6
Hôm sau thức giấc, vệ sinh cá nhân xong tôi lại tiếp tục hành trình đi tìm việc.
Sau khi tôi tốt nghiệp về nhà cũng gần được một tháng rồi mà công việc vẫn chưa đâu đến đâu cả. Một người vẫn luôn cổ hủ như bố tôi đã ngỏ lời muốn tìm cho tôi một công việc tốt nhưng đã bị tôi thẳng thừng từ chối rồi.
Có thể là do từ nhỏ chịu ảnh hưởng từ bố nên tôi vẫn luôn bài xích hành động "đi cửa sau" như thế này.
Nghỉ ngơi ở nhà khoảng nửa tháng, dạo gần đây tôi mới vội vàng đi tìm việc rồi gửi CV.
Buổi trưa khi đang tôi ngồi ăn cơm thì đột nhiên nhận được điện thoại từ bạn học cũ Tô San.
“Niếp Niếp ơi, hôm nay bọn mình họp lớp đó, cậu có muốn đi không?”
Tôi định từ chối theo bản năng, lý do thì vô cùng đơn giản…
Tôi không muốn gặp lại tên kh.ốn đã tặng cho tôi cặp sừng trên đầu kia nữa.
Nhưng khi tôi còn chưa kịp nói gì thì Tô San ở đầu bên kia đã đi nhanh nhảu nói: “Cậu yên tâm, Khương Nhất không tới đâu.”
Khương Nhất chính là tên bạn trai bắt cá hai tay kia của tôi.
Sau đó Tô San khuyên nhủ tôi một lúc lâu, tôi hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn đồng ý đi.
“Thôi được rồi, cậu nhắn tin thời gian địa điểm cho tớ.”
“Được, không gặp không về nhé.”
Sau khi cúp máy, tôi lại tiếp tục làm việc của mình. Tô San gửi tin nhắn cho tôi rất nhanh.
Nhưng mà kể ra cũng trùng hợp thật đấy, chỗ họp lớp lại ở ngay đối diện đồn cả.nh s.át nơi Hứa Diên làm việc.
Tôi nghĩ thầm trong đầu, sau khi họp lớp xong tôi có thể mượn cớ say rư.ợu để đi gặp anh rồi.
Hôm qua lúc ăn cơm, tôi nghe mấy người anh em của anh nói, mỗi tối sau khi tan làm Hứa Diên đều đi đến phòng tập ở gần đó để tập gym.
Trùng hợp là, phòng tập đó và chỗ chúng tôi họp lớp lại nằm trong cùng một trung tâm thương mại.
Bởi vì định tạo ra một cuộc gặp gỡ bất ngờ nên tôi đã đi thay quần áo và trang điểm xinh đẹp một chút.
Tôi không muốn làm cô nàng dẹo dẹo như hôm qua nữa nên là hôm nay tôi sẽ mặc một chiếc váy màu trắng, để thả mái tóc dài thẳng, và sẽ trang điểm theo hơi hướng trong trẻo, hoạt bát một chút.
Tôi đoán kiểu đàn ông trông thì chính trực nhưng hở một tí là đỏ mặt như Hứa Diên chắc là sẽ thích kiểu này.
Nhưng mà buổi tối khi tôi đến chỗ họp lớp tôi mới nhận ra một điều…
Tối nay tôi không còn tâm trạng tạo ra cuộc gặp gỡ tình cờ với Hứa Diên nữa, bởi vì Khương Nhất cũng tới họp lớp.
Anh ta không chỉ tới đây một mình mà còn dẫn theo cả bạn gái hiện tại tới nữa.
Do tắc đường nên tôi đến muộn. Vừa bước vào phòng riêng, đập ngay vào mắt tôi chính là hình ảnh Khương Nhất đang ôm một cô gái trông cực kỳ quen mắt ở trong lòng, bọn họ ngồi đối diện cửa ra vào.
Thế này chẳng phải là khinh người quá đáng sao? Nếu như anh ta dẫn theo người khác tới đây tôi cùng không chấp. Lúc đó khi tôi b.ắt gi.an hai người họ ở trên giường, tôi đã làm rùm beng lên vô cùng xấu hổ.
Tôi thật sự không hiểu hai người này đang nghĩ cái gì trong đầu nữa. Thế mà bọn họ còn dám vác bộ mặt dày không biết hổ này đi tham gia họp lớp nữa.
Cả căn phòng vốn đang ồn ào náo nhiệt nhưng vào khoảnh khắc tôi xuất hiện ở cửa thì đột nhiên im bặt lại, dường như ánh mắt của mọi người đều đang đổ dồn vào ba người chúng tôi vậy.
Tôi đứng đực ở cửa không biết phải làm thế nào.
Do dự mấy giây, tôi đã lên tiếng phá vỡ bầu không khí lúng túng này trước. Tôi mỉm cười cố tỏ ra bình tĩnh rồi bước vào trong: “Xin lỗi mọi người, hôm nay tắc đường quá nên tôi mới tới muộn.”
Nói xong tôi ngồi vào chỗ trống bên cạnh Tô San.
Nhưng trông vẻ mặt của Tô San rất khó coi, không chỉ có một mình cô ấy thôi đâu mà tôi còn láng máng cảm nhận được vẻ mặt của những người bạn cũ khi nhìn tôi cũng có chút gì đó kỳ lạ nữa.
Tôi nhíu mày lại rồi cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, cũng không thấy có gì đó không ổn nên không để ý lắm.
Mãi cho đến khi.
Sau khi uống được ba lần rư.ợu, cô bạn gái nhỏ của Khương Nhất muốn đi vệ sinh, cô ta cũng kéo theo anh ta đi cùng luôn.
Lúc này Triệu Khang đang ngồi bên cạnh Tô San cũng đã ngà ngà s.ay rồi, đột nhiên anh ta nói với tôi: “Lý Niếp Niếp tôi nói này, cậu cũng nên mời Khương Nhất uống một ly mới phải chứ…”
Tôi ngẩn người ra, thậm chí còn nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề rồi cơ.
“Tôi mời rư.ợu anh ta á? Tại sao tôi phải mời rư.ợu anh ta chứ.”
Cả căn phòng im lặng như tờ, tất cả mọi người đều chống cằm ngồi hóng chuyện vui.
Tô San lên tiếng hòa giải, cô ấy vỗ vỗ bàn rồi nói: “Triệu Khang, cậu uống say rồi phải không? Nào chúng ta cùng uống đi.”
Cô ấy vừa mới nói xong thì cũng có người lên tiếng phụ họa, muốn chuyển đề tài nhưng Triệu Khang cứ bám chặt lấy không buông.
“Lý Niếp Niếp, cậu nói thử xem ngày đó Khương Nhất theo đuổi được cậu cũng đâu dễ dàng gì, khụ… nếu như cậu không thích cậu ấy thì có thể chia tay trong hòa bình được mà, cớ sao cậu lại cắm sừng người ta.”
7
"..."
Tôi cắm sừng Khương Nhất ư?
Sau khi bình tĩnh lại tôi mới ngẩng đầu lên nhìn Triệu Khang rồi nói: “Khương Nhất nói với cậu thế à?”
Do uống rư.ợu nên mặt Triệu Khang đỏ bừng lên, cho dù mọi người xung quanh đều đang cố gắng hòa giải nhưng anh ta vẫn lớn tiếng nói.
“Vừa… vừa nãy lúc cậu chưa tới, chính Khương Nhất đã nói với chúng tôi thế.”
Nói xong Triệu Khang đưa mắt nhìn xung quanh một lượt: “Mọi người đều nghe thấy cả rồi.”
Một bàn đầy người lúc này im lặng như tờ, bầu không khí trở nên vô cùng lúng túng.
Mấy giây sau mới có người lên tiếng hòa giải: “Niếp Niếp, cậu đừng nghe Triệu Khang nói linh tinh, cậu ta uống say rồi nên mới nói thế thôi.”
Nhưng vẻ mặt của mọi người ở đây đã bán đứng họ hết rồi, Triệu Khang nói không sai, nhất định là Khương Nhất và cô bạn gái nhỏ của anh ta đã nói năng linh tinh gì đó với mọi người trước khi tôi tới đây rồi.
Kể ra cũng trùng hợp thật, cả căn phòng vốn đang im phăng phắc thì cánh cửa được người ta mở ra, Khương Nhất nắm tay bạn gái nhỏ của anh ta bước vào.
Tôi đứng dậy đi tới chắn trước mặt hai người bọn họ.
Khương Nhất nhìn tôi một cái rồi vô thức nhíu mày lại, với sự hiểu biết của tôi về anh ta thì trông anh ta có vẻ căng thẳng lắm.
“Nói chuyện đi.” Tôi khoanh tay nhìn anh ta: “Tôi nghe nói, anh bịa đặt nói tôi ngo.ại tì.nh hả?”
Khương Nhất càng nhíu chặt mày lại hơn, anh ta mím môi không nói gì.
Khương Nhất im lặng nhưng cô bạn gái nhỏ trong lòng anh ta đâu chịu ngồi yên, cô ta nói: “Sao nào, chúng tôi nói sai gì à? Lý Niếp Niếp, Khương Nhất đã phát hiện ra chuyện cô ngo.ại tì.nh trước khi hai người chia tay nhau rồi, vì muốn giữ thể diện cho cô nên anh ấy mới không nói ra thôi.”
Những lời cô ta nói khiến tôi phải bật cười, trích dẫn một câu thoại tương đối kinh điển đó chính là.
Tôi chưa từng thấy ai trơ trẽn đến mức này luôn.
“...”
Đôi mèo mả gà đồng này không chỉ ngo.ại tì.nh với nhau mà còn rất đường hoàng đi tham gia buổi hợp lớp, thậm chí bọn họ còn quay lại cắn ngược, dội hết nước bẩn lên đầu tôi nữa chứ.
Tôi và bạn gái nhỏ của Khương Nhất cãi nhau rùm beng lên. Sau đó Khương Nhất thương bạn gái nên đã đứng cùng một phe với cô ta. Hơn nữa trong lúc cãi nhau anh ta còn động tay động chân đẩy tôi nữa.
Trong lúc giằ.ng co với nhau, Khương Nhất ngăn tôi lại còn bạn gái của anh ta thì tá.t tôi một cái đau điếng.
Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Có thể là do uống rư.ợu, hơi men và cơn giận của tôi bốc lên tận đỉnh đầu, tôi cầm lấy chai rư.ợu ở đằng sau rồi giơ tay lên đ.ập thẳng vào đầu Khương Nhất.
Bộp một tiếng, chai rư.ợu vỡ nát.
Mọi người thét lên sợ hãi, m.áu của Khương Nhất chảy từ trán anh ta xuống, trông vô cùng chói mắt.
Cô bạn gái nhỏ của anh ta thét lên rồi sau đó gọi điện báo cả.nh s.át.
Cuộc họp lớp vốn đang vui vẻ nay lại vì cuộc cãi vã của ba chúng tôi mà bung bét hết cả.
Xui xẻo nhất chính là mười mấy phút sau ba người chúng tôi được đưa đến đồn cả.nh s.át ngay phía đối diện.
Ở cửa đồn cả.nh s.át.
Tôi và Hứa Diên mặc thường phục đang định tan làm bốn mắt chạm nhau, tôi ngượng ngùng quay đầu sang chỗ khác.
Quá trình hòa giải sau đó diễn ra khá thuận lợi, đôi mèo mả gà đồng kia đòi của tôi một khoản phí thuốc thang của tôi một chút ti.ền nhưng mà bọn họ cũng không được thoải mái quá đâu. Lúc hai người họ đang định rời khỏi đồn cả.nh s.át thì Khương Nhất lại bị Hứa Diên gọi lại.
Sau khi đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một lượt, Hứa Diên tỏ vẻ bừng tỉnh: “Bảo sao trông anh lại quen thế. Lúc trước khi tôi đi truy quét tệ nạn có bắt được mấy người, có anh trong đó đúng không?”
Khương Nhất hoảng sợ, lúng túng nói Hứa Diên nhận nhầm người rồi, sau đó anh ta cũng không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng ra khỏi đồn cả.nh s.át luôn.
Chỉ còn lại cô bạn gái nhỏ của anh ta vẫn đang đứng đực ở đó, bầu không khí như ngừng lại sau đó cô ta cũng nhấc chân đuổi theo sau.
Hứa Diên hài lòng t, có thể anh đang nghĩ mình đã thành công chọc tức hai người kia rồi nhưng mà….
Hứa Diên không biết được rằng câu nói vừa rồi của anh lại khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lúc trước ư?
Nếu là khi trước thì hồi đó tôi và anh ta còn chưa chia tay nhau mà. Xem ra lúc đó Khương Nhất không chỉ ngo.ại tì.nh một lần, sừng trên đầu tôi càng lúc càng nhiều rồi đây.
Càng nghĩ càng thấy tức chứ.
Trong đồn cả.nh s.át.
Tôi và Hứa Diên nhìn nhau rồi đột nhiên anh bật cười.
“Nhóc con, khá lắm.” Hứa Diên lắc đầu nhìn tôi rồi mỉm cười: “Em đ.ánh nhau cũng ghê đấy.”
Tôi mím môi, hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng giải thích.
“Anh ta là bạn trai cũ của em, cô gái đi bên cạnh anh ta chính là kẻ thứ ba. Rõ ràng ban đầu em là người b.ắt gi.an hai người bọn họ trên giường nhưng hôm nay trong buổi họp lớp bọn họ lại bịa chuyện nói em ngo.ại tì.nh.”
Hứa Diên im lặng không nói gì.
Im lặng một lúc, Hứa Diên cúi đầu xuống mắng một câu rồi sau đó anh nói: “Lần sau em còn gặp anh ta nữa thì gọi điện cho tôi.”
“Tại sao ạ?”
Không biết anh lấy đâu ra chai nước ép đưa cho tôi rồi thản nhiên nói: “Mấy chuyện động tay động chân như này sao để con gái làm được chứ.”
Tôi cầm lấy chai nước ép mới hiểu được ý anh nói.
Hứa Diên muốn nói cho tôi biết rằng, nếu như tôi còn gặp lại Khương Nhất nữa thì anh sẽ tới tẩn anh ta thay tôi.
Đúng là khéo ăn nói mà.
Thế nhưng….
Sau khi nghe được câu nói này tôi lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào, chuyện gì thế nhỉ?
Tôi mở chai nước ép ra uống thêm một ngụm nữa. Ờm, chắc là vị ngọt từ nước ép mà.
Tôi còn chưa kịp nuốt xuống thì có một người đàn ông rất quen, đầu hói, bụng bia đi từ trên tầng xuống.
“Bố ạ.”
Bố tôi ngẩng đầu lên nhìn tôi, lúc ông đang định lên tiếng thì bỗng nhìn thấy Hứa Diên đang đứng ở bên cạnh tôi, tự nhiên ông vui vẻ đến lạ.
Bố tôi chậm rãi đi tới, ông cũng chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái mà quay sang nói với Hứa Diên.
“Tiểu Diên à, hôm nay chú có chút việc, làm phiền cháu đưa Niếp Niếp đi ăn cơm cho chú nhé.”
Hứa Diên mỉm cười nhìn tôi rồi nói: “Vâng ạ, chú cứ yên tâm.”
Bố tôi gật đầu, ông chắp tay sau lưng rồi đi luôn. Có lẽ là do tâm trạng tốt, tôi còn nghe thấy bố tôi đang ngâm nga hát nữa.
“Đi thôi.” Hứa Diên cúi đầu nhìn tôi rồi nói: “Tối nay em muốn ăn gì?”
Tôi cầm chặt chai nước ép trong tay: “Anh mời em ạ?”
Hứa Diên cười cười nhìn tôi: “Nếu em muốn mời tôi tôi cũng không ngại.”
“Nhưng em ngại.”
Cuối cùng sau khi chọn tới chọn lui, tôi đã quyết định chọn một quán lẩu ở gần đó.
Hình như tôi đã từng nghe ai đó nói, nếu như bạn thích một người thì hãy mời người ta đi ăn lẩu. Lý do là gì tôi cũng không nhớ rõ nữa nhưng giờ đây nó có quan trọng không.
Quan trọng nhất là hình như tôi đã thích Hứa Diên mất rồi.
Thậm chí tôi còn đang nghĩ, hay là nhân lúc này tỏ tình với anh luôn nhỉ?
Suy đi tính lại thì tôi vẫn từ bỏ suy nghĩ này thì hơn.
Trên phương diện tình cảm tôi cảm thấy Hứa Diên có chút đơn thuần không hợp với hình tượng của anh lắm. Tôi sợ mình cứ thẳng thắn tỏ tình với anh như thế này sẽ làm anh sợ chạy mất dép mất.
Nhưng mà bữa cơm này hài hòa hơn những gì tôi nghĩ nhiều.
Điều đáng nhắc tới chính là, nhìn dáng người với vẻ ngoài của Hứa Diên trông anh có chút cứng ngắc thêm chút vô lại nữa nhưng trên thực tế anh lại không hề giống trai thẳng một chút nào nhé, anh lịch thiệp lắm luôn ý.
Lúc ăn lẩu, Hứa Diên sẽ rót nước uống cho tôi, lấy lòng vịt hoặc những thứ khác cho tôi. Anh cũng sẽ lấy khăn ướt và tạp dề cho tôi. Thậm chí khi tôi một tay túm tóc một tay cầm đũa cúi đầu ăn cơm không biết anh lấy đâu ra một chiếc dây thun rồi buộc tóc lên cho tôi nữa.
Có thể nói Hứa Diên là một người rất chu đáo.
Điều này khiến tôi không khỏi nghĩ nhiều, suốt bữa cơm tôi không ngừng suy nghĩ đến một khả năng.
Có phải anh cũng thích tôi hay không?
Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại tôi lại cảm thấy không khả thi cho lắm.
Thử hỏi ai mà có tình cảm với một kẻ sâu rư.ợu ngay lần gặp đầu tiên gặp mặt đã nôn hết lên người mình được chứ.
Hơn nữa nếu xét về ngoại hình thì hình như tôi không xứng với Hứa Diên cho lắm. Ngũ quan của anh cân đối, tôi nghe nói anh là còn là một gương mặt sáng giá có tiếng ở trong đồn cả.nh s.át nữa.
Còn tôi tuy cũng được coi là dễ nhìn nhưng nhiều nhất cũng chỉ được người ta khen là dễ thương.
Tôi nghĩ những hành động lịch thiệp của anh dành cho tôi kia đơn giản chỉ vì tôi là con gái sếp anh thôi.
Nghĩ tới đây tôi lại đè nén hết những suy nghĩ vẩn vơ trong lòng mình xuống, sau khi ăn cơm xong Hứa Diên lại đưa tôi về nhà bằng con xe điện của anh.
Dọc đường, tôi vẫn luôn nắm lấy góc áo của anh, tôi luôn muốn nói điều gì đó với anh nhưng đến cuối cùng lại chẳng nói được gì cả.
Lần này Hứa Diên đưa tôi đến dưới nhà. Tôi buông áo anh ra, nhảy xuống xe, cởi mũ bảo hiểm rồi đưa cho anh.
“Vậy em về đây.”
“Được.”
“Anh lái xe cẩn thận một chút.”
“Ừ.”
Sau khi nói với nhau vài câu, tôi vẫy vẫy tay với Hứa Diên rồi quay người định đi về nhà. Nghĩ tới tối nay tôi thấy thoải mái hơn được phần nào rồi.
Dù sao thì bây giờ cũng là trai chưa vợ gái chưa chồng, cũng không có người yêu, tương lai còn dài, chúng tôi có thể từ từ vun đắp tình cảm được mà.
Không phải vội.
Sau đó khi tôi vừa đi được hai bước, tôi lại nghe thấy giọng nói của Hứa Diên từ đằng sau vọng tới: “Niếp Niếp.”
“Dạ.”
Tôi ngoảnh đầu lại nhìn Hứa Diên thì đã trông thấy anh đứng dựa người vào xe rồi mím môi nhìn tôi.
Không biết có phải là do ảo giác của tôi hay không nhưng mà tôi nhìn thấy vành tai đã đỏ bừng lên của anh dưới ánh đèn đường.
Tôi lại bắt đầu suy nghĩ viển vông, không lẽ anh… định tỏ tình với tôi ư?
Nghĩ vậy, trái tim nhỏ bé này của tôi không khỏi đập loạn nhịp.
Sau khi im lặng hồi lâu, cuối cùng Hứa Diên cũng nói: “Em vẫn chưa trả tôi ti.ền em n.ợ tôi đâu nhé.”
Bình luận facebook