Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86-90
Chương 86 Chương 86: Sở Tích Nguyệt - Sinh Mệnh Cấm Khu( 2).
Chương 86: Sở Tích Nguyệt - Sinh Mệnh Cấm Khu (2).
Ma Thiên Sơn là một nơi lạnh lẽo là chốn lao tù giam giữ cường giả Yêu Tộc, năm đó may mắn Trường An xuất hiện tại Ma Thiên Sơn phá giải khốn trận giúp bọn chúng thoát khỏi chốn lao tù này, nhưng mà có một điều đặc biệt ở Ma Thiên Sơn này xuất hiện Sinh Mệnh Cấm Khu.
Sở Tích Nguyệt đi theo sau lưng Cửu Đầu Sư Tử đi thẳng về phía trước, sau mấy ngày thời gian cuối cùng cũng đến nơi, Cửu Đầu Sư Tử dừng lại nhìn nàng nói.
"Đây là lối vào của Sinh Mệnh Cấm Khu, ngươi tự biết mà lo liệu" Lời nói của Cửu Đầu Sư Tử vừa dứt, hắn cũng không ở lại nơi này quá lâu, hắn nhẹ nhàng dậm chân một cái đã biến mất khỏi tầm mắt của ba người Sở Tích Nguyệt.
Phải biết năm đó Cửu Đầu Sư Tử cũng từng sống ở Sinh Mệnh Cấm Khu, vì không chịu nổi tính tình của đám lão già cổ hủ bên trong đó, hắn mới nổi loạn một trận, sau đó bị các cấm kị bên trong Sinh Mệnh Cấm Khu trục xuất ra ngoài, mới đó đã hơn vạn năm hắn bị đuổi ra bên ngoài, thời gian đúng là rất nhanh chớp mắt một cái liền vạn năm.
Sở Tích Nguyệt nhìn hai người Thanh Xà, Huyết Bức Yêu Đế lời nói cất lên.
"Thanh Xà tỷ, Huyết Bức tiền bối, hai người đi với ta đến đây là được rồi, việc tiếp theo chỉ có thể do chính ta đi làm" .
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, muội thật không cần ta cùng Huyết Bức đi cùng sao?" Thanh Xà có một chút lo lăng cho nàng nói.
"Đúng vậy, Sinh Mệnh Cấm Khu là một tồn tại cực kì nguy hiểm, ngươi thật sự muốn đi một mình " Huyết Bức Yêu Đế trầm giọng nói có một vài phần lo lắng, dù sao hắn cũng nhìn nàng trưởng thành hơn ngàn năm nay.
"Thật sự không sao, ta tự biết lo liệu, hai người trở về nghỉ ngơi đi, đợi tin ta chiến thắng trở về" Sở Tích Nguyệt khuôn mặt tươi cười nhìn hai người nói.
"Được rồi, vậy bọn ta cũng không làm phiền ngươi nữa, phải cố gắng bảo toàn tính mạng" Thanh Xà cùng Huyết Bức Yêu Đế đồng thanh nói, trong lời nói có ẩn chứa vài phần lo lắng.
Thanh Xà cùng Huyết Bức Yêu Đế cũng không nán lại lâu, Sở Tích Nguyệt dần nhìn thấy bóng dáng hai người biến mất khỏi tầm mắt, nàng quay người nhìn về vòng xoáy không gian trước mặt.
Sở Tích Nguyệt bước vào vòng xoáy không gian đi vào Sinh Mệnh Cấm Khu.
Sở Tích Nguyệt thân thể căng thẳng, đây không phải là hoang địa, nơi này hoàng mỹ vô khuyết, xem bộ dạng này thật sự có cổ lão cấm kỵ đang tồn tại, ẩn cư ở nơi này.
Nhân vật đẳng cấp như vậy, ngay cả khi đối mặt với Tiên Đế, Thần Đế, cũng có thể ung dung đối mặt, tự tạo thành một giới, không quan tâm thế sự phân tranh, vô cùng mạnh mẽ.
Sở Tích Nguyệt đi qua Âm Dương Ngũ Tự Địa, nhưng nơi này hiện tại đã là phế khu, không còn chân chính là Sinh Mệnh Cấm Khu nữa.
Nhưng mà , khoảng khắc khi Sở Tích Nguyệt quay đầu lại,nàng không còn nhìn thấy đường nàng đi lúc đầu đến ở đâu, sắc mặt cương cứng, con đường đó đang ở đâu, tại sao không thấy nữa?
Sau lưng nàng một mảnh hư không trống trải, nơi đó làm gì còn vòng xoáy không gian như lúc đầu nàng bước vào, vòng xoáy không gian to lớn đó thông đến Ma Thiên Sơn đã không còn thấy chút bóng dáng đâu, nàng làm sao bây giờ, không có đường thì làm sao nàng có thể trở về Ma Thiên Sơn.
Nàng lập tức bình tỉnh, nàng ý thức được nguy cơ đang đến, làm sao còn có thời gian lo cho ngày sau, hiện tại rắc rối đến, không còn lựa chọn , chỉ có một con đường đó là phải đối mặt với nguy hiểm phía trước.
Sắc trời u tối, không nhìn thấy mặt trời, nhưng không phải do hắc ám bao phủ mà giống như màn đêm u tĩnh, mang theo huyết khí cực kì nồng đậm.
Sở Tích Nguyệt đi về phía trước. Nếu như không có lựa chọn nào khác nàng đành phải đi về phía trước.
"Vèo!".
Chạy nhanh được một đoạn đường, nàng đã ngửi được một mùi thơm của thảo dược cực kì nồng đậm, chẳng lẻ là Thần Dược trong truyền thuyết, chỉ là mùi hương đã làm cho tinh thần nàng phấn chấn, xương cốt cả người rung động, quá là mê người, làm cho nàng vô cùng thoải mái.
Đi về phía trước mấy ngàn dậm, nàng hai mắt híp lại nhìn thấy trên bia đá có khắc mấy chữ to lớn Sinh Mệnh Cấm Khu.
Sở Tích Nguyệt nhìn bia đá một hồi, suy nghĩ lung tung, mấy chữ này nhìn giống như tên gọi của một nơi ở hoặc là một khu vực, nhưng khí tức tỏa ra rất là nồng đậm tử khí, như muốn đưa người khác vào chổ chết, nàng biết nơi này không thể đi, nàng cũng cười khổ. Nếu không đi vào nàng còn biết đi đâu bây giờ, đường về cũng đã biến mất, phía trước chỉ còn lại một con đường duy nhất, nhưng đường này là tử cục, nàng không biết phải làm sao đành lắc đầu đi vào.
"Vãn bối, Sở Tích Nguyệt, đường đi ngan qua quý địa, đã làm phiền rồi!" Sở Tích Nguyệt mở lời, không cần biết xảy ra chuyện gì tiếp theo, đã phải đi qua nơi này, thì cũng phải chào hỏi chủ nhân của nơi này một tiếng.
ẦM! ẦM!
Lời nói vừa dứt trong Sinh Mệnh Cấm Khu biến hóa kinh người, dược điền phát sáng, hương thơm tỏa ra khắp cả một khu vực, có rất nhiều Thần Dược đang di chuyển, đang chạy trốn.
Thần Dược?
Tuy rằng khoảng cách rất xa nhưng nàng có thể thấy được, một cây Thần Dược lại thêm mấy cây tiểu Thần Dược, nơi này thật sự quá hấp dẫn, Bất Diệt Thiên Công của nàng cũng đang hưởng ứng muốn vận chuyển hấp thu toàn bộ, nhưng nàng lại áp chế nó lại, nàng nào biết trước mắt có nguy hiểm nào hay không, nếu như chọc giận chủ nhân nơi này nàng liền xong đời, tuy nói nàng đến để bình định Sinh Mệnh Cấm Khu, nhưng không phải bây giờ, nàng hiện tại rất yếu, khó mà địch lại chủ nhân nơi này.
Từng đạo rồi từng đạo quang trụ dựng lên xung quanh, nhanh chóng xuyên thẳng bầu trời, giống như là kinh thiên trụ, chống đỡ thiên vũ, thanh thế to lớn, vô cùng chấn động.
Nhưng nhiều quang trụ như vậy cũng không làm cho xung quanh sáng lên, ngược lại xung quanh còn đen tối, hắc ám hơn bao giờ hết, chỉ có khu vực trước mắt có quang mang lưu chuyển.
Tựa như một ngọn đèn thắp sáng giữa đêm đen.
"Người nào quấy nhiễu sự yên tỉnh của Sinh Mệnh Cấm Khu" Một đạo thanh âm vang lên, chất vấn Sở Tích Nguyệt.
Sở Tích Nguyệt vừa bước lên liền có người chất vấn, phá vỡ sự tĩch mịch vĩnh hằng, khiến cho tim đập loạn xạ.
"Vãn bối Sở Tích Nguyệt, vô ý mạo phạm, chỉ muốn tiến vào tìm kiếm cơ duyên" Sở Tích Nguyệt giải thích, nàng cho dù muốn bình định Sinh Mệnh Cấm Khu nhưng không phải hiện tại, cố gắng dùng ngôn ngữ ôn hòa nhất để giải thích vì sao nàng đến nơi này.
"Chúng ta từng lập ta thần bia, kẻ xông vào Sinh Mệnh Cấm Khu, chỉ có một con đương chết, quy củ là quy củ, không cho pháp khinh thường".
Ở sâu trong Sinh Mệnh Cấm Khu, âm thanh vẫn rất bình tĩnh, không có hỉ nổ ái ố, nhưng vào trong tai Sở Tích Nguyệt lại giống như sấm nổ, người ở bên trong thật sự quá cường đại.
Chỉ như vậy đã muốn giết nàng sao, nàng chỉ mới tới gần, chưa từng mạo phạm, liền dẫn tới họa sát thân sao?
Xem ra tồn tại ở nơi này cực kì bá đạo, thảo nào sư phụ từng nói với nàng, khi nàng có đủ thực lực phải giáo huấn bọn hắn một trận, phải bình định nơi này, triệt để thu phục bọn họ.
"Thần bia ở đâu, ta chưa từng thấy qua" Sở Tích Nguyệt không hoảng loạn, còn hỏi ngược lại.
Rất có ít người dám phản biện lại Sinh Mệnh Cấm Khu, nhưng nàng là ai, nàng là Sở Tích Nguyệt tuy chỉ là đệ tử ký danh của Trường An, nhưng nàng cũng mang một chút kiêu ngạo của sư phụ, ngàn năm nay bế quan nàng cũng cảm nhận được rất nhiều điều, nghĩ về điều sư phụ nói rát nhiều, bình thường, nàng hiện tại không muốn bình thường, nàng muốn độc đoán vạn cổ, chém nát chư thiên, thần cản chém thần, phật cản chém phật, thế gian này người cản nàng tất cả đều là địch, cho dù là tồn tại mạnh mẽ trước mắt cũng là như vậy, Tiên Ma Lực lượng chuẩn bị bùng phát mà ra.
Im lặng khoảng cách rất ngắn ngủi, nơi sâu trong Sinh Mệnh Cấm Khu phát ra một tiếng thở dài nói "Cũng thật không còn rồi, năm tháng thật sự quá vô tình".
Khi người này vừa nói xong, đá vụn trước mặt nàng cạch cạch vang lên, từ từ bay lên, tụ họp thành một khối thạch bia.
Tấm thạch bia này vừa nhìn đã biết, không khác gì thứ nàng vừa nhìn thấy lúc đi vào, tấm thạch bia trước đó khắc ghi bốn chữ Sinh Mệnh Cấm Khu, nhưng tấm thạch bia trước mắt nàng lại khác, nó tồn tại đã rất lâu đời, tồn tại năm tháng tươi đối dài lâu, không thuộc về kỉ nguyên này, trong đó có thần thông lưu lại, vết nứt loang lỗ rất lâu.
Sở Tích Nguyệt động dung, nàng vừa rồi như cảm nhận được thời gian quay ngược lại, khối thạch bia đó từ như trong dòng sông dài đằng đẵng của lịch sử hiện ra.
"Tuy ra thạch bia đã vỡ, nhưng quy củ chung quy vẫn là quy củ, không thể thay đổi" Người ở bên trong Sinh Mệnh Cấm Khu vẫn giữ ý định giết nàng,
Sở Tích Nguyệt tay cầm Hồng Huyền Táng đã chuẩn bị chiến đấu, nàng không dám lơ là, không dám mất cảnh giác, đây có lẽ là tồn tại rất khác so với những người nàng gặp từ trước đến nay.
"Ai đang quấy rầy?".
Đột nhiên một giọng nói vang lên, cũng là giọng nói của một nam tử, ôn hòa hơn thanh âm trước kia không ít.
"Là một Tiểu Cô Nương, xông vào trong thiên địa chúng ta, theo lý phải buộc phải chết".
Âm thanh trước kia cung kính, nghiêm túc trả lời.
"Tiểu Thạch, sát tính của ngươi quá nặng, sẽ ảnh hưởng đến đạo mà ngươi tu luyện" Âm thanh ôn hòa đó lần nữa mở miệng.
Sở Tích Nguyệt kinh hãi, người trước đó cũng đã rất mạnh mẽ, nhưng mà nhìn như chỉ là một tiểu bối mà thôi.
"Ừm, Tiên Ma Đồng Tu, có chút ý tứ, kiếm đạo truyền thừa lại rất quen thuộc " Thanh Âm lúc nãy lần nữa vang lên đánh giá Sở Tích Nguyệt.
"Tiểu Thạch thu lại trận pháp, mang bọn họ qua đây" Nam tử nói, vả lại còn muốn gặp Sở Tích Nguyệt, rốt cuộc người này có ý đồ gì, nàng rốt cuộc phải ứng phó tử cục trước mắt như thế nào.
Chương 87 Chương 87: Sở Tích Nguyệt - Sinh Mệnh Cấm Khu (3).
Chương 87: Sở Tích Nguyệt - Sinh Mệnh Cấm Khu (3).
Thanh Âm của thanh niên vừa dứt lời, người bên trong Sinh Mệnh Cấm Khu cũng xuất hiện, người này tuy xuất hiện nhưng hình dáng không rõ ràng, mờ mờ ảo ảo, làm cho người ta không thấy được hình dạng của hắn.
"Vâng!".
Vị nam tử vừa xuất hiện trước mặt Sở Tích Nguyệt mở miệng, sau một khắc, đám thông thiên quang trụ xung quanh Sở Tích Nguyệt chìm xuống đất biến mất không thấy đâu nữa.
Khi quang trụ chìm xuống, mặt đất ầm ầm rung động, có chỗ xuất hiện vết nứt, chẳng hạn như nơi quang trụ vừa xuất hiện.
Sở Tích Nguyệt hai mắt mở to, thở ra một ngụm khí lạnh, nhịn không được khẽ rùng mình, bởi vì dưới lớp bùn đất vừa rồi, nàng thấy được vô số thi thể của Thần Tôn, Thần Đế Cảnh bị chôn ở phía dưới.
Tất cả đều tàn khuyết, không hoàn chỉnh, có thể tưởng tượng được năm xưa những người này xông tới Sinh Mệnh Cấm Khu, đều bị người nam tử trước mắt nàng giết sạch, rốt cuộc người trước mắt nàng tu vi cảnh giới như thế nào, chẳng lẻ là Chí Tôn Cảnh, vậy tiền bối của người này lại là tu vi gì, chẳng lẻ đã vượt qua Chí Tôn Cảnh.
Rất nhanh, một cây cầu gỗ màu xanh hiện ra, từ ngọn núi thấp xa xa trải dài đến đây.
Hình dạng giống như một cây cầu vòm làm bằng đá, nhưng chất liệu lại là làm bằng gỗ, thân cầu còn có những cành cây, với những chiếc lá như pha lê trong suốt, giống như là ngọc bích.
Trên cây cầu này, sinh mệnh khí tức cực kì nồng đậm, Tiên Lực ba động cực kì cường đại.
Thực vật đẳng cấp Tiên Đế.
Không cần nghĩ nhiều, cây cầu gỗ này chắc chắn là do một vị thực vất đẳng cấp Tiên Đế thời cổ đại bị luyện chế mà thành.
"Cổ thụ đẳng cấp Tiên Đế, bị trảm sát, luyện chế thành cây cầu" Trong lòng Sở Tích Nguyệt chấn kinh không thôi, những tồn tại Tiên Đế như này nàng biết là bọn họ mạnh cỡ nào, thế mà bị luyện chế thành một cây cầu như vậy, nàng phải làm sao đây, lấy cách gì bình định được nơi này.
Nơi cuối cây cầu là những đồi núi xanh ngát, thân cầu bắt ngan dược điền, một đường thông suốt đi tới.
Đi xuống cây cầu gỗ bước vào đồi núi, một thảm thực vật tươi tốt, không khí trong lành, như thế ngoại đào viên, ở nơi này ánh sáng tốt hơn một chút, nhưng ít nhiều vẫn có chút u ám, giống như một tầng sương mù, không thấy được mặt trời.
Cách đó không xa, có rất nhiều ngọn núi thấp mỗi ngọn núi là một tòa cung điện vô cùng tráng lệ, vô cùng hùng vĩ.
Những cung điện này có một chút khủng bố khí tức tràn ra, nếu mà nhìn lâu sẽ khiến cho thần hồn người khác sụp đổ.
Phụt!.
Sở Tích Nguyệt thổ huyết tại chỗ, chỉ vì nàng vô tình liếc nhìn một tòa cung điện màu vàng kim, giống như gặp phải thiên kiếp đánh xuống, khiến thần hồn nàng run lên một chút, phải biết thần hồn của nàng vô cùng cường đại, nàng trải qua ngàn lần dày vò của Tiên Ma Lực mới có thần hồn mạnh mẽ như vậy, nhưng mà nàng chỉ liếc nhìn một cái thần hồn nàng liền đau đớn không thôi.
Từng tòa, từng tòa cung điện rất cổ lão, bất kì một tòa cung điện nào đều có thể trấn áp cả Tiên Giới, Dị Vực.
"Không nên nhìn loạn, nơi đó không phải nơi mà ngươi nên nhìn" Người đi trước mắt nàng dặn dò.
Ngay trước mắt nàng, có mấy căn nhà tranh không khác gì căn nhà mà sư phụ nàng từng sống trên núi tuyết, nhìn như không có gì đặc biệt nhưng khí tức tỏa ra vô cùng khủng bố, những căn nhà tranh này được xây trên một ngọn đồi bằng phẳng, không phải trên đỉnh núi, cũng không phải nằm trên các mỏm đá hùng vĩ như các cung điện trước đó, chỉ đơn giản là một ngôi nhà tranh mà thôi.
"Tiên Ma Đồng Tu, không tệ, lại có một chút khí tức của Sư Tôn ở trên người, có thể miễn tội chết" Chính vào lúc này thanh âm ôn hòa lần nữa phát ra, ngay bên trong nhà tranh, người bên trong được sương mù bao phủ, không thể nhìn rõ.
"Vâng!" Người thanh niên dẫn Sở Tích Nguyệt đi vào nhẹ nhàng gật đầu.
Sở Tích Nguyệt trong lòng vừa động, nhẹ nhàng thở phào.
"Muốn gặp ngài ấy, ngươi phải bước qua được con đường này, đi đến nhà tranh bên kia" Thanh niên dẫn Sở Tích Nguyệt vào lại lên tiếng.
Thảm có xanh mướt, cách đó không xa có một cái hồ hỏ, nước hồ lấp lánh như ngọc bích, ngăn Sở Tích Nguyệt với ngôi nhà tranh.
Sở Tích Nguyệt đi tới trước, bản thân vừa chạm vào mặt hồ trong suốt, đột nhiên mặt hổ nổi lên những gợn sóng nhỏ, trong lúc mơ hồ nơi này giống như một vũ trụ nhỏ, mỗi bước chân nàng hạ xuống đều như tạo thành một biển Tinh Hải.
Một khắc sau! Sở Tích Nguyệt cảm thấy vô cùng đau đớn, hai chân của nàng như bị hòa tan, cả cơ thể như bị nứt ra, huyết nhục như bị thối rửa, chỉ còn sót lại xương cốt, lúc này một thanh âm quen thuộc mà nhẹ nhàng phát ra.
"Tiểu tử bày trò cũng phải vừa vừa phải phải, lại dám tổn thương đến tiểu sư muội " Thanh âm của Trường An xuất hiện, làm hoàn cảnh trước mắt trở lại như bình thường.
Một thân ảnh vô hình trong suốt của Trường An xuất hiện, năm đó hắn khi rời đi đã để lại đạo hóa thân này, nhằm bảo vệ tánh mạng của nàng, cũng như giúp nàng dễ dàng đi vào bên trong Sinh Mệnh Cấm Khu lịch luyện hơn.
Bên trong nhà tranh một thanh niên không rõ hình dàng xuất hiện, thanh niên này như bị hỗn độn bao phủ, che lấp hoàn toàn khung cảnh trước mắt, nhìn ra người này rất cổ lão.
"Đồ nhi bái kiến Sư Tôn" Người thanh niên trong nhà tranh xuất hiện, quỳ xuống dập đầu ba cái.
"Sư phụ là người, Tiểu Nguyệt Nguyệt rất nhớ người" Sở Tích Nguyệt hai mắt thắm đẫm nước mắt, nhìn bóng dáng của Trường An mà rơi lệ.
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi cũng đã lớn đến từng này rồi, không còn phải là tiểu cô nương năm đó, khóc lóc cái gì" Đạo hóa thân của Trường An mở miệng nhắc nhở.
"Hoàng Long, đã lâu không gặp, trước mặt vi sư còn dám che dấu bộ dạng" Trường An nhìn tiểu tử năm đó hắn dạy dỗ mà thở dài, năm đó hắn gặp tiểu từ này ở Tiên Giới, chỉ là một tên ăn mày nhỏ không có tư chất, không có bối cảnh vì tặng hắn một cái màn thầu nên hắn trả ơn bằng cách dạy dổ tiểu tử này, mấy trăm vạn năm trước hắn để cho tiểu tử này canh giữ Sinh Mệnh Cấm Khu, cũng để lại một lối vào ở Ma Thiên Sơn cho đệ tử có duyên sau này của hắn.
"Sư phụ đồ nhi không còn là bộ dáng năm đó, không dám xuất hiện trước mặt người" Hoàng Long không đứng dậy mở miệng nói.
"Đạo hóa thân này của ta không tồn tại được lâu, ngươi thay ta chăm sóc tiểu sư muội cho thật tốt, nàng còn rất nhiều chuyện phải làm" Trường An vừa dứt lời, đạo hóa thân của hắn cũng tan biết trong hư không, đạo hóa thân này của hắn không thể tồn tại quá lâu bên trong Sinh Mệnh Cấm Khu, nếu là ở bên ngoài không cần dùng đến lực lượng có thể tồn tại một vài năm, nhưng nơi này lại khác khó mà có thể tồn tại quá lâu.
Sở Tích Nguyệt cùng Hoàng Long nhìn thấy đạo hóa thân của Trường An tan biến, trong lòng có một chút đau buồn, nhưng cả hai đều không nói ra miệng, một người thì đã ngàn năm không gặp lại sư phụ, một người thì đã trả qua vô tận tuế nguyệt đã không biết bao lâu chưa gặp lại sư tôn.
Hoàng Long thở dài, thân ảnh mờ ảo đứng dậy, ngước nhìn lên bầu trờ lắc đầu, hắn trong miệng lẩm bẩm một vài câu.
"Đúng là thời gian thay đổi quá nhiều, năm đó ta chỉ là một hài từ bảy tám tuổi, bây giờ ta đã già nua thế này, mà sư tôn vẫn không một chút thay đổi, thật hổ thẹn" Hoàng Long tự lẩm bẩm hắn muốn khóc nhưng không thể khóc, gặp lại cố nhân ai mà không đau lòng.
Hoàng Long quay đầu lại nhìn Sở Tích Nguyệt hắn cũng không biết nói gì, sư phụ giao cho hắn phải chăm sóc tiểu sư muội, có lẽ sư phụ không dạy gì cho tiểu sư muội quá nhiều, nên muốn hắn thay sư phụ giúp nàng lịch luyện.
"Tiểu sư muội nếu ngươi đã là đệ tử của sư tôn, ta cũng được xem là sư huynh của ngươi, ta giúp ngươi tìm nơi lịch luyện một chút, còn về việc sư phụ nói bình định Sinh Mệnh Cấm Khu ngươi cũng đừng nghĩ nhiều".
"Bình định Sinh Mệnh Cấm Khu mà sư phụ nói có lẽ là bảo ta đưa ngươi vào bên trong một tiểu thế giới nhỏ mà lịch luyện, nơi đó có rất nhiều Yêu Đế, có thể giúp ngươi lịch luyện" Hoàng Long nhìn nàng nói.
"Đa tạ sư huynh" Sở Tích Nguyệt chắp tay lại trả lời.
"Sư huynh, tu vi của huynh bây giờ ở cảnh giới nào" Sở Tích Nguyệt tò mò hỏi.
"Ngươi không cần suy nghĩ quá nhiều, đợi khi ngươi trưởng thành ngươi sẽ rõ" Hoàng Long nhẹ giọng nói.
Hoàng Long nhấc tay lên một cái, một thông đạo to lớn xuất hiện, vô số cương phong nổi lên, hút Sở Tích Nguyệt vào bên trong thông đạo mà Hoàng Long tạo ra, Sở Tích Nguyệt biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
(Sở Tích Nguyệt bây giờ mới đến Sinh Mệnh Cấm Khu mà Cửu Đầu Sư Tử ở nha, chứ không phải ở nơi mà Hoàng Long xuất hiện, nơi này sẽ xuất hiện trở lại trong một arc sau đó.)
Chương 88 Chương 88: Sở Tích Nguyệt - Sinh Mệnh Cấm Khu (4).
Chương 88: Sở Tích Nguyệt - Sinh Mệnh Cấm Khu (4).
Sở Tích Nguyệt bị hút vào thông đạo mà Hoàng Long tạo ra, thông đạo truyền thẳng nàng đến một thảo nguyên xanh bát ngát, khắp nơi toàn là cỏ xanh, xa xa có thể thấy được một cánh rừng thảo mộc trãi dài.
Sở Tích Nguyệt xem hoàng cảnh xung quanh, nàng biết rằng mình hiện tại đã đi đến một nơi khác, thoát ra khỏi Sinh Mệnh Cấm Khu thật sự.
Nàng không biết nơi này là nơi nào, cầm theo Hồng Huyền Táng bay thẳng về phía trước kiểm tra tình hình.
Nơi này là một tiểu thế giới, nhưng mà nồng độ Tiên Khí cưc kì nồng đậm, tinh khiết cực kì, làm cho Sở Tích Nguyệt có chút nghi hoặc, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều mà tiếp tục tìm hiểu.
Sở Tích Nguyệt bay giữa thảo nguyên tiến thẳng đến khu rừng thảo mộc, nhưng nàng bay mãi, bay mãi vẫn không thể đến được rừng thảo mộc, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, làm sao nàng đã bay được một canh giờ nhưng vẫn ở chỗ cũ, không nhúc nhích được một chút nào.
Lúc này có một con chim bay trên bầu trời, thân hình to lớn với sải cánh rộng gần trăm thước, mỏ và móc vuốt rắn chắc, bén nhọn như kim cương. Toàn thân phủ lông vũ hoàng kim sáng chói, được xem như kim thân bất hoại thể trước tác động của ngoại lực. Tính chất tương đồng với Phượng Hoàng và Côn Bằng.
"Nhân Loại từ đâu đến, dám xuất hiện ở Sinh Mệnh Cấm Khu" Kim Sí Đại Bằng Điểu từ trên không trung mở miệng quát lớn hỏi.
"Là ngươi đang hỏi ta ?" Sở Tích Nguyệt nhìn lên bầu trời nhìn lên bầu trời, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một con chim to lớn màu hoàng kim như vậy.
"Nhân Loại hỗn xược, dám hỗn xược với bổn vương" Kim Sí Đại Bằng Điểu từ trên bầu trời giơ móng vuốt sắc nhọn vung thẳng đến người Sở Tích Nguyệt.
Sở Tích Nguyệt nhìn thấy móng vuốt hoàng kim to lớn đập xuống chỗ mình, nàng nhếch miệng cười một cái sau đó giơ lên Hồng Huyền Táng, trảm một kiếm về phía Kim Sí Đại Bằng Điểu.
Kim Sí Đại Bằng Điểu tuy là Thần Thú từ thời thượng cổ, nhưng nó chỉ mới ở trình độ Yêu Vương Cảnh làm sao phải là đối thủ của nàng, Kim Sí Đại Bằng Điểu nhìn thấy một đạo kiếm khí đánh thẳng vào móng vuốt của nó vừa tung ra, nó chợt hoảng sợ, muốn vội vàng bay đi nhưng đã quá muộn, nó trúng một kiếm của Sở Tích Nguyệt rơi xuống.
"Con chim ngu ngốc, ngươi dám tấn công ta" Sở Tích Nguyệt một chân đạp lên người Kim Sí Đại Bằng Điểu nói.
"Nhân Loại tha mạng!" Kim Sí Đại Bằng Điểu nằm co ro dưới đất run rẫy nhìn Sở Tích Nguyệt cầu xin.
"Sao ta phải tha cho ngươi, nhìn ngươi đẹp long lanh như thế này chắc chắn ăn rất ngon!" Sở Tích Nguyệt vừa nói vừa chảy nước miếng, nàng đã rất lâu không ăn thịt, hôm nay nàng muốn ăn một bữa thật thịnh soạn, lại có nguyên liệu trước mắt, nàng làm sao có thể bỏ lỡ.
"Đừng ăn ta, ta thịt rất dai, ăn rất không ngon, tha cho ta, cứu mạnggggg........" Kim Sí Đại Bằng Điểu rùng mình khi nghe đến việc Sở Tích Nguyệt muốn ăn mình, hắn thật sự rất uẩn khúc, vừa mới ra ngoài chưa kịp làm gì đã bị nữ ma đầu này đánh bại, còn muốn đem hắn đi làm thịt, hắn thật sự rất hối hận vì không chịu nghe lời mà chạy trốn ra ngoài làm loạn.
"Hừ đừng nói nhiều, hôm nay ta chắc chắn sẽ ăn ngươi" Sở Tích Nguyệt tiếp tục hù dọa Kim Sí Đại Bằng Điều.
"Đại nhân, tha mạng" Kim Sí Đại Bằng Điểu nước mắt nước mũi chảy dài, cả người cứng ngắt, sợ sệt.
"Ngươi có thể giúp được gì cho ta, tại sao ta phải tha cho ngươi, là ngươi tấn công ta trước ".
"Ta có thể đưa người đi xung quanh Sinh Mệnh Cấm Khu, ta biết rất nhiều nơi có Thần Dược" Kim Sí Đại Điểu run run sợ sệt nói.
"Được, vậy mau đưa ta đi tìm Thần Dược" Sở Tích Nguyệt nghe đến Thần Dược đôi mắt tỏa sáng long lanh, lần trước nàng nhìn thấy rất nhiều Thần Dược ở Sinh Mệnh Cấm Khu nơi mà Hoàng Long ở nhưng nàng đâu thể làm gì, dù sao nơi đó cũng là nơi ở của sư huynh nàng, nàng cũng không dám mở miệng xin một hai nhánh Thần Dược, như vậy thật sự không lễ phép.
Sở Tích Nguyệt bỏ chân khỏi người Kim Sí Đại Bằng Điểu sau đó leo lên người nó, Kim Sí Đại Bằng ủy khuất mà vung cánh chở theo Sở Tích Nguyệt bay đi.
"Nhân Loại ngu ngốc, ngươi nghĩ ta dễ dàng dẫn ngươi đi tìm Thần Dược như vậy sao, ta đưa ngươi đến gặp con Thông Thiên Thần Viên kia, ngươi vào địa bàn của nó, ngươi chỉ có một con đường chết" Kim Sí Đại Bằng Điểu suy nghĩ trong đầu, trên miệng nở lên một nụ cười quỷ dị.
Sở Tích Nguyệt cũng không quá để ý đến việc Kim Sí Đại Bằng Điểu giở trò, chỉ cần nó có thể đưa nàng đến chỗ có Thần Dược là được, mọi thứ cản trở trước mắt nàng chỉ cần đánh bại là được, không quá phiền phức, với thực lực hiện tại của nàng có thể dễ dàng làm được điều đó.
Sở Tích Nguyệt ngồi ở trên lưng Kim Sí Đại Bằng Điểu nhìn xung quanh, đánh giá tình hình xung quanh rừng thảo mộc mà Kim Sí Đại Bằng đang bay đến, nàng cũng rất khó hiểu không biết vì sao nàng đi mãi không thể thoát khỏi thảo nguyên mà Kim Sí Đại Bằng bay một lát đã thoát khỏi thảo nguyên một cách dễ dàng.
Nghe Kim Sí Đại Bằng giải thích một hồi nàng mới biết, ở thảo nguyên có trận pháp vây khốn người bên ngoài tiến vào bên trong Sinh Mệnh Cấm Khu nên nàng mới không thể di chuyển một cách tự nhiên như vậy, may mắn nàng gặp được Kim Sí Đại Bằng nên mới có thể dễ dàng thoát khỏi trận pháp.
Sở Tích Nguyệt cũng khá là hài lòng với Kim Sí Đại Bằng, nó giải thích rất nhiều chuyện của nơi này cho nàng, nên nàng cũng yên tâm nó không phản bội nàng, nhưng nàng đâu biết rằng Kim Sí Đại Bằng đang có một ý nghĩ xấu xa trong đầu.
Bay trên bầu trời Sinh Mệnh Cấm Khu được hai giờ, cuối cùng thì cũng đến nơi có Thần Dược mà Kim Sí Đại Bằng nói, từ xa đã ngửi thấy mùi thảo dược thơm ngát, làm toàn thân của nàng run lên vì hương phấn, Bất Diệt Thiên Công biểu thị muốn thôn phệ toàn bộ số Thần Dược này.
Bay đến một sơn cốc gần đó, mùi thảo dược tỏa ra từ sơn cốc này vô cùng nồng đậm, chỉ cần nghe mùi thôi đã biết bên trong có rất nhiều Thần Dược nằm bên trong sơn cốc này, nàng cũng biết nơi có Thần Dược cũng sẽ có nguy hiểm.
"Được rồi dừng lại, ngươi đứng đây đợi ta, ta vào bên trong hái Thần Dược, nếu ngươi mà chạy trốn để ta bắt được ta sẽ ăn ngươi!" Sở Tích Nguyện dặn dò, trong lời nói có vài phần đe dọa.
"Biết rồi đại nhân" Kim Sí Đại Bằng khuôn mặt giả bộ ủy khuất nói.
"Ngươi không biết có thể sống được hay không mà còn dám đòi ăn ta, nhân loại ngu ngốc" Kim Sí Đại Bằng suy nghỉ trong đầu cười quỷ dị.
Sở Tích Nguyệt nhảy xuống khỏi lưng Kim Sí Đại Bằng, cước bộ thật nhanh chạy đến sơn cốc tỏa ra mùi Thần Dược.
Trong sơn cốc Thông Thiên Thần Viên cảm nhận được có người đến gần, nó không chần chừ đứng thẳng dậy tung quyền hướng đến Sở Tích Nguyệt đánh tới.
Sở Tích Nguyệt cảm nhận được một tia nguy hiểm tránh né sang một bên, may mắn nàng có Tử Cực Huyết Ma Đồng có thể cảm nhận được nguy hiểm mới có thể tránh một quyền này của Thông Thiên Thần Viên.
ẦM! ẦM!
"Gràoooooooooooooooooo"
"Nhân loại từ đâu đến, dám xông vào địa bàn của bản Hoàng, muốn chết" Thông Thiên Thần Viên to lớn cao hơn trăm trượng, thân thể vàng óng, cả người tràn đầy sức mạnh, hay tay vỗ ngực ầm ầm, nhìn nàng tức giận nói.
"Mau giao toàn bộ Thần Dược ra, ta có thể tha cho ngươi một mạng" Sở Tích Nguyệt giọng nói trắng trợn, đúng cách đang đi ăn cướp.
"Hừ, nhân loại muốn chết, dám nhòm ngó đến Thần Dược của bản Hoàng, nên giết" Thông Thiên Thần Viên hừ lạnh, một thân lạnh toát cự lực bùng nổ, tung một quyền đánh về phía Sở Tích Nguyệt.
Quyền này mang theo trăm vạn cân cự lực, Thông Thiên Thần Viên lấy sức mạnh làm chủ, nhục thân cường hoành là vương giả trong Yêu Tộc, sức mạnh cơ thể cực kì khủng bố.
"Hừ, vậy bổn cô nương cũng không khách sáo" Sở Tích Nguyệt mở miệng, Tiên Ma Lực lượng tràn ra, trên tay cầm Hồng Huyền Táng Tiên Ma Lực khuếch tán, tạo nên một đạo kiếm khí nửa đen nửa trắng như Âm Dương cách biệt, xuyên thủng cả hư không mà đánh tới.
"Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm: Âm Dương Nguyệt Hồng Trảm" Âm Dương Nguyệt Hồng Trảm là một trong năm chiêu thức của Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm mà nàng đã ngộ ra trước đây, hôm nay nàng dùng kiếm này để đánh bại Thông Thiên Thần Viên.
Âm Dương Nguyệt Hồng Trảm cùng Cự Quyền trăm ngàn cân lực lượng va vào nhau tạo nên một vụ nổ khủng khiếp, cả một khung rừng gần như san bằng, một mảnh rừng thảo mộc bị kiếm khí xé nát, Thông Thiên Thần Viên cũng trúng một kiếm bay ra xa cách đó mấy trăm dặm.
ẦM! ẦM!
SOẸT! SOẸT!
Thông Thiên Thần Viên cực kì tức giận, từ trăm dặm chạy với một tốc độ thật nhanh lao tới chỗ Sở Tích Nguyệt.
Sở Tích Nguyệt ở trên bầu trời nhìn thấy Thông Thiên Thần Viên quay lại, cả người nàng sát khí cùng Tiên Ma Lực khuếch trướng mà ra, tạo ra một lĩnh vực cực kì kinh khủng.
"Tu La Lĩnh Vực" Sở Tích Nguyệt nhẹ giọng nói, toàn bộ xung quanh đều đóng băng cả một khu vực, từ xa Thông Thiên Thần Viên cảm nhận được sát khí cực kì kinh khủng, nó lui lại mấy bước không dám đến gần.
Bên ngoài Kim Sí Đại Bằng nhìn thấy Sở Tích Nguyệt đánh văng Thông Thiên Thần Viên, sau đó lại mở ra Tu La Lĩnh Vực làm cho nó dựng lên hết cả mười hai cái lông vũ, cả người run run, nhìn Sở Tích Nguyệt như Ma Thần hiện thế.
"Nữ nhân này thật đáng sợ" Kim Sí Đại Bằng nuốt một ngụm nước bọt lẩm bẩm.
Bên trong sơn cốc, Thông Thiên Thần Viên nhìn thấy Sở Tích Nguyệt mở ra Tu La Lĩnh Vực nhìn chằm chằm mình, nó cảm giác được nguy hiểm đến tính mạng, nó biết rằng nó mà dám lại gần hay trái ý nàng một lần nữa, tính mệnh của nó chắc chắn không giữ được.
"Bằng hữu, thu lại sát khí, dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý a !" Thông Thiên Thần Viên nhẹ giọng nói.
"Vậy ngươi có giao Thần Dược cho ta hay không, ta sẽ không lấy hết của ngươi" Sở Tích Nguyệt sát khí lại bùng nổ, như đang cảnh cáo Thông Thiên Thần Viên.
"Cứ tự nhiên, cứ tự nhiên" Thông Thiên Thần Viên trong lòng cực kì đau nhói, nhưng vì giữ mạng nó đành giao ra toàn bộ Thần Dược mà nó bảo quản bấy lâu nay.
Chương 89 Chương 89: Sở Tích Nguyệt - Sinh Mệnh Cấm Khu (5).
Chương 89: Sở Tích Nguyệt - Sinh Mệnh Cấm Khu (5).
Thông Thiên Thần Viên lòng đau như cắt, hắn phải giao toàn bộ số Thần Dược mà hắn canh giữ suốt mấy ngàn năm nay cho Nhân Loại trước mặt, nhưng hắn đâu còn cách nào khác, nữ nhân trước mắt thật sự quá khủng bố, hắn không phải đối thủ.
Sở Tích Nguyệt thu lại toàn bộ sát khí, thu lại Tu La Lĩnh Vực, bước vào bên trong sơn cốc mà Thông Thiên Thần Viên canh giữ, vừa bước vào trong nàng đã cảm nhận được một mùi thơm của Thần Dược, ở trong này ít nhất cũng sẽ có mấy cây Trường Sinh Dược, Bất Tử Dược trên ngàn năm.
Sở Tích Nguyệt đi vào, thu hơn mười cây Bất Tử Dược, bốn cây Trường Sinh Dược, và mấy cây Bất Hủ Dược, bốn cái Huyền Linh Quả sau đó đi ra ngoài, nàng giữ đúng lời hứa sẽ không trắng trợn lấy hết Thần Dược của Thông Thiên Thần Viên.
Tuy lần này lấy được không ít Thần Dược chỗ Thông Thiên Thần Viên, nhưng so ra những cây Thần Dược này còn kém xa những cây Thần Dược mà nàng nhìn thấy ở bên trong nơi ở của Hoàng Long.
Sở Tích Nguyệt từ trong sơn cốc đi ra, nhìn Thông Thiên Thần Viên một ý nghĩ trong đầu nàng lại lóe ra, nàng định để Thông Thiên Thần Viên đi quậy phá nơi ở của những con Yêu Thú khác, sau đó nàng lại trắng trợn đi vào cướp bóc Thần Dược, như vậy không phải tốt hơn sao.
Nói là làm Sở Tích Nguyệt đi lại gần Thông Thiên Thần Viên, ánh mắt lóe lên mấy phần sát khí, kiếm ý từ người tỏa ra, hù dọa cho Thông Thiên Thần Viên sợ vỡ mật.
"Bằng hữu, chẵng lẽ ngươi lại nuốt lời, muốn giết ta ?" Thông Thiên Thần Viên hoảng sở nhìn chằm chằm Sở Tích Nguyệt.
"Ai thèm giết ngươi, chỉ là ta muốn nhờ ngươi một việc mà thôi!" Sở Tích Nguyệt nở một nụ cười không đứng đắng cho lắm.
"Muốn nhờ ta chuyện gì ?" Thông Thiên Thần Viên có vài phần đề phòng Sở Tích Nguyệt, nó đâu biết nhân loại trước mắt giỡ trò quỷ gì tiếp theo.
"Ngươi giúp ta đi phá đám Thần Thú canh giữ Thần Dược, thế nào được không?".
"Không được, ta không thể làm điều đó" Thông Thiên Thần Viên đâu có bị điên, nó tuy là Yêu Hoàng Cảnh nhưng đám Thần Thú khác cũng không yếu hơn nó, còn có vài con đạt đến Yêu Tôn, nó nào dám mạo hiểm tính mạng của mình.
"Ngươi ba, ta bảy, thế nào?" Sở Tích Nguyệt lần nữa dụ dỗ Thông Thiên Thần Viên.
"Không được, đừng hòng dụ dỗ ta".
"Hừ, ngươi không muốn giúp ta ?" Sở Tích Nguyệt lại nổi lên sát khí, kiếm ý tỏa ra khắp người nàng đang uy hiếp Thông Thiên Thần Viên.
Nhìn thấy Sở Tích Nguyệt cầm theo Hồng Huyền Táng đi lại gần, sát khí đằng đằng như muốn giết nó, cơ thể run run, sợ sệt nó không chần chừ nhìn nàng nói.
"Được ta giúp. ta giúp, ta ba ngươi bảy" Thông Thiên Thần Viên liền đáp ứng yêu cầu của Sở Tích Nguyệt, không quên chiếm một chút lợi nhuận về cho bản thân.
Sở Tích Nguyệt nghe thấy Thông Thiên Thần Viên đáp ứng yêu cầu, nàng thu lại sát khí, ánh mắt trở lại bình thường, khuôn mặt vui vẻ tươi cười nhìn Thông Thiên Thần Viên.
"Được, ngươi giúp ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi" Sở Tích Nguyệt nhìn Thông Thiên Thần Viên nói.
"Ừm" Khuôn mặt của Thông Thiên Thần Viên có một vài phần không cam lòng, nó hôm nay phải phục tùng nhân loại đi phá hoại nơi ở của các huynh đệ trong tộc.
"Ngươi có thể biến nhỏ lại một chút được không, ngươi lớn như vậy thật không dễ nhìn" Sở Tích Nguyệt nhìn Thông Thiên Thần Viên hỏi.
Thông Thiên Thần Viên không trả lời, hắn liền thu cơ thể lại nhỏ bằng bàn tay của Sở Tích Nguyệt, sau đó nhảy lên vai Sở Tích Nguyệt ngồi xuống với cặp mắt thất thần.
Sở Tích Nguyệt nhìn thấy Thông Thiên Thần Viên nhỏ xíu, có vài phần đáng yêu, hai mắt nàng sáng lên, tay cầm Thông Thiên Thần Viên xoay một vòng tròn, dù sao nàng cũng là nữ nhân, tuy nàng là người ngoan độc, nhưng đôi lúc nàng vẫn ra dáng một thiếu nữ hiền lành.
Để Thông Thiên Thần Viên trên vai, Sở Tích Nguyệt cước bộ rất nhanh đã đi đến trước mặt Kim Sí Đại Bằng.
Thông Thiên Thần Viên nhìn thấy Kim Sí Đại Bằng gần đó, nó liền biết tại sao mình bị nữ nhân này phát hiện, thì ra là do con chim khốn khiếp này bày trò, nó rất là tức giận muốn lao lên nện cho con chim ngu ngốc này một trận cho hả giận.
"Tiểu Hoàng Kim, Tiểu Hoàng Kim, ta mang rất nhiều Thần Dược về, cái này cho ngươi" Sở Tích Nguyệt nhìn Kim Sí Đại Bằng sau đó ném một cây Trường Sinh Dược cho nó.
Hai mắt của Kim Sí Đại Bằng sáng lên, lúc này nó vẫn chưa biết rằng Thông Thiên Thần Viên ở chỗ này, nó mà biết thì sao dám vui mừng như vậy.
"Thực sự cho ta sao?" Kim Sí Đại Bằng không tin cho lắm, nhìn Sở Tích Nguyệt hỏi.
"Cho ngươi" Sở Tích Nguyệt vui vẻ nhìn nó.
Kim Sí Đại Bằng vui vẻ nhận lấy, nhìn Sở Tích Nguyệt cảm kích, đây là lần đầu tiên nó ra ngoài lịch luyện, không ngờ dễ dàng như vậy kiếm được một cây Trường Sinh Dược, xem ra nhân loại này cũng không tệ.
"Ta cũng không phải gọi cái gì mà Tiểu Hoàng Kim, sau này gọi ta là Kim Sí Đại Bằng Vương biết chưa" Kim Sí Đại Bằng nhìn thấy Sở Tích Nguyệt đối xử với mình có chút tốt, nên hắn lớn gan, to giọng nói.
"Cái gì mà Đại Bằng Vương, sau này gọi ngươi Tiểu Hoàng, hai người các ngươi gọi ta Tích Nguyệt tỷ là được" Sở Tích Nguyệt khuôn mặt vui vẻ nhìn Kim Sí Đại Bằng nói.
"Hai người, ở đâu ra thêm một người nữa ?" Kim Sí Đại Bằng nghi hoặc hỏi.
Lúc này từ sau tóc của Sở Tích Nguyệt, Thông Thiên Thiên Thần Viên trèo lên vai Sở Tích Nguyệt nhìn chằm chằm Kim Sí Điểu, ánh mắt lạnh lẽo, nếu như không có Sở Tích Nguyệt ở đây, nó đã lao vào đánh tên kia một trận.
"Giới thiệu cho ngươi một chút, đây là Tiểu Viên" Sở Tích Nguyệt nhìn Kim Sí Đại Bằng nói.
"Ta lúc nào gọi là Tiểu Viên, ta là Thông Thiên Thần Viên, là Thông Thiên Thần Viên biết chưa hả" Thông Thiên Thần Viên đang tức giận nhìn chằm chằm Kim Sí Đại Bằng, bây giờ nó lại nghe Sở Tích Nguyệt lại đặt cho nó cái tên khác, nó làm sao không nổi nóng.
"Làm sao? Không thích tên ta đặt cho ngươi" Sở Tich Nguyệt nhìn Thông Thiên Thần Viên trên vai hỏi.
"Không có!" Thông Thiên Thần Viên đành cố gắng chịu đựng.
"Vậy sau này ngươi gọi Tiểu Hoàng, nó gọi Tiểu Viên" Sở Tích Nguyệt nhìn Tiểu Hoàng cùng Tiểu Viên nói.
Hai con yêu thú cũng đành bó tay với nữ nhân này, hai người bọn nó yếu hơn, đành phải chấp nhận cái tên mà nữ nhân này đặt.
"Hôm này trời cũng đã tối, chúng ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chúng ta bắt đầu kế hoạch" Sở Tích Nguyệt nhìn hai người Tiểu Viên, Tiểu Hoàng nói.
"Kế hoạch gì vậy?" Tiểu Hoàng nhìn Sở Tích Nguyệt nghi hoặc hỏi, nó không biết nữ nhân này lại định bày trò gì.
"Ngày mai ta sẽ nói cho ngươi biết, còn bây giờ đi tìm nơi nghỉ ngơi" Sở Tích Nguyệt mang theo Tiểu Viên leo lên lưng của Tiểu Hoàng, sau đó vỗ vỗ cái lưng to lớn của Tiểu Hoàng như bảo nó bay đi tìm kiếm nơi nghỉ ngơi.
Tiểu Hoàng cũng đành bất đắc dĩ vỗ hai cánh rộng gần trăm thước đi tìm chỗ nghỉ ngơi, Yêu Thú bọn nó rất thích yên tĩnh, không muốn bị người khác làm phiền, nên hắn cũng phải tìm chỗ nào vắng vẻ không phải địa bàn của người khác mới dám đáp xuống.
Bay được một hồi lâu, cuối cùng cách đó mấy ngàn dặm có một cây cổ thụ lâu đời, Tiểu Hoàng nhìn xung quanh không cảm nhận được khí tức của người nào ở đây, nó hạ cạnh xuống gốc cây cổ thụ.
Sở Tích Nguyệt nhảy khỏi lưng Tiểu Hoàng, sau đó nhóm một ngọn lửa nhỏ, sau đó kiểm kê lại thu hoạch hôm nay, hôm nay nàng thu hoạch cũng khá là nhiều, được rất nhiều Trường Sinh Dược, cùng Bất Tử Dược, đủ để cho nàng luyện hóa một đêm.
Sở Tích Nguyệt đổ ra toàn bộ số Thần Dược hôm nay hái được từ chỗ Thông Thiên Thần Viên ra , sau đó vận chuyển Bất Diệt Thiên Công, thôn phệ toàn bộ số Thần Dược này.
Một bên khác Tiểu Viên nhìn thấy Thần Dược của mình từ từ bị Sở Tích Nguyệt hấp thu hầu như không còn, hắn lại nhìn sang bên cạnh Tiểu Hoàng hắn lại cực kì tức giận, nhưng lại không thể làm gì.
Một đêm trôi qua cũng rất nhanh, Sở Tích Nguyệt cũng thôn phệ hầu như toàn bộ Thần Dược ngày hôm qua lấy được, cảnh giới hay tu vi cũng không tăng lên bao nhiêu, nhưng mà Tiên Ma Lực lại tăng lên một đoạn không nhỏ, bổ sung cho nàng thêm một chút khả năng phòng bị.
Sáng Sớm, ba người tỉnh dậy, ánh mặt trời của Sinh Mệnh Cấm Khu sáng sớm thật mát mẻ, thật dễ chịu, Tiên Khí lại cực kì dồi dào, nếu như có thể ở lại chỗ này tu luyện mãi thì thật tốt biết mấy, nhưng mà Sở Tích Nguyệt còn rất nhiều việc phải làm đâu thể ở chỗ này mãi.
Sở Tích Nguyệt gọi hai người Tiểu Hoàng, Tiểu Viên tỉnh dậy, sau đó lên kế hoạch cho ngày hôm nay, kế hoạch hái Thần Dược của bọn họ cũng chính thức bắt đầu.
Chương 90 Chương 90: Sở Tích Nguyệt - Sinh Mệnh Cấm Khu (6).
Chương 90: Sở Tích Nguyệt - Sinh Mệnh Cấm Khu (6).
Sáng ngày hôm sau, Sở Tích Nguyệt gọi Tiểu Viên cùng Tiểu Hoàng bàn bạc kế hoạch hái Thần Dược.
"Hai người các ngươi lại đây, ta phân bố nhiệm vụ cho các ngươi!" Sở Tích Nguyệt ngồi dậy, liếc nhìn hai người Tiểu Hoàng, Tiểu Viên.
Tiểu Hoàng, Tiểu Viên hai người cũng ngồi lại gần nghe Sở Tích Nguyệt dặn dò.
"Tiểu Viên, ngươi đi tìm nơi có Thần Dược, sau đó cùng người canh giữ đại chiến, nếu đánh không lại chạy đến chỗ ta, ta giải quyết thay ngươi"
"Tiểu Hoàng, ngươi đi theo sau Tiểu Viên, nhân lúc Tiểu Viên cùng người khác chiến đấu, ngươi vào bên trong nhổ hết Thần Dược hiểu chưa"
Sở Tích Nguyệt phân bố nhiệm vụ cho Tiểu Hoàng, Tiểu Viên, kế hoạch đã có ba người cũng bắt tay vào triển khai.
Kim Sí Đại Bằng Điểu cùng Thông Thiên Thần Viên bọn chúng vẫn chưa quá quen với cái tên mà Sở Tích Nguyệt đặt cho, bọn chúng muốn phớt lờ nhiệm vụ mà Sở Tích Nguyệt giao cho, nhưng nhìn ánh mắt của Sở Tích Nguyệt bọn chúng lại không dám nói gì.
"Được rồi!" Cả hai đồng thanh trả lời.
Sở Tích Nguyệt nhìn thấy cả hai đồng ý nàng liền vui vẻ, sau đó ngồi xuống tiếp tục nghỉ ngơi.
Nhìn thấy Tiểu Viên cùng Tiểu Hoàng rời đi, Sở Tích Nguyệt cảm thấy kế hoạch của mình thật tuyệt vời, một người đi kéo thù hận, một người đi cướp đoạt, còn một người ở nhà đợi giải quyết chuyện hai người kia gây ra, thật là một kế hoạch hoàn hảo.
Lúc này bên ngoài, Tiểu Hoàng cùng Tiểu Viên đã rời đi cách nơi Sở Tích Nguyệt ở không xa cho lắm, trên lưng Kim Sí Đại Bằng, Thông Thiên Thần Viên nổi giận đùng thanh âm to lớn hét thẳng vào lỗ tai Kim Sí Đại Bằng.
"Con chim ngu ngốc, ngươi dám nói chỗ của ta cho nữ nhân điên đó biết, hại ta thành ra như ngay hôm nay" Thông Thiên Thần Viên cực kì tức giận, nhưng chưa dám biến hóa lại như cũ.
"Thông Thiên Thần Viên đại ca, xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý, ta nào biết rằng nữ nhân đó mạnh như vậy" Kim Sí Đại Bằng một bên chột dạ, một bên sợ sệt nói.
"Hừ, con chim ngu ngốc, hại ta hôm nay phải đi động thủ với những người khác, ngày sau nữ nhân đó rời khỏi đây, xem ai có thể cứu được ngươi, Kím Sí Đại Bằng Tộc khó mà cứu nổi cái mạng nhỏ của ngươi" Thông Thiên Thần Viên tức giận đùng đùng cảnh cáo Kim Sí Đại Bằng.
"Vậy chúng ta bây giờ làm sao? Nếu không làm theo lời nữ nhân đó, chúng ta sẽ bị nàng ta ăn sạch ngay cả xương cũng không còn" Kim Sí Đại Bằng lần này sợ thật rồi, lần này nguy hiểm đến tánh mạng của nó, nhưng mà nó thực sự khọng biết làm sao cho được.
"Thì có thể làm được điều gì khác sao, làm theo lời nàng ta nói thôi" Thông Thiên Thần Viên cũng hết cách, nó không đánh lại Sở Tích Nguyệt, ở trong Sinh Mệnh Cấm Khu nó trước đây đắc tội không ít người, hôm nay đành đem những người đó ra khai đao đầu tiên vậy.
"Chở ta đến phía tây, ta dẫn dụ Hỏa Vân Hổ ra chổ khác, ngươi vào bên trong hái sạch không để lại thứ gì cho ta" Thông Thiên Thần Viên phân phó.
"Được" Kim Sí Đại Bằng chở Thông Thiên Thần Viên bay về phía tây như lời Thông Thiên Thần Viên nói.
Phía tây của rừng thảo mộc, nơi này là địa bàn của Hỏa Vân Hổ một con Yêu Hoàng Cảnh, giống như Thông Thiên Thần Viên, nhưng chiến lực của nó lại mạnh hơn hắn không ít, nên lần này nó định dụ Hỏa Vân Hổ đến chỗ Sở Tích Nguyệt cho nàng giải quyết.
Thông Thiên Thần Viên trực tiếp hóa thành bản thể to lớn, nhảy thật mạnh đến hang động của Hỏa Vân Hổ gầm thét thật lớn gọi.
"Hỏa Vân Hổ có gan mau cút ra đây cho ta" Thông Thiên Thần Viên to giọng nói.
"Thông Thiên Thần Viên, lần trước bị ta đánh cho trọng thương, vẫn chưa sợ" Hỏa Vân Hổ một thân hóa thành to lớn không kém Thông Thiên Thần Viên xuất hiện.
Nhân lúc này Thông Thiên Thần Viên cùng Hỏa Vân Hổ chiến đấu, Kim Sí Đại Bằng cũng đã bay vào được bên trong hang động, nơi này thật nhiều Thần Dược, Trường Sinh Dược, Bất Hủ Dược còn nhiều hơn gấp mấy lần của Thông Thiên Thần Viên, Kim Sí Đại Bằng cũng không chần chừ một hơi hút sạch toàn bộ vào bên trong không gian bản mệnh, sau đó lặng lẽ bay đi.
Bên ngoài lúc này Thông Thiên Thần Viên cùng Hỏa Vân Hổ đại chiến, Thông Thiên Thần Viên đã rơi vào thế hạ phong khó mà có thể chiến thắng được Hỏa Vân Hổ.
"Thông Thiên Thần Viên, ngươi thật sự muốn chết, dám thông đồng cùng người khác cướp Thần Dược của ta" Lúc này Hỏa Vân Hổ cảm nhận được toàn bộ Thần Dược của mình đột nhiên biến mất nó tức giận tột cùng.
Thông Thiên Thần Viên nhìn thấy Kim Sí Đại Bằng đã thành công rời đi, nó cũng không chần chừ mà chạy một mạch đi về nơi mà Sở Tích Nguyệt đang nghỉ ngơi, nó chắc chắn đã không đánh lại Hỏa Vân Hổ.
"Hừ, còn muốn trốn" Hỏa Vân Hổ trong miệng phun ra một ngọn lửa cực kì bá đạo, ngọn lửa màu đen thiêu đốt cả mảnh rừng mà Thông Thiên Thần Viên đang đứng.
Hỏa Vân Hổ nhìn thấy Thông Thiên Thần Viên tránh thoát khỏi Tam Thiên Phần Viên Hỏa của mình hắn cực kì tức giận, sau đó lao thẳng về phía Thông Thiên Thần Viên chạy trốn.
Sở Tích Nguyệt đang nghỉ ngơi ở cây cổ thụ gần đó, nghe thấy động tỉnh mà Thông Thiên Thần Viên gây ra, nàng cũng không nhiều lời, trên tay Hồng Huyền Táng đã sãng sàng chiến đấu.
Thông Thiên Thần Viên vội vàng bỏ chạy, nó nhìn thấy Sở Tích Nguyệt lăng không mà đứng như đang đợi nó đến, nó cũng không nhiều lời hóa thành hình dáng của một con Tiểu Thần Viên nhỏ bằng bàn tay sau đó nhảy lên vai Sở Tích Nguyệt.
Hỏa Vân Hổ nhìn thấy Thông Thiên Thần Viên nhảy lên vai Sở Tích Nguyệt, nó đùng đùng nổi giận, không nói điều gì, trực tiếp tấn công Sở Tích Nguyệt.
"Tam Thiên Phần Viêm Hỏa" Cả người Hỏa Vân Hổ như thiêu đốt cả bầu trời, trong miệng nó phun ra một quả cầu lửa to gấp trăm lần kích thước cơ thể nó, tấn công Sở Tích Nguyệt.
Sở Tích Nguyệt cười nhẹ nhàng, tay ngọc nâng lên Hồng Huyền Táng xoay nhẹ, kiếm khí từ Hồng Huyền Táng phát ra, tạo ra vô số phân thân của Hồng Huyền Táng như vô tận thủy triều công kích về phía Hỏa Vân Hổ.
"Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm : Hồng Ô Huyết Vũ" Hàng trăm, hàng ngàn đạo kiếm khí như thủy triều mà tới, phá tan Tam Thiên Phần Viêm Hỏa của Hỏa Vân Hổ.
Không dừng lại ở đó, kiếm khí của Sở Tích Nguyệt dày đặt đến nổi còn lan đến gần bên cạnh Hỏa Vân Hổ, nhưng mà Hỏa Vân Hổ thân thể tuy to lớn nhưng cực kì nhanh nhẹn né tránh thành công tàn dư của Hồng Ô Huyết Vũ.
"Nhân loại, ngươi là ai từ đâu đến, tại sao lại bảo vệ cho Thông Thiên Thần Viên" Hỏa Vân Hổ tức giận nhìn chằm chằm Sở Tích Nguyệt, nó không hiểu tại sao ở đây lại có nhân loại, cho dù có là Yêu Tộc hóa hình đi chăng nữa thì nó cũng đã gặp không ít người, nhưng chưa từng gặp ai giống như Sở Tích Nguyệt.
"Nhiều lời như vậy làm gì, ngươi không phải ức hiếp Tiểu Viên sao ?" Sở Tích Nguyệt nhìn Hỏa Vân Hổ với một bộ mặt vô tội trả lời.
"Ngươi, hừ nếu đã muốn đối đầu với ta, ta cũng không khách khí, tuy không thể giết ngươi, cũng phải dạy cho ngươi một bài học" Hỏa Vân Hổ lạnh giọng nói.
Sinh Mệnh Cấm Khu tất cả các sinh linh ở bên trong này, có thể tranh đấu rất thoải mái, nhưng có một luật bất thành văn là không được giết chết lẫn nhau, nếu như có người bị giết, sẽ kinh động đến các tồn tại cấm kỵ bên trong Sinh Mệnh Cấm Khu, những Yêu Tộc đó đa phần đã đạt đến Tiên Đế, nghe nói còn có ngươi đã đến Chí Tôn Cảnh siêu việt hết thảy tồn tại ở trong vũ trụ này.
Hỏa Vân Hổ cực kì nổi giận, hắn dùng đến thần thông của mình, cả người to lớn hơn cả Thông Thiên Thần Viên gấp mấy lần, trong miệng Hỏa Diễm dày đặt, toàn bộ không khí ấm áp xung quanh như bị thiêu đốt bởi hỏa nhiệt từ người Hỏa Vân Hổ tỏa ra.
"Tam Thiên Thánh Viêm Hỏa" Một ngọn lửa màu đen, mang theo lôi điện màu đen, tất cả mọi thứ chạm vào nó đều bị tan biến thành tro bụi, ngọn lửa này cực kì kinh khủng.
"Tích Nguyệt Tỷ, ngọn lửa này không tầm thường, phải cận thận" Thông Thiên Thần Viên nhắc nhở, tuy nó không ưu thích Sở Tích Nguyệt, nhưng hiện tại nó đang ở trên người nàng, nàng bị thương cũng sẽ ảnh hưởng đến nó.
"Tiểu Viên, không sao chỉ là một ngọn lửa nhỏ mà thôi" Sở Tích Nguyệt nhẹ nhàng cười.
Trên tay Hồng Huyền Táng, Tiên Ma Lực tràn ra, một bên bầu trời tối sầm lại, một bên lại sáng tỏ vô cùng, như âm dương cách biệt, vô tận kiếm khí từ hai phía tràn ra, vô vàn kiếm khí mang theo hình dáng của Hồng Huyền Táng xuất hiện.
"Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm: Âm Dương Nguyệt Hồng Trảm".
Chương 86: Sở Tích Nguyệt - Sinh Mệnh Cấm Khu (2).
Ma Thiên Sơn là một nơi lạnh lẽo là chốn lao tù giam giữ cường giả Yêu Tộc, năm đó may mắn Trường An xuất hiện tại Ma Thiên Sơn phá giải khốn trận giúp bọn chúng thoát khỏi chốn lao tù này, nhưng mà có một điều đặc biệt ở Ma Thiên Sơn này xuất hiện Sinh Mệnh Cấm Khu.
Sở Tích Nguyệt đi theo sau lưng Cửu Đầu Sư Tử đi thẳng về phía trước, sau mấy ngày thời gian cuối cùng cũng đến nơi, Cửu Đầu Sư Tử dừng lại nhìn nàng nói.
"Đây là lối vào của Sinh Mệnh Cấm Khu, ngươi tự biết mà lo liệu" Lời nói của Cửu Đầu Sư Tử vừa dứt, hắn cũng không ở lại nơi này quá lâu, hắn nhẹ nhàng dậm chân một cái đã biến mất khỏi tầm mắt của ba người Sở Tích Nguyệt.
Phải biết năm đó Cửu Đầu Sư Tử cũng từng sống ở Sinh Mệnh Cấm Khu, vì không chịu nổi tính tình của đám lão già cổ hủ bên trong đó, hắn mới nổi loạn một trận, sau đó bị các cấm kị bên trong Sinh Mệnh Cấm Khu trục xuất ra ngoài, mới đó đã hơn vạn năm hắn bị đuổi ra bên ngoài, thời gian đúng là rất nhanh chớp mắt một cái liền vạn năm.
Sở Tích Nguyệt nhìn hai người Thanh Xà, Huyết Bức Yêu Đế lời nói cất lên.
"Thanh Xà tỷ, Huyết Bức tiền bối, hai người đi với ta đến đây là được rồi, việc tiếp theo chỉ có thể do chính ta đi làm" .
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, muội thật không cần ta cùng Huyết Bức đi cùng sao?" Thanh Xà có một chút lo lăng cho nàng nói.
"Đúng vậy, Sinh Mệnh Cấm Khu là một tồn tại cực kì nguy hiểm, ngươi thật sự muốn đi một mình " Huyết Bức Yêu Đế trầm giọng nói có một vài phần lo lắng, dù sao hắn cũng nhìn nàng trưởng thành hơn ngàn năm nay.
"Thật sự không sao, ta tự biết lo liệu, hai người trở về nghỉ ngơi đi, đợi tin ta chiến thắng trở về" Sở Tích Nguyệt khuôn mặt tươi cười nhìn hai người nói.
"Được rồi, vậy bọn ta cũng không làm phiền ngươi nữa, phải cố gắng bảo toàn tính mạng" Thanh Xà cùng Huyết Bức Yêu Đế đồng thanh nói, trong lời nói có ẩn chứa vài phần lo lắng.
Thanh Xà cùng Huyết Bức Yêu Đế cũng không nán lại lâu, Sở Tích Nguyệt dần nhìn thấy bóng dáng hai người biến mất khỏi tầm mắt, nàng quay người nhìn về vòng xoáy không gian trước mặt.
Sở Tích Nguyệt bước vào vòng xoáy không gian đi vào Sinh Mệnh Cấm Khu.
Sở Tích Nguyệt thân thể căng thẳng, đây không phải là hoang địa, nơi này hoàng mỹ vô khuyết, xem bộ dạng này thật sự có cổ lão cấm kỵ đang tồn tại, ẩn cư ở nơi này.
Nhân vật đẳng cấp như vậy, ngay cả khi đối mặt với Tiên Đế, Thần Đế, cũng có thể ung dung đối mặt, tự tạo thành một giới, không quan tâm thế sự phân tranh, vô cùng mạnh mẽ.
Sở Tích Nguyệt đi qua Âm Dương Ngũ Tự Địa, nhưng nơi này hiện tại đã là phế khu, không còn chân chính là Sinh Mệnh Cấm Khu nữa.
Nhưng mà , khoảng khắc khi Sở Tích Nguyệt quay đầu lại,nàng không còn nhìn thấy đường nàng đi lúc đầu đến ở đâu, sắc mặt cương cứng, con đường đó đang ở đâu, tại sao không thấy nữa?
Sau lưng nàng một mảnh hư không trống trải, nơi đó làm gì còn vòng xoáy không gian như lúc đầu nàng bước vào, vòng xoáy không gian to lớn đó thông đến Ma Thiên Sơn đã không còn thấy chút bóng dáng đâu, nàng làm sao bây giờ, không có đường thì làm sao nàng có thể trở về Ma Thiên Sơn.
Nàng lập tức bình tỉnh, nàng ý thức được nguy cơ đang đến, làm sao còn có thời gian lo cho ngày sau, hiện tại rắc rối đến, không còn lựa chọn , chỉ có một con đường đó là phải đối mặt với nguy hiểm phía trước.
Sắc trời u tối, không nhìn thấy mặt trời, nhưng không phải do hắc ám bao phủ mà giống như màn đêm u tĩnh, mang theo huyết khí cực kì nồng đậm.
Sở Tích Nguyệt đi về phía trước. Nếu như không có lựa chọn nào khác nàng đành phải đi về phía trước.
"Vèo!".
Chạy nhanh được một đoạn đường, nàng đã ngửi được một mùi thơm của thảo dược cực kì nồng đậm, chẳng lẻ là Thần Dược trong truyền thuyết, chỉ là mùi hương đã làm cho tinh thần nàng phấn chấn, xương cốt cả người rung động, quá là mê người, làm cho nàng vô cùng thoải mái.
Đi về phía trước mấy ngàn dậm, nàng hai mắt híp lại nhìn thấy trên bia đá có khắc mấy chữ to lớn Sinh Mệnh Cấm Khu.
Sở Tích Nguyệt nhìn bia đá một hồi, suy nghĩ lung tung, mấy chữ này nhìn giống như tên gọi của một nơi ở hoặc là một khu vực, nhưng khí tức tỏa ra rất là nồng đậm tử khí, như muốn đưa người khác vào chổ chết, nàng biết nơi này không thể đi, nàng cũng cười khổ. Nếu không đi vào nàng còn biết đi đâu bây giờ, đường về cũng đã biến mất, phía trước chỉ còn lại một con đường duy nhất, nhưng đường này là tử cục, nàng không biết phải làm sao đành lắc đầu đi vào.
"Vãn bối, Sở Tích Nguyệt, đường đi ngan qua quý địa, đã làm phiền rồi!" Sở Tích Nguyệt mở lời, không cần biết xảy ra chuyện gì tiếp theo, đã phải đi qua nơi này, thì cũng phải chào hỏi chủ nhân của nơi này một tiếng.
ẦM! ẦM!
Lời nói vừa dứt trong Sinh Mệnh Cấm Khu biến hóa kinh người, dược điền phát sáng, hương thơm tỏa ra khắp cả một khu vực, có rất nhiều Thần Dược đang di chuyển, đang chạy trốn.
Thần Dược?
Tuy rằng khoảng cách rất xa nhưng nàng có thể thấy được, một cây Thần Dược lại thêm mấy cây tiểu Thần Dược, nơi này thật sự quá hấp dẫn, Bất Diệt Thiên Công của nàng cũng đang hưởng ứng muốn vận chuyển hấp thu toàn bộ, nhưng nàng lại áp chế nó lại, nàng nào biết trước mắt có nguy hiểm nào hay không, nếu như chọc giận chủ nhân nơi này nàng liền xong đời, tuy nói nàng đến để bình định Sinh Mệnh Cấm Khu, nhưng không phải bây giờ, nàng hiện tại rất yếu, khó mà địch lại chủ nhân nơi này.
Từng đạo rồi từng đạo quang trụ dựng lên xung quanh, nhanh chóng xuyên thẳng bầu trời, giống như là kinh thiên trụ, chống đỡ thiên vũ, thanh thế to lớn, vô cùng chấn động.
Nhưng nhiều quang trụ như vậy cũng không làm cho xung quanh sáng lên, ngược lại xung quanh còn đen tối, hắc ám hơn bao giờ hết, chỉ có khu vực trước mắt có quang mang lưu chuyển.
Tựa như một ngọn đèn thắp sáng giữa đêm đen.
"Người nào quấy nhiễu sự yên tỉnh của Sinh Mệnh Cấm Khu" Một đạo thanh âm vang lên, chất vấn Sở Tích Nguyệt.
Sở Tích Nguyệt vừa bước lên liền có người chất vấn, phá vỡ sự tĩch mịch vĩnh hằng, khiến cho tim đập loạn xạ.
"Vãn bối Sở Tích Nguyệt, vô ý mạo phạm, chỉ muốn tiến vào tìm kiếm cơ duyên" Sở Tích Nguyệt giải thích, nàng cho dù muốn bình định Sinh Mệnh Cấm Khu nhưng không phải hiện tại, cố gắng dùng ngôn ngữ ôn hòa nhất để giải thích vì sao nàng đến nơi này.
"Chúng ta từng lập ta thần bia, kẻ xông vào Sinh Mệnh Cấm Khu, chỉ có một con đương chết, quy củ là quy củ, không cho pháp khinh thường".
Ở sâu trong Sinh Mệnh Cấm Khu, âm thanh vẫn rất bình tĩnh, không có hỉ nổ ái ố, nhưng vào trong tai Sở Tích Nguyệt lại giống như sấm nổ, người ở bên trong thật sự quá cường đại.
Chỉ như vậy đã muốn giết nàng sao, nàng chỉ mới tới gần, chưa từng mạo phạm, liền dẫn tới họa sát thân sao?
Xem ra tồn tại ở nơi này cực kì bá đạo, thảo nào sư phụ từng nói với nàng, khi nàng có đủ thực lực phải giáo huấn bọn hắn một trận, phải bình định nơi này, triệt để thu phục bọn họ.
"Thần bia ở đâu, ta chưa từng thấy qua" Sở Tích Nguyệt không hoảng loạn, còn hỏi ngược lại.
Rất có ít người dám phản biện lại Sinh Mệnh Cấm Khu, nhưng nàng là ai, nàng là Sở Tích Nguyệt tuy chỉ là đệ tử ký danh của Trường An, nhưng nàng cũng mang một chút kiêu ngạo của sư phụ, ngàn năm nay bế quan nàng cũng cảm nhận được rất nhiều điều, nghĩ về điều sư phụ nói rát nhiều, bình thường, nàng hiện tại không muốn bình thường, nàng muốn độc đoán vạn cổ, chém nát chư thiên, thần cản chém thần, phật cản chém phật, thế gian này người cản nàng tất cả đều là địch, cho dù là tồn tại mạnh mẽ trước mắt cũng là như vậy, Tiên Ma Lực lượng chuẩn bị bùng phát mà ra.
Im lặng khoảng cách rất ngắn ngủi, nơi sâu trong Sinh Mệnh Cấm Khu phát ra một tiếng thở dài nói "Cũng thật không còn rồi, năm tháng thật sự quá vô tình".
Khi người này vừa nói xong, đá vụn trước mặt nàng cạch cạch vang lên, từ từ bay lên, tụ họp thành một khối thạch bia.
Tấm thạch bia này vừa nhìn đã biết, không khác gì thứ nàng vừa nhìn thấy lúc đi vào, tấm thạch bia trước đó khắc ghi bốn chữ Sinh Mệnh Cấm Khu, nhưng tấm thạch bia trước mắt nàng lại khác, nó tồn tại đã rất lâu đời, tồn tại năm tháng tươi đối dài lâu, không thuộc về kỉ nguyên này, trong đó có thần thông lưu lại, vết nứt loang lỗ rất lâu.
Sở Tích Nguyệt động dung, nàng vừa rồi như cảm nhận được thời gian quay ngược lại, khối thạch bia đó từ như trong dòng sông dài đằng đẵng của lịch sử hiện ra.
"Tuy ra thạch bia đã vỡ, nhưng quy củ chung quy vẫn là quy củ, không thể thay đổi" Người ở bên trong Sinh Mệnh Cấm Khu vẫn giữ ý định giết nàng,
Sở Tích Nguyệt tay cầm Hồng Huyền Táng đã chuẩn bị chiến đấu, nàng không dám lơ là, không dám mất cảnh giác, đây có lẽ là tồn tại rất khác so với những người nàng gặp từ trước đến nay.
"Ai đang quấy rầy?".
Đột nhiên một giọng nói vang lên, cũng là giọng nói của một nam tử, ôn hòa hơn thanh âm trước kia không ít.
"Là một Tiểu Cô Nương, xông vào trong thiên địa chúng ta, theo lý phải buộc phải chết".
Âm thanh trước kia cung kính, nghiêm túc trả lời.
"Tiểu Thạch, sát tính của ngươi quá nặng, sẽ ảnh hưởng đến đạo mà ngươi tu luyện" Âm thanh ôn hòa đó lần nữa mở miệng.
Sở Tích Nguyệt kinh hãi, người trước đó cũng đã rất mạnh mẽ, nhưng mà nhìn như chỉ là một tiểu bối mà thôi.
"Ừm, Tiên Ma Đồng Tu, có chút ý tứ, kiếm đạo truyền thừa lại rất quen thuộc " Thanh Âm lúc nãy lần nữa vang lên đánh giá Sở Tích Nguyệt.
"Tiểu Thạch thu lại trận pháp, mang bọn họ qua đây" Nam tử nói, vả lại còn muốn gặp Sở Tích Nguyệt, rốt cuộc người này có ý đồ gì, nàng rốt cuộc phải ứng phó tử cục trước mắt như thế nào.
Chương 87 Chương 87: Sở Tích Nguyệt - Sinh Mệnh Cấm Khu (3).
Chương 87: Sở Tích Nguyệt - Sinh Mệnh Cấm Khu (3).
Thanh Âm của thanh niên vừa dứt lời, người bên trong Sinh Mệnh Cấm Khu cũng xuất hiện, người này tuy xuất hiện nhưng hình dáng không rõ ràng, mờ mờ ảo ảo, làm cho người ta không thấy được hình dạng của hắn.
"Vâng!".
Vị nam tử vừa xuất hiện trước mặt Sở Tích Nguyệt mở miệng, sau một khắc, đám thông thiên quang trụ xung quanh Sở Tích Nguyệt chìm xuống đất biến mất không thấy đâu nữa.
Khi quang trụ chìm xuống, mặt đất ầm ầm rung động, có chỗ xuất hiện vết nứt, chẳng hạn như nơi quang trụ vừa xuất hiện.
Sở Tích Nguyệt hai mắt mở to, thở ra một ngụm khí lạnh, nhịn không được khẽ rùng mình, bởi vì dưới lớp bùn đất vừa rồi, nàng thấy được vô số thi thể của Thần Tôn, Thần Đế Cảnh bị chôn ở phía dưới.
Tất cả đều tàn khuyết, không hoàn chỉnh, có thể tưởng tượng được năm xưa những người này xông tới Sinh Mệnh Cấm Khu, đều bị người nam tử trước mắt nàng giết sạch, rốt cuộc người trước mắt nàng tu vi cảnh giới như thế nào, chẳng lẻ là Chí Tôn Cảnh, vậy tiền bối của người này lại là tu vi gì, chẳng lẻ đã vượt qua Chí Tôn Cảnh.
Rất nhanh, một cây cầu gỗ màu xanh hiện ra, từ ngọn núi thấp xa xa trải dài đến đây.
Hình dạng giống như một cây cầu vòm làm bằng đá, nhưng chất liệu lại là làm bằng gỗ, thân cầu còn có những cành cây, với những chiếc lá như pha lê trong suốt, giống như là ngọc bích.
Trên cây cầu này, sinh mệnh khí tức cực kì nồng đậm, Tiên Lực ba động cực kì cường đại.
Thực vật đẳng cấp Tiên Đế.
Không cần nghĩ nhiều, cây cầu gỗ này chắc chắn là do một vị thực vất đẳng cấp Tiên Đế thời cổ đại bị luyện chế mà thành.
"Cổ thụ đẳng cấp Tiên Đế, bị trảm sát, luyện chế thành cây cầu" Trong lòng Sở Tích Nguyệt chấn kinh không thôi, những tồn tại Tiên Đế như này nàng biết là bọn họ mạnh cỡ nào, thế mà bị luyện chế thành một cây cầu như vậy, nàng phải làm sao đây, lấy cách gì bình định được nơi này.
Nơi cuối cây cầu là những đồi núi xanh ngát, thân cầu bắt ngan dược điền, một đường thông suốt đi tới.
Đi xuống cây cầu gỗ bước vào đồi núi, một thảm thực vật tươi tốt, không khí trong lành, như thế ngoại đào viên, ở nơi này ánh sáng tốt hơn một chút, nhưng ít nhiều vẫn có chút u ám, giống như một tầng sương mù, không thấy được mặt trời.
Cách đó không xa, có rất nhiều ngọn núi thấp mỗi ngọn núi là một tòa cung điện vô cùng tráng lệ, vô cùng hùng vĩ.
Những cung điện này có một chút khủng bố khí tức tràn ra, nếu mà nhìn lâu sẽ khiến cho thần hồn người khác sụp đổ.
Phụt!.
Sở Tích Nguyệt thổ huyết tại chỗ, chỉ vì nàng vô tình liếc nhìn một tòa cung điện màu vàng kim, giống như gặp phải thiên kiếp đánh xuống, khiến thần hồn nàng run lên một chút, phải biết thần hồn của nàng vô cùng cường đại, nàng trải qua ngàn lần dày vò của Tiên Ma Lực mới có thần hồn mạnh mẽ như vậy, nhưng mà nàng chỉ liếc nhìn một cái thần hồn nàng liền đau đớn không thôi.
Từng tòa, từng tòa cung điện rất cổ lão, bất kì một tòa cung điện nào đều có thể trấn áp cả Tiên Giới, Dị Vực.
"Không nên nhìn loạn, nơi đó không phải nơi mà ngươi nên nhìn" Người đi trước mắt nàng dặn dò.
Ngay trước mắt nàng, có mấy căn nhà tranh không khác gì căn nhà mà sư phụ nàng từng sống trên núi tuyết, nhìn như không có gì đặc biệt nhưng khí tức tỏa ra vô cùng khủng bố, những căn nhà tranh này được xây trên một ngọn đồi bằng phẳng, không phải trên đỉnh núi, cũng không phải nằm trên các mỏm đá hùng vĩ như các cung điện trước đó, chỉ đơn giản là một ngôi nhà tranh mà thôi.
"Tiên Ma Đồng Tu, không tệ, lại có một chút khí tức của Sư Tôn ở trên người, có thể miễn tội chết" Chính vào lúc này thanh âm ôn hòa lần nữa phát ra, ngay bên trong nhà tranh, người bên trong được sương mù bao phủ, không thể nhìn rõ.
"Vâng!" Người thanh niên dẫn Sở Tích Nguyệt đi vào nhẹ nhàng gật đầu.
Sở Tích Nguyệt trong lòng vừa động, nhẹ nhàng thở phào.
"Muốn gặp ngài ấy, ngươi phải bước qua được con đường này, đi đến nhà tranh bên kia" Thanh niên dẫn Sở Tích Nguyệt vào lại lên tiếng.
Thảm có xanh mướt, cách đó không xa có một cái hồ hỏ, nước hồ lấp lánh như ngọc bích, ngăn Sở Tích Nguyệt với ngôi nhà tranh.
Sở Tích Nguyệt đi tới trước, bản thân vừa chạm vào mặt hồ trong suốt, đột nhiên mặt hổ nổi lên những gợn sóng nhỏ, trong lúc mơ hồ nơi này giống như một vũ trụ nhỏ, mỗi bước chân nàng hạ xuống đều như tạo thành một biển Tinh Hải.
Một khắc sau! Sở Tích Nguyệt cảm thấy vô cùng đau đớn, hai chân của nàng như bị hòa tan, cả cơ thể như bị nứt ra, huyết nhục như bị thối rửa, chỉ còn sót lại xương cốt, lúc này một thanh âm quen thuộc mà nhẹ nhàng phát ra.
"Tiểu tử bày trò cũng phải vừa vừa phải phải, lại dám tổn thương đến tiểu sư muội " Thanh âm của Trường An xuất hiện, làm hoàn cảnh trước mắt trở lại như bình thường.
Một thân ảnh vô hình trong suốt của Trường An xuất hiện, năm đó hắn khi rời đi đã để lại đạo hóa thân này, nhằm bảo vệ tánh mạng của nàng, cũng như giúp nàng dễ dàng đi vào bên trong Sinh Mệnh Cấm Khu lịch luyện hơn.
Bên trong nhà tranh một thanh niên không rõ hình dàng xuất hiện, thanh niên này như bị hỗn độn bao phủ, che lấp hoàn toàn khung cảnh trước mắt, nhìn ra người này rất cổ lão.
"Đồ nhi bái kiến Sư Tôn" Người thanh niên trong nhà tranh xuất hiện, quỳ xuống dập đầu ba cái.
"Sư phụ là người, Tiểu Nguyệt Nguyệt rất nhớ người" Sở Tích Nguyệt hai mắt thắm đẫm nước mắt, nhìn bóng dáng của Trường An mà rơi lệ.
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi cũng đã lớn đến từng này rồi, không còn phải là tiểu cô nương năm đó, khóc lóc cái gì" Đạo hóa thân của Trường An mở miệng nhắc nhở.
"Hoàng Long, đã lâu không gặp, trước mặt vi sư còn dám che dấu bộ dạng" Trường An nhìn tiểu tử năm đó hắn dạy dỗ mà thở dài, năm đó hắn gặp tiểu từ này ở Tiên Giới, chỉ là một tên ăn mày nhỏ không có tư chất, không có bối cảnh vì tặng hắn một cái màn thầu nên hắn trả ơn bằng cách dạy dổ tiểu tử này, mấy trăm vạn năm trước hắn để cho tiểu tử này canh giữ Sinh Mệnh Cấm Khu, cũng để lại một lối vào ở Ma Thiên Sơn cho đệ tử có duyên sau này của hắn.
"Sư phụ đồ nhi không còn là bộ dáng năm đó, không dám xuất hiện trước mặt người" Hoàng Long không đứng dậy mở miệng nói.
"Đạo hóa thân này của ta không tồn tại được lâu, ngươi thay ta chăm sóc tiểu sư muội cho thật tốt, nàng còn rất nhiều chuyện phải làm" Trường An vừa dứt lời, đạo hóa thân của hắn cũng tan biết trong hư không, đạo hóa thân này của hắn không thể tồn tại quá lâu bên trong Sinh Mệnh Cấm Khu, nếu là ở bên ngoài không cần dùng đến lực lượng có thể tồn tại một vài năm, nhưng nơi này lại khác khó mà có thể tồn tại quá lâu.
Sở Tích Nguyệt cùng Hoàng Long nhìn thấy đạo hóa thân của Trường An tan biến, trong lòng có một chút đau buồn, nhưng cả hai đều không nói ra miệng, một người thì đã ngàn năm không gặp lại sư phụ, một người thì đã trả qua vô tận tuế nguyệt đã không biết bao lâu chưa gặp lại sư tôn.
Hoàng Long thở dài, thân ảnh mờ ảo đứng dậy, ngước nhìn lên bầu trờ lắc đầu, hắn trong miệng lẩm bẩm một vài câu.
"Đúng là thời gian thay đổi quá nhiều, năm đó ta chỉ là một hài từ bảy tám tuổi, bây giờ ta đã già nua thế này, mà sư tôn vẫn không một chút thay đổi, thật hổ thẹn" Hoàng Long tự lẩm bẩm hắn muốn khóc nhưng không thể khóc, gặp lại cố nhân ai mà không đau lòng.
Hoàng Long quay đầu lại nhìn Sở Tích Nguyệt hắn cũng không biết nói gì, sư phụ giao cho hắn phải chăm sóc tiểu sư muội, có lẽ sư phụ không dạy gì cho tiểu sư muội quá nhiều, nên muốn hắn thay sư phụ giúp nàng lịch luyện.
"Tiểu sư muội nếu ngươi đã là đệ tử của sư tôn, ta cũng được xem là sư huynh của ngươi, ta giúp ngươi tìm nơi lịch luyện một chút, còn về việc sư phụ nói bình định Sinh Mệnh Cấm Khu ngươi cũng đừng nghĩ nhiều".
"Bình định Sinh Mệnh Cấm Khu mà sư phụ nói có lẽ là bảo ta đưa ngươi vào bên trong một tiểu thế giới nhỏ mà lịch luyện, nơi đó có rất nhiều Yêu Đế, có thể giúp ngươi lịch luyện" Hoàng Long nhìn nàng nói.
"Đa tạ sư huynh" Sở Tích Nguyệt chắp tay lại trả lời.
"Sư huynh, tu vi của huynh bây giờ ở cảnh giới nào" Sở Tích Nguyệt tò mò hỏi.
"Ngươi không cần suy nghĩ quá nhiều, đợi khi ngươi trưởng thành ngươi sẽ rõ" Hoàng Long nhẹ giọng nói.
Hoàng Long nhấc tay lên một cái, một thông đạo to lớn xuất hiện, vô số cương phong nổi lên, hút Sở Tích Nguyệt vào bên trong thông đạo mà Hoàng Long tạo ra, Sở Tích Nguyệt biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
(Sở Tích Nguyệt bây giờ mới đến Sinh Mệnh Cấm Khu mà Cửu Đầu Sư Tử ở nha, chứ không phải ở nơi mà Hoàng Long xuất hiện, nơi này sẽ xuất hiện trở lại trong một arc sau đó.)
Chương 88 Chương 88: Sở Tích Nguyệt - Sinh Mệnh Cấm Khu (4).
Chương 88: Sở Tích Nguyệt - Sinh Mệnh Cấm Khu (4).
Sở Tích Nguyệt bị hút vào thông đạo mà Hoàng Long tạo ra, thông đạo truyền thẳng nàng đến một thảo nguyên xanh bát ngát, khắp nơi toàn là cỏ xanh, xa xa có thể thấy được một cánh rừng thảo mộc trãi dài.
Sở Tích Nguyệt xem hoàng cảnh xung quanh, nàng biết rằng mình hiện tại đã đi đến một nơi khác, thoát ra khỏi Sinh Mệnh Cấm Khu thật sự.
Nàng không biết nơi này là nơi nào, cầm theo Hồng Huyền Táng bay thẳng về phía trước kiểm tra tình hình.
Nơi này là một tiểu thế giới, nhưng mà nồng độ Tiên Khí cưc kì nồng đậm, tinh khiết cực kì, làm cho Sở Tích Nguyệt có chút nghi hoặc, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều mà tiếp tục tìm hiểu.
Sở Tích Nguyệt bay giữa thảo nguyên tiến thẳng đến khu rừng thảo mộc, nhưng nàng bay mãi, bay mãi vẫn không thể đến được rừng thảo mộc, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, làm sao nàng đã bay được một canh giờ nhưng vẫn ở chỗ cũ, không nhúc nhích được một chút nào.
Lúc này có một con chim bay trên bầu trời, thân hình to lớn với sải cánh rộng gần trăm thước, mỏ và móc vuốt rắn chắc, bén nhọn như kim cương. Toàn thân phủ lông vũ hoàng kim sáng chói, được xem như kim thân bất hoại thể trước tác động của ngoại lực. Tính chất tương đồng với Phượng Hoàng và Côn Bằng.
"Nhân Loại từ đâu đến, dám xuất hiện ở Sinh Mệnh Cấm Khu" Kim Sí Đại Bằng Điểu từ trên không trung mở miệng quát lớn hỏi.
"Là ngươi đang hỏi ta ?" Sở Tích Nguyệt nhìn lên bầu trời nhìn lên bầu trời, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một con chim to lớn màu hoàng kim như vậy.
"Nhân Loại hỗn xược, dám hỗn xược với bổn vương" Kim Sí Đại Bằng Điểu từ trên bầu trời giơ móng vuốt sắc nhọn vung thẳng đến người Sở Tích Nguyệt.
Sở Tích Nguyệt nhìn thấy móng vuốt hoàng kim to lớn đập xuống chỗ mình, nàng nhếch miệng cười một cái sau đó giơ lên Hồng Huyền Táng, trảm một kiếm về phía Kim Sí Đại Bằng Điểu.
Kim Sí Đại Bằng Điểu tuy là Thần Thú từ thời thượng cổ, nhưng nó chỉ mới ở trình độ Yêu Vương Cảnh làm sao phải là đối thủ của nàng, Kim Sí Đại Bằng Điểu nhìn thấy một đạo kiếm khí đánh thẳng vào móng vuốt của nó vừa tung ra, nó chợt hoảng sợ, muốn vội vàng bay đi nhưng đã quá muộn, nó trúng một kiếm của Sở Tích Nguyệt rơi xuống.
"Con chim ngu ngốc, ngươi dám tấn công ta" Sở Tích Nguyệt một chân đạp lên người Kim Sí Đại Bằng Điểu nói.
"Nhân Loại tha mạng!" Kim Sí Đại Bằng Điểu nằm co ro dưới đất run rẫy nhìn Sở Tích Nguyệt cầu xin.
"Sao ta phải tha cho ngươi, nhìn ngươi đẹp long lanh như thế này chắc chắn ăn rất ngon!" Sở Tích Nguyệt vừa nói vừa chảy nước miếng, nàng đã rất lâu không ăn thịt, hôm nay nàng muốn ăn một bữa thật thịnh soạn, lại có nguyên liệu trước mắt, nàng làm sao có thể bỏ lỡ.
"Đừng ăn ta, ta thịt rất dai, ăn rất không ngon, tha cho ta, cứu mạnggggg........" Kim Sí Đại Bằng Điểu rùng mình khi nghe đến việc Sở Tích Nguyệt muốn ăn mình, hắn thật sự rất uẩn khúc, vừa mới ra ngoài chưa kịp làm gì đã bị nữ ma đầu này đánh bại, còn muốn đem hắn đi làm thịt, hắn thật sự rất hối hận vì không chịu nghe lời mà chạy trốn ra ngoài làm loạn.
"Hừ đừng nói nhiều, hôm nay ta chắc chắn sẽ ăn ngươi" Sở Tích Nguyệt tiếp tục hù dọa Kim Sí Đại Bằng Điều.
"Đại nhân, tha mạng" Kim Sí Đại Bằng Điểu nước mắt nước mũi chảy dài, cả người cứng ngắt, sợ sệt.
"Ngươi có thể giúp được gì cho ta, tại sao ta phải tha cho ngươi, là ngươi tấn công ta trước ".
"Ta có thể đưa người đi xung quanh Sinh Mệnh Cấm Khu, ta biết rất nhiều nơi có Thần Dược" Kim Sí Đại Điểu run run sợ sệt nói.
"Được, vậy mau đưa ta đi tìm Thần Dược" Sở Tích Nguyệt nghe đến Thần Dược đôi mắt tỏa sáng long lanh, lần trước nàng nhìn thấy rất nhiều Thần Dược ở Sinh Mệnh Cấm Khu nơi mà Hoàng Long ở nhưng nàng đâu thể làm gì, dù sao nơi đó cũng là nơi ở của sư huynh nàng, nàng cũng không dám mở miệng xin một hai nhánh Thần Dược, như vậy thật sự không lễ phép.
Sở Tích Nguyệt bỏ chân khỏi người Kim Sí Đại Bằng Điểu sau đó leo lên người nó, Kim Sí Đại Bằng ủy khuất mà vung cánh chở theo Sở Tích Nguyệt bay đi.
"Nhân Loại ngu ngốc, ngươi nghĩ ta dễ dàng dẫn ngươi đi tìm Thần Dược như vậy sao, ta đưa ngươi đến gặp con Thông Thiên Thần Viên kia, ngươi vào địa bàn của nó, ngươi chỉ có một con đường chết" Kim Sí Đại Bằng Điểu suy nghĩ trong đầu, trên miệng nở lên một nụ cười quỷ dị.
Sở Tích Nguyệt cũng không quá để ý đến việc Kim Sí Đại Bằng Điểu giở trò, chỉ cần nó có thể đưa nàng đến chỗ có Thần Dược là được, mọi thứ cản trở trước mắt nàng chỉ cần đánh bại là được, không quá phiền phức, với thực lực hiện tại của nàng có thể dễ dàng làm được điều đó.
Sở Tích Nguyệt ngồi ở trên lưng Kim Sí Đại Bằng Điểu nhìn xung quanh, đánh giá tình hình xung quanh rừng thảo mộc mà Kim Sí Đại Bằng đang bay đến, nàng cũng rất khó hiểu không biết vì sao nàng đi mãi không thể thoát khỏi thảo nguyên mà Kim Sí Đại Bằng bay một lát đã thoát khỏi thảo nguyên một cách dễ dàng.
Nghe Kim Sí Đại Bằng giải thích một hồi nàng mới biết, ở thảo nguyên có trận pháp vây khốn người bên ngoài tiến vào bên trong Sinh Mệnh Cấm Khu nên nàng mới không thể di chuyển một cách tự nhiên như vậy, may mắn nàng gặp được Kim Sí Đại Bằng nên mới có thể dễ dàng thoát khỏi trận pháp.
Sở Tích Nguyệt cũng khá là hài lòng với Kim Sí Đại Bằng, nó giải thích rất nhiều chuyện của nơi này cho nàng, nên nàng cũng yên tâm nó không phản bội nàng, nhưng nàng đâu biết rằng Kim Sí Đại Bằng đang có một ý nghĩ xấu xa trong đầu.
Bay trên bầu trời Sinh Mệnh Cấm Khu được hai giờ, cuối cùng thì cũng đến nơi có Thần Dược mà Kim Sí Đại Bằng nói, từ xa đã ngửi thấy mùi thảo dược thơm ngát, làm toàn thân của nàng run lên vì hương phấn, Bất Diệt Thiên Công biểu thị muốn thôn phệ toàn bộ số Thần Dược này.
Bay đến một sơn cốc gần đó, mùi thảo dược tỏa ra từ sơn cốc này vô cùng nồng đậm, chỉ cần nghe mùi thôi đã biết bên trong có rất nhiều Thần Dược nằm bên trong sơn cốc này, nàng cũng biết nơi có Thần Dược cũng sẽ có nguy hiểm.
"Được rồi dừng lại, ngươi đứng đây đợi ta, ta vào bên trong hái Thần Dược, nếu ngươi mà chạy trốn để ta bắt được ta sẽ ăn ngươi!" Sở Tích Nguyện dặn dò, trong lời nói có vài phần đe dọa.
"Biết rồi đại nhân" Kim Sí Đại Bằng khuôn mặt giả bộ ủy khuất nói.
"Ngươi không biết có thể sống được hay không mà còn dám đòi ăn ta, nhân loại ngu ngốc" Kim Sí Đại Bằng suy nghỉ trong đầu cười quỷ dị.
Sở Tích Nguyệt nhảy xuống khỏi lưng Kim Sí Đại Bằng, cước bộ thật nhanh chạy đến sơn cốc tỏa ra mùi Thần Dược.
Trong sơn cốc Thông Thiên Thần Viên cảm nhận được có người đến gần, nó không chần chừ đứng thẳng dậy tung quyền hướng đến Sở Tích Nguyệt đánh tới.
Sở Tích Nguyệt cảm nhận được một tia nguy hiểm tránh né sang một bên, may mắn nàng có Tử Cực Huyết Ma Đồng có thể cảm nhận được nguy hiểm mới có thể tránh một quyền này của Thông Thiên Thần Viên.
ẦM! ẦM!
"Gràoooooooooooooooooo"
"Nhân loại từ đâu đến, dám xông vào địa bàn của bản Hoàng, muốn chết" Thông Thiên Thần Viên to lớn cao hơn trăm trượng, thân thể vàng óng, cả người tràn đầy sức mạnh, hay tay vỗ ngực ầm ầm, nhìn nàng tức giận nói.
"Mau giao toàn bộ Thần Dược ra, ta có thể tha cho ngươi một mạng" Sở Tích Nguyệt giọng nói trắng trợn, đúng cách đang đi ăn cướp.
"Hừ, nhân loại muốn chết, dám nhòm ngó đến Thần Dược của bản Hoàng, nên giết" Thông Thiên Thần Viên hừ lạnh, một thân lạnh toát cự lực bùng nổ, tung một quyền đánh về phía Sở Tích Nguyệt.
Quyền này mang theo trăm vạn cân cự lực, Thông Thiên Thần Viên lấy sức mạnh làm chủ, nhục thân cường hoành là vương giả trong Yêu Tộc, sức mạnh cơ thể cực kì khủng bố.
"Hừ, vậy bổn cô nương cũng không khách sáo" Sở Tích Nguyệt mở miệng, Tiên Ma Lực lượng tràn ra, trên tay cầm Hồng Huyền Táng Tiên Ma Lực khuếch tán, tạo nên một đạo kiếm khí nửa đen nửa trắng như Âm Dương cách biệt, xuyên thủng cả hư không mà đánh tới.
"Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm: Âm Dương Nguyệt Hồng Trảm" Âm Dương Nguyệt Hồng Trảm là một trong năm chiêu thức của Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm mà nàng đã ngộ ra trước đây, hôm nay nàng dùng kiếm này để đánh bại Thông Thiên Thần Viên.
Âm Dương Nguyệt Hồng Trảm cùng Cự Quyền trăm ngàn cân lực lượng va vào nhau tạo nên một vụ nổ khủng khiếp, cả một khung rừng gần như san bằng, một mảnh rừng thảo mộc bị kiếm khí xé nát, Thông Thiên Thần Viên cũng trúng một kiếm bay ra xa cách đó mấy trăm dặm.
ẦM! ẦM!
SOẸT! SOẸT!
Thông Thiên Thần Viên cực kì tức giận, từ trăm dặm chạy với một tốc độ thật nhanh lao tới chỗ Sở Tích Nguyệt.
Sở Tích Nguyệt ở trên bầu trời nhìn thấy Thông Thiên Thần Viên quay lại, cả người nàng sát khí cùng Tiên Ma Lực khuếch trướng mà ra, tạo ra một lĩnh vực cực kì kinh khủng.
"Tu La Lĩnh Vực" Sở Tích Nguyệt nhẹ giọng nói, toàn bộ xung quanh đều đóng băng cả một khu vực, từ xa Thông Thiên Thần Viên cảm nhận được sát khí cực kì kinh khủng, nó lui lại mấy bước không dám đến gần.
Bên ngoài Kim Sí Đại Bằng nhìn thấy Sở Tích Nguyệt đánh văng Thông Thiên Thần Viên, sau đó lại mở ra Tu La Lĩnh Vực làm cho nó dựng lên hết cả mười hai cái lông vũ, cả người run run, nhìn Sở Tích Nguyệt như Ma Thần hiện thế.
"Nữ nhân này thật đáng sợ" Kim Sí Đại Bằng nuốt một ngụm nước bọt lẩm bẩm.
Bên trong sơn cốc, Thông Thiên Thần Viên nhìn thấy Sở Tích Nguyệt mở ra Tu La Lĩnh Vực nhìn chằm chằm mình, nó cảm giác được nguy hiểm đến tính mạng, nó biết rằng nó mà dám lại gần hay trái ý nàng một lần nữa, tính mệnh của nó chắc chắn không giữ được.
"Bằng hữu, thu lại sát khí, dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý a !" Thông Thiên Thần Viên nhẹ giọng nói.
"Vậy ngươi có giao Thần Dược cho ta hay không, ta sẽ không lấy hết của ngươi" Sở Tích Nguyệt sát khí lại bùng nổ, như đang cảnh cáo Thông Thiên Thần Viên.
"Cứ tự nhiên, cứ tự nhiên" Thông Thiên Thần Viên trong lòng cực kì đau nhói, nhưng vì giữ mạng nó đành giao ra toàn bộ Thần Dược mà nó bảo quản bấy lâu nay.
Chương 89 Chương 89: Sở Tích Nguyệt - Sinh Mệnh Cấm Khu (5).
Chương 89: Sở Tích Nguyệt - Sinh Mệnh Cấm Khu (5).
Thông Thiên Thần Viên lòng đau như cắt, hắn phải giao toàn bộ số Thần Dược mà hắn canh giữ suốt mấy ngàn năm nay cho Nhân Loại trước mặt, nhưng hắn đâu còn cách nào khác, nữ nhân trước mắt thật sự quá khủng bố, hắn không phải đối thủ.
Sở Tích Nguyệt thu lại toàn bộ sát khí, thu lại Tu La Lĩnh Vực, bước vào bên trong sơn cốc mà Thông Thiên Thần Viên canh giữ, vừa bước vào trong nàng đã cảm nhận được một mùi thơm của Thần Dược, ở trong này ít nhất cũng sẽ có mấy cây Trường Sinh Dược, Bất Tử Dược trên ngàn năm.
Sở Tích Nguyệt đi vào, thu hơn mười cây Bất Tử Dược, bốn cây Trường Sinh Dược, và mấy cây Bất Hủ Dược, bốn cái Huyền Linh Quả sau đó đi ra ngoài, nàng giữ đúng lời hứa sẽ không trắng trợn lấy hết Thần Dược của Thông Thiên Thần Viên.
Tuy lần này lấy được không ít Thần Dược chỗ Thông Thiên Thần Viên, nhưng so ra những cây Thần Dược này còn kém xa những cây Thần Dược mà nàng nhìn thấy ở bên trong nơi ở của Hoàng Long.
Sở Tích Nguyệt từ trong sơn cốc đi ra, nhìn Thông Thiên Thần Viên một ý nghĩ trong đầu nàng lại lóe ra, nàng định để Thông Thiên Thần Viên đi quậy phá nơi ở của những con Yêu Thú khác, sau đó nàng lại trắng trợn đi vào cướp bóc Thần Dược, như vậy không phải tốt hơn sao.
Nói là làm Sở Tích Nguyệt đi lại gần Thông Thiên Thần Viên, ánh mắt lóe lên mấy phần sát khí, kiếm ý từ người tỏa ra, hù dọa cho Thông Thiên Thần Viên sợ vỡ mật.
"Bằng hữu, chẵng lẽ ngươi lại nuốt lời, muốn giết ta ?" Thông Thiên Thần Viên hoảng sở nhìn chằm chằm Sở Tích Nguyệt.
"Ai thèm giết ngươi, chỉ là ta muốn nhờ ngươi một việc mà thôi!" Sở Tích Nguyệt nở một nụ cười không đứng đắng cho lắm.
"Muốn nhờ ta chuyện gì ?" Thông Thiên Thần Viên có vài phần đề phòng Sở Tích Nguyệt, nó đâu biết nhân loại trước mắt giỡ trò quỷ gì tiếp theo.
"Ngươi giúp ta đi phá đám Thần Thú canh giữ Thần Dược, thế nào được không?".
"Không được, ta không thể làm điều đó" Thông Thiên Thần Viên đâu có bị điên, nó tuy là Yêu Hoàng Cảnh nhưng đám Thần Thú khác cũng không yếu hơn nó, còn có vài con đạt đến Yêu Tôn, nó nào dám mạo hiểm tính mạng của mình.
"Ngươi ba, ta bảy, thế nào?" Sở Tích Nguyệt lần nữa dụ dỗ Thông Thiên Thần Viên.
"Không được, đừng hòng dụ dỗ ta".
"Hừ, ngươi không muốn giúp ta ?" Sở Tích Nguyệt lại nổi lên sát khí, kiếm ý tỏa ra khắp người nàng đang uy hiếp Thông Thiên Thần Viên.
Nhìn thấy Sở Tích Nguyệt cầm theo Hồng Huyền Táng đi lại gần, sát khí đằng đằng như muốn giết nó, cơ thể run run, sợ sệt nó không chần chừ nhìn nàng nói.
"Được ta giúp. ta giúp, ta ba ngươi bảy" Thông Thiên Thần Viên liền đáp ứng yêu cầu của Sở Tích Nguyệt, không quên chiếm một chút lợi nhuận về cho bản thân.
Sở Tích Nguyệt nghe thấy Thông Thiên Thần Viên đáp ứng yêu cầu, nàng thu lại sát khí, ánh mắt trở lại bình thường, khuôn mặt vui vẻ tươi cười nhìn Thông Thiên Thần Viên.
"Được, ngươi giúp ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi" Sở Tích Nguyệt nhìn Thông Thiên Thần Viên nói.
"Ừm" Khuôn mặt của Thông Thiên Thần Viên có một vài phần không cam lòng, nó hôm nay phải phục tùng nhân loại đi phá hoại nơi ở của các huynh đệ trong tộc.
"Ngươi có thể biến nhỏ lại một chút được không, ngươi lớn như vậy thật không dễ nhìn" Sở Tích Nguyệt nhìn Thông Thiên Thần Viên hỏi.
Thông Thiên Thần Viên không trả lời, hắn liền thu cơ thể lại nhỏ bằng bàn tay của Sở Tích Nguyệt, sau đó nhảy lên vai Sở Tích Nguyệt ngồi xuống với cặp mắt thất thần.
Sở Tích Nguyệt nhìn thấy Thông Thiên Thần Viên nhỏ xíu, có vài phần đáng yêu, hai mắt nàng sáng lên, tay cầm Thông Thiên Thần Viên xoay một vòng tròn, dù sao nàng cũng là nữ nhân, tuy nàng là người ngoan độc, nhưng đôi lúc nàng vẫn ra dáng một thiếu nữ hiền lành.
Để Thông Thiên Thần Viên trên vai, Sở Tích Nguyệt cước bộ rất nhanh đã đi đến trước mặt Kim Sí Đại Bằng.
Thông Thiên Thần Viên nhìn thấy Kim Sí Đại Bằng gần đó, nó liền biết tại sao mình bị nữ nhân này phát hiện, thì ra là do con chim khốn khiếp này bày trò, nó rất là tức giận muốn lao lên nện cho con chim ngu ngốc này một trận cho hả giận.
"Tiểu Hoàng Kim, Tiểu Hoàng Kim, ta mang rất nhiều Thần Dược về, cái này cho ngươi" Sở Tích Nguyệt nhìn Kim Sí Đại Bằng sau đó ném một cây Trường Sinh Dược cho nó.
Hai mắt của Kim Sí Đại Bằng sáng lên, lúc này nó vẫn chưa biết rằng Thông Thiên Thần Viên ở chỗ này, nó mà biết thì sao dám vui mừng như vậy.
"Thực sự cho ta sao?" Kim Sí Đại Bằng không tin cho lắm, nhìn Sở Tích Nguyệt hỏi.
"Cho ngươi" Sở Tích Nguyệt vui vẻ nhìn nó.
Kim Sí Đại Bằng vui vẻ nhận lấy, nhìn Sở Tích Nguyệt cảm kích, đây là lần đầu tiên nó ra ngoài lịch luyện, không ngờ dễ dàng như vậy kiếm được một cây Trường Sinh Dược, xem ra nhân loại này cũng không tệ.
"Ta cũng không phải gọi cái gì mà Tiểu Hoàng Kim, sau này gọi ta là Kim Sí Đại Bằng Vương biết chưa" Kim Sí Đại Bằng nhìn thấy Sở Tích Nguyệt đối xử với mình có chút tốt, nên hắn lớn gan, to giọng nói.
"Cái gì mà Đại Bằng Vương, sau này gọi ngươi Tiểu Hoàng, hai người các ngươi gọi ta Tích Nguyệt tỷ là được" Sở Tích Nguyệt khuôn mặt vui vẻ nhìn Kim Sí Đại Bằng nói.
"Hai người, ở đâu ra thêm một người nữa ?" Kim Sí Đại Bằng nghi hoặc hỏi.
Lúc này từ sau tóc của Sở Tích Nguyệt, Thông Thiên Thiên Thần Viên trèo lên vai Sở Tích Nguyệt nhìn chằm chằm Kim Sí Điểu, ánh mắt lạnh lẽo, nếu như không có Sở Tích Nguyệt ở đây, nó đã lao vào đánh tên kia một trận.
"Giới thiệu cho ngươi một chút, đây là Tiểu Viên" Sở Tích Nguyệt nhìn Kim Sí Đại Bằng nói.
"Ta lúc nào gọi là Tiểu Viên, ta là Thông Thiên Thần Viên, là Thông Thiên Thần Viên biết chưa hả" Thông Thiên Thần Viên đang tức giận nhìn chằm chằm Kim Sí Đại Bằng, bây giờ nó lại nghe Sở Tích Nguyệt lại đặt cho nó cái tên khác, nó làm sao không nổi nóng.
"Làm sao? Không thích tên ta đặt cho ngươi" Sở Tich Nguyệt nhìn Thông Thiên Thần Viên trên vai hỏi.
"Không có!" Thông Thiên Thần Viên đành cố gắng chịu đựng.
"Vậy sau này ngươi gọi Tiểu Hoàng, nó gọi Tiểu Viên" Sở Tích Nguyệt nhìn Tiểu Hoàng cùng Tiểu Viên nói.
Hai con yêu thú cũng đành bó tay với nữ nhân này, hai người bọn nó yếu hơn, đành phải chấp nhận cái tên mà nữ nhân này đặt.
"Hôm này trời cũng đã tối, chúng ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chúng ta bắt đầu kế hoạch" Sở Tích Nguyệt nhìn hai người Tiểu Viên, Tiểu Hoàng nói.
"Kế hoạch gì vậy?" Tiểu Hoàng nhìn Sở Tích Nguyệt nghi hoặc hỏi, nó không biết nữ nhân này lại định bày trò gì.
"Ngày mai ta sẽ nói cho ngươi biết, còn bây giờ đi tìm nơi nghỉ ngơi" Sở Tích Nguyệt mang theo Tiểu Viên leo lên lưng của Tiểu Hoàng, sau đó vỗ vỗ cái lưng to lớn của Tiểu Hoàng như bảo nó bay đi tìm kiếm nơi nghỉ ngơi.
Tiểu Hoàng cũng đành bất đắc dĩ vỗ hai cánh rộng gần trăm thước đi tìm chỗ nghỉ ngơi, Yêu Thú bọn nó rất thích yên tĩnh, không muốn bị người khác làm phiền, nên hắn cũng phải tìm chỗ nào vắng vẻ không phải địa bàn của người khác mới dám đáp xuống.
Bay được một hồi lâu, cuối cùng cách đó mấy ngàn dặm có một cây cổ thụ lâu đời, Tiểu Hoàng nhìn xung quanh không cảm nhận được khí tức của người nào ở đây, nó hạ cạnh xuống gốc cây cổ thụ.
Sở Tích Nguyệt nhảy khỏi lưng Tiểu Hoàng, sau đó nhóm một ngọn lửa nhỏ, sau đó kiểm kê lại thu hoạch hôm nay, hôm nay nàng thu hoạch cũng khá là nhiều, được rất nhiều Trường Sinh Dược, cùng Bất Tử Dược, đủ để cho nàng luyện hóa một đêm.
Sở Tích Nguyệt đổ ra toàn bộ số Thần Dược hôm nay hái được từ chỗ Thông Thiên Thần Viên ra , sau đó vận chuyển Bất Diệt Thiên Công, thôn phệ toàn bộ số Thần Dược này.
Một bên khác Tiểu Viên nhìn thấy Thần Dược của mình từ từ bị Sở Tích Nguyệt hấp thu hầu như không còn, hắn lại nhìn sang bên cạnh Tiểu Hoàng hắn lại cực kì tức giận, nhưng lại không thể làm gì.
Một đêm trôi qua cũng rất nhanh, Sở Tích Nguyệt cũng thôn phệ hầu như toàn bộ Thần Dược ngày hôm qua lấy được, cảnh giới hay tu vi cũng không tăng lên bao nhiêu, nhưng mà Tiên Ma Lực lại tăng lên một đoạn không nhỏ, bổ sung cho nàng thêm một chút khả năng phòng bị.
Sáng Sớm, ba người tỉnh dậy, ánh mặt trời của Sinh Mệnh Cấm Khu sáng sớm thật mát mẻ, thật dễ chịu, Tiên Khí lại cực kì dồi dào, nếu như có thể ở lại chỗ này tu luyện mãi thì thật tốt biết mấy, nhưng mà Sở Tích Nguyệt còn rất nhiều việc phải làm đâu thể ở chỗ này mãi.
Sở Tích Nguyệt gọi hai người Tiểu Hoàng, Tiểu Viên tỉnh dậy, sau đó lên kế hoạch cho ngày hôm nay, kế hoạch hái Thần Dược của bọn họ cũng chính thức bắt đầu.
Chương 90 Chương 90: Sở Tích Nguyệt - Sinh Mệnh Cấm Khu (6).
Chương 90: Sở Tích Nguyệt - Sinh Mệnh Cấm Khu (6).
Sáng ngày hôm sau, Sở Tích Nguyệt gọi Tiểu Viên cùng Tiểu Hoàng bàn bạc kế hoạch hái Thần Dược.
"Hai người các ngươi lại đây, ta phân bố nhiệm vụ cho các ngươi!" Sở Tích Nguyệt ngồi dậy, liếc nhìn hai người Tiểu Hoàng, Tiểu Viên.
Tiểu Hoàng, Tiểu Viên hai người cũng ngồi lại gần nghe Sở Tích Nguyệt dặn dò.
"Tiểu Viên, ngươi đi tìm nơi có Thần Dược, sau đó cùng người canh giữ đại chiến, nếu đánh không lại chạy đến chỗ ta, ta giải quyết thay ngươi"
"Tiểu Hoàng, ngươi đi theo sau Tiểu Viên, nhân lúc Tiểu Viên cùng người khác chiến đấu, ngươi vào bên trong nhổ hết Thần Dược hiểu chưa"
Sở Tích Nguyệt phân bố nhiệm vụ cho Tiểu Hoàng, Tiểu Viên, kế hoạch đã có ba người cũng bắt tay vào triển khai.
Kim Sí Đại Bằng Điểu cùng Thông Thiên Thần Viên bọn chúng vẫn chưa quá quen với cái tên mà Sở Tích Nguyệt đặt cho, bọn chúng muốn phớt lờ nhiệm vụ mà Sở Tích Nguyệt giao cho, nhưng nhìn ánh mắt của Sở Tích Nguyệt bọn chúng lại không dám nói gì.
"Được rồi!" Cả hai đồng thanh trả lời.
Sở Tích Nguyệt nhìn thấy cả hai đồng ý nàng liền vui vẻ, sau đó ngồi xuống tiếp tục nghỉ ngơi.
Nhìn thấy Tiểu Viên cùng Tiểu Hoàng rời đi, Sở Tích Nguyệt cảm thấy kế hoạch của mình thật tuyệt vời, một người đi kéo thù hận, một người đi cướp đoạt, còn một người ở nhà đợi giải quyết chuyện hai người kia gây ra, thật là một kế hoạch hoàn hảo.
Lúc này bên ngoài, Tiểu Hoàng cùng Tiểu Viên đã rời đi cách nơi Sở Tích Nguyệt ở không xa cho lắm, trên lưng Kim Sí Đại Bằng, Thông Thiên Thần Viên nổi giận đùng thanh âm to lớn hét thẳng vào lỗ tai Kim Sí Đại Bằng.
"Con chim ngu ngốc, ngươi dám nói chỗ của ta cho nữ nhân điên đó biết, hại ta thành ra như ngay hôm nay" Thông Thiên Thần Viên cực kì tức giận, nhưng chưa dám biến hóa lại như cũ.
"Thông Thiên Thần Viên đại ca, xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý, ta nào biết rằng nữ nhân đó mạnh như vậy" Kim Sí Đại Bằng một bên chột dạ, một bên sợ sệt nói.
"Hừ, con chim ngu ngốc, hại ta hôm nay phải đi động thủ với những người khác, ngày sau nữ nhân đó rời khỏi đây, xem ai có thể cứu được ngươi, Kím Sí Đại Bằng Tộc khó mà cứu nổi cái mạng nhỏ của ngươi" Thông Thiên Thần Viên tức giận đùng đùng cảnh cáo Kim Sí Đại Bằng.
"Vậy chúng ta bây giờ làm sao? Nếu không làm theo lời nữ nhân đó, chúng ta sẽ bị nàng ta ăn sạch ngay cả xương cũng không còn" Kim Sí Đại Bằng lần này sợ thật rồi, lần này nguy hiểm đến tánh mạng của nó, nhưng mà nó thực sự khọng biết làm sao cho được.
"Thì có thể làm được điều gì khác sao, làm theo lời nàng ta nói thôi" Thông Thiên Thần Viên cũng hết cách, nó không đánh lại Sở Tích Nguyệt, ở trong Sinh Mệnh Cấm Khu nó trước đây đắc tội không ít người, hôm nay đành đem những người đó ra khai đao đầu tiên vậy.
"Chở ta đến phía tây, ta dẫn dụ Hỏa Vân Hổ ra chổ khác, ngươi vào bên trong hái sạch không để lại thứ gì cho ta" Thông Thiên Thần Viên phân phó.
"Được" Kim Sí Đại Bằng chở Thông Thiên Thần Viên bay về phía tây như lời Thông Thiên Thần Viên nói.
Phía tây của rừng thảo mộc, nơi này là địa bàn của Hỏa Vân Hổ một con Yêu Hoàng Cảnh, giống như Thông Thiên Thần Viên, nhưng chiến lực của nó lại mạnh hơn hắn không ít, nên lần này nó định dụ Hỏa Vân Hổ đến chỗ Sở Tích Nguyệt cho nàng giải quyết.
Thông Thiên Thần Viên trực tiếp hóa thành bản thể to lớn, nhảy thật mạnh đến hang động của Hỏa Vân Hổ gầm thét thật lớn gọi.
"Hỏa Vân Hổ có gan mau cút ra đây cho ta" Thông Thiên Thần Viên to giọng nói.
"Thông Thiên Thần Viên, lần trước bị ta đánh cho trọng thương, vẫn chưa sợ" Hỏa Vân Hổ một thân hóa thành to lớn không kém Thông Thiên Thần Viên xuất hiện.
Nhân lúc này Thông Thiên Thần Viên cùng Hỏa Vân Hổ chiến đấu, Kim Sí Đại Bằng cũng đã bay vào được bên trong hang động, nơi này thật nhiều Thần Dược, Trường Sinh Dược, Bất Hủ Dược còn nhiều hơn gấp mấy lần của Thông Thiên Thần Viên, Kim Sí Đại Bằng cũng không chần chừ một hơi hút sạch toàn bộ vào bên trong không gian bản mệnh, sau đó lặng lẽ bay đi.
Bên ngoài lúc này Thông Thiên Thần Viên cùng Hỏa Vân Hổ đại chiến, Thông Thiên Thần Viên đã rơi vào thế hạ phong khó mà có thể chiến thắng được Hỏa Vân Hổ.
"Thông Thiên Thần Viên, ngươi thật sự muốn chết, dám thông đồng cùng người khác cướp Thần Dược của ta" Lúc này Hỏa Vân Hổ cảm nhận được toàn bộ Thần Dược của mình đột nhiên biến mất nó tức giận tột cùng.
Thông Thiên Thần Viên nhìn thấy Kim Sí Đại Bằng đã thành công rời đi, nó cũng không chần chừ mà chạy một mạch đi về nơi mà Sở Tích Nguyệt đang nghỉ ngơi, nó chắc chắn đã không đánh lại Hỏa Vân Hổ.
"Hừ, còn muốn trốn" Hỏa Vân Hổ trong miệng phun ra một ngọn lửa cực kì bá đạo, ngọn lửa màu đen thiêu đốt cả mảnh rừng mà Thông Thiên Thần Viên đang đứng.
Hỏa Vân Hổ nhìn thấy Thông Thiên Thần Viên tránh thoát khỏi Tam Thiên Phần Viên Hỏa của mình hắn cực kì tức giận, sau đó lao thẳng về phía Thông Thiên Thần Viên chạy trốn.
Sở Tích Nguyệt đang nghỉ ngơi ở cây cổ thụ gần đó, nghe thấy động tỉnh mà Thông Thiên Thần Viên gây ra, nàng cũng không nhiều lời, trên tay Hồng Huyền Táng đã sãng sàng chiến đấu.
Thông Thiên Thần Viên vội vàng bỏ chạy, nó nhìn thấy Sở Tích Nguyệt lăng không mà đứng như đang đợi nó đến, nó cũng không nhiều lời hóa thành hình dáng của một con Tiểu Thần Viên nhỏ bằng bàn tay sau đó nhảy lên vai Sở Tích Nguyệt.
Hỏa Vân Hổ nhìn thấy Thông Thiên Thần Viên nhảy lên vai Sở Tích Nguyệt, nó đùng đùng nổi giận, không nói điều gì, trực tiếp tấn công Sở Tích Nguyệt.
"Tam Thiên Phần Viêm Hỏa" Cả người Hỏa Vân Hổ như thiêu đốt cả bầu trời, trong miệng nó phun ra một quả cầu lửa to gấp trăm lần kích thước cơ thể nó, tấn công Sở Tích Nguyệt.
Sở Tích Nguyệt cười nhẹ nhàng, tay ngọc nâng lên Hồng Huyền Táng xoay nhẹ, kiếm khí từ Hồng Huyền Táng phát ra, tạo ra vô số phân thân của Hồng Huyền Táng như vô tận thủy triều công kích về phía Hỏa Vân Hổ.
"Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm : Hồng Ô Huyết Vũ" Hàng trăm, hàng ngàn đạo kiếm khí như thủy triều mà tới, phá tan Tam Thiên Phần Viêm Hỏa của Hỏa Vân Hổ.
Không dừng lại ở đó, kiếm khí của Sở Tích Nguyệt dày đặt đến nổi còn lan đến gần bên cạnh Hỏa Vân Hổ, nhưng mà Hỏa Vân Hổ thân thể tuy to lớn nhưng cực kì nhanh nhẹn né tránh thành công tàn dư của Hồng Ô Huyết Vũ.
"Nhân loại, ngươi là ai từ đâu đến, tại sao lại bảo vệ cho Thông Thiên Thần Viên" Hỏa Vân Hổ tức giận nhìn chằm chằm Sở Tích Nguyệt, nó không hiểu tại sao ở đây lại có nhân loại, cho dù có là Yêu Tộc hóa hình đi chăng nữa thì nó cũng đã gặp không ít người, nhưng chưa từng gặp ai giống như Sở Tích Nguyệt.
"Nhiều lời như vậy làm gì, ngươi không phải ức hiếp Tiểu Viên sao ?" Sở Tích Nguyệt nhìn Hỏa Vân Hổ với một bộ mặt vô tội trả lời.
"Ngươi, hừ nếu đã muốn đối đầu với ta, ta cũng không khách khí, tuy không thể giết ngươi, cũng phải dạy cho ngươi một bài học" Hỏa Vân Hổ lạnh giọng nói.
Sinh Mệnh Cấm Khu tất cả các sinh linh ở bên trong này, có thể tranh đấu rất thoải mái, nhưng có một luật bất thành văn là không được giết chết lẫn nhau, nếu như có người bị giết, sẽ kinh động đến các tồn tại cấm kỵ bên trong Sinh Mệnh Cấm Khu, những Yêu Tộc đó đa phần đã đạt đến Tiên Đế, nghe nói còn có ngươi đã đến Chí Tôn Cảnh siêu việt hết thảy tồn tại ở trong vũ trụ này.
Hỏa Vân Hổ cực kì nổi giận, hắn dùng đến thần thông của mình, cả người to lớn hơn cả Thông Thiên Thần Viên gấp mấy lần, trong miệng Hỏa Diễm dày đặt, toàn bộ không khí ấm áp xung quanh như bị thiêu đốt bởi hỏa nhiệt từ người Hỏa Vân Hổ tỏa ra.
"Tam Thiên Thánh Viêm Hỏa" Một ngọn lửa màu đen, mang theo lôi điện màu đen, tất cả mọi thứ chạm vào nó đều bị tan biến thành tro bụi, ngọn lửa này cực kì kinh khủng.
"Tích Nguyệt Tỷ, ngọn lửa này không tầm thường, phải cận thận" Thông Thiên Thần Viên nhắc nhở, tuy nó không ưu thích Sở Tích Nguyệt, nhưng hiện tại nó đang ở trên người nàng, nàng bị thương cũng sẽ ảnh hưởng đến nó.
"Tiểu Viên, không sao chỉ là một ngọn lửa nhỏ mà thôi" Sở Tích Nguyệt nhẹ nhàng cười.
Trên tay Hồng Huyền Táng, Tiên Ma Lực tràn ra, một bên bầu trời tối sầm lại, một bên lại sáng tỏ vô cùng, như âm dương cách biệt, vô tận kiếm khí từ hai phía tràn ra, vô vàn kiếm khí mang theo hình dáng của Hồng Huyền Táng xuất hiện.
"Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm: Âm Dương Nguyệt Hồng Trảm".
Bình luận facebook