• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi (2 Viewers)

  • Chương 283: Tiền vàng bay theo

Tôi bất giác trộm nghĩ, bịa đi, hãy cứ bịa tiếp đi, chuyện về rau bồ công anh ai mà chả bịa được. Chẳng qua không ai mặt dày được như anh ta, diễn sống động như thật, còn làm ra vẻ như muốn dốc bầu tâm sự với tôi nữa.



Nhưng trong một khoảnh khắc khác, tôi nghĩ đến thái độ của Tư Lan đại nhân đối với Ác Nguyệt, đó không phải là thái độ mà người mẹ ruột nên có.



Tôi khẽ rùng mình, trong đầu lập tức hiểu ra một điều.



Không có gì lạ khi mẹ của Lăng Vũ Dương là Tư Lan đại nhân lại ghét Ác Nguyệt đến thế, hóa ra Ác Nguyệt không phải là máu mủ ruột thịt của bà ta. Mẹ ruột của Ác Nguyệt vẫn còn sống. Theo cái cách mà những hồn ma ghê tởm người sống thì Ác Nguyệt là “con lai” ở âm phủ.



Ước chừng cũng bị ghét đến chết đi sống lại.



Hơn nữa…



Tôi cũng là người sống!



Vậy thì thân phận của Ác Nguyệt chẳng phải cũng giống như em bé của tôi, là “sinh mạng mới” được thai nghén trong cuộc hôn nhân của người sống và hồn ma.



“Tôi chỉ muốn tận hưởng sự ấm cúng của gia đình. Hôm nay là rằm tháng giêng, cho dù là đêm cuối cùng.” Tuy giọng nói thánh thót của Ác Nguyệt toát ra vẻ lười biếng và quyến rũ, nhưng nó lại khiến người ta cảm thấy ấm áp đến không ngờ.



Như chạm vào sâu thẳm trái tim tôi.



Im lặng một lúc tôi mới hiểu ra rằng chẳng trách anh lại hòa thuận với ba mẹ tôi như vậy, chắc là do anh thực sự chưa bao giờ được nếm trải sự quan tâm săn sóc của gia đình. Anh là một hồn ma đầy quyền lực ở U Đô, nay muốn ở lại sống cuộc đời hạnh phúc của gia đình ba người, khó tránh khỏi khiến người ta cảm động.



Trong đầu nảy ra rất nhiều suy nghĩ khó chịu, nhưng suy cho cùng thì Ác Nguyệt là ứng cử viên sáng giá nhất để giải quyết U Đô. Tôi không biết tình hình ở U Đô, cũng không biết giếng máu của thành phố Ngọc Lang được hình thành như thế nào. Nếu để tôi thực hiện việc này thì chắc canh ta hiệu quả sẽ không tốt bằng Ác Nguyệt.



“Được rồi, hôm nay là ngày cuối cùng, anh phải nhớ những gì đã hứa với tôi. Thôi, bây giờ anh có thể buông tôi ra được không?” Tôi cảm thấy cứng người trong vòng tay lạnh giá của Ác Nguyệt.



Nhưng Ác Nguyệt ôm tôi chặt hơn, như thể bộc lộ cảm xúc chân thành, “Tại sao anh trai có người yêu thương, tại sao?”



“Anh buông tôi ra!” Tôi bắt đầu thấy tức giận.



Nhưng anh ta càng hung bạo hơn, nắm lấy tai tôi, “Cô thích anh trai như vậy, không thể nhường tôi một chút sao? Tất cả mọi người người đều chỉ biết đến anh ấy…”



“Tình yêu… có thể chia sẻ được sao?” Tôi nói với giọng điệu trêu chọc, sự nhẫn nhịn của tôi đã đến giới hạn. Dù thân thế của Ác Nguyệt đáng thương nhưng không có nghĩa là anh ta có thể mặc sức làm gì tôi thì làm.



Tôi là người phụ nữ của Lăng Vũ Dương, tôi chỉ muốn được ở trong vòng tay của Lăng Vũ Dương.



“Tôi ra lệnh cho anh với tư cách là Minh đế, hãy thả tôi ra, có nghe thấy không hả Ác Nguyệt!” Tôi cũng đã thực sự tức giận, nên mới dùng thân phận do nhẫn phỉ thúy ban tặng để áp chế anh ta.



Vòng tay ôm chặt eo tôi nhẹ nhàng thả lỏng, tôi thở phào nhẹ nhõm rồi vào nhà tắm rửa. Tắm xong đi ra, tôi đến phòng ăn ở nhà ngó nhìn, bữa sáng đã chuẩn bị xong xuôi.



Tuy nhiên, không thấy ba và mẹ tôi ở nhà.



Tôi đoán rằng hai người họ đã đi mua sắm để đón tết nguyên tiêu tối nay.



Ác Nguyệt ngồi trên ghế, nheo mắt uống sữa đậu nành.



Tôi thật sự không ngờ trên đời này vẫn có người uống sữa đậu nành trong tư thế xuất thần như vậy. Tôi cho rằng các chuỗi cửa hàng sữa đậu nành như Vĩnh Hòa Soy nên tìm kiếm một người đại diện như Ác Nguyệt, đảm bảo sẽ buôn may bán đắt.



Sau khi tôi ngồi xuống, Ác Nguyệt nheo mắt đưa một chiếc quẩy tới miệng tôi, “Ăn thử đi.”



“Tôi không ăn quẩy.” Tôi nhìn những chiếc quẩy vàng ruộm bên cạnh, mặt hơi nóng, muốn từ chối việc Ác Nguyệt đút quẩy cho tôi.



Thực ra, tôi đang nuốt nước bọt trong cổ họng.



Loài động vật ăn tạp như tôi còn đang mang một mầm sống nhỏ khác trong bụng, tôi luôn ở trong trạng thái thèm ăn mọi lúc, mọi nơi.



Nếu tôi là người duy nhất trong phòng ăn này, tôi sẽ ăn ngấu ăn nghiến bất chấp hình tượng, có thể ăn nhiều gấp đôi Nhưng tôi vẫn biết cách kiểm soát lượng thức ăn, dù sao tôi cũng học y khoa và hay phải mổ bụng những người đã chết.



Tôi hiểu rõ các áp lực khác nhau lên dạ dày khi tôi ăn nhiều và khi ăn ít.



Tôi vẫn nhớ học kỳ trước khi đến trường sau dịp Tết Nguyên Đán, cái xác đầu tiên được mổ xẻ là một phụ nữ trung niên bị nổ khí mêtan trong bụng.



Cô ấy không ăn bất kỳ sản phẩm hóa học, hoặc những thứ dễ cháy nổ nào.



Chỉ háu ăn như tôi, là một người tham ăn tục uống, ngày Tết nên ăn nhiều hơn một chút và tạp hơn một chút. Sau đó thì uống thêm một chút rượu.



Những thứ này lên men thành mêtan trong dạ dày, và cuối cùng gây ra một phản ứng hóa học như một vụ nổ trong bụng. Cuối cùng gây ra một lỗ thủng trong dạ dày, khi đưa đến chỗ chúng tôi, sợi chỉ sau khi mổ dạ dày vẫn chưa lấy ra.



Cuối cùng khi gỡ nó ra và nhìn vào bên trong thì thực sự ghê rợn.



Nhưng Ác Nguyệt vẫn không bỏ cuộc, lại cầm bánh kếp trái cây trên đĩa đưa lên miệng tôi, “Bánh kếp trái cây ngon, mẹ nói, cô thích ăn bánh kếp trái cây nhất.”



Tôi thật sự chịu thua tính khí thất thường của Ác Nguyệt, đành bất lực há miệng cắn một miếng bánh kếp trái cây. Chưa kể bánh kếp này thực sự rất ngon, vỏ ngoài giòn rụm, khi cắn vào thì nước sốt ngọt đậm đà ứa ra trong miệng.



Đôi khi tham ăn vẫn hoài tham ăn, khi gặp thức ăn ngon, tôi quên mất rằng Ác Nguyệt là một con thú như sài lang hổ báo. Lúc nào anh ta cũng coi tôi là người phụ nữ của người anh mà anh ta căm ghét nhất và trả thù tôi.



Cắn hết miếng này đến miếng khác, tôi ăn bánh kếp trái cây trong tay Ác Nguyệt, cảm nhận được tình cảm của hai gia đình. Vừa ăn được một nửa, tôi cảm thấy một ngón tay lạnh ngắt chạm vào khóe miệng.



Đột nhiên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng và trìu mến của Ác Nguyệt.



Có quá nhiều điểm tương đồng giữa đôi mắt đó và đôi mắt tà ác của Lăng Vũ Dương, khiến tôi dễ dàng vô tình rơi vào đó. May mắn thay, đầu óc tôi sáng suốt, tôi có thể biết rõ ràng rằng họ chỉ trông giống nhau mà thôi.



Tôi hỏi anh ta: “Anh đang làm gì vậy?”



“Khóe miệng của cô bị bẩn, tôi lau giúp cô.” Ác Nguyệt nói một cách tự nhiên, đôi mắt mê ly dường như đang dậy sóng, ẩn chứa rất nhiều cảm xúc trong đó.



Tôi giật mình khi đối diện với ánh mắt của Ác Nguyệt!



Tôi vội vàng lấy tay lau sạch vết bẩn dính trên khóe miệng, chỉ hận sao không kiếm được cái lỗ để chui xuống ngay lập tức. Nếu tôi thông minh hơn thì ban nãy nhìn thấy Ác Nguyệt đang ngồi đây ăn sáng, tôi phải tránh xa ra mới đúng.



Như vậy thì Ác Nguyệt sẽ không tìm thấy cơ hội tác oai tác quái.



Tôi nghiêng người, cố hết sức giữ khoảng cách với Ác Nguyệt, nói thẳng: “Tôi tự làm được.”



“Cô không thể đối xử tốt với tôi như với anh trai sao? Tại sao lại xa lánh tôi… Tôi có làm gì cô đâu! Hiện tại, tôi là chồng của cô trên phương diện pháp luật, anh ta cũng từng dùng thân thể này ôm lấy cô, bây giờ thân thể này thuộc về tôi! Tại sao tôi không thể ôm cô được?” Vẻ mặt Ác Nguyệt như thể bị tổn thương, hai má ửng đỏ cho thấy anh ta đang tức giận, nhưng trong mắt lại để lộ nụ cười ranh mãnh.



Tôi biết Ác Nguyệt không phải kiểu con trai dễ bộc lộ cảm xúc thật của mình, tôi luôn cảm thấy anh ta làm thế này là đang diễn trò.



Dường như anh ta…



Còn nhiều âm mưu và thủ đoạn nữa đang diễn ra, nhưng tôi không nghĩ ra.



“Không.” Tôi cau mày và nói dứt khoát với Ác Nguyệt, “Tôi không biết anh đã tốn bao công sức để có được cơ thể này làm gì. Tôi chỉ biết rằng chồng tôi chỉ có Lăng Vũ Dương. Tôi không kết hôn với với một cái vỏ bọc, mà là Lăng Vũ Dương!”



Lời nói của tôi đánh trúng vào tim đen, thẳng thừng vạch trần lớp ngụy trang và mặt nạ của Ác Nguyệt.



Mặt anh ta tối sầm lại, một luồng sát khí tràn ra, như thể anh ta sắp giết tôi ngay lập tức. Nhưng thật lâu sau, anh ta cũng không làm gì, chỉ nhướng mày, “Tôi đã quên mất bây giờ cô là Minh đế, tôi không có tư cách làm tổn thương cô. Nhưng mà, Tô Mộng ạ, tôi thề rằng tôi sẽ làm cho cô thích tôi. Đến lúc đó…”



Anh ta dừng một chút, trên người lại xuất hiện một luồng hơi thở lạnh như băng, anh ta cười tươi như hoa và nói: “Đến lúc đó tôi sẽ đá đít cô!”



Tôi thực sự sợ hãi, vừa rồi anh ta không kim nén được thì đã giết tôi rồi.



Bây giờ chứng tỏ rằng Ác Nguyệt vẫn còn sợ hãi trước quyền lực mà chiếc nhẫn phỉ thúy đại diện. Dù vậy, tôi cũng không muốn dễ dàng buông lỏng cảnh giác trước Ác Nguyệt, không thể yên tâm về gã này được.



Tôi giễu cợt, “Ác Nguyệt, đừng mơ mộng hão huyền nữa, tôi sẽ không cho cô cơ hội đá *** tôi đâu.”



“Vậy thì đánh cuộc đi, nếu không thể khiến cô thích tôi, thì phạt tôi bị sét đánh thành tro bụi.” Anh ta nhếch miệng nở nụ cười tự tin, ánh mắt mang theo vẻ xuân sắc, như thể chắc chắn sẽ thịt được tôi vậy.



Cả người tôi như bị sét đánh trúng, sao anh ta có thể dễ dàng thốt ra một điều nghiêm trọng như vậy.



Trái tim tôi dành trọn cho Lăng Vũ Dương, và tôi sẽ không bao giờ thích người khác.



Anh ta đang tìm đến cái chết.



Đột nhiên, tôi thấy chán ăn.



“Tôi ăn no rồi.”



Nhưởng mày nhìn Ác Nguyệt, đặt bát đũa trong tay xuống, mở cửa đi sang nhà Tống Tâm.



Phía sau vang lên một giọng nói nhẹ nhàng quyền rũ, “Tô Mộng, cho dù cô có thích anh trai đến mấy, tôi cũng sẽ cắt nó ra làm đôi và để một nửa ở chỗ tôi.”



Điều này nghe có vẻ sặc mùi máu me.



Những gì tôi nghĩ đến là con cáo thành tinh moi tim người trong câu truyện Họa bì của Liêu Trai. Nghe lời thốt ra từ trong miệng của hồn ma ngàn năm như Ác Nguyệt, tôi có cảm giác trái tim mình sẽ bị anh ta cắt ra ăn tươi nuốt sống.



Sống lưng ởn lạnh nổi da gà, nhưng tôi chẳng buồn quay lại và nói những điều vô nghĩa với anh ta nữa.



Đây là ngày cuối cùng của tôi ở Nam Công, và cũng là cơ hội cuối cùng để trao đổi trực tiếp với ông cụ trong thời gian sắp tới. Khi tôi đến nhà Tổng Tâm, cửa phòng cô ấy đang mở.



Nhìn thấy Tống Tâm ngồi bên chậu đồng ở cửa đốt tiền vàng, không biết tại sao sắc mặt cô ấy vẫn hơi tái.



Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn từ xa, tro tàn của tờ tiền đang cháy cử vương trên người Tống Tâm. Tống Tâm rơi lệ vì đống tro tàn trong ngọn lửa, không ngừng lấy tay dụi mắt.



Trước khi bước đến bên cạnh cô ấy, tôi hằng giọng hỏi: “Sao cậu lại đốt tiền vàng trước lỗ thông gió? Cậu xem, mặt cậu toàn bụi tro, không mở nổi mắt ra nữa kìa.”



“Tô Bồn Cầu, tớ không có đốt ở trước cửa thông gió nhé.” Để phản bác tôi, Tổng Tâm còn dịch sang một bên ngồi đốt.



Kết quả là cô ấy vừa di chuyển.



Tro tàn bay theo hướng Tống Tâm di chuyển, có lẽ Tống Tâm cũng cảm thấy sợ hãi. Cô ấy vứt bỏ xấp tiền vàng trong tay, cô ấy lùi về phía tôi vài bước.



Những tờ tiền vàng bay khắp nơi quần theo chân Tống Tâm.



Chuyện này…



Thật sự quá dị rồi đúng không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom