Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61-65
Chương 61 Chương 61: Vân Mộc Đại Đế - Kết Thúc.
Chương 61: Vân Mộc Đại Đế - Kết Thúc.
Hai người khí cơ lộ ra, làm cho cả Thái Sơn Đại Lục nổ vang ầm ầm, tiếng sấm điên tai nhức óc nổi lên, trận chiến cuối cùng cũng đã bắt đầu.
Giữa thiên địa, linh quang nở rộ, bao phủ toàn bộ Thái Sơn Đại Lục.
Bên dưới bầu trời, giờ khắc này, thân hình Vân Mộc tràn đầy một loại uy nghiêm không nói thành lời, giơ tay nhấc chân cũng có thể dẫn ra đại địa sụp đổ.
Vân Mộc trải qua vô vàn luân hồi, trải qua vô số trận chiến kinh thiên động địa, hôm nay trận chiến đối đầu với Xích Huyết Ma Đế đối với hắn mà nói chẳng có gì khó khăn, trong đôi mắt của hắn như vực sâu không thấy đáy, như trải qua rất nhiều chuyện, đôi mắt hiện lên một tia u buồn.
Xích Huyết Ma Đế phía đối diện cảm nhận được một tia uy hiếp của Vân Mộc, hắn nhìn Vân Mộc có thể thấy người này chỉ mới bước vào Đế Cảnh chưa tới một năm, nhưng mà chỉ một năm lại trưởng thành đến nước này thì hắn cũng khó mà lý giải,hắn khó khăn khổ cực bao nhiêu mới có bước này, người đối diện có thứ gì mà có thể nhanh chóng trở nên mạnh như vậy.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Tà là ai? Ta thực sự cũng không biết ta từng là ai?"
"Ta từng là một phàm nhân tay không có một chút lực lượng, từng là thư sinh kiến thức thông thiên triệt địa, từng một đời oanh oanh liệt Kiếm Hoàng, ta từng là Ứng Long bay lượn khắp tinh không, từng là một cộng Diệp Thảo nhỏ bẻ, từng làm một Đạo Sĩ, từng là Minh Vương".
"Rốt cuộc ta là bọn họ, hay bọn họ là ta,ta cũng thật sự không biết nữa, thật thật giả giả đối với ta bây giờ không quan trọng".
"Ngươi hôm nay làm hại bọn họ, ta thay bọn họ trả lại ngươi!"
"Ngươi giết rất nhiều người, giết ngươi bọn họ cũng không thể sống lại"
"Giết ngươi cũng xem như cho thế gian này một cái đáp án"
"Chính đạo cũng được, tà đạo cũng được, ngươi không sai, ta không đúng".
"Thế gian này không có đúng sai tuyệt đối, ngươi nghỉ nó là đúng thì nó là đúng, ngươi nghỉ nó là sai thì nó là sai".
"Ngươi hiến tế hết thảy sinh linh trở thành Đại Đế đối với ngươi là đúng, ta không trách"
"Nhưng mà những việc ngươi làm đối với ta lại là sai, đối với thế nhân là sai, ta giết ngươi thay thế gian đòi lại cái gọi công đạo!".
Vân Mộc đứng trên không trung, một bộ mặt âm trầm như trải qua vô số trận chiến kinh thiên động địa, như đã chứng kiến rất nhiều thứ, hắn nói với Xích Huyết Ma Đế.
"Ngươi nói đúng, ta không sai, ngươi cũng không sai, tất cả đều không sai".
"Ta cũng không muốn nhiều lời nữa, ra tay đi " Xích Huyết Ma Đế đứng dối diện nhìn Vân Mộc.
Hai người hiện tại cảnh giới ngang bằng nhau, trận chiến này chỉ có một người có thể sống, một người cười đến cuối cùng.
Bước lên con đường tu đạo đều là nghịch thiên mà đi, chỉ có thuận được tâm ý, mới có thể nghịch thiên cải mệnh.
Xích Huyết Ma Đế hắn là như vậy đối nghịch Thiên Đạo bước vào Thánh Nhân Cảnh, đối nghịch cả đại lục để bước vào còn đường Đại Đế, người đời nói hắn ác ma không có một chút nhân tính, nhưng trên con đường tu đạo này, mấy ai còn nhân tính, con đường tu đạo này, mấy người Thiên Tài trở thành cường giả, giống như Xích Huyết Ma Đế con đường tu luyện của hắn từ trước đến này đều đối với bản thân mình tàn nhẫn nhất.
Hắn móc tim, rút thần hồn chỉ để tạo ra Xích Huyết Ma Trận, nếu thất bại hắn chỉ có chết, nhưng thành công hắn liền trở thành cường giả, vượt xa cái gọi là thiên tài, thiên tài không trưởng thành được thì cũng chỉ như một bộ hài cốt trải sẵn cho cường giả chân chính bước lên mà thôi.
Thanh Vân Sơn.
Thanh Vân Môn hôm nay đã trở thành một đống hỗn độn, tất cả đệ tử sắc mặt đều trắng bệt như không còn một chút máu, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Đối với sức mạnh của Xích Huyết Ma Đế, cho dù là Thánh Nhân Đỉnh Phong đều cảm thấy sợ hại, đâu riêng gì bọn họ.
Sở Thanh Huyền cùng Bát Đại Tông Môn, Hoàng Thất liếc nhìn nhau, khổ sở nói "Đây là tai kiếp của toàn bộ Thái Sơn Đại Lục, khó có thể tưởng tượng, nếu để cho Xích Huyết Ma Đế được như ý, Thái Sơn Đại Lục thương vong sẽ thảm trọng như thế nào".
Bên cạnh, đám người Bạch Hà, Vân Hỏa, Hắc Vân nghe vậy, nội tâm cũng thật sự nặng nề vô cùng.
"Giờ phút này, đối mặt với tai kiếp như thế, chúng ta cũng không thể tránh khỏi, nhưng cho dù là như vậy, chúng ta cũng không để cho đám người Xích Ma Giáo làm phiền Vân Mộc!".
"Chúng ta đồng loạt ra tay, cho dù chết, cũng phải ngăn bọn chúng!".
Nếu cái chết đã tới trước mắt, chi bằng đánh một trận cho oanh liệt, như thế còn tốt hơn ngồi chờ tất cả đều bị hủy diệt.
Trên bầu trời, hai người Xích Huyết Ma Đế cùng Vân Mộc đã ra tay.
Hai người ra tay đánh một trận, không gian xung quanh vỡ nát, thiên địa phá vỡ thành từng mảnh, trong hư không cuồng phong hoành hành, tạo ra một cảnh tượng thật đáng sợ.
Mà trong khoảnh khắc Xích Huyết Ma Đế có lui lại một vài bước, không gian trước mắt hắn chợt vỡ nát, một bàn tay đánh tới.
Bàn tay này không bắt mắt, nhưng lại kiến cho sắc mặt của Xích Huyết Ma Đế kịch biến, bởi vì hắn cảm nhận được một tia tử vong đột nhiên đánh tới.
Xích Huyết Ma Đế gầm thét, cuồng cuộn Huyết Khí ngưng kết, trong một khoảnh khắc biến thành một tầng phòng ngự trước người hắn.
ẦM ẦM!
Vậy mà, khi bàn tay lướt qua ,tất cả phòng ngự bị phá hủy trong chớp mắt, chỉ một hơi thở, bàn tay kia lại xuất hiện trước mặt Xích Huyết Ma Đế, lúc này hắn nhìn thấy, một ngón tay như xuyên phá tầng tầng lớp lớp hư không mà đánh tới.
"Đại Hoang Tù Thiên Chỉ: Tịch Diệt Chư Thiên".
Xích Huyết Ma Đế hắn không phản ứng kịp, Đại Hoang Tù Thiên Chỉ đã đánh tới, nặng nề như vô vàn tinh cầu đánh vào thân thể của hắn.
Phụt! Đại Hoang Tù Thiên Chỉ đánh trúng, không có bất kỳ kinh thiên động địa nào, nhưng lại có từng ngụm máu bắn ra, thân thể của Xích Huyết Ma Đế bị khoan thủng một lỗ lớn.
Thân thể của Xích Huyết Ma Đế cứng đờ, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó tin, tay hắn run run sờ giữa bụng, hắn chỉ cảm nhận trước bụng mình chỉ có tiếng gió, thân thể hắn bị xuyên thủng.
"Làm sao có thể..." Xích Huyết Ma Đế tự lẩm bẩm.
Phía trước mặt hắn, không gian gợn sóng, một bóng người đạp không mà đến, chính là Vân Mộc, ánh mắt thờ ơ nhìn chằm chằm Xích Huyết Ma Đế, thản nhiên nói "Ta đã nói, sẽ trả lại cho chúng sinh một cái đáp án!".
Sắc mặt của Xích Huyết Ma Đế biến ảo, máu từ trong bụng chảy ra, khiến hắn nhìn qua cực kỳ thê thảm, hắn cảm nhận được sự hủy diệt đang tàn phá cơ thể, chợt khẽ thở dài một tiếng tự lẩm bẩm "Thật không ngờ, Xích Huyết Ma Đế ta, lại thua bởi người chưa tu hành quá trăm năm...".
Hắn ngẩng đầu lên, mặc dù sắc mặt không tốt cho lắm, nhưng vẫn nhìn về phía Vân Mộc, nói "Thái Sơn Đại Lục đúng là khí cơ chưa tận, khí vận thực đúng là cường thịnh, sợ rằng không bao lâu, cường giả liền xuất hiện như mây....".
"Ngươi, rất lợi lại".
Ánh mắt của Vân Mộc bình thản, nhìn chằm chằm Xích Huyết Ma Đế, nói "Xích Huyết Ma Đế, ngươi tu luyện đến nay cũng xem như không tệ, nhưng chuyện ngươi gây ra cũng nên trả giá, yên nghỉ đi thôi, kiếp sau đừng giết quá nhiều người vô tội, ngươi nên đi rồi!".
Xích Huyết Ma Đế cười một tiếng, nói "Việc ta làm trước này chưa từng hối hận, thành cũng được, bại cũng được, chỉ là chết mà thôi, đối với ta mà nói rất nhẹ nhàng."
Trong một khoảnh khắc, khi thanh âm Xích Huyết Ma Đế vừa dứt lời, thân thể hắn có vô số vết nứt hiện lên, nhanh chóng lan ra, sau đó nổ tung, thành một biển máu.
"Xích Huyết Ma Đế đã đền tội, Thái Sơn Đại Lục, tai kiếp đã hết".
Xích Huyết Ma Đế cuối cùng cũng chết, thế gian này có thêm một vị Đại Đế mới, người này gọi là Vân Mộc Đại Đế, chúng sinh kính ngưỡng hắn là đại anh hùng, cứu vớt toàn bộ đại lục.
Không gian trước mắt gợn sóng, thân ảnh Vân Mộc hiện ra.
"Tiểu Mộc cuối cùng cũng trở về!".
Vân Mộc tiến tới ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói "Đệ trở về.".
Bạch Hà ôn nhu cười một tiếng, thấp giọng nói "Vân Mộc, ngươi làm không tệ, ta cũng vì ngươi mà tự hào, sư phụ có lẽ rất vui!".
"Hơn nữa ngươi bây giờ, đã là cái thế cường giả rồi".
Tai kiếp qua đi, Thái Sơn Đại Lục cuối cùng cũng đã bình an trở lại.
Sau khi đánh bại Xích Huyết Ma Đế, Vân Mộc đem Phù Lục Chi Đạo triển khai mà ra, tịnh hóa hết thảy thế gian, trả lại cho đại lục một nơi an ổn tu luyện.
Trải qua một năm hồi phục, hai người Vân Mộc cùng Bạch Hà cũng kết thành phu thê ở Vân Thôn, Vân Thị cực kỳ vui vẻ hạnh phúc, Hoang Vực bây giờ vô số cường giả tụ tập đến chúc mừng, Hoang Vực cũng vì thế mở ra một tràng cơ duyên to lớn.
Vân Hỏa bây giờ đã trở thành Tộc trưởng của Kỳ Lân Nhất Tộc, người người kính ngưỡng.
Hắc Vân bây giờ ở lại Thanh Vân Môn làm một Trưởng Lão danh dự, hằng ngày làm rất nhiều thứ kì quặc.
Trong nhắy mắt đã 20 năm trôi qua, Thái Sơn Đại Lục cũng phát triển cực kỳ thịnh vượng, vô số cường giả xuất hiện, thiên kiêu mọc lên rất nhiều, đặc sắc xôn xao, náo nhiệt.
Vân Thôn, trong căn nhà nhỏ của hai người Vân Mộc cùng Bạch Hà sống ở đây, một thân ảnh nhỏ nhắn chập chững tới, sau đó nhào vào ngực Vân Mộc.
"Phụ Thân " Thanh âm non nớt truyền ra.
Tiểu cô nương cực kỳ xinh đẹp, nhìn khoản hai tuổi, mắt to long lanh, mặt một cái áo yếm màu tím, tóc buộc đuôi ngựa, hoạt bát đáng yêu.
Đây chính là con gái mà Vân Mộc cùng Bạch Hà sinh ra, năm đó đặt tên Vân Thiên Nguyệt.
.....................................
Câu chuyện của Vân Mộc Đại Đế đến đây kết thức, Trường An khép lại cuốn sách nhìn một đám hài từ đang chăm chú nghe kể chuyện nói.
"Cuộc đời Vân Mộc Đại Đế là như thế, hắn trả qua vô vàn gian khổ, khó khăn mới đạt được thành tựu như thế, các ngươi cảm thấy hắn như thế nào.".
"Tiên Sinh, rất hay lần sau lại kể cho chúng ta nghe tiếp được hay không?" Một học sinh hớn hở nói.
"Được, chỉ cần các ngươi chăm chỉ học hành, ta sẽ kể cho các ngươi nghe nhiều câu chuyện thú vị hơn nhiều." Trường An vui vẻ nhìn một đám học sinh nói.
"Tiên Sinh, Trường An Thần Quân là người sao, người cũng tên Trường An?" Tiểu Hỏa Tử ở bên cạnh mở miệng hỏi.
"Chỉ là giống tên ta mà thôi, không phải đâu" Trường An không nói gì nhiều chỉ trả lời như vậy.
"Được rồi, trời cũng đã tối, các ngươi mau về nhà, Phụ Thân của Tiểu Hỏa Tử hôm nay không đến đón các ngươi được".
Một đám học sinh nghe thấy lời nói của hắn, vội vội vàng vàng cất hết cặp sách, mang lên chạy một mạch xuống núi.
Hắn nhìn đám hài tử rời đi, cảm thấy rất vui vẻ, gọi Tiểu Hắc nhóm lửa nấu cơm ăn bữa tối, hắn nhìn lên bầu trời đôi mắt có một tia đượm buồn thở nhẹ.
"Haizz, không biết nàng ấy ở nơi nào, bao lâu nữa có thể gặp lại!".
Chương 62 Chương 62 : Tết Đoan Ngọ.
Chương 62: Tết Đoan Ngọ.
Tinh Mang Đại Lục.
Kỳ Liên Sơn
Sáng Sớm.
Hôm nay là một ngày đặc biệt của dân làng Hắc Hà Thôn, hôm nay là ngày mùng 5 tháng 5 hằng năm, Tết Đoan Ngọ hằng năm lại được tổ chức.
Trường An đã sống ở Hắc Hà Thôn này năm năm, đón được năm lần tết Đoan Ngọ, ngày này người dân rất bận rộn, học sinh của hắn ngày hôm nay không đến lớp, ở nhà phụ giúp cha mẹ chuẩn bị ngày tết.
Tết Đoan Ngọ hay còn được người dân gọi là ngày lễ diệt sâu bọ, tết nửa năm. Hay hiểu đơn giản là ngày tiêu diệt sâu bọ, tiêu diệt bớt cái loài vật gây hại cho mùa màng, cây ăn quả ở Hắc Hà Thôn.
Hắc Hà Thôn rất nhỏ, chưa đến trăm hộ gia đình, bọn họ sống chủ yếu dựa vào mùa màng, và cây ăn quả, cũng có không ít đàn ông trong thôn là võ giả Luyện Thể Cảnh nhưng chỉ để đối phó với một ít Yêu Thú cấp thấp mà thôi, khó mà có thể kiếm sống bằng nghề thợ săn Yêu Thú được.
Hôm nay dân làng ở Hắc Hà Thôn chuẩn bị một bữa tiệc rất thịnh soạn, rượu nếp đây là thứ không thể thiếu vào ngày Tết Đoan Ngọ.
Theo truyền thuyết của Hắc Hà Thôn, vào ngày 5 tháng 5 hằng năm, các loại ký sinh trùng ngoi lên, tận dụng rượu nếp để loại bỏ chúng khỏi cơ thể. Đặc biệt nếu sử dụng rượu vào buổi sáng cực kỳ hiệu nghiệm.
Trường An cũng được dân làng hôm nay tặng không ít rượu nếp, để dành mà uống suốt một năm, người dân ở thôn này thực sự đối với hắn rất tốt.
Bánh Tro là loại bánh có màu vàng, được làm từ gạo nếp ngâm cùng với nước tro và các loại cây khô, sau đó gói trong lá chuối đem luộc chính, đây cũng là loại bánh không thể thiếu vào ngày Tết Đoan Ngọ.
Hỏa quả ngày hôm nay cũng rất khác ngày bình thường, dân làng ở đây hay lựa chọn các loại quả chua hơn là ngọt như hằng ngày, như xoài xanh, mận ăn vào buổi sáng sau khi thức dậy cực kỳ tốt cho dạ dày.
Thịt vịt là món ăn không thể thiếu của người dân Hắc Hà Thôn vào ngày Tết Đoan Ngọ, nhiều người cho rằng ăn thịt vịt sẽ làm cho thân thể mát mẻ hơn rất nhiều.
Chè trôi nước đây là món ăn không thể thiếu vào ngày tết Đoan Ngọ của Tinh Mang Đại Lục không riêng gì Hắc Hà Thôn, những viên chè được làm từ bột nếp, bên trong có nhân đậu xanh, ăn kèm với nước dừa có vị man mát, thơm ngon.
Người dân hôm nay rất tấp nập, bận rộn. Trường An hắn cũng không rảnh rỗi xuống núi đi chợ, mua một con vịt nhỏ đủ cho hai người ăn, mua một ít trái cây, mua một ít gạo nếp trở về đón tết Đoan Ngọ, hắn bây giờ sống ở nơi này liền học theo người dân ở đây mà sống.
Đi xuống khỏi Kỳ Liên Tuyết, ven con đường nhỏ, cạnh con sông nhỏ, có một ngôi làng nhỏ, ngôi làng này gọi là Hắc Hà Thôn xung quanh bốn mùa lạnh giá, ngày hôm nay tết Đoan Ngọ lại cực kỳ âm ám.
"Tiên sinh, hôm nay đi chợ sớm mua thức ăn đón tết Đoan Ngọ a" Lý Đại Thẩm bán hoa quả, nhìn thấy hắn dẫn theo Tiểu Hắc xuống núi hỏi thăm.
"Đúng vậy, Lý Đại Nương, xoài xanh cùng mận hôm nay bán thế nào?"
"Haha, Tiên Sinh xuống núi thì cứ cầm một ít về nhà mà dùng, không cần phải câu nệ!".
"Như vậy không được!"
"Lý Đại Nương, người bán cho ta bốn trái xoài xanh với một ít mận chua là được." Trường An mỉm cười nhìn Lý Đại Thẩm đã lớn tuổi nói.
"Được được, Tiên Sinh thật là" Lý Đại Thẩm vừa nói vừa lấy xoài xanh cùng mận bỏ vào túi cho hắn.
"Đa tạ, Đại Nương" Hắn cảm ơn một tiếng, sau đó trả tiền, tiếp tục đi mua những thứ khác.
Đi được một đoạn đường rời khỏi nơi bán hàng của Lý Đại Thẩm, Trường An hắn nhìn thấy gian hàng của Trần Đại Thúc liền nhanh chóng chạy tới mua gạo nếp, những ngày này gạo nếp thường hết rất nhanh, hắn phải tranh thủ thời gian.
"Trần Đại Thúc, lấy ta một cân gạo nếp" Thanh âm từ xa của hắn truyền đến.
"An Tiên Sinh a, một cân sao, đợt chút" Trần Đại Thúc nhìn thấy hắn vội vàng mua gạo nếp, cũng không dài dòng vào nhà lấy ra một cân gạo nếp đưa cho hắn.
"Đây, một cân gạo nếp của Tiên Sinh"
"Trần Đại Thúc, bao nhiêu tiền?"
"Không cần, không cần, đám hài tử trong thôn nhờ Tiên Sinh chiếu cố là tốt rồi, một cân gạo nếp có to tát gì" Lão Nhân Gia cười to tiếng nhìn hắn xua đuổi.
Hắn cũng hết cách với bọn họ, mua bán lại không lấy tiền, hắn biết bọn họ đối với hắn rất tốt, nhưng bọn họ cũng phải kiếm sống, hắn đâu thể cứ như vậy lấy đồ đi mà không biết ngại, vận dụng một chút pháp lực bỏ lại mấy đồng tiền trước gian hàng của Trần Đại Thúc sau đó liền rời đi.
Nhìn bọn họ chỉ là Phàm Nhân bình thường nhưng so ra với những người kia ở Tiên Giới tâm cảnh, ý niệm sống của bọn họ cực kỳ mạnh mẽ, không như những tu tiên giả khác, tâm cảnh yếu kém, một chút việc nhỏ xảy ra đã nao núng tâm trí, mất hết đi vẻ kiên định của người tu đạo.
Đi xa khỏi gian hàng của Trần Đại Thúc, hắn chỉ còn thiếu một con vịt nữa là đủ cho ngày hôm nay chuẩn bị đón tết, đi một đoạn đường nhỏ về phía tây.
Đứng trước quầy hàng bán thịt là một thanh niên cao to, cả người tỏa ra toàn là sát khí, người này là Trương Đồ Tể hằng ngày ở đây giết heo mổ gà, một thân sát khí cũng vì vậy mà hình thành.
"Trương Đồ Tể, hôm nay làm ăn vẫn tốt chứ?" Trường An đi trước của hàng, nhìn người thanh niên hỏi.
"Trường An, ngươi đến đây để làm gì, bình thường ta không thấy ngươi ăn mặn".
"Haha, Trương Đồ Tể, ta lúc nào không ăn mặn, chỉ là ngươi không thấy mà thôi".
"Nhiều lời, đến đây để làm gì?"
"Tất nhiên mua vịt, chứ ngươi nghỉ ta đến đây để làm gì, mau lấy cho ta một con vịt, sắp trưa rồi,kẻo làm mất thời gian đón tết".
"Vịt đây,5 đồng tiền" Trương Đồ Tể sách một con vịt đã làm gọn gàng sạch sẽ ném đến trước mặt hắn.
"Người khác mua chỉ có 3 đồng tiền, ngươi lại bán cho ta 5 đồng tiền, Trương Đồ Tể ngươi không có lương tâm, lừa gạt bằng hữu".
"Nhiều lời. mau trả tiền, bên cạnh có hai vò rượu nếp đem về mà uống, coi như ta lấy tiền rượu".
"Haha, như vậy còn được huynh đệ tốt, ta đi đây" Trường An trả 5 đồng tiền mang theo một con vịt, với hai vò rượu nếp về núi.
Trương Đồ Tể còn rất trẻ, hai người nhìn như bằng tuổi nhau, hắn lại là một người rất nhiều chuyện xưa để kể Trương Đồ Tể lại cực kỳ thích nghe, Trương Đồ Tể hay mang thịt heo cùng rượu nếp đến cho Tiểu Hắc, từ đó hai người cũng trở thành bằng hữu.
Trở lại Kỳ Liên Tuyết hắn cùng Tiểu Hắc bận rộn một hồi, cũng đã chuẩn bị xong bữa trưa, thịt Vịt đã luộc chính, Bánh Tro đã làm xong, chỉ đợi đến giữa trưa liền khai tiệc đón tết Đoan Ngọ.
Giữa trưa hắn cùng Tiểu Hắc ăn xong bữa cơm, sau đó dọn dẹp nhà cửa, cũng chăm chút lại nơi ở của bọn họ một chút, không biết bọn họ sẽ ở lại đây bao lâu, có thể là mười năm, có thể là hai mươi năm cũng có thể là ngày mai liền rời đi, cuộc sống không nói trước được điều gì.
Hắn cũng phải tắm rửa thật sạch sẽ, chuẩn bị một bộ quần áo mới, tối ngày hôm nay ở Hắc Hà Thôn diễn ra lễ đua thuyền rồng, đeo túi thơm, thả hoa đăng.
Đua thuyền rồng là một ngày lễ cực kỳ náo nhiệt ở Hắc Hà Thôn, theo truyền thuyết một vị thần Sông ở này đi ngang qua nghe tin có Yêu Ma Quỷ Quái hoành hành muốn đến trợ giúp, nhưng sau khi đánh thắng Yêu Ma Quỷ Quái rơi mình xuống Sông Hắc Hà, người dân ngày xưa ngay lập tức tổ chức đoàn thuyền chèo ra sông cứu ông nhưng không thành.
Sau này mỗi năm, vào ngày tết Đoan Ngọ của người dân Hắc Hà Thôn, họ đều tổ chức lễ hội đua thuyền rồng để tưởng nhớ những gì ông đã làm cho thôn dân ở đây,
Ngoài ra, họ còn đeo túi thơm. Đây là loại túi vải chỉ ngũ sắc được may thành hình cầu, bên trên có in đủ loại hoa văn hình thù khác nhau, bên trong có các hương liệu như hạt mùi, hạt hùng hoàng, hương nhu và một số loại hương liệu khác dùng đuổi rắn rết.
Người nữ thường tặng cho nam nhân mà mình mến mộ, để bày tỏ tâm ý của mình, đây cũng là nét rất đặc trưng của người dân Hắc Hà Thôn.
Tết Đoan Ngọ cũng là tết của những cặp tình nhân nơi này, bọn họ thường cùng nhau hẹn hò, thả đèn lồng, cùng nhau cầu nguyện, cùng nhau vui vẻ trôi qua cả một đoạn thời gian tươi đẹp của tuổi trẻ.
Trường An nhìn những cảnh này, nhớ rất nhiều về chuyện trước kia của hắn cùng Thiên Nguyên, hắn cũng lắc đầu thở dài một cái, không nói điều gì, chỉ đứng im một chỗ cảm nhận bầu không khí náo nhiệt ngày tết Đoan Ngọ.
Phàm nhân muốn trở thành Tiên Nhân vứt bỏ cuộc sống hiện tại, nhưng họ đâu biết rằng khi bước lên con đường tu đạo, Tiên Nhân lại muốn giống như bọn họ.
"Ta mơ thành tiên nhân, hay là tiên nhân mơ thành ta."
Lễ hội đua thuyền rồng cũng kết thúc, người dân cũng đã trở về nhà, ngày hôm nay tết Đoan Ngọ vì thế cũng kết thúc, hôm nay Trường An hắn lại một lần được đón tết nơi Nhân Gian thật là vui vẻ.
Hắn cùng Tiểu Hắc cũng không nán lại thêm nữa, quay người một cái biến mất khỏi Hắc Hà Thôn, một lát sau đã xuất hiện tai Kỳ Liên Sơn, ngày hôm nay cứ như vậy mà kết thúc.
Chương 63 Chương 63: Hắc Hà Thành.
Chương 63: Hắc Hà Thành.
Sáng sớm hôm sau.
Sau một ngày trôi qua, Tết Đoan Ngọ cũng đã kết thúc, người dân đã trở lại cuộc sống bình thường hằng ngày, học sinh hôm nay không đến vì hôm Trường An có việc muốn đi lên Hắc Hà Thành.
Hắc Hà Thành nằm ở phía tây con sông Hắc Hà, hôm nay Trường An đi cùng Tiểu Hắc đến Hắc Hà Thành phải đi qua con sông Hắc Hà này.
Một người một chó ngồi lên chiếc bè làm bằng tre, hắn đội một cái nón rơm, cẩm một cây tre mà chèo thuyền hướng về phía Tây mà đi, Hắc Hà Thành cách Hắc Hà Thôn không xa, nhưng mà dòng nước rất khó đi, nên người dân Hắc Hà Thôn rất ít khi đi đến Hắc Hà Thành.
Đi được một giờ, hai người cũng đã thấy cảng đậu thuyền, Tiểu Hắc cũng hóa thành một thanh niên mang Hắc Bào, hắn không muốn Tiểu Hắc mang hình dáng một con chó đen đi vào thành, như vậy cũng có một chút khó coi.
Hai người dừng lại thuyền ở gần đó, đi vào thành mà không bị ai ngăn cản, bọn hắn dù sao cũng thường xuyên đến đây nên thủ vệ đã quen mặt, cứ mỗi cuối tháng một lần hai người đều xuất hiện ở nơi này.
Tại sao hai người Trường An, Tiểu Hắc lại xuất hiện ở nơi này vào hàng tháng, đơn giản vì ở đây có một gánh hát rất hay, mỗi tháng chỉ tổ chức một lần, người khắp các nơi tụ họp về nơi này nghe hát.
Trường An hắn là một người đơn giản, thích nghe hát, uống rượu, mỗi lần như vậy làm cho hắn quên đi mọi buồn phiền suốt quãng thời gian qua, cho dù chỉ một khắc hắn cũng mãn nguyện.
Trời cũng đã tối, Trường An cùng Tiểu Hắc đã ngồi vào bàn, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy đường phố rất nhộn nhịp, người người qua lại rất đông.
Đông Hoa khách sạn càng là đông hơn, dù sao hôm nay gánh hát Thiên Tuyền đến đây hát hí kịch, rất nhiều người tụ tập ở nơi này, nếu không đến sớm khó mà có chỗ ngồi.
Tiếng đàn tranh vang lên, một giọng hát ngọt ngào cất lên, làm cho người ta say đắm không thể thoát khỏi, đúng là thú vui của nhân gian, người bình thường khó mà cưỡng lại.
"Mũ phượng và khăn quàng vai hạ xuống, khách quan tới lui đã ngồi đầy bàn".
"Thế sự vô thường, đều kể hết trong vở kịch".
"Đàn khúc giang hồ, hát cùng trăng gió, ải tình khó qua nhất".
"Diễn xướng xong, đoạn tình âm thầm như hoa rơi".
"Ngàn loại tình cảm ôn nhu, vạn dặm núi sông".
"Đều ở trong đáy mắt, được năm tháng tô màu".
"Nghe nói yêu hận tình thù, sinh tử ly hợp".
"Khói lửa chiến tranh lại vướng tới nhân quả".
"Từng chữ, từng câu viết lại trên trang giấy".
"Từng ngày, từng năm dai dẳng chẳng qua chỉ trong khoảnh khắc".
"Đừng nói tương tư khó tỏ, năm xưa như ngọn lửa".
"Vân mệnh hỗn loạn lại hay đổi thay".
"Mũ phượng và khăn quàng vai hạ xuống, khách quan tới lui đã ngồi đầy bàn".
"Thế sự vô thường, đều kể hết trong vở kịch".
"Đàn khúc giang hồ, hát cùng trăng gió, ải tình khó qua nhất".
"Diễn xướng xong, đoạn tình âm thầm như hoa rơi".
"Màu mực nồng đậm lại mê hoặc, bao nhiêu hoang đường khách quan đau lòng".
"Sống chết có nhau, cuối cùng cũng không được".
"Thích gió mát, uống trăng sáng, trò cười loạn thế kết thúc bằng nhân quả ".
"Một khúc cuối cùng, mọi người trở nên thương tâm".
(Hí Thuyết Nhân Quả).
Thiên Ảnh hát xong một khúc Hí Thuyết, mạng che mặt xinh đẹp không tháo ra, nhìn Đông Hoa khách sạn tràn ngập người thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe lên tiếng.
"Các vị nghe xong khúc này có cảm nhận gì về nó hay không?"
"Tiểu Nữ có một câu hỏi mong các vị giải đáp".
"Nhân là gì, Quả là gì, thật thật, giả giả thì như thế nào?".
"Mong các vị khách quan có thể giải đáp cho tiểu nữ".
Nàng vừa kết thúc câu hỏi, có vô vàn tu sĩ thay nhau trả lời, nàng đều lắc đầu không cảm nhận được gì, nàng thân phận cũng không phải tầm thường, nàng là Thánh Nữ của Vô Ưu Tông một trong Bát Đại Tông Môn mạnh nhất Tinh Mang Đại Lục này, nàng đã năm năm xuống phàm trần, mỗi một tháng nàng đều ở đây ca hát, đặt ra câu hỏi, giúp nàng cảm nhận nhân sinh, cảm nhận đại đạo, giúp nàng tiến thêm một bước đột phá cảnh giới đã kẹt rất lâu, nhưng lần nào cũng làm nàng thất vọng.
Trên lầu cao, Trường An cùng Tiểu Hắc uống trà ăn một hạt đậu phộng, nghe câu hỏi của nàng rất thú vị, hắn cũng muốn mở miệng trả lời.
"Thiên Ảnh cô nương muốn hỏi nhân quả là gì sao?".
"Đúng vậy khách quan, ngài biết sao?" Thiên Ảnh ở dưới sân khấu, tò mò nhìn nam tử áo trắng ở trên lầu.
"Ta đường nhiên biết, cô nương muốn nghe?".
"Tiểu Nữ, xin lắng nghe" Thiên Ảnh có một chút hiếu kì nhẹ nhàng nói.
"Nhân quả đối với ta mà nói không quá khó hiểu, chỉ là ngươi chịu hiểu nó hay không mà thôi!".
"Như thế nào là nhân quả, Trồng cây là nhân, lấy gỗ là quả, Ngày căn nhà gỗ hình thành cũng chính là thành! Đây chính là Nhân Quả".
"Cái gì là nhân quả, ta không cần phải suy nghĩ,không cần phải cân nhắc, chỉ cần nhìn mặt trời mọc rồi lặng, ngắm tuyết trắng tung bay, bốn mùa thay đổi, cần gì phải quản đâu là thật đâu là giả, chẳng biết mơ màng đến sinh tử, ta chỉ muốn sống một cuộc đời yên bình.
Mỗi một lần mặt trời lên, rồi lặng, dù là bình minh hay là hoàng hôn, ở trên sườn núi đều có một thân ảnh ngồi trên một cái bàn nhỏ uống trà, yên lặng nhìn về bầu trời xa xa.
Nhân quả tuần hoàn trên thế giới này, người nói nó là nhân thì nó chính là nhân, ngươi nói nó là quả thì nó là quả. Cần gì phải cố chấp, cần gì phải suy nghĩ tìm tòi."
"Cái gọi là duyên phận cũng được tính là nhân quả, giống như nam nữ, ở cùng một chỗ thì sẽ sinh con. Nam Nữ chính là nhân, bọn họ nên duyên sinh ra con cái, đó chính là quả".
"Thứ gì là nhân quả, ta nắm nhân, cũng nắm giữ quả. Cái gì là sinh tử. Tay trái của ta là sinh, tay phải của ta chính là tử. Cái gì là thật, trong mắt ta, mở mắt là thật, nhắm mắt là giả".
"Cô nương nghe hiểu hay không?" Trường An hắn nói rất nhiều, hắn giảng giải rất nhiều, nhưng không biết người ta có hiểu hay không.
"Tiểu nữ thật sự không hiểu được lời khách quan nói, thật hổ thẹn" Thiên Ảnh nghe những lời giảng giải đó của Trường An, thật sự giật mình, nàng suy nghĩ rất nhiều, làm sao ở phàm tục lại có người giảng giải nhân quả đến trình độ thế kia, nàng quả thật không hiểu, nàng cũng biết được người thanh niên áo trắng kia không tầm thường.
"Con đường thành tiên, rất dài, có thể trăm ngàn năm tháng,có thể là cả đời, thứ nên hiểu thì phải cố gắng hiểu, thứ không nên hiểu thì không nên hiểu, con đường tu hành rất dài, thứ gì đến thì nó sẽ đến, không cần phải truy cầu, không cần phải gượng ép".
"Đa tạ khách quan, tiểu nữ có thể hỏi thêm một câu?" Thiên Ảnh nàng muốn lĩnh giáo thêm một chút sự cao thâm của người áo trắng này.
"Cô nương cứ hỏi, thứ ta biết ta sẽ không giấu diếm" Trường An uống một ngụm trà, nhẹ giọng nói.
"Sinh là gì, tử là gì? Câu hỏi này đã làm tiểu nữ thắc mắc rất lâu, mong khách quan giải đáp" Thiên Ảnh nhẹ nhàng khom người hỏi.
Trường An nhìn ra cửa sổ, nhìn bầu trời hôm nay mưa có lẽ rất lớn, không biết có kịp trở lại thôn ngày mai dạy học hay không, mưa lớn tạo nên sóng gió, tạo nên phong ba, tạo nên rất nhiều chuyện, hắn có một chút không thích mưa, nhưng lại rất thích nhìn ngắm trời mưa.
Hắn nhìn trời mưa mở miệng nói.
"Hôm nay, mưa rơi xuống tạo thành một vũng nước thì đó chính là sinh. Ngày khác không có nước mưa thì vũng nước này là vũng nước chết, đó là tử, đã không có sinh cơ, không còn lưu lại thứ gì đó chính là chết.
Lúc này, các ngươi có thể vui nhưng lại tức giận, khốn khổ cảm thấy vui vẻ đó chính là sinh. Ngày khác, bọn họ sẽ không còn vui buồn, giận nữa không thoát khỏi luân hồi đó chính là tử.
Cơn mưa này sinh ra từ trên trời, rơi xuống đất mà chết đi, khoảng khắc ở giữa đó chính là Nhân Sinh. Ta nhìn những giọt mưa chứ không nhìn bầu trời. Nhìn mà chẳng cần nhìn. Nhìn cũng chẳng phải cơn mưa, nhưng lại muốn biết cơn mua đó là cơn mưa lúc còn sống."
"Mưa sinh ra trên trời, chết rơi trên mặt đất, cả quá trình rơi xuống chính là Nhân Sinh cuộc đời".
"Cô Nương ta lý giải như vậy, có được hay không?" Trường An ở trên lầu nhìn xuống, nở một nụ cười ôn nhu với Thiên Ảnh hỏi.
"Khách quan lý giải rất cao thâm, tiểu nữ bái phục".
"Có thể hỏi khách quan từ môn phái nào đến, cao danh quý tánh là gì, có thể cho tiểu nữ lãnh ngộ".
"Ta tên Trường An, còn đến từ môn phái nào, thì ta không đến từ đâu cả, ta chỉ là một Phàm Nhân, nào phải Tu Luyện giả, ta chỉ là một thư sinh dạy học, hiểu biết một chút mà thôi, cô nương đừng tâng bốc ta quá nhiều" Trường An nhẹ giọng nói.
Thiên Ảnh cũng cảm nhận được, hai người ngồi trên lầu chỉ là người bình thường, không có một chút linh lực nào, nhưng mà ai biết được các cao nhân thường che đậy rất kỹ càng, làm sao một tu sĩ nhỏ như nàng có thể cảm nhận được.
"Đa tạ, khách quan ngày hôm nay đã giảng giải, tiền trà nước hôm nay Thiên Ảnh mời ngài."
"Vậy tại hạ không khách khí, đa tạ cô nương".
Sau đó cũng không có gì thú vị nữa, những người khác lên đài bắt đầu ca múa, hí khúc, trời cũng đã tạnh mưa, hắn cùng Tiểu Hắc cũng không nán lại Đông Hoa khách sạn quá lâu, leo lên thuyền tre mà trở về Hắc Hà Thôn, ngày mai còn phải dạy đám hài tử học hành.
Chương 64 Chương 64: Câu Chuyện Thứ Hai Bắt Đầu.
Chương 64: Câu Chuyện Thứ Hai Bắt Đầu.
Trời cũng đã tối, hai người Trường An, Tiểu Hắc đã từ Hắc Hà Thành trở về Kỳ Liên Sơn, hôm nay là một ngày rất thú vị, gặp người cũng thú vị, hắn trở về nhà trời lại bắt đầu mưa to.
Mưa to tạo nên gió lớn, gió lớn tạo nên phong ba, cơn mưa này làm hắn hoài niệm rất nhiều chuyện của quá khứ, hắn đúng là không thích mưa chút nào, mưa làm hắn nhớ về chuyện cũ, thật khổ, nhưng lại rất thích ngắm trời mưa, trời mưa làm nhớ về hình bóng nàng hắn rất vui, chỉ cần thấy nàng hắn đều vui vẻ.
Trường An đứng ở trong nhìn ra bên ngoài, trời mưa rất to, hắn đứng nhìn rất lâu, Tiểu Hắc hóa hình ngồi bên cạnh hỏi hắn.
"Chủ nhân, người lại nhớ về vị kia sao?".
"Ừm".
"Vị kia là người như thế nào?".
"Câu hỏi này của ngươi, hằng năm đã hỏi không biết bao nhiêu lần".
"Chủ nhân người chưa từng trả lời một lần thật đàng hoàng".
"Nàng ấy sao, rất xinh đẹp".
"Chủ nhân ta biết ngài ấy rất xinh đẹp, chủ nhân đã nói điều này rất nhiều lần."
"Haizz, nếu có thời gian, ta liền kể cho ngươi nghe về sự tích của nàng ấy, thế nào được không?".
"Chủ nhân, ngài lần sau phải kể thực đấy, ta đợi hơn 500 vạn năm rồi a".
"Được được, Tiểu Hắc mới đó mà ngươi đã ở cùng ta 500 vạn năm rồi sao?".
"Đúng vậy, chủ nhân!".
"Thời gian trôi qua, thật nhanh".
"Đúng vậy, thật nhanh".
Hai người nhìn trời mưa thật lâu, sau đó cũng không nói gì nữa, Tiểu Hắc cũng trở lại bộ dạng hằng ngày, nằm ở một góc nhà đi ngủ, Tiểu Hắc là vậy từ khi đi theo hắn đã học cái tính lười biếng này rồi, ngày xưa ở Yêu Giới hắn uy phong thế nào, nhưng hiện tại thì sao lại như một con chó bình thường.
Hắn cũng không trách Tiểu Hắc tại sao không tu luyện, thương thế đã khỏi, ngày xưa khăng khăng muốn rời đi mà không được, bây giờ có cơ hội rời đi thì lại không muốn, có lẽ Tiểu Hắc cũng giống như hắn muốn sống một cuộc sống thật bình thường.
500 vạn năm, hắn cùng Tiểu Hắc đã sống cùng nhau 500 vạn năm, thời gian trôi qua đúng thật là nhanh, hắn xem Tiểu Hắc như huynh đệ ruột thịt, Tiểu Hắc cũng vậy, hai người nương tựa vào nhau mà sống đã 500 vạn năm, thời gian đối với hắn hay Tiểu Hắc mà nói dài cũng không dài ngắn cũng không ngắn.
Suy nghỉ lung tung một đoạn thời gian, mưa cũng đã tạnh, hắn vào trong phòng, nhắm mắt lại ngủ một giấc thật ngon, để ngày mai bắt đầu một ngày mới.
Một đêm trôi qua thật nhanh, trời cũng đã sáng, gà cũng đã gáy, đánh thức hai người tỉnh dậy, hôm nay cũng như những ngày khác, thịt Vịt hôm qua còn một ít, ăn một ít Bánh Trôi cùng thịt Vịt, bữa sáng của bọn họ đã xong.
Hắn cũng bắt đầu sách vở, chuẩn bị dạy học, học sinh đã đến một vài đứa, khuôn mặt đều hớn hở, vui vẻ.
"Ngày hôm qua nghe chuyện cũ, vui như vậy sao?" Hắn nhìn đám hài tử chăm chú hỏi.
"Đúng vậy, Tiên Sinh rất hay".
"Tiểu Hỏa Tử cái tên này, học hành thì không đâu vào đâu, nhưng chuyện gì ngươi cũng là người khởi xướng mà lên" Trường An cười cười, ngón tay nhẹ nhàng búng lên tráng Tiểu Hỏa Tử.
"Hứ, Tiên Sinh đau a" Tiểu Hỏa Tử khuôn mắt có chút ủy khuất nhìn hắn,
"Được rồi, đứng nhiều lời nữa, hôm nay ta dạy các ngươi đọc sách".
"Vâng, Tiên Sinh".
Hắn dạy đám hài tử đọc sách, ngâm thơ, viết chữ một buổi sáng, trời cũng đã đến trưa, đám hài tử cũng đã mệt mỏi, hắn cũng không muốn gượng ép bọn chúng liền mở miệng nói.
"Được rồi cũng đã trưa, các ngươi nghỉ ngơi đi.".
"Vâng Tiên Sinh".
Hắc Hà Thành lúc này, Thiên Ảnh cùng người Vô Ưu Tông cũng biết được tin tức của Trường An, nàng muốn lãnh giáo thêm về người thần bí này, muốn biết hắn ở nơi nào, hôm nay nàng liền xuất phát đến nơi hắn sinh sống.
"Thánh Nữ, đi qua con sông này liền đến Kỳ Liên Sơn".
"Vị kia ở đó sao?".
"Đúng vậy, Thánh Nữ, ta đã điều tra qua, người này không biết từ đâu đến, đã sống ở ngọn núi này năm năm, hắn làm nghề dạy học, nhìn rất bình thường không có gì giống tu sĩ chúng ta."
"Ngươi thì biết cái gì, ngươi có biết thế gian này cao nhân thích làm nhất là loại gì không?".
"Bọn họ thích nhất là giả dạng làm phàm nhân, nhưng người có ánh mắt một chút liền biết họ không phải phàm nhân".
"Thế gian này làm gì có người bình thường nào, mưa không làm ướt được hắn, gió không làm lay động được tóc của hắn".
"Thánh Nữ dạy phải, thuộc hạ lỗ mãng".
Nàng đi một đoạn đường cũng đã cập bờ, bước vào Hắc Hà Thôn, nàng muốn ngự không mà bay lên nhưng hình như có thứ gì đó vô hình ép nàng xuống không bay được, nàng cũng hết cách đành đi bộ đến Kỳ Liên Sơn.
Trường An ở trên núi cũng cảm nhận được có người đi đến, hắn thả ra thần thức kiểm tra một chút liền mỉm cười, không ngờ nàng cùng hắn có duyên như vậy, hôm nay lại trực tiếp tìm tới cửa.
Hắn mở ra đại trận, thử thách tâm tình của nàng cùng người đi theo thử một chút.
Những người khác đi một chút đã mệt không ra hơi, chỉ còn có nàng cùng vị lão bà đi theo có thể đi tiếp, nàng cũng biết hắn đang khảo nghiệm nàng, nhẹ nhàng nói với những hộ vệ bên cạnh.
"Các ngươi không lên được đâu, trở về đi, có Hoa bà bà ở cùng ta là được rồi".
"Thánh Nữ như vậy không phải quá nguy hiểm".
"Không sao, người này sẽ không hại chúng ta, các ngươi trở về đi".
"Hoa bà bà, người có thể đi tiếp không?".
"Tiểu thư có thể".
"Vậy cùng ta đi lên".
Đi được nữa đường núi, áp lực mỗi ngày càng nặng, chân nàng khó có thể mà bước đi tiếp, nhưng nàng vẫn có gắng mà bước tiếp, nàng biết nếu bước lên ngọn núi này, ngày hôm nay cơ duyên sẽ đến với nàng.
Nàng không phải người dễ từ bỏ, tuy rằng sinh ra trong Trường Sinh Thế Gia từ nhỏ đã được các trưởng bối chăm sóc rất chu đáo, nhưng nàng không phải người nhu nhược, thứ nàng muốn nàng liền đi tranh, không nhờ người khác, người khác như thế nào nàng không biết, nhưng hôm nay nàng phải lên được ngọn núi này.
Cuối cùng sau một giờ, nàng cũng đã đi đến được đến ngọn núi, nơi này rất đơn sơ trống trải, chỉ có một ngôi nhà nhỏ, trước sân chỉ có một bàn cờ vây, cùng một bình trà, bên cạnh có một cây đào nhỏ, nhìn rất giống nơi ở của người bình thường.
"Tiền bối, ta tới".
"Thiên Ảnh cô nương đường xa vất vả, từ xa đến tìm ta có chuyện gì sao?".
"Tiền bối có thể dạy ta hay không?".
"Đừng gọi ta tiền bối, ta chỉ là một phàm nhân có thể dạy gì cho ngươi, với lại ngươi tuổi đã lớn như vậy ta không biết dạy ngươi cái gì".
"Tiền bối, ngài dạy cho bọn họ cái gì, ta liền học cái đó".
"A! ta chỉ dạy cho bọn chúng đọc sách viết chữ, không có gì to tát, cô nương cũng muốn học".
Nàng nhìn một vòng không nhìn thấy người áo đen hôm qua đi cùng hắn đâu, nhìn sang góc nhà chỉ thấy một con chó đang nằm đó, nhưng khí cơ không tầm thường, nhìn liền biết nàng không phải đối thủ của con chó này.
Đám hài tử về nhà ăn trưa cũng đã xong, đã trở lại vào buổi chiều, bình thường bọn hắn không ở đây nhưng sau khi nghe hắn kể về Vân Mộc Đại Đế, hôm nay lại muốn nghe kể chuyện tiếp.
"Tiên sinh, Tiên sinh vị tỷ tỷ này thật xinh đẹp, nương tử của người sao?".
"Tiểu Hỏa Tử lại ăn nói bậy bạ cái gì đó".
"Vậy thì là ai, Tiên Sinh mau giới thiệu cho chúng ta."
"Tên tiểu tử ngươi thật phiền phức".
"Thiên Ảnh cô nương, đám nhỏ thất lễ, mong cô nương lượng thứ" Hắn nhìn bên cạnh Thiên Ảnh nhẹ giọng nói, đám hài tử này thật càng quấy, cô nương người ta như vậy mà bọn chúng cũng dám trêu chọc.
"Tiền bối, không sao, bọn chúng rất đáng yêu".
"Tỷ tỷ thật đẹp, tỷ tỷ từ đâu tới".
"Ta sao, ta tới từ Hắc Hà Thành".
"Tỷ tỷ tới từ Hắc Hà Thành sao, ta hay nghe cha ta kể nhưng mà chưa từng đến đó lần nào, không ngờ tỷ đến từ đó".
"Tiểu Hỏa Tử, đừng làm phiền Thiên Ảnh cô nương nữa, mau đem thức ăn cho Tiểu Hắc đi".
"Vâng Tiên Sinh".
Trời cũng đã trưa, hắn cũng không biết làm gì, đi vào trong nhà pha một ấm trà nhỏ, trà này hôm qua hắn mua ở Hắc Hà Thành rất không tệ.
Đám hài tử đem cho Tiểu Hắc một ít thịt lợn, từ nhà Trương Đồ Tể, lại cùng Tiểu Hắc chơi đùa một chút, sau đó lại chạy lại bên cạnh hắn.
Hắn cũng lắc đầu ngao ngán, nhìn đám hài tử, quẩy phá vô cùng, không biết làm gì đành phải gọi bọn chúng lại hỏi.
"Các ngươi sao còn không về nhà, muốn gì?".
"Tiên Sinh, kể chuyện cho chúng ta nghe tiếp tục a".
"Đúng vậy, tiên sinh muốn nghe kể chuyện" Thêm một hài tử phụ họa cho Tiểu Hỏa Tử.
Thiên Ảnh bên cạnh nghe đám hài tử nói nghe kể chuyện, nàng cũng rất hương phấn đi đến bên cạnh nói.
"Tiên Sinh ta cũng muốn nghe".
"Được rồi, thật phiền phức, các ngươi muốn nghe, ta kể cho các ngươi nghe là được"
"Người này không sinh ra cực khổ giống như Vân Mộc, từ nhỏ đã có cuộc sống rất tốt, nhưng mà nàng lại trải qua vô vàn khó khăn, vô vàn đau khổ, cuối cùng nàng thành tựu Kiếm Ma".
"Nàng gọi Kiếm Ma Sở Tích Nguyệt".
Câu chuyện của Sở Tích Nguyệt cũng bắt đầu, nàng là ai, xuất thân từ đâu, có bản lĩnh như thế nào, nàng làm sao có cái tên Kiếm Ma, tất cả đều sẽ được chứng kiến trong câu chuyện Kiếm Ma Sở Tích Nguyệt.
Chương 65 Chương 65: Sở Tích Nguyệt.
Chương 65: Sở Tích Nguyệt.
Câu chuyện của Sở Tích Nguyệt được bắt đầu ở Tiên Giới, một góc của Cửu Thiên Thập Địa.
Kiếm Vực.
Loan Âm Thành.
Sở Gia.
Luyện võ trường có hai thân ảnh đang luyện kiếm, một lớn, một nhỏ, thiếu niên nhìn mười bảy, mười tám tuổi, đang vung kiếm luyện tập, bên cạnh có một tiểu cô nương thoảng nhìn năm, sáu tuổi đang học theo ca ca của nàng luyện kiếm.
"Ca, thật khó muội không muốn luyện nữa a!" Khuôn mặt của nàng có chút mệt mỏi, khó chịu nhìn thiếu niên nói.
"Haha, Tích Nguyệt muội còn nhỏ luyện mệt mỏi cũng đúng, ra kia nghỉ ngơi đi đừng làm phiền ta tu luyện" Thiếu niên này chính Sở Tích Thiên, Đại Thiếu Gia Sở Gia, năm này vừa tròn mười tám, tu vi cảnh giới đã đạt đến Huyền Tiên Cảnh, khá nổi bật trong đám thế hệ trẻ của Kiếm Vực.
"Cảm ơn, ca" Sở Tích Nguyệt vội vàng chạy đến đình viện bên cạnh nghỉ ngơi.
"Tiểu thư, uống nước" Nha hoàng Tiểu Thúy bên cạnh đưa cho nàng một chén nước nhỏ.
"Cảm ơn ngươi Tiểu Thúy" Sở Tích Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn nha hoàn bên cạnh nói cảm ơn.
Sở Tích Nguyệt năm nay mới năm tuổi, nàng là Nhị Tiểu Thư của Sở Gia, là hòn ngọc cực kỳ quý giá của Sở Gia chủ sinh ra, nàng cực kỳ lười biếng tu luyện, không thích suốt ngày cầm kiếm, nàng chỉ muốn sau này trở thành một tiểu thư khuê các.
Sở Tích Nguyệt ngồi ở đình viện nghỉ ngơi, xem ca ca nàng luyện kiếm, một lát trời cũng đã đến trưa, giờ cơm cũng đã đến, nàng cùng Sở Tích Thiên cùng nhau đi tắm rửa, sau đó đến gia phòng ăn cơm.
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, hôm nay có tích cực luyện kiếm hay không?" Sở Tích Hoàng ôm nàng trong lòng hỏi.
"Cha, luyện kiếm rất mệt, Tích Nguyệt không muốn luyện kiếm" Sở Tích Nguyệt khuôn mặt rủ xuống một chút, có phần ủy khuất.
"Được, được lần sau không ép tiểu bảo bối luyện kiếm nữa" Sở Tích Hoàng cười thật to, ôm Sở Tích Nguyệt trong lòng đi đến giang phòng dùng cơm.
Sở Tích Hoàng Gia Chủ Sở Gia ở Kiếm Vực, Sở Gia ở Kiếm Vực danh tiếng không nhỏ, một thân kiếm pháp áp đảo toàn bộ các gia tộc khác trên Kiếm Vực, tu vi cũng đạt đến Chân Tiên Cảnh Đỉnh Phong.
Thái Linh Âm, Chủ Mẫu của Sở Gia, một thân kiếm pháp cũng thuộc hàng cao thủ của Kiếm Vực, một thân tu vi cũng không kém, đã đạt đến Chân Tiên Cảnh Hậu Kỳ.
Cảnh giới tu luyện của nhân tộc phân chia làm mười cảnh giới từ thấp tới cao bao gồm:
Nhân Tiên Cảnh, Huyền Tiên Cảnh, Địa Tiên Cảnh, Thiên Tiên Cảnh, Chân Tiên Cảnh, Tiên Vương, Tiên Hoàng, Tiên Tôn, Tiên Đế.
Từ Nhân Tiên Cảnh -> Chân Tiên Cảnh chia làm bốn cảnh giới nhỏ là Sơ Kỳ, Trung Kỳ, Hậu Kỳ, Đỉnh Phong.
Tiên Vương chia làm ba cảnh giới là Địa Vương, Thiên Vương, Bất Hủ Tiên Vương.
Tiên Hoàng chia làm ba cảnh giới là Địa Hoàng, Thiên Hoàng, Bất Hủ Tiên Hoàng.
Tiên Tôn chia làm bốn cảnh giới là Địa Tôn, Thiên Tôn, Bất Hủ Tiên Tôn, Chung Cực Tiên Tôn.
Tiên Đế chia làm năm cảnh giới là Chuẩn Tiên Đế, Địa Tiên Đế, Thiên Tiên Đế, Bất Hủ Tiên Đế, Chung Cực Tiên Đế.
Những người phá vỡ cực hạn của bản thân đạt đến một cảnh giới mới ở Tiên Vương, Tiên Hoàng, Tiên Tôn, Tiên Đế còn được gọi là Bất Hủ Thần Vương, Bất Hủ Thần Hoàng, Bất Hủ Thần Tôn, Bất Hủ Thần Đế, cảnh giới này khó mà đạt ở Tiên Giới cũng chỉ có mấy người có thể tu luyện đến mức này.
Trên Tiên Đế Cảnh giới còn có một cảnh giới gọi là Thần Quân Cảnh, ở Tiên Giới trước kia chỉ có hai mười người đạt đến cảnh giới này, nhưng sau này không biết vì biến cố gì mà toàn bộ đều biến mất, không còn nhìn thấy một vị Thần Quân nào nữa.
Tiên Giới cũng chia ra làm hai thế thực lớn là Cửu Thiên Thập Địa và Dị Vực.
Cửu Thiên Thập Địa cũng được chia làm Cửu Vực.
Kiếm Vực, Thương Vực, Võ Vực, Tây Vực, Bắc Vực, Nam Vực, Đan Vực, Khí Vực, Đạo Vực .
Mỗi một vực ở Cửu Thiên Thập Địa đều có sở trường khác nhau, trong đó Đạo Vực là mạnh nhất, Kiếm Vực là yếu nhất, các đạo vực khác đều có Tiên Đế trấn thủ, chỉ có riêng Kiếm Vực là có tám vị Tiên Tôn thay nhau quản lý mà thôi, do đó Kiếm Vực được xem là yếu nhất trong Cửu Vực.
Cửu Thiên Thập Địa do Thiên Đế nắm giữ, do Thiên Đình làm chủ, Thiên Đình có hơn ngàn vị Tiên Đế, trăm vị Bất Hủ Tiên Đế, còn đừng nói là Thiên Đế Tu vi đã đến cực hạn của Bất Hủ Tiên Đế.
Dị Vực được chia làm ba đạo vực lớn.
Âm Phủ, Ma Vực, Thập Bát Địa Ngục.
Mỗi một đạo vực của Dị Vực đều lớn hơn hai đến ba phần mỗi vực của Cửu Thiên Thập Địa.
Âm Phủ là nơi sản sinh ra rất nhiều hồn tu, quỷ vật bọn họ cũng được xem là đạo vực mạnh nhất của Dị Vực, các loại thần thú đều là Hắc Ám lấy cái chết mà tu luyện, nơi này cũng do Nhiên Đăng Cổ Phật đứng đầu.
Ma Vực tuy không phải là đạo vực mạnh nhất ở Dị Vực, nhưng nơi này chỉ tập trung cường giả Ma Đế trở lên mới có thể tồn tại, nên tu sĩ ở đây ít hơn bình thường, nhưng so với các đạo vực khác của Cửu Thiên Thập địa thì mạnh hơn vô số lần, nơi này do Ma Đế đứng đầu.
Thập Bát Địa Ngục do Ma Đế và Nhiên Đăng Cổ Phật tạo nên để trừng phạt các tội phạm của Dị Vực, cũng như Cửu Thiên Thập Địa nơi này cũng được xem là Tu La Địa Ngục trong mắt tu sĩ Lục Giới.
Cảnh giới của Dị Vực phân chia cũng giống như Cửu Thiên Thập Địa không khác là mấy, chỉ thay đổi từ Chân Tiên Cảnh thành Chân Ma Cảnh mà thôi, tất cả các cảnh giới khác cũng là như vậy.
Ở Cửu Thiên Thập Địa và Dị Vực đều có các thế lực trung lập không tham gia vào nhiều chuyện của hai giới, đã thành lập rất lâu gọi là Vân Bảo Lâu.
Ở Cửu Thiên Thập Địa hay Dị Vực đều có các thế lực hùng mạnh tạo ra để truy bắt các tội phạm Ma Tu và Tiên Tu.
Diệt Ma Điện cùng với Tru Tiên Điện đều tạo ra để săn bắt các thiên tài của Cửu Thiên Thập Địa và Dị Vực để triệt hạ lẫn nhau.
Đặc biệt ở đây tuy là Ma Tu nhưng Dị Vực không có một chút nào liên hệ đến với Ma Giới.
Trở lại Kiếm Vực Sở Gia.
Lúc này Sở Tích Nguyệt đã ăn cơm xong, đã về phòng nghỉ ngơi, nhưng nàng là một tiểu cô nương tinh nghịch rất thích hay làm phiền ca ca của nàng.
Nên lúc nào đến giờ ngủ nàng cũng đều chạy đến phòng ca ca nàng, bắt hắn kể chuyện cho nàng mới chịu đi ngủ.
Tình cảm huynh muội của cả hai rất tốt, nàng cũng cực kỳ yêu thích ca ca.
Sáng sớm hôm sau ca ca nàng lại luyện kiếm ở luyện võ trường, Sở Tích Nguyệt thì đi theo Mẫu Thân lễ phật, hằng tháng vào ngày này Mẫu Thân nàng đều đến lễ phật, cầu nguyện cho cả nhà bình an.
Đi theo xe ngựa của Mẫu Thân được một đoạn thời gian thì nàng cũng đã đến Thiên Am Tự là ngôi chùa lớn nhất Loan Âm Thành này, Thiên Am Tự nằm ở trên núi Loan Âm, đi đến trước ngọn núi không cho xe ngựa đi vào, Sở Tích Nguyệt cùng Mẫu Thân của nàng phải đi bộ lên.
"Mẫu Thân phải đi bộ lên sao, rất mệt nha!" Sở Tích Nguyệt khuôn mặt nhỏ xị xuống không vui.
"Tích Nguyệt phải cố gắng được không? Đừng làm nũng" Thái Linh Âm xoa xoa cái đầu của nàng nhẹ nhàng nói.
"Nhưng mà nhiều bậc thang như vậy, rất mỏi chân" Sở Tích Nguyệt nhìn lên cầu thang trước mặt có chút không dám đi lên.
"Tích Nguyệt ngoan, đi thôi" Thái Linh Âm mỉm cười nhẹ nhàng dắt tay Sở Tích Nguyệt đi lên Thiên Am Tự.
Sở Tích Nguyệt đi bên cạnh Mẫu Thân nàng cùng lên Thiên Am Tự, đây cũng là lần đầu tiên nàng tự đi lên, những lần trước đều có các hộ vệ, bế nàng đi cùng, nhưng lần này nàng đã năm tuổi Mẫu Thân nàng muốn nàng tự đi lên.
Đi nửa giờ cuối cùng cũng đến trước cổng Thiên Am Tự, trước cổng thật to lớn, còn có các vị Hòa Thượng đang quét rác, nàng rất nhiều kì chạy lại trước mắt các Hòa Thượng hỏi.
"Hòa Thượng ca ca, huynh đang làm gì a!" Sở Tích Nguyệt ngây thơ hỏi.
"A Di Đà Phật! Bần tăng đang quét dọn cổng chùa" Vị Hòa Thượng quét rác, một tay để trước mặt ngật đầu nói.
"Tích Nguyệt không được làm phiền các sư phụ" Thái Linh Âm vội vàng kéo nàng đi.
Đi vào bên trong Đại Điện nhìn thấy rất nhiều người, đang vái lạy một bức tượng Phật Tổ thật to, Mẫu Thân nàng cũng đi lại thắp nhang, lễ phật, nàng thấy vậy cũng làm theo.
Sau cả một ngày lễ phật, nàng cũng rất mệt, đã ngủ thiếp đi trên vai của Mẫu Thân nàng, khi tỉnh lại đã thấy mình ở trong phòng.
Chương 61: Vân Mộc Đại Đế - Kết Thúc.
Hai người khí cơ lộ ra, làm cho cả Thái Sơn Đại Lục nổ vang ầm ầm, tiếng sấm điên tai nhức óc nổi lên, trận chiến cuối cùng cũng đã bắt đầu.
Giữa thiên địa, linh quang nở rộ, bao phủ toàn bộ Thái Sơn Đại Lục.
Bên dưới bầu trời, giờ khắc này, thân hình Vân Mộc tràn đầy một loại uy nghiêm không nói thành lời, giơ tay nhấc chân cũng có thể dẫn ra đại địa sụp đổ.
Vân Mộc trải qua vô vàn luân hồi, trải qua vô số trận chiến kinh thiên động địa, hôm nay trận chiến đối đầu với Xích Huyết Ma Đế đối với hắn mà nói chẳng có gì khó khăn, trong đôi mắt của hắn như vực sâu không thấy đáy, như trải qua rất nhiều chuyện, đôi mắt hiện lên một tia u buồn.
Xích Huyết Ma Đế phía đối diện cảm nhận được một tia uy hiếp của Vân Mộc, hắn nhìn Vân Mộc có thể thấy người này chỉ mới bước vào Đế Cảnh chưa tới một năm, nhưng mà chỉ một năm lại trưởng thành đến nước này thì hắn cũng khó mà lý giải,hắn khó khăn khổ cực bao nhiêu mới có bước này, người đối diện có thứ gì mà có thể nhanh chóng trở nên mạnh như vậy.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Tà là ai? Ta thực sự cũng không biết ta từng là ai?"
"Ta từng là một phàm nhân tay không có một chút lực lượng, từng là thư sinh kiến thức thông thiên triệt địa, từng một đời oanh oanh liệt Kiếm Hoàng, ta từng là Ứng Long bay lượn khắp tinh không, từng là một cộng Diệp Thảo nhỏ bẻ, từng làm một Đạo Sĩ, từng là Minh Vương".
"Rốt cuộc ta là bọn họ, hay bọn họ là ta,ta cũng thật sự không biết nữa, thật thật giả giả đối với ta bây giờ không quan trọng".
"Ngươi hôm nay làm hại bọn họ, ta thay bọn họ trả lại ngươi!"
"Ngươi giết rất nhiều người, giết ngươi bọn họ cũng không thể sống lại"
"Giết ngươi cũng xem như cho thế gian này một cái đáp án"
"Chính đạo cũng được, tà đạo cũng được, ngươi không sai, ta không đúng".
"Thế gian này không có đúng sai tuyệt đối, ngươi nghỉ nó là đúng thì nó là đúng, ngươi nghỉ nó là sai thì nó là sai".
"Ngươi hiến tế hết thảy sinh linh trở thành Đại Đế đối với ngươi là đúng, ta không trách"
"Nhưng mà những việc ngươi làm đối với ta lại là sai, đối với thế nhân là sai, ta giết ngươi thay thế gian đòi lại cái gọi công đạo!".
Vân Mộc đứng trên không trung, một bộ mặt âm trầm như trải qua vô số trận chiến kinh thiên động địa, như đã chứng kiến rất nhiều thứ, hắn nói với Xích Huyết Ma Đế.
"Ngươi nói đúng, ta không sai, ngươi cũng không sai, tất cả đều không sai".
"Ta cũng không muốn nhiều lời nữa, ra tay đi " Xích Huyết Ma Đế đứng dối diện nhìn Vân Mộc.
Hai người hiện tại cảnh giới ngang bằng nhau, trận chiến này chỉ có một người có thể sống, một người cười đến cuối cùng.
Bước lên con đường tu đạo đều là nghịch thiên mà đi, chỉ có thuận được tâm ý, mới có thể nghịch thiên cải mệnh.
Xích Huyết Ma Đế hắn là như vậy đối nghịch Thiên Đạo bước vào Thánh Nhân Cảnh, đối nghịch cả đại lục để bước vào còn đường Đại Đế, người đời nói hắn ác ma không có một chút nhân tính, nhưng trên con đường tu đạo này, mấy ai còn nhân tính, con đường tu đạo này, mấy người Thiên Tài trở thành cường giả, giống như Xích Huyết Ma Đế con đường tu luyện của hắn từ trước đến này đều đối với bản thân mình tàn nhẫn nhất.
Hắn móc tim, rút thần hồn chỉ để tạo ra Xích Huyết Ma Trận, nếu thất bại hắn chỉ có chết, nhưng thành công hắn liền trở thành cường giả, vượt xa cái gọi là thiên tài, thiên tài không trưởng thành được thì cũng chỉ như một bộ hài cốt trải sẵn cho cường giả chân chính bước lên mà thôi.
Thanh Vân Sơn.
Thanh Vân Môn hôm nay đã trở thành một đống hỗn độn, tất cả đệ tử sắc mặt đều trắng bệt như không còn một chút máu, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Đối với sức mạnh của Xích Huyết Ma Đế, cho dù là Thánh Nhân Đỉnh Phong đều cảm thấy sợ hại, đâu riêng gì bọn họ.
Sở Thanh Huyền cùng Bát Đại Tông Môn, Hoàng Thất liếc nhìn nhau, khổ sở nói "Đây là tai kiếp của toàn bộ Thái Sơn Đại Lục, khó có thể tưởng tượng, nếu để cho Xích Huyết Ma Đế được như ý, Thái Sơn Đại Lục thương vong sẽ thảm trọng như thế nào".
Bên cạnh, đám người Bạch Hà, Vân Hỏa, Hắc Vân nghe vậy, nội tâm cũng thật sự nặng nề vô cùng.
"Giờ phút này, đối mặt với tai kiếp như thế, chúng ta cũng không thể tránh khỏi, nhưng cho dù là như vậy, chúng ta cũng không để cho đám người Xích Ma Giáo làm phiền Vân Mộc!".
"Chúng ta đồng loạt ra tay, cho dù chết, cũng phải ngăn bọn chúng!".
Nếu cái chết đã tới trước mắt, chi bằng đánh một trận cho oanh liệt, như thế còn tốt hơn ngồi chờ tất cả đều bị hủy diệt.
Trên bầu trời, hai người Xích Huyết Ma Đế cùng Vân Mộc đã ra tay.
Hai người ra tay đánh một trận, không gian xung quanh vỡ nát, thiên địa phá vỡ thành từng mảnh, trong hư không cuồng phong hoành hành, tạo ra một cảnh tượng thật đáng sợ.
Mà trong khoảnh khắc Xích Huyết Ma Đế có lui lại một vài bước, không gian trước mắt hắn chợt vỡ nát, một bàn tay đánh tới.
Bàn tay này không bắt mắt, nhưng lại kiến cho sắc mặt của Xích Huyết Ma Đế kịch biến, bởi vì hắn cảm nhận được một tia tử vong đột nhiên đánh tới.
Xích Huyết Ma Đế gầm thét, cuồng cuộn Huyết Khí ngưng kết, trong một khoảnh khắc biến thành một tầng phòng ngự trước người hắn.
ẦM ẦM!
Vậy mà, khi bàn tay lướt qua ,tất cả phòng ngự bị phá hủy trong chớp mắt, chỉ một hơi thở, bàn tay kia lại xuất hiện trước mặt Xích Huyết Ma Đế, lúc này hắn nhìn thấy, một ngón tay như xuyên phá tầng tầng lớp lớp hư không mà đánh tới.
"Đại Hoang Tù Thiên Chỉ: Tịch Diệt Chư Thiên".
Xích Huyết Ma Đế hắn không phản ứng kịp, Đại Hoang Tù Thiên Chỉ đã đánh tới, nặng nề như vô vàn tinh cầu đánh vào thân thể của hắn.
Phụt! Đại Hoang Tù Thiên Chỉ đánh trúng, không có bất kỳ kinh thiên động địa nào, nhưng lại có từng ngụm máu bắn ra, thân thể của Xích Huyết Ma Đế bị khoan thủng một lỗ lớn.
Thân thể của Xích Huyết Ma Đế cứng đờ, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó tin, tay hắn run run sờ giữa bụng, hắn chỉ cảm nhận trước bụng mình chỉ có tiếng gió, thân thể hắn bị xuyên thủng.
"Làm sao có thể..." Xích Huyết Ma Đế tự lẩm bẩm.
Phía trước mặt hắn, không gian gợn sóng, một bóng người đạp không mà đến, chính là Vân Mộc, ánh mắt thờ ơ nhìn chằm chằm Xích Huyết Ma Đế, thản nhiên nói "Ta đã nói, sẽ trả lại cho chúng sinh một cái đáp án!".
Sắc mặt của Xích Huyết Ma Đế biến ảo, máu từ trong bụng chảy ra, khiến hắn nhìn qua cực kỳ thê thảm, hắn cảm nhận được sự hủy diệt đang tàn phá cơ thể, chợt khẽ thở dài một tiếng tự lẩm bẩm "Thật không ngờ, Xích Huyết Ma Đế ta, lại thua bởi người chưa tu hành quá trăm năm...".
Hắn ngẩng đầu lên, mặc dù sắc mặt không tốt cho lắm, nhưng vẫn nhìn về phía Vân Mộc, nói "Thái Sơn Đại Lục đúng là khí cơ chưa tận, khí vận thực đúng là cường thịnh, sợ rằng không bao lâu, cường giả liền xuất hiện như mây....".
"Ngươi, rất lợi lại".
Ánh mắt của Vân Mộc bình thản, nhìn chằm chằm Xích Huyết Ma Đế, nói "Xích Huyết Ma Đế, ngươi tu luyện đến nay cũng xem như không tệ, nhưng chuyện ngươi gây ra cũng nên trả giá, yên nghỉ đi thôi, kiếp sau đừng giết quá nhiều người vô tội, ngươi nên đi rồi!".
Xích Huyết Ma Đế cười một tiếng, nói "Việc ta làm trước này chưa từng hối hận, thành cũng được, bại cũng được, chỉ là chết mà thôi, đối với ta mà nói rất nhẹ nhàng."
Trong một khoảnh khắc, khi thanh âm Xích Huyết Ma Đế vừa dứt lời, thân thể hắn có vô số vết nứt hiện lên, nhanh chóng lan ra, sau đó nổ tung, thành một biển máu.
"Xích Huyết Ma Đế đã đền tội, Thái Sơn Đại Lục, tai kiếp đã hết".
Xích Huyết Ma Đế cuối cùng cũng chết, thế gian này có thêm một vị Đại Đế mới, người này gọi là Vân Mộc Đại Đế, chúng sinh kính ngưỡng hắn là đại anh hùng, cứu vớt toàn bộ đại lục.
Không gian trước mắt gợn sóng, thân ảnh Vân Mộc hiện ra.
"Tiểu Mộc cuối cùng cũng trở về!".
Vân Mộc tiến tới ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói "Đệ trở về.".
Bạch Hà ôn nhu cười một tiếng, thấp giọng nói "Vân Mộc, ngươi làm không tệ, ta cũng vì ngươi mà tự hào, sư phụ có lẽ rất vui!".
"Hơn nữa ngươi bây giờ, đã là cái thế cường giả rồi".
Tai kiếp qua đi, Thái Sơn Đại Lục cuối cùng cũng đã bình an trở lại.
Sau khi đánh bại Xích Huyết Ma Đế, Vân Mộc đem Phù Lục Chi Đạo triển khai mà ra, tịnh hóa hết thảy thế gian, trả lại cho đại lục một nơi an ổn tu luyện.
Trải qua một năm hồi phục, hai người Vân Mộc cùng Bạch Hà cũng kết thành phu thê ở Vân Thôn, Vân Thị cực kỳ vui vẻ hạnh phúc, Hoang Vực bây giờ vô số cường giả tụ tập đến chúc mừng, Hoang Vực cũng vì thế mở ra một tràng cơ duyên to lớn.
Vân Hỏa bây giờ đã trở thành Tộc trưởng của Kỳ Lân Nhất Tộc, người người kính ngưỡng.
Hắc Vân bây giờ ở lại Thanh Vân Môn làm một Trưởng Lão danh dự, hằng ngày làm rất nhiều thứ kì quặc.
Trong nhắy mắt đã 20 năm trôi qua, Thái Sơn Đại Lục cũng phát triển cực kỳ thịnh vượng, vô số cường giả xuất hiện, thiên kiêu mọc lên rất nhiều, đặc sắc xôn xao, náo nhiệt.
Vân Thôn, trong căn nhà nhỏ của hai người Vân Mộc cùng Bạch Hà sống ở đây, một thân ảnh nhỏ nhắn chập chững tới, sau đó nhào vào ngực Vân Mộc.
"Phụ Thân " Thanh âm non nớt truyền ra.
Tiểu cô nương cực kỳ xinh đẹp, nhìn khoản hai tuổi, mắt to long lanh, mặt một cái áo yếm màu tím, tóc buộc đuôi ngựa, hoạt bát đáng yêu.
Đây chính là con gái mà Vân Mộc cùng Bạch Hà sinh ra, năm đó đặt tên Vân Thiên Nguyệt.
.....................................
Câu chuyện của Vân Mộc Đại Đế đến đây kết thức, Trường An khép lại cuốn sách nhìn một đám hài từ đang chăm chú nghe kể chuyện nói.
"Cuộc đời Vân Mộc Đại Đế là như thế, hắn trả qua vô vàn gian khổ, khó khăn mới đạt được thành tựu như thế, các ngươi cảm thấy hắn như thế nào.".
"Tiên Sinh, rất hay lần sau lại kể cho chúng ta nghe tiếp được hay không?" Một học sinh hớn hở nói.
"Được, chỉ cần các ngươi chăm chỉ học hành, ta sẽ kể cho các ngươi nghe nhiều câu chuyện thú vị hơn nhiều." Trường An vui vẻ nhìn một đám học sinh nói.
"Tiên Sinh, Trường An Thần Quân là người sao, người cũng tên Trường An?" Tiểu Hỏa Tử ở bên cạnh mở miệng hỏi.
"Chỉ là giống tên ta mà thôi, không phải đâu" Trường An không nói gì nhiều chỉ trả lời như vậy.
"Được rồi, trời cũng đã tối, các ngươi mau về nhà, Phụ Thân của Tiểu Hỏa Tử hôm nay không đến đón các ngươi được".
Một đám học sinh nghe thấy lời nói của hắn, vội vội vàng vàng cất hết cặp sách, mang lên chạy một mạch xuống núi.
Hắn nhìn đám hài tử rời đi, cảm thấy rất vui vẻ, gọi Tiểu Hắc nhóm lửa nấu cơm ăn bữa tối, hắn nhìn lên bầu trời đôi mắt có một tia đượm buồn thở nhẹ.
"Haizz, không biết nàng ấy ở nơi nào, bao lâu nữa có thể gặp lại!".
Chương 62 Chương 62 : Tết Đoan Ngọ.
Chương 62: Tết Đoan Ngọ.
Tinh Mang Đại Lục.
Kỳ Liên Sơn
Sáng Sớm.
Hôm nay là một ngày đặc biệt của dân làng Hắc Hà Thôn, hôm nay là ngày mùng 5 tháng 5 hằng năm, Tết Đoan Ngọ hằng năm lại được tổ chức.
Trường An đã sống ở Hắc Hà Thôn này năm năm, đón được năm lần tết Đoan Ngọ, ngày này người dân rất bận rộn, học sinh của hắn ngày hôm nay không đến lớp, ở nhà phụ giúp cha mẹ chuẩn bị ngày tết.
Tết Đoan Ngọ hay còn được người dân gọi là ngày lễ diệt sâu bọ, tết nửa năm. Hay hiểu đơn giản là ngày tiêu diệt sâu bọ, tiêu diệt bớt cái loài vật gây hại cho mùa màng, cây ăn quả ở Hắc Hà Thôn.
Hắc Hà Thôn rất nhỏ, chưa đến trăm hộ gia đình, bọn họ sống chủ yếu dựa vào mùa màng, và cây ăn quả, cũng có không ít đàn ông trong thôn là võ giả Luyện Thể Cảnh nhưng chỉ để đối phó với một ít Yêu Thú cấp thấp mà thôi, khó mà có thể kiếm sống bằng nghề thợ săn Yêu Thú được.
Hôm nay dân làng ở Hắc Hà Thôn chuẩn bị một bữa tiệc rất thịnh soạn, rượu nếp đây là thứ không thể thiếu vào ngày Tết Đoan Ngọ.
Theo truyền thuyết của Hắc Hà Thôn, vào ngày 5 tháng 5 hằng năm, các loại ký sinh trùng ngoi lên, tận dụng rượu nếp để loại bỏ chúng khỏi cơ thể. Đặc biệt nếu sử dụng rượu vào buổi sáng cực kỳ hiệu nghiệm.
Trường An cũng được dân làng hôm nay tặng không ít rượu nếp, để dành mà uống suốt một năm, người dân ở thôn này thực sự đối với hắn rất tốt.
Bánh Tro là loại bánh có màu vàng, được làm từ gạo nếp ngâm cùng với nước tro và các loại cây khô, sau đó gói trong lá chuối đem luộc chính, đây cũng là loại bánh không thể thiếu vào ngày Tết Đoan Ngọ.
Hỏa quả ngày hôm nay cũng rất khác ngày bình thường, dân làng ở đây hay lựa chọn các loại quả chua hơn là ngọt như hằng ngày, như xoài xanh, mận ăn vào buổi sáng sau khi thức dậy cực kỳ tốt cho dạ dày.
Thịt vịt là món ăn không thể thiếu của người dân Hắc Hà Thôn vào ngày Tết Đoan Ngọ, nhiều người cho rằng ăn thịt vịt sẽ làm cho thân thể mát mẻ hơn rất nhiều.
Chè trôi nước đây là món ăn không thể thiếu vào ngày tết Đoan Ngọ của Tinh Mang Đại Lục không riêng gì Hắc Hà Thôn, những viên chè được làm từ bột nếp, bên trong có nhân đậu xanh, ăn kèm với nước dừa có vị man mát, thơm ngon.
Người dân hôm nay rất tấp nập, bận rộn. Trường An hắn cũng không rảnh rỗi xuống núi đi chợ, mua một con vịt nhỏ đủ cho hai người ăn, mua một ít trái cây, mua một ít gạo nếp trở về đón tết Đoan Ngọ, hắn bây giờ sống ở nơi này liền học theo người dân ở đây mà sống.
Đi xuống khỏi Kỳ Liên Tuyết, ven con đường nhỏ, cạnh con sông nhỏ, có một ngôi làng nhỏ, ngôi làng này gọi là Hắc Hà Thôn xung quanh bốn mùa lạnh giá, ngày hôm nay tết Đoan Ngọ lại cực kỳ âm ám.
"Tiên sinh, hôm nay đi chợ sớm mua thức ăn đón tết Đoan Ngọ a" Lý Đại Thẩm bán hoa quả, nhìn thấy hắn dẫn theo Tiểu Hắc xuống núi hỏi thăm.
"Đúng vậy, Lý Đại Nương, xoài xanh cùng mận hôm nay bán thế nào?"
"Haha, Tiên Sinh xuống núi thì cứ cầm một ít về nhà mà dùng, không cần phải câu nệ!".
"Như vậy không được!"
"Lý Đại Nương, người bán cho ta bốn trái xoài xanh với một ít mận chua là được." Trường An mỉm cười nhìn Lý Đại Thẩm đã lớn tuổi nói.
"Được được, Tiên Sinh thật là" Lý Đại Thẩm vừa nói vừa lấy xoài xanh cùng mận bỏ vào túi cho hắn.
"Đa tạ, Đại Nương" Hắn cảm ơn một tiếng, sau đó trả tiền, tiếp tục đi mua những thứ khác.
Đi được một đoạn đường rời khỏi nơi bán hàng của Lý Đại Thẩm, Trường An hắn nhìn thấy gian hàng của Trần Đại Thúc liền nhanh chóng chạy tới mua gạo nếp, những ngày này gạo nếp thường hết rất nhanh, hắn phải tranh thủ thời gian.
"Trần Đại Thúc, lấy ta một cân gạo nếp" Thanh âm từ xa của hắn truyền đến.
"An Tiên Sinh a, một cân sao, đợt chút" Trần Đại Thúc nhìn thấy hắn vội vàng mua gạo nếp, cũng không dài dòng vào nhà lấy ra một cân gạo nếp đưa cho hắn.
"Đây, một cân gạo nếp của Tiên Sinh"
"Trần Đại Thúc, bao nhiêu tiền?"
"Không cần, không cần, đám hài tử trong thôn nhờ Tiên Sinh chiếu cố là tốt rồi, một cân gạo nếp có to tát gì" Lão Nhân Gia cười to tiếng nhìn hắn xua đuổi.
Hắn cũng hết cách với bọn họ, mua bán lại không lấy tiền, hắn biết bọn họ đối với hắn rất tốt, nhưng bọn họ cũng phải kiếm sống, hắn đâu thể cứ như vậy lấy đồ đi mà không biết ngại, vận dụng một chút pháp lực bỏ lại mấy đồng tiền trước gian hàng của Trần Đại Thúc sau đó liền rời đi.
Nhìn bọn họ chỉ là Phàm Nhân bình thường nhưng so ra với những người kia ở Tiên Giới tâm cảnh, ý niệm sống của bọn họ cực kỳ mạnh mẽ, không như những tu tiên giả khác, tâm cảnh yếu kém, một chút việc nhỏ xảy ra đã nao núng tâm trí, mất hết đi vẻ kiên định của người tu đạo.
Đi xa khỏi gian hàng của Trần Đại Thúc, hắn chỉ còn thiếu một con vịt nữa là đủ cho ngày hôm nay chuẩn bị đón tết, đi một đoạn đường nhỏ về phía tây.
Đứng trước quầy hàng bán thịt là một thanh niên cao to, cả người tỏa ra toàn là sát khí, người này là Trương Đồ Tể hằng ngày ở đây giết heo mổ gà, một thân sát khí cũng vì vậy mà hình thành.
"Trương Đồ Tể, hôm nay làm ăn vẫn tốt chứ?" Trường An đi trước của hàng, nhìn người thanh niên hỏi.
"Trường An, ngươi đến đây để làm gì, bình thường ta không thấy ngươi ăn mặn".
"Haha, Trương Đồ Tể, ta lúc nào không ăn mặn, chỉ là ngươi không thấy mà thôi".
"Nhiều lời, đến đây để làm gì?"
"Tất nhiên mua vịt, chứ ngươi nghỉ ta đến đây để làm gì, mau lấy cho ta một con vịt, sắp trưa rồi,kẻo làm mất thời gian đón tết".
"Vịt đây,5 đồng tiền" Trương Đồ Tể sách một con vịt đã làm gọn gàng sạch sẽ ném đến trước mặt hắn.
"Người khác mua chỉ có 3 đồng tiền, ngươi lại bán cho ta 5 đồng tiền, Trương Đồ Tể ngươi không có lương tâm, lừa gạt bằng hữu".
"Nhiều lời. mau trả tiền, bên cạnh có hai vò rượu nếp đem về mà uống, coi như ta lấy tiền rượu".
"Haha, như vậy còn được huynh đệ tốt, ta đi đây" Trường An trả 5 đồng tiền mang theo một con vịt, với hai vò rượu nếp về núi.
Trương Đồ Tể còn rất trẻ, hai người nhìn như bằng tuổi nhau, hắn lại là một người rất nhiều chuyện xưa để kể Trương Đồ Tể lại cực kỳ thích nghe, Trương Đồ Tể hay mang thịt heo cùng rượu nếp đến cho Tiểu Hắc, từ đó hai người cũng trở thành bằng hữu.
Trở lại Kỳ Liên Tuyết hắn cùng Tiểu Hắc bận rộn một hồi, cũng đã chuẩn bị xong bữa trưa, thịt Vịt đã luộc chính, Bánh Tro đã làm xong, chỉ đợi đến giữa trưa liền khai tiệc đón tết Đoan Ngọ.
Giữa trưa hắn cùng Tiểu Hắc ăn xong bữa cơm, sau đó dọn dẹp nhà cửa, cũng chăm chút lại nơi ở của bọn họ một chút, không biết bọn họ sẽ ở lại đây bao lâu, có thể là mười năm, có thể là hai mươi năm cũng có thể là ngày mai liền rời đi, cuộc sống không nói trước được điều gì.
Hắn cũng phải tắm rửa thật sạch sẽ, chuẩn bị một bộ quần áo mới, tối ngày hôm nay ở Hắc Hà Thôn diễn ra lễ đua thuyền rồng, đeo túi thơm, thả hoa đăng.
Đua thuyền rồng là một ngày lễ cực kỳ náo nhiệt ở Hắc Hà Thôn, theo truyền thuyết một vị thần Sông ở này đi ngang qua nghe tin có Yêu Ma Quỷ Quái hoành hành muốn đến trợ giúp, nhưng sau khi đánh thắng Yêu Ma Quỷ Quái rơi mình xuống Sông Hắc Hà, người dân ngày xưa ngay lập tức tổ chức đoàn thuyền chèo ra sông cứu ông nhưng không thành.
Sau này mỗi năm, vào ngày tết Đoan Ngọ của người dân Hắc Hà Thôn, họ đều tổ chức lễ hội đua thuyền rồng để tưởng nhớ những gì ông đã làm cho thôn dân ở đây,
Ngoài ra, họ còn đeo túi thơm. Đây là loại túi vải chỉ ngũ sắc được may thành hình cầu, bên trên có in đủ loại hoa văn hình thù khác nhau, bên trong có các hương liệu như hạt mùi, hạt hùng hoàng, hương nhu và một số loại hương liệu khác dùng đuổi rắn rết.
Người nữ thường tặng cho nam nhân mà mình mến mộ, để bày tỏ tâm ý của mình, đây cũng là nét rất đặc trưng của người dân Hắc Hà Thôn.
Tết Đoan Ngọ cũng là tết của những cặp tình nhân nơi này, bọn họ thường cùng nhau hẹn hò, thả đèn lồng, cùng nhau cầu nguyện, cùng nhau vui vẻ trôi qua cả một đoạn thời gian tươi đẹp của tuổi trẻ.
Trường An nhìn những cảnh này, nhớ rất nhiều về chuyện trước kia của hắn cùng Thiên Nguyên, hắn cũng lắc đầu thở dài một cái, không nói điều gì, chỉ đứng im một chỗ cảm nhận bầu không khí náo nhiệt ngày tết Đoan Ngọ.
Phàm nhân muốn trở thành Tiên Nhân vứt bỏ cuộc sống hiện tại, nhưng họ đâu biết rằng khi bước lên con đường tu đạo, Tiên Nhân lại muốn giống như bọn họ.
"Ta mơ thành tiên nhân, hay là tiên nhân mơ thành ta."
Lễ hội đua thuyền rồng cũng kết thúc, người dân cũng đã trở về nhà, ngày hôm nay tết Đoan Ngọ vì thế cũng kết thúc, hôm nay Trường An hắn lại một lần được đón tết nơi Nhân Gian thật là vui vẻ.
Hắn cùng Tiểu Hắc cũng không nán lại thêm nữa, quay người một cái biến mất khỏi Hắc Hà Thôn, một lát sau đã xuất hiện tai Kỳ Liên Sơn, ngày hôm nay cứ như vậy mà kết thúc.
Chương 63 Chương 63: Hắc Hà Thành.
Chương 63: Hắc Hà Thành.
Sáng sớm hôm sau.
Sau một ngày trôi qua, Tết Đoan Ngọ cũng đã kết thúc, người dân đã trở lại cuộc sống bình thường hằng ngày, học sinh hôm nay không đến vì hôm Trường An có việc muốn đi lên Hắc Hà Thành.
Hắc Hà Thành nằm ở phía tây con sông Hắc Hà, hôm nay Trường An đi cùng Tiểu Hắc đến Hắc Hà Thành phải đi qua con sông Hắc Hà này.
Một người một chó ngồi lên chiếc bè làm bằng tre, hắn đội một cái nón rơm, cẩm một cây tre mà chèo thuyền hướng về phía Tây mà đi, Hắc Hà Thành cách Hắc Hà Thôn không xa, nhưng mà dòng nước rất khó đi, nên người dân Hắc Hà Thôn rất ít khi đi đến Hắc Hà Thành.
Đi được một giờ, hai người cũng đã thấy cảng đậu thuyền, Tiểu Hắc cũng hóa thành một thanh niên mang Hắc Bào, hắn không muốn Tiểu Hắc mang hình dáng một con chó đen đi vào thành, như vậy cũng có một chút khó coi.
Hai người dừng lại thuyền ở gần đó, đi vào thành mà không bị ai ngăn cản, bọn hắn dù sao cũng thường xuyên đến đây nên thủ vệ đã quen mặt, cứ mỗi cuối tháng một lần hai người đều xuất hiện ở nơi này.
Tại sao hai người Trường An, Tiểu Hắc lại xuất hiện ở nơi này vào hàng tháng, đơn giản vì ở đây có một gánh hát rất hay, mỗi tháng chỉ tổ chức một lần, người khắp các nơi tụ họp về nơi này nghe hát.
Trường An hắn là một người đơn giản, thích nghe hát, uống rượu, mỗi lần như vậy làm cho hắn quên đi mọi buồn phiền suốt quãng thời gian qua, cho dù chỉ một khắc hắn cũng mãn nguyện.
Trời cũng đã tối, Trường An cùng Tiểu Hắc đã ngồi vào bàn, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy đường phố rất nhộn nhịp, người người qua lại rất đông.
Đông Hoa khách sạn càng là đông hơn, dù sao hôm nay gánh hát Thiên Tuyền đến đây hát hí kịch, rất nhiều người tụ tập ở nơi này, nếu không đến sớm khó mà có chỗ ngồi.
Tiếng đàn tranh vang lên, một giọng hát ngọt ngào cất lên, làm cho người ta say đắm không thể thoát khỏi, đúng là thú vui của nhân gian, người bình thường khó mà cưỡng lại.
"Mũ phượng và khăn quàng vai hạ xuống, khách quan tới lui đã ngồi đầy bàn".
"Thế sự vô thường, đều kể hết trong vở kịch".
"Đàn khúc giang hồ, hát cùng trăng gió, ải tình khó qua nhất".
"Diễn xướng xong, đoạn tình âm thầm như hoa rơi".
"Ngàn loại tình cảm ôn nhu, vạn dặm núi sông".
"Đều ở trong đáy mắt, được năm tháng tô màu".
"Nghe nói yêu hận tình thù, sinh tử ly hợp".
"Khói lửa chiến tranh lại vướng tới nhân quả".
"Từng chữ, từng câu viết lại trên trang giấy".
"Từng ngày, từng năm dai dẳng chẳng qua chỉ trong khoảnh khắc".
"Đừng nói tương tư khó tỏ, năm xưa như ngọn lửa".
"Vân mệnh hỗn loạn lại hay đổi thay".
"Mũ phượng và khăn quàng vai hạ xuống, khách quan tới lui đã ngồi đầy bàn".
"Thế sự vô thường, đều kể hết trong vở kịch".
"Đàn khúc giang hồ, hát cùng trăng gió, ải tình khó qua nhất".
"Diễn xướng xong, đoạn tình âm thầm như hoa rơi".
"Màu mực nồng đậm lại mê hoặc, bao nhiêu hoang đường khách quan đau lòng".
"Sống chết có nhau, cuối cùng cũng không được".
"Thích gió mát, uống trăng sáng, trò cười loạn thế kết thúc bằng nhân quả ".
"Một khúc cuối cùng, mọi người trở nên thương tâm".
(Hí Thuyết Nhân Quả).
Thiên Ảnh hát xong một khúc Hí Thuyết, mạng che mặt xinh đẹp không tháo ra, nhìn Đông Hoa khách sạn tràn ngập người thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe lên tiếng.
"Các vị nghe xong khúc này có cảm nhận gì về nó hay không?"
"Tiểu Nữ có một câu hỏi mong các vị giải đáp".
"Nhân là gì, Quả là gì, thật thật, giả giả thì như thế nào?".
"Mong các vị khách quan có thể giải đáp cho tiểu nữ".
Nàng vừa kết thúc câu hỏi, có vô vàn tu sĩ thay nhau trả lời, nàng đều lắc đầu không cảm nhận được gì, nàng thân phận cũng không phải tầm thường, nàng là Thánh Nữ của Vô Ưu Tông một trong Bát Đại Tông Môn mạnh nhất Tinh Mang Đại Lục này, nàng đã năm năm xuống phàm trần, mỗi một tháng nàng đều ở đây ca hát, đặt ra câu hỏi, giúp nàng cảm nhận nhân sinh, cảm nhận đại đạo, giúp nàng tiến thêm một bước đột phá cảnh giới đã kẹt rất lâu, nhưng lần nào cũng làm nàng thất vọng.
Trên lầu cao, Trường An cùng Tiểu Hắc uống trà ăn một hạt đậu phộng, nghe câu hỏi của nàng rất thú vị, hắn cũng muốn mở miệng trả lời.
"Thiên Ảnh cô nương muốn hỏi nhân quả là gì sao?".
"Đúng vậy khách quan, ngài biết sao?" Thiên Ảnh ở dưới sân khấu, tò mò nhìn nam tử áo trắng ở trên lầu.
"Ta đường nhiên biết, cô nương muốn nghe?".
"Tiểu Nữ, xin lắng nghe" Thiên Ảnh có một chút hiếu kì nhẹ nhàng nói.
"Nhân quả đối với ta mà nói không quá khó hiểu, chỉ là ngươi chịu hiểu nó hay không mà thôi!".
"Như thế nào là nhân quả, Trồng cây là nhân, lấy gỗ là quả, Ngày căn nhà gỗ hình thành cũng chính là thành! Đây chính là Nhân Quả".
"Cái gì là nhân quả, ta không cần phải suy nghĩ,không cần phải cân nhắc, chỉ cần nhìn mặt trời mọc rồi lặng, ngắm tuyết trắng tung bay, bốn mùa thay đổi, cần gì phải quản đâu là thật đâu là giả, chẳng biết mơ màng đến sinh tử, ta chỉ muốn sống một cuộc đời yên bình.
Mỗi một lần mặt trời lên, rồi lặng, dù là bình minh hay là hoàng hôn, ở trên sườn núi đều có một thân ảnh ngồi trên một cái bàn nhỏ uống trà, yên lặng nhìn về bầu trời xa xa.
Nhân quả tuần hoàn trên thế giới này, người nói nó là nhân thì nó chính là nhân, ngươi nói nó là quả thì nó là quả. Cần gì phải cố chấp, cần gì phải suy nghĩ tìm tòi."
"Cái gọi là duyên phận cũng được tính là nhân quả, giống như nam nữ, ở cùng một chỗ thì sẽ sinh con. Nam Nữ chính là nhân, bọn họ nên duyên sinh ra con cái, đó chính là quả".
"Thứ gì là nhân quả, ta nắm nhân, cũng nắm giữ quả. Cái gì là sinh tử. Tay trái của ta là sinh, tay phải của ta chính là tử. Cái gì là thật, trong mắt ta, mở mắt là thật, nhắm mắt là giả".
"Cô nương nghe hiểu hay không?" Trường An hắn nói rất nhiều, hắn giảng giải rất nhiều, nhưng không biết người ta có hiểu hay không.
"Tiểu nữ thật sự không hiểu được lời khách quan nói, thật hổ thẹn" Thiên Ảnh nghe những lời giảng giải đó của Trường An, thật sự giật mình, nàng suy nghĩ rất nhiều, làm sao ở phàm tục lại có người giảng giải nhân quả đến trình độ thế kia, nàng quả thật không hiểu, nàng cũng biết được người thanh niên áo trắng kia không tầm thường.
"Con đường thành tiên, rất dài, có thể trăm ngàn năm tháng,có thể là cả đời, thứ nên hiểu thì phải cố gắng hiểu, thứ không nên hiểu thì không nên hiểu, con đường tu hành rất dài, thứ gì đến thì nó sẽ đến, không cần phải truy cầu, không cần phải gượng ép".
"Đa tạ khách quan, tiểu nữ có thể hỏi thêm một câu?" Thiên Ảnh nàng muốn lĩnh giáo thêm một chút sự cao thâm của người áo trắng này.
"Cô nương cứ hỏi, thứ ta biết ta sẽ không giấu diếm" Trường An uống một ngụm trà, nhẹ giọng nói.
"Sinh là gì, tử là gì? Câu hỏi này đã làm tiểu nữ thắc mắc rất lâu, mong khách quan giải đáp" Thiên Ảnh nhẹ nhàng khom người hỏi.
Trường An nhìn ra cửa sổ, nhìn bầu trời hôm nay mưa có lẽ rất lớn, không biết có kịp trở lại thôn ngày mai dạy học hay không, mưa lớn tạo nên sóng gió, tạo nên phong ba, tạo nên rất nhiều chuyện, hắn có một chút không thích mưa, nhưng lại rất thích nhìn ngắm trời mưa.
Hắn nhìn trời mưa mở miệng nói.
"Hôm nay, mưa rơi xuống tạo thành một vũng nước thì đó chính là sinh. Ngày khác không có nước mưa thì vũng nước này là vũng nước chết, đó là tử, đã không có sinh cơ, không còn lưu lại thứ gì đó chính là chết.
Lúc này, các ngươi có thể vui nhưng lại tức giận, khốn khổ cảm thấy vui vẻ đó chính là sinh. Ngày khác, bọn họ sẽ không còn vui buồn, giận nữa không thoát khỏi luân hồi đó chính là tử.
Cơn mưa này sinh ra từ trên trời, rơi xuống đất mà chết đi, khoảng khắc ở giữa đó chính là Nhân Sinh. Ta nhìn những giọt mưa chứ không nhìn bầu trời. Nhìn mà chẳng cần nhìn. Nhìn cũng chẳng phải cơn mưa, nhưng lại muốn biết cơn mua đó là cơn mưa lúc còn sống."
"Mưa sinh ra trên trời, chết rơi trên mặt đất, cả quá trình rơi xuống chính là Nhân Sinh cuộc đời".
"Cô Nương ta lý giải như vậy, có được hay không?" Trường An ở trên lầu nhìn xuống, nở một nụ cười ôn nhu với Thiên Ảnh hỏi.
"Khách quan lý giải rất cao thâm, tiểu nữ bái phục".
"Có thể hỏi khách quan từ môn phái nào đến, cao danh quý tánh là gì, có thể cho tiểu nữ lãnh ngộ".
"Ta tên Trường An, còn đến từ môn phái nào, thì ta không đến từ đâu cả, ta chỉ là một Phàm Nhân, nào phải Tu Luyện giả, ta chỉ là một thư sinh dạy học, hiểu biết một chút mà thôi, cô nương đừng tâng bốc ta quá nhiều" Trường An nhẹ giọng nói.
Thiên Ảnh cũng cảm nhận được, hai người ngồi trên lầu chỉ là người bình thường, không có một chút linh lực nào, nhưng mà ai biết được các cao nhân thường che đậy rất kỹ càng, làm sao một tu sĩ nhỏ như nàng có thể cảm nhận được.
"Đa tạ, khách quan ngày hôm nay đã giảng giải, tiền trà nước hôm nay Thiên Ảnh mời ngài."
"Vậy tại hạ không khách khí, đa tạ cô nương".
Sau đó cũng không có gì thú vị nữa, những người khác lên đài bắt đầu ca múa, hí khúc, trời cũng đã tạnh mưa, hắn cùng Tiểu Hắc cũng không nán lại Đông Hoa khách sạn quá lâu, leo lên thuyền tre mà trở về Hắc Hà Thôn, ngày mai còn phải dạy đám hài tử học hành.
Chương 64 Chương 64: Câu Chuyện Thứ Hai Bắt Đầu.
Chương 64: Câu Chuyện Thứ Hai Bắt Đầu.
Trời cũng đã tối, hai người Trường An, Tiểu Hắc đã từ Hắc Hà Thành trở về Kỳ Liên Sơn, hôm nay là một ngày rất thú vị, gặp người cũng thú vị, hắn trở về nhà trời lại bắt đầu mưa to.
Mưa to tạo nên gió lớn, gió lớn tạo nên phong ba, cơn mưa này làm hắn hoài niệm rất nhiều chuyện của quá khứ, hắn đúng là không thích mưa chút nào, mưa làm hắn nhớ về chuyện cũ, thật khổ, nhưng lại rất thích ngắm trời mưa, trời mưa làm nhớ về hình bóng nàng hắn rất vui, chỉ cần thấy nàng hắn đều vui vẻ.
Trường An đứng ở trong nhìn ra bên ngoài, trời mưa rất to, hắn đứng nhìn rất lâu, Tiểu Hắc hóa hình ngồi bên cạnh hỏi hắn.
"Chủ nhân, người lại nhớ về vị kia sao?".
"Ừm".
"Vị kia là người như thế nào?".
"Câu hỏi này của ngươi, hằng năm đã hỏi không biết bao nhiêu lần".
"Chủ nhân người chưa từng trả lời một lần thật đàng hoàng".
"Nàng ấy sao, rất xinh đẹp".
"Chủ nhân ta biết ngài ấy rất xinh đẹp, chủ nhân đã nói điều này rất nhiều lần."
"Haizz, nếu có thời gian, ta liền kể cho ngươi nghe về sự tích của nàng ấy, thế nào được không?".
"Chủ nhân, ngài lần sau phải kể thực đấy, ta đợi hơn 500 vạn năm rồi a".
"Được được, Tiểu Hắc mới đó mà ngươi đã ở cùng ta 500 vạn năm rồi sao?".
"Đúng vậy, chủ nhân!".
"Thời gian trôi qua, thật nhanh".
"Đúng vậy, thật nhanh".
Hai người nhìn trời mưa thật lâu, sau đó cũng không nói gì nữa, Tiểu Hắc cũng trở lại bộ dạng hằng ngày, nằm ở một góc nhà đi ngủ, Tiểu Hắc là vậy từ khi đi theo hắn đã học cái tính lười biếng này rồi, ngày xưa ở Yêu Giới hắn uy phong thế nào, nhưng hiện tại thì sao lại như một con chó bình thường.
Hắn cũng không trách Tiểu Hắc tại sao không tu luyện, thương thế đã khỏi, ngày xưa khăng khăng muốn rời đi mà không được, bây giờ có cơ hội rời đi thì lại không muốn, có lẽ Tiểu Hắc cũng giống như hắn muốn sống một cuộc sống thật bình thường.
500 vạn năm, hắn cùng Tiểu Hắc đã sống cùng nhau 500 vạn năm, thời gian trôi qua đúng thật là nhanh, hắn xem Tiểu Hắc như huynh đệ ruột thịt, Tiểu Hắc cũng vậy, hai người nương tựa vào nhau mà sống đã 500 vạn năm, thời gian đối với hắn hay Tiểu Hắc mà nói dài cũng không dài ngắn cũng không ngắn.
Suy nghỉ lung tung một đoạn thời gian, mưa cũng đã tạnh, hắn vào trong phòng, nhắm mắt lại ngủ một giấc thật ngon, để ngày mai bắt đầu một ngày mới.
Một đêm trôi qua thật nhanh, trời cũng đã sáng, gà cũng đã gáy, đánh thức hai người tỉnh dậy, hôm nay cũng như những ngày khác, thịt Vịt hôm qua còn một ít, ăn một ít Bánh Trôi cùng thịt Vịt, bữa sáng của bọn họ đã xong.
Hắn cũng bắt đầu sách vở, chuẩn bị dạy học, học sinh đã đến một vài đứa, khuôn mặt đều hớn hở, vui vẻ.
"Ngày hôm qua nghe chuyện cũ, vui như vậy sao?" Hắn nhìn đám hài tử chăm chú hỏi.
"Đúng vậy, Tiên Sinh rất hay".
"Tiểu Hỏa Tử cái tên này, học hành thì không đâu vào đâu, nhưng chuyện gì ngươi cũng là người khởi xướng mà lên" Trường An cười cười, ngón tay nhẹ nhàng búng lên tráng Tiểu Hỏa Tử.
"Hứ, Tiên Sinh đau a" Tiểu Hỏa Tử khuôn mắt có chút ủy khuất nhìn hắn,
"Được rồi, đứng nhiều lời nữa, hôm nay ta dạy các ngươi đọc sách".
"Vâng, Tiên Sinh".
Hắn dạy đám hài tử đọc sách, ngâm thơ, viết chữ một buổi sáng, trời cũng đã đến trưa, đám hài tử cũng đã mệt mỏi, hắn cũng không muốn gượng ép bọn chúng liền mở miệng nói.
"Được rồi cũng đã trưa, các ngươi nghỉ ngơi đi.".
"Vâng Tiên Sinh".
Hắc Hà Thành lúc này, Thiên Ảnh cùng người Vô Ưu Tông cũng biết được tin tức của Trường An, nàng muốn lãnh giáo thêm về người thần bí này, muốn biết hắn ở nơi nào, hôm nay nàng liền xuất phát đến nơi hắn sinh sống.
"Thánh Nữ, đi qua con sông này liền đến Kỳ Liên Sơn".
"Vị kia ở đó sao?".
"Đúng vậy, Thánh Nữ, ta đã điều tra qua, người này không biết từ đâu đến, đã sống ở ngọn núi này năm năm, hắn làm nghề dạy học, nhìn rất bình thường không có gì giống tu sĩ chúng ta."
"Ngươi thì biết cái gì, ngươi có biết thế gian này cao nhân thích làm nhất là loại gì không?".
"Bọn họ thích nhất là giả dạng làm phàm nhân, nhưng người có ánh mắt một chút liền biết họ không phải phàm nhân".
"Thế gian này làm gì có người bình thường nào, mưa không làm ướt được hắn, gió không làm lay động được tóc của hắn".
"Thánh Nữ dạy phải, thuộc hạ lỗ mãng".
Nàng đi một đoạn đường cũng đã cập bờ, bước vào Hắc Hà Thôn, nàng muốn ngự không mà bay lên nhưng hình như có thứ gì đó vô hình ép nàng xuống không bay được, nàng cũng hết cách đành đi bộ đến Kỳ Liên Sơn.
Trường An ở trên núi cũng cảm nhận được có người đi đến, hắn thả ra thần thức kiểm tra một chút liền mỉm cười, không ngờ nàng cùng hắn có duyên như vậy, hôm nay lại trực tiếp tìm tới cửa.
Hắn mở ra đại trận, thử thách tâm tình của nàng cùng người đi theo thử một chút.
Những người khác đi một chút đã mệt không ra hơi, chỉ còn có nàng cùng vị lão bà đi theo có thể đi tiếp, nàng cũng biết hắn đang khảo nghiệm nàng, nhẹ nhàng nói với những hộ vệ bên cạnh.
"Các ngươi không lên được đâu, trở về đi, có Hoa bà bà ở cùng ta là được rồi".
"Thánh Nữ như vậy không phải quá nguy hiểm".
"Không sao, người này sẽ không hại chúng ta, các ngươi trở về đi".
"Hoa bà bà, người có thể đi tiếp không?".
"Tiểu thư có thể".
"Vậy cùng ta đi lên".
Đi được nữa đường núi, áp lực mỗi ngày càng nặng, chân nàng khó có thể mà bước đi tiếp, nhưng nàng vẫn có gắng mà bước tiếp, nàng biết nếu bước lên ngọn núi này, ngày hôm nay cơ duyên sẽ đến với nàng.
Nàng không phải người dễ từ bỏ, tuy rằng sinh ra trong Trường Sinh Thế Gia từ nhỏ đã được các trưởng bối chăm sóc rất chu đáo, nhưng nàng không phải người nhu nhược, thứ nàng muốn nàng liền đi tranh, không nhờ người khác, người khác như thế nào nàng không biết, nhưng hôm nay nàng phải lên được ngọn núi này.
Cuối cùng sau một giờ, nàng cũng đã đi đến được đến ngọn núi, nơi này rất đơn sơ trống trải, chỉ có một ngôi nhà nhỏ, trước sân chỉ có một bàn cờ vây, cùng một bình trà, bên cạnh có một cây đào nhỏ, nhìn rất giống nơi ở của người bình thường.
"Tiền bối, ta tới".
"Thiên Ảnh cô nương đường xa vất vả, từ xa đến tìm ta có chuyện gì sao?".
"Tiền bối có thể dạy ta hay không?".
"Đừng gọi ta tiền bối, ta chỉ là một phàm nhân có thể dạy gì cho ngươi, với lại ngươi tuổi đã lớn như vậy ta không biết dạy ngươi cái gì".
"Tiền bối, ngài dạy cho bọn họ cái gì, ta liền học cái đó".
"A! ta chỉ dạy cho bọn chúng đọc sách viết chữ, không có gì to tát, cô nương cũng muốn học".
Nàng nhìn một vòng không nhìn thấy người áo đen hôm qua đi cùng hắn đâu, nhìn sang góc nhà chỉ thấy một con chó đang nằm đó, nhưng khí cơ không tầm thường, nhìn liền biết nàng không phải đối thủ của con chó này.
Đám hài tử về nhà ăn trưa cũng đã xong, đã trở lại vào buổi chiều, bình thường bọn hắn không ở đây nhưng sau khi nghe hắn kể về Vân Mộc Đại Đế, hôm nay lại muốn nghe kể chuyện tiếp.
"Tiên sinh, Tiên sinh vị tỷ tỷ này thật xinh đẹp, nương tử của người sao?".
"Tiểu Hỏa Tử lại ăn nói bậy bạ cái gì đó".
"Vậy thì là ai, Tiên Sinh mau giới thiệu cho chúng ta."
"Tên tiểu tử ngươi thật phiền phức".
"Thiên Ảnh cô nương, đám nhỏ thất lễ, mong cô nương lượng thứ" Hắn nhìn bên cạnh Thiên Ảnh nhẹ giọng nói, đám hài tử này thật càng quấy, cô nương người ta như vậy mà bọn chúng cũng dám trêu chọc.
"Tiền bối, không sao, bọn chúng rất đáng yêu".
"Tỷ tỷ thật đẹp, tỷ tỷ từ đâu tới".
"Ta sao, ta tới từ Hắc Hà Thành".
"Tỷ tỷ tới từ Hắc Hà Thành sao, ta hay nghe cha ta kể nhưng mà chưa từng đến đó lần nào, không ngờ tỷ đến từ đó".
"Tiểu Hỏa Tử, đừng làm phiền Thiên Ảnh cô nương nữa, mau đem thức ăn cho Tiểu Hắc đi".
"Vâng Tiên Sinh".
Trời cũng đã trưa, hắn cũng không biết làm gì, đi vào trong nhà pha một ấm trà nhỏ, trà này hôm qua hắn mua ở Hắc Hà Thành rất không tệ.
Đám hài tử đem cho Tiểu Hắc một ít thịt lợn, từ nhà Trương Đồ Tể, lại cùng Tiểu Hắc chơi đùa một chút, sau đó lại chạy lại bên cạnh hắn.
Hắn cũng lắc đầu ngao ngán, nhìn đám hài tử, quẩy phá vô cùng, không biết làm gì đành phải gọi bọn chúng lại hỏi.
"Các ngươi sao còn không về nhà, muốn gì?".
"Tiên Sinh, kể chuyện cho chúng ta nghe tiếp tục a".
"Đúng vậy, tiên sinh muốn nghe kể chuyện" Thêm một hài tử phụ họa cho Tiểu Hỏa Tử.
Thiên Ảnh bên cạnh nghe đám hài tử nói nghe kể chuyện, nàng cũng rất hương phấn đi đến bên cạnh nói.
"Tiên Sinh ta cũng muốn nghe".
"Được rồi, thật phiền phức, các ngươi muốn nghe, ta kể cho các ngươi nghe là được"
"Người này không sinh ra cực khổ giống như Vân Mộc, từ nhỏ đã có cuộc sống rất tốt, nhưng mà nàng lại trải qua vô vàn khó khăn, vô vàn đau khổ, cuối cùng nàng thành tựu Kiếm Ma".
"Nàng gọi Kiếm Ma Sở Tích Nguyệt".
Câu chuyện của Sở Tích Nguyệt cũng bắt đầu, nàng là ai, xuất thân từ đâu, có bản lĩnh như thế nào, nàng làm sao có cái tên Kiếm Ma, tất cả đều sẽ được chứng kiến trong câu chuyện Kiếm Ma Sở Tích Nguyệt.
Chương 65 Chương 65: Sở Tích Nguyệt.
Chương 65: Sở Tích Nguyệt.
Câu chuyện của Sở Tích Nguyệt được bắt đầu ở Tiên Giới, một góc của Cửu Thiên Thập Địa.
Kiếm Vực.
Loan Âm Thành.
Sở Gia.
Luyện võ trường có hai thân ảnh đang luyện kiếm, một lớn, một nhỏ, thiếu niên nhìn mười bảy, mười tám tuổi, đang vung kiếm luyện tập, bên cạnh có một tiểu cô nương thoảng nhìn năm, sáu tuổi đang học theo ca ca của nàng luyện kiếm.
"Ca, thật khó muội không muốn luyện nữa a!" Khuôn mặt của nàng có chút mệt mỏi, khó chịu nhìn thiếu niên nói.
"Haha, Tích Nguyệt muội còn nhỏ luyện mệt mỏi cũng đúng, ra kia nghỉ ngơi đi đừng làm phiền ta tu luyện" Thiếu niên này chính Sở Tích Thiên, Đại Thiếu Gia Sở Gia, năm này vừa tròn mười tám, tu vi cảnh giới đã đạt đến Huyền Tiên Cảnh, khá nổi bật trong đám thế hệ trẻ của Kiếm Vực.
"Cảm ơn, ca" Sở Tích Nguyệt vội vàng chạy đến đình viện bên cạnh nghỉ ngơi.
"Tiểu thư, uống nước" Nha hoàng Tiểu Thúy bên cạnh đưa cho nàng một chén nước nhỏ.
"Cảm ơn ngươi Tiểu Thúy" Sở Tích Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn nha hoàn bên cạnh nói cảm ơn.
Sở Tích Nguyệt năm nay mới năm tuổi, nàng là Nhị Tiểu Thư của Sở Gia, là hòn ngọc cực kỳ quý giá của Sở Gia chủ sinh ra, nàng cực kỳ lười biếng tu luyện, không thích suốt ngày cầm kiếm, nàng chỉ muốn sau này trở thành một tiểu thư khuê các.
Sở Tích Nguyệt ngồi ở đình viện nghỉ ngơi, xem ca ca nàng luyện kiếm, một lát trời cũng đã đến trưa, giờ cơm cũng đã đến, nàng cùng Sở Tích Thiên cùng nhau đi tắm rửa, sau đó đến gia phòng ăn cơm.
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, hôm nay có tích cực luyện kiếm hay không?" Sở Tích Hoàng ôm nàng trong lòng hỏi.
"Cha, luyện kiếm rất mệt, Tích Nguyệt không muốn luyện kiếm" Sở Tích Nguyệt khuôn mặt rủ xuống một chút, có phần ủy khuất.
"Được, được lần sau không ép tiểu bảo bối luyện kiếm nữa" Sở Tích Hoàng cười thật to, ôm Sở Tích Nguyệt trong lòng đi đến giang phòng dùng cơm.
Sở Tích Hoàng Gia Chủ Sở Gia ở Kiếm Vực, Sở Gia ở Kiếm Vực danh tiếng không nhỏ, một thân kiếm pháp áp đảo toàn bộ các gia tộc khác trên Kiếm Vực, tu vi cũng đạt đến Chân Tiên Cảnh Đỉnh Phong.
Thái Linh Âm, Chủ Mẫu của Sở Gia, một thân kiếm pháp cũng thuộc hàng cao thủ của Kiếm Vực, một thân tu vi cũng không kém, đã đạt đến Chân Tiên Cảnh Hậu Kỳ.
Cảnh giới tu luyện của nhân tộc phân chia làm mười cảnh giới từ thấp tới cao bao gồm:
Nhân Tiên Cảnh, Huyền Tiên Cảnh, Địa Tiên Cảnh, Thiên Tiên Cảnh, Chân Tiên Cảnh, Tiên Vương, Tiên Hoàng, Tiên Tôn, Tiên Đế.
Từ Nhân Tiên Cảnh -> Chân Tiên Cảnh chia làm bốn cảnh giới nhỏ là Sơ Kỳ, Trung Kỳ, Hậu Kỳ, Đỉnh Phong.
Tiên Vương chia làm ba cảnh giới là Địa Vương, Thiên Vương, Bất Hủ Tiên Vương.
Tiên Hoàng chia làm ba cảnh giới là Địa Hoàng, Thiên Hoàng, Bất Hủ Tiên Hoàng.
Tiên Tôn chia làm bốn cảnh giới là Địa Tôn, Thiên Tôn, Bất Hủ Tiên Tôn, Chung Cực Tiên Tôn.
Tiên Đế chia làm năm cảnh giới là Chuẩn Tiên Đế, Địa Tiên Đế, Thiên Tiên Đế, Bất Hủ Tiên Đế, Chung Cực Tiên Đế.
Những người phá vỡ cực hạn của bản thân đạt đến một cảnh giới mới ở Tiên Vương, Tiên Hoàng, Tiên Tôn, Tiên Đế còn được gọi là Bất Hủ Thần Vương, Bất Hủ Thần Hoàng, Bất Hủ Thần Tôn, Bất Hủ Thần Đế, cảnh giới này khó mà đạt ở Tiên Giới cũng chỉ có mấy người có thể tu luyện đến mức này.
Trên Tiên Đế Cảnh giới còn có một cảnh giới gọi là Thần Quân Cảnh, ở Tiên Giới trước kia chỉ có hai mười người đạt đến cảnh giới này, nhưng sau này không biết vì biến cố gì mà toàn bộ đều biến mất, không còn nhìn thấy một vị Thần Quân nào nữa.
Tiên Giới cũng chia ra làm hai thế thực lớn là Cửu Thiên Thập Địa và Dị Vực.
Cửu Thiên Thập Địa cũng được chia làm Cửu Vực.
Kiếm Vực, Thương Vực, Võ Vực, Tây Vực, Bắc Vực, Nam Vực, Đan Vực, Khí Vực, Đạo Vực .
Mỗi một vực ở Cửu Thiên Thập Địa đều có sở trường khác nhau, trong đó Đạo Vực là mạnh nhất, Kiếm Vực là yếu nhất, các đạo vực khác đều có Tiên Đế trấn thủ, chỉ có riêng Kiếm Vực là có tám vị Tiên Tôn thay nhau quản lý mà thôi, do đó Kiếm Vực được xem là yếu nhất trong Cửu Vực.
Cửu Thiên Thập Địa do Thiên Đế nắm giữ, do Thiên Đình làm chủ, Thiên Đình có hơn ngàn vị Tiên Đế, trăm vị Bất Hủ Tiên Đế, còn đừng nói là Thiên Đế Tu vi đã đến cực hạn của Bất Hủ Tiên Đế.
Dị Vực được chia làm ba đạo vực lớn.
Âm Phủ, Ma Vực, Thập Bát Địa Ngục.
Mỗi một đạo vực của Dị Vực đều lớn hơn hai đến ba phần mỗi vực của Cửu Thiên Thập Địa.
Âm Phủ là nơi sản sinh ra rất nhiều hồn tu, quỷ vật bọn họ cũng được xem là đạo vực mạnh nhất của Dị Vực, các loại thần thú đều là Hắc Ám lấy cái chết mà tu luyện, nơi này cũng do Nhiên Đăng Cổ Phật đứng đầu.
Ma Vực tuy không phải là đạo vực mạnh nhất ở Dị Vực, nhưng nơi này chỉ tập trung cường giả Ma Đế trở lên mới có thể tồn tại, nên tu sĩ ở đây ít hơn bình thường, nhưng so với các đạo vực khác của Cửu Thiên Thập địa thì mạnh hơn vô số lần, nơi này do Ma Đế đứng đầu.
Thập Bát Địa Ngục do Ma Đế và Nhiên Đăng Cổ Phật tạo nên để trừng phạt các tội phạm của Dị Vực, cũng như Cửu Thiên Thập Địa nơi này cũng được xem là Tu La Địa Ngục trong mắt tu sĩ Lục Giới.
Cảnh giới của Dị Vực phân chia cũng giống như Cửu Thiên Thập Địa không khác là mấy, chỉ thay đổi từ Chân Tiên Cảnh thành Chân Ma Cảnh mà thôi, tất cả các cảnh giới khác cũng là như vậy.
Ở Cửu Thiên Thập Địa và Dị Vực đều có các thế lực trung lập không tham gia vào nhiều chuyện của hai giới, đã thành lập rất lâu gọi là Vân Bảo Lâu.
Ở Cửu Thiên Thập Địa hay Dị Vực đều có các thế lực hùng mạnh tạo ra để truy bắt các tội phạm Ma Tu và Tiên Tu.
Diệt Ma Điện cùng với Tru Tiên Điện đều tạo ra để săn bắt các thiên tài của Cửu Thiên Thập Địa và Dị Vực để triệt hạ lẫn nhau.
Đặc biệt ở đây tuy là Ma Tu nhưng Dị Vực không có một chút nào liên hệ đến với Ma Giới.
Trở lại Kiếm Vực Sở Gia.
Lúc này Sở Tích Nguyệt đã ăn cơm xong, đã về phòng nghỉ ngơi, nhưng nàng là một tiểu cô nương tinh nghịch rất thích hay làm phiền ca ca của nàng.
Nên lúc nào đến giờ ngủ nàng cũng đều chạy đến phòng ca ca nàng, bắt hắn kể chuyện cho nàng mới chịu đi ngủ.
Tình cảm huynh muội của cả hai rất tốt, nàng cũng cực kỳ yêu thích ca ca.
Sáng sớm hôm sau ca ca nàng lại luyện kiếm ở luyện võ trường, Sở Tích Nguyệt thì đi theo Mẫu Thân lễ phật, hằng tháng vào ngày này Mẫu Thân nàng đều đến lễ phật, cầu nguyện cho cả nhà bình an.
Đi theo xe ngựa của Mẫu Thân được một đoạn thời gian thì nàng cũng đã đến Thiên Am Tự là ngôi chùa lớn nhất Loan Âm Thành này, Thiên Am Tự nằm ở trên núi Loan Âm, đi đến trước ngọn núi không cho xe ngựa đi vào, Sở Tích Nguyệt cùng Mẫu Thân của nàng phải đi bộ lên.
"Mẫu Thân phải đi bộ lên sao, rất mệt nha!" Sở Tích Nguyệt khuôn mặt nhỏ xị xuống không vui.
"Tích Nguyệt phải cố gắng được không? Đừng làm nũng" Thái Linh Âm xoa xoa cái đầu của nàng nhẹ nhàng nói.
"Nhưng mà nhiều bậc thang như vậy, rất mỏi chân" Sở Tích Nguyệt nhìn lên cầu thang trước mặt có chút không dám đi lên.
"Tích Nguyệt ngoan, đi thôi" Thái Linh Âm mỉm cười nhẹ nhàng dắt tay Sở Tích Nguyệt đi lên Thiên Am Tự.
Sở Tích Nguyệt đi bên cạnh Mẫu Thân nàng cùng lên Thiên Am Tự, đây cũng là lần đầu tiên nàng tự đi lên, những lần trước đều có các hộ vệ, bế nàng đi cùng, nhưng lần này nàng đã năm tuổi Mẫu Thân nàng muốn nàng tự đi lên.
Đi nửa giờ cuối cùng cũng đến trước cổng Thiên Am Tự, trước cổng thật to lớn, còn có các vị Hòa Thượng đang quét rác, nàng rất nhiều kì chạy lại trước mắt các Hòa Thượng hỏi.
"Hòa Thượng ca ca, huynh đang làm gì a!" Sở Tích Nguyệt ngây thơ hỏi.
"A Di Đà Phật! Bần tăng đang quét dọn cổng chùa" Vị Hòa Thượng quét rác, một tay để trước mặt ngật đầu nói.
"Tích Nguyệt không được làm phiền các sư phụ" Thái Linh Âm vội vàng kéo nàng đi.
Đi vào bên trong Đại Điện nhìn thấy rất nhiều người, đang vái lạy một bức tượng Phật Tổ thật to, Mẫu Thân nàng cũng đi lại thắp nhang, lễ phật, nàng thấy vậy cũng làm theo.
Sau cả một ngày lễ phật, nàng cũng rất mệt, đã ngủ thiếp đi trên vai của Mẫu Thân nàng, khi tỉnh lại đã thấy mình ở trong phòng.
Bình luận facebook