• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cố thiếu gia, đừng giả vờ nữa! - Quân Dao - Cố Khang Dật (2 Viewers)

  • Chương 120-122

Tiểu Hoa quay đầu lại, cô ấy trút đồ ăn trong chảo ra đĩa rồi bưng lên đặt trên bàn, thì thầm. hỏi, “Thiếu phu nhân thật lợi hại”

“Hả?” Quân Dao ngớ ra, không hiểu gì.

“Hì hì, tối qua thiếu gia còn tức giận mặt đen như một nhà cháy, sáng nay tâm trạng tốt lắm, đang họp ở thư phòng

Quân Dao nghĩ lại chuyện tối qua, đỏ bừng mặt, giả vờ đánh trống lảng, “Ừm, đồ ăn thơm

quả”

“Thiếu phu nhân, chân của cô còn đau không?


Quân Dao ngồi xuống ghế, vén váy lên cao một chút, “Vết thương đỡ sưng rồi, tôi không sao. Tiểu Hoa, thật xin lỗi, đã khiến cô bị liên lụy.”

Tiểu Hoa lập tức xua xua tay, “Không có gì, tôi không sao.”

Quân Dao thở dài, “Tiểu Hoa, tôi tiếc quá, tôi chỉ muốn mình giỏi hơn một chút.”

Tiểu Hoa tủm tỉm cười, đặt đĩa nho trước mặt Quân Dao, Thiếu phu nhân đợi chân khỏi hắn rồi cứ từ từ nói với thiếu gia xem, thiếu gia nghe lời cô nhất mà”

“Làm gì có, anh ấy quân phiệt lắm” Quân Dao hơi xấu hổ.

“Thật mà, tôi quen thiếu gia từ nhỏ, thiếu gia lúc nào cũng lạnh nhạt, ít nói, chẳng mấy khi cười, lúc trong công việc thì càng đáng sợ. Nhưng từ lúc có thiếu phu nhân, thiếu gia lúc nào cũng vui vẻ, hay cười, hay nói hơn. Đám người dưới chúng tôi cũng thấy vui lây”.

“Anh ấy nghiêm khắc lắm à?” Quân Dao hỏi.

Tiểu Hoa lập tức gật đầu, “Nhưng thiếu gia đối xử với chúng tôi rất tốt, chưa từng bạc đãi, hoặc có lẽ tôi là phụ nữ nên cảm thấy việc thiếu gia hay cười hay nói sẽ thoải mái hơn. Còn bốn tên mặt sắt kia đúng là một khuôn với thiếu gia,

lúc nào mặt cũng như ai thiếu nợ bọn họ”.

Quân Dao phì cười khi nghe Tiểu Hoa nói thế. Cô chỉ biết sơ sơ về công việc của anh. Cố Tư Bạch luôn không muốn cô biết quá nhiều những thứ phức tạp, đáng sợ ấy, SỢ rằng cô biết nhiều bí mật sẽ trở thành mục tiêu tấn công của những kẻ thù của anh.

Cô cũng hiểu điều đó, nhất là sau khi bị bắt cóc lần trước. Nếu có biết bí mật gì đó, e rằng cũng không có cơ hội sống sót rồi, sợ rằng sẽ bị tra tấn, đánh đập dã man hơn nữa.

“Thiếu phu nhân mau ăn đi kẻo nguội. Tôi đi giải quyết công việc đây” .

“Tiểu Hoa, từ nay cô không cần nấu ăn cho tôi nữa đâu.”

Tiểu Hoa giật mình, quay đầu nhìn, “Thiếu phu nhân, tôi nấu không ngon ư? Thiếu phu nhân thích ăn như nào, tôi nhất định sẽ cố gắng thay đổi”

“Không có” Quân Dao mỉm cười, “Cô nấu ăn rất ngon, nhưng bây giờ công việc bên chỗ Tư Bạch chắc chắn rất nhiều, cô rất bận rộn, không cần nấu ăn cho tôi đâu, để dì Lam nấu là được rồi.”

“Chuyện này...” Tiểu Hoa chần chừ.

“Yên tâm, tôi sẽ nói với Tư Bạch cho, cô cứ làm việc của mình đi.”

“Cảm ơn thiếu phu nhân”

Quân Dao mỉm cười tỏ ý không có gì. Tiểu Hoa lại vội vàng rời đi. Thực ra Tiểu Hoa mặc dù là con gái nhưng cô ấy cũng thích được đi lại, làm ăn, thậm chí đánh đấm hơn là phải làm giúp việc nấu ăn, dọn dẹp. Trước đây cô ấy chấp nhận qua biệt thự vì cần người đóng kịch chăm sóc thiếu gia hôn mê không tỉnh. Chứ cô ấy cũng có ước mơ, có khát vọng tự khẳng định bản thân mình không thua kém những tên đàn ông khác, cô ấy đầu muốn bị giam giữ cuộc đời mình trong bốn bức tường nhà bếp với đủ thứ mùi và gia vị.Vậy nên không phải nấu ăn nữa, có thể toàn tâm toàn ý cho công việc trong bang hội là điều Tiểu Hoa mong ngóng nhất. Có thiếu phu nhân “chống lưng” cô ấy dĩ nhiên không sợ thiếu gia nổi giận rồi. Tiểu Hoa bước đi mà lòng vui phơi phới, khóe môi nở nụ cười tươi rói.

Hôm nay Quân Dao vẫn thấy cơ bắp còn đau, cô chỉ tập một bài yoga nhẹ nhàng rồi học hành chăm chỉ.Đến buổi trưa, đột nhiên Quân Dao nghĩ ra một việc, cố gấp sách vở lại, chạy xuống phòng bếp. Dì Lam đang bận rộn nhặt rau, sơ chế đồ ăn, chuẩn bị nấu bữa trưa.

“Di Lam, để cháu phụ cho” Quân Dao lên. tiếng.

Dì Lam giật bắn mình, ngẩng đầu, “Thiếu phu nhân, cô cứ nghỉ ngơi xem ti vi đi, mấy chuyện bếp núc dầu mỡ này để tôi làm cho

“Cháu muốn tập nấu ăn, nấu cho Tư Bạch ăn.” Quân Dao nói nhỏ.

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy mong chờ của Quân Dao, dì Lam liền gật đầu đồng ý. Bà ấy bắt đầu dạy cô đủ thứ, từ cách chọn lựa thực phẩm sao cho tươi ngon, rồi cách sơ chế, nấu nướng.


Quân Dao nhớ được chữ được chữ mất, hồi Quân gia cô cũng phải làm nhiều việc, từ lau dọn tới nấu ăn, nhưng chủ yếu chỉ là nhặt rau, rửa bát, sơ chế, còn có người phụ trách nấu chính, vì Trương Như Ngọc ghét Quân Dao, muốn hành hạ cô nhưng bà ta cũng rất biết hưởng thụ, dĩ nhiên phải thuê một người nấu ăn thật ngon nấu cho mình ăn.Với cả bà ta sợ Quân Dao ghét mình mà bỏ đồ linh tinh gì đó vào thức ăn, có thể không phải thuốc độc mà là... thuốc xổ chẳng hạn.Vì vậy bà ta chỉ cho cô làm những việc nặng nhọc và không gây ảnh hưởng đến bà ta mà thôi. Cho nên trình độ nấu ăn của Quân Dao cũng tạm được, chứ chưa hẳn quá tốt.

Còn dì Lam dĩ nhiên là một đầu bếp thực thụ, bà ấy đã nấu ăn cho những người giàu có cả nửa đời người rồi. Từ hồi Cố Tư Bạch xây dựng xong Dao Uyển thì bà ấy về đây làm, nên hiểu rất rõ sở thích ăn uống của Cố thiếu gia.

Sau khi giải quyết xong công việc, Cố Tư Bạch bước xuống lầu, không thấy có ai trong phòng

khách, anh đi vào phòng ngủ, không thấy Quần Dao, anh thầm nhủ không phải cô nhóc này lại lén lút chạy đi tập luyện với Tiểu Hoa rồi đấy chứ?

Đang hơi bực bội đi ra, Cố Tư Bạch nhìn thấy Quân Dao mặc tạp dề trên người, vui vẻ chạy ra.

“A, Tư Bạch, anh xong việc rồi à, mau ăn cơm thôi.”

Cố Tư Bạch hơi nhíu mày, anh đi đến bên cạnh, chỉ chỉ vào chiếc tạp dề cô đang đeo trước bụng.

“Em làm gì thế? Tiểu Hoa đâu.”

Quân Dao không trả lời mà cười thần bí, kéo anh vào phòng ăn, ấn anh ngồi xuống ghế, rồi nhanh nhẹn vào nhà bếp bưng đủ món thức ăn đầy màu sắc lên.

“Tự Bạch, anh nếm thử xem.” Đôi mắt cô long lanh như phát sáng.

Cố Tư Bạch chăm chú nhìn mấy món ăn, rồi hỏi, “Vợ nấu à?”

Quân Dao tủm tỉm cười, ngồi xuống bên cạnh, gắp cho anh một miếng thịt bò. “Anh ăn thử xem, ăn nhanh đi.”

Nhìn dáng vẻ háo hức của cô, Cố Tư Bạch liền cầm đũa, ăn thử, hơi nhạt một chút, nhưng ăn nhạt tốt cho sức khỏe.Anh uống thêm một ngụm canh, hình như hơi mặn, nhưng ăn với món xào chắc là vừa nhỉ?

Quân Dao chống cằm ngồi bên cạnh, háo hức chờ đợi. “Sao ạ? Có ngon không anh?”

CỐ Tư Bạch mỉm cười, vươn tay véo nhẹ lên má cô, “Ngon lắm, cảm ơn vợ vất vả nấu ăn cho anh.”Quân Dao cười híp mắt, khuôn mặt vô cùng rạng rỡ, “Em mới tập nấu chắc chưa ngon lắm, nhưng em sẽ cố gắng.”

“Em không cần vất vả vậy đâu, mấy việc này cứ để người dưới làm là được.” Vừa nói Cố Tư Bạch vừa kéo tay Quân Dao, rồi bế cô đặt lên lòng mình.

Quân Dao xấu hổ muốn chạy trốn, nhưng đã bị anh giữ chặt lại. “Mau bỏ em ra đi, nhỡ có ai trông thấy” .

“Em là vợ anh, ai dám nói gì chứ?” “Biết thế, nhưng em ngại lắm.”


Cố Tư Bạch cúi đầu, hít thật sâu mùi thơm trên hõm cổ cô, “Nhớ vợ quá à, xa một chút đã nhớ”.

Quân Dao với tay, gắp mấy đũa thức ăn đặt vào bát của anh. “Anh ăn đi cho có sức làm việc.”

Chẳng mấy khi vợ có lòng, dù chưa được ngon lắm nhưng cũng không đến mức quá tệ, chỉ cần là Dao Dao làm, anh đều vui vẻ ăn. Cố Tư Bạch ăn hết sạch những gì Quân Dao gắp.

“Ừm, để em thử xem.” Nhìn Cố Tư Bạch ăn

uống ngon lành, cô cũng tò mò, mấy món này cô lần đầu tiên nấu, chẳng lẽ đã thành công như thế? Cô đúng là thiên tài mà.

Quân Dao gắp miếng thịt bỏ vào miệng, hàng lông mày thanh tú hơi nhăn lại. Cô ăn thử một miếng cá, lông mày nhắn thêm chút nữa, ăn một miếng rau, Quân Dao nhăn nhó nuốt xuống rồi chặn bát của Cố Tư Bạch, khuôn mặt tràn đầy áy náy.

“Tư Bạch, em nấu dở thế sao anh không nói, lại còn bắt anh ăn bao nhiêu rồi”

CỐ Tư Bạch mỉm cười, ôm cô vào lòng, bàn tay ấm áp của anh xoa xoa chiếc eo thon nhỏ của cô, “Vợ nấu đều ngon hết. Đây là công sức vất vả của em mà.”

“Nhưng kém xa Tiểu Hoa với dì Lam” Quân Dao nhăn nhó, cô còn tưởng mình làm tốt lắm nên Cố Tư Bạch mới ăn ngon lành như thế.

“Không đâu, em mới tập nấu mà như này đã là tốt lắm rồi, anh ăn thấy rất ngon, màu sắc cũng rất hài hòa, đẹp mắt, lần sau điều chỉnh lượng muối lại một chút xíu là vừa miệng”

“Thật ạ?” Quân Dao hơi hơi không tin, hỏi lại.

“Dĩ nhiên, nhưng anh vẫn hơi đói” CỐ Tư Bạch xoa xoa bụng, dáng vẻ đáng thương.

Quân Dao nhìn bàn đầy đồ ăn màu sắc hấp dẫn nhưng nêm nếm chưa chuẩn lắm, món thì hơi

mặn, món lại hơi nhạt, cô áy náy nói, “Hay để em bảo dì Lam nấu ù một vài món nhanh nhanh anh ăn tạm nhé”

Cố Tư Bạch lắc đầu, “Không, món này chỉ VỢ nấu được thôi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom