4
Tôi cầm cốc nước ép lên rồi uống một ngụm, vị ngọt ở đầu lưỡi lan đến tận tim.
Đúng là nước trái cây ngon hơn rư.ợu thật.
Trong bữa tiệc.
Những anh chàng cả.nh s.át trẻ tuổi kia uống nhiệt tình lắm luôn, nhất là cậu chàng bị người yêu cắm sừng kia. Đầu tiên là cậu ta khóc lóc, nước mắt với nước mũi hòa chung với nhau chảy ròng ròng. Sau đó s.ay quá, đột nhiên cậu ta lau hết nước mũi đi, ôm chầm lấy anh đẹp trai ở bên cạnh mình rồi lắp bắp:
“Này người anh em, coi như là tôi… tôi đã sáng mắt ra rồi. Bạn gái gì chứ, sau này… cmn *tôi sẽ không coi trọng vấn đề gi.ới tí.nh như thế nữa đâu.”
(*) Kiểu như thích thì là thích ấy, quan tâm nhiều đến vấn đề khác làm gì.
Bàn tay đang cầm ly nước của tôi cứng đờ giữa không trung, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng về phía bọn họ. Là một hủ nữ lão làng tôi đã nhạy bén phát hiện ra…
Hình như trong lời nói của cậu ta có cái gì đó không đúng nhé.
Nhìn thêm chút nữa, hình như cậu cả.nh s.át đẹp trai bị người kia ôm lấy cũng đã s.ay mèm rồi, gương mặt của cậu ta lúc này đỏ bừng lên.
Trên bàn ăn mọi người đều đang rất ồn ào náo nhiệt. Không một ai để ý đến chuyện này cả, nhưng mà…
Tôi vẫn nhận ra được một chút hy vọng trong đôi mắt của cậu cả.nh s.át bị ôm lấy kia.
Khi tôi đang nhìn bọn họ đến ngây người thì Hứa Diên lại rót thêm sữa vào trong ly nước rỗng ở trước mặt tôi.
Giọng nói của Hứa Diên lại vang vọng bên tai tôi một lần nữa: “Em đừng hóng chuyện nữa, uống chút sữa đi.”
Câu nói này vốn chẳng có gì cả, lúc tôi đang định nói cảm ơn với anh thì lại nghe thấy anh nói tiếp.
“Uống sữa bổ não.”
Uống sữa bổ não ư?
Câu này hơi kh.inh th.ường người khác rồi đấy nhé.
Tôi xoay xoay bàn lại, gắp một miếng thịt cừu bỏ vào trong bát của anh: “Anh ăn nhiều thịt vào, sau này dễ tán gái.”
Hứa Diên nhướng mày lên, vậy mà anh lại cúi đầu cắn một miếng thịt thật rồi sau đó anh nghiêm túc giải thích: “Thật ra tôi có thể vác được cả một con trâu đấy.”
Tôi gật đầu nói: “Thật ra em thuộc được số điện thoại nhưng mà lỡ tay.”
“...”
Sau khi ngượng ngùng trò chuyện với nhau hai câu, hai chúng tôi ăn ý không ai nói gì nữa, có người gọi anh uống rư.ợu nhưng Hứa Diên lại nhẹ nhàng từ chối:
“Mọi người uống đi.”
Nói xong không biết có phải là vô tình hay không mà Hứa Diên lại ngoảnh đầu sang nhìn tôi một cái rồi rất nhanh nhìn đi chỗ khác, anh nói: “Lát nữa tôi còn có nhi.ệm v.ụ nữa.”
“Nhi.ệm v.ụ ư?”
Có một người uống hơi quá chén lớn tiếng nói: “Dạo này đâu có nhi.ệm v.ụ gì đâu nhỉ? Đại ca muộn như thế này rồi mà anh còn nhi.ệm v.ụ gì nữa.”
Hứa Diên không nói, chàng trai bên cạnh nhanh tay gắp một miếng thịt cừu bỏ vào trong miệng rồi cười nói: “Cái này còn phải hỏi à, đại ca còn có việc quan trọng phải làm mà. Lát nữa anh ấy sẽ đưa công chúa nhỏ về nhà.”
“Công chúa nhỏ gì cơ, đó là em gái tốt của đại ca mà…”
Mọi người bắt đầu trêu đùa tôi và Hứa Diên, tuy rằng tôi biết bọn họ không có ý xấu gì cả nhưng nghe xong tôi vẫn đỏ bừng mặt lên.
Tôi mím môi rồi nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Hứa Diên.
Người đàn ông này.
Hứa Diên ngồi thẳng lưng, vẻ mặt anh nghiêm túc nhưng vành tai của anh đã đỏ hết cả lên rồi.
Có lẽ là Hứa Diên đã cảm nhận được ánh mắt của tôi, thế là anh nhíu mày lại hắng giọng nói: “Thôi được rồi, mọi người mau uống rư.ợu đi, ai mà sung sức quá không có việc gì làm thì sang kia hít đất năm mươi cái đi.”
Lời đội trưởng như mệnh lệnh, anh vừa nói xong là mọi người im bặt, không còn ồn ào nữa mà im lặng ngồi uống rư.ợu.
Nhân lúc mọi người không để ý đến tôi đã quay sang nhìn Hứa Diên. Tôi thấy anh nhìn mọi người một lượt rồi thở phào nhẹ nhõm một cái.
Mấy phút sau.
Hứa Diên cầm cốc nước hoa quả lên uống một ngụm, sau đó đột nhiên anh quay sang hỏi tôi: “Bây giờ em không có bạn trai nhỉ?”
Tôi ngẩn người ra, trái tim đập loạn nhịp: “Không ạ.”
Tôi còn định hỏi ngược lại anh, lời đến đầu môi rồi nhưng không tài nào nói ra được.
Tôi không hỏi, Hứa Diên cũng không chủ động nói ra, anh bưng cốc nước trái cây lên rồi khẽ nói một câu: “Khéo thật đấy, tôi cũng không có?”
Tôi nhướng mày lên rồi hỏi: “Anh cũng không có bạn trai ạ?”
“Ý của tôi là tôi không có bạn gái, em đang nghĩ cái gì trong đầu đấy.”
Tuy cuộc trò chuyện này của chúng tôi có chút gì đó mập mờ nhưng vẫn được coi như là khá bình thường. Ngoài việc đỏ mặt, tim đập loạn nhịp ra thì tôi cũng không cảm thấy có cái gì khác cả, cho đến khi…
Lúc Hứa Diên đang nói chuyện tôi chợt nhận ra cả căn phòng im lặng như tờ, chỉ có thể nghe thấy tiếng của Hứa Diên và tôi thôi.
“Nhóc con, vậy em…”
Hứa Diên còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị tôi kéo lấy ống tay áo rồi. Hứa Diên giật mình, sau đó anh đã phản ứng lại rất nhanh.
Mọi người trong phòng đều đang im lặng nhìn chúng tôi, người nào người nấy cắn đầu đũa, cười ngả ngớn nghe lén chúng tôi nói chuyện.
“...”
Mặt tôi đỏ gay, tôi vội vàng đứng dậy nói: “Em đi vệ sinh một lát.”
Nói xong tôi cũng không đợi Hứa Diên phản ứng mà chạy vọt ra khỏi phòng riêng.
Tôi trốn ở trong nhà vệ sinh một lúc lâu, muốn rửa mặt bằng nước lạnh cho tỉnh táo nhưng lại sợ trôi mất lớp trang điểm. Cuối cùng tôi đã nằm bò bên bệ cửa sổ hóng gió, sau khi bình tĩnh lại tôi mới quay về phòng riêng.
Kết quả khi tôi vừa mới mở cửa ra thì đã bị dọa sợ hết hồn luôn rồi.
Một mình Hứa Diên ngồi ở đó.
Ở khoảng trống bên cạnh có bảy tám người đàn ông đang chen chen chúc chúc thở hổn hà hổn hển hít đất.
5
Tôi chưa từng thấy cảnh tượng như thế này bao giờ cả nên cứ do dự đứng im ngoài cửa, bây giờ đi vào cũng không được mà bỏ đi cũng không xong.
Hứa Diên ngẩng đầu lên nhìn tôi, anh vẫy vẫy tay: “Nhóc con, lại đây.”
Tôi đứng đực ra, thực tế là không có chỗ nào để đặt chân cả, bởi vì có một đám đàn ông đang hít đất ở đó.
Sau đó chàng trai ở gần tôi nhất ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi lẩm bẩm: “Chị dâu ơi, chị mau xin đội trưởng tha m.ạng cho chúng em đi mà, bọn em uống rư.ợu s.ay còn hít đất nữa thì sẽ nôn mất thôi.”
Tôi đỏ mặt, nhỏ giọng phủ nhận: “Tôi không phải là chị dâu của mọi người.”
Chàng trai cạn lời: “Nhưng đây không phải trọng điểm.”
Được rồi.
Tôi nhìn Hứa Diên rồi hỏi dò một câu: “Hay là… anh bảo bọn họ đừng hít đất nữa.”
Điều khiến tôi bất ngờ nhất chính là sau khi nghe thấy tôi nói như thế xong Hứa Diên đã không hề do dự mà vẫy tay về phía đám người kia rồi nói: “Các cậu quay về chỗ ngồi hết đi.”
Cứ thế này là xong ư.
Mọi người lồm ngồm bò dậy, bọn họ mỉm cười toe toét nói tiếng cảm ơn với tôi: “Cảm ơn chị dâu.”
“Chị dâu tốt quá.”
“...”
Đây chính là hương vị của “người phụ nữ của đại ca” trong phim điện ảnh sao?
Lúc sau mọi người cũng ăn uống no nê rồi, nói nói cười cười, không khí cũng dần trở nên hài hòa hơn rất nhiều.
Sau khi ăn uống xong Hứa Diên rất có trách nhiệm gọi xe cho mọi người, sau khi thu xếp ổn thỏa xong anh mới xoay người lại nhìn tôi.
Đang là cuối mùa hạ đầu mùa thu nên ban đêm hơi lạnh, tôi mặc váy ôm lấy hai cánh tay đứng một bên đợi anh.
Người đàn ông ngây ra một chút sau đó Hứa Diên chán nản xoa xoa ấn đường. Anh vội vội vàng vàng cởi áo khoác của mình ra rồi nhanh chóng đi tới trước mặt khoác áo lên người cho tôi.
“Xin lỗi em, vừa nãy tôi không để ý.”
Có lẽ là do áy náy nên lúc nói chuyện trông anh không được tự nhiên lắm mà sờ sờ sống mũi.
Trông anh thế này lại có chút đáng yêu.
“Không sao đâu ạ.” Tôi nắm chặt lấy áo khoác, ra vẻ rụt rè nói: “Vậy em về đây…”
“Tôi đưa em về…”
Nói xong Hứa Diên chỉ vào hàng xe ô tô đỗ bên cạnh rồi nói; “Nếu như để cho phó cục cả.nh s.át biết được chuyện tôi để con gái cưng của ông ấy đêm hôm về nhà một mình thì e là ngày mai ông ấy sẽ đánh chết tôi mất.”
“Ông ấy không đành lòng đâu.”
Tôi sờ sờ sống mũi, chua xót nói: “Anh không biết đấy thôi, người được ông ấy khen nhiều nhất ở nhà chính là anh đấy. Lúc nào ông cũng kể hết điểm tốt của anh cho em nghe, ông còn ước gì em có thể tìm được một người như anh làm...”
Nói đến đây đột nhiên tôi im bặt lại.
Tôi ngậm miệng lại, ngăn không cho hai chữ “con rể” được thốt ra.
Tôi thở dài thườn thượt tự mắng chính mình, đúng là lắm chuyện, nói chuyện thôi mà mày nói linh tinh cái gì vậy trời.
Hứa Diên và tôi sóng vai đi bên nhau, thấy tôi đột nhiên không nói nữa, anh ngoảnh đầu sang nhìn tôi: “Làm cái gì?”
Người đàn ông nhìn tôi cười tủm tỉm, biết rồi còn hỏi nữa.
Tôi mím môi rồi chuyển chủ đề: “Xe anh đỗ ở đâu vậy?”
“Ở đây.”
Hứa Diên chỉ tay sang bên cạnh, tôi ngoảnh mặt nhìn sang phía đó rồi đờ người ra luôn.
Người đàn ông này được lắm Maybach luôn.
Tôi nhìn chiếc xe hai giây rồi quay sang nhìn anh: "Anh... th.am ô à?"
Hứa Diên dở khóc dở cười, anh đưa tay lên sờ đầu tôi một cách rất tự nhiên, anh nói: "Em đang nghĩ cái gì vậy?"
Nói xong Hứ Diên rút tay về, anh đưa tôi vòng qua chiếc Maybach, sau đó chỉ vào chiếc xe điện đang đỗ cách đó không xa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, cũng may không phải là Maybach gì cả nếu không tôi thật sự sợ rằng mình đang trèo cao.
Bố tôi là một người đàn ông cổ hủ, tác phong liêm minh đã ăn sâu vào trong má.u của ông rồi. Thế nên dù cho ông cũng được coi là một người có chức có quyền nhưng từ trước tới nay ông chưa từng nhận h.ối lộ lần nào cả.
Tôi nghe nói bố tôi thường xuyên vì chuyện này mà bị người ta ch.èn é.p. Tuy gia đình tôi không đến nỗi khó khăn lắm nhưng mà cũng không quá dư giả. Nhiều nhất cũng chỉ nhỉnh hơn một gia đình bình thường thôi.
Hứa Diên lấy chìa khóa từ trong túi ra rồi ấn nút.
"Tít tít."
Chiếc xe điện kêu lên rồi mở khóa.
Hứa Diên thành thạo ngồi trên chiếc xe, anh lấy hai chiếc mũ bảo hiểm treo trên xe ra rồi đưa cho tôi một cái: "Đi thôi tôi đưa em về nhà."
Tôi ngoan ngoãn ngồi lên xe anh, bởi vì mặc váy nên tôi chỉ có thể ngồi nghiêng về một phía sau lưng anh. Hai tay không có chỗ để nên chỉ có thể nắm chặt lấy yên xe.
Sau khi đội mũ bảo hiểm vào xong, Hứa Diên quay đầu lại nhìn tôi rồi cười nói: "Nếu em sợ thì có thể nắm lấy áo tôi."
"Vâng ạ."
Tôi trả lời một tiếng rồi sau đó nắm lấy góc áo anh.
Không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, dường như tôi cảm thấy quần áo của anh đều có hơi ấm, nó mang theo nhiệt độ trên cơ thể anh.
Nghĩ thế xong tôi lại đỏ mặt.
Suốt cả chặng đường tôi đã định bắt chuyện với anh không biết bao nhiêu lần rồi nhưng lời nói đến đầu môi tôi lại dằn lòng nuốt xuống, tôi không biết phải nói thế nào cả.
Đi được nửa đường thì đột nhiên xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Lúc Hứa Diên đang chạy xe sát ven đường thì đột nhiên có một bạn nhỏ lao từ đường dành cho người đi bộ ra. Đó là một cậu bé khoảng năm sáu tuổi gì đó, cậu bé cũng không thèm nhìn xe cộ trên đường mà đã chạy ra rồi.
Cũng may Hứa Diên phản ứng nhanh, anh đã kịp thời phanh xe lại.
Tôi đâm rầm vào lưng anh theo quán tính, đôi tay đang nắm lấy góc áo của anh bỗng chốc biến thành ôm lấy eo anh.
Tôi thề động tác này của tôi chỉ là phản ứng có điều kiện thôi, chứ không hề có ý định sờ mó gì anh đâu.
Nhưng mà...
Tôi do dự một lúc, cũng không chịu buông tay ra. Cho đến khi Hứa Diên bắt đầu đi tiếp tôi mới tỏ ra như vừa để ý đến, ra vẻ ngạc nhiên thốt lên một câu rồi từ từ buông tay ra.
Tiếng của Hứa Diên từ đằng trước vọng tới, nó bay theo cơn gió lọt vào trong tai tôi, hình như trong đó còn mang theo cả ý cười nữa ấy.
"Em ôm lấy tôi đi, an toàn là trên hết."
"Ồ."
Tôi trả lời lại anh, đang lúc tôi định giả vờ từ chối Hứa Diên thì lại nghe thấy anh nói tiếp: "Em yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho ai biết chuyện em sờ mó tôi đâu."
"..."
Không biết có phải là do ảo giác của tôi hay không nhưng tôi luôn cảm thấy dường như con đường về nhà này đã trở nên dài dằng dẵng hơn rồi.
Ban đầu tôi còn tưởng mình nghĩ nhiều nhưng cho đến khi...
Một người đàn ông chạy bộ buổi tối dễ dàng chạy vượt qua người hai chúng tôi.
Lúc này một đứa thần kinh thô như tôi mới ý thức được chiếc xe này của Hứa Diên đang đi chậm như thế nào.
Hình như Hứa Diên cũng đã nhận ra, anh đưa tay sờ lên sống mũi rồi giải thích: "Ờ thì... xe của tôi hết điện rồi nên không đi được nhanh cho lắm."
"Vâng ạ."
Nhưng mà nếu như chiếc xe của Hứa Diên đã đi chậm như thế này rồi, tôi vẫn nên buông tay ra thì hơn nhỉ.
Tôi không thể không cảm thán một câu, vóc dáng của Hứa Diên thật sự rất tuyệt. Cách một lớp quần áo mà tôi cũng có thể cảm nhận được từng múi cơ bụng của anh.
6
Hứa Diên ngồi ở đằng trước nên không biết được rằng suốt cả đoạn đường sau đó mặt tôi vẫn đỏ bừng lên.
Sau khi tốt nghiệp đại học tôi vẫn thường hay nghĩ rằng thanh xuân của mình đã chấm dứt theo thời sinh viên rồi cơ nhưng khi tôi gặp được chàng trai tôi có cảm tình tôi vẫn sẽ đỏ mặt, tim đập thình thịch, tôi vẫn sẽ lo lắng như thế.
Bây giờ nghĩ lại thì mối tình đầu trong gần một năm kia của tôi đúng là có chút nực cười.
Là anh ta tiếp cận tôi trước, tôi và anh ta là bạn học suốt ba năm cấp ba. Anh ta cũng là người theo đuổi tôi cuồng nhiệt vào kỳ thực tập năm bốn của tôi. Hơn nữa anh ta còn liên lạc với rất nhiều bạn bè cũ nhờ tác hợp tôi và anh ta nữa.
Ngay từ ban đầu anh ta cũng biết tôi không có tình cảm gì với anh ta rồi nhưng anh ta vẫn thề thốt đủ đường với tôi rằng anh ta không quan tâm. Anh ta nói hãy cho anh ta thêm một chút thời gian nhất định anh ta sẽ khiến cho tôi thích anh ta.
Dần dần tôi cũng bị lay động nên mới quyết định thử một lần.
Trong suốt một năm yêu đương với nhau, nói thật tôi vẫn không có một chút rung động nào với anh ta cả nhưng tôi vẫn cố gắng làm tốt nghĩa vụ của một người bạn gái.
Lúc ra ngoài ăn cơm luôn là chia tiền, anh ta tặng quà cho tôi thì tôi cũng tặng lại quà cho anh ta. Anh ta bị bệnh tôi lặn lội về quê ở bên anh ta suốt một đêm. Tóm lại hồi còn yêu nhau tôi tự nhận thấy mình chưa làm điều gì có lỗi với anh ta cả.
Cuối cùng tình đầu của tôi lại kết thúc khi tôi nhìn thấy anh ta lên giường với người phụ nữ khác.
Điều may mắn duy nhất chính ta giữa hai chúng tôi vẫn chưa có gì cả. Một tuần sau khi chúng tôi xác nhận mối quan hệ anh ta đã tới thành phố tôi sống, thuê một phòng khách sạn ở gần ngay trường học của chúng tôi.
Tôi chỉ là tấm chiếu mới trong chuyện tình yêu thôi chứ tôi đâu có ngu. Thế nên tôi đã không gặp anh ta, từ chối lời mời gọi xấu xa này của anh ta.
"Niếp Niếp?"
Lúc tôi đang suy nghĩ vẩn vơ về chuyện trong quá khứ thì đột nhiên giọng nói của Hứa Diên vang lên bên tai tôi.
Tôi ngẩn người ra rồi dần dần hoàn hồn lại. Tôi ngẩng đầu lên nhìn Hứa Diên nhưng lại thấy anh đang nghiêng đầu nhìn tôi: "Tới nhà em rồi."
Tôi ngoảnh đầu đi, đã về đến nhà rồi à.
Khu đô thị Cẩm Giang.
Tôi mím môi rồi vội vàng nhảy xuống xe. Khi tôi đang định rút cánh tay đang ôm lấy eo của anh về thì không kìm lòng được mà bóp bóp cơ bụng anh một chút.
Bầu không khí trở lên rất lúng túng.
Hứa Diên cụp mắt xuống nhìn tôi, khóe môi anh cong cong, còn tôi thì mỉm cười rạng rỡ rồi tỏ vẻ bình tĩnh khen anh một câu: "Dáng người của anh không tồi đâu."
"Cảm ơn em đã khen nhé." Hứa Diên bình tĩnh trả lời lại tôi nhưng trong ánh mắt anh lại ánh lên nụ cười.
Tôi vẫy tay tạm biệt với anh nhưng lại kìm lòng không đặng mà hỏi: "Anh thích cười lắm hả?"
Tôi rất ít khi gặp được một chàng trai thích cười như anh?
Hứa Diên ngây người ra rồi sau đó anh lắc đầu: "Tôi không thích cười."
"Nhưng mà..."
Anh cố tình ngân giọng, dừng lại một lúc anh nói tiếp: "Nhưng cũng phải xem đối tượng đang ở cạnh tôi là ai nữa."
Câu nói này không khỏi khiến cho người ta phải suy nghĩ nhiều. Tôi mím môi, dù tiếng ồn ào từ xung quanh đang không ngừng vọng tới nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập loạn nhịp trong lồng ngực.
Thình thịch.
Tôi không dám ở lại đây với anh thêm nữa, tôi vẫy vẫy tay, vội vàng chào tạm biệt với anh rồi chạy nhanh vào trong khu chung cư.
Lần đầu tiên trong đời tôi nhận ra, không phải chỉ trong tiểu thuyết hay là phim truyền hình mới có chuyện hô hấp dồn dập khi đối diện với người khác giới hay là đầu óc trống rỗng cả.
Tôi bước đi trên đôi giày cao gót chạy như đi.ên lên tầng, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm được.
Tôi đưa tay sờ lên mặt mình, bỏng rát.
Đêm nay là một đêm yên giấc.
Bình luận facebook