• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cố Sự (7 Viewers)

  • Chương 16-20

Chương 16 Chương 16 :Vân Mộc Đại Đế - Rời Khỏi Hoang Vực.

Chương 16: Vân Mộc Đại Đế - Rời Khỏi Hoang Vực.

Bạch Hà tu vi ngàn năm trước đã là Tiên Thiên Cảnh Đỉnh Phong, ngàn năm nay nàng vẫn kẹt tại cảnh giới này rất lâu, tích lũy cũng đã rất nhiều, Hoang Vực do trận đại chiến của hai vị Đế Cảnh năm đó làm Thiên Đạo đứt gãy.

Không có Thiên Đạo, Bạch Hà không có cách nào độ kiếp đột phá Thiên Nhân, không vào Thiên Nhân nàng sẽ không nhận được toàn bộ truyền thừa của Long Tộc trong cơ thể nàng, năm đó hấp thu Long Huyết của vị kia Long Tộc truyền lại.

Vì lẽ đó Bạch Hà bắt buộc phải bước ra khỏi Hoang Vực cằn cỗi này, nhưng nàng lại không biết cách ra ngoài, Sư Phụ nàng năm đó chỉ nói, ngàn năm sau Vân Mộc đến dẫn nàng ra khỏi Hoang Vực, tất cả hy vọng của nàng đều dựa vào Vân Mộc.

Bạch Hà cũng muốn ra ngoài thế giới bên ngoài, tiếp xúc thêm với Cường Giả Nhân Loại và Yêu Tộc, nàng sống ở Huyết Hà quá cô đơn đến khi Vân Mộc xuất hiện.

Bạch Hà cũng muốn đến thử Thanh Liên Thánh Cung mà năm đó Sư Phụ nàng làm Thánh Chủ, qua ngàn năm không biết nó còn tồn tại hay không, hay triệt để bị thời gian bào mòn mà biến mất.

Bạch Hà nhìn Vân Mộc đang cùng Vân Hỏa đối chiến, tiến lại gần liền gọi hai người bọn họ dừng lại chiến đấu.

"Vân Mộc, có chuyện này ta muốn nói với đệ!" Bạch Hà mở miệng nhìn hắn lo lắng không thôi, nàng sợ Vân Mộc không đồng ý, Vân Mộc ở Hoang Vực còn có gia đình, bằng hữu, Vân Thôn, rất nhiều thứ luyến tiếc.

"Bạch tỷ, có chuyện gì cứ nói, ta cũng không phải Thiếu Niên năm đó nữa rồi!" Vân Mộc bây giờ đã 27 gần 28 tuổi đã là một người trưởng thành, không còn là Thiếu Niên 17 tuổi năm xưa.

Vân Mộc hiện tại thành thục hơn ngày xưa rất nhiều, nhìn Bạch tỷ lo lắng hắn liền biết có chuyện.

"Ta và Đệ gặp nhau đã mười năm, đệ còn nhớ lời hứa năm đó đệ từng hứa với ta?" Bạch Hà nhìn Vân Mộc khẩn trương hỏi, mười năm trước khi nàng dạy hắn tu luyện, từng đưa ra một điều kiện không biết hắn còn nhớ hay không.

"Bạch tỷ, ta vẫn nhớ rất rõ lời năm đó ta hứa với tỷ!" Vân Mộc thấy Bạch Hà tâm trạng không tốt hắn có chút đau lòng trả lời.

"Đã mười năm rồi! Tu Vi của đệ bây giờ đã khác năm đó rất nhiều!"

"Đến lúc đệ thực hiện lời hứa của mình rồi!" Nàng chờ đợi mười năm, mười năm đối với nàng dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn, mười năm này nàng cùng Vân Mộc, Vân Hỏa sống rất tốt, rất vui vẻ, nàng sợ sẽ có một ngày vì đi ra Hoang Vực mà mối quan hệ này kết thúc.

"Bạch tỷ, ta cùng Tiểu Hỏa về nhà thăm Nương ta một lát, liền quay lại cùng tỷ rời khỏi Hoang Vực!" Vân Mộc nhìn Bạch Hà nói mấy câu liền quay người cùng Vân Hỏa chạy thật nhanh về phía Vân Thôn.

Bạch Hà nhìn bóng lưng của Vân Mộc cùng Vân Hỏa rời đi. Đôi mắt của nàng hiện lên đượm buồn, luyến tiếc, nàng đi một vòng Huyết Hà nơi này nàng đã sống ngàn năm, tình cảm của nàng dành cho nơi này rất nhiều.

Không thua kém tình cảm Vân Mộc dành cho Vân Thôn bao nhiêu. Bạch Hà đi khắp Huyết Hà mấy giờ, liền đứng lại dừng lại tại một bia đá.

Chỗ này chỉ có một bia đá, không có danh tự, cùng một mộ phần nhỏ, nơi này ngàn năm trước Sư Phụ nàng tọa hóa, được nàng chôn cất ở đây.

Bạch Hà ngồi xuống nhìn bia đá kia, lại nhớ về ngàn năm trước nàng còn là một con Tiểu Xà, Sư Phụ nàng dạy cho nàng rất nhiều thứ, nhớ về những kỷ niệm vui vẻ của nàng cùng Sư Phụ.

Trên khuôn mặt xinh đẹp, hai dòng lệ đã rơi xuống, ngàn năm nay đây là lần đầu tiên nàng rơi lệ, nàng nhìn bia đá có một tia hoài niệm liền mở miệng.

"Sư Phụ ngàn năm rồi đồ nhi mới tới thăm người, ngàn năm rồi đồ nhi thật nhớ người!"

"Sư Phụ! Đồ nhi sắp rời đi nơi này rồi, người ở lại chắc sẽ rất buồn!"

"Sư Phụ! Đồ nhi đi rồi ai trông coi Huyết Hà đây"

"Sư Phụ! Đồ nhi rời đi nơi này, sẽ được nghe thứ Sư Phụ từng nói, sẽ gặp những người Sư Phụ từng kể!"

"Sự Phụ! Đồ nhi đi sẽ đến một lần Thanh Liên Thánh Cung năm đó người kể!"

"Sư Phụ! Đồ nhi lần nay rời đi, không biết bao giờ quay lại!"

"Sư Phụ! Bảo trọng".

Bạch Hà dứt lời rời đi, quay đầu nhìn lại có một chút luyến tiếc nhìn Huyết Hà, nhìn mộ phần của Sư Phụ, nàng hôm nay liền rời khỏi nơi này.

Cùng lúc đó Vân Mộc cùng Vân Hỏa hai người cước bộ nhanh chóng cũng đã trở về Vân Thôn, lần này trở về có lẽ sẽ rất lâu mới có thể quay lại, hắn lặng lẽ đi về nhà nhìn thấy Nương hắn đang ngủ, hắn lén lút để lại một mảnh giấy nhỏ.

"Nương lần này ta cùng Bạch tỷ, Tiểu Hỏa sẽ ra ngoài lịch luyện một lần!"

"Nương lần này ta đi sẽ rất lâu, Nương người ở nhà phải chăm sóc thật tốt bản thân mình!"

"Nương lần này ta ra ngoài lịch luyện một thời gian sẽ trở lại, người đừng lo lắng, ta ra ngoài còn có Tiểu Hỏa, Bạch tỷ chiếu cố ta!"

"Nương người ở nhà có chuyện gì, liền nhờ cậy Vân Sơn ca!"

"Nương, Tiểu Mộc bất hiếu không chăm sóc được cho người!".

Vân Mộc nhìn căn nhà mình từng sống hơn hai mươi năm, đượm buồn luyến tiếc, nước mắt hắn cũng đã rơi như một Tiểu Hài Tử.

Vân Mộc nhìn Vân Thôn một lúc liền lặng lẽ quay người rời đi, hắn cùng Tiểu Hỏa đi qua Tứ Hợp Sơn một lần, nơi này mười năm qua hắn cùng Tiểu Hỏa ở chỗ này cùng nhau tu luyện, săn bắt Yêu Thú, cảm khái một chút hai người tiến về Huyết Hà.

Vân Mộc cùng Vân Hỏa tiến về Huyết Hà nhìn thấy Bạch Hà đã chuẩn bị xong tất cả, bọn họ nhìn nơi này một chút, nhìn ngắm bờ Huyết Hà một chút liền gọi Bạch tỷ.

"Bạch tỷ, đã từ biệt người đó rồi sao?" Vân Mộc biết Bạch tỷ trước khi rời đi sẽ từ biệt mộ phần của Sư Phụ nàng.

Mười năm tuy chưa từng thấy nàng rời khỏi Thượng Nguồn Huyết Hà nơi nàng tu luyện, nhưng có đôi khi hắn cảm thấy nàng luôn hướng về một phía mà nhìn, khuôn mặt trở nên có một chút đau buồn.

Vân Mộc lúc đó cũng không biết nơi đó có thứ gì, sau này tò mò mới cùng Tiểu Hỏa đi đến chỗ nàng luôn nhìn xa xăm thử xem có thứ gì, hắn nhìn thấy một bia đá nhỏ, không có danh tự, chỉ có một bia đá nhỏ cùng mộ phần mà thôi.

Sau này Vân Mộc liền biết nơi mà Bạch Hà luôn nhìn về xa xăm, nơi đó chôn cất Sư Phụ nàng.

Hắn cũng không hỏi, chỉ sợ làm nàng càng đau buồn, mười năm này hắn vẫn luôn chú ý nàng rất nhiều.

"Tiểu Mộc, từ giã Nương rồi sao, không ở lại mấy ngày thăm Nương, sau này rất lâu mới có thể quay lại?" Bạch Hà nhìn hắn hỏi lại lo lắng cho hắn không ở cạnh Nương lâu hơn, sợ sau này hắn hối hận.

Bạch Hà cũng học được rất nhiều điều từ Vân Thị, từ cách cười nói, vui vẻ, nấu nướng, nàng xem Nương của Vân Mộc như Nương của mình, nàng không quay lại thăm Nương hắn chỉ vì sợ Nương hắn không cho hắn rời đi.

"Không sao! Bạch tỷ, chúng ta rời khỏi nơi này thôi!" Hắn nhìn Bạch tỷ mỉm cười ôn nhu nói.

"Hôm nay ta dẫn tỷ ra ngoài, nhìn ngắm thế giới ngoài kia, tuy ta chưa từng được thấy nhưng chắc chắc nó sẽ rất tuyệt vời!"

"Đại ca! hôm nay chúng ta rời đi Huyết Hà, rời đi Hoang Vực sao?" Vân Hỏa thấy hai người trò chuyện liền xen vào hỏi một câu.

"Đúng vậy Tiểu Hỏa, đệ không quay lại Hỏa Sơn nhìn một chút sao?" Vân Mộc nhìn Vân Hỏa hỏi, năm đó hắn vô tình cùng Tiểu Hỏa gặp nhau, đánh nhau một trận trở thành huynh đệ.

Mười năm nay ngoài Nương, Bạch tỷ, Tiểu Hỏa là người quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn, sắp rời đi nơi này hắn cũng không ép Tiểu Hỏa đi cùng.

"Đệ không cần phải rời khỏi nơi này cũng được!" Vân Mộc nhìn Vân Hỏa tiếp tục nói.

"Không sao, đại ca ta cùng ngươi và Bạch tỷ ra ngoài xông xáo, ta tu luyện mười năm nay cũng nên thể hiện thần uy của ta!" Vân Hỏa có chút kiêu căng nhìn Vân Mộc đáp.

"Hỏa Sơn cũng không có chút tình cảm nào, đi hay không đi nơi đó đối với đệ mà nói không quang trọng."

"Đại ca cùng Bạch tỷ quan trọng hơn nơi đó rất nhiều" Vân Hỏa nhìn Vân Mộc cùng Bạch tỷ cười nói đáp.

Bạch Hà cũng cười cười mở miệng trêu đùa Vân Hỏa "Đệ không sợ ta ăn đệ sao?"

"Bạch tỷ đừng đùa như vậy không được nha!" Hắn tuy rất ưa thích Bạch tỷ, nhưng ăn hắn lại không được.

"Được rồi, không đùa các đệ nữa" Bạch Hà cười, nhìn Huyết Hà lần cuối liền quay người rời đi.

"Đi thôi!".
Chương 17 Chương 17: Vân Mộc Đại Đế - Vô Hối Kiếm.

Chương 17: Vân Mộc Đại Đế - Vô Hối Kiếm.

Vân Mộc cùng Bạch tỷ, Vân Hỏa ba người xuất phát ra bên ngoài Hoang Nguyên.

Hoang Vực đã đóng lại với thế giới bên ngoài hơn ngàn năm, từ trận chiến năm đó của các vị Phá Hư Cảnh, Thánh Cảnh.

Vân Mộc cũng không biết làm cách nào để rời khỏi Hoang Vực, mười năm trước Bạch Hà nói với hắn đến lúc đó hắn tự biết cách mà rời khỏi Hoang Vực.

Vân Mộc năm đó cũng rất nghi hoặc, cũng không để ý tiếp tục tu luyện, đến hiện tại thực sự sắp ra Hoang Vực hắn mới nhớ lại lời năm đó Bạch Hà nói với hắn.

Ba người di chuyển không nhanh không chậm, chậm rãi mà đi thăm dò Hoang Nguyên, với thực lực của bọn hắn hiện tại mà nói Hoang Nguyên, không còn có uy hiếp như năm đó Vân Mộc lần đầu tiên tiến nhập Hoang Nguyên.

Hoang Nguyên bao la bát ngát, bọn họ đi mãi nhưng không thấy điểm cuối, trong lúc di chuyển có mấy đầu Thất Cấp Yêu Thú không biết sống chết, lao vào bọn hắn mà tìm cái chết.

Vân Hỏa cũng tiện tay giải quyết những Thất Cấp Yêu Thú đó, bọn hắn có thêm một ít lương thực để tiếp tục lên đường cũng không tệ.

Ba người di chuyển suốt một ngày, trời cũng đã tối, ba người dừng lại nghỉ ngơi tại một vách đá gần đó.

"Tiểu Hỏa, mau làm thức ăn, hôm nay di chuyển cả người rất mệt mỏi!" Vân Mộc nhìn Tiểu Hỏa dặn dò,

Vân Hỏa cũng liền chuẩn bị lay hoay làm thức ăn.

Ba người nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau lại tiếp tục lên đường, bọn họ cứ như thế mấy ngày, lên đường mà không có mục tiêu, cứ thế đi và đi.

Một tuần sau, ba người có lẽ đã rời đi khá xa Huyết Hà, lúc này bọn họ cũng không biết rằng mình đã đi vào lãnh địa của một đầu Cửu Cấp Yêu Thú.

Chu Yểm đang nghỉ ngơ liền cảm nhận được khí tức của Nhân Loại năm đó trốn thoát khỏi tay hắn.

Khuôn mặt của nó lần này thực sự giận dữ đến tột độ rống lên, hai tay đập mạnh xuống đất tạo lên một tiếng địa chấn.

GÀO! GÀO!

ĐÙNG! ĐÙNG!

"Nhân Loại đáng chết, cuối cùng cũng xuất hiện, hôm nay Chu Yểm ta tất sát ngươi!"

Chu Yểm mấy năm trước vô tình đi ngang qua hang động này, đi vào hang động mảnh đất tại hang động này đỏ tươi như máu, bên cạnh thì vô số mảnh kiếm vỡ du tẩu trong không gian, lúc ấn lúc hiện.

Chu Yểm cũng vì thế mà ở nơi này tu luyện, tu vi của nó nhờ vậy cũng từ Cửu Cấp Yêu Thú Sơ Kỳ Đỉnh Phong đạt đến Trung Kỳ.

Lần này Nhân Loại đáng chết đó lại đến một lần nữa,muốn cướp cơ duyên của hắn, làm sao hắn không tức giận.

GÀO! GÀO!

Chu Yểm hai chân cước bộ thật nhanh nhảy đến hướng quyền về phía Vân Mộc mà đánh.

"Chết đi Nhân Loại".

Vân Mộc đang vừa di chuyển, vừa trò chuyện cùng Bạch Hà rất vui vẻ liền cảm nhận được không ổn, có thứ gì đó cực nhanh đang lao đến phía hắn mà công kích.

Vân Mộc nhìn thấy đầu khỉ năm đó truy sát hắn trối chết lần này lại xuất hiện, không tiếp tục suy nghĩ liền giơ tay lên tung chưởng lực về phía quyền phong vừa đến.

"Thần Thể Phá Âm Chưởng".

Hai vụ nổ va nhau tạo nên vụ nổ rất lớn, cát bay mù mịt, Bạch Hà phất tay một cái hiện trường liền trở lại bình thường nhìn Vân Mộc hỏi.

"Có chuyện gì? Ai công kích chúng ta? Không biết sống chết" Bạch Hà nổi giận sắp tung kiếm về phía đầu kia Chu Yểm nhưng Vân Mộc ngăn lại.

"Bạch tỷ, không có việc gì, ta có thể tự giải quyết!" Vân Mộc tự tin trả lời Bạch Hà.

"Con khỉ kia, ta chưa tìm đến ngươi trả mối thù năm đó! Hôm nay ngươi lại đến nộp mạng!" Vân Mộc cước bộ thật nhanh xuất hiện trước mặt Chu Yểm.

"Nhân Loại. năm đó ngươi cướp ta cơ duyên hôm nay còn xảo biện." Chu Yểm giận dữ hai tay vung nấm đấm thất mạnh về phía Vân Mộc mà công kích.

Thế công liên tục, mỗi một quyền đều như Thái Sơn giáng xuống, nếu không phải Vân Mộc cùng Vân Hỏa tôi luyện nhờ tránh né Kỳ Lân Bộ của Tiểu Hỏa, hiện tại hắn cũng không dễ dàng tránh né những quyền này.

Tu vi của Vân Mộc cao hơn Chu Yểm nhưng sức mạnh của nó lại không kém Vân Mộc bao nhiêu, hai người một hồi giằng co không có kết quả.

Chu Yểm giận dữ dùng bản mệnh Thần Thông Thái Sơn Quyền hướng về phía Vân Mộc mà công kích.

ĐÙNG! ĐÙNG!

ĐOÀNG ĐOÀNG!

Tiếng quyền phong gào thét như thái sơn áp đỉnh công kích về phía Vân Mộc, hắn không còn đường đánh né đành hai tay vung lên chuẩn bị công kích.

ẦM! ÂM!

ẦM ẦM!

Tiếng lôi mang từ hai tay Vân Mộc phát ra tiếng sấm, hắn ngưng thần tỉnh khí, hai tay vung lên công kích về phía Phá Sơn Quyền mà đi.

"Thần Thể Lôi Âm Chưởng".

Vân Mộc nhìn thấy Lôi Âm Chưởng cùng quyền phong lao vào nhau tạo nên một vùng địa chấn cực mạnh, mặt đất nức ra, lôi quang khắp nơi.

Chu Yểm nhìn thấy Vân Mộc không tổn hại lông tóc, nó nổi giận liên tục tung mười mấy Phá Sơn Quyền hướng về Vân Mộc mà công kích.

ĐÙNG! ĐÙNG!

Vân Mộc không lơ là cảnh giác, tiếp tục tung thêm mấy lần Lôi Âm Chưởng, đỡ đòn của Chu Yểm, nhân lúc Chu Yểm không chú ý hắn liền xuất hiện trước mắt Chú Yểm.

Vân Mộc hai tay nắm chặt, không khí xung quanh như đóng băng lại, một cái chưởng ấn từ bàn tay của hắn ngưng tụ mà thành đánh vào bụng Chu Yểm.

"Thần Thể Hàn Âm Chưởng".

Chưởng này vừa ra không khí xung quanh đóng băng một mảng lớn, Chu Yểm bị trúng một chưởng trọng thương, bay xa cách đó mấy dặm.

Chu Yểm máu me khắp người hơi thở gấp gáp, nếu như bị thương thêm một lần nữa nó chắc chắn phải chết, nằm trên mặt băng do Hàn Âm Chưởng tạo ra đau đớn gào lên.

"Nhân Loại đừng giết ta, tha cho ta một mạng!" Chu Yểm cầu xin Vân Mộc mong rằng hắn có thể tha cho nó.

Vân Mộc nhìn thấy Chu Yểm trọng thương nằm nơi đó, sát cơ của hắn cũng đã nổi lên, không dừng lại trực tiếp tung Lôi Âm Chưởng về phía Chu Yểm.

Tiếng gào thét kinh thiên động địa, to lớn đến thấu trời nó nhìn chằm chằm Vân Mộc không cam tâm, nó cũng không ngờ Nhân Loại này chỉ mười năm lại lớn mạnh như vậy, nó gào thét mà rống lên.

GÀO! GÀO!

"Nhân Loại đáng chết, đáng chết" Chu Yểm gào thét, đau đớn lần cuối cùng, sau đó cũng trực tiếp chết đi.

Vân Mộc tiến tới kiếm tra thân thể của Chu Yểm xem có thứ gì tốt hay không, trên người Chu Yểm cũng không có thứ gì tốt, hắn liền quay người đi về chỗ Bạch Hà.

"Bạch tỷ giải quyết xong!" Vân Mộc nhìn Bạch Hà cười nói.

"Không tệ! Bây giờ đã có đủ thực lực giải quyết một con Cửu Cấp Yêu Thú" Bạch Hà hài lòng nhìn Vân Mộc gật đầu.

"Đại Ca! Giết con kia Cửu Cấp Yêu Thú, có Yêu Thuật Thần Thông xuất hiện không Đại Ca?" Vân Hỏa nhìn chằm chằm hắn chờ mong hỏi.

"Không có gì cả, nó chỉ có mỗi cái xác không, bị ta thu vào không gian Du Long Thương rồi!" Vân Mộc nhìn Vân Hỏa trả lời.

"Bạch tỷ hay là chúng ta tiến tới chỗ của nó, nghỉ ngơi một đêm ngày mai lại tiếp tục di chuyển, trời đã gần tối rồi?" Vân Mộc hỏi Bạch Hà.

"Nghe theo đệ!"

Ba người tiếp tục lên đường hướng về phía Chu Yểm nhảy ra công kích Vân Mộc mà đi tới. Ba người đi được một chút liền thấy một hang động.

Hang động này khá là lớn, điều kỳ lạ ở trong hang động này là mặt đất của nó có màu đỏ xẩm, tỏa ra khí tức mạnh mẽ rất bức người.

Đi vào bên trong bọn họ nhìn thấy một cái Truyền Tống Trận to lớn, phía bên kia còn có mấy luồn Kiếm Ý lúc ẩn lúc hiện, như đang du tẩu trong không gian, không để người khác nhìn thấy.

"Bạch tỷ thứ to lớn kia là thứ gì, bên cạnh còn rất nhiều Kiếm Ý như vậy?" Vân Mộc cùng Vân Hỏa tò mò nhìn Bạch Hà hỏi.

"Ta cũng không rõ nó là thứ gì, trong sách Sư Phụ ta để lại gọi nó là Truyền Tống Trận nhưng không ghi rõ để làm gì" Bạch Hà cũng không biết nó dùng để làm gì, chỉ biết tên gọi của nó mà thôi.

Bạch Hà như được hấp dẫn bới Kiếm Ý tỏa ra từ những mảnh kiếm nhỏ bên cạnh.

Bạch Hà liền tung Thanh Liên Kiếm Quyết, Hàn Băng Kiếm Ý vừa ra va chạm vào mấy thanh kia Kiếm Ý mà công kích.

Mấy thành kia Kiếm Ý tuy mạnh mẽ nhưng lại đã trải qua quá lâu, lực lượng hao hết, sau một giờ công kích cũng từ không gian mà rơi xuống.

Mười mấy mảnh Kiếm nho nhỏ, từ từ hợp lại làm một, thanh kiếm này tỏa ra khí tức thật mạnh, Kiếm Ý dày đặc từ trong thanh kiếm một giọng nói cất lên.

"Đã rất lâu rồi mới có người tìm được ta! Là ngươi sao Tiểu Cô Nương?" Kiếm Linh nhìn Bạch Hà hỏi.

"Đúng vậy là ta đánh rơi nhưng mảnh kiếm đó! Ngươi là ai?" Bạch Hà đề phòng nhìn thanh kiếm hỏi.

"Ta là Kiếm Linh của thanh kiếm này, ngươi là người có duyên từ nay ta đi theo ngươi" Kiếm Linh trả lời.

"Ngươi đi theo ta làm gì? Ta không cần thanh kiếm biết nói chuyện?" Bạch Hà không biết Kiếm Linh là thứ gì không an tâm.

"Tiểu Cô Nương trích máu nhận chủ là được, ngươi sau này sẽ biết" Kiếm Linh lao tới chỗ Bạch Hà một luồng Kiếm Ý nhẹ nhàng xoẹt qua ngón tay nàng.

"Tiểu Cô Nương ta gọi Vô Hối là Kiếm Linh của thanh kiếm này, từ nay về sau cùng ngươi xông pha chiến trường, hoành áp cửu thiên" Vô Hối Kiếm Linh trịnh trọng nhìn Bạch Hà nói.

Đế Kiếm Vô Hối lần nữa xuất hiện trên thế gian.
Chương 18 Chương 18: Vân Mộc Đại Đế - Rời Đi

Chương 18: Vân Mộc Đại Đế - Rời đi.

Bạch Hà bị Vô Hối Kiếm Linh cưỡng ép nhận chủ, nàng không thấy điều gì xảy ra, cũng không hiểu Kiếm Linh kia định làm gì.

"Tiểu Cô Nương, ngươi không ngờ là Yêu Tộc, tu luyện đến trình độ này thật sự không tệ!" Vô Hối Kiếm Linh sau khi cưỡng ép nhận chủ với Bạch Hà mới nhận ra nàng là một con Yêu Thú.

"Tiền Bối! Ngươi là người nào, sao lại ở trong thanh kiếm?" Vân Mộc hiếu kì nhìn Vô Hối Kiếm Linh hỏi.

"Tiểu Tử, ngay cả Kiếm Linh còn không biết? Làm sao có thê tu luyện đến Dung Luyện Cảnh Đỉnh Phong?" Vô Hối Kiếm Linh cũng rất ngạc nhiên đám tiểu tử này lại không nhận biết Kiếm Linh.

"Tiền Bối, nơi đây là Hoang Vực, Kiếm Linh là lần đầu tiên bọn ta nghe thấy, mong Tiền Bối giải đáp?" Vân Mộc tò mò hỏi.

Hoang Vực đây không phải Thiên Không Thành sao, Hoang Vực rốt cuộc lại là nơi nào, chẳng lẽ năm đó Chủ Nhân cùng tên kia Nhất Hoàng Đại Đế đánh nhau tạo thành sao, Vô Hối Kiếm Linh khó hiểu, hắn chú ý xung quanh mới phát hiện, nơi này thật khô cằn, Linh Khí lại rất kém.

"Tiểu tử, Hoang Vực này vì sao mà hình thành?" Vô Hối Kiếm Linh nhìn Vân Mộc hỏi.

"Tiền Bối! ta nghe Bạch tỷ kể lại, Hoang Vực mấy ngàn năm trước hai vị Đế Cảnh Cường Giả ở thời kỳ thượng cổ đánh nhau mà tạo thành!" Vân Mộc trịnh trọng giải đáp thắc mắc cho Vô Hối Kiếm Linh.

"Thì ra là thế!" Vô Hối Kiếm Linh thở dài nhìn lên bầu trời xa xăm không nói gì chỉ im lặng rất lâu.

Được rồi chuyện của quá khứ, cứ để nó trôi theo thời gian đi, hiện tai chăm sóc Tiểu Cô Nương này thật tốt, hắn sẽ không cô đơn lẻ loi một mình nữa.

"Được rồi, ta giải thích cho ngươi nghe Kiếm Linh là gì!"

"Ta là một món Tiên Thiên Linh Bảo, được trời đất thai nghén mà thành, năm đó ở Loạn Cổ Chiến Trường, vô số cường giả ngã xuống."

"Vô Số binh khí, vô số kiếm, ta hấp thu Thiên Địa Linh Khí mà thành, nơi đó lại có vô số binh khí, ta cũng vì thế mà hóa thanh Vô Hối Kiếm, cắm ở Thánh Phong Sơn Loạn Cổ Chiến Trường!".

"Năm đó Chủ Nhân đi ngang qua Thánh Phong Sơn, mang ta rời khỏi Thánh Phong Sơn cùng người lịch lãm thế gian suốt năm ngàn năm".

"Trận chiến năm đó của hai người, quá kinh dị thế gian, ta cũng vì thế mà bị hóa thành vô số mảnh vỡ, tồn tại ở chổ này!" Vô Hối Kiếm Linh nhớ lại chuyện của quá khứ lại giải thích cho đám người Vân Mộc.

"Thế nên bây giờ ta là Chủ Nhân của ngươi sao!" Bạch Hà một bên nghe hắn giải thích mở miệng.

"Đúng vậy, từ nay ngươi là chủ nhân của ta" Vô Hối Kiếm Linh nhìn Bạch Hà cười nói.

"Ta trước đây là một thanh Đế Kiếm, thời gian quá lâu ta chỉ còn sót lại chút thực lực thôi"

"Tiểu cô nương, đợi ta trăm năm khôi phục lại thời toàn thịnh, ngươi có thể một người một kiếm hoành áp Cửu Châu".

Vô Hối Kiếm Linh tuy thực lực không còn như trước kia, nhưng nó dù sao cũng là một thanh Đế Kiếm làm sao có thể không kiêu ngạo, dù chỉ là một thanh kiếm nhưng nó cũng có sự kiêu ngạo, bản lĩnh của nó.

"Tiền bối! có thể giúp chúng ta rời khỏi nơi này được hay không?" Vân Mộc khẩn trương nhìn Vô Hối Kiếm Linh hỏi, việc này rất quang trọng với hắn cùng Bạch tỷ nên hắn phải hỏi cho rõ.

"Không thành vấn đề, nhưng phải cho ta thời gian mấy ngày."

"Ta vừa hồi phục không lâu chưa thể khởi động Truyền Tống Trận."

"Hiện tại ta chỉ có thể dùng một phần mười sức mạnh, nếu cưỡng ép truyền tống, rất nguy hiểm".

Vân Mộc nghe thấy Vô Hối Kiếm Linh có thể khởi động Truyền Tống Trận rất vui mừng, sau mấy ngày phiêu bạc trên Hoang Nguyên cuối cùng cũng có thể đi ra Hoang Vực.

Vân Mộc ban đầu dự định thoát khỏi Hoang Vực không dễ dàng như vậy, hắn từng nghỉ sẽ tốn ít nhất mấy tháng, nhiều thì hai ba năm.

Hắn thật sự quá may mắn không những trả thù được mối thù năm xưa, còn có thể dễ dàng thoát khỏi Hoang Vực như vậy.

"Ta quay về Kiếm nghỉ ngơi, khi nào ta ra ngoài sẽ dẫn các ngươi thoát khỏi nơi này" Vô Hối Kiếm Linh mở miệng nói liền hóa thành một làng khói xanh bay vào Vô Hối Kiếm trên tay Bạch Hà.

Ba người thấy Vô Hối Kiếm Linh tiến vào Vô Hối Kiếm cũng không để ý, trời cũng đã tối bọn họ bắt đầu nghỉ ngơi.

"Bạch tỷ thanh kiếm đó như thế nào tốt hơn thanh trước đây tỷ dùng hay không?" Vân Mộc nhìn Bạch Hà đang nghiền ngẫm thành kiếm hỏi.

"Kiếm tốt, tốt hơn thanh kiếm ta nhặt ở ven bờ Huyết Hà rất nhiều!" Bạch Bà một bên vuốt ve thanh Vô Hối Kiếm trả lời.

Bạch Hà ban đầu còn đề phòng, sau thời gian mấy giờ liền quen thuộc với thanh kiếm này, lại có thể cảm nhận được tâm ý tương thông với nó.

Bạch Hà rất vui mừng trước đây tu vi nàng tuy cao, kiếm pháp tuy mạnh nhưng không thể phát huy hết khả năng, bây giờ ngược lại có Vô Hối Kiếm chiến lực của nàng tăng rất nhiều.

"Tiểu Hỏa, sao lúc nãy đệ không hỏi gì, sao lại núp đằng sau lưng ta" Vân Mộc lúc đầu cảm thấy có gì đó không đúng, Vân Hỏa tên này luôn lép xép cái miệng, hôm nay lại gặp nhiều chuyện mới mẻ như vậy mà không lên tiếng, hắn khó hiểu mới mở miệng hỏi.

Tiểu Hỏa đang ngồi cạnh hắn nướng thịt Yêu Thú nghe Vân Mộc hỏi mở miệng trả lời.

"Đại ca, ngươi không cảm nhận được sao?" Vân Hỏa hỏi.

"Cảm nhận được thứ gì ta chẳng thấy thứ gì hết" Vân Mộc kinh ngạc nhìn Tiểu Hỏa.

"Thanh Kiếm kia ban đầu tỏa ra sát khí, liền muốn giết chúng ta, nếu không phải Bạch tỷ là chủ nhân của nó chúng ta bây giờ đã mồ yên mã đẹp rồi" Vân Hỏa mở miệng giải thích cho Vân Mộc.

"Làm sao đệ biết chuyện này! Ta không cảm nhận được thứ gì? Tại sao?" Vân Mộc nghỉ hoặc nhìn Tiểu Hỏa hỏi, hắn tu vi cao hơn Tiểu Hỏa, năng lực tất cả đều mạnh hơn rất nhiều lại không cảm thấy thứ gì, tại sao Tiểu Hỏa lại có thể cảm nhận được.

"Đại Ca! thiên tính của Yêu Thú chúng ta mạnh hơn Nhân Loại các huynh rất nhiều".

"Bọn ta từ xa đã có thể cảm nhận thấy được khí tức của Nhân Loại các huynh".

"Nếu không huynh nghỉ, làm sao con kia Cửu Cấp Yêu Thú lại biết huynh đến gần mà chủ động công kích".

Tiểu Hỏa thao thao bất tuyệt nhìn Vân Mộc giải thích.

"Thì ra là thế, không ngờ Yêu Thú các đệ thiên tính lại cao như vậy? Có thể cảm nhận được nguy hiểm, khí tức xung quanh."

"Được rồi! đừng làm ồn nữa nghỉ ngơi đi" Bạch Hà ôm thanh kiếm dựa vào vai của Vân Mộc nghỉ ngơi.

Mười năm nay quan hệ của hai người cũng đã tiến triển rất nhiều, nhiều lần nàng nằm cạnh hắn ngủ, nấu cơm cho hắn, đôi lúc còn ôn nhu ôm hắn mà ngủ.

Vân Mộc cảm thấy rất vui vẻ, hắn phải cố gắng mau mau cường đại hơn, mới có tư cách để Bạch Hà gả cho hắn, hiện tại hắn còn yếu hơn nàng làm sao có thể cưới nàng.

Vân Mộc suy nghĩ lung tung một hồi lâu, cảm thấy mệt mỏi, sau đó dần dần nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau ba người thức dậy, Tiểu Hỏa ra ngoài tìm kiếm thêm con mồi đem về gia tăng khẩu phần ăn của bọn họ, Tiểu Hỏa thực sự ăn quá nhiều, con kia Cửu Cấp Yêu Thú sau một đêm Tiểu Hỏa ăn hầu như không còn.

Vậy mới thấy Yêu Thú Cửu Cấp sức ăn mãnh liệt như thế nào, về phần Bạch Hà nàng tu vi đã có thể không ăn không uống.

Bạch Hà thì một bên diễn luyện Thanh Liên Kiếm Pháp cùng với thanh kiếm mới, đôi lúc hắn còn nghe tiếng chỉ điểm của Vô Hối Kiếm Linh cho Bạch Hà.

Dù sao thì Vô Hồi Kiếm Linh cũng đã tồn tại rất lâu, kiến thức rất rộng rãi, lại am hiểu Kiếm Đạo chỉ dạy Bạch Hà một chút cũng không vấn đề gì.

Vân Mộc ngồi một bên tu luyện được một lúc, sau một thời gian tu luyện hắn lại tiến vào không gian Du Long Thương bắt đầu diễn luyện Thương Pháp thức thứ hai.

Một người luyện Kiếm một người tu luyện, sau mấy giờ Tiểu Hỏa cũng đã trở về, Tiểu Hỏa săn mấy con Ngũ Cấp Yêu Thú một lần, hắn thực sự bó tay với Tiểu Hỏa.

Một tháng sau Vô Hối Kiếm Linh cuối cùng cũng hồi phục một chút thực lực liền gọi.

"Ta đã hồi phục được một ít, có thể miễn cưởng truyền trống các ngươi đi" Vô Hối Kiếm Linh nhìn ba người bọn họ gọi.

"Tiền Bối! Mời Tiền Bối đưa chúng ta đi" Vân Mộc trịnh trọng hành lễ một cái mở miệng nói.

"Được rồi, không cần đa lễ đi theo ta!"

Bọn họ ba người đi theo Vô Hối Kiếm Linh lại gần Truyền Tống Trận, Vô Hối Kiếm trên tay Bạch Hà tỏa ra một luồng khí thế mạnh mẽ.

Ba người bọn họ cảm thấy như có thứ gì đó hút bọn họ vào trong liền biến mất không thấy gì nữa.

Vân Mộc, Bạch Hà, Vân Hỏa cuối cùng cũng ra thế giới bên ngoài, thoát khỏi Hoang Vực.............................
Chương 19 Chương 19: Vân Mộc Đại Đế - Trung Châu.

Chương 19: Vân Mộc Đại Đế - Trung Châu.

Ba người bọn họ cảm thấy như có thứ gì đó hút bọn họ vào trong liền biến mất không thấy ai nữa.

Vân Mộc, Bạch Hà, Vân Hỏa cuối cùng cũng ra thế giới bên ngoài, thoát khỏi Hoang Vực .

Không biết trải qua bao lâu, Vân Mộc mở mắt tỉnh lại, đã thấy ở một khu rừng nhỏ, nơi này Linh Khí nồng đậm rất nhiều, có phần nhỉnh hơn Huyết Hà một chút.

Nhìn sang một bên, Vân Mộc nhìn thấy Bạch Hà, Vân Hỏa đã tỉnh lại. Không biết bọn họ đã ngất bao lâu.

"Đây là chổ nào?" Bạch Hà mở miệng nhìn xung quanh khu vực xa lạ hỏi.

"Đệ cũng không biết nơi này là chỗ nào!" Vân Mộc nhìn nàng lắc đầu trả lời.

Vân Hỏa ngồi một bên kiểm tra tình hình xung quanh, cảm thấy không có gì nguy hiểm yên tâm thở phào nhẹ nhõm mở miệng gọi.

"Nơi này rất an toàn, có vài đầu Tứ Cấp Yêu Thú sống quanh đây mà thôi"

"Hai người không phải lo lắng" Vân Hỏa mở miệng nhắc nhở.

"Bạch tỷ có thể hỏi Kiếm Linh Tiền Bối tình hình nơi này hay không?" Vân Mộc nhìn thanh kiếm trên tay Bạch Hà mở miệng lo lắng hỏi, dù sao đây cũng là lần đầu hắn đi ra khỏi Hoang Vực.

"Hắn không có phản ứng có lẽ sẽ ngủ say, một thời gian mới có thể tỉnh lại" Bạch Hà câu thông Vô Hối Kiếm không thấy phản ứng liền trả lời Vân Mộc.

"Được rồi, chúng ta đi xung quanh tìm kiếm thử xem có thứ gì hay không?" Vân Mộc bình tỉnh trở lại gọi hai người cùng nhau rời đi.

Ba người rời đi rất nhanh, hai giờ đã ra khỏi cánh rừng, nhưng mà nơi này cũng tệ hại không kém Hoang Vực là bao, xung quanh một mảnh âm u, làm người khác khó chịu.

Đi được một lúc, bọn họ nhìn thấy một thôn trang nhỏ, ba người đi vào thôn trang, bắt gặp một Hài Đồng liền hỏi.

"Tiểu huynh đệ này là nơi nào? Có thể cho chúng ta biết hay không?" Thiếu Niên này nhìn tiểu Hài Đồng có chút sợ sệt hỏi.

"Đại Nhân, đừng bắt ta, đừng bắt ta" Tiểu Hài Đồng quỳ xuống van lạy Thiếu Niên sợ sệt.

"Ta bắt ngươi làm gì? Ta hỏi là nơi này là chỗ nào, ngươi đâu cần sợ hãi như vậy?" Thiếu Niên nhìn Hài Đồng hỏi.

"Đại Nhân, thôn chúng ta là Ô Thải Thôn, chúng ta nơi này không có của cải,không có tài nguyên tu luyện, xin đại nhân bỏ qua cho chúng ta" Hài Đồng khúm núm sợ sệt quỳ trên đất không dám ngước nhìn ba người bọn họ.

"Ta cũng đâu nói lấy thứ gì của các ngươi" Thiếu Niên này từ trong không gian lấy ra một khối thịt khô đưa cho Hài Đồng xem như cảm ơn.

"Đại Nhân, cho ta sao, cảm ơn đại nhân, cảm ơn đại nhân!"Hài Đồng từ sợ hãi biến thành vui vẻ nhìn Thiếu Niên.

"Đại Nhân, ngài là đến Thiên Linh Thành, lạc đường đi tới Ô Thải Thôn chúng ta sao?" Hài Đồng mở miệng nhìn Thiếu Niên.

Thiếu Niên cũng không biết Thiên Linh Thành Là thứ gì, đành trả lời lạc đường đi nhầm vào Ô Thải Thôn bọn họ không có ác ý.

"Đại Nhân, nếu người muốn đi Thiên Linh Thành, từ đây ngài phải đi về hướng Tây một ngàn ba trăm dặm là đến nơi"

Thiếu Niên nghe Hài Đồng chỉ đường liền vui vẻ nhìn hai người đồng bạn kế bên, Thiếu Niên lấy thêm vài khối thịt đưa cho Hài Đồng, quay người cùng hai người đồng bạn rời đi.

"Bạch tỷ, Tiểu Hỏa chúng ta đi về phía Tây một ngàn ba trăm dặm liền tới Trung Châu" Thiếu Niên lúc nãy là Vân Mộc cùng Bạch Hà, Vân Hỏa bọn họ tiến đến Ô Thải Thôn hỏi đường, rời khỏi nơi này liền tạo ra cảnh tượng lúc nãy.

"Được vậy chúng ta mau chóng xuất phát, ta muốn nhìn thấy Trung Châu mà Sư Phụ nói" Bạch Hà cực kỳ hương phấn lao nhanh về phía hướng Tây mà đi.

Vân Mộc cùng Vân Hỏa thấy vậy cũng liền không thua kém, liền tăng tốc đuổi theo, bọn họ rất nhanh một lát liền đuổi kịp Bạch Hà.

"Bạch tỷ đi chậm một chút, ta có điều muốn nói!" Vân Mộc từ sau lưng lao tới nhìn Bạch Hà mở miệng gọi.

"Chuyện gì? Chúng ta không mau xuất phát trời đã sắp tối" Bạch Hà khẩn trương muốn đến Trung Châu, nàng rất vội vã.

Bạch Hà sống mấy ngàn năm, đi ra khỏi Hoang Vực đến một thế giới mới làm sao không hương phấn, không kích động.

"Bạch tỷ dung mạo của tỷ có một chút khoa trương, tỷ có thể che lại khuôn mặt một chút, để tránh gây phiền phức" Vân Mộc mở miệng dặn dò.

Dung mạo của Bạch Hà xinh đẹp khoa trương như vậy, nếu như gặp phiền phức sẽ không biết giải quyết thế nào, bọn họ dù sao cũng là lần di đầu đi ra ngoài phải cẩn thận thế giới bên ngoài một chút.

Dù cho bọn họ thực lực mạnh đi chăng nữa, lỡ như gặp người mạnh hơn bọn họ thì làm sao, Vân Mộc rất cẩn thận suy nghĩ hắn vừa đi ra khỏi Hoang Vực chưa muốn chết sớm như vậy.

Lại nghe vị kia Vô Hối Kiếm Linh nói rẳng, Tiên Thiên, Thiên Nhân Cảnh xuất hiện khắp nơi, đụng phải Thiên Nhân Cảnh một cái không biết ba người bọn họ còn mạng mà quay về Hoang Vực hay không.

"Được rồi, được rồi! nghe đệ được chưa, thật phiền phức" Bạch Hà có chút không vui, lấy ra một tấm khăn che mặt, che đi khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, nhưng khí chất của nàng lại không giảm bớt bao nhiêu.

Vân Mộc nhìn thấy Bạch Hà tỷ che mặt, cũng cảm thấy đau đầu.

"Bạch tỷ, Sư Phụ tỷ có để lại quần áo hay không?"

"Đệ cùng Tiểu Hỏa không thể ăn mặc rách rưới thế này được, như vậy không tốt cho lắm" Vân Mộc nhìn lại quần áo của hắn cùng Tiểu Hỏa liền lắc đầu, trang phục của bọn hắn ở Vân Thôn chỉ như thế này mà thôi.

Sao có thể so với trang phục mà Bạch tỷ đang mặc được, nó hoàn toàn quá khác biệt.

"Ta cũng không rõ, đợi ta một chút kiểm tra thử xem" Bạch Hà liền kiểm tra Giới Chỉ tìm kiếm trang phục cho hai người.

"Trong này có mấy bộ trang phục, các đệ thử mang có vừa vặn hay không" Bạch Hà cũng rất hiếu kỳ Vân Mộc thay đổi trang phục thì sẽ như thế nào, bọn họ ăn mặc quá kém.

Trang phục mà Bạch Hà đưa cho Vân Mộc cùng Tiểu Hỏa, một bộ quần áo màu xanh, sau lưng có một đóa Thanh Liên, trước ngực lại có thêm một chữ Thánh Cung.

Thanh Liên Thánh Cung là thứ mà Sư Phụ nhắc đến nhiều nhất, hôm nay hai người thay đổi quần áo của đệ từ Thanh Liên Thánh Cung năm đó, làm nàng rất vui vẻ.

Vân Mộc thay đổi một bộ quần áo, hắn trở nên khôn ngô tuấn tú rất nhiều, thân cao 1m8, khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất ngất trời, lại ẩn chứa một tia mạnh mẽ.

Vân Hỏa thay một bộ quần áo cũng làm cho hắn trở nên dễ nhìn hơn nhiều, thân cao 1m9, hai tay Lân Giáp cực kỳ cường đại, trên đầu hai cái sừng thẳng đứng, làm hắn như trở thành một vị Đại Tướng chinh chiến sa trường.

"Oa, Tiểu Mộc để thật xinh đẹp, thật tuấn tú" Bạch Hà nhìn thấy Vân Mộc thay đổi quần áo, chạy tới sờ sờ khuôn mặt của hắn, hai mắt sáng lên, làm như lần đầu tiên nàng nhìn thấy Đại Mỹ Nam.

"Tiểu Hỏa, thật mạnh mẽ nha!" Bạch Hà tủm tỉm khuôn mặt nhìn hai người nỉ non vui vẻ cười nói.

"Tiểu Hỏa đệ có cách nào che đi hai cái sừng trên đầu của đệ hay không, như vậy quá dọa người khác"Vân Mộc nhìn hai cái sừng trên đầu Tiểu Hỏa nói.

Vân Hỏa dù sao cũng là một đầu Cửu Cấp Yêu Thú, tuy lấy hình người xuất hiện, hai cái sừng của hắn sẽ bị người khác nhận ra sẽ tạo nên một trận náo động.

"Có thể, biến thành giống như huynh cũng không thành vấn đề gì" Vân Hỏa nghe thấy Vân Mộc liền trả lời đáp.

Vân Hỏa phất tay một cái, hai cái sừng trên đầu liền biến mất, chỉ còn lại một thân hình vạm vỡ, cao lớn, mạnh mẽ.

"Được rồi không luyên thuyên nữa chúng ta xuất phát" Bạch Hà mở miệng gọi hai người bọn hắn liền xoay người bay lên không trung mà phi hành.

Tu Luyện đến Dung Luyện Cảnh đã có thể tự do phi hành, ngưng tụ Pháp Tướng, nhưng không phải Dung Luyện Cảnh nào cũng có thể ngưng tụ Pháp Tướng.

Ví như đầu kia Chu Yểm tuy là Dung Luyện Cảnh Trung Kỳ nhưng không thể ngưng luyện Pháp Tướng, chỉ có thể làm một con Cửu Cấp Yêu Thú bình thường.

...........

Ba người bọn họ di chuyển được mấy giờ trời cũng đã tối, dừng lại nghỉ ngơi một đêm tại một ngốc cây Đại Thụ.

"Dừng lại nghỉ nghơi một đêm, không cần vội Bạch tỷ" Vân Mộc từ sau lưng Bạch Hà gọi.

Ba người dừng lại nghỉ nghơi một đêm, ăn uống, ngủ nghỉ, chuẩn bị thật tốt tất cả mọi thử ngày mai liền tới Thiên Linh Thành.

Sáng sớm, ba người tỉnh dậy liền tiếp tục lên đường, di chuyển được hai giờ đã nhìn thấy Thiên Linh Thành cách đó không xa.

Vân Mộc, Bạch Hà, Vân Hỏa ba người tiến về Thiên Linh Thành mà đi.
Chương 20 Chương 20: Vân Mộc Đại Đế - Thiên Linh Thành.

Chương 20: Vân Mộc Đại Đế - Thiên Linh Thành.

Vân Mộc cùng Bạch Hà, Vân Hỏa ba người thoát ra khỏi rừng rậm, đã nhìn thấy Thiên Linh Thành, cước bộ cực nhanh liền xuất hiện trước mặt thủ vệ canh cổng.

Tòa thành cực kỳ to lớn, bên trên có mấy chục thủ vệ, toàn thành cao mấy ngàn mét, so với những nơi mà Vân Mộc từng nhìn thấy thì đây là một tòa thành thực sự hùng vĩ to lớn.

"Đứng lại các người từ đâu đến, không phải người của Thiên Linh Thành bọn ta" Một vị thủ vệ có tu vi Luyện Thể Canh nhìn thấy ba người lạ mặt liền quát lên hỏi.

Vân Mộc ba người tiến vào Thiên Linh Thành nghe tiếng nói của một vị thủ vệ hướng mũi giáo vào người chất vấn.

"Bọn ta là người bên ngoài đến, không thể vào thành sao?" Vân Mộc mở miệng trả lời khí tức cùng tu vi cũng lộ ra làm tên thủ vệ kia sợ vỡ mật.

Hai tên thủ vệ tu vi Luyện Thể Cảnh làm sao dám đắc tội mấy vị tu hành giả, trên người bọn họ còn mang theo trang phục của môn phải nào đó.

Hai vị thủ vệ suy nghĩ một hồi cho ra kết luận chắc là đệ tử của một Môn Phái nào đó, ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đi ngang qua nơi này.

"Ba vị bớt giận, bọn ta không biết các vị tu luyện từ Tông Môn đến, mời ba vị vào thành" Một tên thủ vệ mở miệng mời ba người vào thành.

Vân Mộc thấy thế cùng Bạch Hà, Vân Hỏa, ba người một đường đi vào Thiên Linh Thành.

Cảnh sắc, con người nơi này quá nhộn nhịp, hoa lệ, người nào người nấy ăn mặc đều tráng lệ, còn có không ít tu luyện giả tu vi Linh Anh Cảnh.

Vân Mộc cảm thấy cuộc sống người ở đây thật tốt, so sánh với Vân Thôn mà nói quá khác biệt.

Vân Mộc liền tìm kiếm chổ nghỉ ngơi, dù sao bọn họ mới tới nơi này liền nghỉ ngơi, nghe ngóng một ít tin tức bên ngoài như thế nào, không để bản thân lạc hậu so với người khác.

Ba người đi dạo phố một chút sẵn tiện tìm chổ nghỉ ngơi, bọn họ nghe thấy một tiếng vó ngựa sòng sộc mà đến.

Một chiếc xe ngựa lớn, bên trong còn có hai ba người, còn có vài người cưỡi ngựa đi đằng trước chạy thật nhanh tiến về chỗ ba người bọn hắn đang đứng liền quát.

"Tránh ra, tránh ra, kẻ nào cản đường Tư Đồ Gia, liền giết" Một tên thủ vệ cưỡi ngựa quát lên tiếng về phía trước

"Ba người kia mau tránh ra, nếu không sẽ chết, Tư Đồ Gia không dễ chọc"Một người ven đường lên tiếng nhắc nhở.

Tư Đồ Gia ở Thiên Linh Thành này tọa trấn mấy trăm nay, cũng là gia tộc đệ nhất Thiên Linh Thành, có hơn trăm tên Linh Anh Cảnh Cường Giả, mười mấy tên Dung Luyện Cảnh.

Đặc biệt là Gia Chủ Tư Đồ Gia tu vi Tiên Thiên Cảnh Sơ Kỳ Cường giả chúa tể một phương Thiên Linh Thành, cho dù Thành Chủ cũng không dám đắc tội.

Tư Đồ Kiếm ngồi trong xe ngựa cùng hai vị bằng hữu, khinh thường nhìn ba người ngoài kia, dám cản đường bọn họ chỉ có chết.

Vị lão giả ngồi trong xe ngựa cũng lắc đầu trách ba người này số khổ.

Vân Mộc nhìn thấy xe ngựa cùng tên kia thủ vệ quất roi về phía hắn, hắn trực tiếp nổi giận lần đầu tiên ra ngoài lại bị người khác đối xử như vậy.

Vân Mộc tung ra một Kình Phong Quyền đánh bay tên kia thủ vệ, một cước đạp tại thân xe, làm cho xe ngựa dừng lại mở miệng mắng.

"Đám người các ngươi mắt mù sao? Không thấy bọn ta đang đứng đây hả?" Vân Mộc đạp trên xe ngựa nhìn mấy người trong xe ngựa chửi mắng không thôi.

"Dám cản đường Tư Đồ Đại Thiếu Gia, đáng chết" Một vị cảnh vệ Linh Anh Cảnh Trung Kỳ lao lên hướng về phía Vân Mộc mà đánh tới.

Vân Mộc cảm thấy thực nực cười chỉ là Linh Anh Cảnh cũng dám cùng hắn so chiêu, trực tiếp muốn chết sao, vậy hắn liền tiễn tên thủ vệ này một đoạn.

Vân Mộc đứng thẳng giơ tay chưởng về phía trước Thần Thể Phá Âm Chưởng vừa ra tên kia thủ vệ biến thành một mãnh thịt nát văng tung tóe khắp nơi.

"Nếu đã muốn chết, ta cũng không khách khí tiễn các ngươi đi một đoạn" Vân Mộc lạnh giọng nói.

Mấy người trong xe liền hoảng sợ, lần đầu tiên bọn hắn thấy cường nhân như vậy, một hai câu không hợp liền tung chưởng giết chết.

Người này thực lực không yếu có thể là Linh Anh Cảnh Hậu Kỳ, trong xe bọn hắn may mắn có một vị lão giả Cung Phụng tu vi Dung Luyện Cảnh Trung Kỳ.

"Tần Lão, mong ngươi ra tay trấn áp tên kia, hắn quá hung hăng dám giết người của ta." Vị này hành lễ mời Lão Giả cung phụng xuất thủ, Thiếu Niên kia ắt hẳn phải chết.

Lão Giả này tên Tần Vân năm xưa được Gia Chủ Tư Đồ Gia có ân cứu mạng, nên ở lại Tư Đồ Gia làm khách khanh đến nay đã được mười năm.

Lão Giả từ trong xe ngựa bước ra mở miệng khuyên bảo.

"Tiểu Huynh Đệ mau quỳ xuống xin lỗi Tư Đồ Đại Thiếu Gia, hôm nay lão phu tha cho ngươi một mạng". Tần Vân bổ sung thêm một câu

"Nhìn trang phục của ngươi, chắc là đến từ môn phái nào nó, mau quỳ xuống xin lỗi"

Vân Mộc nhìn vị Lão Giả này ngữa mặt lên trời cười lớn "Haha, Haha có bản lĩnh thì xuất thủ, đừng vòng vo, nhiều lời vô ích".

Tần Vân cũng hết cách bên hông rút ra thanh kiếm, kiếm khí vừa ra tiến về Vân Mộc mà tới chỉ nghe một tiếng.

ẦM!

Vân Mộc vung quyền mà lên phá tan Kiếm Khí mở miệng cười lớn nói to

"Dung Luyện Cảnh Trung Kỳ, không tệ, nhưng mà còn quá yếu".

Vân Mộc xuất ra một cái Phá Âm Chưởng đánh về phía kia lão giả.

ẦM! ẦM!

May mắn lão giả này có một môn Hộ Thân Pháp Bảo, nếu không đã bị trọng thương, nhìn thấy cảnh này Vân Mộc cảm thấy khá ngạc nhiên ăn của hắn một chưởng còn không bị thương.

"Tiểu Tử muốn chết, lão phu thành toàn cho ngươi" Đứng lên chuẩn bị lao đến, nhưng chưa kịp làm gì, đã thấy trên người thiếu niên hiện ra, Pháp Tướng to lớn cao đến mấy trượng.

Vân Mộc vừa xuất ra Pháp Tướng, là một người nhìn giống hắn y hệt, thân cao to lớn, uy nghiêm lẫm liệt, vung chưởng từ trên cao mà hướng xuống.

"Một tên Dung Luyện Cảnh ngay cả Pháp Tướng còn chưa hình thành, lại dám trước mặt ta nói chém, nói giết" Vân Mộc vừa nói từ trên cao, chưởng kia liền giáng xuống chỗ Lão Giả.

Tần Vân khuôn mặt khiếp sợ, không còn một chút máu, hắn không biết mình trêu chọc phải ai, lại đi trêu chọc một vị Dung Luyện Cảnh Đỉnh Phong ngưng tụ ra Pháp Tướng, có một trăm cái mạng cũng không đủ người ta giết.

Pháp Tướng vừa ra, chưởng ấn vừa xuống, một cái chưởng ấn to bằng một toàn núi giáng xuống, toàn bộ đường phố biến mất một nữa, nhà cửa tan hoang.

ẦM! ẦM! ẦM!

Vị kia lão giả trực tiếp bị chưởng ấn hóa thành tro bụi, giữ đường Thiên Linh Thành xuất hiện một cái bàn tay thật lớn, làm người khác tê cả da đầu.

Mấy người kia trong xe ngựa hoảng sợ không thôi, liền rời bỏ xe ngựa bỏ trốn không còn thấy tung tích.

Vân Mộc thấy thế cũng không thèm để ý, vừa ra tay giải quyết xong phức tạp, chạy lại chỗ Bạch Hà cùng Vân Hỏa tụ họp.

Bọn họ hỏi thăm được một khách sạn gần đó, ba người đi vào Thiên Linh Khách Sạn nghỉ ngơi.

Một bên khác.

Tư Đồ Kiếm hớt ha hớt hả chạy về đến nhà, hắn liền đi tìm Phụ Thân của hắn đang tu luyện.

"Phụ Thân, phụ thân, Tần Lão bị người khác giết" Tư Đồ Kiếm nhìn Phụ Thân hắn trình bày lại việc Tần Vân bị giết.

"Hửm, Tần Vân tu vi Dung Luyện Trung Kỳ, còn mang theo Pháp Bảo hộ thân làm sao dễ dàng bị giết" Tư Đồ Gia Chủ nhìn Tư Đồ Kiếm hỏi.

"Phụ Thân người này rất kỳ dị, ngưng tụ một thứ gì đó rất lớn, hướng về Tần Lão một chưởng liền đập chết " Tư Đồ Kiếm nhớ lại cảnh đó làm hắn toát hết mồ hôi sợ đến gần chết.

"Có thể giết Tần Vân bằng một chiêu, người này tu vi ắt hẳn Dung Luyện Đỉnh Phong còn ngưng tụ thành công Pháp Tướng" Tư Đồ Gia Chủ nghiêm nghị nhìn con trai trả lời.

"Được rồi, chuyện này để ta giải quyết, ngươi đi nghỉ ngơi đi" Tư Đồ Gia Chủ phất tay bảo.

"Vâng! Phụ Thân" Tư Đồ Kiếm nghe Phụ Thân phân phó liền lui ra ngoài không làm phiền.

Tư Đồ Gia Chủ tên thật là Tư Đồ Trường Phong một thân tu vi Tiên Thiên Cảnh Sơ Kỳ ngưng tụ ra một đầu Kình Phong Hổ Pháp Tướng.

Hôm nay lại nghe tin Cung Phụng trong nhà bị giết trực tiếp nổi giận, có người có gan giết người của hắn, ở địa bàn của hắn liền lạnh giọng nói.

"Tư Đồ Văn ngươi đi điều tra một chút mấy người mà Kiếm nhi tiếp xúc buổi sáng, điều tra thật kỹ ".

"Đừng để đối phương phát hiện, đối phương tu vi không kém ngươi đâu" Tư Đồ Trường Phong nhắc nhở đệ đệ mình.

Tư Đồ Văn là Tam Trưởng lão của Tư Đồ Gia một thân tu vi Dung Luyện Đỉnh Phong chiến lực hàng đầu của Tư Đồ Gia, lần này Đại Ca phái hắn đi chắc hẳn đối thủ không tầm thường.

Bên ngoài Tư Đồ Gia, ba người Vân Mộc đã đi vào Thiên Linh Khách Sạn, nơi này thật nhộn nhịp.

Vân Mộc ba người thuê ba căn phòng nghỉ ngơi hắn phải tập trung đột phá Tiên Thiên, tu vi của hắn đã đầy đủ chuẩn bị đột phá......
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom