôn xong tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi nhưng đầu vẫn còn váng lắm.
Lúc tỉnh dậy tôi phát hiện ra mình đang nằm trong đồn cả.nh s.át.
Sau cơn say, đầu tôi đau như búa bổ.
Tôi ngồi dậy day day cái trán rồi đưa mắt nhìn xung quanh, hóa ra tôi đang nằm trên chiếc ghế sô pha trong văn phòng của bố.
Bố tôi là phó cục trưởng sở cả.nh s.át nên có văn phòng riêng.
Lúc này bố tôi đang ngồi nói chuyện với người khác ở trong phòng, đối diện ông là một người đàn ông tóc ngắn, anh ngồi xoay lưng lại với tôi nên tôi không nhìn thấy được gương mặt của anh.
“Bố ơi…”
Tôi yếu ớt gọi một tiếng, có chút chột dạ.
Uống rư.ợu say khướt, cả đêm không về nhà, thậm chí tôi còn không biết tại sao mình lại chạy tới văn phòng của bố nữa.
Thể nào tôi cũng bị bố mắng cho to đầu.
Nghe thấy tiếng của tôi bố tôi quay đầu nhìn sang, ông đang mỉm cười rạng rỡ nhưng khi ngoảnh đầu lại nhìn tôi thì nụ cười ấy đã tan thành mây khói trong chớp mắt.
Bố tôi sầm mặt lại rồi nghiêm giọng: “Con xem con kìa, may là hôm qua có Hứa Diên nếu không không biết giờ này con đang ngủ ở đầu đường xó chợ nào rồi.”
Hứa Diên ư?
Tôi ngẩn người ra hai giây, gãi gãi đầu rồi nói: “Hứa Diên là ai ạ?”
Tôi vừa mới nói xong thì người đàn ông mặc đồng phục cả.nh s.át ngồi đối diện với bố tôi quay người lại.
Gương mặt đẹp trai cùng với nụ cười bên khóe môi, sao tôi trông anh quen quen nhỉ.
Tôi chớp chớp mắt nhìn anh một lúc, cuối cùng cũng có phản ứng: “Anh là người đã giả làm bố em.”
“...”
Hứa Diên ngạc nhiên trước câu nói này của tôi, anh im lặng một lúc rồi mới lên tiếng phản bác lại: “Là em gọi nhầm cho tôi trước rồi gọi tôi là bố mà.”
Nói xong anh quay sang nhìn bố tôi: “Phó cục trưởng, cháu vô can.”
Bố tôi gật đầu, nhưng mà vẻ mặt của ông lại có chút gì đó kỳ quái.
Không đúng.
Tôi đứng dậy, càng nhìn vẻ mặt của bố tôi càng cảm thấy có cái gì đó sai sai, quả nhiên…
Thấy tôi đi tới, bố tôi đã trở nên nghiêm túc hơn, ông nói: “Bố còn có việc phải đi ra ngoài, hai đứa ở lại nói chuyện với nhau nhé.”
Nói xong bố tôi đứng lên luôn, lúc đi ngang qua người tôi ông còn vỗ vai tôi và nói: “Con phải cảm ơn người ta tử tế đấy. Hôm qua con còn nôn cả ra người Tiểu Hứa nữa, là nó đã đưa con tới sở cả.nh s.át đấy.”
Nói xong bố tôi cũng không quay đầu lại mà đi luôn.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng bị đóng lại ngăn cách chúng tôi ở trong phòng làm việc.
Bầu không khí trở nên rất lúng túng.
Bố tôi thật là, ý định của bố còn có thể rõ ràng hơn nữa được không, chỉ thiếu điều tr.ói hai chúng tôi lại với nhau thôi.
Đợi đã…
Hứa Diên ư?
Tôi đã bảo mà, sao cái tên này lại quen thế chứ. Bắt đầu từ tháng trước bố tôi đã không ngừng nhắc đến cái tên này trước mặt tôi rồi.
Hơn nữa ông không chỉ nhắc tới một lần thôi đâu, mà ông còn muốn làm mối tôi với chàng trai xuất thân từ một gia đình tốt trong lời ông nữa.
Bố tôi nói, bạn trai cũ của tôi không phải là một kẻ tốt đẹp gì cả.
Quả nhiên, mắt nhìn người của cả.nh s.át nhân dân là tinh tường nhất.
Lúc tôi đang suy nghĩ viển vông, trong lúc vô thức ngẩng đầu lên nhìn thì chạm phải ánh mắt của Hứa Diên.
Trái tim chợt thắt lại.
Tôi ngượng ngùng nở một nụ cười rồi hỏi anh: “Hôm qua…”
Hứa Diên tựa lưng vào ghế rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Hôm qua sau khi em nôn hết lên người tôi thì ngủ luôn. Tôi không biết địa chỉ nhà em, hết cách nên chỉ đành đưa em về sở cả.nh s.át.”
“Có điều thật không ngờ em lại là con gái của chú Lý.”
Nói rồi Hứa Diên mỉm cười, vẻ mặt của anh rất thản nhiên, trông không hề có ý định muốn trả th.ù tôi gì cả.
Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nghe thấy anh hỏi mình: “Sao lúc trước tôi chưa từng gặp em nhỉ?”
“Em học đại học thành phố khác, năm nay em vừa mới tốt nghiệp về nhà nên có thể là mọi người chưa từng gặp em.”
Hứa Diên gật đầu, tỏ ý đã hiểu: “Thảo nào hôm qua em lại gọi nhầm số, sim của mọi người đều được sở cả.nh s.át phát cho. Số điện thoại của tôi và chú Lý chỉ khác nhau một chữ số, của ông ấy là 3806 còn của tôi là 3809.”
Tôi gật đầu: “Là thế ạ, em thật lòng xin lỗi anh chuyện tối qua.”
Nói xong tôi chậm rãi đi ra phía cửa rồi khách sáo nói: “Để hôm nào em mời anh ăn cơm nhé, coi như là để nhận lỗi với anh.”
Ban đầu tôi định đi trước rồi mới nói sau cơ, vì dù sao thì bầu không khí lúc này cũng khá lúng túng, còn về số tiền tôi nợ anh cứ để bố tôi trả là được rồi.
Sau đó…
Tôi vừa mới đi được hai bước thì đột nhiên bị anh kéo cổ áo lại, giọng nói của anh văng vẳng bên tai: “Này nhóc con, em còn chưa trả tiền với giặt sạch quần áo cho tôi đâu, định chạy đi đâu?”
Bình luận facebook