7.
Cả đêm tôi trằn trọc khó ngủ.
Trong giấc mơ là cảnh còn bé, tôi lấy bông gòn thấm thuốc cẩn thận chấm lên vết bầm trên khóe miệng Giang Lăng.
Anh ấy không có phản ứng gì, còn tôi chưa gì đã đau lòng khóc òa lên.
Một lúc sau lại tới cảnh tôi cùng Giang Lăng ngắm bình minh trên núi, gió thổi rất mạnh, bàn tay hơi đông cứng của anh ấy bao bọc lấy tay tôi, cùng nhau nhét vào trong túi áo anh.
Tới cảnh cuối cùng lại biến thành Giang Lăng ôm Chu Tuyền, hai người vô tư đi ngang qua tôi, không để lại cho tôi một biểu cảm nào.
Mọi thứ trong mơ thật đến nỗi khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, vào khoảnh khắc nhìn thấy Chu Tuyền ở dưới nhà, tôi chợt thấy cả người choáng váng.
Trước đây tôi chỉ từng thấy cô ấy qua video trên điện thoại Giang Lăng.
Nghĩ kỹ lại thì hình như đây là lần đầu tiên hai chúng tôi gặp nhau.
Thành thật mà nói, Chu Tuyền khá đẹp, làn da trắng với chiếc cổ nhỏ và dài.
Cô ngồi trên sofa, mặt hơi ngửa lên, trên đầu hình như có vết thương đang rỉ máu.
Giang Lăng đang bôi thuốc cho cô ta.
Anh ấy cúi đầu xuống, một tay cố định cằm cô ta, tay kia ấn nhẹ vào vết thương trên trán. Động tác rất cẩn thận.
Chu Tuyền không kiềm được mà xuýt xoa một tiếng.
Động tác của Giang Lăng chậm hơn rõ ràng.
Ánh sáng lọt qua khe hở của rèm làm hiện rõ sự căng thẳng lo lắng trong mắt anh.
Tôi đứng ở đầu cầu thang cũng nhìn thấy cảnh này rất rõ ràng.
Tay xách vali bất giác buông lỏng, phát ra một tiếng động không nhỏ.
Nghe thấy tiếng động, Giang Lăng quay đầu lại, cau mày nhìn tôi, nhưng không nói lời nào.
Chu Tuyền là người lên tiếng trước, cởi mở giới thiệu bản thân và giải thích rằng hôm nay Giang Lăng phải ra ngoài hẹn gặp khách hàng, cô ta tới đây để đưa tài liệu.
“Thang máy chung cư nhà anh chị bị hỏng rồi, ban nãy em leo cầu thang không cẩn thận bị ngã, thật sự ngại quá, em làm phiền hai anh chị mất rồi.”
Tôi không nói gì, kéo vali đi thẳng ra cửa.
Ngay lúc mở cửa, tay tôi bị Giang Lăng bắt lại.
Anh ấy trịch thượng nhìn tôi chằm chằm, giọng điệu thiếu kiên nhẫn: “Còn chưa đủ phiền phức à?”
Sức lực của anh ấy rất lớn, cổ tay tôi bị bóp đau điếng, tôi phải dùng sức giãy giụa, nhưng anh ấy lại càng siết chặt hơn.
Kéo qua kéo lại một lúc, chợt thấy một chiếc đồng hồ màu xám lộ ra trên cổ tay Giang Lăng.
Tôi dừng lại đột ngột.
Vào ngày sinh nhật của Giang Lăng vào tháng trước, tôi mua một chiếc đồng hồ màu bạc để tặng anh ấy, nhưng tình cờ lại phát hiện ra trên cổ tay anh ấy đã có một chiếc đồng hồ màu xám.
Tôi không nhận ra được thương hiệu, nhưng từ kiểu dáng và phong cách, có thể thấy giá trị của nó không thấp.
Giang Lăng nói bâng quơ, đó là món quà do một người bạn tặng.
Điều kiện gia đình của Giang Lăng hiện giờ tốt hơn tôi rất nhiều, nhưng từ trước tới nay anh ấy luôn để ý tới cảm xúc của tôi. Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy tự ti và áp lực vì điều kiện kinh tế hai bên quá chênh lệch.
Thực ra lúc đó tôi không để lộ cảm xúc, nhưng Giang Lăng vẫn nhận ra điều đó.
Anh thở dài, ôm tôi từ phía sau, đôi môi ấm áp áp vào tai tôi, giọng anh trầm ấm và dịu dàng:
“Đeo đồng hồ gì đâu có quan trọng, quan trọng là em đã tặng nó cho anh.”
Kể từ hôm đó, Giang Lăng cất chiếc đồng hồ quý giá đó đi, ngày nào cũng đeo cái mà tôi tặng.
Không ngờ vào ngày đầu tiên chia tay, anh ấy lại đeo cái đồng hồ màu xám đó.
Tôi đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, bình tĩnh nói: “Tránh ra.”
Giang Lăng cũng nhận ra điều gì đó, anh rút tay về, giọng nói có chút mất tự nhiên:
“Khách hàng mà hôm nay anh sắp gặp rất quan trọng đối với công ty…”
Còn chưa kịp nói xong, Chu Tuyền đột nhiên lên tiếng, nhắc nhở anh ấy đã đến giờ đi gặp khách hàng rồi.
Tôi liếc nhìn cô ta, chợt nghĩ tới điều gì đó, nên hỏi Giang Lăng luôn: “Chiếc đồng hồ trên tay anh là do cô ta tặng đúng không?”
Giang Lăng im lặng.
Một lúc sau mới nói: “Trần Nam, chỉ là một chiếc đồng hồ thôi mà.”
Tôi không muốn nói nhiều với anh ta nữa, vội cầm điện thoại lên, còn chưa kịp bấm số thì Trần Thụy đã tới rồi.
Trần Thụy là em trai ruột của tôi, nhỏ hơn tôi năm tuổi.
Mẹ tôi chưa từng từ bỏ việc sinh con trai, vái tứ phương tám hướng, thử mọi phương pháp chữa bệnh và vật lý trị liệu châm cứu, và cũng bị lừa không ít tiền.
Cuối cùng khi tôi lên năm tuổi, bà ấy lại có thai.
Những năm qua, bà ấy dành mọi tình thương cho em trai tôi, luôn tỏ ra lạnh nhạt với tôi, nhưng mối quan hệ giữa hai chị em tôi cũng khá tốt.
“Chỉ có một chiếc vali thôi à chị?” Trần Thụy gãi gãi đầu, vẻ mặt do dự.
“Ừ.”
“Trời ạ…” Trần Thụy lại tỏ ra rầu rĩ hơn: “Em cứ tưởng con gái các chị chuyển nhà đều túi lớn túi nhỏ một đống, một mình em chắc chắn bê không nổi, nên đã gọi thêm anh Thanh qua.”
Tôi ngây ra một lúc: “Kiều Nhất Thanh á?”
Bình luận facebook